Dị Thế Tà Quân

Chương 142 - Chấn Động!

Tuy nhiên, Quân tam gia cũng chắc chắn, với thực lực của Độc Cô huynh muội, dù cho phát hiện chính Quân tam gia xuất thủ, bọn chúng cũng sẽ không biết hai chân của hắn đã khỏi hẳn! Ngay dưới mặt đất chỗ Quân Vô Ý rời đi, một dấu chân thật to còn lưu lại, lam quang vẫn còn ẩn hiện trong đó! Hầu như đồng thời, khi thân ảnh Quân Vô Ý vừa thoát ra khỏi tiểu viện, linh khí xung quanh đột nhiên điên cuồng ép thẳng xuống, cuối cùng xoay tròn cực nhanh hóa thành một mũi tên, nhắm thẳng huyệt Bách Hội của Quân Mạc Tà mà đâm xuống. Cùng lúc đó, trong ý thức hải của Quân Mạc Tà, Hồng Quân Tháp "ông" lên một tiếng, cả thân tháp trong nháy mắt biến to gấp mấy lần, kim quang bắn ra cuồn cuộn, vô số luồng linh khí tinh thuần kết lại với nhau, hình thành một đạo bạch quang khí thế vô địch, từ trong cơ thể Quân Mạc Tà muốn đâm ra ngoài, vị trí cũng chính là huyệt Bách Hội của Quân Mạc Tà! Thân thể bất động của Quân Mạc Tà đột nhiên run rẩy kịch liệt, một trận co quắp hiện ra trên khuôn mặt hắn, với việc bị linh khí "nội công ngoại kích" bởi Hồng Quân Tháp và thiên địa linh khí, huyệt Bách Hội của hắn đột nhiên được đả thông, từ đó như mở ra một cái thông đạo cực lớn, lượng linh khí nghiêng trời lệch đất như tìm được đường thoát, gào thét mà tiến thẳng vào cơ thể Quân Mạc Tà! Hồng Quân Tháp sau khi phát ra lượng linh khí khổng lồ đả thông huyệt Bách Hội của hắn, lập tức trở về, sau đó như trường kình hấp thủy (cá voi uống nước), đem tất cả thiên địa linh khí đang cuồn cuộn tiến vào hấp thu toàn bộ, linh khí khổng lồ tụ tập trong thiên địa lúc nãy lớn vô cùng, lập tức biến mất vô tung, nhưng diễn biến trong cơ thể của Quân Mạc Tà vẫm không dừng lại, Hồng Quân Tháp vẫn tiếp tục hấp thu linh khí, sau khi thôn phệ, lại tiếp tục chờ đón đợt thiên địa linh khí thứ hai ào ạt đổ vào, lại tiếp tục thôn phệ, lại hấp thu, lại thôn phệ... như vậy liên tục không ngừng!

Con báo con nãy giờ nằm trong lòng Quân Mạc Tà, thật ra mà nói, linh khí thoát ra từ trên người Quân Mạc Tà cũng đã đủ lắm rồi, huống chi đây chính là linh khí tinh thuần nhất trong toàn bộ thiên địa, hơn nữa lại được Hồng Quân Tháp tinh lọc thêm một lần nữa nên con vật nhỏ bé này đạt được ích lợi vô cùng to lớn! Giờ phút này, toàn thân tuyết trắng của nó bắt đầu phát ra quang mang chói lọi, nó đau đớn kêu lên hai tiếng "ô ô", nhưng tựa hồ là nó ý thức được đây chính là một đại cơ duyên nên mạnh mẽ cắn răng mà chịu đựng. Xương cốt toàn thân nó bắt đầu kêu lên răng rắc vỡ vụn, sau đó, toàn bộ lông mao trên người nó rụng xuống, chỉ còn lại một viên thịt tròn đỏ rực, không ngừng rung rẩy một cách thống khổ. Ngay sau đó, dù dùng tốc độ của mắt thường cũng thấy được, trên người nó từ từ mọc ra một lớp lông mao mới trắng như tuyết, càng ngày càng dài, cơ hồ còn muốn dài hơn bộ lông cũ một chút...

Sau khi xương cốt cả người nó ngưng vang lên tiếng vỡ vụn, Tiểu Bạch Bạch mới chậm rãi thả lỏng thân thể, từ từ mở mắt, đem bốn chân chống xuống người Quân Mạc Tà mà đứng lên.

Nó mừng rỡ như hài tử năm sáu tuổi, hết nhìn cơ thể mình rồi lại nhìn Quân Mạc Tà, sau đó cuối đầu le cái lưỡi nhỏ xíu liếm liếm bộ lông mới của mình, vẻ mặt tỏ ra thỏa mãn vô cùng.

Khi cơ thể Quân Mạc Tà phát sinh biến hóa, linh khí trong thiên địa vận động hỗn loạn nghiêng trời lệch đất, toàn bộ các siêu cấp cường giả trong Thiên Hương Thành đều khiếp sợ nhìn ra cửa sổ, hiện tượng dị biến náo loạn thiên địa to lớn như thế, mọi người làm sao không kinh hãi cho được! Toàn bộ các cao nhân không hẹn mà cùng phá tung cửa sổ, phi thân ra ngoài, cả đám kinh hoàng nhận thấy cả một dòng suối linh khí thật lớn đột nhiên tiêu thất vô tung (biến mất không dấu vết), đều hít vào một ngụm lãnh khí: Tột cùng là cảnh giới gì mà có khả năng làm ra náo loạn kinh thiên động địa như thế này?

Vô hình chung, xung quanh phương viên mười dặm của phạm vi hình thành dòng suối linh khí khổng lồ, trong tư tưởng của các cường giả, tự nhủ đây là cấm địa của một người đặc biệt! Cho dù là cường giả chí tôn Thần Huyền cũng không có gan dò xét khu vực của một người có thực lực kinh khủng như thế! Trong lòng tất cả mọi người ai cũng hiếu kì vô cùng, nhưng cuối cùng không ai có can đảm là người đầu tiên tiến tới! Đây chính là một cái uy áp ngạo thiên địa! Dưới uy áp này, ngay cả chí tôn Thần Huyền đỉnh phong cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi!

Bên trong Thịnh Bảo Đường!

Một lão giả râu tóc bạc trắng phá tan cửa sổ, lẳng lặng đứng trên mái nhà của Thịnh Bảo Đường, cách đó một chút có hai người bạch y nhân đứng bên cạnh, chính là Mộ Tuyết Đồng và Tiêu Hàn.

- Công lực như thế này, sớm đã vượt trên cấp độ chí tôn Thần Huyền rồi....!

Cửu trưởng lão vẻ mặt khiếp sợ pha lẫn nét buồn bã:

- Thật là nghĩ không ra Thiên Hương Thành này lại có cường giả kinh khủng như thế tồn tại !!!

Hai người Tiêu Hàn kinh ngạc hỏi:

- Cửu trưởng lão, người này chẳng lẽ cường đại tới mức đó sao? Lẽ nào phía trên chí tôn Thần Huyền còn có cảnh giới cao hơn!?

- Cường đại?

Cửu trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt và nhãn thần vô cùng ngưng trọng:

- Hai chữ cường đại không đủ để hình dung thực lực của người này...

Trong mắt Cửu trưởng lão lóe lên một tia sợ hãi rồi nhanh chóng biến mất.

Mộ Tuyết Đồng, Tiêu Hàn nghe xong đồng thời biến sắc!

Ngoại thành.

Đoàn người đang vội vã hướng về Thiên Hương Thành, đột nhiên nghe mệnh lệnh dừng lại. Từ trong đội ngũ của Phong Tuyết Ngân Thành, tiểu công chúa mang một cái khăn che mặt nhảy khỏi cỗ xe lớn tiếng hỏi:

- Tam công công, sao đột nhiên lại dừng lại, không phải chi đi thêm một chút là tới nơi rồi sao?

Hai người Tam trưởng lão và Lục trưởng lão đứng đó, sau khi cảm nhận được cỗ khí thế kinh thiên động địa từ phía xa xa, quay sang nhìn nhau, đều thấy được ánh mắt kinh hãi của đối phương! Lục trưởng lão hít một hơi lạnh, nặng nề nói:

- Động tĩnh phía trước rõ ràng điều không phải là khí thế do hai người tranh đấu phát ra, thế nhưng nếu chỉ là một người có thể làm ra động tĩnh này, thì thật sự là quá đáng sợ, rốt cuộc là lực lượng của người nào mà kinh khủng như thế, lão Cửu lần này tìm phiền phức tới dạng này sao? Tam ca, người này làm náo loạn như thế, chắc cũng vì chuyện của huyền đan!

Lão ngừng lại một chút rồi lắc đầu cười khổ nói tiếp:

- Chúng ta lần này tới đây, không biết chừng chính là đưa dê vào miệng cọp đây!

Tam trưởng lão nhíu đôi mày bạc:

- Nếu người này chỉ là cọp, đệ cho là chúng ta có tư cách làm dê sao? Chỉ có ví người này như là long, chân chính thần long thấy đầu không thấy đuôi may ra mới hợp!

Lục trưởng lão lặng lẽ không thốt ra được câu nào, một lúc lâu sau mới nói:

- Tam ca, đệ cả đời hành tẩu giang hồ, tới hôm nay chính là lần đầu tiên đệ nhìn thấy một người kinh khủng thế này tồn tại, cho dù là chí tôn đỉnh phong, cao nhất cũng chỉ tới đây là cùng!

Tam trưởng lão thở dài một tiếng:

- Ta cũng vậy cũng chưa bao giờ nhìn thấy, hơn nữa, chỉ sợ thực lực người này còn cao hơn cả chí tôn đỉnh phong! Tuy nhiên, chuyện này cũng chưa chắc là xấu, thực lực của người này sớm đã vượt xa đám tiểu bối chúng ta rất nhiều, cửu cấp huyền đan cũng chưa chắc được người này để mắt tới. Theo ta nghĩ, người này chắc là một cao nhân ẩn cư tại Thiên Hương Thành, trong khoảng thời gian này không ngừng có nhiều người tiến tới Thiên Hương Thành gây chuyện, làm cho người này tức giận. Người này cũng không thèm ra tay với bọn vô danh tiểu tốt, nên chỉ phóng xuất khí thế của bản thân, làm cho quần hùng kinh sợ. Nếu thực sự có người như vậy sống tại Thiên Hương Thành, khi chúng ta tiến vào thành phải thật thận trọng! Ngàn vạn lần đừng đi sai một bước nào, càng không thể náo loạn động binh đao. Nếu không, một khi chọc giận người này, ta e rằng cả kiếp này không còn cơ hội trở lại Phong Tuyết Ngân Thành đâu!

- Đúng vậy! Tam ca nói vô cùng chính xác, mọi người cứ làm theo lời Tam ca!

Lục trưởng lão lại tiếp:

- Người có thực lực thế này, chắc chắn không thèm sống trong cảnh nhà cao cửa rộng mà ẩn thân nơi phố phường bình thường. Vì vậy, cho dù là ....

- Không sai, đúng là như vậy, ta cũng vừa nói, huyền đan, cho dù là cửu cấp đan, đối với thực lực của người này, sớm đã không có bất cứ ý nghĩa gì. Sự xuất hiện của người này chắc chắn không phải vì huyền đan.

Trong mắt Tam trưởng lão ánh lên sự hưng phấn:

- Nếu có thể có duyên gặp mặt cường giả như thế này, thảo luận một chút về Huyền Đạo, chắc chắn sẽ thu được lợi ích không nhỏ. Cho dù không đạt được viên huyền đan này, hay nhiều viên huyền đan đi chăng nữa, chỉ cần có cơ duyên cùng cao nhân này gặp mặt, cũng đã là vô giá rồi!

Lục trưởng lão nghe xong, hưng phấn đến run rẩy nói:

- Đúng vậy, ngoại trừ việc này, đã không còn nhiều chuyện làm cho chúng ta hứng thú trên thế giới này. Ha ha ha, vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng, đối với chúng ta mà nói, chẳng là cái gì, cho dù là cửu cấp huyền đan thì đã sao, cũng không thể mang tới cho chúng ta hi vọng đó!

- Chỉ là chúng ta không biết tính tình của vị tiền bối cao nhân này như thế nào, chỉ e mọi cố gắng đều...

Hai lão đầu nhìn nhau, bốn con mắt nhìn chăm chăm về phía Thiên Hương Thành, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn tột độ.

Trên đường đi, quốc sư Vũ Đường đế quốc Phí Mộng Thần chợt dừng lại, nhìn về phía Thiên Hương Thành, thần sắc đột nhiên trở nên âm trầm:

- Thật không ngờ bên trong Thiên Hương đế quốc lại có cường giả đến mực này! Chí tôn Thần Huyền sao? Có khi còn cao hơn! Thì ra trên thế giới này vẫn còn có nhiều chuyện ta chưa nhận thức!

Triệu Kiếm Hồn đang ngồi trên lưng ngựa, hai mắt sắc bén nhìn về phía trước, lạnh lùng nói:

- Quốc sư đang vui mừng sao?

Tuy rằng Triệu Kiếm Hồn cũng là danh tướng một đời, nhưng tu vi huyền khí lại không cao, tuy hắn cũng có phát hiện ra thiên địa dị biến, nhưng hắn không rõ sự dị biến này kinh khủng như thế nào, cũng có thể nói hắn chỉ mới ở mức căn bản mà thôi! Phí Mộng Thần sắc mặt âm trầm cực kỳ, vốn đang khiếp sợ thực lực tuyệt đỉnh của vị cao nhân nào đó, lại bị Triệu Kiếm Hồn chất vấn, nặng nề hỏi:

- Triệu Kiếm Hồn, chuyện của Quân Vô Hối, phải chăng ngươi đang hoài nghi là do ta làm?

- Chẳng lẽ không thể hoài nghi sao? Liên tục chiến thắng bốn lần không biết vì sao mà thắng, thắng lợi thật là khuất nhục. Hơn nữa, thời gian chuyện đó xảy ra, quốc sư người cũng không có mặt tại đế đô! Ta xin hỏi quốc sư, khoảng thời gian đó, người đang ở đâu?

Triệu Kiếm Hồn mặt không chút thay đổi nói tiếp:

- Nếu chính diện chiến đấu, nếu ta có bất cứ cơ hội nào giết chết Quân Vô Hối, ta sẽ xuống tay không chút do dự! Tuy nhiên, liên tục bốn lần, đều là bị địch nhân đánh cho đại bại, sau đó thủ lĩnh của địch nhân lại bị giết chết một cách không minh bạch. Cuối cùng, ta chẳng biết tại sao mình lại chiến thắng!

Triệu Kiếm Hồn cố kiềm chế, thấp giọng gầm gừ:

- Toàn bộ đại lục này đều nói Triệu Kiếm Hồn ta chính là một đại soái may mắn! May mắn đại sư! Quốc sư người có hiểu ý nghĩa bốn chữ này không? May mắn cái rắm! Cứt chó đại sư!

- Vinh nhục của một cá nhân, lẽ nào còn quan trọng hơn quốc gia lê dân hay sao?

Phí Mộng Thần nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment