Thạch Trường Tiếu lại có thể đem đòn tấn công Ưng Bác Không trong nháy mắt thu trở lại. Cứ như bàn tay hắn có buộc dây thừng vậy, nói thu là thu được ngay! Tựa như một chậu nước được hắt ra, đến khi chuẩn bị rơi xuống mặt đất lại đột ngột quay trở lại, thần huyền cao thủ đã không động thì thôi, một khi xuất thủ, sẽ kinh khủng như khai thiên tích địa. Mà Thạch Trường Tiếu lại có thể thu phát tùy tâm như vậy, tu vi của hắn thâm sâu bậc nào!
Tất cả mọi người đều cảm giác được, thời gian tựa hồ trong nháy mắt này đột nhiên giống như đảo ngược. Loại cảm giác này quỷ dị tới mức cực điểm!
Chiêu thức điên cuồng của Thạch Trường Tiếu cũng không ngừng lại, một lần nữa mượn dư thế của chiêu thứ nhất, uy thế lại càng lớn hơn, mục tiêu lần này là nhằm vào đám người xung quanh... Tất cả mọi người đều đứng trong phạm vi công kích mãnh liệt của Thạch Trường Tiếu.
Trong mớ hỗn loạn ngã xuống, có hai bóng người tựa như gió thổi đưa mây, thản nhiên từ phương xa bay tới, đứng ở ngọn một cây đại thụ cách đó bốn năm mươi trượng, lẳng lặng nhìn về phía bên này.
Quân Mạc Tà đang ẩn thân đột nhiên cảm thấy Hồng Quân Tháp trong đầu rung động, xoay tròn, giống như tâm linh cảm ứng, hắn bỗng quay đầu hướng tới chỗ mưa bụi mịt mờ, trái tim đạp mạnh một cái, thầm nghĩ: rốt cuộc đã tới! Kế hoạch coi như là thành công một nửa rồi, chỉ là không biết có thể hay không...
Thạch Trường Tiếu giận dữ phát uy, dưới uy lực mạnh mẽ, vô số thân thể giống như đá tú cầu liên tiếp bị ném ra ngoài, ba đại trưởng lão thấy tình thế không ổn, liền quyết định thật nhanh, đầu tiên đồng thời lui về phía sau vài chục trượng, cuối cùng mới đáng tan được công kích của Thạch Trường Tiếu. Mọi người lúc này mới thấy được thực lực của chí tôn cao thủ, trong lòng không khỏi hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau.
Thế nhưng vị cao thủ thần huyền Phí Mộng Thần lại không có khá như vậy, mục tiêu của hắn vốn là Ưng Bác Không, thế nhưng một chiêu này của Thạch Trường Tiếu lại lập tức ngăn công kích của hắn. Trong nháy mắt đó liền nhận chín chưởng của Thạch Trường Tiếu, cuối cùng do thực lực của hắn kiên cường cho nên chật vật lùi được ra ngoài, cho nên không có bị thương, hắn tự biết khó có thể làm gì được Thạch Trường Tiếu. Chỉ đành thầm chửi trong lòng.
Nhưng người chịu thiệt thòi nhất lại là vị Lục sư huynh Lý Du Nhiên!
Bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh!
Khi tất cả mọi người đánh tới, hắn liền nhìn ra cơ hội, tốc độ của hắn có thể còn nhanh hơn cả bốn vị thần huyền cao thủ: Phí Mộng Thần, Phong Tuyết ngân thành ba đại trưởng lão. Lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi có được một vị để tử như vậy quả thực là đáng tự hào.
Nhưng lỗi của hắn cũng chính là ở chỗ, tốc độ quá nhanh!
Hắn có thể làm chuyện mà người thường không thể, trong nháy mắt đến trước người Ưng Bác Không, nhưng vừa lúc đó Thạch Trường Tiếu đột nhiên nổi điên, không chỉ đem ba đại trưởng lão bọn người cùng một chỗ bức ra, đồng thời cũng cắt đứt tất cả hậu viên của hắn, bởi vì tốc độ quá nhanh rốt cuộc không hãm được mà rơi vào phạm vi công kích của Thạch Trường Tiếu!
Nhưng chuyện không tốt chính là theo một kích của Thạch Trường Tiếu, bốn phía xung quanh Ưng Bác Không đột nhiên hình thành một bức tường chân không! Mà trong đó, hắn chính là mục tiêu chính diện trả thù tốt nhất của Ưng Bác Không một trong những vị bát đại chí tôn, hơn nữa căn bản chính là đơn đấu độc đấu!
Lúc này trong đầu của hắn tràn ngập cảm giác khiếp sợ tới cực điểm, thế nhưng hai tay vẫn vô ý thức duy trì động tác như trước, linh hoạt chui vào ngực áo của Ưng Bác Không..., thật sự là bi kịch, tốc độ quá nhanh, thật ra cũng không thể coi là một chuyện tốt.
Vị Lục sư huynh này chính là một ví dụ rất tốt!
Công kích của Ưng Bác Không mới vừa vặn phát ra, liền thấy tất cả mọi người đều bị Thạch Trường Tiếu bức ra ngoài, trong lòng hắn đang buồn bực, đột nhiên nhìn thấy một tên hàng to gan không sợ chết lao đến như vậy, mà vị không sợ chết này còn đem tay sờ ngực mình, chỉ chậm một chút là luồn được vào rồi, huyền đan chỉ sợ sẽ bị lôi ra! Hắn không khỏi tức giận lại cảm thấy có chút buồn cười!
Một Địa Huyền huyền giả nếu thành công lấy được thứ gì đó của bát đại chí tôn. Vậy Ưng Bác Không nên tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết đi cho rồi, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, cũng bị mọi người rút giầy ném chết.
Nhưng vừa rồi nếu không phải Thạch Trường Tiếu thu tay lại, Ưng Bác Không toàn lực nghênh địch, với tốc độ kinh người của tiểu tử này, liền có hai trăm phần trăm là đắc thủ rồi! Hắn chọn thời cơ rất chuẩn cũng rất thỏa đáng!
Hắn chỉ cần đắc thủ là tên tuổi lừng lẫy của Ưng Bác Không sẽ trôi theo dòng nước. Tin tức bát đại chí tôn Địa Huyền bị móc túi tuyệt đối là quá rung động a!
Cho nên Ưng Bác Không rất giận dữ! Cuồng nộ! Nổi giận!
Hắn vốn là một người cao ngạo bất tuân, chỉ thích làm theo ý mình, chưa từng để ai vào mắt!
Lúc trước còn bận tâm tới vài phần mặt mũi của lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi. Nhưng mà hiện tại lại khác a!
Lục sư huynh biết thân pháp của mình rất tinh diệu, thậm chí còn áp đảo Thiên Huyền đỉnh phong, thế nhưng hắn lại không ngờ, pháp của thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không cũng giống như hắn, tốc độ cũng rất được người khác tán thưởng, luận về thân pháp, tốc độ cơ hồ chỉ sợ là đệ nhất nhân trong nhóm bát đại chí tôn.
Hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy Ưng Bác Không duỗi tay ra bắt lấy cổ tay mình, cổ tay vừa bị lão nắm liền vang lên âm thanh giống như xao đậu nành. Chỉ trong chốc lát, Ưng Bác Không đã thả tay ra sau đó tung một chưởng vào vùng eo của hắn, xoạt một tiếng, cử động quá mức linh hoạt, nguyên bản thân thể hắn vốn vô cùng nhanh nhạy, thế nhưng khi ở trong tay Ưng Bác Không, lập tức...Một chút lực kháng cự cũng không có, trực tiếp biến thành một con rối thật lớn, để mặc người chà đạp bóp nắn. Suy nghĩ của Lục sư huynh cũng dần mơ hồ, trực tiếp hôn mê.
Ưng Bác Không cũng không để ý tới Lục sư huynh đã chết hay còn sống, giống như chơi trò ảo thuật, lão đem thân thể thon nhỏ kia quay trên đầu giống như quay chong chóng, âm thanh vù vù vang lên để lại vô số đạo tàn ảnh, sau đó xoạt một tiếng ném về hướng đám huynh đệ của hắn.
Chín người đồng thời duỗi tay ra đón, nhưng tốc độ xoay tròn của thân thể nhỏ gầy này lại quá nhanh, đám sư huynh đệ vài người ngược lại bị hắn va phải đều ngã nhào xuống đất, lăn bốn năm trượng. Thân thể trên mặt đất vẫn còn xoay một hồi, nước mưa văng khắp nơi, hào quang của Huyền khí chung quanh chiếu rọi khiến cảnh tượng cực kì mỹ lệ, đem khuôn mặt hắn ma sát sạch đám cỏ xanh dưới nền đất, cuối cùng mới dừng lại, cho dù ở trong hôn mê hắn cũng bị cú ném này làm cho kêu thảm một tiếng, lúc này chắc là đang hấp hối rồi!
Sư huynh đệ mấy người vội vàng chạy tới xem xét, mấy người đồng thời bi phẫn kêu lên.
Một người còn sống sờ sờ, vậy mà bị người khác đùa giỡn quay như quay chong chóng vậy kết quả sẽ như thế nào!
Hai tay trực tiếp bị Huyền khí đánh gãy thành bảy tám chục đoạn, đùi gãy rời, xương lưng, xương cổ nát bấy, đan điền vỡ toác, coi như miễn cưỡng sống cũng chỉ làm một phế nhân. Nói toàn thân co giật điên điên khùng khùng cũng coi như là còn nhẹ!
Có đảm lượng không phải tật xấu, dám hành động càng là điểm tốt, thế nhưng hai điểm này không phối hợp với thực lực, vậy chính là khinh thường, xúc phạm chính bản thân mình. Kết cục của Lục sư huynh xem như tốt nhất để chứng minh cho lời này!
Đại sư huynh Lệ Kiếm Hồng bi phẫn rống lên một tiếng, đứng dậy phẫn nộ quát: "Ưng Bác Không! Thủ đoạn của ngươi thực sự quá độc ác! Từ nay về sau môn hạ Lãnh Huyết chí tôn, sẽ coi ngươi là kẻ thù không chết không bỏ qua!" Trong bụng Ưng Bác Không lúc này chứa đầy oán khí, tức giận mắng: "Biến mẹ ngươi đi! Có đảm lượng cứ xúc phạm lão tử, vậy đó chính là kết quả của hắn! Còn dám đến chọc giận lão tử, Lệ Vô Bi hôm nay sẽ tuyệt hậu!"
Bị hắn...Quát như vậy, sư huynh đệ chín người không tự chủ được, lồng ngực như muốn nổ tung, thế nhưng cố gắn nhịn xuống. Ưng Bác Không là ai? Đã làm là làm đến cùng, sẽ không sợ đầu sợ đuôi! Nếu thật sự cuồng tính của lão đại phát đem chính mình mười người toàn bộ xử lý, cũng không phải là không có khả năng. Tạm thời cách tốt nhất chỉ có thể tạm nhẫn nhịn, từ từ tính kế mà thôi.
Hiển nhiên, tôn nghiêm của Chí Tôn Thần Huyền không người nào có thể mạo phạm, ngươi mạo phạm phải trả một cái giá rất đắt!
"Ưng Bác Không, hỗn chiến như vậy không thú vị lắm, không bằng ta với ngươi liên thủ, trước tiên giải quyết mấy người này, sau đó sẽ tìm một nơi thanh tĩnh hai chúng ta sẽ thống khoái đáng ba ngày ba đêm, bảo đảm ngươi sẽ đã nghiên. Lúc đó xem huyền đan sẽ thuộc về người nào, ngươi coi xem có được hay không?" Những lời này của Thạch Trường Tiếu vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây sắc mặt đều trắng bệch.
Nếu là hai vị chí tôn liên thủ mà nói, chỉ sợ mọi người ở đây đều xong, may ra thì có ba vị trưởng lão Phong Tuyết ngân thành thoát thân. Những người khác chỉ sợ mơ tưởng cũng không thể thoát được. Ngay cả Phí Mộng Thần dù thuộc thần huyền cao thủ cũng không ngoại lệ, dù sao hắn cũng chỉ có một người, mà thực lực lại kém xa hai vị chí tôn.
Ưng Bác Không cười ha ha, uy thế bắn ra bốn phía, ánh mắt chậm rãi quét qua một vòng, ánh mắt nhìn người nào ngươi đó đều không tự chủ được mà lùi lại phía sau một bước, có vài người ở chỗ tối khi nhìn thấy ánh mắt bén nhọn như điện của Ưng Bác Không, liền cảm thấy trong lòng hồi hộp một trận, đột nhiên vứt binh khí trong tay đi, xoay người bỏ chạy.
Ưng Bác Không ha ha cười nói: "Thạch Trường Tiếu, ngươi thật sự coi lão tử là ngốc sao, lão tử giúp ngươi tiêu diệt đám người ở đây xong, vậy chỉ còn ngươi cùng đám người của ngươi ở lại, vậy bao nhiêu tiện nghi đều bị ngươi chiếm hết rồi! Lão tử hôm nay đến đây chính là để đáng nhau, căn bản không phải tính đoạt huyền đan, càng không muốn giúp ngươi giết người, hôm nay huyền đan ở trong tay ta, ai có thể đỡ được ta một chiêu nửa thức sẽ có thể cầm đi! Ngươi cũng có thể liên thủ cùng mười người kia! Xem chiêu!" Đột nhiên lão bay thẳng tới trước mặt Thạch Trường Tiếu, bụp bụp hàng loạt quyền cước được tung ra.
Ở đây có rất nhiều người tâm tư nhạy bén, trong nháy mắt tỉnh ngộ, nếu thật sự đúng như lời đề nghị của Thạch Trường Tiếu, hai đại chí tôn liên thủ, vậy thủ hạ của Thạch Trường Tiếu cũng sẽ không bị hại, mà sau đó chỉ còn đơn độc một mình Ưng Bác Không đơn đả độc đấu. Thực lực của Ưng Bác Không cũng kém hơn một chút so với Thạch Trường Tiếu, lúc đó huyền đan thuộc về tay ai, kết quả hẳn là rõ ràng!
Thật ra mà nói, huyền đan nếu như thuộc về tay ai cũng chưa hẳn là mục đích chính của Thạch Trường Tiếu, nên biết mọi người trong mấy tuần nay xuất hiện ở chỗ này đều là cao thủ nhất lưu của các quốc gia, thậm chí không thiếu cao nhân láng đời, nếu bình thường, chỉ sợ tùy tiện lấy ra một người cũng đủ chấn động một phương, hôm nay bởi vì chuyện huyền đan mà tụ tập ở đây, nếu như một nhóm lớn đều bị giết, với thân phận chi thần được đế quốc ban thưởng như Thạch Trường Tiếu rất bất lợi. Cho nên Thạch Trường Tiếu trong lúc này nghĩ ra kế độc, muốn mượn tay Ưng Bác Không tàn sát đám người này. Đây quả thực không hổ với cái danh thần tứ quốc sư!