Dị Thế Lưu Đày

Chương 87

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

62d68cb7f4c2bda42da680da4531f65ecde6b35d1da70-AJrCPL_fw658

“Sao xây thành lại khó khăn vậy chứ? Hắn thật sự muốn phủi tay mặc kệ!”Người ta nói mưa xuân nhẹ như bông, nhưng mưa mùa xuân ở nơi này lại như mưa bão kèm sấm to của mùa hạ, trước đó Lạp Mông đã nói cho hắn biết, mùa hè nơi này lại không nhiều mưa.

Mây đen che trời, âm trầm u ám, mưa tầm tã cản trở tầm nhìn.

May là hôm nay không có ai ra ngoài săn thú, một bộ lạc nhỏ với sáu mươi mấy người thiếu thốn nhân thủ làm việc, ít người nên lượng thức ăn cũng ít, cơ bản chỉ cần mười ngày ra ngoài săn thú một lần là được, bắt về số lượng đủ nuôi mọi người. Nếu làm biếng đi xa, thì ra bờ sông đào bảo vệ thành mai phục ở đấy cũng có thể bắt đủ thức ăn.

Trời đổ mưa, những người làm việc bên ngoài đều trở về, ngoại trừ người phụ trách tuần tra phòng thủ.

Nghiêm Mặc lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn tường thành, hiện giờ tường thành đã từng bước hoàn thiện, không chỉ cao lớn dày rộng, mà còn có lỗ châu mai để quan sát, tháp vọng và trạm gác cổng cũng đã xuất hiện.

Việc xây tháp vọng và trạm gác cổng cơ hồ đều dựa vào một mình Nguyên Chiến, còn hắn chỉ vẽ ra bản thảo nhờ vào chút ký ức mơ hồ.

Nguyên Chiến cảm thấy thứ hắn vẽ quá đẹp, làm quá trình xây dựng càng thêm phiền toái, độ thực dụng lại không cao, sau đó hắn tự mày mò với cái bản vẽ để cho ra tòa tháp vọng hiện tại.

Tháp vọng trông không đẹp lắm, trước kia Nghiêm Mặc từng thấy trong nước, nhưng quên rồi, tháp vọng bây giờ là một căn phòng vuông vắn nối liền với tường thành, cất cao, trên vách tường có lỗ để quan sát, trông qua như một cái lỗ châu mai ở đầu tường.

Trạm gác cổng có thể xem là phiên bản khác của tháp vọng, nhưng thay vì cao thì nó to về mặt chiều ngang, muốn có công năng quan sát, dự định phải làm ba tầng, nhưng Nguyên Chiến gặp rắc rối khi tìm cách phân tầng, đang ra sức nghiên cứu vấn đề chịu lực của tầng lầu. Nghiêm Mặc và Mãnh đều kiến nghị hắn dùng gỗ để phân tầng, nhưng hắn lại cứ chui rúc trong sừng trâu cái chuyện vì sao không thể dùng đá làm.

“Đưa tôi sang cổng thành phía tây.” Nghiêm Mặc nói với hai tên hộ vệ. Bọn họ đang ở hồ Thanh Uyên – cửa thành đông, muốn tới cửa thành tây, thì phải đi băng qua cả khu nội thành.

Nếu hắn không tính sai, lúc này Nguyên Chiến hẳn đang sầu não chuyện cầu treo ở cổng thành. Xây tường thành đối với Nguyên Chiến không khó, nhưng vừa đụng phải những chi tiết nhỏ, là hắn liền sầu khổ.

Nghiêm Mặc không hề có cảm giác tội lỗi gì quá lớn khi mình đưa ra cho người nguyên thủy một nan đề. Dù sao hắn chỉ đưa ý kiến và vẽ phác thảo, còn về phần làm như thế nào, phải xem bọn họ tự mày mò ra cái gì, huống chi hắn cũng đã nói cứ làm đơn giản một chút, hiện giờ người chấp nhất muốn xây thành cho thật kiên cố, công năng cũng thật nhiều không phải là hắn.

Lúc trước không có cầu treo, Nguyên Chiến để lại một con đường đất ở ba cửa bắc, tây, nam để tiện ra vào.

Hắn lên đến tường thành liền bắt gặp dũng sĩ đi lại tuần tra, thấy Nguyên Chiến đã xây được một nửa trạm gác cổng rồi.

“Sao cậu lại tới đây?” Nguyên Chiến đang nói chuyện với Mãnh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc.

“Trời mưa lớn.” Nghiêm Mặc ra hiệu cho hộ vệ để hắn xuống rồi nghỉ ngơi một chút đi.

Hộ vệ hành lễ rồi lui vào góc tường bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nguyên Chiến nhìn là biết Nghiêm Mặc có chuyện muốn nói với mình, liền bảo Mãnh sang bên kia tiếp tục suy nghĩ việc xây cầu treo như thế nào, sau đó quay sang Nghiêm Mặc: “Có việc gì thế?”

Mãnh gật đầu chào Nghiêm Mặc rồi cầm phiến đá đi sang bên chỗ cầu treo.

“Có chuyện lớn.” Nghiêm Mặc xoa xoa trán: “Trạm gác cổng tạm thời khoan làm, cứ để vậy đi.”

“Tại sao?”

“Mưa to, tuyết tan, nếu bốn cửa thành đóng lại, thì nội thành sẽ ngập lụt mất, cho dù chúng ta ở trên chỗ cao cũng vậy.” Nghiêm Mặc thở dài rên rỉ: “Xin lỗi, trong bản quy hoạch tôi quên thêm cống thoát nước. Thiệt là! Sao tôi lại quên thứ quan trọng như vậy chứ!” Đô thị ở thế giới cũ của hắn thường xuyên xảy ra sự cố mưa quá lớn, cống thoát nước không thông, làm cả thành phố biến thành sông, hắn đã từng phải lội nước vì chuyện ấy.

“Cống thoát nước?”

Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến mang một phiến đá và bút than lại đây, bây giờ vì để tiện cho việc ghi chép, giải thích và giao lưu, hai thứ này lúc nào cũng có thể tìm được.

Vừa rồi Nguyên Chiến và Mãnh bàn chuyện cũng dùng mấy phiến đá, thấy Nghiêm Mặc muốn dùng, hắn trực tiếp cầm lấy một phiến để lên đầu gối Nghiêm Mặc, còn lấy da thú lau vết bút than viết vẽ nguệch ngoạc trên đó.

Nghiêm Mặc cầm bút than, vừa vẽ trên phiến đá vừa giải thích: “Cống thoát nước là đường nước ngầm, nằm dưới lòng tòa thành, trên mặt đất đào những lỗ cống to để thoát nước, nhà và đường xá cũng vậy, nước sinh hoạt lúc bình thường của chúng ta và nước mưa cũng như tuyết tan đều chảy vào cống thoát nước xuống lòng đất, rồi lại từ đường nước ngầm chảy vào… hồ Thanh Uyên.”

Nghiêm Mặc lại nghĩ đến một vấn đề, đặt cửa cống thoát nước nhà mình vào hồ Thanh Uyên liệu có chọc giận tộc Người Cá không? Hên là bây giờ không có tình huống ô nhiễm nước, nhưng về sau…

Thôi, cứ từng bước từng bước, chỗ nào cũng có vấn đề! Sao xây thành lại khó khăn vậy chứ? Hắn thật sự muốn phủi tay mặc kệ!

Nguyên Chiến nhìn hình mà Nghiêm Mặc vẽ ra, nhíu mày: “Nếu cậu nói sớm một chút thì tốt rồi, tường thành gần như đã xây xong, muốn đào qua tường thành, vậy phải đào rất sâu.”

“Có thể đào dưới chân cổng thành, mà vách đê con sông đào bảo vệ thành chắc phải xây cao thêm hai mét, Lạp Mông nói trận mưa này sẽ rất lớn, mực nước hồ Thanh Uyên dâng lên khá cao, mở rộng đến tận rừng.”

Mí mắt Nguyên Chiến giật giật, những chuyện vụn vặt này Nghiêm Mặc phiền ít, hắn mới là phiền nhiều, nhưng dưới tình huống thiếu thốn nhân lực, chỉ có hai người bọn họ mới có thể giải quyết hết thảy. Nhân thủ, bọn họ thật sự rất cần nhân thủ để làm việc!

“Muốn làm cống thoát nước, vậy phải đào hết đất trong nội thành.”

“Ừm, hơn nữa cũng giống như xây nhà, đường ống thoát nước phải rộng, chắc chắn, và kín kẽ. Ống thoát nước hình trụ tròn làm khá phiền toái, dân chúng ta cũng chẳng nhiều lắm, chủ yếu là phòng nước mưa thôi, xây hình trụ vuông là được.”

“Từ từ!” Nguyên Chiến như nắm bắt được thứ gì, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, muốn bắt lại ý niệm nào đó vừa lóe qua trong đầu mình.

“Lòng đất, đường ống to rộng, phủ khắp toàn thành, thông ra bên ngoài…” Hai mắt Nguyên Chiến sáng lên.

“Ừm.” Nghiêm Mặc thuận miệng trả lời, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Nguyên Chiến, hắn tựa hồ cũng hiểu ra điều gì đó, cuối cùng, hai người cùng bày ra vẻ mặt y chang nhau.

“Địa đạo!” Nghiêm Mặc hưng phấn nhỏ giọng kêu.

Nguyên Chiến không tìm được từ nào thích hợp, nhưng suy nghĩ của hắn hiển nhiên cũng giống Nghiêm Mặc.

Siết chặt nắm tay để kiềm chế cảm giác hưng phấn, Nguyên Chiến hạ giọng nói: “Cống thoát nước chẳng những có thể lưu thông nước, mà còn có thể cho người đi ra đi vào. Vào thời điểm tất yếu, có thể ra khỏi thành đánh lén sau lưng kẻ địch, đồng thời cũng có thể chạy trốn.”

Nguyên Chiến không cảm thấy chạy trốn là mất mặt, bọn họ đánh không lại dã thú chạy hoài chứ gì, lần này không được, lần sau đến đánh tiếp. Hắn đi qua đi lại hai bước, suy nghĩ bay xa, cống thoát nước đã gợi ra cho hắn một ý tưởng rất lớn, hắn phải suy nghĩ kỹ càng.

Nghiêm Mặc vẫy tay bảo hắn lại gần, thấp giọng nói: “Ngoại trừ cống thoát nước bên ngoài, tốt nhất là xây thêm một hai địa đạo ẩn nấp chỉ có tôi và anh biết.”

“Hửm?”

“Phòng họa chưa xảy ra, có phòng bị vấn tốt hơn là không phòng bị.”

Nguyên Chiến không hiểu nửa câu đầu, nhưng hiểu nửa câu sau. Hắn không nghĩ tới điều này là vì tư tâm của hắn còn chưa nặng như vậy, từ nhỏ sống ở bộ lạc Nguyên Tế hắn đã được dạy phải suy xét cho bộ lạc, nên hắn quen tính toán mọi việc theo góc độ có lợi với cả tập thể, mà hiện tại Nghiêm Mặc bắt đầu mở ra cho hắn một cánh cửa lớn trong tư duy.

“Nếu có thêm vài người có năng lực giống tôi thì tốt rồi.” Nguyên Chiến không từ chối đề nghị của Nghiêm Mặc, hắn chỉ đau đầu chuyện thiếu thốn nhân thủ.

Nghiêm Mặc vô lương tâm nói: “Anh cứ xem như huấn luyện năng lực đi, khổ nhiều được nhiều. Mặt khác, cống thoát nước không cần phải lớp tường gạch, anh có thể trực tiếp dùng hỗn hợp bùn đá để thử xem, tựa như lúc xây tường thành ấy, nếu hiệu quả tốt, về sau đường xá trong thành của chúng ta cũng có thể làm như vậy.”

Nguyên Chiến siết nắm tay, hắn thật muốn đánh người!

“Cầu treo, cậu nghĩ cách!”

“Hả? Tôi chỉ phụ trách gợi ý và đề xuất ý kiến thôi, tôi bận lắm!”

“Cậu bận vậy tôi không bận hả? Chuyện tôi phải làm có bao nhiêu? Tường thành, vách sông, cống thoát nước, nhà cửa, bao nhiêu đó, tôi còn phải sang hồ nước mặn xây hồ chứa nước để phơi muối theo yêu cầu của cậu nữa, mà ngoại tường thành còn chưa xây xong, vòm cổng thành cậu nói tôi cũng chưa kịp làm, nhà cho hai chúng ta ở cũng chưa có xây.”

“Lần trước tôi đã nói với anh rồi, tôi muốn ở một mình, nhà đơn.”

Nguyên Chiến làm như không nghe thấy: “Cậu lo cái cầu treo đi, với cái đầu của Mãnh, cho hắn suy nghĩ một năm chưa chắc đã có thể giải quyết.”

“Tôi đã vẽ bản thảo…” Nghiêm Mặc còn muốn giãy giụa, hắn thật sự rất bận mà, giao lưu với tộc Người Cá, dạy học trò, xem bệnh cho mọi người, chỉ những động thực vật hữu dụng để mọi người đi ra ngoài tìm, có khi còn phải giải quyết mẫu thuẫn và những tranh cãi nho nhỏ phát sinh trong bộ lạc…

Mà rất nhiều chuyện hắn muốn làm vẫn chưa thể bắt tay vào làm, tỷ như giao lưu với người lùn, hắn đã lên kế hoạch rồi, nhưng hoàn toàn không có thời gian triển khai. Còn có vụ đi dạo trên mấy hòn đảo trong hồ, dạy mọi người dự trữ và nuôi dưỡng gia cầm, chăn nuôi, thăm dò rừng rậm, a, hắn còn muốn rút bớt thời giờ trở về thăm Cửu Phong và đàn ong Ăn Thịt, ong Ăn Thịt hắn không lo lắm, nhưng hắn lo cho Cửu Phong.

Nguyên Chiến nhìn hắn chằm chằm.

Nghiêm Mặc giơ tay tỏ vẻ đầu hàng: “Tôi hối hận rồi, không nên làm một tòa thành lớn như vậy khi dân cư còn ít, chúng ta xây vài ngôi nhà, làm xong tường thành là tốt rồi! Năng lực của anh thật nửa vời, cho tôi hy vọng, nhưng lại không thể phất tay một cái liền biến ra một tòa thành, dậm chân một cái là có thể xuất hiện một dòng sông, chậc.”

Nguyên Chiến giơ nắm tay, nếu không phải chạm vào Mặc sẽ làm hắn bị động chúc phúc, thì Nguyên Chiến chắc chắn sẽ đè hắn ra đánh cho một trận.

Nhưng dù có giận thế nào, dù hai người bận rộn ra sao, chuyện nên làm vẫn phải làm.

Nghiêm Mặc nhận nhiệm vụ nghiên cứu xây cầu treo, Nguyên Chiến đi xây vách sông, cống thoát nước không cần gấp, ít nhất đã có bốn cánh cửa lớn để thoát nước, nhưng nếu vách nội sông đào không xây cao thêm, trời đổ mưa, tuyết tan, cộng thêm nước từ nội thành chảy ra, nhất định nước sông sẽ dâng lên làm ngập lụt.

Lúc Nguyên Chiến đi xây vách sông, Nghiêm Mặc lập tức tụ tập toàn bộ người dân bộ lạc lên tháp vọng trên tường thành, sảnh nghị sự vẫn chưa xây xong, nếu không nơi đó sẽ là nơi tránh mưa tốt nhất.

Người tộc A Ô không biết có chuyện gì xảy ra, nghe thông báo bảo bọn họ lên tường thành, còn tưởng rằng có kẻ địch tập kích, tất cả mọi người đều xách vũ khí lên. Nhờ có đám Ô Thần giải thích, mới biết tư tế đại nhân nói mấy ngày sau trời sẽ đổ mưa to, bộ lạc rất có thể sẽ ngập nước, lều trại sẽ bị dột, cho nên mới bảo mọi người lên tháp vọng lánh tạm.

Người tộc A Ô sống trên mảnh đất này cả trăm năm, đương nhiên biết rõ trong khoảng thời gian này nước mưa sẽ nhiều cỡ nào, trước kia bọn họ cũng tránh trên chỗ cao, hoặc trốn trong lều cố chịu đựng, hiện giờ ít ra bọn họ đã có nhà cửa kiên cố hơn, đã có tháp vọng nên không phải ngủ trên mặt đất ẩm ướt.

Mà về sau, chờ khi bọn họ xây nhà xong, theo như lời tư tế đại nhân miêu tả, nhà cửa đối với bọn họ ngay cả tường thành cũng không quan trọng bằng. Tưởng tượng đến cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp về sau, những người đang sầu bi vì mùa mưa nay cũng có thể cười tươi khi nhìn mưa to bên ngoài.

Ngày thứ ba, dưới cơn mưa to, toàn bộ băng tuyết trên thảo nguyên đều đã tan hết, rất nhiều vùng đất trũng biến thành ao hồ hoặc đầm lầy.

Tuy nội thành của bộ lạc Cửu Nguyên có bốn cửa thành mở rộng, nhưng vẫn có nơi bị ngập, một vài kiến trúc công trường hoàn toàn ngập trong nước.

Đám người lùn màu xám xanh cũng không thấy bóng dáng đâu, không biết là trốn về rừng rậm, hay đang nấp ở một nơi an toàn khác để trú mưa.

Trong ba ngày này, Nguyên Chiến khổ không thể tả.

Nước mưa sẽ ảnh hưởng đến độ khô ráo và tính rắn chắc của hỗn hợp bùn, nếu hỗn hợp bùn không thể khô ráo, sẽ rất dễ bị nước làm rã.

Nguyên Chiến nghĩ mọi cách rút hơi nước trong thứ hỗn hợp ấy ra, nếu là trong thời tiết khô ráo thì khá dễ, nhưng dưới trời mưa to rã rít, hắn vừa rút được hơi nước bên này thì bên kia đã bị mưa dội ướt nhẹp, khiến hắn phải làm đi làm lại không ngừng, ép bản thân phải đẩy nhanh tốc độ rút hơi nước từ trong đất.

Ba ngày, nếu cứ theo tốc độ cũ của hắn, việc xây cao vách nội sông đào thêm hai mét, nếu hắn dốc toàn lực làm thì ít nhất có thể hoàn thành một phần ba, nhưng hiện tại, ngay cả một phần mười hắn cũng chưa làm xong.

Có lẽ điều duy nhất đáng được ăn mừng là, hắn tìm ra bí quyết dễ dàng rút hơi nước trong đất, hiện giờ hắn phải tập luyện làm thế nào để rút nhanh hơn nữa, phạm vi rút lại càng lớn hơn nữa.

Nghiêm Mặc lo dân cư của bộ lạc sẽ nhiễm lạnh sinh bệnh, liền nhịn đau cung cấp một ít thảo dược và các vị thuốc tốt để nấu canh thịt dê cho mọi người ăn.

Nếu có gừng thì tốt rồi. Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Mặc nghĩ như vậy.

Ngày thứ năm, Nghiêm Mặc tiếp thu ý kiến của quần chúng, để Mãnh và đám Ô Thần cùng nhau động não, mọi người thêm thắt chỉnh sửa một hồi cũng nghĩ ra được phương pháp xây cầu treo. Phương pháp rất đơn giản, bởi vì mọi người, bao gồm cả Nghiêm Mặc đều chưa từng học qua những kiến thức liên quan đến vấn đề này, nên chỉ có thể dựa vào bản phác thảo để mày mò.

Mà Nghiêm Mặc cũng chưa từng cẩn thận quan sát hay tìm hiểu cấu trúc cầu treo, nên hình vẽ ra cũng chỉ là đại khái, cấu trúc tỉ mỉ hơn hắn không rõ lắm.

“Trước tiên làm mô hình thử đi.” Nghiêm Mặc nhìn các bước xây cầu treo được ghi trên phiến đá, mở miệng nói.

“Đại nhân!” Có người khoác áo tơi đứng ngoài cửa kêu.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, bảo đối phương tiến vào.

Vị dũng sĩ phụ trách truyền lời kia lắc đầu: “Đại nhân, thủ lĩnh bảo tôi tới nói với ngài, đám người lùn kia xuất hiện rồi.”

“Thế à?” Nghiêm Mặc theo bản năng nhìn qua lỗ quan sát để xem tình huống bên ngoài, trời ngoài kia còn đang mưa lớn.

“Bọn họ đứng ở ngoại tường thành, thủ lĩnh nói trong đám người lùn đó có người lớn lẫn con nít.”

Con nít? Nghiêm Mặc lập tức hiểu ý Nguyên Chiến cho người truyền lời, Nguyên Chiến muốn bảo hắn thử nói chuyện với người lùn, bởi vì không có ai lại mang theo trẻ con đi đánh giặc cả.

“Đinh Ninh, Đinh Phi, hai người các anh đưa tôi ra ngoại tường thành.”

“Vâng.” Hai hộ vệ lập tức mặc áo tơi vào, tiến lên nâng ghế dựa của hắn.

Ô Thần nhanh chân lấy chiếc áo tơi treo trên tường cho Nghiêm Mặc.

Ngoại tường thành, Đức Đức đặt mông ngồi trên mặt đất: “Mệt chết tao rồi, cuối cùng cũng tới!”

Cách Cách đá hắn: “Mau đứng lên, trưởng lão Tra Tra đang trừng mày kìa.”

Đức Đức uể oải nói: “Cứ để ổng trừng đi, trừng chết tao cũng không đứng dậy.”

Các trưởng lão người lùn nhìn phần lớn tộc nhân của mình mệt mỏi ngồi bệt trên đất, lắc lắc đầu.

Tộc trưởng Lãng Lãng được vài tên người lùn vây quanh, cười cười nói: “Được rồi, bọn họ có thể bảo vệ tộc nhân chạy tới nơi này đã rất cố gắng rồi.”

“Nhưng nơi này là địa bàn của người khổng lồ, để bọn hắn thấy vẻ mệt mỏi của chúng ta, bọn hắn nhất định sẽ tấn công chúng ta.”

“Trưởng lão Tra Tra, bọn Cách Cách đã ở chỗ này gần một tháng, đám người khổng lồ đó đã phát hiện ra họ vào ngày đầu tiên, nhưng bọn hắn không tấn công chúng ta, cũng không xua đuổi chúng ta, ngay cả bọn Cách Cách săn mồi ngay trên địa bàn của đám người khổng lồ ấy, mà bọn hắn cũng không bày ra bất kỳ địch ý gì, ta nghĩ đó là một bộ tộc hiền lành, tốt bụng.”

“Hiền lành?” Trưởng lão Tra Tra hiển nhiên có ý kiến bất đồng, ông chỉ tay về phía thành trì nguy nga phía xa, kích động nói: “Tộc trưởng đại nhân, anh nhìn cái kia đi… Ta thậm chí còn không biết nên hình dung như thế nào, một ngọn núi như vậy! Một ngọn núi do nhân loại xây nên!”

“Xem ra trí tuệ của bộ tộc nhân loại này rất cao, có lẽ bọn hắn cũng thông minh giống chúng ta, làm ta đây rất có hứng thú muốn trò chuyện cùng bọn hắn, ngôn ngữ của bọn hắn có thể cũng sẽ phong phú như chúng ta.” Lãng Lãng mỉm cười. Gã đã sớm thấy tòa thành kia, cũng rất tán thưởng đối với độ nguy nga và cao lớn của nó.

Trưởng lão Tra Tra như muốn nhảy dựng lên: “Tộc trưởng! Anh thấy rõ ràng! Bọn hắn không chỉ thông minh, những cái… trông như núi kia, cho dù trước kia ta chưa từng gặp qua, nhưng ta biết nó dùng để phòng thủ và tấn công kẻ địch! Mà nơi này vốn dĩ không có con sông nào lớn như vậy! Chẳng lẽ anh không nghe Cách Cách nói, trong con sông này còn có một loài vừa giống người vừa giống cá sao? Hơn nữa đám cá lớn đó còn dùng cây ba chĩa!”

“Vậy có lẽ tộc người khổng lồ này bình thường đều sống trong nước? Tựa như chúng ta sống bên dưới khu rừng.” Lãng Lãng chớp chớp mắt.

“Đây không phải trọng điểm!” Trưởng lão Tra Tra hét muốn chói tai: “Tộc trưởng, ta dám thề, tộc người khổng lồ này và những con cá đó tuyệt đối không thân thiện như những gì anh tưởng tượng đâu, chúng ta nên mang vũ khí tới, chứ không phải ngây ngốc đứng ở đây!”

“Ồ, trưởng lão Tra Tra của ta, chẳng lẽ ông đã quên, chúng ta tới đây làm gì sao?” Lãng Lãng thở dài: “Chúng ta tới là để thương lượng với người khổng lồ nơi này, để bọn họ tạm thời cho chúng ta ở một đoạn thời gian, thẳng đến khi Thủy Thần vượt qua khoảng thời gian mà ngài thương tâm, kỳ thật ta vẫn luôn cảm thấy trong quá khứ của Thủy Thần, khoảng thời gian này chắc chắn ngài đã mất đi người mình yêu nhất, nếu không thì sao mỗi năm vào thời điểm này ngài đều khóc lớn một hồi. Kỳ thật ta rất muốn an ủi ngài, mỗi khi ngài khóc, là chúng ta phải chuyển nhà lên cây, thật không tiện tí nào.”

“Tộc trưởng!” Trưởng lão Tra Tra nhảy dựng lên: “A a a, vì sao vì sao vì sao! Các bộ tộc khác đều bình thường, chỉ có tộc Mạc Mạc chúng ta từ tộc trưởng đến tộc nhân đều như vậy… Ta thật muốn giết các người!”

Trưởng lão Tra Tra rút ra một con dao gỗ được vót nhọn, đâm về phía Lãng Lãng.

Lãng Lãng la lên một tiếng, nhảy ra xa: “Trưởng lão Tra Tra, bình tĩnh! Ông mau bình tĩnh lại!”

Đức Đức cười hế hế: “Nhìn kia, trưởng lão Tra Tra lại nổi điên.”

Cách Cách cũng thở dài: “Đúng vậy, ông ấy vẫn luôn là người không bình thường nhất trong tộc Mạc Mạc chúng ta, tao cảm thấy ông ấy hẳn nên đến tộc Lạc Lạc, lũ hiếu chiến đó chắc chắn sẽ thích ông ấy.”

“Thôi bỏ đi, tộc Lạc Lạc sẽ không hoan nghênh ông ta đâu, tại ổng ăn nhiều quá mà!”

“Đức Đức……”

“Hửm?” Đức Đức lau nước mưa trên mặt, ngẩng đầu nhìn bạn mình.

Cách Cách ngồi xổm bên người hắn, buồn rầu nói: “Bọn Phi Phi dắt một nửa tộc nhân đi tìm tộc Lạc Lạc che chở, mày có cảm thấy tộc Lạc Lạc sẽ chịu nhận bọn họ không?”

“Chắc chắn sẽ.”

“Tại sao?”

“Phi Phi xinh đẹp như vậy! Hơn nữa, số tộc nhân đó còn là những cô gái nhỏ đáng yêu nhất tộc chúng ta.” Đức Đức ủ rũ dùng ngón tay chọt mặt đất.

“Vậy mày nói xem tộc Lạc Lạc sẽ đuổi lũ quái vật đó đi à?”

Lần này Đức Đức trầm mặc thật lâu: “…Không biết, tao chỉ biết cho dù tộc Lạc Lạc đuổi lũ quái vật đó, chúng ta cũng không thể trở về nhà cũ, tộc Lạc Lạc nhất định sẽ chiếm lấy nhà của chúng ta, bọn hắn đã thèm nhỏ dãi địa bàn của chúng ta từ lâu.”

“Uầy!” Cách Cách ôm lấy đầu: “Tại sao lại như vậy? Lũ quái vật đó rốt cuộc từ đâu tới? Rừng rậm nhiều thức ăn như thế, vì sao chúng nó cứ nhất quyết phải ăn chúng ta?”

“Có lẽ bởi vì chúng ta thông minh xinh đẹp? Cách Cách!” Đức Đức đột nhiên kêu to: “Mau nhìn kia, đám người khổng lồ đó ra khỏi ngọn núi của bọn hắn rồi!”
Bình Luận (0)
Comment