Chiến Tiêm Tiêm nằm mơ cũng không nghĩ đến đối phương rõ ràng đã thu thần kiếm về chữa thương nhưng vào thời khắc này lại có thể xuất ra. Hiện tại đan điền đã bị bảo kiếm chế trụ, Chiến Tiêm Tiêm muốn tự bạo cũng không thể được chỉ có thể trơ mắt nhìn chuôi kiếm đang dần dần hấp thụ tinh mệnh sinh nguyên mà mình tích tụ cả đời.
Quân Mạc Tà sao có thể bỏ qua vật đại bổ với bảo kiếm như thế. Đây chính là trải qua phương thức thiêu đốt, triệt để kích hoạt linh hồn chi lưc a... Hoàn toàn không có nửa điểm tạp chất, tinh thuần tới cực điểm mà còn là vật vô chủ nữa! Nếu Chiến Tiêm Tiêm lựa chọn cách thần hình câu diệt thì Quân Mạc Tà đương nhiên sẽ thành toàn cho hắn, mặc dù là theo một phương thức khác.
Thanh Viêm Hoàng Chi Huyết vốn ảm đạm chợt phát phát ra một tia huyết sắc kì dị sau đó dần sáng lên, quang hoa trên thân kiếm nhanh chóng lưu chuyển. Cuối cùng “phanh” một tiếng, thân thể Chiến Tiêm Tiêm hóa thành tro bụi, triệt để hôi phi yên diệt.
Viêm Hoàng Chi Huyết nhẹ kêu một tiếng sau đó bay lên không trung lượn một vòng rồi rơi xuống trước mặt Quân Mạc Tà, lộ ra dáng vẻ đầy thỏa mãn. Tuy hiện tại thân kiếm vẫn bị hao tổn nhưng kiếm hồn đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn siêu việt hơn trước. Trước sau hai vị thánh tôn cường giả đều bị nó thôn phệ toàn bộ tinh thần cùng lực lượng. Chờ cho đến khi tiêu hóa hoàn toàn hai cỗ lực lượng này, uy lực của Viêm hoàng Chi Huyết sẽ đạt đến một tầm cao mới. Cho dù, kiếm thể bị thương tổn cũng chỉ là thứ yếu, có Kim chi lực của Quân Đại Thiếu gia, chỉ cần có đủ số lượng kim trúc tương đương, khôi phục chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chuyện hôm nay, cuối cùng đã tạm kết thúc rồi.
Quân Mạc Tà thật sâu hít một hơi, quả thực vô cùng hung hiểm a... Thực lực thánh tôn không phải là thứ trước mắt bản thân có thể đối kháng. Cho dù là một kích cuối cùng gần như đèn cạn dầu kia của Chiến Tiêm Tiêm cũng khiến mình phải thụ thương. Nếu không phải sớm có tính toná, bố trí vô số cạm bẫy, lại có Ngũ Hành thần thông ngăn cản thì khó có thể nói bản thân hôm nay gặp phải cái kết cục gì….
Thường thường sau khi mọi việc kết thúc thì cảnh sát mới đến, hiện tại viện bịnh của Huyễn Phủ cũng như thế.
Xa xa, xuất hiện nhiều bóng người, Huyễn phủ cao thủ rốt cục cũng tới. Đám người Miêu Kinh Vân vừa tới chỉ thấy nơi này vô cùng bừa bãi. Chẳng những mặt đất bị xới tung lên, thậm chí hai bên sơn lĩnh cũng bị sụp hơn phân nửa, trên bầu trời Thiên Không Thành lúc này, mây đen đang dần tán đi, còn trên mặt đất thì để lại vô số những vệt cháy đen. Trong khoảng thời gian này cũng không có mưa, rút cục chuyện gì đã xảy ra ?
Một trận chiến này, trình độ thảm liệt, nhìn qua hiện trường đã không phải bàn cãi. Chư vị ở đây thánh tôn cường giả chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đều vô cùng kinh tâm... Căn bản không cần tận mắt chứng kiến, thấy qua hiện trường, trong đầu mọi người đều đã phác họa ra cuộc đại chiến giữa hai vị thánh tôn cường giả
Chiến gia gia chủ, Chiến Vũ Vân hai mắt nhìn chằm chằm vào mọi thứ giống như là kẻ mất hồn vậy:
- Mọi người nhanh chóng tản ra tìm kiếm, xem có thấy tung tích của Mặc Quân Dạ không ?
Miêu Kinh Vân hạ lệnh. Bọn hắn một đường truy tung một đường tìm kiếm, cuối cùng đã tới nơi này, nếu nói về cước trình thì cả đám người đã sớm tới rồi nhưng nơi này từ xa nhìn lại không có bất kì dị động nào, thậm chí không có bất kì một chút thanh âm nào, cho nên mọi người cũng không có để ý đến. Đợi đến lúc có một tiếng nổ lớn vang lên, thì trận chiến nơi này đã hoàn toàn kết thúc. Đám người Tào Quốc Phong lập tức xuyên rừng mà đi.
Một lúc sau, trong rừng truyền ra một thanh âm vô cùng phấn chấn:
- Tìm được rồi, tìm được rồi.
Sau đó một vị thánh tôn ôm một vật gì chạy ra, cười khổ nói :
- Tiểu tử này không ngờ lại còn ngủ.
Mọi người lập tức vây quanh, chỉ thấy trên giường kẻ có được không linh thể chất, được mênh danh là thiên tài trong thiên tài đang nhắm mắt ngủ say.
- Thật sự là tốt số a!
Miêu Kinh Vân vẻ mặt phức tạp ca thán một tiếng rồi nói:
- Vô số cường giả vì hắn mà phải bôn ba nghìn dặm, liều mạng chém giết thế nhưng hắn lại có thể an ổn nằm ngủ. Quả thật người với người không giống nhau.
- Phủ chủ, tiểu tử này không phải đang ngủ mả bị người khác điểm huyệt ngủ.
Một người khác nói
- Cần ngươi phải nói sao ? Ta đây chẵng lẽ không nhìn ra ?
Miêu Kinh Vân lắc lắc đầu, lại nhìn đống hỗn loạn trước mắt rồi nói :
- Nhanh, về thôi, c hai kẻ đánh nhau ở đây giờ này chắc cũng đi rồi.
Chuyện này có thể nói là chấn động cả Huyễn Phủ nhưng không biết vì lí do gì mà lại bị bị nén xuống, sau này cũng không có ai trong Huyễn phủ nhắc đến nữa, tựa hồ trong Huyễn phủ chưa từng phát sinh ra đại sự kinh thiên động địa đó vậy. Chỉ là chỗ ở của Quân Mạc Tà lại càng tăng cường cảnh giới.
Bề ngoài thì chuyện này xem như đã kết thúc nhưng các đại gia tộc có thể cảm nhận được có một cơn sóng ngầm đang bắt đầu khởi động không biết khi nào bạo tạc. Cho nên các đại gia tộc đều ngoài lỏng trong chặt, tùy cơ ứng biến.
Ngược lại, Chiến gia bề ngoài vẫn không có gì dị thường, vẫn là duy trì bộ dáng dương cung bạt kiếm, nhưng nội bộ giống như là nghiêng trời lệch đất vậy. Chiến Vũ Vân sau khi về đến gia tộc, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi yết kiến lão tổ Chiến Luân Hồi. đem toàn bộ sự tình ngày hôm nay bẩm báo một phen. Tình hình của Chiến Tiêm Tiêm thì Chiến Vũ Vân thật sự không hề biết rõ. Mà sau khi gặp Chiến Luân Hồi, Chiến Luân Hồi cũng không đề cập đến.
Nhưng đến buổi chiều ngày hôm sau vẫn chưa có tin tức của Chiến Tiêm Tiêm, Chiến Vân Vũ quả thực đã có chút nóng nảy. Chiến Tiêm Tiêm là cao thủ của Chiến gia, là một tồn tại vô cùng quan trọng. Mà đã đến cấp bậc Thánh tôn thì vô luận là tổn thương nghiêm trọng đến đâu cũng không có khả năng qua một thời gian dài như vậy vẫn chưa trở về. Dù là thân thể bị hủy, thánh anh cũng phải sớm quay lại rồi chứ, chẵng lẽ lại bị hình thần câu diệt ?
Chiến Luân Hồi lập tức gọi Chiến Vũ Vân đến hỏi cận thận lại một lần nữa.
- Ngươi có thấy dấu vết của Liệt Hỏa thiêu hủy tại nơi chiến đấu không ?
Nghe Chiến Vũ Vân tinh tế thuật lại, khi nghe đến đoạn có hiện tượng bị lửa thiêu hủy thì sắc mặt Chiến Luân Hồi lập tức thay đổi. Một dự cảm bất an cực độ dâng lên trong lòng
- Cao thủ quyết chiến, lại có thể xuất hiện dấu vết của hỏa thiêu. Như vậy thì...
- Vâng đúng thế, chỗ chiến trường quả thật có thể thấy rất rõ dấu vết thiêu hủy.
Chiến Vũ Vân tuy không biết tại sao lão tổ tông lại hỏi như vây nhưng vẫn trả lời cẩn thận. Chiến Luân Hồi hỏi rất nhiều, ghắn vừa định hỏi lại thì bỗng thấy sắc mặt của Chiến Luân Hồi trở nên vô cùng khó coi thì trong lòng cũng nổi lên một trận bất an đành đem những gì định hỏi nuốt vào trong bụng.
- Tạm thời không có việc gì, ngươi lui xuống đi
Chiến Luân Hồi thở dài, thân hình trở nên vô lực tựa vào ghế, thần sắc trở nên mệt mỏi vô cùng, phất phất tay nói.
- Vâng, đệ tử xin cáo lui.
Chiến Vũ Vân cẩn thận nhìn sắc mặc của Chiến Luân Hồi, hiện tại hắn trăm nỗi khó hiểu không thể giải đáp được. Bỗng...
- Chậm đã
Chiến Luân Hồi nhắm hai mắt lại nói :
- Thuận tiện thông tri cho Nhất Tiếu cùng Chiến Đồ biết ta muốn bế quan, lệnh cho họ đến nơi này hộ pháp. Trong thời gian này bất kể kẻ nào cũng không được vọng động. Thời gian kế tiếp bất luận đại sự gì phát sinh, thì cũng không được nhúng tay vào, chờ sau khi ta xuất quan rồi mới tính
- Nhưng không biết lão tổ tông bế quan lần này ước chừng cần bao nhiêu thời gian ?
Chiến Vũ Vân dò hỏi:
- Chậm nhất ba tháng sớm nhất là một tháng
Chiến Luân Hồi nhắm mắt lại nói. Nhưng không biết sao Chiến Vũ Vân cảm thấy khẩu khí của Chiến Luân Hồi hôm nay ngập tràn ý đìu hiu. Giống như là đã có chuyện gì bất hảo đã xảy ra vậy.
Những ngày sau này thật sự rất nhanh, trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua. Hôm nay là đại thọ năm trăm tuổi của Huyễn Phủ phủ chủ Miêu Kinh Vân.!
Miêu gia cao thấp đều lộ ra một không khí đầy vui mừng.
Quân Mạc Tà trong mấy ngày này có thể nói là vô cùng nhàn rỗi, lúc không có việc gì thì làm ra bộ dáng luyện công. Đương nhiên, tiến bộ của hắn luôn khiến cho mấy người Thánh Hoàng phải sợ hãi than. Miêu Tiểu Miêu ngẫu nhiên cũng đến tâm sự một chút. Cũng có một số lão già không có việc gì đến đi vài vòng, tiện thể giới thiệu một chút về tôn nữ cùng chắt gái của mấy lão chẵng hạn.
Tổng thể mà nói, chỉ có bốn chữ “Sóng yên biển lặng”.
Ngày mai là đại thọ năm trăm tuổi của Miêu Kinh Vân. Sau đó một ngày chính là thời điểm tiến vào linh dược viên. Hành trình đến Huyễn Phủ của mình rốt cục cũng kết thúc rồi!
Có lẽ sau ngày hôm sau mình sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay lại mảnh thổ địa này nữa.
Tuy mình ở trong này trong một thời gian ngắn nhưng cũng giúp Huyễn Phủ không ít việc, phá hoại mưu đồ mấy ngàn năm của Chiến gia, khiến hai vị thánh tôn Chiến gia hoàn toàn hôi phi yên diệt, Chiến gia vì thế mà thế lực cũng giảm đi khiến cho Huyễn Phủ tránh được nguy cơ phân tách, như vậy cũng đủ bù đắp chuyện mình lừa gạt. Nghĩ đến đây, Quân Mạc Tà rốt cục thở dài một hơi.
Loại cảm giác thẹn với lương tâm này thực đúng là khó chịu.
Trong mấy ngày này, Miêu Tiểu Miêu càng trở nên ôn nhu khiến Quân đại thiếu gia giống như là đứng ngồi trên đống lửa
- Đồ ngốc, ngươi đang suy nghĩ gì đó ?
Thấy Quân Mạc Tà có chút thất thần, Miêu Tiểu Miêu ôn nhu hỏi. Trong thời gian này, Miêu Tiểu Miêu tận lực bày ra vạn chủng nhu tình của bản thân, đối với Quân Mạc Tà hết sức ôn nhu, vô cùng thân mật gọi hắn bằng tai tiếng “ đồ ngốc” (ước gì mình cũng được như anh ấy ) , thay cho danh tự “đại thiếu”. Tất cả mọi chuyện cũng đều vì một lời của bản thân ngày trước: “Nội Tậm Quân Dạ thống khổ như vậy, ta phải dùng nhu tình của mình cứu hắn thoát ra khỏi bể khổ ( Ơ mi phò phò )
- Không có gì
- Quân... Có thể nói cho ta biết....nàng ấy như thế nào không?
Để hắn giấu trong lòng không bằng khiến hắn nói ra thì có thể sẽ nhẹ lòng hơn. Nếu để lâu thì có thể sẽ hình thành tâm bệnh.
- Nàng ?
Quân Mạc Tà kinh ngạc nhìn Miêu Tiểu Miêu nói:
- Nàng ?
- Chính là người trong lòng của ngươi đó.
Miêu Tiểu Miêu dịu dàng nói:
- Người mà ngươi nhớ mãi không quên đó.