Dị Thế Tà Quân

Chương 497 - Tra Hỏi

Hắn nói tới đây thấy trên mặt Hoàng lão lộ vẻ vui mừng, vuốt râu mỉm cười. Lúc này mới nói tiếp:

- Nhưng mà chúng ta cần đem hai chuyện này phân biệt cho rõ. Mục đích chính của chúng là Diệp Cốt đan, việc này không thể thất bại. Hơn nữa mối thù với Hoàng gia cũng cần phải báo. Chuyện này cần cân nhắc kỹ, mong Hoàng lão có quyết định!

Lời hắn nói cực kỳ kín kẽ, ai cũng không thể bắt bẻ gì. Nhưng mà cũng nói rõ ràng trong đó, mục đích Diệp Cốt đan cũng không thể bỏ qua! Đó mới là điều quan trọng nhất.

Sau một lúc cân nhắc Hoàng lão nói:

- Trước mắt có thể thấy được rằng Diệp Cốt đan có quan hệ với Quân gia và Đường gia. Chúng ta có thể dung vũ lực để thăm dò phương thức chế tạo và xuất xứ của Diệp Cốt đan. Như vậy mọi vấn đề sẽ được giải quyết, không kể là Quân Gia hay Đường gia, kể cả Độc Cô gia cũng có thể diệt đi không cần băn khoăn!

- Lời Hoàng lão không sai, nhưng trước khi việc Diệp Cốt đan kết thúc chúng ta không thể động thủ với Quân gia và Đường gia!

Thiếu tông chủ nói một cách bình tĩnh.

- Điều đó là tất nhiên. Nhưng mà nếu muốn dùng nắm đấm để hỏi việc Diệp Cốt đan thì dựa vào lực lượng Hoàng gia chúng ta ngàn lần không thể làm được. E rằng cần cả mấy người ra tay mới được!

Hoàng lão nhìn mấy người mặc áo bào đen cười âm trầm.

Thiếu tông chủ nhẹ gật đầu.

Những người kia cũng ôm quyền hành lễ:

- Vì sự nghiệp chúng ta sẽ cố gắng hết sức!

Hoàng lão đồng ý một tiếng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, đêm nay sẽ lập tức hành động.

Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn như mũi tên, mang theo sát khí rợn người.

Nguyệt hắc phong cao dạ, sát nhân phóng hỏa thiên!

Lời tiên đoán của Quân Mạc Tà ứng nghiệm làm cho Đường Nguyên nguyền rủa hắn không thôi, đúng là mồm quạ đen! Nói gì thì nói, không có việc gì là hảo sự cả.

Quý Tộc Đường được một đêm hỗn loạn, cao thủ như mây đi tới đi lui hết đám này đến đám khác, dường như không ngừng nghỉ.

Một đêm không yên tĩnh.

Hai đại cao thủ Hải Trầm Phong và Tống Thương phải ứng phó đến mệt nghỉ, liên tục phái đến ba bốn nhóm không ngừng nghỉ. Ngay cả bản thân cũng không ngồi yên một chỗ, đi lại liên tục rất chi mệt mỏi chưa hề nghỉ ngơi, chạy đông chạy tây. Hai người giận dữ đến cực điểm! Con bà nó, tên mập này không ngờ bắt chúng ta không được ngủ!

Vì thế hai đại cao thủ đuổi theo rất điên cuồng, hai mắt đỏ rực mà lao đến nhóm nhân mã kia đến mức gà bay chó chạy, nhằm phát tiết cục tức trong lòng. Cuối cùng mới dương dương tự đắc quay trở về, nhưng khi trở về thì Đường Nguyên cũng đã “xong xuôi”…

Hai người Hải Trầm Phong bị dụ đi khỏi, Đường Nguyên đang ngủ trong phòng thì cửa sổ vô thanh vô tức mở ra. Hai bóng người nhẹ nhàng tiến vào, không gây ra bất cứ tiếng động nào, chầm chậm tiến đến. Đường Nguyên vẫn cứ ngủ ngon lành như trước, thậm chí trong mơ còn nói lảm nhảm gì đó, tiếng to như sấm rền.

Nhìn đống thịt to lớn trên giường hai người nọ nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu.

Tên này cũng quá béo đi! Vốn tính bắt hắn đi rồi từ từ tra khảo, nhưng mà nhìn thấy hình thể hắn so với voi còn khủng bố hơn, hai người không hẹn mà cùng nhau có ý bỏ qua suy nghĩ này.

Mang theo một đại bàn tử như vậy, đừng nói là không gây ra động tĩnh gì, ngay cả muốn ra khỏi cửa của Quý Tộc Đường cũng có chút khó khăn. Mục tiêu quá lớn, căn bản không có cách nào che giấu.

Hơn nữa, món đồ này vận chuyển tốn nhiều sức a, sau khi nhìn thấy một thân hình phì nhiêu thế này liền thấy ghê tởm, thôi thì hỏi ngay tại chỗ này lun.

Không thể nói rằng béo là chuyện không tốt. Nhưng cứ lấy Đường Nguyên làm ví dụ, béo như vậy gặp chuyện này lại là chuyện tốt! Hơn nữa còn là chuyện rất tốt! Nếu mà bị hai người này mang đi trời mới biết được sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ. Những thủ đoạn tàn khốc nhất cũng có thể gặp.

Có thể thấy được sự đời luôn công bằng, được cái này thì mất cái kia, có được có mất. Một miếng một tấm, có lẽ đã được định đoạt từ trước. Hai người lắc mình một cái bay tới bên giường, vươn tay vỗ vỗ lên người Đường Nguyên, nhưng mà hắn chỉ trở mình một cái rồi lại gáy khò khò như trước.

Hai người ngạc nhiên hết cỡ, ngàn lần không thể ngờ được người này thật sự không hề có tính cảnh giác chút nào. Bị người ta vỗ lên đầu vẫn không tỉnh lại!

Ba ba hai tiếng động vang lên, Đường đại thiếu vẫn ngủ ngon như trước. Một người kia tức giận, nắm lấy áo ngủ của Đường Nguyên ý muốn kéo hắn ngồi dậy. Cái bụng trơn tuột của hắn lại cứ thế mà kéo dài ra thẳng đến chân, phía trên thì trải dài ra che kín cả mặt.

Đường nguyên vẫn cứ hai tay khoanh lại, đầu nghiêng về một bên nước miếng chảy ra. Thế nhưng vẫn cứ vừa ngủ vừa ngáy.

- Phục thật rồi!

Hắc y nhân vừa tức giận vừa buồn cười, thở dài một tiếng:

- Lão phu sống gần hai trăm năm nay, lần đầu tiên gặp người bị như vậy mà vẫn có thể ngủ. Chả nhẽ tổ tiên người này không được ngủ bao giờ sao? Động tĩnh như vậy nhưng vẫn không tỉnh lại, quả thật là chuyện lạ!

- Chỉ cần khiến cho hắn đau đớn chắc chắn hắn sẽ tỉnh lại!

Tên còn lại đề nghị.

- Không được, bởi như vậy Bàn Tử này sẽ la lên, chỉ sợ trong chốc lát có thể chấn động khắp nơi. Động tĩnh lớn quá lại không tốt.

Hắc y nhân mang theo Đường Nguyên thở dài, tay kia vươn ra nắm lấy mũi của Đường Bàn Tử. Chỉ cảm thấy trơn tuột như bôi dầu, giống như là đại tràng của heo chưa qua xử lý.

Hắc y nhân cố nén sự ghê tởm tiếp tục nắm lấy.

Đường Nguyên đang ngủ bỗng nhiên cảm thấy không thể thở được.

Mở miệng hít lấy hít để sau đó mũi hắn phát ra mấy tiếng phì phì, cuối cùng mới mở mắt ra. Ngay lập tức một cục đờm phóng ra sau một tiếng ho khan.

Hắc y nhân đang nắm mũi hắn ngàn lần không ngờ được Bàn Tử mang tiếng là thế gia công tử lại không có chút phong thái nào, ngay lập tức muốn tránh cũng không kịp, liền bị phun ngay lên cổ. Ngay lập tức cảm thấy nhơ nhớp cực kỳ khó chịu, suýt nữa thì nôn tất cả cơm cháo trong bụng ra ngoài.

Vội vàng dùng tay chân lau đi, sau đó vung tay lên gầm nhẹ:

- Thằng mập, đcm ngươi đừng có nhúc nhích! Nếu ngươi hành động bậy bạ lão phu sẽ cắt cổ ngươi ngay lập tức! ( đến ta mà bị thế ta đạp cho ĐN một cái rồi, lão này không phát tiết được thì đành chịu)

Lúc này Đường Nguyên mới giật mình, không ngờ chính mình lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Hắn mở to nhãn châu, đang định kêu cứu thì nghe được câu uy hiếp đành nén lại. Trong cổ họng hắn vang lên nhưng âm thanh như gà mái đẻ trứng, nhưng mà không có tiếng nói phát ra.

- Ta hỏi ngươi Điệp Cốt đan kia ở đâu? Nhanh chóng giao ra thì ta sẽ lưu cho ngươi một mạng!

Tên bịt mặt mặc áo đen hỏi với vẻ hung ác. Hắn vốn tu tâm dưỡng tính nhiều năm rồi, vốn không dễ dàng tức giận như vậy. Nhưng mà lần này thực sự là lật thuyền trong mương, bị tên mập thấp kém đáng khinh này trong tình huống không có lực hoàn thủ, phun một cục đờm lớn vào cổ. Trong lòng một nỗi bực tức không thể nói thành lời.

- Diệp Cốt đan?

Đường Nguyên đang mơ mơ màng màng cuối cùng cũng tỉnh ngủ, đột nhiên gào khan một tiếng:

- Quân Mạc Tà, đcm ngươi là tên mồm quạ đen!

- Ngươi câm miệng ngay cho ta, có phải không muốn sống nữa hay không?

Tên bịt mặt áo đen tức thì nổi giận, nắm lấy thịt của Đường Nguyên mà nhéo, đồng thời lấy tay che miệng hắn lại. Đường Nguyên đau đến cả người run lên, nhưng tiếng kêu chỉ có thể ư ử trong cổ họng không phát ra ngoài được.

- Diệp Cốt đan rốt cuộc ở đâu? Do ai luyện chế? Phương thuốc chế tạo ở đâu? Thằng mập, nếu ngươi không nói lão phu sẽ hút mỡ của ngươi ra để đốt đèn!

Người bịt mặt áo đen uy hiếp trắng trợn.

- Ta ...ta … ta nói…nói…

Hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt, Đường Nguyên lập tức chịu khuất phục:

- Đau, nhưng mà đầu tiên ngươi hãy buông nhũ đầu của ta ra trước. ( nhũ đầu – đầu vú, hơi thô một tí nhưng mà thật sự là thế)

Nguyên lai lúc trước chụp vào người Bàn Tử mà nhéo, tên mặc áo đen đã chụp trúng ngực của Bàn Tử.

Vừa nghe câu cuối cùng tên kia liền ngẩn mặt ra, sau đó chuyển màu thành tím ngắt:

Ngươi nơi đó làm gì có cái gì gọi là vú, con bà nó chứ!

Sau đó hắn mới phát hiện ra tay của mình chính thực là đang nắm ở chỗ đó, bực mình mắng một tiếng rồi vội vàng buông tay ra. Hắn bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đó uể oải, đcm uy danh lão phu hơn một trăm năm xe như bị tên mập này hủy hoại toàn bộ. Không ngờ lại đi nắm cái kia của nam nhân, tên này thật sự là béo quá mức mà.

- Tiểu tử ngươi nói nhanh lên!

Lão nhân phát điên lên rồi.

- Diệp Cốt đan là ai luyện chế?

- Kỳ thật ta cũng không biết rõ.

Đường Nguyên hơi nhếch môi lên vội vàng nói:

- Đến cả phương thức luyện chế ta cũng không biết. Ta chỉ là tên đấu giá nhỏ nhoi. ( nguyên văn là ‘đấu giá tiểu hỏa kê’ ý nói là kẻ hầu người hạ)

- XXX con mẹ ngươi! Ngươi dám đùa giỡn với ta sao?

Tên bịt mặt giận tím mặt, lấy tay kẹp cổ Đường Nguyên.

Ngay lập tức Đường Nguyên có ý phản kháng, tuy ở trong tình cảnh này nhưng mà mẫu thân là người Đường Nguyên kính trọng nhất, nghe thấy tên này mắng mẫu thân mình liền giận tím mặt, quên rằng mình đang trong tình cảnh nguy hiểm, giãy dụa mắng:

- Ta XXX bà ngoại ngươi! Ta chưa nói xong mà, lão vương bát đản này ngươi dám mắng ta! Ách … tha mạng...

Theo luồng không khí trên cổ hết đi Đường Nguyên nhận thấy không nên cố chấp nỗi nhục trước mắt, lập tức đập đầu xin tha thứ.

Bang bang hai tiếng vang lên, miệng Đường Nguyên bị che lại. Lúc này mồ hôi trên trán như những hạt đậu rơi xuống, bởi vì vừa nói câu này hắn đã ăn hai cái bạt tai.

- Nói tiếp đi, thành thật mà khai ra!

Tên bịt mặt tức giận nói.

Liên tiếp ăn đau khổ Đường Nguyên đành chịu phục, thành thật bắt đầu nói, vừa nhanh vừa vội:

- Nhưng Diệp Cốt đan không ở chỗ của ta. Đan dược quý như vậy luôn để ở Quân gia, những lần trước cũng vậy, trước khi đấu giá mới bí mật đưa đến. Dù sao những thứ này quá quý giá, để ở Quý Tộc Đường không an toàn, vạn nhất có bị mất có giết ta cũng không đền bù được.

- Ở Quân gia?

Hai người bịt mặt nhìn nhau, gật gật đầu. Bàn Tử nói cực kỳ hợp tình hợp lý, vốn cũng trùng với phân tích của bọn trúng nên tin ngay.

- Đặt ở nơi nào của Quân gia? Hỗn trướng! Quân gia lớn như vậy làm sao tìm được? Tiểu tử ngươi không có tác dụng, có thể chết được rồi đó!

Tên bịt mặt áo đen vẫn nén thanh âm, hung dữ tra khảo.

- Đừng a, ta nói, vật đó ở Nhã Hương Tiểu Trúc viện.

Đường Nguyên hoảng sợ:

- Tha mạng, ta cái gì cũng nói, ngàn lần không nên giết ta.

- Phế vật rất sợ chết. Nhã Hương Tiểu Trúc là nơi ở của nữ nhân Quân Mạc Tà, Quản Thanh Hàn phải không?

Hai tên bịt mặt nhìn nhau gật đầu, xem ra hiểu biết về Quân gia không ít.

- Đúng, đúng, đúng là chỗ đó.

Đường Nguyên gật đầu như gà mổ thóc.

- Nhã Hương Tiểu Trúc, đã biết nơi này thì có thể nắm chắc rồi.

Hai tên bịt mặt nhìn Bàn Tử với vẻ xem thường:

- Ai cũng nói mấy thằng mập là mấy thằng sợ chết nhất, quả nhiên không phải là giả!

Bình Luận (0)
Comment