- Căn bản ta có thể nhận định, Quân Mạc Tà và Tiêu Bố Vũ sẽ đánh nhau khá dai dẳng.Tiêu Bố Vũ vô cùng lão luyện, vững chắc, hắn tuyệt sẽ không dám mạo hiểm phản công, chỉ còn cách tổn hao năng lượng của Quân Mạc Tà. Nhưng từ cuộc chiến trước mắt mà nói, Quân Mạc Tà hình như không có hao tổn chút năng lượng nào, không cho Tiêu Bố Vũ một chút hi vọng, nhưng cũng chưa đến mức để hắn đánh một kích liều mạng. Cho nên cuộc chiến có thể giằng co một đoạn thời gian.
- Tỷ tỷ, ngươi không phải vừa mới nói Quân Mạc Tà tính toán muốn làm cho Tiêu Bố Vũ tức giận lên sao?
Xa Vương Thiên Tâm khó hiểu nói:
- Tỷ tỷ nói như vậy chẳng phải là mâu thuẫn lắm sao? Hắn làm như vậy không phải là muốn nói cho Tiêu Bố Vũ biết sao? Tiêu Bố Vũ đã biết rõ sao còn tức giận chứ? Tinh thần vững chắc, sao có thể để lộ sơ hở?
- Tiêu Bố Vũ hoàn toàn đã bình tâm trở lại, thậm chí có mười phần nắm chắc thời cơ. Nhưng Quân Mạc Tà, cũng chỉ đúng ngay thời khắc này mới một kích có thể làm cho Tiêu Bố Vũ nổi giận, thực hiện thành công âm mưu.
Bạch Y thiếu nữ mỉm cười nói:
- Ta nghĩ muội chắc không để ý? Quân Mạc Tà trong lúc đánh nhau, ánh mắt nhìn về cuộc chiến giữa Ngân Thành thất kiếm và Ưng Bác Không ít nhất ba lần.
- Chẳng lẽ hắn muốn đánh lén thất kiếm? Làm cho Tiêu Bố Vũ giận nảy lửa?
Xà Vương nhãn tình sáng lên nói:
- Nếu quả là thế thật thì đúng là diệu kế. Nếu Quân Mạc Tà có thể thành công phế bỏ một trong thất kiếm thì Tiêu Bố Vũ tất nhiên rất dễ kích động.
- Ta cũng không nghĩ ra được, Quân Mạc Tà tuy rằng hành động bí ẩn nhưng Tiêu Bố Vũ vốn là loại người nào chứ? Dù gì thì cũng là cao thủ thành danh đã lâu, Thần Huyền tứ phẩm, trong lúc đánh nhau tất nhiên là mắt nhìn tai nghe bốn phương tám hướng. Động tĩnh có vẻ thần bí của Quân Mạc Tà sao có thể qua mắt được hắn? Hắn sao lại có thể để Quân Mạc Tà đắc thủ được? Nếu để Quân Mạc Tà xuống tay, phối hợp của thất kiếm tức khắc sẽ bị phá vỡ, Ưng Bác Không trong thời gian ngắn tất sẽ tàn sát hết thất kiếm. Phía Ngân thành tự nhiên tan vỡ, rơi vào thế khốn đốn. Cho nên Tiêu Bố Vũ chắc chắn phòng bị. Nhưng lại nói, Quân Mạc Tà tính toán đảo lộn như vậy như thể là nắm bắt được toàn cục.
Bạch y thiếu nữ đầu tiên phát hiện một ít điểm khả nghi.
Vừa nói xong, Xà Vương cũng liền cảm thấy nghi hoặc theo.
Đúng lúc này, giữa sân, thế cục lại có biến.
Quân Mạc Tà lần thứ hai sử dụng một loại chiêu thức, chiêu thức vẫn như trước thần diệu siêu tuyệt, thân pháp cũng nhanh chóng gia tắng gấp đôi. Trong nháy mắt hình thành mười mấy tàn ảnh bao vây Tiêu Bố Vũ. Tựa hồ mười mấy Quân Mạc Tà đồng thời phóng kiếm ra. Trường kiếm tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, cơ hồ đông cứng một mảnh không gian.
Tiêu Bố Vũ tiếp tục cười lạnh một tiếng
- Tiểu bối, ngươi rốt cục cũng lại xuất ra chiêu này nữa sao? Cùng một chiêu lại sử dụng đến ba lần. Ngươi dám sử dụng một chiêu mấy lần trước mắt một Thần Huyền cường giả đầy kinh nghiệm như ta. Tuy rằng lúc này tốc độ nhanh hơn, thuần thục hơn nhưng cũng không cách nào thay đổi sự thật rằng chiêu thức này đã được ngươi sử hơn ba lần.
- Lần này sẽ tới lượt ngươi. Lão phu sẽ cho ngươi biết, không tự lượng sức mình, khiêu chiến vượt cấp thì có kết cục như thế nào.
Tiêu Bố Vũ cười một tiếng, song chưởng đột nhiên từ từ đẩy ra. Nháy mắt liền dâng lên ảnh chưởng như núi, cực nhanh tấn công mãnh liệt vào kiếm quang của tàn ảnh Quân Mạc Tà bên trái. Mà nơi này, chính là chỗ mà Quân Mạc Tà xuất ra một kiếm.
Chắc chắn không sai!
Đích xác, Tiêu Bố Vũ phán đoán một chút cũng không sai, nếu Quân Mạc Tà quả thật dùng chiêu này thì sẽ dừng lại đúng ngay ở bước này mà xuất kiếm. Khi đó chính là bi kịch của Quân Mạc Tà.
Đáng tiếc chính là Quân Mạc Tà cũng không dùng hết một chiêu này.
Tính người, lại bị người tính!
Lúc này, Tiêu Bố Vũ đột nhiên ra tay chiếm trước tiên cơ, khi Quân Mạc Tà kiếm chiêu chỉ phát một nửa, đúng kiểu "Độ hà vị tể, kích kỳ trung lưu"! (Xuất phát từ trong binh pháp, nói về một cuộc chiến có thật thời Xuân Thu chiến quốc trên sông Hoằng Thủy, cuộc chiến giữa hai nước Tống Sở, quân Tống lựa lúc Quân Sở đang vượt song, tới giữa dòng liền tấn công bất ngờ, đại thắng trận này – Biên)
Vốn dưới tình huống như vây, cơ bản là không ai có thể thay đổi nguyên bản của kiếm chiêu, cho dù là Thần Huyền cao thủ, thậm chí là Chí Tôn cường giả cũng làm không được. Nhưng Quân Mạc Tà với Khai Thiên Tạo Hóa Công lại có thể làm được, biến cái không thể thành có thể!
Kiếm thức đang trên đà phóng tới, như sắp muốn cùng chưởng của Tiêu Bố Vũ va chạm thì đúng lúc này xảy ra biến hóa đột ngột, kiếm thế của Quân Mạc Tà bỗng nhiên không chút dừng lại, trực tiếp biến thành một đạo cầu vồng bay lên!
Lướt sát qua thân người Tiêu Bố Vũ, mũi kiếm như yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng kêu ô ô, tạo thành một quang cầu sáng chói, bạo phát. Trên đà tiến tới, lột xác biến thành một đạo màu bạc dài, giống như một dải lụa kéo dài dài khoảng mười lăm trượng trong gian, đánh thẳng vào Ngân Thành thất kiếm.
Nhân kiếm hợp nhất!
Quân Mạc Tà tại thời khắc này lại thể hiện khả năng tới bực này, phát ra một chiêu uy lực cực mạnh.
Một kiếm này quả thật nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người bên ngoài.
Nhưng trong lúc này, vòng vây của Ngân Thành thất kiếm đang ở giai đoạn căng thẳng nhất , chỉ bằng bảy người bọn hắn đối mặt với Ưng Bác Không một trong bát đại chí tôn, vốn là nguy cơ trùng điệp, miễn cưỡng đối kháng mà thôi. Quân Mạc Tà lại thình lình ngự kiếm bay đến, khiến cho áp lực tăng gấp đôi, hai mặt thọ địch, tình thế nhất thời rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cho dù là một cọng rơm cũng có thể làm hỏng thế cục hiện tại, nhưng đây lại là áp lực hơn mấy trăm ngàn cân, sao có thể tốt được?
Biết rõ mình bị trúng kế, Tiêu Bố Vũ quát to một tiếng, không kịp suy nghĩ cân nhắc tại sao Quân Mạc Tà lại có thể phóng ra một kiếm trái với nguyên tắc võ học đến thế, trước mắt chỉ kịp nghĩ cứu trợ cho Thất kiếm lúc nguy cấp, dung tốc độ cao nhất mà đuổi theo Quân Mạc Tà, toàn thân vận huyền khí vào song chưởng, cả người như tên lửa, tốc độ hiện tại nếu so với tốc độ cao nhất từ trước tới giờ của lão còn cao hơn gấp mấy lần, tấn công tới Quân Mạc Tà!
Giờ khắc này, Tiêu Bố Vũ thật sự tức giận, dưới tình huống như vậy mà còn bị tiểu từ này đùa giỡn. Cho nên hắn toàn lực xuất ra một kích.
Cứ cho là Quân Mạc Tà một chiêu này có thể làm cho Ngân Thành thất kiếm bị hao tổn nhưng bản thân Quân Mạc Tà cũng sẽ chết dưới một chiêu này. Về điểm này, Tiêu Bố Vũ thật sự nắm chắc. Cho nên hắn mặc dù giận dữ nhưng cũng không phải thực sự sốt ruột.
Bởi vì Ngân thành thất kiếm ở trong Ngân thành thủy chung chính là thành phần của họ Hàn. Tuy rằng cùng là Phong Tuyết Ngân Thành nhưng không phải họ Tiêu.
Cho nên Quân Mạc Tà công kích bọn họ thành công, thậm chí chém chết một hai người, Tiêu Bố Vũ cũng không đến nỗi bi thương mất mát. Hắn chỉ cần đánh chết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này là được.
Chính vì vậy mà Tiêu Bố Vũ mặc dù tức giận nhưng cũng chưa thật sự nổi giận.
Kiếm quang như hình dải lụa kia không chút dừng lại. Chớp mắt đã tới phía sau Ngân Thành thất kiếm. Ngay sau đó, Tiêu Bố Vũ cấp tốc bay vút theo, khoảng cách với bóng lưng của Quân Mạc Tà chưa tới năm trượng. Đối với Thần Huyền cao thủ mà nói, khoảng cách này chỉ cần đưa tay là tới.
Thậm chí, Tiêu Bố Vũ còn cấp tốc lướt tới, phát ra âm thanh gào thét sắc bén, cả người hóa thành một bóng xám mơ hồ, hiển nhiên là đã thể hiện tốc độ đến mức cực điểm.
Hao tổn nhiều tâm huyết tạo ra cục diện như vậy xem ra chưa hẳn đã có lợi.
Ưng Bác Không nhướng mày, bât mãn đối với một kiếm của Quân Mạc Tà. Bổn tôn có thể xem như là chiếm thượng phong tuyệt đối, ngươi tự nhiên lại đột kích tới, có vẻ đến trợ giúp ta nhưng lại làm phiền ta hơn?
Ngươi chỉ cần cầm chân Tiêu Bố Vũ một hồi, bổn tọa liền chiến thắng thất kiếm, mà người lại đột ngột công kích, coi như có thể giúp bổn tọa thắng nhanh hơn một chút. Nhưng lại đưa ngươi lâm vào nguy cơ tử vong, như vậy thì mất nhiều hơn được a?
Tu vi đã thấp hơn một tầng, Ngân Thành Thất kiếm một phương chống đỡ áp lực cường đại đến từ Ưng Bác Không, bây giờ lại phải chịu thêm công kích mãnh liệt, bất thình lình, từ Quân Mạc Tà, hai mặt thọ địch, tức thời chật vật chịu không nổi, chỉ cảm thấy sau lưng đứng ngồi không yên, thậm chí có một loại cảm giác rét lạnh.
Tiêu Bố Vũ trên mặt nhe răng cười. Song chưởng cứ thế ầm ầm bổ tới.
Đám người ở ngoài xem đều lộ vẻ kinh hô.
Bởi vì Quân Mạc Tà thân ảnh đột nhiên biến mất.
Cực kì đột ngột biến mất.
Phi thiên độn địa, hoàn toàn biến mất!
Tựa hồ hắn chưa từng xuất hiện qua, trục kiếm quang cũng trong nháy mắt biến mất. Không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cứ như vậy im lặng biến mất, không có chút dấu hiệu nào.
Lúc trước, oanh oanh liệt liệt một kiếm quả thực giống như giấc mộng.
Tiêu Bố Vũ tốc độ đã bản thân đã đạt đến cực hạn, hắn cũng không phải là Quân Mạc Tà. Không có nhiều biến chiêu kỳ lạ. Song chưởng chậm ép lại, khí thế như dời núi lấp biển, nhưng mục tiêu đột nhiên biến mất, chẳng khác gì là hướng vào Ngân Thanh thất kiếm công kích. Trong lúc vội vàng cực độ, chỉ kịp nâng cao góc độ tấn công, bỏ qua Ngân Thành Thất Kiếm, xuyên qua không gian, hung hăng đánh về phía Ưng Bác Không.
Ngân Thành thất kiếm chợt thấy áp lực tan biến. Lại thấy Tiêu Bố Vũ ngược lại thành cường viện, đều vui mừng quá đỗi, toàn lực lao vào Ưng Bác Không.
Mà Ưng Bác Không dưới biến đổi đột ngột, như gặp đại địch, tự nhiên áp lực trong nháy mắt gia tăng gấp đôi, đều nhắm vào mình không chút sai lệch.
Nguyên lai tiểu tử nay không phải đến trợ thủ mà căn bản chính là kẻ gây họa đốt nhà a. Chẳng lẽ xem ta một đánh bảy còn quá dễ dàng ư? Nhưng cũng không còn cách nào. Trước mắt tám kẻ địch đồng thời toàn lực đánh tới. Cho dù cố chấp tới đâu, Ưng Bác Không cũng chỉ còn nước liều mạng.
Chỉ nghe thảo nguyên thần ưng hét lớn một tiếng:
- Quỷ Ưng.
Toàn lực phóng xuất, từ phía trên đột nhiên bị che kín bởi trảo ảnh sắc bén giống như hàng ngàn, hàng vạn lệ quỷ từ Quỷ Môn Quan đồng thời thoát ra. Vô số hư vô mờ mịt quỷ trảo vồ tới Phong Tuyết Ngân Thành tám người đánh tới.
Giữa không trung, Ngân Thành thất kiếm phát ra kiếm khí gào thét, Tiêu Bố Vũ chưởng phong ầm vang, Ưng Bác Không quỷ ưng trảo phát ra bén nhọn, kình khí xé rách bầu trời đêm, chín người, giống như đốm lửa va chạm vào nhau!
Ngay lúc chín người đụng vào nhau thì đột nhiên nghe thấy một trận cười hung hăng càn quấy, tiếng cười ha hả vang lên, đúng là âm thanh của Quân Mạc Tà. Không biết như thế nào hắn lại biến mất, sau đó liền uể oải xuất hiện trước mặt Tiêu Hàn.
Nhanh!
Tốc độ kinh người như vậy, quả thực chính là quỷ thần khó lường, hoặc giả nói cùng thời gian hai Quân Mạc Tà xuất hiện tại hai địa điểm khác nhau. Sự so sánh này mới là đúng nhất a. Nhưng hai Quân Mạc Tà này cuối cùng vẫn là một người, sự thật này làm cho người ta phải suy nghĩ tới vỡ đầu cũng không thông.
Sắp tới lúc sống chết, Tiêu Bố Vũ đột nhiên nghe thấy tiếng cười hung hăng càn quấy vang to, không khỏi chấn động. Miễn cưỡng cấp bách nhìn lại, chỉ thấy Quân Mạc Tà thần tình tà ác tàn khốc, ánh kiếm đã hướng về Tiêu Hàn đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất, nhanh chóng đâm xuống.