Nợ máu trước kia, bây giờ cũng phải thu một chút lợi rồi!
Mà phần lợi tức này tất nhiên cũng phải do máu tươi trả lại!
Tiếng bước chân vang lên, hai mươi bốn người Quân Mạc Tà đã chậm rãi tiến vào thành!
Cúc Lạc thành, Trần gia.
Trên đại sảnh, gia chủ Trần gia Truy Vân Thủ Trần Khánh Thiên ngồi trên ghế chủ nhà, sắc mặt âm trầm, hai bên có hai lão già mặc áo bào trắng đang khép hờ mắt ngồi im bất động như hai pho tượng.
Ở phía dưới có hai hàng ghế dựa chừng bốn năm mươi cái, không ghế nào còn chỗ trống, im lặng không phát ra tiếng động nào.
Trên mặt mỗi người ngời đây đều có một vẻ mặt trầm trọng như mưa bão sắp nổi lên, kèm theo là một luồng chiến ý nhàn nhạt.
Bỗng vang lên một tràng vó ngựa, một thớt khoái mã đã từ xa phóng thẳng vào trong viện, tiếp sau đó là tiếng bước chân đi vào.
Đột nhiên hai lão già mặc áo bào trắng mở to mắt, từ trong ánh mắt lóe lên tia sáng!
- Vào đi!
Tất cả người trong đại sảnh cũng cơ hồ rung lên theo hai chữ này.
- Báo cáo gia chủ, người của Đông Phương thế gia đã vào thành Cúc Lạc!
Một người áo xanh bước vào sảnh, lớn tiếng bẩm báo.
Trần Khánh Thiên khẽ vuốt cắm, gằn tiếng hỏi:
- Sao? Người tới là ai? Tổng cộng có mấy người?
Người áo xanh đáp :
- Người cầm đầu lần này là kẻ đứng đầu Đông Phương thế gia Đông Phương Vấn Tình. Còn lại có hai mươi ba người, trong đó có hai thích khách Thiên Cấp, một người nghe nói là đệ tử hậu bối, cuối cùng là hai mươi tùy tùng, theo như quần áo cùng với phong thái cử chỉ mà đoán thì bọn người đó rất có thể là tôi tớ trong nhà của hậu bối đệ tử vừa nhắc tới kia.
- Ha ha, Đông Phương thế gia cũng quá sức coi thường ta. Chỉ một Đông Phương Vấn Tình cùng với hai gã thích khách Thiên cấp mà đòi lấy đầu Trần Khánh Thiên ta sao chứ? Chẳng lẽ ở ẩn lâu ngày rồi cũng chẳng còn biết trời cao đất dày nữa? Lại còn dám dẫn con cháu đi theo, hắn thực sự nghĩ rằng Cúc Lạc thành là nơi hắn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Trần Khánh Thiên cười lớn, giọng nói lạnh lẽo.
- Ha ha, chỉ phái tới hai tên thích khách mạt hạng cùng một Đông Phương Vấn Tình. Với thực lực như vậy lại muốn ám sát gia chủ, thật là quá buồn cười, ha ha ...
Ở bên dưới sảnh, một gã trung niên áo xanh nở nụ cười vui vẻ:
- Gia chủ, Đông Phương thế gia này đã cuồng vọng như vậy, bổn hộ pháp đề nghị chúng ta phải hết sức giúp cho hắn ta nếm chút đau khổ, làm nhục hắn, sau đó lại lăng trì! Cuối cùng lại đem thi thể thê thảm của Đông Phương Vấn Tình trả cho Đông Phương thế gia, chính thức tuyên chuyến, tiêu diệt Đông phương gia!
- Không sai! Lý hộ pháp nói rất có lý! Đại ca, Đông Phương thế gia bày ra hành động lần này chính là không xem Trần gia ra gì, chuyện phẫn nộ như vậy chúng ta tuyệt đối không thế nhẹ nhàng mà nuốt trôi được!
Người vừa nói chính là kẻ ngồi ở vị trí thứ ba từ trên xuống, chính là tam đệ của Trần Khánh Thiên, Trần Khánh Vân. Lúc này trên mặt chỉ có tàn nhẫn như muốn uống máu người khác.
- Mọi người tuyệt không thể khinh thường! Đông Phương thế gia chưa bao giờ lấy giao đấu chính diện làm sở trường, mà đáng sợ là ám sát một cách quỷ dị! Thích khách Thiên Cấp của Đông Phương thế gia hoàn toàn có thể ám sát một cao thủ Thiên Huyền mà toàn mạng trở về, chính là một loại tồn tại lợi hại!
Một trong hai lão già áo trắng bên cạnh Trần Khánh Thiên mở miệng nói:
- Đông Phương Vấn Tình nguyên bản chỉ có tu vi Thần Huyền tam phẩm, gần đây lại không biết gặp được kỳ ngộ gì mà đem thực lực tăng lên vượt bậc! Lúc này chỉ sợ là hắn đã đến cấp bậc Chí Tôn, nếu như ...
Lão chậm rãi ngẩng đầu lên, điện quang lóe lên trong mắt vờn quanh một vòng đại sảnh âm u, tiếp tục nói:
- Nếu như coi thường hắn thì sẽ có thiệt thòi lớn!
Trần Khánh Thiên thần sắc nghiêm nghị đáp:
- Phú lão nhắc nhở rất đúng.
Trần Khánh Thiên là gia chủ tôn sư lại cung kính đối với lão già này như thế, phía dưới kia không ai tỏ vẻ kinh ngạc, mỗi người đều có một bộ dáng thản nhiên, rõ ràng đối với lai lịch của hai người này đã sớm biết rõ.
- Vừa rồi ngươi mới nói là trong đoàn người có một gã trẻ tuổi là đệ tử hậu bối của Đông Phương thế gia? Hắn ta bộ dáng ra sao?
Lão già áo trắng còn lại bỗng cất tiếng hỏi, hắn từ đầu đến giờ không nói lời nào, lúc này mở miệng lại có vẻ như đang hỏi việc nhỏ nhặt.
Người áo xanh đang quỳ bên dưới ngẩn ra, xong mới đáp:
- Người thanh niên này bên ngoài xấu xí cực kỳ, da mặt ngăm đen, miệng lại hơi méo, hai mắt to nhỏ không đều, cử chỉ thô bỉ, nhìn qua chỉ thấy giống một tên du côn vô lại, hoàn toàn không giống như người thừa kế thế gia đại tộc.
Người này được giao cho trọng trách thăm dò người của Đông Phương thế gia, tất nhiên là một người tinh tế nhanh nhẹn, hiện tại hắn đem từng người của Đông Phương thế gia miêu tả lại, trong lời nói không có một chút sơ hở nào. Nhất là bộ dạng của Quân Mạc Tà lại càng giống y như đúc, nhận xét lại sắc bén.
- Đông Phương thế gia chính là một thế gia thích khách tồn tại cả ngàn năm! Sao lại có loại đệ tử đáng cười như vậy.
Bạch lão đầu kia sắc mặt trầm xuống.
- Đời thứ nhất thì không rõ ràng, đời sau đã hiển lộ ra ngoài, đến đời thứ ba mà thanh danh chưa giảm thì trong xương cốt con cháu đã có cái gọi là quý khí. Gần ngàn năm nay, Đông Phương thế gia đâu chỉ có mười đời? Xuất hiện kẻ ăn chơi trác táng bực này cũng chỉ có một khả năng, là quá kiêu ngạo!
Hắn hừ mạnh một tiếng:
- Lại nói, Đông Phương Vấn Tình và Đông Phương Vấn Kiếm nhiếu năm nay đều không con nối dõi, chỉ có Đông Phương Vấn Đao là có hai người con trai, theo như tư liệu ghi lại thì một vừa trưởng thành, một vẫn còn nhỏ, nhưng tướng mạo tuy không dám nói là tuấn mỹ nhưng cũng gọi là xem được. Bây giờ lại xuất hiện một bộ mặt ngăm đen, thiếu niên thô bỉ này, từ đâu mà tới?
Trần Khánh Thiên nghiêm mặt. nói:
- Chẳng lẽ người này che dấu thân phận?
- Có lẽ là vậy!
Lão già áo trắng quả quyết.
- Hơn nữa người này nhất định là thân thủ cực kỳ hơn người! Lần này Đông Phương thế gia ra tay, tác dụng của người này hết sức quan trọng! Nói cho cùng thì Đông Phương Vấn Tình lần này gióng trống khua chiên đến đây lại không có uy hiếp quá lớn, nhiều nhất chỉ là một tấm bia thu hút chú ý bên ngoài, mấu chốt chính là nằm trên người thiếu niên kia.
Trần Khánh Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, quay lại phân phó:
- Lập tức phái người điều tra kỹ càng tên tiểu tử đó. Chú ý từng cử động của bọn chúng, nếu có gì khác thường, lập tức báo lại!
- Rõ!
- Lão Tam, ngươi giữ liên lạc với người của Triển gia, bảo họ sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động!
- Rõ! Đại ca, người bên phía Triển gia đều đã sớm chuẩn bị kỹ càng, mặt khác, quân cứu viện ở ngay ngoại thành, ngay khi có chuyện liền có thể toàn bộ phối hợp.
Ngay lúc này, người trinh thám áo xanh lại lộ ra vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, lão già áo trắng thấy vậy liền hỏi:
- Người còn gì muốn nói sao?
- Đúng vậy, nhưng chuyện này khá kỳ lạ, thuộc hạ không dám đoán chắc...
Gã trinh thám dừng lại một chút, lộ ra thần sắc suy tư, mang theo một tia mờ mịt, vẫn còn một chút chần chừ.
- Còn điều gì nữa?
Một người bên cạnh đã nóng vội hỏi.
- Thuộc hạ muốn nói tới hai mươi người mang quần áo thị vệ kia, hơi thở trầm ổn, bản thân thuộc hạ lại không thể nhìn thấu tu vi bọn chúng. Nhưng theo thuộc hạ quan sát lại phát hiện ra có chuyện cổ quái.
- Chuyện gì cổ quái?
Trần Khánh Thiên nhíu mày, ý tứ nghiêm trọng.
- Hai vị thích khách Thiên Cấp của Đông Phương gia tựa như rất e ngại hai mươi gã thị vệ này, mơ hồ còn thấy được sự tôn kính cũng như lấy lòng.
- Tất nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân của thuộc hạ, cũng không có chứng cứ gì!
Gã trinh thám áo xanh mặt mày nhăn nhó trình bày.
Lời vừa nói ra thì trên mặt hai lão già áo trắng liên lộ ra vẻ suy tư nghiêm túc, nhìn nhau một cái, liền nghĩ tới một chuyện. Vẫn là lão già khi nãy từ tốn hỏi:
- Có phải là trên người những kẻ đó có một cỗ ý vị ngang ngược khó thuần? Bọn họ hình dáng cao lớn, lại vô cùng bưu hãn chăng?
Những lời này vừa nói ra, Trần Khánh Thiên cũng để tâm đến. Những người bên dưới nhất thời im lặng thẳng lưng, hết sức chăm chú nhìn vào người trinh thám áo xanh. Trong lòng mọi người đồng thời nghĩ về một chuyện : Huyền thú Thiên Phạt hóa hình!
- Đúng vậy, đều cao lớn, cả bọn đều lưng hùm vai gấu, cả người nhìn có vẻ hung hãn! Nhưng cũng không có gì ngỗ ngược, lại còn kỷ luật phi thường. Cả hai mươi người từ bước chân đến động tác đều gần như nhau, biểu hiện như vậy có phần giống như quân nhân đã trải qua máu lửa, thuộc hạ dám chắc bọn họ không phải là huyền thú trong Thiên Phạt sâm lâm….
Người trinh thám áo xanh sau khi suy nghĩ đã khẳng định mà nói ra như vậy.
- Mặc dù tiểu nhân chưa từng gặp được Huyền thú cấp cao hóa hình, nhưng tiểu nhân từ nhỏ đến lớn trong phủ chăm sóc huyền thú, nên chuyện này có thể khẳng định!
- Chuyện này thật lạ….
Hai lão già áo trắng nhìn nhau, cùng lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ vốn tưởng rằng huyền thú Thiên Phạt đến giúp, nhưng nghe tên thám tử kia nói lại hoàn toàn không giống, chẳng lẽ lại đoán sai rồi?
- Mặt khác thì hai mươi người kia đối với thiếu niên mặt đen nọ và Đông Phương Vấn Tình vô cùng tôn kính! Cho nên thuộc hạ nói nói bọn họ chính là tôi tớ của tên đệ tử hậu bối kia!
Thám tử sau khi nói xong, liền cúi đầu đứng nghiêm.
- Việc này phải thật thận trọng! Phải điều tra cho kỹ càng!
Hai lão áo trắng cùng quay lại nói với Trần Khánh Thiên.
Trần Khánh Thiên hít sâu một hơi, rõ ràng đã hạ quyết tâm.
Trần Khánh Vân đứng lên nói:
- Về chuyện của Triển gia, đại ca cứ việc yên tâm. Nhưng còn chuyện thăm dò lai lịch của tên đệ tử mặt đen kia, phải cho ai đi mới phù hợp?
Trần Khánh Vân cũng không ngu, lúc trước theo tin tức Trần Khánh Thiên điều tra được, đám người tiến đến cũng chỉ là những người bình thường, nhưng theo hai lão già kia tỏ thái độ, rõ ràng đã tăng mức độ quan trọng lên một tầng, không thể qua loa được. Một khi đã coi thường, nếu nhẹ thì hỏng việc, còn nặng hơn thì cả bàn cờ đều thua.
Trần Khánh Thiên trầm ngâm giây lát, mới quả quyết nói:
- Để Trần Thần đi! Cũng chỉ có hắn mới làm cho mọi chuyện được viên mãn mà không để lại dấu vết gì, mới khiến ta yên tâm!
- Đại ca, ngay trận đầu tiên đã muốn dùng tới Thần nhi sao? Không phải là quá mức đề cao tiểu tử kia sao?
Trần Khánh Vân ngạc nhiên hỏi.