Đây là một phong chiến thư, nhưng nội dung lại đủ để cho người xem tức giận
tới tận tim gan! Cái đó khó nói được là chiến thư, chẳng thà nói đấy là một lá
thư chửi thì đúng hơn! Nội dung như sau
"Chiến thư: ngày mai giờ Mão, dưới Kiếm Phong, mọi oán thù trước kia, đánh
một trận có thể giải quyết!”
“Đến lúc đó, chắc chắn giết chết tươi Mạc Tiêu Diêu, chân đạp Cổ Thanh Vân,
quyền đánh Tiếu Thiên Nhai, một rắm bắn chết Khúc Vô Tình! Đám ngụy quân tử
Độn Thế Tiên Cung, lũ tiểu nhân Chí Tôn Kim Thành, cả lò bọn bất lực Mộng Ảo
Huyết Hải đều trong ngày mai hóa ra tro bụi! Bắt đầu từ giờ Mão ngày mai thì
Tam đại còn thừa ắt phải gục xuống! “
“Thờ ơ nhìn thiên hạ, kiêu ngạo với chúng sanh! Thế giới độc tôn, duy ta Mạc
Tà! Tam đại dôi ra, tất cả thành trò cười. Thiên Phạt huy hoàng, muôn đời xanh
tươi! Tôn giả Thánh giả, một đống xương trắng. Kẻ tiểu nhân dối trên lừa dưới,
một mạng cũng không lưu! Tiêu Dao vô liêm sỉ, có dám đến chiến? Bày chuột nhắt
Thanh Vân, liệu có can đảm?”
“Nếu như đến chỉ có chết mà thôi, ngàn vạn lần chớ trách ông đây không nói cái
gì chờ các ngươi! Ông đây muốn biến thân thể dơ dáy của các ngươi thành phân
bón rải đều trên đại lục vô biên này. Ông đây muốn hóa linh hồn hèn mọn của
các ngươi thành khói xanh, sau đó một rắm thổi các ngươi đến trời cao! Ngao ô
ngao ô. . .”
“Nếu như không dám tới thì đám các ngươi lại về nhà ăn cho đẫy bụng, để mẹ các
ngươi giúp các ngươi nuôi cho lá gan lớn hơn một chút. Ngao ô ngao ô. . .”
“Ngoài ra : đây là cuộc chiến của Thiên Phạt và Quân gia cùng với Tam đại dư
thừa. Nếu như Tam đại dư thừa không dám tự mình đến đây, vậy vẫn có thể tìm
Ngân Thành làm viện binh. Để bọn họ hỗ trợ các ngươi nhặt xác thì cũng tốt”
“ Ta đây bụng dạ rộng rãi, thích làm vui người khác, anh tuấn tiêu sái, khoan
dung độ lượng vô hạn, đối đãi người chết càng rộng rãi khác thường, luôn luôn
công bằng, ha ha ha. . .”
“Nếu như sợ hãi thì cũng có thể tự sát. Miễn cho ông đây phải tốn công phí sức
giáo huấn đám con cháu các ngươi ... Ha ha ha.... "
Kết thúc chiến thư chỉ là liên tiếp mấy chữ "ha ha", ý tứ càn rỡ hiện lên rành
rành.
Trong chiến thư không chỉ có trực tiếp làm nhục đám người Mạc Tiêu Diêu, hơn
nữa còn đem chữ 'Thánh' trong Tam Đại Thánh địa đổi thành chữ dư thừa với dôi
ra! Thật đúng là có muốn nhịn cũng không thể nhẫn nổi! Sự khiêu khích sức chịu
đựng bị đẩy lên đến cực hạn !
Con ngươi Mạc Tiêu Diêu cơ hồ to bằng cái bát. Đối mặt khiêu khích như vậy mà
này còn có thể nhịn được thì lão liền trực tiếp làm thánh nhân rồi.
"Chiến thì chiến! Để xem ai chết vào tay ai! Sang năm cũng giờ Mão ngày mai
chính là ngày giỗ của Quân gia cùng Thiên Phạt chúng thú! !" Mạc Tiêu Diêu sắc
mặt xanh mét phóng ra Huyền khí làm chiến thư trở nên nát bấy!
"Theo Mạc huynh phán đoán, nếu thật sự đối đầu chính diện thì phần thắng bên
ta rốt cuộc được mấy thành? Cần phải bố trí như thế nào để phần thắng có thể
lớn hơn nữa!" Cổ Thanh Vân vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày tinh tế tính toán. Càng
tính lại càng cảm giác được không nắm chắc lắm.
"Ngày trước toàn bộ chiến lực bên ta cộng được năm trăm bốn mươi ba người!
Trong đó có ta và ngươi là thực lực mạnh nhất nên tất nhiên không nghi ngờ gì
sẽ là chủ lực. Mỗi người dẫn một đạo, còn như đạo thứ ba . .”
“ Đáng tiếc Vệ huynh đã bỏ mạng, như vậy liền thiếu người thống lĩnh một đạo.
Do Tiếu Thiên Nhai đã đột phá cảnh giới Tôn giả cấp ba, có khả năng để người
này thống lĩnh đạo nhân mã thứ ba"
Mạc Tiêu Diêu do dự cân nhắc rồi chậm rãi nói "Mà Khúc Vô Tình lại muốn bày
mưu tính kế thêm nữa"
Lão nói tới đây thì đột nhiên cảm thấy nặng trĩu. Nhưng chỉ trầm ngâm chốc lát
rồi nói với vẻ buồn bã
"Liên tiếp gặp biến cố khiến cho thực lực bên ta giảm đi. Thực lực tổng thể
vốn đã không bằng Thiên Phạt, so sánh hôm nay lại càng kém. Nhưng nói đến thực
lực cấp cao thì ngay cả trong trước mắt chúng ta cũng vẫn hơn hẳn bọn họ. Hỗn
chiến đối với chúng ta cực bất lợi!"
Mạc Tiêu Diêu thở dài: "Đối phương hiện giờ có bực tuyệt thế thiên tài quân sự
như Huyết Y Đại tướng Quân Vô Ý lược trận, đám Huyền Thú đầu óc đơn giản cứ
việc theo lệnh mà làm. Trận chiến lần trước của mấy người Tiếu Thiên Nhai đã
cho chứng cứ rõ ràng! Vì thế nếu như có thể không hỗn chiến thì liền dùng hết
khả năng né tránh phải hỗn chiến!"
"Hỗn chiến đối với bên ta bất lợi. Nếu đã như vậy thì lúc này biện pháp tốt
nhất là quay về đơn đả độc đấu!" Cổ Thanh Vân nói
"Bên bọn họ người đông thế mạnh, tổng hợp lại quả thật thực lực hơn xa bên ta.
Nhưng chúng ta lại có nhiều cao thủ đỉnh phong hơn. Nếu như có thể sử dụng
biện pháp gì làm cho bọn họ tiến hành chiến pháp đơn đả độc đấu thì chúng ta
có thể nắm chắc thắng lợi trong tay!”
“ Ngay cả khi đối phương có sát thủ vương giả kia trợ chiến, nhưng chỉ cần
không phải đối mặt việc hắn đột nhiên đánh lén thì tin tưởng chúng ta vẫn còn
phần thắng nhiều hơn!"
"Đến lúc đó nhìn kỹ hẵng nói, nếu như không thể thúc đẩy cục diện đơn đả độc
đấu thì sẽ lấy tốc độ nhanh nhất phát động hỗn chiến. Dùng thế sét đánh không
kịp bưng tai để phát động hỗn chiến trước!”
“ Làm cho Quân Vô Ý không kịp đáp trả , sau đó trong thời gian ngắn ngủi này
thì bốn người chúng ta liên thủ cùng nhau toàn lực xuất thủ. Hình thành một
lực lượng mạnh mẽ không thể địch nổi, trước là giết chết Mai tôn giả, sau đó
lại nghĩ cách giết chết Sở Khấp Hồn”
Mạc Tiêu Diêu trên mặt lộ ra vẻ nham hiểm nói quả quyết "Quân Mạc Tà bây giờ
còn chưa đáng lo, chúng ta muốn lấy thế sấm vang chớp giật cùng nhau xuất thủ.
Chỉ cần giết chết hai người kia, sau đó tập trung binh lực để ứng phó vị sát
thủ vương giả thần bí kia!"
Mạc Tiêu Diêu suy tính cẩn thận rồi nói "Người kia nhất định cẩn thận đối phó!
Cũng duy có như thế thì phần thắng của chúng ta mới có thể cao thêm vài phần!
Người đó thật sự đáng sợ, cho dù có công bình giao thủ thì ta cũng không có
tin tưởng chắc thắng!"
"Nhưng nếu như chúng ta làm như đã nói, như vậy khi chúng ta đang đối phó Mai
tôn giả cùng Sở Khấp Hồn mà vị sát thủ vương giả kia tập kích thì làm sao đây?
Thân pháp người đó thật sự quá mức quỷ dị, cho dù thân pháp trứ danh Mai tôn
giả chỉ sợ cũng chưa chắc đã theo kịp!" Cổ Thanh Vân nhướng mày nói đầy âu lo.
"Phát động chiến thuật biển người để hoàn toàn ngăn cản hắn, dùng mạng người
kìm chân hắn!" Trên mặt Mạc Tiêu Diêu lộ ra một vẻ kiên quyết, trong đôi mắt
lòe ra sự vô tình "Cho dù chết hết thì cũng phải ngăn hắn lại! Kéo dài cho tới
khi chúng ta có thể ra tay đối phó !"
Cổ Thanh Vân hít sâu một ngụm lãnh khí, một hồi lâu sau mới nói "Nếu như thế.
. . Hy sinh sẽ vô cùng lớn!"
"Đây là giang hồ!" Mạc Tiêu Diêu lạnh lùng nói "Ngay cả ta và ngươi đều còn
sẵn sàng chuẩn bị hy sinh thân mình huống chi là bọn họ! Trận chiến này chúng
ta không thể bại, nếu như ngay cả chúng ta cũng bại trận thì bọn họ còn sống
hay không cũng không có bao nhiêu ý nghĩa!"
Cổ Thanh Vân từ từ gật đầu, nhận thức ra lời của lão "Như thế, đám người của
Phong Tuyết Ngân Thành có cần bọn họ tham gia sao?" Cổ Thanh Vân trầm tư một
hồi lâu, rốt cục vẫn hỏi thêm.
Mạc Tiêu Diêu đứng dậy, đi qua đi lại tính kế rồi từ từ nói
"Trong chiến thư có nói rõ ràng, nếu như người Ngân Thành xuất hiện ở nơi
quyết chiến thì sẽ làm đối phương xem nhẹ chúng ta! Nhưng Phong Tuyết Ngân
Thành cũng không thể vì vậy không đếm xỉa đến!”
“Cứ chia ra mười cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa giám thị bọn họ. Một khi triển
khai hỗn chiến thì để bọn họ từ sau lưng Quân gia cùng Thiên Phạt triển khai
đánh bất ngờ. Bọn họ không thể hình thành sức chiến đấu khả quan, nhưng để gây
nên hỗn loạn thì tin tưởng vẫn còn làm được!"
Lão cười cười nham hiểm dằn giọng nói "Định không đếm xỉa đến ư, đâu có dễ
dàng như vậy! Càng phải để bọn họ rơi vào vòng xoáy này! Đối với phía Ngân
Thành, Hàn gia tất nhiên không vui lòng rồi. Trước mắt chúng ta không có thời
gian tranh luận với bọn họ , chỉ cần bọn họ bằng mặt không bằng lòng là tốt
rồi!"
Mạc Tiêu Diêu nói xong đột nhiên ánh mắt lại sáng ngời mà tiếp tục "Hơn nữa
chủ yếu là nhằm vào Tiêu gia. Vậy tập trung tất cả chiến lực Địa Huyền trở lên
của Tiêu gia, bọn họ cùng Quân gia thù kẻ thù nên tất nhiên sẽ dốc hết sức
lực”
“ Mặt khác lại thêm một hi vọng cho bọn họ, hứa hẹn với bọn họ nếu như có thể
dốc hết sức trong trận chiến này thì sẽ bảo lãnh cho Tiêu thị nhất tộc bọn họ
bất diệt! Nếu như có thể thành công tiêu diệt liên quân Quân gia, Thiên Phạt
thì thêm bảo lãnh bọn họ vĩnh viễn hưởng Ngân Thành!"
"Như thế, chỉ sợ Hàn gia sẽ lật lọng! Bọn họ trước sau vẫn là dạng đầu gà !
Nếu như vào lúc này . . ." Cổ Thanh Vân sửng sốt.
"Quân gia nếu như bại thì Hàn gia cho dù lật lọng đã làm sao. Nếu như Quân gia
thắng, Tiêu gia rơi vào cảnh tổ chim vỡ liệu trứng có còn! Chẳng qua chỉ là
cho bọn hắn một ánh bình minh trong tuyệt cảnh thôi. Ngươi thử nói xem đến khi
kết thúc cuộc chiến này, với đám người của Tiêu gia cùng tham gia trận chiến
liệu có thể còn lại bao nhiêu nhân lực sao?" Mạc Tiêu Diêu âm hiểm hỏi.
"Diệu kế cũng được, như thế rất tốt!" Cổ Thanh Vân vẻ thán phục, gật đầu tán
thành.
"Tiếu Thiên Nhai, ngươi hiện tại lập tức dẫn vài người, lấy Tiêu gia làm người
dẫn đường đi trước đến Kiếm Phong xem qua địa hình quyết chiến. Nhìn xem có
chỗ nào có thể mai phục tốt, trước cứ phục sẵn một phần lực lượng. Khi quyết
chiến thì lấy làm kì binh!"
Mạc Tiêu Diêu lạnh lùng hạ lệnh. Tiếu Thiên Nhai đáp ứng một tiếng rồi vung
tay lên, mấy cao thủ khinh công tương đối được liền đi theo phía sau lão mà
bay ra khỏi đại điện.
Mạc Tiêu Diêu ánh mắt lạnh lùng nhìn ngoài cửa, chắp tay đứng yên như núi cao
vực thẳm, sừng sững bất động. Một lúc lâu lão mới từ từ nói
"Vệ huynh, Hoa huynh; anh linh hai vị chớ vội đi xa, báo thù Quân gia chỉ
trong ngày mai! Sẽ đem máu tươi Quân gia tưới lên mộ phần các ngươi. Lúc đó,
cho dù dưới địa phủ ắt cũng mỉm cười!"
Sát khí vô tận vô cớ từ trên người lão tỏa ra bốc lên cao. Trên đỉnh Tuyết
Phong mấy con chim to lớn bị hào khí đáng sợ làm kinh ngạc bắt đầu kinh hoảng
rên rĩ, giương cánh bay ra xa.
Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy trong lòng mình khí huyết vẫn còn sôisục, những
ngón tay thon dài khô không khốc chậm rãi co lại, từ từ xiết thành nắm đấm làm
các khớp xương nhô ra!
Chiến ý mãnh liệt hàng trăm năm qua chưa từng nổi lên nay lại hào hùng sục sôi
trong lòng. Giờ khắc này, lão chỉ cảm thấy chính mình đầu đội trời, chân đạp
đất, khắp chốn phong trần, duy ta độc tôn, Tiêu Dao thiên địa, không ngoài như
vậy!
"Ha ha ha. . . Chiến! Sinh tử thù hận, chỉ trong ngày mai! Đánh một trận quyết
định!"
Vị Tiêu Dao Tôn giả hào hùng vạn trượng hét lớn một tiếng. Tiếng rống này đúng
là lão đã dùng tất cả tu vi Huyền lực tu vi đập thẳng vào ngàn vạn hang hốc
trên các dãy núi.
Xa xa tuyết đọng trên ngọn núi rắc một các rồi cả tảng lớn rời ra , thế như
sấm sét, âm thanh kinh trời động đất! Nó còn làm cho mấy tảng băng nhỏ rơi ầm
ầm! Một lúc lâu mới dừng lại!
Thanh thế đến dường đó làm cho các cao thủ đến từ Tam Đại Thánh Địa vốn đang ủ
rũ trong nháy mắt hào khí tăng vọt, hùng tâm trỗi dậy cùng kêu lớn "Sinh tử
thù hận, chỉ trong ngày mai! Đánh một trận quyết định!" I
Mọi người cùng kêu lên, âm thanh hò hét truyền đi ra ngoài thật xa rồi vang
vọng trong các dãy núi. Nhưng trong tiếng vọng từ các dãi núi hoang vắng , âm
thanh mặc dù hùng tráng cũng có chút lộ vẻ thê lương. . .
Quân Mạc Tà đã ẩn thân vào dưới Kiếm Phong! Chuẩn xác mà nói là đã xâm nhập
đến chỗ sâu hơn mười trượng!
Quân Mạc Tà lẳng lặng đứng ở trong đất, mặt mũi nghiêm trang. Đến khi cảm giác
khí tức toàn thân sung mãn thì mới đột nhiên xoay người đối mặt với một tầng
nham thạch.
Song chưởng xoay tròn từ từ đẩy đi ra ngoài, giống như là đang đẩy hàng ức vạn
cân. Chậm rãi mà nặng nề, một dải sáng màu vàng mênh mông từ lòng bàn tay của
hắn phát ra.
Tiếp theo cả cánh tay của hắn cũng bị màu vàng bao phủ, rồi đến cả toàn thân.
Cả người hắn giống như là tháp sáng trong bóng đêm. Những chùm sáng chiếu rọi
lên người giống như thần phật từ chín tầng trời, trên người phủ đầy ánh sáng
thần thánh!
Bỗng nhiên, hắn chậm rãi hô lên "Ngũ Hành, Thổ Lực! Xuất!"