*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chúng nhân sĩ các thành cảm thấy có một cánh cửa vừa được đẩy ra, đủ loại ác ma chưa từng thấy bắt đầu tuôn ra, tập kích bọn họ.”Có người không tin, mấy người Lưu Diễm, Khuê Chính, Xà Đảm, Khuê Mạt, Tùng Sinh đồng thời bước ra khỏi ghế, phải đích thân kiểm tra thân thể Hỏa Vân Thiên.
Khuê Mạt vốn muốn kiềm chế, nhưng gã không tin vào bất luận kẻ nào, gã nhất định phải đích thân đi xem.
Lưu Diễm là người không tin nhất, Hỏa Vân Thiên không thể hoàn toàn khỏe lại và tốt lên chỉ sau một lần hiến tế, bởi vì tình trạng thân thể Hỏa Vân Thiên ông là người rõ nhất. Từng nghe nói huyết mạch thành Lạch Trời – Hạ Thành có thể chữa thương, thành chủ không màng đến sự phản đối của ông mà gọi một người tên Đóa Phỉ Nhĩ Đức tới, chuẩn bị ba trăm nô lệ, để Đóa Phỉ chữa thương cho em trai mình.
Không biết là do năng lực của Đóa Phỉ không đủ, hay do thân thể Hỏa Vân Thiên thật sự bị thần trừng phạt, mà cô ta sắp hút khô sinh mệnh của ba trăm nô lệ mới khôi phục được thương thế của Hỏa Vân Thiên, nhưng Hỏa Vân Thiên không vui vẻ được bao lâu, lúc anh ta tu luyện lại lần nữa, không đến nửa năm, thân thể anh ta lại suy yếu, thậm chí còn tệ hơn cả trước khi chữa thương.
Lúc Hỏa Vân Thiên biết chuyện ba trăm nô lệ kia sau lần chữa thương cho anh ta mà có rất nhiều người bách bệnh quấn thân, vô cùng yếu ớt, có vài người không được khỏe lắm bởi vì vậy mà mất mạng, anh mới không chịu để Đóa Phỉ trị liệu cho mình lần nữa.
Sau đó, thành chủ đưa anh ta tới tìm tới lục tư tế của Vu Thành – Ba Hách và tam tư tế Mộc Thành Tùng Sinh nổi tiếng về năng lực trị liệu.
Ba Hách gặp Hỏa Vân Thiên liền lắc đầu, nói không thể cứu.
Tùng Sinh kiểm tra thương thế xong liền nói trừ phi anh không bao giờ tu luyện nữa, không bao giờ thăng cấp nữa, thì đau đớn của anh ta mới giảm được, rồi cứ thế sống đến ngày hao hết sinh mệnh, vì y cũng không có biện pháp.
Sau đó, Ba Hách lại nói đến một chuyện, rằng trong linh hồn Hỏa Vân Thiên đã dính rất nhiều oán khí đen tối, đây là nguyên nhân khiến thân thể anh ta càng yếu ớt hơn so với trước kia. Muốn trị liệu, tốt nhất là nên trừ đi những oán khí đó, mà muốn trừ những oán khí đó thì phải tìm vu giả nào am hiểu nguyền rủa.
Bởi vì Ba Hách nói như vậy, Đóa Phỉ Nhĩ Đức vốn dĩ vì có được năng lực trị liệu đặc biệt mà có một địa vị nhất định trong Hỏa Thành, còn gia nhập thần điện, không nói đến việc địa vị nhanh chóng xuống dốc không phanh, mà phàm là những quý tộc và tư tế biết chuyện này, chỉ cần không phải thật sự hết cách, nếu không thì sẽ không tới tìm Đóa Phỉ để chữa thương.
Nhưng Hỏa Vân Thiên cự tuyệt việc tìm vu giả nguyền rủa, từ ngày đó anh ta như chấp nhận số phận, không tìm kiếm phương pháp trị liệu nữa. Thành chủ thương xót cho người em trai của mình, vẫn luôn mang anh ta theo bên cạnh, cho anh ta hết thảy những gì tốt nhất, thậm chí còn đưa anh ta tới cuộc tụ hội của chín thành, chính là muốn xem thử Vu Thành có cứu được người em này hay không.
Làm Đại Tư Tế Hỏa Thành, trong lòng Lưu Diễm kỳ thật cũng không hy vọng để Hỏa Vân Thiên khôi phục, ông ta cảm thấy thành chủ cũng sẽ không hy vọng, có ai lại muốn một người em trai mang huyết mạch thần huyết đậm hơn mình, đậm hơn con cái mình, lúc nào cũng mang sự uy hiếp đối với địa vị của mình?
Nhất là khi danh vọng của Hỏa Vân Thiên trong các chiến sĩ và chiến nô còn rất cao, bởi vì mẹ anh ta là một nữ nô, cho nên anh ta vẫn luôn đối xử tốt với nô lệ, đây cũng là lý do vì sao sau khi anh ta biết kết cục của ba trăm nô lệ kia thì từ chối trị liệu.
Lúc trước, khi Hỏa Vân Thiên chưa bị thương, anh ta là chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp có hi vọng đột phá cấp mười nhất, nhưng trước khi anh ta đột phá thì phải chiến đấu với Thủy Thành, là quân địch lớn nhất của Hỏa Thành, cách giải quyết tranh chấp của Hỏa Thành và Thủy Thành là phái chiến sĩ các cấp ra để tỷ thí, mỗi lần phái chín người, cuối cùng lấy số chiến sĩ sống sót để quyết định thắng thua.
Hỏa Vân Thiên sống sót được trong cuộc tỷ thí đó, anh ta lấy được một mảnh đất phì nhiêu cho Hỏa Thành, nhưng bản thân lại mất đi khả năng tiến cấp, thậm chí không lâu sau đó, năng lực thần huyết còn rớt cấp từ từ, thẳng đến khi rớt xuống cấp ba.
Ngay cả Đóa Phỉ từng sử dụng sinh mệnh của ba trăm nô lệ để giúp anh ta trị thương cũng không thể khiến anh ta từ cấp ba lên lại cấp bốn, có cố gắng thế nào thì nửa năm sau cũng trở về như cũ, thậm chí còn tệ hơn.
Hiện giờ tư tế nhỏ Cửu Nguyên chỉ sau một một lần hiến tế, không sử dụng bất cứ nô lệ hay dã thú nào làm tế phẩm mà đã chữa khỏi vết thương cũ của Hỏa Vân Thiên, còn khiến anh ta đột phá cấp bốn. Điều này Lưu Diễm làm sao mà tin được?
Nếu chỉ là trị liệu thương thế cho Hỏa Vân Thiên, ông còn cảm thấy có khả năng, nhưng chữa khỏi lại đồng thời giúp hắn thăng cấp?
Lưu Diễm cảm thấy mình mà không cẩn thận kiểm tra một phen, chắc đã phải hoài nghi Hỏa Vân Thiên có cấu kết với Cửu Nguyên rồi.
Hỏa Vân Thiên vừa thấy nhiều người vây lại như vậy, anh ta không lập tức để những tư tế đó đến gần, mà là nhìn về phía La Tuyệt.
La Tuyệt vỗ tay tuyên bố: “Mọi người không được tới gần Hỏa Vân Thiên! lục tư tế Vu Thành Ba Hách, tam tư tế Mộc Thành Tùng Sinh, Đại Tư Tế Hỏa Thành Lưu Diễm, chỉ ba người là được đến gần kiểm tra thân thể Hỏa Vân Thiên.”
Đám người Khuê Mạt khựng lại, nhưng Khuê Mạt là vì có mục đích khác, bị ngăn cản cũng không sao cả, gã dạo một vòng trước bốn chậu than, còn dùng ngón tay quệt lấy tro bên trong để lên mũi ngửi. Mục đích của Xà Đảm cũng giống vậy, hai người nhìn nhau gật đầu.
Nghiêm Mặc nhìn thấy hành động của hai người kia, khóe miệng liền cong lên, hắn căn bản không sợ bị người ta tra ra.
Vũ khúc hiến tế vừa rồi hắn không khẩn cầu cái gì với chúng thần chúng linh cả, chỉ khiêu vũ để giải trí một chút cùng chúng linh xung quanh thôi.
Nói cách khác, tất cả những dị tượng xuất hiện trong quá trình nhảy vũ khúc hiến tế đều là do chúng linh chơi đùa với hắn.
Hắn chơi mệt rồi, cảm thấy đã đủ liền kết thúc vũ khúc hiến tế, sau đó, hành động tiễn thần là học trên mấy bộ phim truyền hình trước kia từng xem.
Về phần vì sao khi chân chạm mũi kiếm thì có máu tươi chảy xuống, nhờ có màn khói tạo thủ thuật che mắt, nói trắng ra là không đáng một đồng, cái trò xiếc nhỏ này ở thời cổ đại Trung Quốc đã bị mấy bà đồng thầy cúng trong giang hồ chơi nát.
Cụ thể là, trước đó hắn đã tinh luyện được Curcumin từ nghệ, bôi nó lên mũi kiếm, rồi trong lúc nhảy lấy nước chiết xuất từ cỏ bồng trong túi không gian đã chuẩn bị trước đó ra, tìm thời cơ đổ lên thân kiếm, chờ khi đặt chân lên, trong màn khói lượn lờ trông hệt như chân bị kiếm cắt qua làm chảy máu.
Cho nên trước đó hắn mới dặn dò bọn Nhị Mãnh, bảo bọn họ mau dọn mấy cây kiếm sau khi hắn ‘diễn’ xong.
Đương nhiên quá trình trị liệu là thật, vì đạt đến hiệu quả gây chấn động, hắn không tiếc sử dụng một ngàn điểm tín ngưỡng để trị liệu cho Hỏa Vân Thiên, rồi thi triển thuật châm mà sách hướng dẫn cho hắn để đả thông một vài kinh mạch quan trọng của Hỏa Vân Thiên, quá trình của nó giống như đánh thức chúng khỏi giấc ngủ say, để chúng nó phát huy công dụng và vận chuyển năng lượng.
Cuối cùng vì không thể để Hỏa Vân Thiên tắm thảo dược điều trị và kích thích thân thể, hắn liền dùng phương pháp đập vào huyệt vị.
Làm xong, hắn tin chắc rằng dù không thể khiến Hỏa Vân Thiên lập tức thăng cấp thì cũng có thể trị liệu được thương thế cho anh ta, và giúp anh ta cảm giác được khả năng thăng cấp.
Mà kết quả cuối cùng nói cho hắn biết, hiệu quả thật sự không tồi, đương nhiên điều này có liên quan rất lớn đến việc bản thân Hỏa Vân Thiên đã có thần huyết đậm, huống chi trước đó anh ta đã sớm lên tới cấp chín. Chỉ cần trị liệu tốt, loại trừ hết độc tố trong cơ thể, rồi kích hoạt đường vận chuyển năng lượng chính xác, muốn lập tức thăng cấp thật sự không khó.
Ba tư tế kia kiểm tra mãi, Lưu Diễm nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không thể không thừa nhận trước mặt mọi người, thương thế của Hỏa Vân Thiên xác thật đã khỏi hẳn, hơn nữa còn thăng một cấp.
Sau lời tuyên bố này, nếu nói những ánh mắt vừa rồi khi nhìn đến Nghiêm Mặc là nhiệt liệt và kích động, vậy thì lúc này, những ánh mắt nhiệt liệt đó đã biến thành đố kỵ và căm hận sâu vô tận.
Nghiêm Mặc dám thề, nếu không phải có nhiều thế lực ngồi ở đây như vậy, hơn nữa Vu Tượng còn mở miệng nói sẽ bảo vệ hắn, hiện giờ chắc đã có không biết bao nhiêu kẻ muốn xông lên bao vây và tấn công hắn, ép hắn giao quả Vu Vận cùng với phương pháp hiến tế ra.
Lần này Đóa Phỉ cũng tới đây với thân phận là thần thị của thần điện Hỏa Thành, năng lực của cô ta mặc dù có mặt trái, nhưng vào lúc nguy cơ vẫn rất hữu dụng. Lúc trước vì cứu Hỏa Vân Thiên, cô ta đã ở Hỏa Thành một thời gian, tam vương tử Hỏa Thành còn thiếu chút nữa thì cưới cô ta làm vợ, đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang.
Cô ta rất muốn trị liệu lần nữa giúp Hỏa Vân Thiên, nhưng Hỏa Vân Thiên không chịu cho cô ta cái cơ hội này. Việc thăng một cấp trong năm năm, cô ta tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần cho cô ta đủ số nô lệ cường tráng và khỏe mạnh, cô ta sẽ có thể khiến Hỏa Vân Thiên khôi phục.
Chỉ là mấy trăm tên nô lệ mà thôi, cô ta không rõ vì sao một chiến sĩ thần huyết tôn quý như vậy lại thà khiến mình chịu khổ, thà bị người ta cười nhạo chứ cũng không muốn hy sinh những tên nô lệ đó.
Sau lại biết Hỏa Vân Thiên là con do nữ nô sinh ra, Đóa Phỉ liền nhịn không được mà trề môi, con của nô lệ chính là con của nô lệ, người như vậy mãi mãi không bao giờ trở thành chủ nhân của một thế lực lớn.
Nhưng người bị cô ta khinh thường và vứt bỏ lại được tên tư tế Cửu Nguyên kia chữa khỏi!
Tâm tình Đóa Phỉ rất phức tạp, cảm tình của cô ta đối với Nghiêm Mặc lại càng phức tạp, căm hận, đố kỵ, ngưỡng mộ, ước ao… đủ loại cảm xúc đan chéo với nhau. Cô ta vẫn luôn cho rằng mình được thần quan tâm thiên vị, nếu không cô ta cũng sẽ không có được may mắn sống sót trong nhiều tình huống nguy hiểm như vậy, còn từ vị trí công chúa của một tòa Hạ Thành trở thành người trong thần điện Thượng Thành, thoát khỏi bi kịch bị tùy tiện đưa cho một tên đàn ông để liên hôn, mà trở thành một thần thị cao quý.
Cô ta tự nhận mình được thần quan tâm thiên vị, nhưng so với Nghiêm Mặc có thể bày ra thần tích thật sự, cô ta là cái thá gì?
Đóa Phỉ bị đả kích nặng nề, lòng hầu thần không màng thứ khác của cô ta đã sinh ra một lỗ hỗng vì cảm giác bi thương.
Lạp Mạc Na cũng nhìn Nghiêm Mặc, cô ta đang hối hận, lúc trước cô ta từng muốn trở thành đệ tử của vị Đại Vu thần bí này, nếu lúc ấy cô ta có một chút dũng cảm, tựa như Lạp Mạc Linh, có lẽ cô ta cũng có thể học được phương pháp hiến tế thần kỳ đó.
Lạp Mạc Na không khỏi ảo tưởng, nếu cô ta có thể học được thứ vu thuật thần bí khó lường đó, có phải cô ta có thể làm được nhiều thứ hơn không?
Trong mộng, luôn có người nói với cô ta, rằng cô ta là người làm ra đại sự. Đại Tư Tế Lam Âm cũng nói với cô ta, năng lực của cô ta là năng lực lợi hại nhất và đáng sợ nhất trên đời, chỉ tiếc rằng tốc độ thăng cấp của cô ta quá chậm, vẫn không cách nào nắm được phương pháp chính xác để thi triển năng lực.
Vu Tượng đại nhân đã từng tiên đoán cho cô ta một lần, nói chỉ cần cô ta tìm được đại khí vận giả, để đại khí vận giả trợ giúp cô ta, thì tương lai cô ta sẽ cực kỳ huy hoàng.
Nhìn sự phát triển của Cửu Nguyên, lại nhìn vị Đại Vu này, Lạp Mạc Na rất chắc chắn rằng, Nguyên Chiến chính là đại khí vận giả đó, chỉ có đại khí vận giả mới có thể có được Đại Vu lợi hại như vậy trợ giúp, cũng chỉ có đại khí vận giả mới có thể khiến một bộ lạc như vậy phát triển tới mức có thể uy hiếp Thượng Thành chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng sau khi Lam Âm đại nhân gặp bộ lạc Đỉnh Việt, lại nói rất có thể Đỉnh Việt cũng là bộ lạc đại khí vận giả, bởi vì bọn họ chẳng những có trong tay thứ vũ khí mà trước kia chưa từng xuất hiện, còn có một vị Đại Vu cũng mang năng lực tiên đoán.
Điều này làm cho cô ta mờ mịt.
Nhưng hiện giờ cô ta rất kiên định, có Đại Vu mang năng lực tiên đoán tuy ghê gớm đó, nhưng cũng không thích hợp để chỉ dạy cho cô ta, cô ta phải có vu giả lấy được phương pháp chính xác để cô ta thi triển năng lực từ thần, cô ta cần nhiều chiến sĩ thần huyết, cần chiến sĩ thần huyết cấp cao, mà Nghiêm Mặc hiển nhiên phù hợp với tất cả yêu cầu của cô ta, huống chi hiện giờ hắn còn có lời đồn mang quả Vu Vận!
Diệu Hương cũng nhìn Nghiêm Mặc, quá nhiều người đang nhìn hắn, đàn ông, đàn bà…
Nguyên Chiến khó chịu, duỗi tay ra ôm tư tế đại nhân của mình vào lòng. Nhìn nhìn nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?
Nghiêm Mặc: “…”
Mọi người: “…” Cái đôi thủ lĩnh và tư tế này hình như có gì không đúng?
Nghiêm Mặc không thích ngồi thế này, dùng chân đạp đạp người nào đó: Đừng có kéo qua chỗ anh nữa coi, tôi đường đường là tư tế đại nhân mà sắp ngồi lên đùi anh rồi đó! Buông ra!
Nguyên Chiến hận không thể ép nhỏ tư tế đại nhân nhà mình rồi để hắn ngồi vào trong lòng, Nguyên Chiến không để bụng đám người ngoài nghĩ về hắn như thế nào đâu.
Thành chủ Hỏa Thành nghe Hỏa Vân Thiên nói đã khỏi hẳn, liền vui vẻ đứng lên: “Hỏa Thần tại thượng, em trai, ta không nói sai chứ, cậu vẫn là chiến sĩ được Hỏa Thần xem trọng, Hỏa Thần sẽ không vứt bỏ cậu!”
Hỏa Vân Thiên gật gật đầu với huynh trưởng.
Thành chủ Hỏa Thành vươn tay, muốn đón người em trai của mình về.
Nhưng Hỏa Vân Thiên lại xoay người đi về phía Cửu Nguyên.
Thành chủ Hỏa Thành biến sắc, nhịn không được gọi: “Vân Thiên!”
Đây là chiến sĩ thần huyết có thể trở thành chiến sĩ cấp mười đấy, đừng thấy anh ta bây giờ chỉ mới cấp bốn, nhưng thân thể đã khỏi hẳn, muốn đi lại con đường đã từng đi thì có bao nhiêu khó chứ? Hỏa Vân Thiên mà đi, thì có khác gì tặng không cho Cửu Nguyên một chiến sĩ khống chế lửa cấp chín cấp đỉnh vừa trung thành vừa lợi hại?
Hỏa Vân Thiên quay đầu lại, hành lễ: “Thành chủ đại nhân, về sau tôi là chiến sĩ Cửu Nguyên, hy vọng Hỏa Thành và Cửu Nguyên sẽ có mối quan hệ tốt đẹp, nguyện vinh quang của Hỏa Thần chiếu rọi Hỏa Thành muôn đời.”
Các chiến sĩ đều rất xem trọng lời thề linh hồn, Hỏa Vân Thiên lại nhận được cuộc sống mới từ tư tế Cửu Nguyên, điều này làm thành chủ Hỏa Thành có muốn giữ lại cũng không thể nói ra lời.
Hỏa Vân Thiên đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc đẩy Nguyên Chiến ra, ngồi ngay ngắn lại.
Hỏa Vân Thiên rất dứt khoát quỳ một gối xuống, cúi đầu hành lễ với Nghiêm Mặc, miệng nói: “Hỏa Vân Thiên, chiến sĩ khống chế lửa cấp bốn, bái kiến Mặc vu đại nhân!”
Nghiêm Mặc hiện giờ đã khá quen với việc có người cứ hở một chút liền quỳ xuống với hắn, ôn hòa nói: “Về sau anh chính là chiến sĩ bảo hộ của tôi, trong ba mươi năm mà anh nguyện trung thành với tôi, ngoại trừ phải bảo hộ tôi, nghe lệnh tôi, thì còn phải bảo hộ Cửu Nguyên và tất cả con dân Cửu Nguyên. Anh có làm được không?”
“Được!”
“Rất tốt. Tôi cũng hứa với anh, sau này dù Hỏa Thành và Cửu Nguyên có mối quan hệ như thế nào, tuyệt đối sẽ không để anh đối địch với Hỏa Thành.”
“Đa tạ Mặc vu đại nhân.”
“Ngoài ra.” Nghiêm Mặc cố ý dùng ngữ điệu chậm rãi và rõ ràng để nói, cam đoan tất cả những người ở đây đều nghe thấy: “Thương thế của anh thật lâu không khỏi và chuyện rớt cấp, có liên quan rất lớn đến phương pháp rèn luyện năng lực thần huyết của anh.”
Hỏa Vân Thiên đột nhiên ngẩng đầu: “Không thể nào! Các chiến sĩ cấp cao của Hỏa Thành đều dùng phép huấn luyện này.”
Tất cả người Hỏa Thành đều vãnh tai, các thế lực khác cũng không ngoại lệ.
Nghiêm Mặc chậm rì rì nói: “Chính anh hẳn cũng cảm giác được, mỗi lần thăng cấp, ngoại trừ đột phá, đối với thân thể anh kỳ thật cũng là một gánh nặng, cấp càng cao, nội thương trong thân thể anh càng nhiều, đột phá cũng càng khó, mỗi lần đột phá sẽ như chết đi sống lại.”
“Tôi nghĩ… mỗi một vị chiến sĩ cấp cao đều gặp phải vấn đề đồng dạng.” Hỏa Vân Thiên do dự nói.
Các chiến sĩ khác nghe thấy đều thầm gật đầu, chuyện này quả thật ai ai cũng gặp phải cả, tư tế nhỏ Cửu Nguyên biết được cũng không có gì kỳ quái.
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Bây giờ tuy anh đã khỏi hẳn, nhưng nếu anh cứ tiếp tục sử dụng phép huấn luyện khi trước, thân thể của anh vẫn sẽ chậm rãi bị tổn thương.”
Hỏa Vân Thiên nghe đến đó thì sắc mặt biến đổi, chẳng lẽ lần trị liệu này cũng giống như trước kia, sẽ lặp lại? Vậy anh thề trung thành với Cửu Nguyên thì có ý nghĩa gì?
Nghiêm Mặc nhìn thấy vẻ thất vọng không thèm che giấu của anh ta, cười cười: “Cái tổn thương mà tôi nói là chỉ khi anh lên tới cấp chín đỉnh cấp, anh sẽ phát hiện dù mình có cố gắng như thế nào, dù huyết mạch anh có đậm ra sao, dù anh có hấp thu bao nhiêu nguyên tinh cấp chín, anh đều sẽ không tiến thêm một bước được nữa.”
Hỏa Vân Thiên thở mạnh, cái này mà gọi là tổn thương gì? Với anh ta mà nói, có thể lên tới cấp chín một lần nữa đã là chuyện may mắn cực độ rồi.
Nhưng Nghiêm Mặc có lòng tốt mà nói nhiều như vậy chỉ để nhắc nhở anh ta sao? Đương nhiên không! Cho nên hắn nói tiếp: “Nhưng anh rõ ràng có thể đột phá đến cấp mười, chỉ tiếc không có phép huấn luyện tốt hơn.”
Hỏa Vân Thiên nuốt nước miếng: “Mặc vu đại nhân, cậu nói tôi chậm chạp không thể đột phá cấp mười, không phải vì bản thân tôi, mà là vì phép huấn luyện không đúng?”
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, sự thật rõ ràng là như vậy, đến bây giờ anh mới biết à? Thật ngu ngốc!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, về sau nếu anh đã là chiến sĩ của Cửu Nguyên tôi, đương nhiên không thể để anh sử dụng cái phép huấn luyện đã gây thương tổn cho cơ thể mà còn không có bao nhiêu hiệu quả đó, tôi sẽ ban cho anh phép huấn luyện mới, bắt đầu từ sơ cấp, luyện lại từ đầu, có lẽ mới đầu anh sẽ không quen, nhưng chờ khi anh hiểu và nắm giữ được, anh sẽ biết lợi ích của nó.”
Tim Hỏa Vân Thiên đập liên hồi, anh ta vừa nghe cậu tư tế thiếu niên này nói liền nhịn không được mà nghĩ tới một khả năng, nhưng khả năng này quá mức tốt đẹp, thậm chí anh ta còn không dám nói ra.
Ở đây, không chỉ một mình anh ta là có cái ý nghĩ tốt đẹp và điên rồ đó, nhưng rất nhiều người bởi vì quá mức giật mình mà không thể mở miệng hỏi.
Có người thay Hỏa Vân Thiên và mọi người còn đang khiếp sợ mà hỏi, là Phi Sơn, anh ta mang theo ý cười hỏi: “Tiểu Mặc vu, theo lời cậu thì, phép huấn luyện của Cửu Nguyên các cậu chẳng lẽ có thể giúp một chiến sĩ nhẹ nhàng đột phá đến cấp mười?”
A! Tất cả chiến sĩ nghe xong đều như bị sét đánh.
Nghiêm Mặc vừa hàm hậu vừa hồn nhiên mà cười dưới những cái nhìn đáng sợ của mọi người, nhưng hắn cố tình không lập tức nói ra đáp án, mà hỏi ngược lại: “Phi Sơn đại nhân, vừa rồi Vu Tượng đại nhân nói chỉ cần tôi có thể làm được, vậy anh và anh ta sẽ dùng chiến hồn thề, thề Vu Thành sẽ luôn bảo hộ tôi, hiện giờ các anh đã chuẩn bị tốt chưa?”
Hành vi ép hỏi trắng trợn hai nhân vật có quyền lợi cao nhất Vu Thành của Nghiêm Mặc có thể khiến người ta phản cảm, nhưng đã bị ép bức đủ đường, hắn không tính cho kẻ khác niềm vui nữa, chỉ muốn mau chóng lấy các loại lợi ích về, cố gắng tăng thêm chút lợi thế cho mình và Cửu Nguyên.
Sự nôn nóng của hắn không ai biết được, không ít người đều đang cười nhạo hắn quả nhiên còn quá nhỏ để làm một tư tế, không biết làm người cũng không biết làm việc, thấy bộ dáng gấp không chờ nổi của hắn, chẳng lẽ Vu Tượng và Phi Sơn đại nhân còn có thể đổi ý không chịu?
Càng có người gấp đến độ mắng to: “Có phải Cửu Nguyên thật sự có phép huấn luyện cho chiến sĩ nhẹ nhàng đột phá đến cấp mười hay không? Mau nói!”
Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy, giơ tay bảo Hỏa Vân Thiên đứng lên: “Bên này không có nhiều ghế, anh cứ tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi.”
Hỏa Vân Thiên đứng dậy, chọn ghế bên cạnh Nghiêm Mặc ngồi xuống.
Nghiêm Mặc nghiêng đầu nói khẽ với vị chiến sĩ này: “Anh biết mình chẳng những bị thương mà còn trúng độc, đúng không?”
“Đúng.” Chỉ một chữ, Hỏa Vân Thiên không nói thêm nữa, Nghiêm Mặc cũng không hỏi nhiều, hai người như chỉ giao lưu một lời mà trong lòng đã rõ.
Toàn trường lại lần nữa ồn ào, không ít người truy vấn Nghiêm Mặc chuyện phép huấn luyện.
Nghiêm Mặc vẫn không đáp lại.
Phi Sơn cũng không hỏi thêm.
“Ầm ầm!” Có tiếng sấm vang lên, La Tuyệt bảo mọi người mau an tĩnh.
Vu Tượng và Phi Sơn vậy mà thật sự lấy chiến hồn của mình ra thề, tỏ vẻ chỉ cần bọn họ còn sống, hai người bọn họ và Vu Thành sẽ luôn bảo hộ Nghiêm Mặc, không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại hắn.
Tuy Vu Tượng và Phi Sơn đã nói mình sẽ thề, nhưng nghe chính miệng họ nói ra, vẫn có không ít người khó chịu trong lòng.
Nhìn Cửu Nguyên có bao nhiêu thứ tốt, vậy mà bọn họ lại không thể động vào được?
Không được, bọn họ phải nghĩ biện pháp khác! Tuyệt đối không thể bỏ qua miếng thịt mỡ đã đưa tới miệng mà còn chạy trốn như vậy.
Nhưng điều làm những người này không thể tưởng tượng được là, ngay khi Vu Tượng và Phi Sơn vừa thề xong, La Tuyệt tuyên bố Cửu Nguyên thắng hai vòng tỷ thí, vòng tiếp theo là đấu võ, tên tư tế nhỏ yêu nghiệt kia lại bước ra!
Hắn lấy ra một cái cốt khí nhỏ có hình thù kỳ quái, để bên miệng nói với toàn trường: “Chư vị, muốn trở thành chiến sĩ thần huyết sao? Muốn tiến thêm một bước sao? Muốn trở thành chiến sĩ thần cấp mười trong truyền thuyết, hay thậm chí là trên cấp mười sao? Muốn có cuộc sống càng tốt đẹp, càng giàu có, càng thoải mái, càng không có áp lực sao? Tới Cửu Nguyên đi, Cửu Nguyên hiện giờ thiếu người, dù là người thường hay là chiến sĩ hoặc chiến sĩ thần huyết, chúng tôi đều hoan nghênh!”
Tiếng quảng cáo to lớn vang dội, ngay cả người bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ.
Mọi người: “…”
Nghiêm Mặc nhiệt tình dụ dỗ: “Cửu Nguyên chúng tôi không hạn chế thân phận, không hạn chế chủng tộc, không hạn chế năng lực, dù anh là nô lệ hay là vương thất, dù anh là tư tế hay chiến sĩ, dù là nam hay nữ, là già hay trẻ, là người hay những sinh vật trí tuệ khác, chỉ cần nguyện trung thành với tôi và Cửu Nguyên, anh có thể trở thành một thành viên trong chúng tôi!”
Toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt một cách quái dị, mà vẻ mặt của mọi người cũng rất giống nhau. Đến Vu Tượng cũng phải dở khóc dở cười, Chú Vu thì thầm cười to.
Đây là xã hội nguyên thuỷ, tuy các thế lực Cửu Đại Thượng Thành bởi vì năng lực và truyền thừa của bọn họ đã đắp nặn theo thời gian mà đi trước người khác, khiến hình thức xã hội trở nên giống như thời phong kiến, nhưng nếu xem từ tiến trình phát triển, bọn họ cũng chỉ mới khởi bước mà thôi, nói trắng ra, bọn họ vẫn là một đám người cấu thành từ bộ lạc cỡ lớn tiến lên đặc quyền giai cấp cộng thêm chiếm hữu nô lệ.
Mấy lời của quảng cáo Nghiêm Mặc đối với bọn họ mà nói quả thực hệt như nghe thiên thư, không phải vì không hiểu thiên thư, mà là nội dung của thiên thư quá mức chấn động!
Hóa ra mình còn có thể làm vậy trong cuộc tụ hội?
Hóa ra còn có thể mời chào nhân thủ như thế?
Chúng nhân sĩ các thành cảm thấy có một cánh cửa vừa được đẩy ra, đủ loại ác ma chưa từng thấy bắt đầu tuôn ra, tập kích bọn họ.
Nhưng này vẫn không phải điều kinh người nhất, vì điều kinh người nhất còn ở phía sau!
Tên tư tế nhỏ kia dùng cái bản mặt thành khẩn thoạt nhìn sẽ không lừa già dối trẻ đó, cầm cái cốt khí nhỏ có thể khuếch đại âm thanh, thật chân thành mà nói với mọi người: “Hiện giờ Cửu Nguyên có nhu cầu cấp bách, cần các chiến sĩ cấp cao từ cấp chín trở lên, nếu có người nguyện ý góp sức cho Cửu Nguyên, tôi có thể khiến người đó đột phá đến cấp mười ngay tại đây.”
“Ầm ầm ầm!” Chỉ sợ hiệu quả của tiếng sấm cũng không bằng những lời này!