Hắn cố nén cơn giận không thể phát tiết, môi run run nói:
- Các người, hay, hay, hay! Triệu gia tuy không thể tính là thế gia bậc nhất, nhưng một phần đan dượcnày tự thấy cũng không phải không đủ tiền mua! Hừ, chúng ta chờ xem!
Ngay từ đầu thì những người châm chọc hắn chính là những người đối lập với Triệu thị gia tộc, không thì cũng có cừu oán.
Điểm này ai cũng có thể nhận thấy.
Trên lầu, Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng đưa mắt nhìn xuống, thản nhiên cất tiếng:
- Trong bản ghi chép đầu tiên thì Triệu thị gia tộc có thù oán với Mã – Tưởng – Ngô ba nhà, mặt khác lại có xích mích với Tôn gia, Tiền gia nên rất dễ gây xung đột. Sau khi trở về thì sửa lại, bỏ mấy nhà này ra khỏi danh sách, nếu sau này có chuyện, hoặc giúp đỡ, hoặc gây mâu thuẫn, tự mình gánh chịu.
Quản Thanh Hàn dùng bút viết nhanh như múa, ghi chép tinh chuẩn lại diễn biến đầu tiên của cuộc đấu giá.
Ở trên đài đấu giá Quân Mạc Tà vẫn bày ra bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt, tin rằng lần nói chuyện trước của mình đã đem hết sự nhiệt tình của lần đấu giá này bộc phát hết ra, tạo ra tình huống “không đấu giá không xong” thật sự náo nhiệt, ung dung ngồi chờ thu tiền, mà tiền thu vào chỉ toàn tiền lãi.
Trực tiếp đem tầm quan trọng của đan dược sánh với quan hệ sinh tử của các đại gia tộc, cái này mới đúng là thủ đoạn của Tà Quân!
Chắc chắn không thể làm cho tất cả đều tin, nhưng không sao hết, dù còn sót vài tia hoài nghi nhưng vậy là đủ rồi, hắn cũng không hy vọng ai cũng đều tin cả.
Phải biết rằng dù không có lòng hại người, nhưng cũng phải đem lòng đề phòng kẻ khác! Cứ coi như là để tự bảo vệ chính mình, những gia tộc này đều phải liều mạng mà cướp cho được một phần Diệp Cốt đan. Ai dám đóan chắc con cháu mình ngày sau hành tẩu giang hồ đến một tên kẻ thù cũng không có? Điều này chỉ có trong mơ thôi!
Thế nên Quân Mạc Tà tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, ném ra một mồi câu đầy hấp dẫn.
- Lần đấu giá thứ nhất bắt đầu. Phần Diệp Cốt đan đầu tiên, hai mươi viên. Giá khởi điểm mười vạn lượng hoàng kim!
Quân Mạc Tà cao giọng hô lên:
- Mới các vị tiền bối thế gia bắt đầu đấu giá, ai trả cao người ấy được. Hoàn toàn công bằng, không hề gian trá, hàng tốt giá lại rẻ. Các vị, tới sớm không bằng tới đúng lúc, đúng lúc lại không bằng vận khí tốt, hãy xem phát pháo khởi đầu đấu giá hội hôm nay ai sẽ đoạt được.
Quân đại thiếu gia nói ra những lời này cũng là từ giọng điệu của các áo thuật gia thường thấy.
Ngay lập tức, tất cả lặng im không một tiếng động.
Ánh mắt tất cả đều tập trung lại hàng đầu tiên, chờ đợi hành động của tam đại thánh địa. Ý tứ rõ ràng là muốn các người nhanh chóng lấy phần của mình đi, bọn ta mới rảnh tay rảnh chân mà đấu giá chứ.
Trữ Vô Tình mỉm cười, đang muốn lên tiếng, lại nghe thấy một thanh âm buồn bực :
- Chí Tôn kim thành ra giá mười vạn lượng hoàng kim, còn ai dám trả hơn?
Quân Mạc Tà nhất thời tức muốn xì khói ra mũi.
Ta khinh, đây là tiếng chó sủa ở đâu chứ? Con là đấu giá công khai sao? Khởi điểm mười vạn, người trả mười vạn thì cũng được đi, lại còn ngang nhiên thòng thêm một câu “còn ai dám trả hơn?” Làm người cũng không nên quá kiêu ngạo chứ. Vậy mà vừa rồi còn tặng không ngươi một viên, thật là ...
Trong đại sảnh phần lớn mọi người đều biểu hiện vẻ mặt không ngờ nổi, nhưng thủy chung không ai dám lên tiếng.
Quân Mạc Tà im lặng một lúc, sau đó mới hỏi đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Chí Tôn kim thành ra giá mười vạn lượng hoàng kim, có ai muốn tăng lên không? Có hay là không? Mười vạn lượng lần một. Mười vạn lượng lần thứ hai, nếu như không còn ai trả thêm, vậy thì, mười vạn lượng lần thứ ba, thành...! (còn chữ “giao” chưa kịp nói)
- Từ từ đã.
Sắc mặt Trữ Vô Tình trầm xuống, vừa liếc mắt lên, cất giọng nặng trĩu:
- Độn Thế tiên cung ra giá mười vạn lẻ một lượng.
Lại chỉ tăng có một lượng!
Cái này không thể nghi ngờ là một bạt tai tát thẳng vào thể diện của Chí Tôn kim thành! Nhất là khi Mã Giang Danh vừa mới dùng một khẩu khí chặn họng mọi người thốt lên “còn ai dám trả hơn”, câu này nếu dùng vào lúc giữa cuộc đấu giá thì còn coi được. Rõ ràng là có chút dằn mặt, Trữ Vô Tình lại lựa ngay lúc thủ tục cuối cùng chỉ còn một tích tắc lại thốt lên. Điều này lại ẩn chứa gì khác?
Tăng giá lại chỉ bỏ thêm có một lượng. Nếu thêm nhiều thì còn mang tính cạnh tranh, bây giờ lại chỉ tăng thêm có một lượng, nếu bỏ qua thì chỉ còn lại sự nhục nhã.
Không khí lại bắt đầu ồn ào.
Thật không nghĩ tới mới chí là lần đầu tiên đấu giá đã xuất hiện cục diện ngoài dự đoán.
Ở trên lầu, Mai Tuyết Yên khẽ thở dài, trên mặt càng lộ vẻ lo lắng, nói tiếp:
- Ghi vào, Độn Thế tiên cung và Chí Tôn kim thành mâu thuẫn đã gần bộc phát, sắp đến mức nước sôi lửa bỏng. Đến lúc hai thế lực lớn phát sinh cớ sự phải cẩn thận tính toán, nếu có quyết định gì thì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Độc Cô Tiểu Nghệ vâng một tiếng, cúi xuống viết vào bản ghi chú.
Bản ghi chú này là tư liệu tuyệt mật, sau này lại phải chỉnh sửa lại thì phải là người mà Quân Mạc Tà tin tưởng nhất. Quân Chiến Thiên và Quân Vô Ý đương nhiên là tin tưởng, nhưng hai người kia đang ở phía dưới, cũng không tiện ra mặt.
Nếu xét về thực lực huyền công mọi người ở đây, ngay cả khi bọn Độc Cô Tiểu Nghệ trốn ở trên lầu nhưng bọn họ vẫn có thể phân biệt ra được là nam hay nữ. Có lẽ cũng chỉ có Mai Tuyết Yên là không bị phát hiện. Thậm chí ngay cả Xà Vương Thiên Tầm, từ hơi thở đến nhất cử nhất động đều bị Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh nắm trong lòng bàn tay.
Mã Giang Danh khẽ đổi sắc mặt.
- Lão Trữ, ngươi thật muốn như vậy sao?
Trữ Vô Tình cười ha ha, thái độ nghiêm túc:
- Lão phu chính là không vừa mắt. Người ta đã kêu giá mười vạn lượng hoàng kim, ngươi giữ giá không tính, lại cư nhiên uy hiếp, nếu ai cũng như ngươi vậy thì ai dám mở cửa buôn bán nữa? Mã Giang Danh, việc này ngươi sai trước! Dựa vào đức hạnh của ngươi lại còn không biết xấu hổ tự xưng tiền bối của tam đại thánh địa, tự mình da mặt dày đến không tưởng, lão phu là người đầu tiên không phục!
Mã Giang Danh âm trầm hừ một tiếng, đáp lời:
- Một khi đã như vậy, Chí Tôn kim thành ra giá lần thứ hai, ba mươi vạn lượng hoàng kim! Trữ Vô Tình, ngươi còn muốn tranh không?
Trữ Vô Tình thay đổi sắc mặt, nói:
- Mã Giang Danh, ngươi thật muốn kích ta sao?
Mã Giang Danh không thèm nói tiếp nhưng có thể thấy câu trả lời qua nét mặt của hắn.
Trữ Vô Tình lạnh lùng cười cười nói tiếp:
- Ngươi đã tự giác tăng giá lên, cái giá ba mươi vạn lượng hoàng kim xem như cũng thông tình đạt lý, lão phu tự nhiên cũng không muốn làm khó ngươi.
Phần đan dược đầu tiên rốt cuộc cũng đấu giá thành công. Dưới ảnh hưởng của Trữ Vô Tình lập tức tăng lên ba mươi vạn lượng. Lần đầu tiên ngã giá xem như là một khởi đầu tốt đẹp, xem như đem giá đan dược khởi điểm lên thành ba mươi vạn lượng hoàng kim. Ngay cả Chí Tôn kim thành một trong tam đại thánh địa còn ra giá ba mươi vạn lượng, các thế gia khác nếu ra giá thấp hơn để mua vào, chẳng phải là khinh thường Chí Tôn kim thành hay sao?
Thế nên sau một màn vừa nãy, ai nấy cũng đều hít vào một hơi khí lạnh.
Phần thuốc thứ hai, thứ ba cũng không có khác biệt gì, chia ra cho Độn Thế tiên cung và Mộng Huyễn Huyết Hải thu lấy với cái giá trên trời ba mươi vạn lượng hoàng kim! Lúc Trữ Vô Tình gọi giá mua còn hung hăng liếc nhìn Mã Giang Danh một cái.
Rõ ràng là dụng ý của Mã Giang Danh khi ra giá ba mươi vạn lượng chính là ngươi làm khó ta, thì ta cũng không để cho ngươi dễ chịu đâu!
Ngược lại thì biểu tình của Hô Duyên Khiếu rất thoải mái, giống như ba mươi vạn lượng ném ra chỉ là bạc vụn thông thường. Tất nhiên, nguyên nhân trong chuyện này cũng đều do sự kiện Hoàng gia mà ra. Hô Duyên Khiếu tông chủ sau khi xác nhận Hoàng Thái Dương đã chết liền đem toàn bộ của cải Hoàng gia cướp sạch, cướp luôn cả Hoàng gia kim khố. Cuối cùng đến ngay cả nhà ở của Hoàng gia cũng không chừa lại chút gì, không cầm thì bán.
Bất kể là mua hay bán thì thần sắc cũng đều xanh xao, bán tất nhiên là do bị ép, mà mua thì cũng không hẳn là tự nguyện. Chỉ riêng có tông chủ Hô Duyên Khiếu ngồi trung gian là xuân phong đắc ý, toàn bộ đều chui hết vào trong túi. Loại mua bán không cần tiền vốn này Hô Duyên Khiếu làm có chút thuần thục, ngay cả tâm tình người mua kẻ bán thế nào thì vị tông chủ này cũng chả thèm để bụng.
Cuộc đấu giá đến đây xem như chuyển giai đoạn. Đoạn đầu là tam đại thánh địa phái người ra giao vàng, nhận thuốc. Bởi vì lần này dùng phương thức đặc thù, cần phải dùng số lượng lớn hoàng kim trao đổi trực tiếp, nên cần một lượng lớn nhân thủ kiểm kê. Mà chuyện này Quân đại thiếu gia đã sớm có sắp xếp.
Công tác này nếu không giao cho Bàn Tử thì còn giao cho ai được đây? Đống vàng chất cao như núi mà Quân Mạc Tà chỉ giao cho Bàn Tử có tám tên trợ thủ, lại cảnh cáo trước một câu: toàn bộ hoàng kim nhất định phải tra rõ số lượng, nếu như thiếu cho dù chỉ là một ly thì cổ phần của Đường Nguyên ngươi dù chỉ là một xu cũng đừng mong đụng đến. Đường Nguyên chuẩn bị một cái nồi lớn thức ăn (móng heo? Giò heo hầm?) để tùy lúc đều có thể bổ sung thể lực nhưng nhìn chung tình hình vẫn không mấy lạc quan. Mới xong vòng đầu tiên, cái nồi chân giò kia đã ngót mất ba phần. Bàn Tử cũng hoàn toàn không nghĩ tới câu nói chỉ cần vàng thật không cần ngân phiếu tự thân phát ra của hắn lại được Quân Mạc Tà vì giúp hắn giảm béo là tung ra kỳ chiêu.
Nếu như hắn biết được, tất nhiên sẽ khóc không ra nước mắt, vì Quân Mạc Tà thực sự nói như vậy, việc làm cụ thể tất cả đều phải do Bàn Tử một mình tự hắn hoàn thành, hoàn toàn chính là đem đá đập chân mình, hơn nữa lại đập một cái rất chắc tay.
Phỏng chừng số hoàng kim này nếu muốn xử lý ổn thỏa, thể trọng của Bàn Tử cũng phải giảm xuống một lượng ngang ngửa cái bụng của hắn.
Phần đan dược thứ tư được mang lên. Tất cả mọi người đều đứng thẳng lên, vểnh ngược lỗ tai.
Hiện thời, đã không có tam đại thánh địa can thiệp vào, đối với các thế gia bình thường mà nói thì lúc này mới thật sự phân tranh cao thấp!
- Phần đan dược thứ tư, hai mươi viên, giá khởi điểm mười vạn lượng hoàng kim, có một điểm khác, là mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn lượng!
Quân Mạc Tà vừa dứt lời thì bên dưới đã có người ra giá:
- Giang Đông Vệ gia ra giá ba mươi lăm vạn lượng!
Người lên tiếng là một đại hán trung niên.
Trữ Vô Tình và Hô Duyên Khiếu đều nghiêng đầu nhíu mày, Mã Giang Danh thì đến sắc mặt cũng không đổi
Giang Đông Vệ gia là người đầu tiên kêu giá, chưa chắc đã thực sự muốn chỉ một lần mà mua được đan dược, nhưng đã vuốt mông ngựa Mã Giang Danh, lại còn làm trước mặt hai dại thánh địa khác.
Trên lầu, Mai Tuyết Yên nhẹ giọng phân phó:
- Giang Đông Vệ gia từ nay tính vào người ủng hộ Chí Tôn kim thành. Sau sự kiện ngày hôm nay thì cho dù là muốn thay đổi lại cũng đã không thể được. Thế nên chuyện này là chắc chắn.
Quản Thanh Hàn vâng một tiếng lại cúi xuống viết lên giấy bốn chữ “Giang Đông Vệ gia”, sau đó lại thêm vào phía sau “Phụ thuộc vào Chí Tôn kim thành”.