Hai người khổ luyện như thế, đương nhiên tốc độ tiến triển cũng cực nhanh, có
điều Mai đại mỹ nhân vẫn có việc phiền lòng khác!
Nói đến khó khăn gian khổ thì căn bản chẳng đáng gì, điều thật sự làm cho Mai
Tuyết Yên chịu không nổi chính là——vì chuyện Chiến Cuồng, Quân Mạc Tà mỗi ngày
đều sẽ ra ngoài một chút, xem xem có tin tức mới nào hay không. Mà người này
cứ đi ra ngoài, thì sẽ là tinh trùng lên não...
Mà người này còn đang xấu tính trả thù mình ngày ấy không hợp tác; trước khi
đi ra ngoài, tất nhiên sẽ có một phen sāo nhiễu, chọc cho tới khi mình mặt đỏ
tai hồng mới đi. Bây giờ dường như đã thành thói quen, nếu dừng lại ở đó thì
thôi, vậy mà hắn còn quá đáng hơn. Mỗi một lần ở cùng với Quản Thanh Hàn và
Độc Cô Tiểu Nghệ “làm chuyện xấu”..., người này đều cố ý để Hồng Quân Tháp hở
một khe nhỏ. Khiến cho mình có thể nghe rõ ràng những thanh âm cổ quái kia...
Một hoàng hoa khuê nữ như Mai Tuyết Yên nghe được những thanh âm cổ quái này,
đưỡng nhiên là ngượng ngùng xấu hổ không thôi...
Nhưng mà đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể nào hưng sư vấn tội!
Mai Tuyết Yên thậm chí có thể tưởng tượng ra nếu mình tùy tiện hỏi tội hắn,
thì tên đê tiện vô sỉ hạ lưu bại hoại kia sẽ —— Cái gì? Ngươi nghe lén khuê
phòng bí sự, ngươi còn hỏi được hả?
Nếu thật sự bị tên kia hỏi những lời này, thì mình sẽ mất mặt đến mức nào đây?
Hơn nữa tên kia lại thêm làm càn...
Thực hận không thể đem tên này treo lên, dùng roi hung hăng mà quất...
Nhưng hiện giờ, sớm đã không đánh lại hắn rồi
Cứ coi như có thể đánh thắng, cũng lại không nỡ đánh. Xem ra thật sự tìm một
cơ hội, liên kết với mấy tỷ muội cùng nhau kìm kẹp hắn, nếu không sẽ để tên
bại hoại này lật trời làm phản mất!
Có điều, người đầu tiên kích động mấy nữ nhân kia, lại không phải Mai Tuyết
Yên!
Mà là Miêu Tiểu Miêu!
Bây giờ đã qua suốt ba tháng. Phía bên Phiêu Miểu Huyễn Phủ vẫn còn chưa có
chút động tĩnh nào.
Thậm chí, Miêu Đao Miêu Đảo bọn họ cũng không tới đây, thậm chí toàn bộ không
chút tin tức. Điều này thực sự có chút dị thường.
Cuộc chiến xâm lăng không tham gia trợ chiến, còn có thể nói bởi vì bất hòa
giữa Quân Mạc Tà và Tam Đại Thánh địa, Huyễn Phủ bị kẹt ở giữa, khó có thể can
dự. Đây tuy rằng không thể nói là một lý do chính đáng, nhưng coi như miễn
cưỡng có thể chấp nhận!
Thế nhưng lúc này...... sau khi toàn bộ ngoại tộc bị diệt, Tam Đại Thánh địa
cũng đã hy sinh hết. Vấn đề lo lắng lúc trước sớm không còn! Miêu gia tiểu
công chúa Miêu Tiểu Miêu còn chưa gả cho người ta lại ở bên ngoài lâu như vậy,
mà bên Huyễn Phủ vẫn cứ không có nửa điểm động tĩnh. Như vậy cũng có chút thái
quá, mà nói đúng hơn, là quá khác thường rồi
Thật ra không chỉ có Miêu Tiểu Miêu dễ kích động, thậm chí cả Quân Mạc Tà cũng
có chút nóng ruột.
Lúc trước luôn luôn lo lắng chuyện Chiến Cuồng dùng bí pháp kia tạo nghiệt,
không đặt nhiều chú ý đến phía bên Huyễn Phủ, bây giờ nghĩ lại, không khỏi
kinh hãi. Trong Huyễn Phủ không phải đã thật sự xảy ra chuyện lớn gì rồi chứ?
Lại liên tưởng tiếp, Chiến Cuồng đột nhiên mai danh ẩn tích, cùng với chuyện
hắn vốn là thủy tổ của Chiến gia Huyễn Phủ, Quân đại thiếu gia cũng có chút
đứng ngồi không yên. Cho nên đã quyết định, cứ tiến thẳng vào trong Huyễn Phủ
xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Nếu quả thật là Chiến Cuồng làm loạn trong Huyễn Phủ, hoặc là có thể mượn sức
của Miêu Khuynh Thành, hoàn toàn giải quyết Chiến Cuồng, thì thật tốt quá. Còn
nếu như không thể, sẽ phát động chiến cuộc ở ngay tại Huyễn phủ, cùng Huyền
Huyền đại lục không ngại!
Điển hình cho tác phong tử đạo hữu, bất tử bần đạo * (ý nói thói ích kỷ)!
Chỉ là lần này xuất hành, dường như khiến cho cả Tà Quân phủ đều náo loạn cả
lên. Đám người Độc Cô Tiểu Nghệ và Hàn Yên Mộng chết sống đều muốn đi theo,
thậm chí Quản Thanh Hàn trước nay trầm tĩnh cũng đều có chút chờ mong. Mấy
người... tiểu la lì kia lại trực tiếp đem ánh mắt u oán tập trung trên người
nào đó...
Cho tới bây giờ, vẫn chỉ có Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ, còn có Miêu
Tiểu Miêu, ba người được ăn định tâm hoàn, những người khác còn đang bị treo
lên phía ngoài kìa Đừng nói mưa dầm thấm đất, ngay cả cơ hội “xuân phong một
khắc” cũng còn không có, khó khăn lắm mới an ổn được, Quân Mạc Tà lại muốn đi
ra ngoài. Chuyện này làm sao được chứ?
Quân đại thiếu gia sứt đầu mẻ trán mấy ngày mới ứng phó được đội quân tóc dài
của bọn họ, lại hứa hẹn đủ điều, ưu đãi đủ thứ mới có thể coi như dẹp yên
được. Quân Mạc Tà lúc này mới thật sự thấm thía được tác dụng phụ của ba vợ
bốn nàng hầu trái ôm phải ấp. Mấy phụ nhân đó mà cùng nhau náo loạn, thì thật
khiến cho ta đầu to như cái đấu a. Tề nhân chi phúc cũng không phải dễ dàng
hưởng thụ như vậy...
Khó khăn lắm mới làm yên lòng mấy nữ nhân của mình, chỉ là, những người cần an
ủi cũng còn nhiều lắm!
Quân lão gia tử từ sau khi dọn tới Thiên Phạt sâm lâm, cuộc sống gia đình yên
ổn cũng khiến người khá là nhàn nhã tự tại. Thỉnh thoảng đánh vài ván cờ,
thưởng vài ấm trà, lúc thích thì đi câu cá, luyện công. Rãnh rỗi thì lại xem
sách, có chút thỏa mãn với cuộc sống như vậy. Mà xương cốt lão nhân gia thì
lại càng ngày càng cường tráng. Muốn nói còn có gì tiếc nuối, thì chính là
cháu trai thì có đó, thế nhưng mà muốn có chắt trai lại chưa hy vọng được gì.
Thằng nhãi con Mạc Tà kia cũng không không cố lên tí nữa, đã lâu như thế rồi,
cũng không làm to bụng được cô nào cả, thật sự là làm nhục cả tộc nhà họ
Quân....
Này cũng không phải lão gia tử tự cao tự đại đâu. Chính ngài có ba đứa con
trai. Đứa con cả Quân Vô Hối chừng ba mươi tuổi cũng có con, con thứ ba Quân
Vô Ý tuy nói là muộn hơn, nhưng Hàn Yên Dao hiện giờ cũng có rồi, vượt trước
Quân đại thiếu gia rồi. Cho nên Quân đại thiếu gia đích thật là có chút làm
nhục môn phong!
Phu thê nhà Quân Vô Ý và Hàn Yên Dao thì kháng lệ tình thâm, phần lớn tinh lực
đều dồn cả vào hai sự nghiệp từ thiện của mình. Có thể nói là phu xướng phụ
tùy, cơ hồ chính là mỗi ngày đều ngọt ngào thân mật. Mà Hàn Yên Dao hiện tại
cũng sắp chuyển dạ, ăn ngủ giặt giũ, đều do Quân Vô Ý mỗi ngày hầu hạ cẩn
thận, chỉ chờ có đứa con xuất thế. Có vẻ như Quân lão gia đã lâu không có tân
đinh( đinh: con cháu chắt trai trong họ ) rồi….
Chỉ có mẹ Quân đại thiếu Đông Phương Vấn Tâm phu nhân trong khoảng thời gian
này cũng rất yên lặng. Thường xuyên ngồi một mình trong phòng, lẳng lặng xuất
thần. Có đôi khi cho dù là Quân Mạc Tà cầu kiến, đều không muốn gặp. Được Quân
đại thiếu gia dâng thuốc bồi bồ, Đông Phương Vấn Tâm chẳng những không có chút
già nua nào, ngược lại càng ngày càng lộ ra vẻ trẻ trung. Nếu nhìn khuôn mặt,
cũng chỉ như hai bảy hai tám tuổi mà thôi.
Nhưng linh dược tẩm bổ, dù gì cũng chỉ có thể bổ dưỡng thân thể, lại không lấp
đầy được thiếu thốn trong nội tâm.
Quân Mạc Tà có thể cảm giác được nỗi nhớ nhung và chán nản trong lòng mẫu
thân.
Nguy cơ ngoại tộc đã hoàn toàn bị dẹp bỏ, Quân gia hiện giờ đang ở vị trí tối
cao trong cả đại lục này, khiếp cho mọi người phải nể phải sợ. Thực lực con
trai bảo bối của nàng lại càng có thể xưng danh đệ nhất thiên hạ trong đại
lục. Mấy nàng dâu thì ai ai cũng đều mỹ mạo như hoa, ôn nhu nhàn thục, đối với
mình thì hiếu thuận rất nhiều.
Trước mắt chỉ có chút thiếu sót đáng tiếc duy nhất, cũng chính là còn chưa tận
mắt nhìn thấy đại hôn của con mình, chưa được bồng cháu, hơn nữa hoạ ngoại xâm
vẫn còn một cái: là Chiến Cuồng!
Nhưng giải quyết những chuyện đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đông Phương Vấn
Tâm thật sự rất có lòng tin đối với con mình.
Cho nên lúc này Đông Phương Vấn Tâm lại càng cảm thấy sự hiện hữu của mình đã
mất đi tác dụng.
Ý niệm này nảy sinh, thì cũng kìm lòng không được nhớ tới trượng phu và hai
đứa con chết trẻ...
Đó trước sau gì vẫn là nỗi đau vinh cửu trong lòng nàng..
Một nỗi đau mà đời đời kiếp kiếp, cũng không cách nào bù đắp được!
:Lúc này, Đông Phương Vấn Tâm đang tĩnh tọa trong phòng, ánh mắt si ngốc nhìn
chăm chú vào bức họa của trượng phu do chính tay mình vẽ, không hề dời đi dù
là một khắc. Bên trong đáy mắt, lộ ra một nỗi niềm nhớ nhung thống khổ dâng
lên từ tận đáy lòng.
- Vô Hối... chàng biết không, Mạc Tà đã thực sự trưởng thành rồi, thê thiếp
đã đông đủ, Quân gia cũng sẽ chẳng còn nguy hiểm nào nữa, hơn nữa đã là quân
lâm thiên hạ. Đúng thế, ngươi trước giờ đều chưa từng nghĩ qua quân lâm thiên
hạ cái gì đó, mà chỉ mong muốn người nhà bình an hỉ nhạc, như vậy đủ rồi. Lúc
này, Quân gia, đã sừng sững muôn đời không đổ, ngươi có thể yên tâm rồi... Thế
gian này, cũng chẳng còn chuyện gì cần ta lo liệu nữa, Mạc Tà hắn có thể ứng
phó toàn bộ biến cố, ta cũng có thể yên tâm! Mười năm sinh tử lưỡng mang mang,
mà chúng ta cách biệt đâu chỉ mười năm thôi đâu. Nhưng nhanh thôi! ngày ta và
ngươi gặp nhau, sắp tới rồi.
Đông Phương Vấn Tâm thì thào tự nói, ánh mắt chậm rãi nhòe lệ:
- Thật sự sắp rồi, ngươi phải chờ ta đó. Chỉ cần Mạc Tà đại hôn xong, có thể
nhìn thấy tôn nhi một cái, ta sẽ lập tức đi cùng ngươi... Ta vẫn luôn không
theo ngươi, ngươi có giận ta không?.
- Ta nghĩ ngươi nhất định cũng muốn thấy được, thấy được con mình thành gia
lập nghiệp, cũng muốn biết cháu chúng ta mặt mũi thế nào... Ta tận lực chống
cự cho đến ngày hôm nay, chính là vì muốn đem đến cho ông tin vui này, nhanh
thôi, cũng sắp tới rồi....
Đông Phương Vấn Tâm cười khổ:
- Hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta,. Đúng vậy, ngươi chưa khi nào biết
trách người khác, lại càng không mắng ta bao giờ, nhưng ngươi nhất định là chờ
sốt ruột lắm rồi!
Đúng lúc này, tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên:
- Mẫu thân, ngài có ở bên trong không?
Là Quân Mạc Tà đến.
- Có đấy, Mạc Tà ngươi hơi chờ một chút...
Đông Phương Vấn Tâm tâm hoảng loạn lau lau mắt, thu lại bức họa, soi qua
gương, xác nhận mình không có gì dị thường, lúc này mới đi ra mở cửa.
Quân Mạc Tà đi vào phòng, nhạy bén cảm ứng được trong phòng có một hơi thở hết
sức bi thương, không khỏi thở dài. trong lòng
- Mạc Tà, tại sao hôm nay xong việc sớm như vậy.
Đông Phương Vấn Tâm nhìn con mình, vẻ mặt hờ hững, dường như không có việc gì,
lập tức gượng ra một tia tươi cười nhợt nhạt. Mỗi ngày, cũng chỉ lúc nhìn thấy
đứa con, tâm tình Đông Phương Vấn Tâm mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
- Dạ, ta mấy ngày nay phải đi ra ngoài một chuyến. Xử lý chút chuyện nhỏ, cố
ý lại đây nói với ngài một tiếng, miễn cho mẫu thân ngài lo lắng.
- Sao? Lại phải đi ra ngoài à?
Đông Phương Vấn Tâm hơi hơi nhíu nhíu mày:
- Có nguy hiểm không?
Lời ra khỏi miệng mới phát hiện câu hỏi của mình có chút ngốc. Cho dù là gặp
nguy hiểm, đứa con làm sao có thể thành thật nói với mình chứ? Bằng thân phận
hiện nay của Quân Mạc Tà, chuyện cần hắn tự mình xử lý, làm sao có thể là mấy
chuyện lông gà vỏ tỏi được đây!
Đứa con trai này, cho tới bây giờ đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện
xấu.
- Con nói rồi, chỉ là ra ngoài xử lí chút chuyện mà thôi, làm gì có nguy hiểm
đâu. Thật ra là con thấy hơi nhàm chán, muốn muốn đi ra ngoài dạo dạo mà
thôi...
Quả nhiên là Quân Mạc Tà chỉ hời hợt nói như vậy.
- Hừ, cho dù thực sự có hung hiểm gì, thì ngươi sẽ nói ra sao?
Đông Phương Vấn Tâm trừng mắt với đứa cont một cái, nói :
- Có điều ngươi đến cũng đúng lúc. Ta đang có việc muốn tìm ngươi thương
lượng.
- Chuyện gì?."
Quân Mạc Tà nghi hoặc nói.
- Mạc Tà, ngươi bây giờ cũng không nhỏ nữa, là một đại nam nhân rồi, hơn nữa,
còn có nhiều cô nương như vậy cùng đi theo ngươi.
Đông Phương Vấn Tâm chậm rãi nói :
- Cứ không danh không phận như vậy, cũng không phải chuyện hay gì; vẫn nên
giải quyết rõ ràng thì hơn. Không nói đến người khác, chỉ riêng Miêu nha đầu
kia, người ta cái gì cũng đều cho ngươi rồi, ngươi làm sao cũng cho người ta
gia một cái danh phận chứ. Còn có Tuyết Yên nữa, ngươi xem người ta là gì đây,
còn có Khả Nhi, Mộng nhi...
Đông Phương Vấn Tâm không để ý tới cái miệng càng lúc càng há lớn của Quân Mạc
Tà càng, đem các nàng nói tới mấy lần, cuối cùng mới nhanh gọn lại một câu:
- Xem xem ngươi chừng nào thì rảnh rỗi, liền manh chóng đại hôn đi...
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)