Dị Thế Tà Quân

Chương 820 - Chương 77- Mạnh Mẽ Là Như Thế.

Cửu U Thập Tứ Thiếu gào thét một tiếng, trong mắt hắc quang cuồng bạo, hắn chỉ kịp giơ tay phải tạo ra luồng hắc quang che kín thiên linh cái. Một đạo hắc khí nồng đậm bừng lên. Sắc mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu cực kỳ phẫn hận nhưng cũng đành chịu.

Trong cơ thể của hắn, vụ khí màu đen bốc lên. Đây chính là phương pháp tàn phá thân thể của chính mình để thúc đẩy tiềm lực bên trong. Cho dù là năm đó một chiêu này hắn cũng không sử dụng. Nhưng hiện giờ lại bị dồn đến nông nỗi này. Tuy nhiên cũng không kịp, phi kiếm quá mau lẹ.

Một kiếm đã đâm xuyên qua ngực trái của hắn, mũi kiếm chói lọi xuyên thấu từ sau lưng tới trước ngực. Máu đen phun thành vòi.

Cửu U Thập Tứ Thiếu quát to một tiếng, thân mình hơi gập lại, gân cốt huyết mạch đều cứng lại như đồng, huyền khí trên thân kiếm chưa kịp nổ mạnh thì chuôi kiếm đã bị đứt đoạn. Thân thể hắn so với sắt thép còn muốn cứng rắn hơn. Mà hắn lại có thể mượn xung lực của thanh trường kiếm bay ra xa thêm hai mươi trượng.

Vẫn còn muốn chạy trốn. Giết.

Lại là một kiếm cũng là từ phía sau lưng của hắn đâm xuyên từ sau lưng ra trước ngực. Cửu U Thập Tứ Thiếu kịch liệt ho khan, thân mình hơi co lại lần nữa. Rắc, một thanh bảo kiếm khảm ngọc lại gãy ở trên người của hắn.

Đúng lúc này, kiếm thứ ba, một kiếm trí mạng cuối cùng lại tới.

Một kiếm này xuyên đi vào bụng của hắn, xéo thẳng ra tới vai phía trước, gần như là chiều ngang cả người hắn.

Ba kiếm, không có chỗ nào mà không phải là thương tổn trí mạng. Đều trúng mục tiêu.

Cửu U Thập Tứ Thiếu ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, cả người hắc khí đột nhiên nồng đậm đủ để che dấu toàn bộ cơ thể của hắn. Lại rắc một tiếng, chuôi bảo kiếm thứ ba cũng gãy.

Sau đó hắn hung hăng dùng bàn tay dính đầy máu đen nắm vào thanh kiếm thứ ba nhổ ra, khi nhổ gần ra thì vết máu đen đã biến thành đỏ tươi.

Mà vị cao thủ kia sau khi hắn rút được thành kiếm thứ ba thì đầu đã biến thành một khô lâu như trải qua ngàn vạn năm sương gió. Cả ngươi như lá rụng rơi từ trên cao xuống.

Sau đó Cửu U Thập Tứ Thiếu thét dài một tiếng trên người vẫn mang ba thanh trường kiếm lóe sáng dưới ánh mặt trời kim quang vạn đạo, thân mình lướt gần trăm trượng, chợt hạ xuống, rồi thân ảnh tiêu thất.

Từ đầu đến cuối hắn không đặt chân xuống đất, thân mình vẫn luôn ở trên không, không có bất kỳ vật gì chống đỡ, hoàn toàn Lăng Không đại chiến một hồi sau đó biến mất. Cứ như vậy hoàn thành xong hứa hẹn với Quân Mạc Tà. Cái giá phải trả là một thân mang thương tổn trí mạng. Lúc này, mười một người rơi xuống mặt đất nhảy vút lên. Nhưng đã chậm.

Mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt. Có thể thấy được trận chiến đấu này nhanh đến thế nào. Chỉ trong mấy cái nháy mắt thời gian, gần ba mươi vị cao thủ trải qua chiêu đầu tiên, lớp chết lớp bị thương.

Lúc này mới thấm thía câu nói: Nháy mắt thương hải tang điền. Cũng chỉ có qua một trận chiến này người ta mới có thể chân chính minh bạch hàm ý những lời phát từ rất xa trong không trung, thanh âm của oán độc của Cửu U Thập Tứ Thiếu truyền đến

- Các ngươi hãy chờ đó.

Quả không hổ là nhân vật truyền kỳ. Cửu U Thập Tứ Thiếu liên tiếp bị thương nặng, một thân công lực tiêu hao gần hết , cục diện vô cùng thảm bại nhưng hắn vẫn có thể chạy trốn. Những người được lệnh vây bắt hắn cũng đuổi không kịp. Thật không thể tưởng tượng được.

Một mực ẩn thân giữa không trung xem cuộc chiến, Quân Mạc Tà mắt thấy Thập Tứ Thiếu mấy bận lâm nguy, cũng định viện thủ, xem như lấy lòng hắn, dù sao thì trợ giúp Thập Tứ Thiếu cũng chính là chia sẽ áp lực từ Tam Đại Thánh Địa, suy cho cùng là lợi nhiều hơn hại.

Nhưng diễn biến của cuộc chiến cũng làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, cả người đổ mồ hôi lạnh. Không phải chỉ là sợ mà là kinh sợ, khiếp đảm.

Chính mắt thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ dựa vào lực lượng chính mình dốc sức chiến đấu với hai mươi sáu vị cao thủ đứng đầu đương thời, làm địch nhân bị thương nặng, liên tiếp giết sáu người, cuối cùng mang theo một thân đầy thương tích thành công mà chạy, làm cho hắn xém chút nữa là cắn đứt đầu lưỡi. Hơn nữa từ đầu đến cuối, hắn luôn nhớ tới lời ước định của hai người, cuộc chiến đều diễn ra trên không, dù rằng có bị hại cũng không chịu rơi xuống đất.

Cái này... đúng là yêu quái hàng thật người thật, mình hiện nay so sánh lực lượng với Cửu U Thập Tứ Thiếu, cho dù là sư phụ không có thật của mình, căn bản là không đáng nhắc tới.

Liên quân Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa, giống như là thần tiên trong mắt người thường, cử ra ba mươi vị cao thủ đỉnh phong, tại nơi này tầng tầng bố trí, dốc tâm tính kế nhưng dưới tình huống như vậy vẫn bị hắn giết sáu người, làm bị thương bảy tám người, nặng nhẹ đều có.

Một đời người cũng sợ nhìn đủ các cường giả đỉnh phong như vậy, một đám người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ. Còn có sự mất mát khủng khiếp.

Nhiều cường giả đỉnh phong như vậy, bố trí chặt chẽ chu đáo là thế, mọi người đều quyết tâm, gạch ngói cùng tan, nhiều nhân tố như vậy tổng hợp lại vẫn không tiêu diệt được ma đầu kia, vẫn để cho hắn chạy thoát. Nhìn vết máu loang lỗ trên người, mọi người trong lúc nhất thời không nói được gì.

Đối mặt với công kích của tám vị Thánh Hoàng, mười tám vị Thánh Vương thay nhau ra trận, hợp lực chặn đánh, người mang ba vết thương trí mạng, nhưng vẫn có thể bẻ gãy trường kiếm, nghênh ngang rời đi. Thần công kinh thế hãi tục đến độ này quả là không thể tưởng tượng nổi. Thánh Hoàng mặc áo trắng thở dài một tiếng, hữu thủ phất lên, một đạo quang hoa chói mắt bay thẳng lên không, đạt đến độ cao vài trăm trượng liền nổ tung trên không. Lập tức, ở một nơi rất xa, cũng vang lên một tiếng nổ tương tự.

- Nhân lực bố trí bên ngoài chắc cũng đã nhận được tin tức. Bọn họ chắc chắn sẽ tiếp tục đuổi giết Cửu U Thập Tứ Thiếu. Lấy tình hình hiện tại của ma đầu nọ, vị tất có thể bình yên mà chạy.

Người này thản nhiên nói, đột nhiên nhíu mày, sắc mặt trắng nhợt, khóe miệng xuất hiện một vòi máu tươi chảy ra.

Việc tạo ra pháo hiệu cũng không phải là việc gì khó, nhưng phải ném nó lên độ cao mấy trăm trượng thì người thường cũng khó mà làm được. Hắn ném được hiển nhiên cũng phải tự áp chế nội thương.

- Tào huynh yên tâm, Cửu U Thập Tứ Thiếu tuy rằng cường hãn nhưng hao phí đại lượng công lực để đột phá phong ấn, lại cùng bọn ta đánh nhau một hồ, tất nhiên đã đến lúc dầu hết đèn tắt, tin rằng hắn sẽ không có thể sống sót được.

Một người đang ngồi xếp bằng dưới đất, vừa vận công chữa thương vừa nghiêm nghị nói:

- Không thể lạc quan mù quáng. Cửu U bộ tộc năng lực khôi phục đặc biệt cường hãn, hơn xa năng lực khôi phục của thánh giả chúng ta vài phần, chúng ta đều đã có người từng chứng kiến. Lần này tuy rằng thương thế nặng nhưng vẫn chưa đủ để đưa hắn tới chỗ chết.

Tào huynh cau mày thở dài. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Tên quái vật lần này mạnh mẽ phá phong ấn, tuy rằng thời gian phá phong ấn trước hạn định nhưng công lực bản thân tất nhiên vẫn giảm mạnh, nhiều nhất là chỉ bằng thực lực lúc hắn quay về thành mà thôi. Hai mươi sáu người chúng ta cùng nhau ra tay, uy lực kinh người, tin rằng ngũ tạng của hắn phải chịu thương tôn cực kỳ nghiêm trọng. Hai chưởng kia của lão phu tự tin là đã cắt đứt vài cái xương sườn của hắn. Vừa rồi còn có chư vị Huyết Hải Thánh Hoàng chặn đánh cùng với trận pháp sáu người của Thánh Địa làm hắn phải sử dụng Phá Toái Hư Không, càng làm cho hắn hao tổn chút tiềm lực còn sót lại. Cuối cùng là ba kiếm...

Hắn vừa nói vừa khoa chân mua tay

- Ba kiếm đều trúng mục, hai kiếm nơi ngực, kiếm thứ ba xuyên từ bụng lên vai trước, đều là vết thương trí mạng. Nhưng dưới đã kích trí mạng như vậy mà hắn vẫn không mất mạng tại chỗ, hơn nữa còn có thể lợi dụng nhân cơ hội trốn thoát làm ta không đuổi kịp. Cửu U Thập Tứ Thiếu quả nhiên danh bất hư truyền. Gặp rồi quả nhiên không ngoa. Thực lực kinh thế hãi tục như vậy, ta thấy kiếp này bản thân không đạt tới được.

Một Tử y nhân ho khan một tiếng, hiển nhiên nội phủ bị chấn thương, khóe miệng xuất hiện tơ máu nói

- Không sai những thương thế này đủ làm cho ba vị Thánh Hoàng đồng thời chết tại chỗ, cho dù không nói tới thể chất đặc thù của đối thủ, nhưng tu vi như vậy ta thừa nhận còn lâu mới bì kịp.

- Càng không nói khi hắn sống mái đánh nhau với chúng ta, làm chết sáu người, hai vị Thánh Hoàng, bốn vị Thánh Vương. Phải biết rằng thực lực của hắn lúc nãy chỉ là nhiều lắm là một phần bốn thành lực lượng bình thường của hắn mà thôi.

Điểm qua mọi chuyện như vậy làm cho mọi người đều cảm thấy hít phải một ngụm khí lạnh tới phổi. Một luồng khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy lên đến tận xương sống.

Ma đầu này đã chạy thoát được. Người ở vòng ngoài có thể đuổi giết Cửu U Thập Tứ Thiếu được hay không. Mọi người tuy rằng đều đang an ủi đối phương nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều hiểu rõ rằng xác suất thành công sẽ không quá lớn.

Lực lượng tinh nhuệ nhất đều đã tụ tập ở tại nơi này. Mọi người ở đây đều là tinh anh của Tam Đại Thánh Địa. Phiêu Miểu Huyễn Phủ ẩn dấu thực lực rốt cuộc như thế nào mọi người vẫn còn không biết nhưng đội hình Tam Đại Thánh Địa trước mắt chính là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu chạy tới đây.

Trừ bỏ mỗi nhà có một vị tồn tại trong truyền thuyết thì Thánh Địa đã xuất ra lực lượng đỉnh cao nhất, Thánh Hoàng.

Người ở phía ngoài cho dù là may mắn gặp Cửu U Thập Tứ Thiếu nhưng cũng chưa chắc có năng lực ngăn cản. Nói không chừng còn muốn làm thức ăn tặng cho đối phương.

Cửu U Thập Tứ Thiếu không chết dễ như vậy được.

Chỉ có một phần tư thực lực mà Cửu U Thập Tứ Thiếu đã muốn khủng bố như thế, nếu để cho Cửu U Thập Tứ Thiếu khôi phục toàn bộ thực lực thì hậu quả sẽ như thế nào đây?

Tin rằng một khi hắn hồi phục, liền gây nên một mảnh Tinh Phong Huyết Vũ trước giờ chưa từng có, và đó cũng chính là ngày chấm hết của Tam Đại Thánh Địa.

Ai cũng chưa từng nghĩ đến, tập hợp nhiều người như vậy nhiều cường giả đỉnh phong như vậy. bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy vẫn không thể giết chết được Cửu U Thập Tứ Thiếu không có đầy đủ thực lực. Nhìn hai mươi mấy người đang tụ tập ở đây, ai nấy đều mang vẻ mặt cười khổ. Đúng vậy, chính là cười khổ.

Trình độ cỡ bọn họ bây giờ, sinh tử đã không màng. Vừa rồi trong chiến đấu, đã chết đi sáu người, bọn hắn dĩ nhiên cảm nhận được mất mát hoặc chí ít là sự thương tiếc nhưng cũng không có cảm giác bi thương quá lớn. Sống hay chết, cũng không khác nhau mấy. Ai cũng phải chết dù sớm hay muộn mà thôi.

- Tào Thánh Hoàng, Tào đại nhân, ta cần ngươi cho Thiên Phạt cho chúng ta một cái công đạo.

Chín vị đại hán cao lớn, từng người bước ra, đầu báo, mắt ứng, lưng hùm, vai gấu, nhìn qua thật là dũng mãnh, nhưng trong mắt lại lộ ra sự phẫn nộ cực độ.

- Năm đó Tam Thánh Nhất Hung, nhất Huyễn Phủ, cùng lập thề ước, một là Đoạt Thiên, hai là diệt Cửu U Thập Tứ Thiếu. Câu nói ngày đó với chúng ta vẫn còn văng vẳng bên tai.

Bình Luận (0)
Comment