Giữa sân hai người đang quyết đấu kịch liệt người tiến kẻ lui. Cả hai đều không hổ danh là Thánh nhân của các cao thủ! Huyền công, chiêu pháp đều thu xuất hết sức linh hoạt điêu luyện, điểm đặc biệt là chúng nhân rõ ràng thấy bọn họ thi triển quyền cước nhưng không mảy may có chút kình phong, tựa hồ như hai người này chỉ khoa tay múa chân chứ chẳng có dùng tí sức nào.
Đấy là xét về mặt âm thanh, còn nhìn thì liếc sơ đã thấy những chổ hai người bọn lọ lướt ngay thì đất đá liền bay tán loạn, rồi lập tức bị chấn nát thành cát bụi
Mọi người đều trợn tròn mắt! Những thứ này thật sự vượt qua những gì con người có thể lý giải rồi!
Chỉ có người trong cuộc hiểu rõ, cả hai lúc này tuyệt đối đã dùng hết sức lực để ứng phó!
Hơn nữa những chiêu thức bọn hắn sử dụng đều do chính bản thân lĩnh ngộ nên sức mạnh cực lớn!
Thứ này chính là cái trong truyền thiết gọi là “Thiên địa chi lực”, thế nên mới tạo nên cảnh tượng khủng khiếp trước mắt!
Bề ngoài tuy rằng họ tỏ ra rất bình thản kì thực lại hết sức quyết liệt, vì bản thân họ vừa phải khống chế huyền công hết xức xảo diệu, vừa giữ cho khí lực không phát tán ra ngoài, mà lúc này nội công hai người ngang bằng nhau, bất phân thắng bại, thế nên họ càng phải tập trung tinh thần lỡ đối phương có công kích tới thì ít nhất cũng có thể đỡ lại chín phần trở lên rồi sau đó thì phải dùng huyền khí hộ hóa giải mới được. Cứ như vậy thôi cũng đã đủ khiến cho trận đấu này sinh tử ác chiến đến từng cử động nhỏ. Thoạt nhìn giống như một hồi kịch câm, nhưng mọi chuyện đều lại hết thảy khôn lường, có thể bất đắc kì tử bất kì lúc nào.
Ngươi tiến ta sẽ lui, ngươi đánh ta sẽ chắn, cứ quyền qua cước lại, từng động tác đều ra hết sức nhanh lẹ chuẩn xác, nhưng chẳng hề cuốn theo chút bụi đất nào.
Hai bọn họ giao chiêu một chỗ rồi dùng một cánh cửa điện để thay đổi vị trí hoặc di huyển tới chỗ khác… Mà rõ ràng chổ này vẫn bình thường chẳng hiểu sao xuất hiện một đoàn khí hắc ám, khẽ di chuyển…
Ngay tập tức một người biến mất …
Đúng tại nơi y bốc hơi đi mất lại cũng xuất hiện thêm rất nhiều đoàn hắc ám như ban nãy.
Trong đại sảnh, mọi người hồi hộp nín thở theo dõi trận chiến!
Cứ như thế, trận đấu nhanh chóng vượt ra khỏi nhận thức của những người có mặt tại đây. Nhưng điều mà ai cũng biết là cả hai có thể công kích như vậy thì trình độ võ công hẳn là chẳng vừa.
Vì một khi bị luồng khí hắc ám ấy bao vây thì cho dù bọn họ có là cường giả bậc Thánh
Hoàng cũng cầm chắc cái chết không thể nghi ngờ. Bản thân hai người họ cũng minh bạch nên ra tay không hề nhân nhượng, dốc toàn lực mà chiến đấu.
Hồ Duyên Ngạo Bác cẩn thận quan sát, đột nhiên nhíu mày nói:
- Không thể nào a …
Lúc đó đám người Miêu Trảm đang ở bên cạnh chăm chú quan sát trong lòng cũng đặt ra nghi vấn tương tự, chuyện này quả thật kì lạ, nếu không tận mắt chứng kiến thật khiến người khó lòng tin được.!
Không ít người nhận ra những cường giả Thánh Hoàng trong Tà Quân phủ kia tuổi đời cũng không lớn lắm, bản thân lại càng không phải dạng có được Thiên Mệnh Chi Linh! Bọn hắn đạt được tu vi này vốn là nhờ phương pháp tu luyện khác thường của Quân Mạc Tà! Chỉ bằng kết quả này thì đây cũng tuyệt đối có thể xưng là “Tuyệt Thế Pháp Môn”, là thứ mà bất kì thế lực nào cũng tha thiết ước muốn!
Dù sao không có cái gì hoàn hảo cả, phương pháp này tuy có thể đề cao năng lực nhưng bắt buộc phải tự rèn luyện thêm tâm cảnh và thu thập thêm kinh nghiệm, bởi đơn giản nếu tu vi quá cao mà chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, không am hiểu chiêu thức, cũng không thể phát huy hết được lại còn dễ dàng phạm sai lầm. Công lực có thể tăng một cách nhanh chóng, nhưng võ kỹ và kinh nghiệm thì phải cần có thời gian mới tích lũy được. Ngoài ra khi đối địch tuy đa phần vẫn phải dựa vào tu vi cao thâm còn có thể vào thời điểm mấu chốt mà xuất chiêu chiến thắng, điểm này cũng phải nhờ vào kinh nghiệm chiến đấu tích lũy được.
Cho nên vì lẽ đó mà theo lý thuyết vị Trương Đại Ngưu này tuy tu vi đã đạt đến Thánh Hoàng Tam Cấp Trung Giai nhưng cùng lắm chỉ có thể đấu ngang tay với Thánh Hoàng Tam Cấp Sơ Giai mà thôi.
Cũng giống như Kiều Ảnh, nàng tuy tu vi cực cao nhưng đa phần là nhờ Linh Lung Liên mà thôi, nếu nàng không có thiên phú “Tuệ nhãn” thì chiến lực của nàng còn kém xa đối thủ đồng cấp!
Và Đoạn Sùng Phong, vị đại diện của Đoạt Thế Tiên Cung kia bề ngoài nhìn tưởng rằng hắn tuyệt đối có ưu thế hơn so với Trương Đại Ngưu bởi đơn giản hắn đã là một lão bất tử sống suốt mấy trăm năm, đã từng trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, có thể nói là kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, nhưng giờ phút này, tình thế lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ ấy.
Trương Đại Ngưu lúc này hoàn toàn sử dụng những chiêu thức vô cùng kỳ lạ trước nay chưa từng xuất hiện để giao chiến khiến Đoạn Sùng Phong phải giở hết ngón nghề ra mà tự vệ…
Chuyện này… Chẳng phải là quá mức kinh dị sao?
Mỗi chiêu thức Trương Đại Ngưu thi triển đều hết sức tinh diệu lại hơn nữa đều là những chiêu thức chưa ai từng thấy qua. Các chiêu thức liên tục biến đổi thoáng chốc đã qua hơn năm sáu mươi chiêu, thật khiến Đoạn Sùng Phong khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được…
Cuộc giao chiến trước mắt mới diễn ra không quá thời gian nửa chén trà nhỏ vậy mà không ngờ trên trán Đoạn Sùng Phong đã lấm tấm mồ hôi! Chuyện này cũng thật hiếm thấy, vốn cường giả bậc Thánh Hoàng thể lực dồi dào, sức chịu đựng mạnh mẽ , cho dù giao chiến suốt mấy ngày mấy đêm cũng chẳng đổ một giọt mồ hôi, vậy mà giờ phút này… Còn đối thủ của hắn, Trương Đại Ngưu thì lại hoàn toàn trái ngược, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, hơi thở không đổi nhịp…
Chợt giữa sân vang lên một tiếng thét dài, rồi giọng Trương Đại Ngưu cười ha hả truyền đến:
- Ta nói ngươi không phải đối thủ của ta thì cũng không nên tiếp tục miễn cưỡng nữa, thời cơ đã đến hãy xem Tứ Quý Luân Hồi Chưởng của ta đây!
Nói xong liền vung tay xuất chưởng.
Đoạn Sùng Phong thoáng nhíu mày bỗng thấy trước mắt gió thổi cuồn cuộn!
Một chưởng tiếp theo xuyên nghiêng qua! Trước mặt Đoạn Sùng Phong liền tối sầm lại: Mây đen đầy trời.!
Những thứ này chỉ ảnh hưởng đến mỗi Đoạn Sùng Phong mà thôi, những người đang xem bên ngoài hoàn toàn chẳng có chút cảm giác nào.
Tiếp thêm một chưởng, Xuân Phong Hóa Vũ, ánh mặt rực rỡ, khắp nơi đầy hương hoa, Trường Giang - Hoàng Hà băng tuyết tan chảy!
Lại một chưởng nữa, sấm sét giữa ngày hè, mưa rền gió dữ, trời cao phẫn nộ, núi sông sôi sục!
Một chưởng nữa! Gió thu xào xạc, sương giăng đầy trời, lá rơi tán loạn, nhân sinh héo mòn!
Chưởng cuối cùng! Mùa Đông lạnh lẽo, tuyết trắng tung bay, thiên địa mịt mờ, đi tới tận cùng!
Đời người đã đến bến bờ cuối cùng !
Từ chưởng thứ nhất, thần trí Đoạn Sùng Phong đã bị chấn động!
Chưởng thứ hai, tâm thần hoảng hốt!
Chưởng thứ ba, sức lức cạn kiệt!
Chưởng thứ tư, thần trí hoảng loạn!
Chưởng thứ năm, buông xuôi theo nước chảy bèo trôi!
Chưởng thứ sáu, gục ngã…
Không còn đường về nữa rồi!
Thình thình …
Hoàn toàn bị đánh bại!
Trong nháy mắt, Đoạn Sùng Phong trên người, trước ngực, phía sau gần như bị khoảng ba trăm sáu mươi lăm chưởng cùng lúc đánh vào!
Trong tích tắc đấy máu tươi từ ngũ quang thất khiếu hắn đồng loạt phun ra.
Đoạn Sùng Phong thậm chí chưa kịp phát ra một tiếng kêu nào đã bị chấn bay lên không trung rồi ngã xuống, trên mặt đất thấm đẫm máu tươi!
Ngay cả lúc xuống mặt đất cũng chẳng phát ra nửa điểm tiếng động!
Phải nói Đoạn Sùng Phong vốn dĩ đã tu luyện được mấy trăm năm tuổi, tâm tính cũng không đến mức nóng nảy như thế nhưng bản thân lại bị Quân Mạc Tà xem thường, phất tay cho một người khác tiếp chiến, trong lòng hắn đã sinh lòng bất mãn. Rồi đến Ưng Bác Không lại tiếp tục tùy ý an bài một tên tiểu tốt đấu với hắn, trong lòng càng thêm tức giận. Thế nên hắn mới đùng đùng bay ra định giáo huấn tên ngu ngốc kia một phen cho hả giận!
Tâm thần đã loạn, lại nóng lòng muốn tìm người trút giận, từ đầu hắn đã dốc toàn lực dồn đối phương vào chổ chết, nhưng nào ngờ chuyện mình muốn thì không làm được mà càng đánh càng không có chút hy vọng gì! Ban đầu cứ nghĩ đã nắm chắc phần thắng nay càng lúc càng bất lợi, thêm vào trách nhiệm nặng nề trên vai, hắn không thể thất bại, trong lòng tự nhiên áp lực càng lớn hơn. Hơn nữa trước mặt đông đảo anh hùng trong thiên hạ, hắn càng không được thất bại!
Nhiều nhân tố cộng lại thế nên mới tạo thành thất bại ê chề của hắn ngày hôm nay!
Thất bại không còn con đường sống!
Kỳ thật nếu hắn có thể bình ổn tâm trạng, cho dù không thắng nhưng ít nhất cũng khiến cả hai lưỡng bại câu thương, thậm chí còn khiến đối phương phải trả một cái giá thật lớn!
Đáng tiếc, một khắc Mạc Vô Đạo rơi vào cạm bẫy thì bản thân hắn cũng chẳng khác gì, rơi vào con đường không lối thoát…
Kết quả cuộc giao đấu đã định từ giây phút ấy!
Hơn nữa chẳng có gì có thể xoay chuyển được.
Một đời Thánh hoàng cao thủ như vậy mà suy tàn.
Tuy không mất mạng, nhưng xương cốt toàn thân xương cốt cơ hồ đều bị gãy nát!
Tam Đại Thánh Địa, Độn Thế Tiên Cung mới đánh trận đầu đã thất bại hoàn toàn!
Nhìn thấy giữa sân đầy vết máu, ai ai cũng á khẩu không thốt nên lời!
Những người được Tà Quân Phủ mời đến ai cũng chẳng phải hạng tầm thường, tuy rằng tu vi hay nhãn lực có chút giới hạn, trông rõ trình độ cao thủ bậc Thánh Hoàng ra sao, nhưng ít nhất vẫn biết trận đấu ấy bên ngoài nhìn tưởng rằng thoải mái, thậm chí một chút tiếng gió lay động cũng không, nhưng trên không trung thỉnh thoảng xuất hiện luồng khí hắc ám, điểm này ai cũng nhận ra!
Một đời cao thủ Thánh Hoàng Tam cấp, cứ như vậy vô thanh vô tức bị đánh bại…
- Ta đã thua! Quả đúng như ngươi nói, dùng dao mổ trâu mà giết gà!
Đoạn Sùng Phong cả người đã như một đống thịt vụn nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu, nhìn Trương Đại Ngưu khàn giọng nói. Trên người hắn bị thương rất nặng, cơ hồ có thể nói rằng cho dù có róc xương lọc thịt cũng chưa thể so được với nỗi thống khổ của hắn bây giờ, nhưng hắn vẫn không thốt một tiếng rên, ngược lại ngẩng cao đầu quang minh lỗi lạc mà nhận thất bại của mình.
- Hảo hán tử!
Trương Đại Ngưu cũng không còn vẻ mặt khinh thường ban nãy nữa, nghiêm túc khen ngợi ngạo khí của hắn, cho dù hiện giờ đã là cường giả bậc Thánh Hoàng nhưng trong lòng nhiệt huyết nam nhi không chút biến đổi , đối với con người rắn rỏi khí phách như vậy, tự nhiên làm cho ta phải kính trịnh.
Ngay sau đó, hắn gãi đầu gãi tai, thật thà lắp bắp nói:
- Ân, xin lỗi, ta ... Xuống tay có chút nặng … Còn nữa, lúc nãy đều là có ý chọc giận huynh, xin đừng để trong lòng.
Đoạn Sùng Phong ánh mắt lãnh đạm, khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Đều vì ta cả, phải như thế! Ta không trách người!
Nói xong những lời này, Đoạn Sùng Phong ngẩng đầu lên rồi đột nhiên ngất đi, hôn mê bất tỉnh.
Ba người Mạc Vô Đạo thấy chuyện xảy ra trước mắt nhưng vẫn im lặng đứng nhìn, hoàn toàn không có chút phản ứng. ,
- Mạc huynh!
Hề Nhược Trần cúi đầu nói.
- Huynh, lần này thật quá liều lĩnh, quá lỗ mãng rồi!