Cổ Hàn nghe vậy sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường, vuốt râu mỉm cười, từ tốn nói:
- Không sai, vẫn là Quân Mạc Tà ngươi nhìn xa trông rộng.
Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Ngươi vừa rồi cũng nói, nếu ngươi chết đi, mọi thứ trong tương lai đều không thể thấy được, một khi đã như vậy ngươi cần gì phải để ý sau khi ngươi chết đi thế giới này rốt cuộc sẽ như thế nào? Ta khi còn sống vì nước vì dân vì thiên hạ, cúc cung tận tụy dốc hết tâm huyết. Sau khi chết rồi, ta còn bận tâm đến chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ làm gì?
Cổ Hàn ngẩn ra, hai tay vê chạy chòm râu của mình. Quân Mạc Tà này, mới vừa rồi mình tỏ ra đồng ý với hắn thì hắn lại nói điều không nên nói. Người này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười mà.
- Hơn nữa, các ngươi là vì bảo vệ vinh quang của mình mà chết, bảo vệ tôn nghiêm của mình mà chết. Không phải như vậy sao?
Quân Mạc Tà thao thao bất tuyệt.
- Ở trên đời này, mỗi ngày đều có người chết đi như vậy. Chuyện lão bà đi vụng trộm, làm chồng cắm sừng, làm hắn tức giận đến nỗi đi tìm gian phu quyết chiến vì tôn nghiêm của bản thân, cuối cùng lại bị giết chết, xét cho cùng đó cũng là vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, có gì khác nhau hay sao?
Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Nếu mọi người đều là vì tôn nghiêm của mình, vì vinh quang của mình, vì lợi ích của mình không bị xâm phạm, vậy thì có cái gì khác nhau ở đây sao? Vì sao với cái chết của các ngươi, ta không nói vài lời an ủi? Chẳng lẽ khi ta nói vài lời thương tâm, Các ngươi có thể thành tiên sao?
Cổ Hàn tức giận đến tức giận đến nỗi run cả người, cả tay chân, mặt đỏ như gấc.
Nếu không phải lúc này, địa điểm này không thích hợp, Cổ Hàn hiện tại liền Quân Mạc Tà quyết một trận tử chiến.
Thật khinh người quá đáng.
Chúng ta vì muôn dân thiên hạ, oanh liệt hy sinh, vậy mà từ trong miệng hắn so với cái kẻ phàm phu tục tử bị cắm sừng không khác gì mấy. Đây quả thực chính là khinh người quá đáng. Quả thật không thể nhịn được nữa.
- QUÂN - MẠC - TÀ
Cổ Hàn thở hổn hển hồng hộc, ánh mắt dữ tợn, thấp giọng rít gào, gầm lên.
- Cổ lão, ngài lại thất thố rồi.
Quân Mạc Tà hảo tâm nhắc nhở nói.
- Lão phu thất thố... Lão phu thất thố cái đầu ngươi.
Cổ Hàn hét to, hơi thở thở phì phò
- Đồ hỗn trướng ngươi mở miệng nói chẳng ra gì. Người làm ta tức chết.
Không thể không nói, miệng lưỡi lợi hại không phải là tài của vị Cổ lão Thiên Thánh Cung.
Tuy rằng, mặt mũi đỏ bừng, tức giận đùng đùng như cũng không nói ra được những từ khó nghe.
Quân Mạc Tà vừa mới há mồm định nói thì Cổ Hàn khẽ vươn tay thở phì phò ngăn trở hắn
- Dừng lại. Ngài đừng có nói gì nữa, chờ ta nói xong rồi Ngài hay nói
Quân Mạc Tà ngạc nhiên, sao lạ vậy, tự nhiên ta lại thành "Ngài"
- Ngoài đại chiến trước mắt, vẫn còn một mầm mống tai vạ, chính là Chiến Luân Hồi. Người này vẫn chưa chết.
Cổ Hàn há miệng thở hổn hển mấy hơi, mới khiến cho tâm tình lắng xuống. Hơn ba nghìn năm, lần đầu tiên tâm tình của hắn dao động mạnh mẽ như vậy.
Cho dù là ngày đó biết được Chiến Luân Hồi đánh cắp Cửu Huyễn Lưu Sa hắn cũng không có kích động tới mức không thở được như bây giờ.
- Vô luận Tam Đại Thánh Địa sau cuộc chiến này có còn hay không, ngươi đều phải cẩn thận với Chiến Luân Hồi.
Cổ Hàn hít một hơi rồi tiếp.
- Còn nữam thứ Cửu Huyễn Lưu Sa này đối với tinh thần có tác dụng rất lớn. Hơn nữa Chiến Luân Hồi trộm đi với số lượng khổng lồ như thế. Ngươi nếu gặp nhất định phải cẩn thận. Ngàn vạn lần đừng xảy ra bất trắc. Nên nhớ, trình độ của Chiến Cuồng rất khủng bố, trình độ hiện giờ của ngươi vẫn không thể tưởng tượng được đâu.
Quân Mạc Tà trầm mặc một hồi nói :
- Đa tạ.
- Cảm tạ cái đầu ngươi.
Cổ Hàn thở hồng hộc nói :
- Lão phu vừa rồi không bị người làm tức chết tại chỗ là may mắn lắm rồi.
- Tâm tình của tiền bối bây giờ còn kích động nữa không?
Quân Mạc Tà nháy mắt mấy cái hỏi
Cổ Hàn bất đắc dĩ nở nụ cười
- Ta hiểu ý tứ của ngươi, ngươi muốn trước đem lão phu chọc cho tức giận đến nỗi không kềm được, đem lửa giận phát tiết ra, sau để làm giảm bớt ý nghĩ tự sát phải không? Bất quá, đã làm ngươi uổng phí tâm tư, lão phu cũng không bị ngươi chọc tức đâu.
Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt cô đơn nói
- Tam Đại Thánh Địa truyền thừa đến nay đã hơn vạn năm, có thể nói là kết quả nỗ lực của vô số người. Lão phu trấn thủ Tam Đại Thánh Địa hai đời người, hơn năm nghìn năm. Mà Thiên Thánh Cung của Tam Đại Thánh Địa càng có thể nói là tâm huyết cả đời của lão phu. Thiên Trụ Sơn đổ, Thiên Thánh Cung tiêu vong, công lực của ta đã mất... Lão phu đã cảm giác được, con đường nhân sinh của lão phu tới đây là dừng rồi. Ngươi không cần nói nữa.
- Ngài nghĩ sai rồi. Ta cũng không có nói muốn ngăn cản ngài đi chết a!
Quân Mạc Tà trầm mặc một hồi nói :
- Ta chỉ là muốn thỉnh cầu ngài một việc.
- Thỉnh cầu ta một việc? Thật sự là hiếm có, nói đi
Cổ Hàn dứt khoát nói.
- Tam Đại Thánh Địa, sĩ khí hiện giờ quá bi quan, bi tráng. Cổ Hàn nhìn xem bọn thủ hạ của người, cả đám đều như là đang đứng trên miệng núi lửa, dữ tợn như vậy, toàn thân đều đã tràn ngập ý chí tùy thời mà chết, sẵn sàng hy sinh.
Quân Mạc Tà lạnh lùng hừ một tiếng nói.
- Không sai, đây đúng là có khí phách hy sinh thân mình vì đại lục. Điều này chẳng lẽ có cái gì không đúng sao?
Cổ Hàn buồn bực nói.
- Ta không phải nghi ngờ quyết tâm của các ngươi, lại càng không yêu cầu thỉnh cầu các ngươi bỏ đi phần ý chí quyết tử này mà là thỉnh cầu các ngươi, coi như là đi chết thì cũng phải chết cho có giá trị.
Quân Mạc Tà giơ một ngón tay nói
- Cổ Hàn, người của Tam Đại Thánh Địa các ngươi hiện giờ đều có cùng một loại ý tưởng đó. Ta hỏi ngươi, đại chiến một khi chính thức bắt đầu, sẽ có bao nhiêu cao thủ Thánh Địa không muốn chờ đợi, xông tới tự bạo?
Cổ Hàn giật mình.
Quả thật chính như lời Quân Mạc Tà nói, hiện tại trong thánh địa có rất nhiều người đều ôm ý nghĩ như vậy. Chỉ cần khai chiến, chính mình liền vọt vào đám đông dị tộc nhân tự bạo. Cầu được giải thoát thống khoái. Đã giết địch xem như là chuộc tội rồi.
Lấy thực lực vốn có của một vị cao thủ Thánh Hoàng, tuyệt đối có thể từ từ giết chết mấy trăm chiến sĩ ngoại tộc, mười mấy tên u minh quỷ nhẫn, thậm chí có thể hợp lại giết vài tên Cuồng Đao nhẫn đỉnh phong. Sau đó mới dùng biện pháp tự bạo, vậy thì kết quả tạo thành ra càng tốt hơn nữa. Nếu mới khai chiến mà đã tự bạo thì ngươi thấy không phải lãng phí sao?
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
- Ngay cả thật sự phải chết, cũng phải chết có giá trị. Nếu có thể giết một vạn tên địch rồi mới chết thì vì lí do gì chỉ mới giết một trăm tên đã tự bao? Nếu quyết tâm chết trên trận chiến thì vì cái gì mà không phát huy ra toàn bộ khả năng của bản thân?
- Cho nên ta thỉnh cầu người, hãy tâm bình tĩnh đi chiến đấu. Chi khi nào không còn đường sống, không có cách nào khác nữa thì hãy tự bạo.
Quân Mạc Tà hai mắt như bắn ra tia lửa điện lạnh lẽo.
- Chớ có cho là ta tàn nhẫn. Những lời này không chỉ nói với các ngươi, ta cũng nói với các huynh đệ của ta như vậy, với bản thân ta cũng vậy. Bởi vì cái này không đơn thuần là chiến tranh cá nhân mà là chiến tranh tập thể, của toàn bộ chúng ta. Các người có chết hết, lấy số lượng Tam Đại Thánh Địa trước mắt, nhiều lắm chỉ bằng số lẻ bên này của chúng ta mà thôi.
- Chết, trong trận chiến này, ai cũng có thể sẽ phải chết. Có thể toàn bộ các ngươi chết hết, bên ta còn sống. Hoặc cũng có thể toàn bộ chúng ta chết hết, cuối cùng còn sống lại là người của Thánh Địa các ngươi. Điều này không ai nói trước được. Mỗi người có số, thuận theo ý trời.
Quân Mạc Tà chậm rãi nghiêng đầu nói :
- Cổ lão, ngươi sống hơn năm nghìn năm, hiểu biết sự tàn khốc của chiến tranh nhiều hơn ta. Chiến tranh chính là như vậy, chưa từng có bất luận kẻ nào dám nói: Ta sẽ không chết trong chiến tranh này thì người đó sẽ không chết. Ngược lại hắn có thể chết sớm nhất, một cái chết nhanh nhất. Cho nên, đừng phó thác hậu sự cho ta. Ta chưa chắc có thể còn sống sót, có khi ta còn cần phải nhờ Cổ lão ngươi lo hậu sự cho ta không chừng.
- Nhưng vì một điều gì đó, ta nhất định phải chết thì tất nhiên trước khi chết, ta sẽ dùng hết khả năng tiêu diệt địch nhân, giúp các ngươi giảm chút gánh nặng. Ta hi vọng các ngươi cũng có thể làm được như vậy. Ít nhất cũng không nên vì quang vinh chó má gì đó của Tam Đại Thánh Địa mà chưa gì đã tự bạo ngay từ lúc đầu. Nếu ta vì vinh quang, danh tiếng thì chỗ này vẫn không đáng để ta chạy tới.
Quân Mạc Tà giọng rõ ràng nhưng lạnh lùng liếc nhìn Cổ Hàn, thản nhiên nói
- Cho nên ta van người, ngàn vạn lần đừng có chết ngu xuẩn như vậy, trăm triệu lần đừng có mất trí rồi chết yếu như vậy. Bởi vì, cho dù các ngươi đã chết, ta cũng sẽ khinh thường các ngươi. Khinh thường vạn lần.
- Cho dù sau khi chiến thắng, các ngươi vẫn muốn tự sát để tạ tội, ta cũng sẽ nhất định không ngăn cản. Nhưng, trong chiến tranh như vầy, ta van các ngươi hãy toàn lực chiến đấu, không nên nghĩ đến việc tự bạo quá nhanh như vậy. Hiểu không?
Cổ Hàn hoàn toàn giật mình.
Đúng vậy, tất cả mọi người quanh mình cảm thấy trận chiến này không hề có hi vọng, ít nhất là đối với người của Tam Đại Thánh Địa, cho nên bọn họ mới quyết định hy sinh vì nghĩa lớn.
Nhưng mà, lời nói của Quân Mạc Tà mình có thể chối bỏ sao? Mình dựa vào cái gì có thể khẳng định Quân Mạc Tà, Thiên Phạt nhất mạch, và Tà Quân phủ sẽ không phải chết?
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng.
Nếu như mình đã bi quan như thế, chỉ muốn đem toàn bộ trách nhiệm giao phó cho Quân Mạc Tà, rồi sau đó xem như không biết gì nữa. Như vậy bản thân mình quả thật là ích kỷ, một người không dám chịu trách nhiệm trước khó khăn.
- Thì ra...Thì ra là lão phu sai rồi. Thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn thứ hai.
Cổ Hàn hổ thẹn thở dài. Khả năng phán định của hắn đã lung lay. Mới vừa rồi còn cảm giác mình sẽ rất bi tráng, lừng lẫy nhưng hiện tại mới phát hiện mình từ đầu đến cuối giống như là một tên ngốc nghếch. Kẻ không suy nghĩ cho đại cục chính là mình, chính là mọi người của Tam Đại Thánh Địa.
- Chết là một việc dễ dàng, chỉ cần vừa nhắm mắt, hết thảy đều chấm hết. Nhưng mà ở trên đời này, có rất nhiều việc so với chết càng tàn khốc hơn.
Quân Mạc Tà thản nhiên nói
- Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chết là mọi việc sẽ suôn sẻ, chỉ có kẻ nhu nhược lấy cái chết để trốn tránh. Các ngươi bây giờ chính là một đám người nhu nhược gấp gáp muốn lấy cái chết để trốn tránh trách nhiệm.
Cổ Hàn mồ hôi đầm đìa, tim đập nhanh hơn mấy lần, cả ngươi như đang ở trạng thái nguy kịch.
- Nếu ngươi không còn chuyện gì khác để nói thì ta nghĩ chúng ta chấm dứt buổi nói chuyện này đi. Ta còn có chuyện của ta, còn rất nhiều thứ đang chờ ta an bài bố trí. Mà Cổ lão, ta tự đáy lòng đích hi vọng ngươi đi khuyên giải, thức tỉnh hoặc làm yên lòng đám người nhu nhược một lòng muốn chết kia đi.