*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nếu không phải biết cậu là Vô Giác Nhân, thì ta đã rất nghi ngờ mối quan hệ của cậu với gã đấy.”Tô Môn quay đầu lại nhìn sư phụ mình.
Nghiêm Mặc gật nhẹ đầu với nó, mới đầu Tô Môn luôn dè dặt với hắn, làm hắn không biết nên ở chung với đứa nhỏ này như thế nào, bây giờ đứa nhỏ này bắt đầu học được cách dựa dẫm vào hắn, thậm chí thỉnh thoảng còn vô thức mà tùy hứng với hắn một chút, nên hắn cũng dần thân thiết với nó hơn.
Trong mắt hắn, một đứa trẻ ngoan có đủ loại tiêu chuẩn, ngây ngây ngốc ngốc cũng được, thật thà hàm hậu cũng không tồi, thông minh lanh lại càng tốt, mà nghịch ngợm hiếu động cũng rất đáng yêu, tóm lại, chỉ cần là bảo bối nhà mình, thì dù thế nào, hắn cũng sẽ yêu thương hết mực. Chỉ cần hắn có năng lực, nếu có thể thỏa mãn thì nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bọn nhỏ, đương nhiên, nếu không làm được, hắn cũng sẽ không nói dối hay hứa lèo với bọn nhỏ.
Hắn vẫn luôn cho rằng cưng chìu trẻ con không xấu, nếu một đứa trẻ ngoan hay hư là do người lớn giáo dục nó thế nào, cho nên hắn thật sự không ngại yêu thương và cưng chiều các đồ đệ nhỏ của mình nhiều một chút.
Tô Môn có sư phụ bảo hộ, liền dũng cảm hơn, nó đi về phía người phụ nữ kia.
“Tô Môn…” Người phụ nữ kia như rất kích động.
Tô Môn dừng lại khi còn cách tay người phụ nữ nọ một tấc, nó rất nghiêm túc mà nhìn cô ta, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Bà có muốn đi cùng tôi tới đông đại lục không?”
Nghiêm Mặc kinh ngạc, sau lại bật cười. Thằng bé dù sao cũng còn nhỏ, ít nhiều gì cũng có tâm lý không muốn xa rời người sinh ra mình, dù hắn đã phân tích cho nó hiểu rằng nó không nợ người phụ nữ này, nhưng thằng bé vẫn muốn dẫn cô ta tới nơi tốt đẹp hơn để sống những ngày lành ——trong lòng Tô Môn, có lẽ việc đi theo sư phụ đến đông đại lục chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.
Nghiêm Mặc không cắt ngang lời đồ đệ của mình, nếu người phụ nữ kia thật sự muốn đi cùng Tô Môn, hắn mang thêm một người về cũng không có gì, chỉ cần cô ta thật sự muốn sống với con trai mình, với tính tình Tô Môn, ngay cả công tước Mạc Đốn cầm tù nó chín năm cũng không muốn trả thù, còn có thể gọi Bố Hoa là anh trai khi hắn ta chỉ đối xử tốt với nó một chút, thì nếu người phụ nữ này thật tình muốn đi cùng nó, Tô Môn nhất định cũng sẽ dùng chân thành để đối đãi.
Cánh tay đang vươn ra của người phụ nữ kia hơi run rẩy, vẻ mặt của cô ta dù là ai nhìn vào cũng thấy rõ cô ta đang đấu tranh trong tư tưởng, nhưng không đến ba giây, cô ta tới gần Tô Môn một bước.
Tô Môn không trốn tránh, để người phụ nữ kia ôm lấy nó, nó đã khát vọng có được cái ôm như vậy từ lâu.
Mùi máu tươi trên người cô ta rất nồng, hoàn toàn không giống với mùi thảo dược trên người sư phụ, kỳ thật mùi thảo dược cũng không quá dễ ngửi, còn có chút mùi đắng trong đó, nhưng Tô Môn lại rất thích mùi trên người sư phụ, tiếc là thủ lĩnh đại nhân không cho nó ngủ chung với sư phụ vào buổi tối.
Thân thể người phụ nữ này rất mềm mại, cái ôm này cũng mềm mại hơn sư phụ rất nhiều. Tô Môn chưa bao giờ được người phụ nữ nào ôm, nhất thời tò mò, nó nâng cái tay nhỏ lên chọc chọc bộ ngực căng tròn mềm mại của người phụ nữ.
Cô ta ôm chặt lấy nó, nước mắt chảy dài trên mặt.
“Thật xin lỗi, mẹ… không còn cách nào khác, là bọn họ ép mẹ…” Người phụ nữ nọ nỉ non.
Tô Môn nghiêng đầu nhìn vành tai cô ta, thằng bé không biết vẻ mặt của nó lúc này rất giống người bạn tốt Cửu Phong của mình mỗi khi bày ra động tác nghiêng đầu nhìn người khác.
“Lúc mẹ mang thai con mẹ thật sự rất vui, mẹ nghĩ nếu sau này con có thể ở bên cạnh mẹ, mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với con, nhưng… con vừa ra đời đã bị công tước Mạc Đốn đưa đi, mẹ ngay cả cơ hội nhìn con một cái cũng không có, nếu khi đó mẹ biết con là Đại Vu đời sau…” Thì sao mẹ có thể dễ dàng để công tước Mạc Đốn đưa con đi như vậy?
Nhưng bây giờ nói những lời đó đều đã muộn. Cô ta căn bản không dám nhìn vào mắt Tô Môn, chỉ ôm chặt nó, cũng không cho nó nhìn thấy vẻ mặt của mình.
“Con trai, nếu có kiếp sau, nếu mẹ còn cơ hội làm mẹ con, mẹ thề nhất định sẽ đối xử thật tốt với con.” Tiếng nỉ non của cô ta càng lúc càng thấp, trong giọng nói còn ẩn chứa sự nghẹn ngào: “Con biết không, con có một người em trai, nó rất đáng yêu, trông cũng rất giống con, năm nay nó mới năm tuổi… người nhà của mẹ đều bị Mạc Đốn bắt rồi giết, bây giờ mẹ chỉ còn đứa bé kia, mẹ hy vọng nó có thể sống sót, hy vọng nó có thể…” Sống tốt hơn bất cứ ai khác!
“Con trai đáng thương của mẹ, về sau nó sẽ không còn cha mẹ yêu thương nó, về sau nó sẽ phải lẻ loi mà sống trên thế giới này… Vì sao em trai con không phải Đại Vu đời sau? Nó mới là người Bạch Giác thuần chủng. Vì sao lại là con? Nếu không có con, có phải khi nó vừa sinh ra đã là Đại Vu ba mắt rồi hay không?” Vẻ đấu tranh nội tâm và giãy giụa trên mặt cô ta đã biến mất, sự tàn nhẫn và thù hận lan ra trong mắt.
“Mẹ và con, chúng ta đều nợ em trai con, con là anh, vì để em trai được sống sót và sống tốt, con cũng nguyện ý như vậy đúng không?”
Tô Môn rũ mắt, giãy giụa, nhưng lại bị người phụ nữ kia siết chặt, vẻ mặt nó lại đờ ra, nó không thương tâm hay đau lòng, mà vì người phụ nữ này siết nó chặt quá, làm nó sắp thở không nổi nữa.
Nghiêm Mặc từ đầu đến cuối đều không có một chút cử động, dù hắn nghe thấy những lời nỉ non của người phụ nữ kia.
Nhưng mãng xà đứng một bên xem lại đột nhiên dùng đuôi rắn vỗ mạnh xuống mặt đất, kêu xì xì với Nghiêm Mặc.
Đại xà cảnh báo cho bọn họ!
Nghiêm Mặc chỉ do dự một giây đồng hồ xem có nên kéo Tô Môn ra khỏi người phụ nữ kia hay không, thì chỉ một giây này, miệng người phụ nữ kia đột nhiên há lớn, một đám côn trùng rậm rạp màu đỏ bay ra từ miệng cô ta.
Giây khắc này cô ta như phải chịu nổi đau cùng cực, ở khóe mắt cô ta còn chảy một dòng huyết lệ, nhưng cánh tay đang ôm Tô Môn của cô ta lại càng siết chặt, không cho phép Tô Môn giãy ra!
Tô Môn bị cô ta siết chặt, thế nên không nhìn thấy cảnh tượng khủng bố khi lũ côn trùng đó tuôn ra khỏi miệng cô ta.
Nhưng rất nhanh sau đó, nó phải thấy một cảnh tượng còn khủng bố hơn!
Vào khoảnh khắc mà cơ thể cô ta nổ tung, à không, không phải nổ tung, mà là vô số côn trùng ăn thịt người đục thủng da thịt cô ta, ngọ nguậy chui ra từ những cái lỗ rỗng tuếch bị ăn hết thịt trong người cô ta, những miếng thịt bị đục thủng bắn ra ngoài như hoa máu, tạo nên hiệu ứng nổ tung.
Lũ côn trùng ập về phía Tô Môn và tất cả vật sống trong sơn cốc.
Mãng xà vung đuôi, đập chết cả ngàn con côn trùng.
Nhưng côn trùng quá nhiều, mãng xà đã sắp không ngăn cản được nữa.
Nghiêm Mặc thấy mãng xà càng lúc càng cố sức để trốn tránh thì cũng tròng lên cho nó vòng hộ thuẫn vô hình.
Vòng hộ thuẫn ngăn cách bọn côn trùng, có vòng hộ thuẫn thì việc tiêu diệt côn trùng trở nên dễ dàng, mãng xà phun lưỡi ra rồi rụt lại, cuốn lũ côn trùng vào miệng như ếch.
Mãnh xà dùng đuôi, dùng lưỡi, dùng thân hình khổng lồ của mình mà tiêu diệt hết bọn côn trùng còn trong vòng hộ thuẫn, sau đó chạy tới cứu Tô Môn đang bị lũ côn trùng bao vây.
Chờ khi mãng xà vừa đập vừa đánh, cuối cùng cũng diệt được một ít côn trùng và nhìn thấy thằng bé bên trong, thì mãng xà ngây người ra.
Thằng bé không bị sao cả!
Lúc này mãng xà mới nhớ tới việc trên người nó hình như có một tầng ngăn cách đặc biệt tựa như chiếc ô, lại nhìn sang thằng bé, hình như còn được tròng ô lên sớm hơn cả nó?
Bọn côn trùng không ngừng chui ra từ thân thể người phụ nữ kia, mà người phụ nữ kia thì đã chết đến không thể chết hơn.
Tư Thản đang sai sử âm linh đột nhiên mở miệng: “Đây là lũ quái trùng mà Hồ Liên nuôi, không có tên, ta gọi chúng là huyết trùng.”
Nghiêm Mặc vươn tay bắt một con, hỏi sách hướng dẫn, kết quả sách hướng dẫn nói đây là sản phẩm nhân tạo, không nằm trong phạm vi giám định của sách hướng dẫn. Hiện giờ lại nghe Tư Thản nói như vậy, hắn lập tức bắt thêm vài con bỏ vào trong bình nhỏ.
“Mấy con trùng nhỏ này có tác dụng gì? Có ích gì cho Hồ Liên?”
Tư Thản dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn hắn: “Nếu ta đoán không lầm thì chúng là một phần thân thể của Hồ Liên. Bình thường gã dựa vào lũ côn trùng đó để hấp thu máu thịt của các chiến sĩ ma cấp cao và ma vu, rồi biến chúng thành tinh huyết của mình, dùng để kéo dài tuổi thọ và duy trì năng lực của gã.”
Cái đệt! Nghiêm Mặc há to miệng, đây tuyệt đối là chuyện lạ trăm năm: “Ý anh là Đại Tư Tế Hữu Giác Nhân là một con… không, là rất nhiều con côn trùng tạo thành?”
“Ta không nói như vậy, điều ta nói là, bọn côn trùng này là một phần thân thể của gã.”
“Cái này thì có gì khác nhau?”
“Khác nhau lớn. Gã là Hữu Giác Nhân, ta rất chắc chắn. Nhưng không giống với Đại Vu và tư tế Hữu Giác Nhân cùng những Hữu Giác Nhân bình thường khác, thân thể của Hữu Giác Nhân bình thường rất cường tráng, nhưng không có ma lực, cùng lắm chỉ có thể thu cốt giáp vào viên nguyên tinh trên ấn đường. Nhưng Đại Vu và tư tế thì lại có một năng lực bẩm sinh đặc biệt nào đó giống như ma vu Vô Giác. Mà ta hoài nghi lũ côn trùng này chính là năng lực của Hồ Liên.”
“Vậy Hồ Liên đặt lũ côn trùng đó trong cơ thể người phụ nữ Bạch Giác kia là để hấp thu máu thịt của Tô Môn?”
Tư Thản vừa điều khiển âm hồn, vừa ừ: “Tô Môn là Đại Vu ba mắt trời sinh, dù nó vẫn chưa trưởng thành thì máu thịt của nó đối với Hồ Liên mà nói là vật cực bổ. Hồ Liên chỉ là Hữu Giác Nhân, không phải tộc Trường Sinh, gã có thể sống đến bây giờ là nhờ gã không ngừng hấp thu máu thịt của người khác để duy trì tuổi thọ của mình, huống chi, lúc trước gã từng bị ta đánh cho trọng thương, hiện giờ tuy nói gã đã khôi phục rồi, nhưng phần linh hồn bị khuyết mất của gã thì không thể bù lại được nữa.”
Tư Thản bỗng cười trào phúng: “Hồ Liên luôn nghĩ rằng lúc ấy ta muốn đồng quy vu tận với gã, chẳng những khiến thân thể gã chịu tổn thương lớn mà ngay cả linh hồn cũng không được hoàn chỉnh, nhưng gã không biết trước khi đó, linh hồn gã vốn đã không hoàn chỉnh.”
Nghiêm Mặc liếc nhìn Tô Môn để xác định nó không sao cả, rồi mới hỏi Tư Thản: “Ngài từng đồng quy vu tận với Hồ Liên? Chuyện từ khi nào vậy?”
“Từ rất lâu, rất lâu trước kia, chắc là khi Hữu Giác Nhân mới chạy từ đông đại lục sang đây không lâu, lúc ấy Hữu Giác Nhân phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực mới thu phục cùng tiêu diệt hết sinh vật có trí tuệ trên phiến đại lục này. Khi đó ta đối đầu với Hồ Liên, Hồ Liên lúc ấy rất cường đại, gã lợi dụng tộc nhân ta để dụ ta vào bẫy, lúc ấy ta không nghĩ tới trên đời này lại có thứ có thể vây khốn ta, nên cứ thế mà bị gã bắt được, còn bị gã tròng nô lệ cốt vào tim.” Chuyện của Tư Thản đã lâu thật lâu, đến bây giờ khi nhắc lại ý hận đã không còn hiện rõ trên mặt y, chỉ là trong mắt y vẫn chứa đầy sự bi thương khôn cùng.
“Bởi vì sự bất cẩn của ta mà làm hại đến các tộc nhân. Hồ Liên vì khống chế ta mà dùng tộc nhân ta để uy hiếp, ta không muốn bị gã uy hiếp, càng không đành lòng nhìn tộc nhân của mình bị gã hành hạ đến chết, liền sử dụng bí thuật để đồng quy vu tận với gã. Đáng tiếc, cả hai đều không chết, chỉ là tốn rất nhiều thời gian và tinh lực mới chậm rãi khôi phục lại. Sau đó, ta vì bị nô lệ cốt khống chế và kiêng dè mối an nguy của tộc nhân mình, nên không thể làm gì được Hồ Liên. Mà Hồ Liên cũng sợ ta lại lần nữa kéo gã chết cùng, thế nên không dám xuống tay với tộc nhân ta nữa, lại sau đó, gã dùng tánh mạng của tộc nhân ta để bàn điều kiện với ta, cuối cùng, bọn ta giao ước với nhau, mỗi lần ta giúp gã làm một việc, gã nhất định phải thả mười tộc nhân của ta ra.”
“Vậy bây giờ gã còn giữ của ngài bao nhiêu tộc nhân?” Nghiêm Mặc cảm thấy vấn đề này mới là mấu chốt.
“Còn, nhưng không nhiều lắm. Nếu không thì qua nhiều năm như vậy gã cũng chẳng đến tìm ta.” Tư Thản như biết Nghiêm Mặc lo lắng cái gì, liền cười với hắn.
Tim Nghiêm Mặc nhảy lên, chỉ cảm thấy gương mặt của người này đã đầy hình xăm mà còn câu người như vậy thật là phạm quy! “Ngài không lo gã lại bắt tộc nhân gã thả trở về à?”
Tư Thản cười nhạo: “Cậu biết vực sâu Ác Ma không?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Biết, tôi từng đi qua đó. Chẳng lẽ tộc nhân ngài…?”
“Bọn họ đều ở đó, dù cốt khí của Hữu Giác Nhân có lợi hại thì cũng không thể vượt qua lá chắn linh hồn mà lúc trước ta thiết lập, đó là nơi cuối cùng ta có thể để tộc nhân ta sinh sống, lúc ấy rất nhiều chiến sĩ ma và ma vu bị Hữu Giác Nhân đuổi giết đều trốn vào tòa bán đảo kia. Ta còn nhờ Hải Vu giúp ta bảo hộ tộc nhân của mình, có Hải Vu, còn có lá chắn linh hồn, Hữu Giác Nhân đừng hòng bước vào vực sâu Ác Ma nửa bước!” Trong giọng nói của Tư Thản có một chút kiêu ngạo khó che giấu.
“Thì ra màn sương trắng kia là lá chắn mà ngài để lại.” Nghiêm Mặc rất tò mò cách hình thành nên màn sương trắng đó, tâm can ngứa ngáy rất muốn được học.
“Cậu gặp Hải Vu rồi?”
“Ừm, gặp rồi.” Nghiêm Mặc nói tiếp: “Tôi còn nghe ông ấy nhắc tới một lời tiên đoán nào đó, về thủ lĩnh của vực sâu Ác Ma.”
“Cái đó à.” Tư Thản nở nụ cười: “Đó là lời tiên đoán cuối cùng của một vị vu giả có năng lực tiên đoán để lại, nhưng vị vu giả kia tiên đoán không được chuẩn lắm, Hải Vu và ta không để nó trong lòng.”
“Vậy à? Hải Vu nói tôi và chiến sĩ của tôi vừa lúc phù hợp với tất cả những gì mà lời tiên đoán nói.”
Tư Thản liền quay phắt đầu lại.
Nhưng lúc này Nghiêm Mặc lại tỏ vẻ cuộc nói chuyện phiếm đến đây là kết thúc, chạy đi quan tâm đồ đệ nhà mình.
Mãng xà đang trườn quanh thằng bé, thuận tiện đập lũ côn trùng xung quanh.
Thằng bé cúi đầu nhìn người phụ nữ chết thảm nằm trên mặt đất, cánh tay của cô ta còn đang ôm nó, vẻ mặt của cô ta còn mang theo nụ cười hạnh phúc như thể cô ta chết đi như vậy chứng tỏ cô ta là một người mẹ vĩ đại tới cỡ nào, cô ta đã vì con mình mà hy sinh tới cỡ nào!
Tô Môn cảm giác bên cạnh có người, quay đầu liền thấy là sư phụ, liền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vẻ mặt như mê man lại như đã chết lặng: “Sư phụ, bà ta siết con chặt quá, con không thoát được.”
Nghiêm Mặc đi đến cạnh nó, nhẹ nhàng kéo cánh tay cô ta ra, để thằng bé được tự do.
“Con có khổ sở trong lòng không?”
Thằng bé lắc đầu, nó không biết mình có khổ sở hay không nữa, nhưng nó cảm thấy về sau sẽ không bao giờ muốn ai ôm nó nữa, à, ngoại trừ sư phụ.
“Sư phụ, chúng ta đi thôi.” Thằng bé nắm lấy tay Nghiêm Mặc, không hề nhìn thi thể của người phụ nữ trên mặt đất nữa.
Nghiêm Mặc yên lặng sờ sờ cái đầu lông mềm của thằng bé, hoàn cảnh trưởng thành của Tô Môn không giống với những đứa trẻ bình thường khác, lúc này cái nó cần không phải là an ủi.
Đối với thằng bé mà nói, nó tới gặp mẹ đẻ một lần chẳng qua là để chấm dứt loại tâm lý không muốn xa rời mẹ. Nếu người phụ nữ kia chọn đi cùng nó đến đông đại lục, hắn nghĩ về sau bọn họ sẽ sống hạnh phúc. Mà người phụ nữ kia lại cự tuyệt, hắn cũng sẽ không cưỡng ép.
Cũng vậy, người phụ nữ kia muốn giết nó, nó cũng sẽ không cảm thấy quá khổ sở.
Nhưng khi nghe nói mình còn có một người em trai, mà người phụ nữ kia lại vì đứa em trai kia mới muốn giết chết nó, nó cảm thấy có chút buồn bực.
Vì cái gì lại nói nó nợ đứa em trai đó? Ngay cả gặp cũng chưa từng gặp cơ mà.
Bà mặc kệ tôi, không muốn làm mẹ tôi, hờ hững với tôi còn chưa tính, nhưng vì sao lại nói tôi mắc nợ đứa em trai kia? Chẳng lẽ không phải là các người nợ tôi sao?
Thằng bé nghĩ như vậy, cũng nói như vậy với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cười: “Con nói không sai, con không nợ bọn họ, mà phải là bọn họ nợ con mới đúng. Người đàn bà trong lòng chỉ có đứa con khác không đáng để con nhớ thương, cũng không cần phải hận bà ta, bà ta không xứng để con lãng phí bất cứ thứ tình cảm gì. Lại đây, sư phụ dẫn con đi chơi, chúng ta cùng xử lý lũ côn trùng kia!”
Nghiêm Mặc giương giọng hỏi Tư Thản: “Nếu giết chết lũ côn trùng đó, có phải Hồ Liên sẽ phát hiện ra không?”
Tư Thản chớp chớp mắt: “Đương nhiên. Có điều cậu đã tranh thủ đủ thời gian rồi, ta không ngờ cậu không giải trừ nô lệ cốt mà có thể ngăn không cho trừng phạt ảnh hưởng tới, tiếp theo cậu hãy nghĩ cách giải trừ nô lệ cốt trong tim ta, ít nhất thì cũng khiến trừng phạt không thể ảnh hưởng đến ta, sau đó ta sẽ vờ như đã bắt được linh hồn cậu và đã giết chết chiến sĩ của cậu, nhưng lại không còn sức trở về vương thành, khi đó Hồ Liên nhất định sẽ đích thân đến thu linh hồn cậu. Chúng ta nhân cơ hội này mà báo oán, báo thù.”
Nghiêm Mặc vì để bảo đảm cho tình huống đột xuất, hỏi: “Sao ngài có thể khẳng định Hồ Liên nhất định sẽ đến?”
Tư Thản rất không khách khí mà đánh giá hắn: “Cậu có biết đã bao lâu rồi gã không gọi ta ra giúp hắn làm nhiệm vụ không? Tộc nhân của ta trên tay gã cùng lắm cũng không hơn được mười mấy người, những người này gã vốn giữ lại để khống chế ta, tránh cho ta làm ra chuyện gì mà gã không thể đoán được, nhưng hôm nay gã vì bắt cậu, không bắt được người sống thì cũng phải bắt được linh hồn cậu, mà không tiếc dùng số con tin còn lại để trao đổi với ta, muốn ta làm điều này giúp gã, chứng tỏ tầm quan trọng của cậu đối với gã rất… nếu không phải biết cậu là Vô Giác Nhân, thì ta đã rất nghi ngờ mối quan hệ của cậu với gã đấy.”
Tư Thản lập tức đổi giọng, chém đinh chặt sắt nói: “Cho nên nếu cậu thật sự bị ta bắt được, gã nhất định sẽ đích thân đến!”
Trong thần điện vương thành, Hồ Liên còn đang chờ đợi.
Ni Nhĩ vương thì không bình tĩnh được như gã, đã nhiều lần muốn phái người đi tra, nhưng người của hắn cũng chỉ có thể tới vùng ngoài sơn cốc Nghạch Lam, nếu tiếp tục đi vào trong thì chắc không thể giữ được tánh mạng.
Vì thế, Ni Nhĩ vương dù có muốn biết tình huống bên trong như thế nào thì cũng không thể để những thủ hạ tinh anh của mình đi chịu chết một cách vô nghĩa.
Nghiêm Mặc thấy Tư Thản đã lên kế hoạch tốt, không cần mình phải động não nữa, trực tiếp thả Cốt Điểu ra đón Tô Môn và mãng xà cùng đi.
Cốt Điểu vừa thả ra đã được Nghiêm Mặc tròng vòng hộ thuẫn vô hình lên, một con côn trùng cũng đừng hòng tới gần nó.
Mà con nào không cẩn thận bay theo bọn họ tiến vào, đều bị bọn họ giết sạch.
Trước khi tiến vào Cốt Điểu, Nghiêm Mặc còn nói với Tư Thản: “Ngài trốn kỹ nha, tôi với đồ đệ nhà tôi diệt lũ côn trùng này trước đã.”
Tư Thản phất tay, bảo hắn không cần phải để ý đến y.
Nghiêm Mặc vừa tiến vào Cốt Điểu liền bắt đầu dạy Tô Môn sử dụng sức mạnh linh hồn điều khiển Cốt Điểu.
Tô Môn còn nhỏ, nhưng sức mạnh linh hồn của nó đã vô cùng mạnh mẽ, có sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc dẫn đường, nó rất nhanh đã điều khiển cho Cốt Điểu bay lên.
Thằng bé hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Nghiêm Mặc bảo nó dùng sức mạnh linh hồn nhìn xuống phía dưới: “Nhìn thấy lũ côn trùng càn quấy muốn ăn con phía dưới không? Bắn vào chúng nó đi! Thiêu chết chúng! Sư phụ đã gắn nguyên tinh cấp chín cho cốt điểu, con muốn bắn thế nào liền bắn thế đó!”
Tô Môn không để ý gì đến thi thể của người phụ nữ Bạch Giác bên dưới, hiện giờ người phụ nữ kia đối với nó mà nói giống như người xa lạ, sư phụ bảo, nó không cần phải hận bà ta, những tình cảm khác lại càng không cần đặt lên người bà ta.
Tôi không hận bà, nhưng tôi cũng sẽ không thương tiếc cho bà.
Bà sinh ra tôi, nhưng vừa rồi bà cũng đã ‘giết’ tôi, chúng ta không ai nợ ai.
Thằng bé dưới sự hướng dẫn của Nghiêm Mặc mà điều khiển Cốt Điểu bắn ra quả cầu lửa đầu tiên!
“Ầm!”
Quả cầu lửa nổ mạnh, lũ côn trùng chết một mảng lớn.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Sơn cốc vốn xanh tươi um tùm, nay lại cát bay mù mịt, lửa dấy lên, biến thành biển lửa.
Có Nguyên Chiến nấp trong chỗ tối, Nghiêm Mặc căn bản không sợ sơn cốc bị cháy rừng, trước khi vào sơn cốc, hắn đã bảo Nguyên Chiến dời hết những cây cỏ có thể dời đi rồi, hiện giờ hắn cho đồ đệ bắn quả cầu lửa, không cần lo cây rừng và động vật bị tổn hại quá nhiều rồi khiến sách hướng dẫn trừng phạt, lại nói, việc hắn làm là tự vệ mà!
Thần điện Vương thành.
“A!” Hồ Liên đột nhiên ôm ngực, mày cau chặt.
Ni Nhĩ vương cả kinh, vội vàng vươn tay muốn đỡ lấy gã: “Em làm sao vậy?”
Hồ Liên tránh khỏi tay hắn: “Ta không sao, chỉ là nhóm bảo bối nhỏ mà ta điều khiển gặp chút phiền toái.”
Nhóm bảo bối nhỏ của gã tuy hữu dụng nhưng cũng phải chạm vào máu thịt thì mới phát huy tác dụng được, khi ở bên ngoài, khả năng tấn công và phòng bị của chúng nó đều rất yếu.
Gã để ả đàn bà kia mang nhóm bảo bối nhỏ của mình qua đó là để đánh một đòn bất ngờ. Nhưng xem kết quả hiện giờ, ả đàn bà kia hiển nhiên đã quá dại dột, dù có nhóm bảo bối của gã trong người thì cũng không lợi dụng hết được.
Ni Nhĩ vương nhìn mặt Hồ Liên, liếm môi dưới, nói: “Hai tộc kia đã có người không sợ chết mà tiến vào sơn cốc rồi, chúng ta…”
Hồ Liên đột nhiên nâng tay, trong mắt gã hiện lên vẻ hưng phấn, gã nhìn chằm chằm sơn cốc Ngạch Lam phía xa xa.
Ni Nhĩ vương có chút không vui, nhưng vẫn nhìn theo tầm mắt gã, liền thấy sơn cốc Nghạch Lam vừa rồi còn đánh đến bụi mù tung bay, mà lúc này trên không trung của sơn cốc đột nhiên hiện lên một cái đầu lâu của Hữu Giác Nhân màu đỏ đen.
Đây là tín hiệu mà gã đã giao ước với Tư Thản, Tư Thản bắt được người kia rồi!
Tim Hồ Liên bắt đầu đập nhanh, hai nắm tay siết chặt, cơ hồ là gấp không chờ nổi mà nói: “Đi, tới sơn cốc Nghạch Lam!”
Có một chiến sĩ thám báo trong cái góc nào đó của vương thành đang nhìn chằm chằm, sau khi xác định Hồ Liên và Ni Nhĩ vương rời khỏi vương thành thì nhanh chóng tạo ám hiệu mà chỉ có người một nhà mới hiểu.
Chỉ chốc lát sau, một ám đội đổi chiến phục thành thị vệ của vương thành, được người quen trong vương thành dẫn vào.
“Mặc kệ những chuyện khác, mục đích của chúng ta chỉ có một: Bạn đời và con của Ni Nhĩ vương, không để lại bất cứ ai!” Thủ lĩnh thấp giọng nhắc nhở.
Những người khác gật đầu, đồng thời vỗ vào nguyên tinh trên trán một cái, cốt giáp nhanh chóng bao lấy thân thể bọn họ.
Ánh mặt trời chiếu lên, cốt giáp của bọn họ liền phát ra một vòng sáng, giây lát sau, bọn họ đã biến mất, không thấy tăm hơi.