Dị Thế Lưu Đày

Chương 83

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

lược

lược 2

lược 1

“Sao hắn lại không nghĩ tới việc làm một cây lược nhỉ?”Phỉ Lực ngáp một cái, vỗ vỗ mông người phụ nữ đang nằm trong lòng gã: “Cục cưng, tôi phải ra ngoài.”

Người phụ nữ nọ đứng dậy, nhặt váy áo từ trên mặt đất lên mặc vào, không hỏi gì cả.

Phỉ Lực lại chủ động nói: “Tên An Địch kia ngu ngốc, làm chuyện gì cũng theo nề nếp, đầu óc thì chậm chạp. Đại nhân bảo hắn đi tìm người, hắn cứ thành thật mà tìm đi, tìm được hay không chả quan trọng, cưng nói có đúng không? Cục cưng.”

Thị nữ mặc quần áo xong liền hành lễ với Phỉ Lực: “Đại nhân, nguyện ngài xuất hành bình an.”

Phỉ Lực dựa vào đầu giường lẩm bẩm: “Thật không muốn ra ngoài chút nào, lại còn là nơi của lũ mọi rợ, trời ạ, tưởng tượng đến cảnh rất có thể tôi bị lũ người mọi rợ đó bắt để lên lửa nướng, tôi liền sợ đến mức run cả người. Cục cưng, cưng sẽ không nhớ tôi ư?”

Thị nữ: “Em sẽ cầu phúc cho ngài.”

“Cục cưng, muốn đi cùng tôi không? Chúng ta có thể thành lập vương quốc ở nơi hoang dã ấy, tôi làm quốc vương, cưng làm vương hậu của tôi.”

Thị nữ lại lần nữa hành lễ, sau đó rời đi mà không quay đầu lại.

“Này! Cưng à! Cưng không thể cứ phũ phàng như thế với tôi mãi!” Phỉ Lực vẫn mặc kệ cơ thể trần truồng của mình, nhảy xuống khỏi giường, gã muốn đuổi theo người thị nữ kia, nhưng bị cánh cửa đóng sầm lại thiếu chút nữa đập gãy mũi.

“Được rồi được rồi, cưng chẳng bao giờ tin tôi yêu cưng, có trời mới biết tôi thật sự yêu cưng cỡ nào.” Phỉ Lực lẩm bẩm, lại lần nữa trở về giường, gã chẳng muốn sang bên kia núi chút nào!



Nghiêm Mặc chúc phúc cho hai người xong liền bắt đầu lim dim buồn ngủ, nhưng lúc này lại có một dũng sĩ chạy tới bẩm báo, nói thủ lĩnh đại nhân gọi hắn ra ngoại sông đào.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Không phải tình huống gấp, Nguyên Chiến tuyệt đối sẽ không cho người tới tìm hắn.

Dũng sĩ chạy tới bẩm báo trả lời: “Bên bờ sông xuất hiện một đám người lùn màu xám xanh, chỉ cao có như vầy.”

Dũng sĩ đó giơ tay ngang hông mình miêu tả: “Bọn họ tụ tập bên bờ sông không biết muốn làm gì, Mãnh đại nhân nói hình như bọn họ đang đi săn.”

Nghiêm Mặc hỏi lại cũng không nhận được nhiều tin tức hơn, tuyết ngoài nội thành vẫn chưa tan, có điều Nguyên Chiến đã cho người đắp một con đường nối thẳng đến cửa thành tây.

Trước mắt, tính từ ngoại tường thành vào, diện tích cả tòa thành ước chừng ba mươi sáu km vuông, lấy nội sông đào làm ranh giới chia giữa nội thành và ngoại thành, nội thành có bán kính chu vi là hai km, diện tích chừng mười hai km vuông.

Từ tấm bia đá ở trung tâm thành đến cửa thành tây ở ngoại thành, đường kính chỉ chừng ba km rưỡi, nếu đi bộ thì cỡ một tiếng đồng hồ là đến. Nếu không có tuyết tất nhiên sẽ đi nhanh hơn, bốn gã hộ vệ nâng ghế, cẩn thận bước đi như chạy.

Có dũng sĩ đứng trên tường đất đón bọn họ.

Hiện giờ, tường ở ngoại thành vẫn chưa thể xem là tường thành, chỉ có thể xem như một đống đất cao mà thôi, tác dụng phòng thủ không mạnh lắm.

Đứng trên đống đất, có thể quan sát rõ ràng tình huống bên dưới sông đào.

Ngoại sông đào rộng tới một trăm năm mươi mét, bảo vệ thành đứng gác trên đống đất nhìn xuống sẽ thấy một con sông xanh biếc, dưới ánh mặt trời sóng nước lóng lánh, rất đẹp mắt.

Dũng sĩ nói đám người lùn kia đang đứng ở mảnh đất bên bờ sông phía Tây Nam.

Ngoại trừ đám người lùn đó, còn có thể nhìn thấy một ít động vật lảng vảng ở bờ sông.

Nguyên Chiến đi đến cạnhNghiêm Mặc, vẻ mặt Nghiêm Mặc có chút quái dị.

Đám người lùn đó cả người đúng là màu xám xanh, xám xanh từ da dẻ đến cả áo da thú mặc trên người, bọn họ đang làm gì vậy?

Nếu hắn nhìn không lầm, hình như bọn họ đang đi săn ở bờ sông, thậm chí còn nhóm một đống lửa.

Ngoại trừ người lùn đi săn, còn có không ít người lùn cầm giáo gỗ trong tay xoay mặt ra ngoài đứng canh gác.

Bọn họ thấy người lùn, đám người lùn đương nhiên cũng thấy họ.

Bên bờ sông đào bảo vệ thành.

Vài tên người lùn ghé vào nhau thậm thụt.

“Thấy không?”

“Thấy, một đám ngu si!”

“Nhưng đám ngu si đó biến ra một con sông lớn chỉ trong một mùa đông, trước kia nơi này đâu có cái gì đâu.”

“Đám ngu si này có ăn chúng ta không? Á, bọn họ nhìn tao kìa!”

“Đức Đức, mày câm miệng lại đi! Đừng có hét!”

“Chúng ta trở về được không? Đám ngu si đó thoạt nhìn thật đáng sợ! Bọn họ cao bằng hai người chúng ta… Không, cái tên to con nhất kia cao bằng hai người rưỡi của chúng ta!”

“Sợ cái gì? Chúng ta biết đào hang, bọn chúng có biết không? Lũ ngu si ấy không chui vào hang của chúng ta được, quá lớn!”

“À, tao chỉ hy vọng lũ ngu si đó không ăn thịt người. Cách Cách, chúng ta săn được thức ăn thì trở về đi, mọi người còn đang chờ chúng ta.”

“Cứ thế mà đi hả? Tao cảm thấy nơi này rất tốt, rất thích hợp làm nơi ở mới cho chúng ta.”

“Dù có tốt thì cũng bị lũ ngu si đó chiếm cứ rồi, chúng ta đi tìm chỗ khác.”

“Trời ạ, bọn chúng đi xuống kìa! Bọn chúng đi ra khỏi sơn cốc rồi! Chúng ta chạy mau!”

Lúc Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dẫn người tới, chỉ thấy trên bãi đất còn một đống lửa, người lùn thì không thấy đâu, cạn lời nửa ngày.

“Mãnh nói lúc hắn dẫn người xuống, cũng gặp tình huống y chang như vậy, bọn hắn tìm nửa ngày cũng không tìm được mấy thằng lùn màu xám xanh ấy, chẳng biết chạy đi đâu rồi, nhưng lúc bọn Mãnh trở về, mấy thằng lùn đó lại thò ra.” Nguyên Chiến ra lệnh cho dũng sĩ dùng mộc mâu thọc xuống đất.

Nếu đám người lùn đó chạy, với cái bóng dáng màu xanh ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra ngay giữa cánh đồng tuyết, mà hiện tại lại không thấy bóng dáng đâu, hiển nhiên đám người lùn đó có phương pháp chạy trốn và ẩn nấp.

“Vừa rồi anh không thử nói chuyện với bọn họ hả?” Nghiêm Mặc bảo hộ vệ hạ ghế xuống đất, hỏi Nguyên Chiến.

“Bọn tôi đứng bên trên hô lớn, nhưng không biết có phải tụi nó nghe không hiểu nên không trả lời hay không, chỉ đứng bên dưới cảnh giác nhìn bọn tôi.” Nguyên Chiến quay đầu lại nhìn Mãnh đang đứng trên đống đất.

Mãnh ra hiệu.

Nguyên Chiến cười khẩy một tiếng: “Mấy thằng lùn đó chui vào đất rồi, để tôi đây đuổi bọn chúng ra.”

“Từ từ!” Nghiêm Mặc bảo một hộ vệ nhặt cho hắn thứ gì đó nằm trên mặt tuyết cách đấy không xa.

Hộ vệ đưa vật kia cho Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc cẩn thận để không chạm vào tay anh ta, cầm lấy thứ nọ.

Nguyên Chiến cũng ghé đầu sang nhìn: “Gì đấy?”

“…Lược.” Nghiêm Mặc nhìn cây lược nhỏ tinh xảo, rất kinh ngạc vì độ tinh xảo của nó, sao hắn lại không nghĩ tới việc làm một cây lược nhỉ?

“Lược? Dùng làm gì?”

“Chải đầu.” Vừa rồi Nghiêm Mặc đứng trên đống đất đã thấy tóc tai tụi người lùn có gì đó lạ lạ, bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ, ấy chẳng phải là thắt bím sao? Cả một đầu đầy bím tóc luôn!

Nguyên Chiến cầm cây lược nhỏ thưởng thức một phen, hắn cũng phát hiện cây lược này khá đặc biệt: “Thật… đẹp, so tay nghề đẽo gỗ của Mãnh tinh tế hơn nhiều, bên trên còn khắc hình hai con chim nhỏ.”

Dưới mặt đất, Đức Đức vuốt đầu mình, đột nhiên hét chói tai: “A! Đó là lược của tao, bị lũ ngu si nhặt được rồi!”

“Cái tên ngu ngốc nhà mày, vất đồ lung tung rồi làm mất, sao không thấy mày tự làm mất mình luôn nhỉ?” Cách Cách cười nhạo cậu ta.

“Được rồi, đừng ồn, tụi bây muốn để lũ ngu si trên đó nghe thấy à?”

Trên mặt đất, Nghiêm Mặc nhìn cây lược gỗ trầm tư một hồi lâu.

“Cửu Phong nói với tôi, trong lãnh địa của nó ngoại trừ tộc A Ô thì không có nhân loại nào khác. Vậy những những người lùn này từ đâu đến?”

“Hay là do tụi nó lùn quá, nên Cửu Phong không chú ý tới?” Nguyên Chiến còn chưa nói hết đã tự thấy mình nói bậy, với nhãn lực của Cửu Phong, dù đám người lùn này có lùn hơn nữa thì nó cũng sẽ thấy, liền sửa lời.

“Có lẽ trong mắt Cửu Phong, bọn chúng không phải người? Giống như tộc Người Cá vậy.”

“Có thể lắm. Có điều anh có chú ý tới màu da của bọn họ không?”

“Da xanh lá pha lẫn màu xám tro, sao?”

Nghiêm Mặc suy nghĩ một lúc, nói: “Thông thường, màu da và hình thù bên ngoài của một sinh vật có thể cho thấy môi trường sống của chúng nó. Giả thiết Cửu Phong từng nhìn thấy những người lùn này là cực nhỏ, nhưng những người lùn này lại không giống như vừa lặn lội đường xa tới đây, như vậy có khả năng bọn họ vốn sống trong khu rừng cách chúng ta không xa? Màu da xám xanh chính là màu sắc ngụy trang dùng để bảo vệ tốt nhất của bọn họ trong rừng.”

Trong hồ có người cá, trong rừng nếu như không có bộ tộc khác hoặc sinh vật có trí tuệ nào khác, đó mới là kỳ lạ.

Nghiêm Mặc đã sớm muốn vào rừng thăm dò, nhưng bây giờ chưa phải thời cơ tốt, nào ngờ bọn họ còn chưa vào rừng, thì sinh vật trong rừng đã tự chạy ra.

Nguyên Chiến nghe Nghiêm Mặc phân tích như thế cũng cảm thấy có lý, thậm chí hắn còn nghĩ đến một chủng tộc: “Còn lũ quái vật tấn công bộ tộc A Ô nữa.”

“Hả?”

“Chúng nó từ đâu tới? Hiện đang trốn ở nơi nào? Cậu nói xem có phải chúng nó vốn dĩ cũng sống trong rừng không?”

“Không, tôi thấy chúng nó giống như di cư từ một nơi xa xôi khác đến hơn, tôi đã hỏi người cá, bọn họ chưa từng thấy lũ quái vật đó. Mà những người lùn vốn đang sống trong rừng lại tự dưng chạy ra, anh đoán xem có liên quan gì đến tụi quái vật ấy không?”

Mặc kệ là có liên quan hay không, những người lùn này xuất hiện, tất sẽ khiến việc xây dựng bộ lạc gặp phải sự thay đổi, chỉ có điều, hiện tại không có cách nào để xác định bọn họ là địch là bạn.

“Trước tiên cứ xem xem bọn họ định làm gì, tạm thời đừng sử dụng vũ lực đuổi bọn họ.” Nghiêm Mặc đề nghị.

“Cậu cảm thấy tụi nó sẽ giống như tộc người cá à? Sẽ kết giao với chúng ta?”

“Chỉ là có thể thôi.”

Lần giao lưu đầu tiên thất bại, Nguyên Chiến không sử dụng năng lực ép đám người lùn nọ chui ra khỏi lòng đất, hơn nữa nếu đám người lùn đó trốn ra xa, trước khi biết rõ vị trí, năng lực của hắn không nên sử dụng bậy bạ.

Trong ngày hôm đó, Nguyên Chiến tăng thêm độ dày cho vách ngoại sông đào, đất xốp dễ đào hang, vậy nếu là một khối đá tảng cứng chắc thì sao?

Không có năng lực như hắn, dù đám người lùn kia biết đào hang trong lòng đất, muốn xuyên qua vách sông của hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Nguyên Chiến còn đi tìm người cá, nói với bọn họ chuyện đám người lùn, nhờ bọn họ nếu không bận rộn gì thì bơi dạo trong sông để ý giúp hắn một chút.

Mà không biết đám người lùn kia vì phát hiện ‘lũ ngu si’ trong miệng bọn họ không có địch ý mãnh liệt, hay do gan lớn không biết sợ, bắt đầu chơi trò đánh du kích trường kỳ với bộ lạc Cửu Nguyên.

Bọn họ thường hay xuất hiện bất chợt vào một buổi sáng hoặc chạng vạng nào đó, đi săn ở gần sông đào, bởi vì nguồn nước phong phú, rất nhiều động vật chạy đến sông đào uống nước, điều này làm bọn họ tiết kiệm không ít thời gian tìm kiếm con mồi và giảm bớt được nhiều nguy hiểm.

Mới đầu, người bộ lạc Cửu Nguyên cực kỳ không vui khi có người giành con mồi với mình, không ít dũng sĩ than phiền với Mãnh, nói muốn đuổi đám người lùn ấy đi.

Nhưng không lâu sau bọn họ phát hiện năng lực đi săn của đám người lùn ấy không mạnh, bản lĩnh ngon nhất của bọn họ cũng chỉ là đào một cái hố trong lòng đất, chừa lại một lớp đất mỏng phủ bên trên hố, sau đó chờ động vật đi qua, lọt hố, rồi bọn họ cùng nhau xông lên dùng giáo đâm chết con mồi.

Thậm chí bọn họ còn không dám săn động vật ăn thịt, chỉ dám xuống tay với động vật ăn cỏ mà thôi.

Điều làm Mãnh nổi khùng là đám người lùn đó đào khu đất quanh sông thành cái tổ ong, đi một bước giẫm một hố, Mãnh tức điên chạy đi tìm Nguyên Chiến tố cáo. Nguyên Chiến nghe xong sờ sờ cằm, nở một nụ cười lạnh lẽo, ung dung đi ra ngoài, hắn cũng đã thăm dò thực lực của đám người lùn đó thật lâu.

Nếu không phải việc hắn chủ động giết chóc và lạm sát sẽ khiến Mặc bị trừng phạt, thì hắn đã sớm xử tử hết mấy thằng lùn dám cướp thức ăn với bộ lạc của hắn!
Bình Luận (0)
Comment