- Đường đại quan nhân chính là thiên hạ thần tài, lại là đại ngôn nhân của Tà
Chi Quân Chủ ở trên cả cái đại lục này! Đương nhiên có tư cách nói lời như
vậy, chỉ cần trên đời này còn tồn tại Tà Chi Quân Chủ, chỉ cần quân chủ đại
nhân còn là chúa tể trên thế giới này, thì địa vị của Đường đại quan nhân vẫn
còn bền vững, không ai có thể lay động! Cho dù là quân vương các quốc gia,
nhìn thấy Đường đại quan nhân cũng cần nể mặt, thậm chí là cẩn tâm dực dực (dè
chừng).
Thiết Hoài Lập chua sót nói:
- Cũng là vì nguyên nhân này, mà ta mới muốn trở thành môn nhân dưới chướng
Đường đại quan nhân ngài!
- Đây tính là cái lý do gì chứ?
Trong thanh âm của Đường Nguyên đã ngập tràn sự tức giận:
- Quân tam thiếu có giao tình với ta từ thời niên thiếu, cho đến hiện giờ vẫn
như vậy. Đó từ đầu đến cuối chỉ là tình nghĩa riêng giữa hai chúng ta, với lũ
ngoại nhân các người... có cái quan hệ gì? Hắn bây giờ là Tà Chi Quân Chủ thì
sao? Cứ như lúc ngày bị Tam Đại Thánh địa căm thù, toàn bộ không ai xem trọng
hắn, ta vẫn như cũ kiên trì đứng về phía hắn. Cho tới bây giờ ta cũng chưa
từng coi trọng thân phận năng lực của hắn, điều duy nhất ta coi trọng cũng chỉ
có bản thân hắn, Quân Mạc Tà! Mặc cho Quân Mạc Tà không còn là Tà Chi Quân
Chủ, kể cả chỉ là một tên khất cái, một tên tàn phế, hắn cũng vẫn là huynh đệ
của Đường Nguyên ta! Điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi! Điều này, đối với
thị thi phi phi chốn quan trường của các ngươi chẳng có chút quan hệ nào!
- Ta trịnh trọng nhấn mạnh, Đường Nguyên ta, chỉ là một gian thương, bất kể
là ở Thiên Hương thành, hay là bất cứ nơi nào trên Huyền Huyền đại lục, cũng
không có bất kì một phe phái nào thuộc về Đường Nguyên này. Nhất là chốn quan
trường thị phi lẫn lộn, thì càng như vậy! Thanh danh của Tà Chi Quân Chủ, cũng
không phải thứ mấy người các ngươi có thể dùng tới làm bình phong mà dương oai
diễu võ! Này không đơn thuần là cấm kỵ của Tam thiếu, mà còn là cấm kị của
Đường Nguyên này!
Đường Nguyên hùng hồn nói.
Thiết Hoài Lập không chút xung động, trầm giọng nói:
- Đại quan nhân thấu hiểu tình đời, là bởi vì đại quan nhân đã đứng ở trên
đỉnh của thế giới này, đương nhiên cũng có thể tiêu sái vô tận. Nhưng đa số
mọi người vẫn còn lận đận bên trong chốn hồng trần. Kẻ thân bất do kỷ là hạ
quan đây nửa đời tung hoành trong quân ngũ, vì cảm cho rất nhiều gia quyến của
các huynh đệ bỏ mình, lại bị người lăng nhục mà không chỗ khiếu nại, dứt khoát
kiên quyết từ bỏ vĩ trí tiền đồ rộng mở ở đó, trở lại Thiên Hương, ý tưởng duy
nhất, cũng chỉ làm chút việc cho các tướng sĩ đã vì ta mà bỏ mình!
Đường Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn, trào phúng nói:
- Nói thì êm tai đó, nhưng những điều ngươi thực hiện cũng vàng đỏ nhọ lòng
son, không ngại gia nhập môn hạ của một thương nhân nhỏ bé. Hiện giờ ngươi còn
nhớ rõ ước nguyện ban đầu ngày đó của mình sao!?
- Sao lại không nhớ rõ! Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng quên đi dù chỉ là
một khắc!
Thiết Hoài Lập kích động nói:
- Hạ quan từ khi trở lại Thiên Hương, Mộ Dung lão gia tử tự mình bố trí chuẩn
bị cho ta đầy đủ, vốn là làm chủ bộ, sau đó lại làm Ngự Sử, ngôn quan, nhiều
lần trắc trở, lại đến kinh thành đạo đài. Nhưng sau khi Mộ Dung lão gia tử
thoái ẩn, hạ quan dừng ở tam phẩm, trở thành giám sát trưởng quan hiện giờ của
ti giám sát kinh thành.
- So với thanh vân bên trong triều đình mà nói, giám sát ti như hạ quan tuy
rằng địa vị không cao, chức quan cũng không lớn, nhưng chức vị này, mới chính
là chức vị ta tha thiết ước mơ nhất! Kinh thành giám sát ti, chủ quản quan
chức giám sát kinh thành, có trách nhiệm giám sát dân chúng, một phần thuộc
Hình bộ; có thể nói là bộ phận có thực quyền. Nhưng điều ta coi trọng nhất lại
là một khi dân chúng có cái gì oan khuất, có thể đến nơi này của ta khiếu nại!
Mà trong số đó, còn có rất nhiều con cháu hoặc là quả phụ của các tướng sĩ!
Thiết Hoài Lập thê thảm cười một tiếng, nói:
- Đường đại quan nhân thuở nhỏ sống trong nhà giàu có, cơm ngon áo gấm, đương
nhiên không biết gia quyến của các tướng sĩ tử trận biên cương của chúng ta
đây có biết bao nhiêu khổ! Nhưng có bần khổ đến mấy, các nàng vẫn cứ kiên trì
sống sót. Thế nhưng mấy chữ”sống sót“ này, nói thì dễ, mà làm, thì lại là gian
nan tới mức nào!
- Nhất là gia quyến nhà ai mà có nữ nhân được chút tư sắc, đáng ra là điều
ông trời chiếu cố, nhưng ngược lại lại trở thành nguyên nhân khiến cho nhà tan
cửa nát! Chỉ vì con cái trong nhà bộ dáng đẹp đẽ, mà cuối cùng lại trở thành
nguyên do hủy gia diệt môn. Đó chẳng phải là loại chuyện thật đáng buồn cười
sao? Nhưng những bi kịch như vậy thì đầy rẫy, lúc nào cũng có!
Thiết Hoài Lập càng nói càng lộ ra kích động, cuối cùng thì đứng lên, tựa hồ
đã khôi phục nhuệ khí nam nhi năm đó xông pha trên chiến trường.
Đường Nguyên lẳng lặng nghe, cũng không nói chen vào.
- Từ sau khi hạ quan ngồi vào ghế giám sát kinh thành, đối với phương diện
này đặc biệt coi trọng! Nhưng, sau khi chân chính ngồi ở vị trí này, mới biết
được có rất nhiều chuyện, vốn không đơn giản giống như ta tưởng tượng. Ta ban
đầu còn khờ dại nghĩ rằng chỉ cần ta ở vị trí này, thì ta có thể lo cho gia
quyến các huynh đệ của ta! Nhưng nào biết được những điều ta có thể làm được
đều là chuyện lông gà vỏ tỏi; nói cách khác, chỉ khi người ta để cho ta bảo
vệ, ta mới có thể bảo vệ bọn họ. Còn khi người ta không đồng ý, ta đây liền
chẳng thể làm gì!
- Bởi vì những kẻ có gan làm nên những chuyện thương thiên hại lí đó, tám
chín phần đều là thế gia công tử nhà giàu có quyền quý! Những gia tộc này, bất
luận là ai, cũng không phải kẻ mà một giám sát ti trưởng kinh thành nho nhỏ
như ta có thể điều tra, bọn họ cũng không phải những kẻ mà ta có thể chọc vào!
Nếu cứng đầu mà làm tới, tự rước lấy nhục không nói, mà những kẻ bị làm xấu
mặt kia sẽ càng điên cuồng trả thù! Mà đáng buồn nhất, là bọn họ sẽ không trả
thù ta, mà là dùng vô số thủ đoạn đổ lên đầu những người bị hại. Còn ta thì
bất lực, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn!
Thanh âm của Thiết Hoài Lập trở nên bi phẫn hẳn:
- Đã bao nhiêu lần, có nhiều người bị hại, bị lăng nhục đến tìm ta, hi vọng
cái gọi là thanh thiên như ta đây giúp bọn họ làm chủ. Ta cũng vì họ mà đứng
ra, nhưng sau đó, kết quả của bọn họ lại chỉ có càng thê thảm! Ta từng vô số
lần dâng sớ lên cấp trên, hoặc là trưởng quan Hình bộ của ta. Nhưng toàn bộ,
đều là đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi âm. Không có triều đình làm
chỗ dựa sau lưng, Thiết Hoài Lập ta mang danh là trưởng ti kiểm sát, nhưng lại
trị không nổi đứa con của một lương thương! Trong mắt quan chức thế gia cùng
phú hào ở kinh thành, Thiết Hoài Lập ta hối hả ngược xuôi, chỉ là một chuyện
cười mà thôi, một chuyện cười từ đầu tới cuối! Thậm chí, bị coi như kẻ mua
vui, có vài người, còn bắt đầu đặc biệt lấy gia quyến các tướng sĩ chết trận
làm trò đùa, hành động như thế, cũng chỉ vì muốn xem Thiết Hoài Lập ta chạy
ngược chạy xuôi, đâm đầu tường đá! Sau đó bọn họ sẽ bưng chén rượu đứng một
bên mà nhìn, cười mãi không thôi!
Thiết Hoài Lập bi ai nói:
- Ta không giết bá tánh, nhưng bá tánh lại vì ta mà chết! Ta Thiết Hoài Lập
không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục, hết lần này tới lần khác làm
một thứ đồ chơi, điều này chẳng đáng là gì. Con người mà, sinh ra chính là để
cho người ta trêu cợt. Không phải là tự mình, thì cũng bị cấp trên đùa bỡn,
hoặc là, bị thế đạo này trêu ngươi. Nhưng... gia quyến những huynh đệ kia của
ta thì có tội gì chứ?!
Hắn đột nhiên lớn tiếng kịch liệt dị thường, giống như đang rít gào:
- Những huynh đệ ruột thịt đó của ta hàng năm trấn thủ biên ải, vì quốc gia
xuất sinh nhập tử, hăng hái chiến đấu máu nhuộm sa trường. Mà sau khi bất hạnh
qua đời, quốc gia trợ cấp cho, cũng chỉ có vỏn vẹn năm mươi lượng bạc! Sau đó
con thơ mẹ già của bọn họ, lại bị lũ quyền quý mà bọn họ đã dùng tính mạng bảo
hộ đùa bỡn, lăng nhục! Dâm nhục! Cho dù là nén giận chịu nhục, cũng không
được, những kẻ kia còn nhất định muốn thấy được bọ họ chạy ngược chạy xuôi,
cùng đường bất đắc dĩ, sau đó phải khuất phục, tự mình dâng nữ nhân lên cửa
cho bọn hắn, thì bọn hắn mới hả lòng hả dạ... Mà một số người không muốn chịu
cuộc sống cùng cực mà vô lực thay đổi. Thì từng người từng người một bất đắc
dĩ tuyệt vọng, cuối cùng vô thanh vô tức tiêu thất trên thế giới này. Thanh
thiên sao? Trên đời này có thanh thiên hay sao?! Chẳng lẽ, bọn quyền quý Thiên
Hương thành lại bất nhân tới mức độ này sao? Không biết cảm ơn là gì sao?
Thanh âm của Thiết Hoài Lập đã khàn khàn, khóe mắt muốn nứt ra!
Đường Nguyên cũng giật mình.
Không thể tưởng tượng được hắn vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi một câu, thế nhưng
lại dẫn loại chuyện ác liệt tới mức này.
- Đường đại quan nhân, ngài trước kia cũng từng lưu luyến thanh lâu, cũng
từng phong hoa tuyết nguyệt!
Thiết Hoài Lập lỗ mũi thở hổn hển, bi ai nói:
- Nhưng ngài biết chăng, những nữ tử ngài ôm ấp trong thanh lâu kia, những kỹ
nữ mang danh ngàn người cưỡi vạn nhân đùa kia, có bao nhiêu người là hậu nhân
của những công thần Thiên Hương thành đã đẫm máu hy sinh hay không!? Trong các
nàng, có rất nhiều người bị quyền quý sau khi chơi chán đã bán qua tay vào
chốn thanh lâu này! Ở nơi đó, có rất nhiều người đã từng là người trong sạch,
gia quyến của những công thần chết trận, là hảo cô nương băng thanh ngọc khiết
thanh thanh bạch bạch! Đều là những tâm can bảo bối mà đáng ra chúng ta cần
bảo vệ!
Thiết Hoài Lập thở vù vù, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Đường Nguyên, như
muốn phún lửa, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Thiên hạ thần tài Đường Nguyên, ngài cao cao tại thượng, xa rời thế đạo,
nhưng ngươi có biết rằng những anh hồn chết trận kia đang ở dưới cửu tuyền kêu
khóc? Nhưng ta có thể nghe thấy được!
Thiết Hoài Lập vỗ vỗ ngực vang lên tiếng bùm bụp:
- Ta mỗi đêm nằm mơ, cũng đều mơ thấy các huynh đệ chết trận của ta, đi đến
bên đầu giường, nhờ vả ta dốc hết khả năng chiếu cố thật tốt người nhà của bọn
họ! Nhưng mà ta làm không được! Ta bất lực! Ta có tội! Ta thật có tội!
Đường Nguyên ảm đạm thở dài một tiếng, đứng dậy, nói:
- Thiết đại nhân, Đường Nguyên vừa rồi lỡ lời mạo phạm, mời ngồi. Ngồi xuống,
từ từ nói.
Quân Mạc Tà ở phía sau nghe thấy, mặt trầm như nước, sát ý lành lạnh nghiêm
túc mà sinh.
Những chuyện mà Thiết Hoài Lập nói kia, không thể nghi ngờ, đều là sự thực
đang tồn tại.
Đám giai cấp Thiên Hương quyền cao chức trọng này, lại dám bất chấp tất cả làm
những chuyện xấu xa đó
Hơn nữa, còn làm không biết chán.
Mà cả Thiên Hương quốc này, mấy vạn năm nay, quan hệ lớn nhỏ rắc rối khó gỡ,
có thể nói dây mơ rễ má cực kì! Có thể chỉ là người của một gia tộc nho nhỏ,
nhưng chỉ cần rút dây động rừng, để hắn biết được, còn chưa thể xử lý tốt
những chuyện tiếp theo, thì hắn có thể nhanh chóng tìm được chỗ dựa vững chắc,
sau đó vô thanh vô thức đem chuyện này dấu nhẹm!
Chỉ cần một gậy đánh không chết, chẳng khác nào để cho bọn hắn có cơ hội luồn
cúi, lợi dụng hết thảy biện pháp, gia nhập vào mạng lưới đó, hình thành một hệ
thống phạm tội càng ngày càng khổng lồ nhưng lại không có cách nào động chạm
được!
Lưới trời lồng lộng, sơ mà không lộ! Nhưng nhân gian thì làm gì có lưới trời?!
Lâu dần, mọi thứ lại càng ngày càng khó giải quyết, liên kết giữa bọn quyền
quý phú hào càng ngày càng chặt, làm việc cũng càng thêm không kiêng nể gì, vô
pháp vô thiên. Cuộc sống bình dân của dân chúng, đương nhiên cũng càng ngày
càng là khó khăn! Cuối cùng đã làm cho rất nhiều người đi tới bước đường cùng,
sống không nổi. Và cho tới khi cái mâu thuẫn này đạt đến đỉnh điểm, thì quốc
gia này cũng sẽ gặp phải cái gọi là phiến loạn...
Thiết Hoài Lập đặt mông ngồi xuống, tinh thần của hắn lúc này kích động dị
thường, làm sao còn để ý được là bản thân đang đến cầu Đường Nguyên làm việc,
cứ thể mà tự nhiên bộc lộ cảm xúc, đỏ hồng mắt nói:
- Chính là như vậy, dân chúng kinh thành còn truyền miệng nhau Thiết mỗ là
thanh thiên đại lão gia cái gì đó, rồi quan phụ mẫu gì đó. Mà trên thực tế, ta
làm gì dám xứng với thanh thiên, ta căn bản chẳng làm được chuyện gì cả. Nhưng
dân chúng đối với ta lại càng ngày càng là ỷ lại, tiếng thơm của ta thì ngày
càng lan xa… Phi, lại có thể cũng càng ngày càng tốt!
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)