Dị Thế Tà Quân

Chương 1105 - Tặng Ngươi Một Miếng Ngó Sen!

- Hic hic… Kiều cô nương hiểu lầm rồi, không cần phải lo lắng như thế, Linh Lung Liên thì chẳng sao cả, chẳng qua chỉ là có chút nhớ cô thôi.

Chỉ một câu, Quân Mạc Tà cũng đã khiến Kiều Ảnh mặt đỏ bừng bừng, hai mắt mở to, quát lớn:

- Tiểu tử nhà ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đó?

Người gì mà vừa mới gặp đã nói nhớ người ta rồi… (BT: thằng quỷ nhỏ mà chị hai ơi)

- Kiều cô nương lại hiểu lầm nữa rồi… Là ta nói… Linh Lung Liên rất nhớ cô nương. Dù sao cô nuôi nó lâu như vậy…….

Quân Mạc Tà làm như vô tội đáp.

- Ngươi!...

Kiều Ảnh giận đến mặt trắng bệch.

Độc Cô Tiểu Nghệ bật cười sặc sụa:

- Mạc Tà ca ca, ca lại đùa giỡn lưu manh nữa rồi…

Quân Mạc Tà sa sầm mặt lại, trừng mắt liếc nàng mà quát:

- Ta đùa giỡn lưu manh lúc nào hả? Tiểu nha đầu người không nên ăn nói bậy bạ như thế, nghe một đằng nói một nẻo, chút nữa không đánh đòn thật khó mà nuốt trôi mà! Ta chỉ cảm niệm Linh Lung Liên rời xa Kiều cô nương đã lâu, chắc hẳn sẽ rất nhớ chủ cũ của nó… Linh Lung Liên không thể nói, nên ta mới nói giùm tiếng lòng của nó thôi, có chỗ nào là đùa giỡn lưu manh chứ…

Nói giùm tiếng lòng của thực vật!?

Một lý do thấp kém như vậy ngươi cũng dám mở miệng nói ra. (BT: mặt dày mà)

Kiều Ảnh lại cười đến đỏ cả mặt, oán hận nói:

- Linh Lung Liên rất nhớ ta sao?... Ngươi xem ra cũng rất hiểu Linh Lung Liên mà…

- Còn không phải sao chứ.

Quân Mạc Tà “tình nồng ý đậm” thở dài một hơi:

- Linh Lung Liên của cô nương quả thật rất có linh tính, từ lúc nó đến chỗ ta thì bắt đầu kể những điểm tốt của cô nương cho các thực vật khác, bây giờ có rất nhiều linh dược ở chỗ ta đều bị nó thuyết phục, đều ngóng trông ngày cô nương đến, hy vọng cô nương có thể vĩnh viễn ở lại cùng chúng nó, vậy mới thật sự tốt…

Kiều Ảnh vừa tức giận lại vừa buồn cười, người này quả dẻo mồm dẻo mép, lời như vậy hắn cũng nói ra miệng được, muốn dụ dỗ trẻ lên ba sao?

- Ngươi nói có rất nhiều linh dược? Chúng nó đang ở đâu?

Có vẻ lúc nãy nhìn thấy “Âm hồn sâm” kia, Kiều Ảnh trong lòng cũng rất ngứa ngáy. Giờ lại nghe Quân Mạc Tà nói vậy, tuy không tin tưởng chuyện ma quỷ của Quân Đại Thiếu, những vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ đang trào dâng mãnh liệt.

- Dược liệu trân quý như vậy, tất nhiên là đặt ở nơi an toàn nhất, lại dễ chăm sóc nhất rồi. Chính là ngay trong phòng ngủ của ta, cô nương chừng nào thì đi vậy…

Quân Đại Thiếu hàm ý chả đứng đắn gì nói thẳng ra.

- Ngươi… Ngươi đúng là tên lưu manh!

Kiều Ảnh giận đến nỗi không chỗ trút! Linh dược của hắn không ngờ đều để trong phòng ngủ, lại nghĩ đến câu nói ban nãy: “Rất nhiều linh dược đều ngóng trông cô nương đến, hy vọng cô nương có thể vĩnh viễn ở lại cùng chúng nó…”

Đây chẳng phải là đang nói, bản thân mình cũng giống như linh dược, đều có thể ở trong phòng ngủ của hắn?

Này này này……. Đúng là tên lưu manh mà!

- Ha ha…… Hôm nay hai vị cô nương đến chúc mừng ta. Quân mỗ cũng không dám để hai vị đi về tay không, nhưng Quân mỗ cũng chỉ mới khai phủ, gia nghiệp không thể to lớn như đại nghiệp của Huyễn phủ hay Thánh Địa. Chẳng giấu diếm gì, thật sự là không có gì đáng giá có thể lấy ra, cũng chỉ có thể mời hai vị mỗi người ăn một miếng ngó sen thôi, mong hai vị thông cảm!?

Quân Mạc Tà mỉm cười, nói.

Mỗi người ăn một miếng ngó sen?

Ngươi nghĩ ngó sen của ngươi là tiên đan sao? Chúng ta vạn dặm đến đây, chỉ để ăn một miếng ngó sen của ngươi thôi sao?

Nhất thời, cả hai nàng đều cảm thấy bất mãn trong lòng.

Ngươi há lại có thể không chút xấu hổ làm trò than khóc trước mặt chúng ta. Mỗi người trong đại sảnh ai ai cũng một phần Tố Tâm Lan, khăn lụa Tuyết Tàm, chỉ với hai thứ này, cho dù là Huyễn phủ hay Thánh Địa cũng chưa chắc có thể lấy ra. Rồi còn dạ minh châu, trà hương thảo, âm hồn sâm... toàn là những thứ trân phẩm hiếm thấy trên đời, còn dám mở miệng nói mình nghèo, ngươi sao không đi chết đi cho rồi!

Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu đều từng nếm thử qua linh lung ngọc ngẫu, tự nhiên biết thứ đó chỉ to bằng củ lạc, cũng không thể cắt thành mảnh nhỏ. Cho nên Quân Mạc Tà lấy ra cũng chỉ là củ sen bình thường, chúng ta còn hiếm lạ củ sen chó má gì của ngươi sao? Chẳng lẽ thứ đó tốt hơn linh lung ngọc ngẫu nữa sao?... (BT: “ngẫu” ở đây có nghĩa là ngó sen, nhưng vì đưa vô “linh lung ngọc ngó sen” tại hạ cảm thấy không ổn nên để nguyên vậy)

Thấy trên mặt hai nàng hiện lên nét không vui, thậm chí có chút tức giận liếc nhìn mình, Quân Mạc Tà không hề quan tâm mà chỉ mỉm cười. Lật cổ tay một cái, trong tay hắn đã xuất hiện một củ sen lớn!

Thoạt nhìn củ sen dài khoảng một thước, chất lượng rất tốt!

Nếu nói về thể tích, thì cũng không có gì lạ thường cả, chẳng những còn có thể nhỏ hơn củ sen bình thường trên đời nữa. Nhưng củ sen này toàn thân màu ngọc bạch, trong suốt lấp lánh, cơ hồ có thể nhìn từ bên này sang bên kia.

Thêm vào đó, từ khi củ sen trong suốt này xuất hiện, trong chớp mắt toàn bộ căn phòng đã tràn ngập một mùi hương tươi mát quyến rũ, tao nhã dễ chịu…

Ban đầu, trong phòng còn đang tràn ngập mùi hương trà hương thảo lâu năm muôn thuở thơm ngát, mãi không tiêu tán. Nhưng từ lúc củ sen trong suốt đó xuất hiện, thì mùi hương trà lâu năm liền lập tức biến mất, chỉ còn lại mùi hương dễ chịu kia…

Một mùi hương quyến rũ mê người thơm ngát khiến người ta vừa ngửi được lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, đến nổi ngay cả linh hồn cũng bị mùi hương này gột rửa…

Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Ảnh trong giây phút này đột nhiên mở to ra, cái miệng nhỏ nhắn dường như cũng không cần quan tâm hình tượng bản thân mà há thật rộng, tựa như đang được nhìn thấy điều không thể tin vậy…

Miêu Tiểu Miêu cũng hoảng sợ, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ: “Không thể nào? Sao có thể lớn cỡ này chứ…” (BT: vốn nó đã lớn mà nhưng mà cái gì lớn con bé này nghi ngờ cái gì không rõ ràng gì hết)

Nhưng Kiều Ảnh đã bất ngờ la to lên:

- Linh lung ngọc ngẫu?! Thật sự là linh lung ngọc ngẫu sao?!

Quân Mạc Tà mỉm cười gật gật đầu.

- Thật sự là linh lung ngọc ngẫu ư? Sao có thể chứ?

Có được cái gật đầu khẳng định của đối phương, Kiều Ảnh như muốn chấn động toàn thân, thiếu chút nữa là ngất xỉu. Nàng như muốn gắng gượng hết sức mới miễn cưỡng kiểm soát được bản thân, nhưng vẫn nhịn không được nhảy lên một bước:

- Cho ta xem xem! Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể lớn như vậy chứ…

Miêu Tiểu Miêu cũng sợ đến ngây ngốc… “Đây, đây là linh lung ngọc ngẫu ư? Thật quá… Làm sao tin nổi chứ? Sao có thể lớn như vậy chứ?” (BT: con bé này cứ thích lớn là sao ta)

Tiếp nhận “củ sen” lớn từ tay Quân Đại Thiếu, nét mặt Kiều Ảnh tràn ngập vẻ cuồng nhiệt không thể tưởng được! Đây thật sự chính là linh lung ngọc ngẫu kết xuất từ Linh Lung Liên sao!

Quả nhiên lại lớn như vậy……

Lật qua lật lại, giống như nhặt được chí bảo nên cẩn thận xem xét, khuôn mặt trắng nõn của Kiều Ảnh cảng lúc càng ửng đỏ, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Kết hợp cùng Linh Lung Liên trắng nõn như ngọc lại càng tôn thêm nét đẹp của cả hai!

- Nuôi trồng thành công đến mức này, ngươi… Ngươi làm cách nào vậy?

Kiều Ảnh ôm chặt “củ sen” trong lòng, vẻ mặt vô cùng khát vọng chăm chú nhìn Quân Mạc Tà.

Quân Mạc Tà chỉ cười cười mà không trả lời. Kiều Ảnh lập tức tỉnh ngộ: “Người ta làm cách nào là chuyện của người ta, dựa vào gì phải nói cho ngươi biết chứ? Chẳng phải quan hệ giữa Tà Quân phủ và Tam Đại Thánh Địa có bao nhiêu điều khó nói, sao có thể nói mình biết được chứ?”

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi buồn bã thất vọng:

- Ta lỡ lời.

Ngoài miệng mặc dù không hỏi, nhưng giọng điệu lại tràn ngập ý không nỡ bỏ qua!

- Cũng không có gì là lạ cả, chẳng qua ta may mắn có cơ duyên tìm được một chỗ có Thiên Địa Linh Mạch mà thôi!

Quân Mạc Tà mỉm cười dịu dàng, nhìn nàng.

- Ta ở trên linh mạch, đào một cái ao… Dựa vào linh khí của linh mạch đề cao Linh Lung Liên, nên mới có được linh lung ngọc ngẫu này, đơn giản vậy thôi…

Kiều Ảnh lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: “Thì ra là thế! Dùng Thiên Địa Linh Mạch đề cao Linh Lung Liên, tự nhiên là hiệu quả hơn rất nhiều việc dựa vào năng lượng tự nhiên trong Thiên Thánh cung rồi. Hơn nữa cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều, trên thực tế, cũng chỉ có như thế mới có thể nhanh chóng đề cao Linh Lung Liên, mới có được “củ sen” lớn như vậy…”

Đồng thời, trong lòng Kiều Ảnh cũng dâng lên niềm vui không biết tên. “Bí mật to lớn như thế hắn rõ ràng không cần nói, nhưng lại vẫn nói với ta! Điều này cho ta biết ta không đơn phương!”

Có được Thiên Địa Linh Mạch trong truyền thuyết…

“Chuyện cỡ này, cho dù là người Thiên Thánh cung, cũng sẽ thèm đến chảy dãi! Một khi tin tức này lan truyền ra, chắc hẳn sẽ vô cùng phiền toái, thậm chí, trở thành tấm bia cho toàn bộ người trong giang hồ thiên hạ công kích! Nhưng Quân Mạc Tà không hề do dự mà nói tin này với mình, cũng chỉ vì một câu: ‘Ngươi làm cách nào vậy?!’ mà mình hỏi hắn. Cũng đồng nghĩa rằng hắn rất tin mình!”

Nhìn ánh mắt ấm áp của Quân Mạc Tà, tim Kiều Ảnh đột ngột đập mạnh, không hiểu sao lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Giống như một cảm giác thỏa mãn dâng nồng tự đáy lòng…

- Ngươi yên tâm, bí mật này sẽ vĩnh viễn chôn kín tận đáy lòng của ta, vĩnh viễn không tiết lộ ra!

Kiều Ảnh cúi đầu nói, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng lại vô cùng kiên quyết. Hơn nữa, rất giống như đang tuyên thệ, ngay cả bản thân nàng cũng không biết, lúc nàng nói ra những lời này, bộ dạng rất thành tâm…

Quân Mạc Tà cười thật to. Giống như hắn không biết làm gì mà chỉ biết cười, sau đó nhận lại khối linh lung ngọc ngẫu.

Đặt trên tay trái, tay phải dựng lên như dao, hư hư ảo ảo chém vài nhát. Khối linh lung ngọc ngẫu trong tay chia đều thành chín miếng.

- Tuyết Yên, nàng đưa hai miếng này cho mẫu thân và gia gia đi. Còn lại, các nàng mỗi người một miếng!

Quân Mạc Tà vung tay phải lên, bảy miếng Linh Lung Liên còn lại bay khỏi tay, chậm rãi bay đến trước mặt mỗi người, giống như trong không trung, có cái gì đó đang nâng đỡ chúng…

Mai Tuyết Yên không chần chờ, nhanh chóng nhận lời, cầm lấy hai miếng chạy nhanh ra ngoài.

Thứ này một khi cắt ra, nhất định phải nhanh chóng ăn hết. Nếu không, ở bên ngoài không khí quá lâu, sẽ hoàn toàn hòa tan vào không khí… Mà nhờ Mai Tuyết Yên đưa qua, dựa vào tốc độ của nàng cũng cần dùng hết toàn lực, hơn nữa trong quá trình phải dùng huyền khí của tu vi thánh tôn bao bọc, như vậy Linh Lung Liên mới không bị “bốc hơi” mất...

Hiếu thảo chính là đạo đức cơ bản của con người! Hành động của Quân Mạc Tà lại khiến cho Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu cảm thấy vị Tà Quân chủ này rất có tình người.

Kiều Ảnh có chút kích động cầm lấy miếng ngó sen trước mặt mình, thỏa mãn hít sâu một hơi. Dù chỉ có một miếng nhỏ như thế này cũng đã lớn hơn gấp mười Lung Linh Liên kết xuất từ cây Linh Lung Liên bên trong Thiên Thánh cung rồi.

Tin rằng công hiệu của “củ sen” này cũng tốt hơn bình thường rất nhiều.

Mà Miêu Tiểu Miêu thì lại có chút lúng túng khi nhìn Linh Lung Liên đang trôi nổi trước mặt mình, như thể có chút co rúm lại. Lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể tùy tiện nhận lễ vật quý trọng như vậy từ đối phương chứ? Đây chính là bảo vật vô giá cơ mà!

Thứ này cũng quý giá ngang với Thất Thải Thánh Quả gì đó cơ mà! Nhớ lại cây Thánh Thụ ương ngạnh kiêu ngạo ở Huyễn phủ, lập tức biết Linh Lung Liên này trân quý cỡ nào…

- Cái này… Ta không thể nhận!

Miêu Tiểu Miêu suy nghĩ một chút rồi kiên quyết từ chối.

Bình Luận (0)
Comment