*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cho anh nửa tiếng, giao hung thủ ám sát đệ tử Tô Môn ra cho tôi xử trí, nếu không, chớ trách tôi trả thù toàn bộ tộc Hữu Giác.”Bầu không khí trong doanh địa Cửu Nguyên đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nguyên Chiến đang dàn xếp cho cuộc chiến, Nghiêm Mặc thì vào cốt thừa.
Cốt thừa không cho hắn vào, nhưng sức mạnh linh hồn của hắn vẫn có thể tiến vào đó.
Hắn dùng sức mạnh linh hồn liên hệ với cốt thừa không phải vì nói chuyện với các linh hồn bên trong, mà là muốn tìm tia sức mạnh linh hồn mà tên Hồng Giác Ni Tháp kia để lại.
Lúc trước hắn không nghĩ cốt thừa còn có công năng của nô lệ cốt—— kỳ thật ngay từ đầu cốt thừa đã nói khi hắn không hoàn thành khảo nghiệm thăng cấp thì sẽ giết hắn, hắn nên nghĩ tới đặc điểm đó ngay, nhưng bởi vì sự tồn tại của Tán Bố mà hắn bỏ qua tính nguy hiểm của cốt thừa, vì thế hắn ăn ít lỗ hơn một chút. Mà Ni Tháp vì để dễ khống chế hắn đã để lại một tia sức mạnh linh hồn trong cốt thừa, sau lại nhờ Tán Bố dạy hắn cách phá giải loại khống chế này, hắn vì không để Ni Tháp phát hiện ra nên không hoàn toàn triệt tiêu sức mạnh linh hồn của Ni Tháp, mà nhốt nó trong cốt thừa.
“Ta vẫn luôn đợi cậu.” Một giọng nói sang sảng quen thuộc vang lên.
“Tán Bố?” Nghiêm Mặc nghĩ tới chuyện trong cốt thừa có linh hồn muốn nói chuyện với hắn lúc trước mà cây non từng thông báo, nhưng hắn bận quá nên đã quên mất.
“Cậu tìm được một thánh địa khác của tộc ta rồi, đúng không?”
Nghiêm Mặc nhíu mày: “Xin lỗi, bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, chờ chừng nào tôi giải quyết xong một số việc rồi nói.”
Tán Bố cảm giác được giọng điệu của hắn không tốt lắm, nên không miễn cưỡng: “Được, ta chờ cậu, nhưng cậu nhất định phải tới tìm ta đó, là chuyện rất quan trọng.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Nghiêm Mặc không quản tới Tán Bố, mà hết sức chăm chú tác động đến tia sức mạnh linh hồn của Ni Tháp để lại.
“Ni Tháp! Tôi là tư tế Cửu Nguyên, Nghiêm Mặc, tôi muốn gặp anh, ngay lập tức!”
Nghiêm Mặc lặp lại câu này trong ý thức ba lần liên tục, sau đó không chút do dự mà triệt tiêu tia sức mạnh linh hồn đó của Ni Tháp.
Vì để tiện cho Ni Tháp tìm được hắn, và cũng để gã có gan đi tìm hắn, Nghiêm Mặc đi ở tuyến đầu ra chiến trường.
“Tổ Thần tại thượng! Đó là ai? Sao hắn dám tiến vào chiến trường một mình?”
Dù lúc này không có đánh nhau, nhưng trên chiến trường có nhiều hài cốt như vậy, còn có các loại vũ khí rải rác như gai độc sẽ gây ngộ thương, người bình thường sẽ không chạy lên chiến trường để mà đi dạo, lại nói, ai biết khi nào tộc Hữu Giác sẽ phát động tấn công, nếu bọn họ đột nhiên tấn công thì làm sao bây giờ?
“Đúng là xằng bậy! Mau cho người kêu hắn về!”
“Là tư tế đại nhân! Là tư tế của chúng ta! Trời ạ, sao tư tế đại nhân lại chạy ra đó một mình, mau, ai gọi cậu ấy trở về đi!” Tên chiến sĩ Cửu Nguyên kia gấp muốn chết, hắn không thể tự tiện rời khỏi cương vị, nếu không phải hắn nhận ra đó là tư tế đại nhân thì chắc đã lao lên kéo người về rồi.
“Không cần lo lắng, tư tế đại nhân nói cậu ấy có việc muốn làm, bảo chúng ta không cần lo cho cậu ấy.” Chiến sĩ được dặn dò nhanh chóng chạy qua truyền tin, miễn cho thật sự có người chạy tới ‘cứu’ tư tế.
Nghiêm Mặc đi về phía trước, nhìn như chậm nhưng kỳ thật tốc độ lại rất nhanh.
Đây là một vùng đất khá rộng, cỏ dại mọc đầy, đã từng là nơi mà thú vật sinh sống vui vẻ.
Nhưng hôm nay, nơi này lại ngập tràn hơi thở chết chóc, mùi máu tươi xộc vào mũi.
Dù mới có một trận tuyết hạ xuống, nhưng cũng không thể che hết dấu vết của chiến hỏa và chém giết.
Nơi từng là bộ lạc Ma Nhĩ Càn hiện giờ trở thành chiến trường, vùng đất gặp xui xẻo đầu tiên chính là khu săn thú ở phía đông của nó.
Một nửa người Ma Nhĩ Càn bị ép phục tùng tộc Hữu Giác, còn một nửa may mắn sống sót trốn tới các bộ lạc lớn nhỏ ở phụ cận.
Mà các bộ tộc nhỏ phụ thuộc Ma Nhĩ Càn thì đã trở thành nô lệ của tộc Hữu Giác, hoặc đã chạy đến Cửu Nguyên tìm kiếm sự che chở.
Mà các bộ lạc khác như Thổ Nhai, Biên Khê, Ngư Phụ cũng vì Hữu Giác Nhân làm hại và hướng về phía Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc lên chiến trường là gặp được bạn bè cũ như Thố Hống và tộc trưởng tộc Biên Khê, nhưng lúc này không phải lúc để ôn chuyện, Nghiêm Mặc chỉ vẫy tay chào bọn họ rồi một thân một mình đi ra chiến trường.
Thố Hống đã có chút không nhận ra Nghiêm Mặc, hắn chỉ cảm thấy người thanh niên này thoạt nhìn có hơi quen mắt, thẳng đến khi có chiến sĩ Cửu Nguyên kiêu ngạo nói với hắn rằng đó chính là tư tế của bọn họ, hắn mới nhớ ra cậu thiếu niên vu giả ôn hòa mà lúc trước từng gặp.
Mấy năm không thấy, cậu thiếu niên đã trở thành thanh niên, mà thực lực giữa hai bộ lạc vốn không cách nhau mấy cũng trở nên một trời một vực.
Tâm tình Thố Hống có chút phức tạp, cảm giác tự ti nho nhỏ làm hắn ngại gọi tên sau khi nhận ra Nghiêm Mặc.
Bao nhiêu người đang yên lặng nhìn thanh niên đang chậm rãi bước vào khu chiến trường.
Dù là địch hay ta, trong lòng mọi người cùng nảy sinh hai nghi vấn: Người này đang làm gì? Muốn làm gì?
Rất nhanh, Nghiêm Mặc đã đưa ra đáp án.
“Ni Tháp! Cút ra đây gặp tôi!” Nghiêm Mặc giương giọng.
Nguyện lực khiến âm thanh của hắn truyền đi khắp doanh địa của tộc Hữu Giác.
Ni Tháp xuất hiện, đối phương cũng chỉ có một mình, còn cưỡi trên một con chiến thú cao lớn.
“Tao nhớ sức mạnh linh hồn của mày, gan mày lớn lắm, dám một mình chạy ra lên chiến trường đòi gặp tao.” Ni Tháp hơi dừng một chút: “À, thì ra mày đã thoát khỏi khống chế của nô lệ cốt, ai làm vậy? Đúng rồi, tao nhớ ra rồi, hình như có tin đồn nói tư tế Cửu Nguyên có thể giải trừ nô lệ cốt? Đừng bảo tên đó chính là mày nhé? Ai dạy thế? Cốt thừa đâu, giao nó cho tao!”
Nghiêm Mặc bước từng bước một, tựa như đi trên không khí, bước đến độ cao không khác gì Ni Tháp. Hắn không trả lời câu hỏi của Ni Tháp, chỉ lạnh lùng nhìn tên Hồng Giác này. Hơn nửa năm trước, tên này thiếu chút nữa khiến hắn chịu lỗ nặng, tuy đối phương mượn lực từ cốt thừa, nhưng năng lực bản thân gã cũng không thể khinh thường.
Đồng tử trong mắt Ni Tháp hơi co lại: “Sao? Câm rồi à? Mày tới đây không phải là để đưa cốt thừa cho tao, vậy mày tìm tao có chuyện gì?”
Ni Tháp cưỡi trên chiến thú, vẻ mặt kiêu căng. Dù có thể đi trên không thì sao, chẳng phải cũng bị gã khống chế à?!
Về phần làm sao người này biết cách giải trừ nô lệ cốt và thoát khỏi khống chế của cốt thừa, Ni Tháp đoán tám chín phần mười là vì linh hồn của Đại Vu tộc Bạch Giác bên trong cốt thừa lại làm chuyện ngu xuẩn.
Nghiêm Mặc còn đang quan sát Ni Tháp, hắn càng nhìn càng cảm thấy mặt mũi Ni Tháp giống Ni Nhĩ vương của tộc Hồng Giác tới năm sáu phần, lại nhìn quần áo của gã, cốt khí mang trên người cũng không phải vật phàm, hơn nữa, thái độ cứ như hơn người một bậc, chứng tỏ địa vị của gã chẳng những rất cao trong tộc Hồng Giác, mà rất có thể còn có quan hệ huyết thống với Ni Nhĩ vương.
“Vô Giác Nhân ngu ngốc.” Ni Tháp thấy Nghiêm Mặc nửa ngày không nói lời nào, có chút hối hận khi nghe thấy tiếng gọi mà nhất thời tò mò chạy tới.
“Một việc thôi.” Nghiêm Mặc rốt cuộc cũng mở miệng: “Giao hung thủ ám sát đệ tử Tô Môn của tôi ra đây!”
“…” Ni Tháp bật cười, việc Nghiêm Mặc bước đi trên không tuy khiến gã kinh ngạc, nhưng yêu cầu mà đối phương đưa ra lại nằm ngoài dự đoán của gã: “Mày nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Nghiêm Mặc cứ bình tĩnh mà nhìn Ni Tháp: “Được, tôi lặp lại lần nữa, anh nghe cho kỹ.”
Giọng Nghiêm Mặc truyền khắp doanh địa hai bên: “Cho anh nửa tiếng, giao hung thủ ám sát đệ tử Tô Môn ra cho tôi xử trí, nếu không, chớ trách tôi trả thù toàn bộ tộc Hữu Giác.”
Một mảnh yên tĩnh, sau đó ở cả doanh địa hai bên cùng ồn ào.
Ni Tháp sau khi sửng sốt thì không ngừng cười to: “Ha ha ha! Mày trả thù toàn bộ tộc Hữu Giác bọn tao? Được, mày cứ thử xem có làm được không, bọn tao ở đây chờ mày!”
Nghiêm Mặc không cười, hắn rất nghiêm túc mà nói: “Vốn dĩ tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng không muốn tạo quá nhiều sát nghiệt, tuy giết chết các người thì Tổ Thần cũng không sẽ trừng phạt tôi, nhưng nếu có thể giải quyết một cách viên mãn, tôi cũng không ngại dùng nhiều thời gian hơn một chút. Nhất là khi bây giờ vẫn còn trong mùa đông, cũng không thích hợp để khai chiến, các người nỡ cho chiến sĩ của các người chịu khổ trong gió rét tuyết lạnh, nhưng tôi thì không nỡ để con dân Cửu Nguyên mình và các đồng minh cũng chịu khổ với các người! Cho nên chúng tôi mới dùng phương pháp phòng thủ làm chủ, nghĩ nếu đến mùa xuân năm sau mà còn chưa giải quyết được tộc Hữu Giác các người, thì khi đó đại chiến một phen cũng không muộn. Nhưng các người ngàn không nên vạn không nên mà ra tay không một người không phải chiến sĩ của Cửu Nguyên, lại càng không nên hạ độc thủ với một đứa trẻ vô tội tâm mang thiện ý chỉ tới để hỗ trợ!”
“Vô tội?” Ni Tháp thay đổi vẻ mặt: “Nó thân là người tộc Hữu Giác mà lại làm việc cho Vô Giác Nhân tụi mày, một kẻ phản bội như nó sao có thể để nó tiếp tục sống sót mà làm mất mặt bọn tao! Vô Giác Nhân, mày thật ngu xuẩn, bọn tao giết tộc nhân của mình thì có liên quan gì đến bọn mày, mà mày còn ra mặt vì nó? Quả thật là vô cùng nực cười!”
Nghiêm Mặc lại như không tức giận chút nào: “Nó là đệ tử tôi, hơn nữa nó cũng không phải kẻ phản bội, các người mới là những kẻ mang dã tâm mà phản bội tộc Hữu Giác!”
“Mày nói cái gì? Bọn tao mới là kẻ phản bội tộc Hữu Giác?” Ánh mắt của Ni Tháp nhìn Nghiêm Mặc cứ như đang nhìn một thằng thiểu năng.
“Không sai, tất cả Hữu Giác Nhân chạy đến đông đại lục chúng tôi, tới bây giờ còn chưa trở về tây đại lục đều là những kẻ phản bội tộc Hữu Giác! Chẳng lẽ đến bây giờ mà các người không biết nội bộ ba tộc của các người đã xảy ra vấn đề và cần giải quyết gấp sao? Đừng nói ngay cả tin tức vương giả ba tộc Ni Nhĩ vương và Đại Tư Tế Hồ Liên của các người mất tích mà các người cũng không biết nha? Ngoài ra, ba tộc Hữu Giác ở tây đại lục đã sớm phát lệnh, rút toàn bộ Hữu Giác Nhân đang chinh chiến ở bên ngoài về, tộc Bạch Giác đã có hiệp ước hữu nghị với chúng tôi, lúc này các người đánh còn với chúng tôi, nếu không phải phản bội tộc Hữu Giác thì là cái gì?”
Phản ứng đầu tiên của Ni Tháp là nhíu mày, sau đó là hoài nghi, rồi cuối cùng là nổi giận quát: “Nói hươu nói vượn! Mày đang nói láo!” Nhưng vì sao gã mãi mà vẫn không liên hệ được với Ni Nhĩ vương, cũng không liên hệ được với Đại Tư Tế?
Trong doanh địa Hữu Giác Nhân truyền ra tiếng kinh hô và tức giận quát mắng, tuy rất nhanh đã bị áp xuống.
Giọng Ni Tháp lạnh xuống: “Mày đang cố ý nhiễu loạn quân tâm của tộc tao!”
“Anh cảm thấy đó là nhiễu loạn thì chính là nhiễu loạn.” Nghiêm Mặc bắt đầu lui về phía sau: “Nửa tiếng bắt đầu từ bây giờ, sau nửa tiếng mà hung thủ còn chưa được giao tới trận địa Cửu Nguyên, vậy đừng trách vì sao tôi trả thù các người!”
Ni Tháp rút đao, bổ về phía Nghiêm Mặc.
Đao mang theo luồng khí lạnh lẽo, bóng đen văng ra từ đao bổ trúng đầu người thanh niên.
Nhưng đối phương ngay cả một cọng tóc cũng không đứt!
Nghiêm Mặc lạnh nhạt nói: “Một đao này tôi nhường anh, sau nửa tiếng sẽ gặp.”
Ni Tháp tức điên, lại cầm chặt thanh đao.
Nhưng chỉ trong chớp mắt mà bóng dáng của thanh niên vu giả kia đã đi ra thật xa.
Tốc độ thật nhanh! Ni Tháp thu cốt đao lại, không đuổi theo. Hiện giờ so với uy hiếp của tư tế Cửu Nguyên, gã càng để ý đến những lời mà đối phương nói có phải thật hay không, gã muốn nhanh chóng trở về chứng thực.
Lại nói, gã cũng không thể giao hung thủ ra, có ai lại đi giao chính mình cho địch chứ?
Nửa tiếng chỉ có chờ đợi, nên Nghiêm Mặc lại lần nữa đưa sức mạnh linh hồn vào trong cốt thừa.
Tán Bố lập tức có phản ứng, cứ như vẫn luôn chờ hắn.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Làm anh ngay cả việc ngủ say cũng từ bỏ.”
Tán Bố mang theo chút vội vàng hỏi: “Có phải cậu tìm được một thánh địa khác của tộc ta rồi không?”
Nghiêm Mặc không đáp mà hỏi lại: “Các anh có thể nhìn thấy bên ngoài?”
“Không, bọn ta chỉ cảm nhận được chút dao động năng lượng vào những trường hợp đặc biệt. Khi cậu tiến vào thánh địa, ta chỉ có cảm giác mơ hồ. Khi đó ta muốn hỏi cậu thử, nhưng cậu không tới đây.”
“Tôi có vào thánh địa của tộc anh hay không, đối với anh và các linh hồn trong cốt thừa có ảnh hưởng gì không?”
Tán Bố thở dài một tiếng: “Tiểu Mặc, ta có thể cảm giác được lửa giận trong lời cậu nói, cậu gặp phải chuyện gì sao?”
Nghiêm Mặc cười lạnh: “Đúng là tôi gặp phải chút việc, tôi đã từng đồng ý với anh rằng sẽ truyền cốt thừa cho một người của tộc Bạch Giác, tôi đã làm được, đứa nhỏ kia tên Tô Môn, là một trong hai vị Đại Vu còn sót lại của tộc Bạch Giác lúc bấy giờ, và cũng là một Đại Vu mới sinh.”
“A, thật sự tốt quá!” Tán Bố vô cùng vui mừng.
Nghiêm Mặc thuật lại lai lịch của Tô Môn một cách đơn giản cho Tán Bố nghe, bao gồm cả việc tình cảnh trước mắt của tộc Bạch Giác, Tô Môn và tộc Hữu Giác, cùng với nguyên nhân thật sự mà tộc Hữu Giác suy bại và rời khỏi đông đại lục.
Tán Bố: “…” Sao mình cứ có cảm giác tộc Hữu Giác mình bị Tiểu Mặc chơi hỏng nhỉ, là ảo giác à?
“Tình huống chính là như vậy, tôi dẫn đứa nhỏ kia về, nhưng tộc Hồng Giác lại mắng nó là kẻ phản bội, còn phái người tới ám sát nó!”
Ngay cả Tán Bố cũng nhịn không được mà rối rắm: “… Cho nên cậu muốn dựa vào tia sức mạnh linh hồn mà Ni Tháp để lại để tìm gã?”
“Phải.”
“Vậy khi cậu liên hệ được với Ni Tháp, cậu sẽ nói gì với gã?”
Nghiêm Mặc nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi đã liên hệ được với gã, bắt chúng giao hung thủ ra!”
Tán Bố đau đầu: “Ta không cảm thấy gã sẽ đồng ý.”
“Không đồng ý vậy thì trả đủ giá để dập tắt lửa giận của tôi đi.” Nghiêm Mặc gỡ cốt thừa trên cánh tay xuống.
“Nghiêm Mặc, ta rất cảm kích cậu việc giúp ta tìm được tộc nhân, còn hoàn thành lời hứa. Cậu không biết chuyện này đối với ta và tất cả các linh hồn đang ngủ say trong cốt thừa có ý nghĩa lớn thế nào đâu, trước khi cậu đánh thức cốt thừa, bọn ta từng cho rằng tất cả tộc nhân của mình đã biến mất, nhưng không nghĩ tộc nhân của bọn ta chẳng những không biến mất, mà còn sống thật tốt trên một phiến đại lục khác, tuy trước mắt bọn họ vẫn có đủ loại vấn đề, nhưng chỉ cần huyết mạch còn đó, thì sẽ còn hi vọng.”
Nghiêm Mặc định nói cái gì đó, nhưng Tán Bố đã nói tiếp: “Khoan đã, cậu nghe ta nói hết, ta không phản đối việc cậu tìm Ni Tháp hay trả thù tộc Hồng Giác. Tuy ta là người tộc Luyện Cốt, nhưng… ta cũng là người Bạch Giác, dã tâm và âm mưu của tộc Hồng Giác và Hắc Giác đã sớm dấy lên vào thời kỳ ta còn sống, chỉ là vương của tộc Bạch Giác và nhóm Đại Vu thà làm như không thấy.”
Điều Tán Bố chưa nói ra là, nếu y thật sự không có chút oán hận hay đề phòng nào đối với tộc Hồng Giác và Hắc Giác, thì sao lại bảo Nghiêm Mặc chỉ truyền cốt thừa cho người tộc Bạch Giác?
Sau đó Tán Bố nói ra trọng điểm: “Cậu trả thù bọn Ni Tháp như thế nào ta không quan tâm, ta muốn tìm cậu là vì chuyện khác, tộc Luyện Cốt có ba thánh địa lớn, cậu đã phát hiện ra hai nơi, vậy cũng tìm nốt nơi thứ ba đi.”
Nghiêm Mặc rất thẳng thắng mà hỏi: “Thánh địa thứ ba có bí mật gì? Tìm được nó thì có ích lợi gì?”
Tán Bố cười ra tiếng: “Nếu ta đã nói với cậu thì sẽ không giấu diếm cậu, tuy cậu không phải người tộc Luyện Cốt, nhưng ai biểu ta lại thích cậu chứ? Huống chi cậu lại giúp ta rất nhiều, ta không muốn giao truyền thừa quan trọng như vậy cho hai tộc kia. Tô Môn, đứa trẻ có thể được cậu xem trọng, ta nghĩ nó nhất định là một đứa trẻ ngoan, ta rất chờ mong một ngày được gặp nó.”
“Anh sẽ lập tức được gặp. Tôi tháo cốt thừa xuống định đưa cho nó, có các anh bảo vệ, ít nhất nó sẽ không gặp phải những nguy hiểm giống thế này mà không có sức phản kháng nữa.”
Tán Bố cười, thật lòng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần nói cảm ơn, anh với tôi là tình nghĩa thầy trò, Tô Môn lại là đệ tử của tôi, tôi giúp nó hay giúp anh cũng chỉ đơn giản là vì tôi muốn giúp.”
“Hiểu rồi.” Lúc này Tán Bố cảm thấy rất may mắn khi cốt thừa cách vạn năm sau đã nằm trong tay Nghiêm Mặc, điều này cũng khiến y tình nguyện nói một vài bí mật đã bị tro bụi lịch sử che lấp cho vu giả Vô Giác này biết: “Điều ta nói tiếp theo là bí mật quan trọng nhất của tộc Luyện Cốt, chỉ có Đại Vu tộc Bạch Giác mới có thể biết.”
Tim Nghiêm Mặc bỗng nhiên đập nhanh, không hiểu sao, hắn có dự cảm bí mật mà Tán Bố sắp nói là cực kỳ quan trọng, quan trọng đến mức nó thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này của cả thế giới.
“Bí mật gì?” Nghiêm Mặc cố gắng áp chế cảm xúc của mình, để mình thoạt nhìn giống như không quá để ý.
Tán Bố như có chút thất vọng, y cho rằng Nghiêm Mặc sẽ để ý hơn.
“Tiểu Mặc, cậu quá bình tĩnh, kể bí mật cho cậu nghe thật sự không có cảm giác thành tựu gì hết.”
Nghiêm Mặc rốt cuộc cũng phì cười: “Tán Bố, đừng có nhử tôi nữa, rõ ràng anh biết tôi rất rất rất muốn nghe!”
“Ha ha.” Tán Bố không dài dòng nữa, nói ra một bí mật mà bấy giờ đã không có người sống nào biết đến.