Quân Mạc Tà hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nếu như sau này trong kinh mạch tràn ngập loại khí tím này thì bản thân sẽ cường đại như thế nào! Nếu muốn như vậy thì bản thân cần phải ra sức tích lũy từng chút từng chút một.
Tuy rằng không biết lần đột phá sau vào lúc nào nhưng Quân Mạc Tà cũng có thể mơ hồ đoán được, đến lúc đám mây tím kia trong kinh mạch tràn ngập đến một mức độ nhất định thì đột phá mới đến! Đột phá từ tầng năm lên tầng sáu có lẽ không giống như trước, ngắn như vậy! Chuyện này là một quá trình tích lũy tới nhàm chán! Tất cả còn phải xem cơ duyên sau này của mình.
Khi Quân Mạc Tà trở lại Thiên Hương thành thì mới phát hiện ra Thiên Hương giờ đã muốn hỗn loạn tới nơi!
Sau khi nghe ngóng mới biết được, người của Nhị hoàng tử trong ba ngày đã biến Thiên Hương thành trên dưới gà bay chó chạy tứ tung. Dưới bố trí của Lý Du Nhiên, giữa trưa hai ngày trước, vài vị võ sĩ của phủ Nhị Hoàng tử đã tình cờ gặp phái đoàn phụ tá cho Đại hoàng tử trong quán rượu, cả hai bên thật trùng hợp uống rượu chung một gian tửu lâu.
Sau đó lại trùng hợp tiếp là trong đám võ sĩ uống rượu kia có một tên say đã hắt hơi, mà trùng hợp sao nó lại văng vào món canh cá của bàn bên cạnh, bàn bên cạnh lại là phụ tá của đại hoàng tử.
Vậy nên nhóm phụ tá mới giận dữ, bắt đầu cạnh khóe, nói hưu nói vượn, hai bên cùng xung đột, đám võ sĩ tất nhiên mồm mép không bằng đám quân sư, nhưng không nói được thì sẽ rút đao, cứ vậy mà rút đao chém tới! Vậy nên cả bảy vị tham mưu cho đại hoàng tử cứ thế chết thảm dưới đao võ sĩ của nhị hoàng tử!
Đại hoàng tử nghe tìn thì giận dữ, không chịu bỏ qua, mang người đi tìm nhị hoàng tử tính sổ hai bên đôi co thế nào lại không thành, ngay tức thì cả ngàn võ sĩ cùng ra tay, máu nhiễm đỏ kinh đô.
Ngay cả đại hoàng tử cũng không nguyên ven thoát được, bị đánh gẫy một cái răng, cơn tức này làm sao hạ xuống? Thế nên hắn mới đi gặp hoàng đế dâng ngự trạng, nhị hoàng tử lại không biết lên cơn điên bất chợt, rút kiếm ra, đâm cho vị đại ca ruột thịt của mình một lỗ thủng trên người, ánh sáng chiếu được từ bên này sang bên kia!
Việc này tất nhiên vẫn chưa hết, vì màn này diễn ngay trước mặt đương kim bệ hạ Thiên Hương đế quốc mà! Nhị hoàng tử hành động cốt nhục tương tàn khiến cho hoàng thượng tức đến ói máu, ngay tại chỗ ra lệnh giáng nhị hoàng tử làm thường dân, giam vào Thiên Lao! Con cả bị con thứ dùng một kiếm đâm chết, lại còn ngay trước mặt mình, chuyện động trời vậy làm sao có thể nhịn được!
Ở một nơi khác, tam hoàng tử nghe được tin tức này thì cực kỳ cao hứng không nói nên lời, nhị ca đem đại ca đâm chết đi, lại bị xử tội, hai oan gia đối đầu đều đi đời, đến cả cha cũng tức đến ói máu, xem ra vị trí đế vương không chạy đi đâu được, bốn phương chả còn phải lo lắng!
Trong hôm đó người chúc mừng tam hoàng tử còn chưa dứt thì ban đêm Lý Du Nhiên đã dẫn người đánh vào Thiên Lao cứu nhị hoàng tử ra, đoàn người cứ chậm rãi hồi phủ, sau đó ung dung mở tiệc chúc mừng! Chuyện hoang đường này càng ngày càng lộ ra một đám mây đen mịt mờ.
Cũng trong đêm, toàn bộ lực lượng dưới trướng nhị hoàng tử cùng một đám người thần bí lực lượng mạnh mẽ giúp đỡ đã đem toàn bộ lực lượng dưới trướng đại hoàng tử quét sạch, trong đó chính là vài ba gia tộc, hơn mười vị quan lại, thẳng một hơi đem ra giết cho máu tươi tung tóe!
Cũng trong buổi tối đó, may mắn làm sao, tướng quân phòng vệ thủ thành mất tích, mấy tham tướng thủ lĩnh cũng chả rõ tăm hơi, khiến cho cả đám ngự tiền thị vệ như rắn mất đầu, khiến cho kế sách lần này của nhị hoàng tử dù chẳng cao mình nhưng lại thuận lợi dị thường, đến sáng hôm sau thì phát hiện trong một cái giếng bình thường trong thành cùng nổi lên mười cái xác, tất cả đều là thống lĩnh cả ngự tiền thị vệ, khiến cho nước trong giếng bị chặn lại mà trào ra.
Tận mắt nhìn thấy con mình tay chân thương tàn, máu nhiễm đỏ hoàng cung, hoàng đế cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra chiếu lập tam hoàng tử Dương Hiệt làm thái tử, kêu gọi tất cả lực lượng của Thiên Hương thành bao vây tiêu diệt nhị hoàng tử! Trong kinh thành ngay lập tức nổ ra một trận đại chiến kịch liệt.
Nhưng ngay lúc đại chiến, lại khiến cho hoàng đế bệ hạ nản lòng cực độ, bao nhiêu đại gia tộc đều lực chọn khoanh tay đứng nhìn! Mộ Dung gia vốn đã từ quan từ sớm, cương quyết từ chối không từ quan thì đều đuổi khỏi nhà, cả một nhà già trẻ đều đang thu xếp rời khỏi kinh đô, về với tổ tiên an hưởng tuổi già, giúp vua hả? Đó là chuyện của các đại thần trong triều, đối với bọn thảo dân có quan hệ sao?
Tống gia đóng cửa không tiếp khách.
Lý thái sư Lý gia vì có tôn tử là Lý Du Nhiên nên trực tiếp đứng về phía nhị hoàng tử.
Độc cô thế gia mở cửa thật lớn, nhưng lại chỉ ở trong xem kịch, không ai bước ra can thiệp, cũng không có biện pháp nào, cả nhà có chín vị tướng quân thì đều ngã bệnh, hiện giờ cũng chỉ có thể góp ánh mắt thôi.
Quân gia thì không cần phải bàn, lão gia tử Quân Chiến Thiên sớm đã từ quan, chuyện phân tranh trong Thiên Hương đế quốc không còn quan hệ với lão nhân gia nữa.
Còn như Mạnh gia trước đây cùng với đại hoàng tử chung ý đồ thì đã bị diệt môn, cả nhà già trẻ lớn bé, ngay cả con chó còn trốn không thoát. Đến cùng thì cũng chỉ có lão già Đường Vạn Lý là nói nghĩa khí, gom hết phủ binh đến tương trợ chẳng may gặp địch giữa đường phục kích, đánh cho lão gia tử trọng thương hôn mê đi, nhờ có chưởng quầy của Quý Tộc Đường, Thiên Hương thần tài Đường Nguyên cho người dến mới cứu được.
Những thế gia ủng hộ vương quyền thì lại không biết dùng binh, toàn bộ tướng lĩnh thì đến mặt nhau còn không biết, không còn cách nào khác, hoàng đế bệ hạ dưới cơn thịnh nộ đã quyết định ngự giá thân chinh, cùng con trai ruột của mình phân thắng bại trên sa trường!
Vì thế trong kinh thành diễn ra một màn quái dị cực kỳ : Nguyên bản có thực lực yếu nhất là nhị hoàng tử lại có thể cùng hoàng thất có lực lượng khổng lồ của Ngự lâm quân đánh nhau ngang tài ngang sức, thậm chí dưới sự giúp sức bày mưu tính kế của Lý Du Nhiên còn chiếm được thượng phong.
Đến giữa trận chiến, thì tam hoàng tử vừa say rượu tỉnh lại mới mang binh đến cùng phụ hoàng liên thủ đối phó với nhị ca, lúc này mới áp chế được nhị hoàng tử, nhưng dù thế nào cũng không thể công phá được vương phủ của Nhị hoàng tử, cả ba bên lâm vào trạng thái giằng co, cả kinh thành chìm trong khói lửa, cứ như tận thế tới nơi.
Bước chân qua cửa, Quân Mạc Tà cuối cùng cũng về đến phủ nhà, hai bố con Quân lão gia tử và Quân Vô Ý đang đứng trên tháp trông về phía xa. Lão gia tử hơi chau mày lo lắng, còn Quân tam gia thì mang bộ dáng đang xem cuộc vui. Hai người mang theo những biểu hiện trên mặt không giống nhau.
- Mấy ngày này trong kinh thành quả thật náo nhiệt!
Quân Mạc Tà thản nhiên cười, đi vào trong tháp.
- Hừ! Náo nhiệt sao? Nếu nói sau lưng cuộc vui này không có bóng dáng tiểu tử ngươi thì lão phu quyết không tin đâu!
Quân lão gia tử oán hận nhìn đứa cháu.
- Cũng chỉ có người mới nghĩ ra được chiêu thức cay độc như vậy!
- Sao lại liên quan tới con chứ? Mấy hôm nay căn bản là con không có mặt ở kinh thành, mà nếu ở kinh thành đi nữa thì dù có bước chân đi theo họ thì cũng không phải chân chính, quá oan uổng rồi.
Quân Mạc Tà mang vẻ mặt vô tội, vẻ mặt giữa tháng sáu phơi sương.
- Có khi là người ta hai cha con chơi đùa chán rồi, muốn tự thân ra trận đánh nhau cho đã, cũng hợp tình hợp lý thôi, tam thúc nói có đúng không? Trên thế giới này hạng người nào cũng có, không hiếm loại người vì quyền cao chức trọng mà chuyện gì cũng dám làm!
Quân Vô Ý bất đắc dĩ mỉm cười.
- Nói thế nào thì cũng là cha con, còn có thể làm thế nào chứ? Dục vọng nắm quyền cả thiên hạ, hai tay ôm trọn giang sơn đủ để làm lu mờ lương tri mà!
Quân Chiến Thiên dựng cả râu lên.
- Tiểu tử người thật là thối! Mắt thấy họa mất nước, anh em giết nhau, phụ tử đối đầu mà cũng gọi là trò chơi sao? Hay là trò chơi của ngươi?
- Yên tâm đi ông nội, Thiên Hương quốc sao lại có thể sụp đổ được, cha con khi trước một tay giữ vững giang sơn, phận làm con sao lại để nó bị phá hủy, nhất định sẽ không mất đi đâu mà lo.
Quân Mạc Tà cười ha ha, ân cần đến bóp vai cho Quân lão gia tử, vừa làm vừa nói.
- Nhưng mà người hại cha con, lại đang mơ tưởng ngồi yên trên giang sơn sống nhàn hạ, dù rằng tiêu dao nhưng cũng chỉ là vọng tưởng, ông nội ạ, kịch hay thế này rất hiếm khi gặp được. Chúng ta cứ từ từ mà thưởng thức đi thôi.
- Vậy hai thằng nhóc các ngươi từ từ mà thưởng thức, lão phu tuổi già sức yếu, ta muốn đi ngủ rồi. Có việc cũng đừng tìm ta, mà không có việc lại càng không nên rỗi rảnh mà tìm ta.
Quân lão gia tử hầm hầm đi xuống.
- Công lao của con đó hả?
Quân Vô Ý quay đầu nhìn đứa cháu của mình.
- À, thật tình cũng không thế nói là con làm được, cùng lắm chỉ là nhắc nhở vài câu, con cũng chẳng làm cái gì hết.
Quân Mạc Tà giả lả cười, mắt đảo quanh.
- Tam thúc, mấy hôm nay vui chứ hả?
Quân tam gia mặt đỏ lên, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
- Cái gì mà vui với chả khoái ? Quả thực là chả ra sao cả ! Đừng đánh trống lảng nữa, nghiêm chính chút đi !
- Con đang nghiêm chính mà, mà chuyện đó, thúc thúc à, cái gì nên làm thì làm thôi chứ nhỉ ?
Quân Mạc Tà khiêm tốn hỏi.
- Làm gì chứ ? Tiểu tử nhà ngươi lại nói nhăng gì đấy ? Có muốn ăn đòn không ?!
Quân Vô Ý mặt đỏ bừng, có phần chột dạ không dám nhìn thẳng ánh mắt của đứa cháu cổ quái, mạnh mẽ phô ra phong độ trưởng bối, trách cứ.
- Chớ có bàn hưu tán vượn ! Nếu còn nói bậy, coi chừng tam thúc dạy dỗ ngươi !
- Tam thúc này !
Quân Mạc Tà sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắng, lời nói súc tích.
- Độc thân cũng không tốt đâu. Danh không chính thì ngôn không thuận được đâu, cứ coi như thúc không để ý, vậy còn người ta thì sao chứ ? Cứ coi như tam thẩm cũng không quan tâm, nhưng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới hậu bối tụi con. Tục ngữ nói rất đúng, thượng bất chính, hạ tắc loạn, xem ra con từ bé đã nghịch ngợm là do tam thúc ảnh hưởng, xem ra đã tìm ra căn nguyên rồi.
Quân tam gia chán nản, trừng mắt.
- Tiểu tử giỏi, có thể nói bậy để nhập đạo ! Ngươi từ bé đã quần là áo lụa cưng chiếu hết cỡ thì liên quan gì đến ta ? Ta là người luôn cương trực ngay thẳng, chắc như thép luyện ! Hoàn toàn không giống như ngươi, lớn như vậy rồi mà đứng không ra dáng, ngồi chẳng tọa hình, mỗi lần nhìn thấy ngươi liền muốn đá cho một cái ! Bây giờ tài cao gan lớn, nghĩ tam thúc không dám xử ngươi, sau này tài càng cao gan càng lớn thì có còn là cháu ta không ?!
Quân Mạc Tà chặc lưỡi.
- Ài, lòng người dễ đối, quả nhiên là có vợ động phòng rồi thì bà mối ném béng qua tường ! Tam thúc à, cháu vì chuyện của thúc và tam thẩm mà tốn không ít công sức đâu, vậy mà bây giờ, vợ vừa qua cửa còn chưa có động phòng đã sút bà mối là con bay qua tường mất rồi. Đã vậy còn đòi xử lý con, xem ra thúc thật là, có bao nhiêu hòa nhã chứ...