Còn có một bài thơ mà Dạ Cô Hàn thường xuyên lẩm nhẩm trong nhớ nhung, dù là lúc hắn trọng thương sắp chết, cũng chỉ lẩm nhẩm bài thơ đó.
Bất hối thử sinh chủng thâm tình – Cả đời quý trọng một chữ tình.
Cam nguyện cô lữ tự phiêu linh – Một thân cất bước dạ mỉm cười.
Trường hận uyên lữ duy mộng tạo – Hận sao uyên ương tựa giấc mơ.
Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh – Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!
Nhưng Dạ Cô Hàn có sửa lại một câu, thế nên hai câu sau trở thành :
Lai sinh nhược thị duyên vị tẫn
Trữ phụ thương thiên bất phụ khanh
(Duyên này kiếp sau tình chưa nhạt
Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng!)
Câu này thay đổi, tâm linh Dạ Cô Hàn cũng bốc hơi theo. Không hối hận, chỉ gửi hi vọng lại kiếp sau.
Kiếp sau, cứ xem như là một mơ ước hoàn hảo đi thôi.
Hai người chỉ cách nhau có một bức tường mà tựa như cách nhau nghìn sông vạn núi, trời đất chia lìa.
Bức tường đó tựa như một ngăn cách cực lớn mà lại tồn tại vĩnh viễn, dù thế nào cũng không tể vượt qua.
- Lai sinh nhược thị duyến vị tẫn, trữ phụ thương thiên bất phụ khanh. Tú Tú, hai câu này là hai câu năm đó nàng thích nghe nhất, bây giờ ta cuối cùng lại nghe được.
Dạ Cô Hàn rơi lệ, thần tình ảm đạm.
- Dạ thú thúc, ta cho tới giờ không hề biết mẫu hậu còn biết thổi tiêu, lại còn hay đến như vậy.
Linh Mộng công chúa nâng gò má, ánh mắt ẩn hơi nước.
- Ta cũng là lần đầu tiên nghe mẫu hậu thổi tiêu.
- Con nói đây là lần đầu con nghe mẫu hậu thổi tiêu sao?
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cả người Dạ Cô Hàn chấn động, ngẩng đầu lên, trong mắt như sáng lên, trong đó hàm ẩn sự thỏa mãn phi thường!
- Đúng vậy, mẫu hậu từ lúc sinh ta ra tới nay, chưa từng nhìn thấy người chơi nhạc, cũng không nghe hát, ta còn nghĩ là người không thích âm nhạc kìa, nhưng hôm nay quả thật bất ngờ.
Linh Mộng công chú ngây thơ nói.
Dạ Cô Hàn mỉm cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.
Giờ phút này hắn đã thỏa mãn, cũng không cầu gì nữa.
Trước một khúc “Bạn quân thính phong”, sau lại một khúc “Thiên nhai lệ”.
Tú Tú, cám ơn nàng!
Nguyên lai ta đã có thứ tốt đẹp nhất trên đời này, đó chính là tình ý nàng dành cho ta.
Cảm ơn nhiều!
Thì ra ta ngay từ đầu đã có được những gì ta mong muốn, có trả giá thế nào thì cũng thật xứng đáng!
- Ta mãn nguyện rồi, thực sự mãn nguyện.
Dạ Cô Hàn dựa lưng vào thân cây, trên đầu cánh hoa và lá cây nhẹ rơi xuống. Trong lúc này, thần thái của hắn bỗng trở nên an tĩnh một cách lạ thường.
Từ đó đến bây giờ, tu vi mất hết trở thành phế nhân, Dạ Cô Hàn không còn lộ ra biểu tình vắng vẻ nữa, cũng không còn tận hứng, không cả điên cuồng, đến ngay cả khi đau khổ không chịu nổi hắn cũng chưa từng phát ra nửa tiếng rên rỉ.
Vì lúc này hắn biết rõ ràng, những gì hắn đã trải qua thực sự đáng giá, hắn không hề cô đơn lạnh lẽo, không hề tịch mịch cô liêu, tuyệt đối không hối hận.
Đơn giản vì chốn hồng trần còn có người kia.
Những ngày tháng trước đây, từ khi có tin tức từ Thiên Nam truyền đến, từ ngày đó hoàng đế bệ hạ cũng thường xuyên tìm đến Quân Chiến Thiên gặp một chút nói chuyện xưa, thế nên Quân gia càng thêm náo nhiệt, thủ vệ cũng càng nghiệm ngặt hơn.
Mỗi khi hoàng đế bệ hạ tới, đôi khi cũng nghe được tiếng tiêu sâu thẳm, mỗi lần như vậy ngài lại thở dài một tiếng, ánh mắt như dại đi, lẳng lặng ngồi im đó uống trà hóng gió, thậm chí còn có một thoáng áy náy cứ vậy theo khóe mắt chợt hiện rồi lại biến đi.
Ân oán dây dưa, hồng trần vô thường.
Ngay lúc các đại gia tộc bắt đầu nổi lên nội chiến, Quân lão gia tử chỉ vuốt râu, vẻ mặt hờ hững, mỉm cười nhìn hết chuyện tốt này đến chuyện tốt khác xảy đến, chính mình cảm thấy thật là sảng khoái!
Quân lão gia tử hứng trí bừng bừng, cho dù là xem vở hài kịch yêu thích nhất cũng còn không hơn vậy, mắt thấy một đám lão gia hỏa đối thủ bị ép cho tay chân lóng ngóng. Trên mặt Quân Chiến Thiên lão tràn ngập hờ hững, nhưng trong lòng lại âm thầm vui sướng khi thấy người gặp họa. Này, cả bọn các ngươi trước kia luôn cười chê cháu nội ta, hiện giờ không phải đều nếm đau khổ cả sao?
Thế nên Quân lão gia tử rất vui vẻ, vốn đã quyết định không lên triều nữa nhưng hiện giờ mỗi ngày cũng vào triều đình dạo vài vòng. Cả đại điện ai cũng mặt chau mày ủ nhưng lão gia tử thì sang sảng tiếng cười hầu như không ngừng lại, thuận miệng lại nói bóng nói gió khiến cho hiện tại cả bọn lão già đó cứ nhìn thấy bộ dạng vui sướng đó của Quân Chiến Thiên thì trong lòng hận đến ngứa ngáy, hiện tại ngoài lão già này ra thì còn có ai có thể làm cho con cháu mình bất an nữa chứ.
Ngay cả lần thấy lão già Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phong bị tức đến mắt mũi phun lửa, Quân lão gia tử cũng chỉ nói một câu mát mẻ:
- Ta nói lão Mộ Dung này, lão già nhà ngươi nóng giận cái gì? Có gì mà phải tức giận! Con cháu trực hệ tranh giành vị trí gia chủ là một chuyện tốt đó chứ, nói sao nhỉ, à phải rồi, là chuyện tốt tuần hoàn! Cái này nói lên Mộ Dung thế gia sẽ thịnh vượng!
- Chuyện này nói lên bọn chúng rất có chí cầu tiến, đều rất có ý chí tiến thủ. Ta nói này, lão hỗn đản ngươi phải cao hứng mới đúng. Lão phu thật hâm mộ người, nhìn ta đã một đống tuổi thế này nhưng vẫn phải gánh vác Quân gia biết bao nhiêu mệt nhọc chứ. Nếu bây giờ có ai tốt xấu ta cũng mặc kệ, muốn ngồi cái ghế caủa ta thì ta cũng sẽ hai tay dâng tặng, hai chân quỳ tạ ơn! Trong lòng ta hiện giờ chỉ có canh cánh một chuyện vì sao còn chưa đến đoạt vị trí của ta, bọn chúng cứ thoải mái mà đến chiếm, ta còn lui về nghỉ ngơi một chút. Nhìn lại ngươi xem, nhìn lại đi, có bộ dáng thế nào? Đã sắp vào quan tài rồi còn như ngựa nhớ chuồng ôm khư khư quyền lực của gia tộc không buông, sao không cho người trẻ tuổi một cơ hội, không cần thiết phải cố chấp như vậy.
Lão gia tử âm dương quái khí nói một buổi trời, khiến cho lão gia tử Mộ Dung tức đến run người, ánh mắt đăm đăm, chân tay phát lạnh, ngay cả chòm râu cũng rung rung lên như người ta đang nhảy múa:
- Quân ão thất phu! Con mẹ ngươi đứng thẳng nói chuyện không biết đau lưng, ngoại trừ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa ra thì còn biết gì nữa? Con mẹ Quân gia các ngươi chỉ như một cọng lông, đáng cái rắm gì mà tranh luận, không như lão tử gấp hơn ba chục lần như vậy! Nếu là ngươi thử xem làm được gì?
- Ha ha ha, lão Mộ Dung ngươi bình thường nhìn vậy nhưng lông lại không ít, có những hơn ba mươi cái, bội phục thật chứ!
Quân Chiến Thiên cười đến mắt nhíu lại chỉ còn thấy hàng mi, vừa cười vừa nói tiếp:
- Mộ Dung lão quái vật, tiếp tục lại mỗi lần có thêm một đứa cháu cũng đến khoe với lão phu đi chứ hả? Còn nhớ năm đó ngươi đã nói cái gì không? Lão hổn đãn ngươi lại có thể trước mặt mọi người hát nhạc vui sao: Gia tộc lão tử thật thịnh vượng, cháu ta có tất thảy ba mươi ba “cây thương”...
Quân Chiến Thiên xì ra một tiếng khinh miệt.
- Hiện giờ ngươi lại bị ba mươi ba “cây thương” kia làm phiền chết rồi hử? Đáng đời! Ta kháo! Lão tử thấy hơn ba mươi “cây thương” kia của ngươi, nhìn qua nhìn lại chỉ là vỏ bạc bịt đầu thương, nhìn được không dùng được mà thôi!
Quân lão gia tử liếc nhìn các lão già còn lại, từng người từng người đếm ngón tay mà nhẩm, lại cười ha hả.
- Ngươi, ngươi nữa, ngươi, cả ngươi, ngươi luôn, nói nhảm, trước đây toàn ở trước mặt ta khoe khoang khả năng nối dõi tông đường, cứ mỗi khi sinh một đứa lại tìm lão phu ta lấy tiền mừng, lấy xong còn móc lại ta vài câu. Bây giờ thì thế nào? Hó hé? Cả đám đều im sao? Sao không khoe ra! Thật sự khiến ta trong lòng vui vẻ, cháu ta chỉ có một người nhưng ra tay thì thắng cả chục, cả trăm, ha ha ha…
Đắc ý vênh váo lên, hát xong tuồng thì Quân lão cũng khiến cho mọi người phát cáu, bảy tám lão râu bạc đều đỏ mắt lên, thật muốn cùng nhau xông lên, lão gia tử lại cười ha ha, chạy trối chết.
Tuy rằng chạy trối chết, nhưng lại có thể phát ra một cục tức tích tụ vài chục năm, thật là sảng khoái, thật là thống khoái!
Nhưng Quân lão gia tử lại cao hứng quá sớm!
Cái gì quá vui rồi cũng sinh ra buồn!
Mưa bão tiếp theo chính là chuyện mà lão trăm vạn lần không ngờ, nằm mơ cũng không nghĩ ra, chính mình vừa lấy cháu ngoan làm kiêu ngạo lấy một địch trăm ngay sau đó đã cho lão một cú, tạo ra một cái lỗ thủng cực đại!
Quân lão gia tử quan lộ thênh thang, vừa hát nhạc vui vừa về nhà, đón tiếp lão lại là một phong phi ưng truyền tin. Vừa mở ra xem thì vẻ tươi cười còn chưa kịp giảm bớt trên mặt đã hoàn toàn đông lại, miệng há to lên tựa như một con cá chết khô vậy!
- Mẹ của con ơi ! Tại sao lại như vậy ?
Quân lão gia tử hồi lâu mới phát ra được một câu, ánh mắt trừng lớn tựa như chuông đồng, đặt mông ngồi xuống, đem cái ghế dựa bằng gỗ tử đàn phá nát, cuối cùng thực sự đặt mông xuống đất cái bịch nhưng thần trí vẫn chưa tỉnh.
- Cháu ngoan của ta ơi, ngươi thật sự muốn mạng già của ta a, chuyện này chờ nửa năm sau hãy đến, hai ba tháng sau cũng được, sao lại ngay lúc này đến đoạt mạng già ta chứ, gia gia có thể bị bọn lão già kia cười chết mất, da mặt ông nội tuy già nhưng còn không dày như vậy, lại lỡ đem toàn bộ đám già dịch kia đắc tội hết rồi.
Quân lão gia tử rung động, vừa gọi mẹ lại mắng cháu nội, thật kích động quá mức ! Nhưng đến bây giờ lão vẫn còn lo ở trước mặt đám bạn già mất thể diện, quả thật là một chuyện hao tổn tâm trí.
- Lão gia, ngài sao vậy? Chẳng lẽ... Tam tướng quân và tiểu thiếu gia có chuyện sao? Trước đây không phải vừa nhận được tin tức nói bọn hắn đã an toàn vượt qua còn sắp trở về sao?
Lão Bàng hoảng lên, vội vàng kéo lão lên.
- Chuyện gì đã xảy ra sao? Chuyện lớn rồi!
Quân lão gia tử run lẩy bẩy gượng đứng lên, thở dài một tiếng rồi lại hét lên:
- Thật là hoang đường!
Gia tay lên phóng một chưởng, đánh cái bàn trước mặt trở thành gỗ vụn.
- A!
Lão Bàng biến sắc, một cỗ sát khí tản mát ra khắp người, cắn răng hỏi:
- Chẳng lẽ Tam tướng quân và thiếu gia thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Quân Chiến Thiên chậm rãi đứng thẳng người lên, sau phút khiếp sợ ban đầu, lão đã khôi phục lại bình tĩnh xưa nay, khuôn mặt đã an tĩnh trở lại nhíu mày bước quanh.
Cuối cùng khẽ thở dài một tiếng.
- Ngươi chỉ cần xem qua liền hiểu.
Nói xong ném thư tình báo đang cầm trong tay qua.
Lão Bàng vừa nhận thấy liền nhìn qua, kêu lên một tiếng, mắt trừng to, miệng lại càng há rộng hơn, nghe két một tiếng kêu, cằm lại có thể rớt ra ngoài.
Chuyện như vậy thật sự không thể tưởng nổi, từ trước tới này quả mới nghe lần đầu tiên, chưa từng gặp qua!
Quả nhiên là thần mã cưỡi gió đạp mây!
Lão Bàng không ngừng xoa cằm, vừa đau vừa tê lạnh, bất ngờ cười phá lên ha ha, thật sự là cười quá trớn rồi!
Chuyện này buồn cười đến thế nào lại có thể khiến vị quản gia quên đi phiền phức trước mắt chứ!