“ Vừa rồi là ta nói không rõ ràng không phải là ta dẵm lên ngươi mà là người dẵm lên người ta, ta mang theo ngươi bay”. Viêm Hoàng chi huyết mãnh liệt khoe khoang: “ Chúng ta bay đến sườn núi bên kia tản bộ hóng gió tiện thể giết thêm vài cái Thánh Tôn ngoại tộc. Đại bổ đại bổ a đây chính là nhất cử lưỡng tiện. Hảo sự, vui đi! Vừa lòng đi! Vui vẻ đi! Thoải mái đi!", "Cái gì? ! Không được!!", Mai Tuyết Yên hoảng hồn.
Thật sự đúng là người như thế nào kiếm như thế ấy.
Viêm Hoàng chi huyết và Quân Mạc Tà cuồng vọng không kém gì nhau. Lại còn nói cái gì tiện tay giết vài tên Thánh Tôn rồi lại còn đồ bổ nữa chứ.
Đi qua sườn núi bên kia chính là đại quân ngoại tộc, tùy ý đi sang là cho người ta tùy tiện xử lý. Kết quả duy nhất chính là mình cống hiến cho người ta đồ bổ a.
“ Yên tâm đi, hết thảy đều có ta ở đây, tất cả ta đều lo hết, bảo vệ nàng uy phong lẫm lẫm tư thế hiên ngang oai hùng thắng lợi trở về a.” Viêm Hoàng chi huyết mạnh mẽ thúc dục.
Tên này bình thường bị Quân Mạc Tà ước thúc quá chặt, lúc này đây thật vất vả Quân Mạc Tà mới không có ở đây, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua cho được.
"Không được, việc này không thương lượng gì hết." Mai Tuyết Yên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Không cần phải nói nữa."
Sau đó cầm chuôi kiếm trong tay quay đầu lại nhắm hướng đại quân mà đi về.
"Ai ai ai, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục thương lượng một chút đi, ta rất lợi hại a, nàng không biết đấy thôi, người trong thiên hạ không ai có thể chịu được một kiếm của ta a" Viêm Hoàng chi huyết vẫn lải nhải, nhưng Mai Tuyết Yên giả bộ mắt điếc tai ngơ bỏ trở về, mặc cho "ai đó" cứ lầm rà lầm rầm trong ý thức của nàng.
Dùcó loạn thiên hạ có đại loạn thì nàng cũng không thể đáp ứng lời đề nghị vừa rồi.
"Hạc Trùng Tiêu, đệ lập tức cử dũng sĩ hạc tộc lấy mười người làm một đội, nghỉ chân bao quanh một ngàn dặm quanh Thiên Trụ Sơn, theo dõi chặt chẽ phương hướng của dị tộc. Một khi thấy có bất thường lập tức dùng tiếng hú dài lên thinh không để báo động". Mai Tuyết Yên sau khi về chỗ đại quân liền không ngừng nghỉ lập tức an bài nhân mã.
"Dạ!", Hạc vương đứng lên tuân mệnh, lập tức quay đi.
"Chờ một chút, chọn lựa ra một con huyền hạc nào có tốc độ cao, quay về đốc thúc Sư Vương bọn hắn đẩy nhanh tốc độ, mau chóng tụ quân lại đây!"
"Dạ!"
"Mặt khác, cử huyền hạc trở về đại lục liên hệ Đông Phương gia tộc, Tư Không gia tộc, Đoan Mộc gia tộc, Phong Tuyết Ngân Thành, cho bọn họ lập tức đem chuyện dị tộc xâm lấn đại lục cùng tình hình Đoạt Thiên chi chiến truyền lan toàn bộ đại lục, lập tức kêu gọi Huyền Huyền đại lục toàn bộ võ giả tiến đến trợ chiến!"
"Còn nữa, truyền lệnh bên trong Thiên Phạt sâm lâm, toàn bộ huyền thú đạt tới cửu cấp lập tức tới". Nói xong, Mai Tuyết Yên đột nhiên đề cao thanh âm, hướng về phía Tam Đại Thánh Địa bên kia mà nói : "Mạc Vô Đạo! Ngươi phái vài người ra, cùng huynh đệ của ta cùng nhau trở về, thông tri những gia tộc phụ thuộc Tam Đại Thánh Địa, toàn bộ cao thủ Thiên Huyền trở lên đều phải tới tham chiến!"
"Ta tức khắc an bài!" Mạc Vô Đạo cũng không dám lãnh đạm, lại càng không chần chờ, lập tức phái ra nhân thủ đi cùng.
"Hùng vương, Hổ Vương, tức khắc chỉnh đốn mọi người, toàn bộ chờ trời sáng! Vô luận có chuyện gì, hai người các ngươi, trước tiên suất lĩnh tộc nhân xung phong lên trước tiên."
"Vâng! Đại tỷ!"
Trong hai mắt của hai người toát ra vẻ hùng dũng, gật đầu đáp ứng!
"Ưng Bác Không, Phong Quyển Vân, mời các ngươi dẫn dắt Tà Quân phủ toàn lực phối hợp Hổ Vương cùng Hùng vương!"
"Dạ!" Hai người vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng đáp ứng.
"Bách Lý Lạc Vân, Lãnh Ngạo, ta không bài trí phạm vi hoạt động của hai người, hai người các ngươi dẫn theo bộ hạ dưới trướng, từ giờ khắc này bắt đầu tự do hành động! Hết thảy, lấy diệt sát dị tộc nhân là nhiệm vụ quan trọng nhất!"
Sau khi ra lệnh, vô số huyền hạc bay thẳng lên trời, biến mất sau làn mây.
"Hi vọng... Còn kịp!" Mai Tuyết Yên nhìn thấy huyền hạc dần dần biết mất trên bầu trời, trên mặt tràn đầy lo âu mà tự thì thào.
Sau khi mệnh lệnh của Mai Tuyết Yên vừa hạ xuống, không khí đang trầm trọng, nay còn trầm trọng hơn.
Đối diện với số lượng khổng lồ của dị tộc nhân, lại một thân thể hai đầu người, cuộc chiến này càng lúc càng khó khăn.
Điều khẳng định duy nhất là khi thời cơ chín mùi, dị tộc nhân chắc chắn sẽ xua quân tiến đến.
Đến lúc đó bọn hắn sẽ có tổ chức kỷ luật chứ không giống một đám loạn quân xông lên điên cuồng.
Khi đó, tất nhiên theo sau sẽ là một trường kinh thiên đại chiến!
Mai Tuyết Yên lưu luyến nhìn các vị huynh đệ trước mặt mình, còn có vô số dũng sĩ Thiên Phạt đang bận rộn. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu huynh đệ sẽ ngã gục tại mảnh đất này?
Mới tưởng tượng như vậy thôi mà trong lòng Mai Tuyết Yên đã thấy quặn đau.
Nếu trên đời này không có ngoại tộc nhân thì chuyện sẽ tốt biết bao!
Bên trong Hồng Quân Tháp, Quân Mạc Tà đang ngồi khoanh chân ngay ngắn, vô số hồng mông tử khí đang tựa như sóng thần lao vào thân thể hắn, cọ rửa kinh mạch trị liệu thương thế cho bản thân.
Vừa tiến vào, Quân Mạc Tà không nói hai lời liền ăn một thất thải thánh quả, lại nhai một khối Linh Lung Liên; sau đó, thương thế thoáng khôi phục , hắn lại nuốt vào một giọt kim tân ngọc dịch.
Đại chiến sắp tới, thực lực trước mắt vẫn còn khá yếu, nhất định phải tăng lên!
Bằng không, một trận chiến này sẽ dữ nhiều lành ít!
Quân Mạc Tà quyết định, sau khi hắn ra khỏi Hồng Quân tháp, hắn sẽ dùng mảnh vụn của linh mạch để làm thực lực tổng thể của chiến sĩ Thiên PHạt tăng thêm lần nữa!
Dù sao thì chết vì thiên kiếp hay sau đó chết trong trận chiến cũng là đều là chết!
Mục tiêu duy nhất là ứng phó cuộc chiến trước mắt!
Nhoáng một cái đã ba ngày, dị tộc nhân bên kia lại hoàn toàn không có một điểm động tĩnh!
Nhữngg tên khốn này, lần này sao lại bảo trì bình thản đến vậy?
Nhóm huyền hạc thám tử cũng không báo lại có động tĩnh gì!
Sau ba ngày núi lửa phun liên tục, cuối cùng cũng tắt hẳn, nhiệt độ dần dần giảm xuống.
Tuy vẫn nóng bức khiến người khó có thể chịu nổi, nhưng so với mấy ngày hôm trước đã tốt hơn rất nhiều.
Mà Quân đại thiếu gia cũng đã xuất quan vào đêm qua.
Trong mấy ngày này, đám người Tam Đại Thánh Địa đều nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không đến quấy rầy.
Hai bên đại quân nước giếng không phạm nước sông.
Mọi người tựa hồ trong mấy ngày này biến thành câm điếc, cho dù là gặp được sự tình gì nhất định phải nói chuyện, mọi người cũng áp dụng truyền âm mà nói.
Nếu gặp mặt thì lại xấu hổ, làm như thế có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái không cần thiết!
Chỉ còn lại một mảnh lặng im.
Song phương tựa hồ cùng chờ đợi một phút huy hoàng.
Trên thực tế, trước khi Quân Mạc Tà xuất quan, tình huống không có gì thay đổi, đều im lặng đến đáng sợ!
Nhưng Quân đại thiếu mới vừa xuất quan, lập tức liền có vô số tiếng sấm tia chớp kéo đến dày đặt.
Đáp án ai cũng biết, lôi kiếp lại đến!
Tu vi của Quân đại thiếu dưới sự bồi bổ của thất thải thánh quả, Ngọc Liên và kim tân ngọc dịch lại tăng lên mạnh mẽ, hơn nữa còn trực tiếp thăng cấp đến thánh quân tứ cấp đỉnh phong!
Bút tích lần này của hắn quả thật quá lớn. Lần này Quân đại thiếu gia sử dụng kim tân ngọc dịch, nếu là đem chế thành đan dược, ít nhất có thể làm cho một ngàn người có tu vi Thiên Huyền toàn bộ tăng lên thần huyền!
Thực lực tăng lên cũng có nghĩa là lôi kiếp đến.
Tình huống Quân đại thiếu độ kiếp, trực tiếp biến thành biểu diễn. Thậm chí ngay cả Cổ Hàn, người ngồi mấy ngày không nhúc nhích cũng tiến đến quan sát.
Thật quá đáng!
Chân chính quá đáng mà!
Vô số người xem Quân Mạc Tà độ kiếp đều không tự chủ cảm thấy muốn chết đi cho rồi!
Trong thiên hạ, cư nhiên còn có người vừa ngủ say vừa độ kiếp sao?
Thiểm điện lôi minh đánh xuống, Quân Mạc Tà vẫn miệt mài mà ngủ. Đầy trời sét đánh chớp giật, cứ như vậy bổ vào đầu, vào người của hắn, vô số lôi kiếp có thể nói là bách phát bách trúng, không một phát nào chệch mục tiêu.
Nhưng trúng mục tiêu thì trúng, nhưng quỷ dị chính là trúng xong lại biến mất không thấy tăm hơi.
Mãi cho đến khi độ kiếp xong, xung quanh chỗ ngủ của Quân Mạc Tà, một vết cháy đen nhỏ cũng không có. Cái này nói lên điều gì? Điều này nghĩa là toàn bộ lôi kiếp bị Quân Mạc Tà thôn phệ sạch sẽ, không để lọt ra xung quanh một chút lôi kiếp nào!
Điều này làm sao có thể? Từ xưa đến nay chưa từng có loại tình huống như thế này xuất hiện!
Đang lúc mọi người chăm chú nhìn như gặp quỷ, giấc ngủ của Quân đại thiếu rốt cục cũng đình chỉ, hắn duỗi lưng một cái, trên ghế dựa ngồi dậy, có chút tình trạng chưa tỉnh ngủ dụi dụi con mắt mà nói: "Ngủ ngon thật, thoải mái quá."
Tiếp theo mới ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, có chút thoả ước mong nguyện chặc lưỡi, nói : "Ân, lôi kiếp đã xong rồi sao? Đơn giản thế à?"
Đơn giản thế à?
Những lời này làm cho toàn bộ những người đã vượt qua lôi kiếp đồng loạt có cảm xúc muốn té xỉu lao lên giết Quân Mạc Tà.
Biến thái đến vậy sao?
Kiểu độ kiếp biến thái như thế, cuối cùng lại thành công sao?
Nhớ tới bản thân độ kiếp chính là cửu tử nhất sinh, chịu thống khổ như lột da mười lần, nhìn lại người ta, lại ngủ một giấc, quần áokhông chút nhăn nheo, mặt mày hồng hào, tinh thần sảng khoái.
Người với người chênh lệch... cũng không lờn như vậy chứi?! Đúng là không còn mặt mũi để sống mà, ai cũng nói dị tộc nhân biến thái, nhưng biến thái chân chính rõ ràng là tên Quân Mạc Tà này a, mà thậm chí hai từ biến thái cũng không thể miêu tả đầy đủ về tên này.
Đang lúc mọi người đang suy nghĩ, Quân Mạc Tà dùng một loại tư thế vô sỉ đến cực đoan khinh khỉnh nói: "Cái này chính là do ăn ở a, nhân phẩm của bản nhân luôn luôn tốt bụng cho nên ông trời cũng chiếu cố a. Đây là vấn đề về nhận phẩm, có hâm mộ cũng không hâm mộ được a!”