Giọng nói kinh thiên động địa, thô tục như vậy, không kiêng nể gì. Phỏng chừng cả Cúc Hoa thành, mỗi người đều nghe thấy.
Âm thanh này có thể nói là cực kỳ phẫn nộ. Thậm chí mang một cảm giác căm giận đối phương tới tận xương tủy, lại còn gằn từng chữ một. Triển Mộ Bạch trong lúc nhất thời không nghe ra được là giọng nói của ai. Nhưng thực lực của người này khẳng định tuyệt không thua kém chi mình.
Con mẹ nó, ta trêu chọc vào ai chứ? Sao đang yên đang lành, lại dùng hết công lực mắng ta trong đêm khuya yên tĩnh như vậy chứ? Sợ người khác không nghe được sao?
Đây cũng là chuyện mà từ lúc mình thành danh tới giờ chưa gặp phải, Triển Mộ Bạch không khỏi giận dữ. Hắn định đi ra ngoài xem coi kẻ có thực lực không thua mình đó là ai mà lại không để ý thể diện lại mắng mình như vậy. Thì đột nhiên oanh một tiếng, tường bao quanh tiểu viện của mình bị một cái gì đó tông vào, sinh ra chấn động cực lớn. Lúc hắn phi thân ra lại nghe thấy Hưu một tiếng, một đạo âm thanh bén nhọn xé gió truyền đến. Triển Mộ Bạch tập trung nhìn thì thấy bộ hắc ý đang bay tới. Chẳng lẽ có người dùng y phục làm ám khí!
Ám toán ai? Chẳng lẽ chỉ bằng một bộ y phục là có thể muốn đối phó với ta sao? Điều này thật sự là rất khinh người a.
Thế sự không có cái gì là tuyệt đối, không ai nói một bộ y phục lại không thể đối phó được với cường giả Thánh Hoàng, thế sự cho tới bây giờ thì chỉ có việc không thể tưởng được, chứ không có cái gì là không làm được.
Cảm thấy bị người miệt thị cực độ, Triển Mộ Bạch hừng hực giận dữ, một tay chộp lấy bộ quần áo, đang muốn nói gì thì lại cảm thấy nhớt nhớt, thì ra là máu, dính đầy trên quần áo, thậm chí còn có chút tương dịch màu trắng.
Triển Mộ Bạch đã xem xét khắp nơi nhưng không có phát hiện động tĩnh gì. Bộ hắc phục dính đầy này giống như từ trên trời rớt xuống vậy. Triển Mộ Bạch cũng là người tài trí, hắn cũng đoán được vài phần.
Không khỏi khinh thường cười nhẹ một tiếng, thầm nghĩ:
- Vừa rồi, kẻ đánh lén tính giá họa cho ta sao? Chỉ bằng một bộ hắc y phục dính máu là có thể vu cáo hãm hại Triển Mộ Bạch ta? Cái này cũng thiệt là quá quá coi thường ta rồi. Coi như ngươi vu cáo hãm hại thì ai làm gì được ta? Thật là nực cười!
Hắn cười ha ha nói:
- Bọn chuột nhắt phương nào lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, quả nhiên là buồn cười.
- Có phải không? Triển Mộ Bạch, việc hôm nay rốt cuộc có đáng buồn cười hay không thì nên giải thích cho lão phu nghe một chút. Lão phu thật sự có hứng thú, quả thực rất có hứng thú!
Một âm thanh âm trầm, áp lực tới cực điểm vang lên từ bên ngoài. Với tu vi của Triển Mộ Bạch, nghe được câu này cũng không khỏi giật mình.
Tào Quốc Phong!
Tuy rằng người nói chuyện có chút kỳ quái, trạng thái thất thường, càng có ý tứ vặn hỏi. Nhưng Triển Mộ Bạch vẫn đoán được, người nói chuyện chính là Tào Quốc Phong.
Sắc trời đã sáng, ánh sáng ban mai chiếu khắp nơi., bảy cái bóng to lớn đang chậm rãi đi tới cửa lớn của tiểu viện. Ánh mắt đỏ ngầu, hiển nhiên đã phẫn hận tới cực điểm, một đám đi thẳng vào, nhìn Triển Mộ Bạch đang cầm bộ quần áo dính máu trong tay, bảy người đồng thời nghiến răng ken két.
Giờ phút này Triển Mộ Bạch đã mơ hồ cảm thấy được sự tình có chỗ kỳ quái. Nhưng vẫn không quá để ý vì hắn nghĩ đến chuyện gì cũng có thể thương lượng, tất cả mọi người đều có mấy trăm năm giao tình, chẳng lẽ nói trở mặt là trở mặt sao?
Tùy tay đem bộ hắc phục để qua một bên, hắn bước tới thân thiết cười nói:
- Tào huynh, sao lại qua đây sớm vậy? Ha ha chẳng lẽ là gấp gáp muốn thu thiếu niên Không Linh thể chất làm môn hạ, đến tìm lão phu thương lượng?
Triển Mộ Bạch nói những lời này liền giống như làm vết thương của Tào Quốc Phong lại rỉ máu lần nữa. Nhất là tiếng cười của hắn, lọt vào trong lỗ tai Tào Quốc Phong lại giống như là châm chọc vậy. Hơn nữa còn lại sự châm chọc dành cho kẻ gặp đại họa.
Như vậy chẳng khác nào nói: Ngươi nha, ngươi không muốn thu tôn tử của ta làm đồ đệ sao? Muốn nhận thiên tài Không Linh thể chất sao, hắc hắc, giờ thì ngươi thu đi, thu một đống thịt nhão làm đồ đệ đi. Coi như Triển Mộ Bạch ta không chiếm được thì Tào Quốc Phong ngươi cũng đừng vọng tưởng có được. Muốn làm sư phụ của thiên hạ đệ nhất sao, nằm mơ đi!
Nhất là cách hắn nói chuyện, bộ dáng cực kỳ to lớn, tiện tay đem bộ hắc phục quẳng sang một bên, qua nhiên ngay cả che dấu cũng không có. Cái này trong mắt Tào Quốc Phong và bảy vị Thánh Hoàng thì lại càng là khiêu khích trắng trợn.
Tào Quốc Phong và bảy đại cao thủ đang lúc tức giận thì chuyện như vậy khác nào đổ dầu vào lửa.
- Không Linh thể chất...Thu làm môn hạ...Tìm ngươi thương lượng!!!!
Tào Quốc Phong gằn từng tiếng, dùng một loại khẩu khí như đâm vào tim gan người khác thét lớn:
- Triển Mộ Bạch! Thương lượng cái đầu ông nội ngươi!
Triển Mộ Bạch biểu hiện trên mặt tức thì cứng ngắc. Hắn chẳng thể nghĩ tới Tào Quốc Phong lại nói tục như vậy, hoàn toàn không che dấu.
Sau khi Tào Quốc Phong mới mở miệng, Triển Mộ Bạch chợt nhớ ra, giọng khàn khàn chửi mình lúc nãy chính là của vị Tào Thánh Hoàng này.
Hai lần chửi mắng đều lôi dòng họ ra chửi. Ngày mai, e rằng mọi người đều biết Triển Mộ Bạch ta đúng là bị Tào Quốc Phong mắng.
Triển Mộ Bạch là ai? Đây chính là cường giả Thánh Hoàng. Không thể mắng trắng trợn, cho dù nói chuyện to tiếng cũng không được. Phải kiếm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện chứ.
Mắng chửi thô tục, quả thực là không có nửa điểm tu dưỡng. Triển Mộ Bạch tức thì lửa giận bốc lên tận trời xanh. Coi như các ngươi là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ thì các ngươi cũng không thể ngông cuồng như vậy chứ.
- Tào Quốc Phong.
Triển Mộ Bạch quát một tiếng, trong hai mắt lóe ra hàn quang.
- Lão phu luôn luôn lấy lễ đối đãi, mấy trăm năm qua đối với ngươi đều nhường nhịn. Lão phu nhường nhịn ngươi cũng không có nghĩa là lão phu sợ ngươi. Hôm nay ngươi nhục mạ ta như vậy thì nhất định phải cho ta một cái công đạo. Nếu không...
- Nếu không thì như thế nào? Ngươi dám làm gì?
Tào Quốc Phong nở nụ cười thê lương, tuy cười nhưng trên mặt lại đầy sát khí, một loại cảm xúc thê lương cùng với nỗi buồn muốn chết đi cho rảnh.
- Nếu không Triển Mộ Bạch ta cùng ngươi không chết không thôi.
Triển Mộ Bạch hung tợn nói ra. Khuôn mặt Triển Mộ Bạch cũng đã tức giận đến xanh mét. Hơn nữa hắn tự cảm thấy mình có lý thì sao lại phải nhượng bộ.
Lúc nay trời đã sáng, tất cả mọi người đã dậy. Hơn nữa Tào Quốc Phong hét lớn một tiếng như vậy, cơ hồ là là những cao thủ của Tam Đại Thánh Địa , quần áo dù không chỉnh tề, cũng đều vội vàng chạy lại đây.
Vừa tới nơi thì mọi người liền đờ người ra: Người chủ sự của Độn Thế Tiên Cung và Tào Quốc Phong của Phiêu Miểu Huyễn Phủ cùng bảy vị Thánh Hoàng đang giằng co.
Tám người như gà chọi hung hăng đối diện. Không khí nặng nề, ngưng trọng dị thường. Mỗi người trên mặt đều vô cùng bi phẫn. Đám người Tào Quốc Phong tức giận đến mặt mũi vặn vẹo, mắt trừng lên. Triển Mộ Bạch mặt mày xanh mét, toàn thân giận dữ.
Song phương giống như có thù có thù không đội trời chung vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm cho tám vị Thánh Hoàng bực tức tới cỡ này? Quả là không thể tưởng tượng được. Ngày hôm qua rõ ràng còn thấy bọn họ cười đùa ra ngoài uống rượu.
Nghĩ không ra chỉ sau một đêm, lại thay đổi bất ngờ, hai bên bây giờ giống như có thù bất cộng đái thiên vậy.
Hiện tại có nhiều người như vậy, Triển Mộ Bạch lại càng phải giữ thể diện, biết rõ không địch lại cũng phải gắng gượng. Nếu không sau này sao còn mặt mũi gặp người khác. Cho dù là Tào Quốc Phong cũng không thể buộc hắn bỏ qua thể diện được, bất quá là chết mà thôi.
Nghe xong lời nói hùng hồn của Triển Mộ Bạch, Tào Quốc Phong cười dài một tiếng thê lương:
- Không chết không thôi? Triển Mộ Bạch, ngươi quả thật biết cách giả bộ, ngươi cho là hiện tại Tào mỗ còn có thể cùng ngươi đứng chung trong bầu trời này hay sao? Rõ là vớ vẫn. Triển Mộ Bạch, sáu trăm năm, lão phu không phát hiện ra ngươi lại là loại người này!
Hắn bi phẫn nhìn Triển Mộ Bạch, dùng một loại khẩu khí giậm chân đấm ngực, vô cùng hối hận nói:
- Lão phu mắt bị mù a, lão phu mắt mù hơn sáu trăm năm qua. Triển Mộ Bạch, lão phu hôm nay mới rõ con người của ngươi. Không, ngươi không phải là người, ngươi căn bản chính là súc sinh, súc sinh không bằng không bằng cầm thú. Ngươi không phải cùng lão phu không chết không thôi sao? Lão phu thành toàn cho ngươi, hôm nay hai người chúng ta chỉ có một người có thể sống mà rời khỏi đây thôi!
- Đồ khốn!
Triển Mộ Bạch khẩu khí kiêu ngạo nói:
- Tào Quốc Phong, ngươi thật sự là khinh người quá đáng. Ngươi không thu chắt trai ta làm đệ tử, trơ mắt nhìn Triển Mộ Bạch ta tuyệt hậu, còn cố chấp giành đệ tử với ta, làm ta không có người kế tục. Điều này cũng cho qua, như ngươi nói, giúp người không phải là chuyện của ta, không giúp cũng không sao. Lão phu coi như hiểu rõ lòng ngươi sau sáu trăm năm làm bằng hữu. Nhưng giờ ngươi lại ngang nhiên chửi rủa ta. Ngươi còn dám nói Triển Mộ Bạch ta không phải là người. Tào Quốc Phong, ngươi nói thật là hay, đang tiếc ngươi không làm nghề đờn ca hát xướng.
Triển Mộ Bạch cực kỳ bi phẫn vì bị khinh khi quá đáng. Hắn hễ ăn hiếp vậy sao. Chưa từng gặp qua loại vô sĩ như vậy, không giúp đỡ mình thì thôi, quên đi; thấy thiên tài liền tranh dành, ta trở về còn chưa nghĩ ra đối sách gì, hơn nữa ngươi khăng khăng muốn, ta cũng cho ngươi ở gần thiên tài, ngươi còn muốn gì nữa?
Nửa đêm lại mắng ta. Triển Mộ Bạch ta tùy tiện để cho ngươi mắng vậy sao? Tào Quốc Phong ngươi cần thể diện chẳng lẽ Triển Mộ Bạch ta không biết xấu hổ? Thể diện Triển Mộ Bạch ta cũng đáng giá ngàn vàng. Ngươi tưởng cao hơn ta một bậc thì giỏi lắm sao. Chân chính đánh nhau xem, cho dù không địch lại thì lão tử cũng có thủ đoạn kéo ngươi theo cùng.
Mọi người trong Tam Đại Thánh Địa sôi nổi khuyên giải nhưng tám người giữa sân đều không nghe thấy, ánh mắt cừu hận ánh mắt cừu hận nhìn nhau, đại chiến là hoàn toàn có thể, hai bên đều không để ý tới lời khuyên xung quanh.
- Triển Mộ Bạch. Tiểu nhân đê tiện ngươi nạp mạng đi!
Tào Quốc Phong hét lớn, rốt cuộc chịu đựng không nổi, thân hình chợt lóe lên biến mất, khi hiện ra thì đã ở ngay cạnh Triển Mộ Bạch hung hăng công kích hơn mười chưởng.
Triển Mộ Bạch tức giận, cũng không tránh né, dùng chiêu đón lấy. Giữa sân tiếng nổ lớn bang bang vang lên, mặt đất lập tức nứt nẻ, tường vây quanh, phòng ốc nhanh chóng sụp đổ.
Bụi mù bay khắp nơi, hai người không hẹn mà cùng thay đổi sách lược, bay ngươi lên không trung, làm cho mọi ngươi chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo ra sao thì hai người đã đánh tiếp.
Hai vị Thánh Hoàng toàn lực đại chiến, người khác cho dù muốn cũng không dám nhúng tay vào chỉ còn cách theo ngẩng đầu theo dõi trận chiến.