“Vậy hòa thượng vẫn còn ở đây sao?”
“Cứ luôn tìm mảnh vỡ, người đã chết được mấy ngày rồi…”
“Bây giờ quá đáng sợ…”
……
Thị Phi không nghe thấy lời người khác nói, y chỉ cố gắng thu nhặt lại những gì có thể tìm được.
Những mảnh xương ngổn ngang, pháp khí của Đường Thời, nhẫn trữ vật, bia thơ vỡ vụn…
Chiến trường rất lộn xộn.
Trái tim Thị Phi bình lặng hơn bao giờ hết.
Y không còn nhớ rõ, mình đã tụng bao nhiêu kinh Phật trong những năm qua để có được sự bình lặng như bây giờ. Người tu Phật chỉ cần mang lòng thanh tịnh vô ba mà thôi.
Từ ngày đến đêm, vô số người qua kẻ lại, vô số tới bên cạnh y, sau khi xem trận chiến này chỉ để lại một mớ hỗn độn.
Đối với Thị Phi mà nói, đây chỉ là tìm kiếm xuyên suốt ngày đêm mà thôi.
Mới bảy ngày trôi qua thôi, nhưng tợ như đã lướt qua ngàn năm.
Vẫn còn tu sĩ sống sót trong Đạo Các, hoàn toàn không để tâm đến hòa thượng nhem nhuốc kia nữa, bọn họ bận rộn trùng tu lại Đạo Các của mình.
Mà Hư Đạo Huyền không thể nào định hình lại thân thể nữa. Hắn không còn quan tâm đến sự sống chết của Đạo Các, lúc này hắn đến cầu xin Đông Nhàn, cầu Đông Nhàn có thể giúp mình. Bây giờ Đạo Các như rồng mất đầu, vô cùng náo loạn.
Tiêu Tề Hầu bị thương quá nghiêm trọng trong trận chiến lúc trước, lúc Các chủ Kiếm Các đến xem sự thay đổi nghiêng ngả do trận chiến này tạo thành, thuận tiện mang hắn rời đi, tựa như đang kiêng kị điều gì.
Tám Các Đạo tu ở Đại Hoang, hai Các của Yêu tu, đều có người tới xem, chỉ có Ngục Các và Âm Các không phản ứng.
Người có lẽ Ma tu cũng đến xem, nhưng đối với bọn họ, đây mới là chuyện tốt.
Nhìn đám Đạo tu chém giết lẫn nhau, nhìn quân cờ đen do Thiên Tôn bày ra đóng vài trò lớn như vậy trong tích tắc, thật sự rất đắc ý.
Người cuối cùng đến là Thang Nhai.
Hắn đến từ xa xa bên kia sa mạc, đứng trước chiến trường ngổn ngang, chỉ toàn là máu tươi đầy đất, không nhìn rõ hài cốt, trong gió dường như vẫn còn lưu lại sự điên cuồng của trận chiến ngày hôm đó.
Theo sự hiểu biết của Thang Nhai với Đường Thời, tên này đi đến đâu là gây bão táp đến đó,. Mặc dù đoán được trận chiến xây Các thứ mười ba của Đại Hoang tất sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Thang Nhai lại không ngờ Đường Thời sẽ đùa giỡn mạng sống của chính mình như vậy.
Hắn ngẫm lại, bỗng nhiên bật cười
Phương xa đã không nhìn thấy Thị Phi, lúc Thang Nhai tới, Thị Phi đã đi rồi.
Còn y đã đi đâu thì không ai biết cả.
Dựa theo quy củ, nếu sau mười lăm ngày Thị Phi không xuất hiện ở Âm Các, coi như Thị Phi thua.
Tiểu Tự Tại Thiên Xây Các cũng mất hết hy vọng.
Nhưng hiện tại, Thị Phi còn có thể xuất hiện hay không, chính là một bí ẩn.
Thang Nhai cố ý đến trễ, bởi vì hắn phát hiện mình hình như còn chưa kịp thưởng thức —— thế gian này sẽ càng đặc sắc như Lục Từ từng nói.
Thế giới của Đường Thời đúng là rất đặc sắc, nhưng bản thân cũng không tránh khỏi sự đặc sắc này, mà còn nghiêng về phía hiểm nguy,
Toàn bộ Đại Hoang, đã bị trận chiến này làm khiếp sợ.
Từ đường phân cách giữa cửa núi Kiếm Các và Đạo Các, đánh thẳng đến Đạo Các, thậm chí Đạo Các nghìn năm còn bị Đường Thời dùng ấn Thiên Các giã nát không còn một mảnh. Toàn bộ Đạo Các đã trở thành trò cười cho Đại Hoang. Trải qua trận chiến này, Đạo Các lần thứ hai bị tổn hao nguyên khí, nhưng lần này còn đáng sợ hơn lúc tàn sát của Minh Luân., tạo thành thương tổn cực lớn cho Đạo Các, Lần trước, bọn họ còn có thể bổ sung người vào mười tầng lầu trong thời gian ngắn, lúc này lại hoàn toàn không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đạo Các biến thành nơi có ít người nhất trong mười hai các.nhân số tốt nhất trong Thập Nhị Các.
Không ít tu sĩ cũng bị vạ lây, cũng rất nhiều tu sĩ dường như đã thấy rõ bộ mặt của Đạo Các, hoặc bị Đạo Các dọa sợ, nháo nhào rời Các.
Vì thế, Đạo Các gặp phải mùa đông giá rét đầu tiên trong lịch sử xây Các.
Thang Nhai đứng tại chỗ một lúc lâu, hơi nhíu mày, rốt cục vẫn nhíu mày, bấm ngón tay bày ra mấy luồng sáng trên chiến trường, sau đó tính toán, nhưng cuối cùng trên quẻ tượng chưa từng xảy ra biến hóa nào.
Nghe nói Thị Phi từng ở chỗ này tìm kiếm dấu vết Đường Thời để lại, cho dù là xương hay máu thịt, hoặc là quần áo thậm chí pháp bảo, có lẽ…còn cứu được chăng?
Nhớ lại toàn bộ câu chuyện do người khác kể lại, Thang Nhai cảm thấy thật khó tin.
Đại sư huynh Đường Thời là một Ma tu, hơn nữa là người giết hắn, trước đó luôn bị Đường Thời đè đánh, cố ý dẫn Đường Thời tới diêt Đạo Các. Đường Thời có lẽ cũng nhìn ra, nhưng hắn tương kế tựu kế, đi theo tới, thuận tiện đối phó Đạo Các —— chỉ là, bản lĩnh của Đỗ Sương Thiên vẫn cao hơn nhiều.
Nếu Đường Thời chết, vở kịch này hình như hết thú vị rồi, còn ai có thể xoay chuyển toàn bộ thế cục của Xu Ẩn Tinh đây?
Thang Nhai nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm ra được một ai khác.
Ông thở dài rồi rời đi.
Xa xa, Thôi Nhất Hàng nhìn bóng dáng Thang Nhai biến mất, liền cau màu, sau đó hắn lập tức phát hiện một bóng dáng xuất hiện cạnh mình.
“Chương tầng chủ?” Thôi Nhất Hàng sửng sốt.
Chương Huyết Trần chắp tay sau lưng, đứng ở chỗ này, tung ra một kết giới, mang theo ý cười hiếm thấy hỏi: “Ta chỉ tới xem thôi, không muốn thấy ngươi ở đây. Các chủ giao cho ngươi nhiệm vụ gì?”
Thôi Nhất Hàng bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn gật đầu cứng ngắc, rồi quay đầu nhìn chiến trường vắng bóng người: “Có lẽ không cần nữa.”
“Chỉ là một trận chiến xây Các, nhưng ai ai cũng quyết làm khó y cho kỳ được.”
Chương Huyết Trần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Thôi Nhất Hàng, đồng thời mất đi nhiệt độ.
Hắn xoay người rút kết giới liền rời đi đuổi theo Thang Nhai.
Thôi Nhất Hàng đứng tại chỗ, không nói lời nào.
Ai cũng biết cả…
Ngày thứ bảy, Thị Phi vẫn đi loanh quanh trên chiến trường tìm kiếm di vật Đường Thời, sau đó biến mất.
Không biết hòa thượng áo trắng kia đã đi đâu.
Đề tài về trận chiến của Đạo Các quá lớn, gây sốt không ít nơi.
Cửu Nhật Cửu Dạ Thái Thượng Tình Trận, Đạo Các đi đánh lén, về sau chuyện chuyển thiên dời địa xảy ra, ấn Thiên Các xuất hiện trong tay Đường Thời, đại sư huynh Tẩy Mặc Các hắc hóa, sư huynh đệ đồng môn tương tàn, cuói cùng Đường Thời hoàn toàn vứt bỏ đồng đội của mình, một mình chiến đấu. một mình tiêu diệt nửa Đạo Các, ngay cả các chủ Đạo Các là Hư Đạo Huyền cũng bị hủy hết thân thể, chỉ chỉ còn lại Nguyên Anh, nguyên khí đại thương.
Càng ly kỳ hơn là, Đường Thời lợi hại như vậy, thế mà sẽ bị Đỗ Sương Thiên dễ dàng ám sát.
Nếu Đỗ Sương Thiên thật sự là đại sư huynh của Đường Thời, như vậy Tẩy Mặc Các có vấn đề gì không? Một môn phái nhỏ ở bốn vùng núi Tiểu Hoang, sao có thể xuất ra một nhân vật cường địa như vậy? Lúc trước Ứng Vũ ở đài Tứ Phương rất lợi hại, Đường Thời càng không cần phải bàn —— biểu hiện của Đỗ Sương Thiên ở hội Tứ Phương Đài, kỳ thật chỉ có thể nói là bình thường, cho nên bây giờ Đỗ Sương Thiên đột nhiên đánh lén thành công, đúng là ngoài dự liệu của mọi người, thậm chí còn khiến người khác rung động khôn nguôi.
Trong khoảnh khắc đó, ai cũng nói Đường Thời đã chết, thân phận Đỗ Sương Thiên trở thành tâm điểm chú ý.
Mà Đỗ Sương Thiên đang ở nơi nào?
Hắn đang trên đường đi Tẩy Mặc Các, cảnh non xanh nước biết tú lệ này không quan hệ gì đến hắn.
Hắn không đi từ Đại Hoang, trong kia không phải là nơi thuộc về hắn, đồng thời đám tu sĩ đại năng đó không ai hưng trí bừng bừng tới khoa tay múa chân trước mặt hắn, nếu tới lúc đó thì Đỗ Sương Thiên khóc không ra nước mắt mất.
Từ Đạo Các đi ra, hắn đi thẳng về phái đi, đi qua ranh giới giữa đông bắc của Thiên Ma Địa Giác và đông nam Thiên Ma Thiên Giác, tiến vào Đông Sơn Tiểu Hoang.
Đỗ Sương Thiên không dừng lại ở Thiên Giác, mặc dù tất cả mọi người đều đã biết Đỗ Sương Thiên sắp trở về, nhưng hiện tại Đỗ Sương Thiên còn có chuyện rất quan trọng cần lần.
Từ Đông Sơn đến Nam Sơn, chỉ là chuyện trong cái búng tây, tốc độ phi hành của Đỗ Sương Thiên cực nhanh, bây giờ hắn không thể di chuyển trên phạm vi lớn, nếu bị phát hiện, kế hoạch của hắn sẽ không thể thành công.
Dù sao hắn đã hạ sát chiêu rồi, nghĩ Đường Thời đã chết hẳn, nhân cơ hội diệt cỏ tận gốc thì mới tốt.
Trên núi Chiêu Diêu, cỏ Chúc Dư vẫn tươi xanh mơn mởn, Bạch Ngọc và Âu Dương Tuấn nội môn đều ra ngoài du lịch, Đường Thời hiển nhiên không ở trong Các,, đã là người chết trong mắt mọi người. Mà Ứng Vũ, hiện tại còn đang ở trong Tàng Các Đại Hoang, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.
Cho nên hiện tại trong Tẩy Mặc Các từ trên xuống dưới, đều là đệ tử bình thường, ngoài ra chỉ có ba vị trưởng lão.
Trời xanh ngắt ánh sáng, đẹp đẽ lạ thường.
Tâm tình Tống Kỳ Hân rất tốt, nàng đã nuôi dưỡng giống trái cây Thất Châu mới, nếu trưởng lão biết được sẽ rất vui.
Nhưng không biết, tam sư đệ và tứ sư đệ, bao giờ mới trở về.
Tống Kỳ Hân nhìn chuỗi quả Thất Châu xinh đẹp trong tay mình, nếu có thêm màu sắc rực rỡ này vào trong tranh tất nhiên sẽ càng mỹ lệ. Thật ra nàng đang nghĩ đến người đó…
Bỗng nhiên được linh tính mách bảo, lúc Tống Kỳ Hân quay đầu lại, nhìn thấy người đang ngự không đến, đứng giữa không trung.
“Đại sư huynh——”
Đại sư huynh đã trở lại.
Đỗ Sương Thiên mỉm cười, trên người vẫn mặc họa thường thủy mặc núi sông, Suối Mặc trên núi chuyển động tụ thành ao Tẩy Mặc bên chân hắn.
Xa xa, toàn bộ núi Chiêu Diêu tao nhã và yên tĩnh như xưa.
Hắn trả lời, “Sư muội.”
***
Hắn không ngờ, Đỗ Sương Thiên sẽ tới tìm hắn.
Vừa nhìn thấy hắn, Tiêu Tề Hầu đã hoàn toàn khiếp sợ.
Đây là ngày thứ mười, không ai biết Thị Phi đã đi đâu, đề tài về Đường Thời và Đỗ Sương Thiên trải đầy Đại Hoang, nhưng vẫn chưa truyền ra ngoài Đại Hoang, dù sao Đại Hoang không bao giờ thích đưa chuyện trong Đại Hoang đến Tiểu Hoang.
Nơi này là ở bên ngoài Kiếm Các. Cổng đã đóng, nơi này có hai ngọn núi cao, và một thanh kiếm tàn.
Tiêu Tề Hầu thích nhất nơi này, Đỗ Sương Thiên từ dưới chân núi đi lên dừng lại. Nhìn như lơ đãng, nhưng Tiêu Tề Hầu biết, hắn tới tìm mình.
Quả nhiên, Đỗ Sương Thiên từ bên dưới đi lên Tiêu Tề Hầu nhạy bén cảm giác được mùi máu tươi trên người hắn.
Vừa rồi hắn đã giết rất nhiều người.
Đây là cảm giác trong tiền thức của Tiêu Tề Hầu.
Hắn hỏi, “Ngươi làm gì ở đây?”
Đỗ Sương Thiên nở nụ cười: “Đúng như ta nghĩ.”
“Ý ngươi là sao?” Tiêu Tề Hầu không thích nói úp mở.
Theo hắn thấy, độ nguy hiểm của Đỗ Sương Thiên rất cao, nếu lúc này hắn ra tay thì mình không thể tránh thoát.
Đó là một cảm giác rất lạ. Đối với người quá mức mạnh mẽ, đôi khi thực sự không thể sinh ra bất kỳ phản kháng nào. Sự tồn tại mạnh mẽ nhất thường là thứ mình khao khát nhất.
“Ngươi có tâm ma, cần gì phải tu đạo? Nếu trong lòng khát vọng, cần gì phải bị trói buộc bởi luật lệ chứ? Đi theo ta”
Đỗ Sương Thiên rất tự tin.
Đi theo ta.
Tiêu Tề Hầu im lặng thật lâu.
Hắn đứng đó, không nhúc nhích.
Khi gió núi lướt qua, thổi tung quần áo trên người Đỗ Sương Thiên, Tiêu Tề Hầu mới phát hiện —— không biết từ khi nào, Đỗ Sương Thiên đã cởi bỏ họa thường, mặc áo choàng màu lam sẫm dệt vàng, khí chất toàn thân thay đổi triệt để.
Qua thời gian ước chừng một nén nhang, Tiêu Tề Hầu vẫn không nói gì.
Đây tựa hồ chính là thời gian Đỗ Sương Thiên chờ đợi, hắn xoay người muốn rời đi.
Tiêu Tề Hầu đột nhiên hỏi: “Ngươi là ai? ”
Đỗ Sương Thiên từ trên đài cao nhảy xuống, bỏ lại một câu: “Trong lòng ngươi đã có đáp án.”
Đối với Tiêu Tề Hầu mà nói, đây là một lựa chọn rất khó khăn.
Nhưng hắn biết, kỳ thật mình không thích hợp với Kiếm Các.
Con người, luôn phải chọn con đường phù hợp với họ.
Ngày thứ mười một, Tiêu Tề Hầu Kiếm Các mất tích.
Ngày thứ mười hai, các chủ Lam Cơ của Phù Các đã ngã xuống hoàn toàn.
Ngày thứ mười ba, Âm Các quyết định gia hạn thêm thời gian cho Thị Phi.
Ngày thứ mười bốn.
Thị Phi ngồi ở trong của Lạn Kha, lần đầu tiên cảm giác thời gian trôi qua quan trọng tới nhường nào. Từng giây từng phút, trôi qua như cát lún, không thể bắt được.
Sắc mặt y tái nhợt đến khác thường, quay đầu nhìn mấy thứ đặt bên cạnh mình.
Cũng chỉ có thể gọi là đồ vật.
Bị ánh sáng nóng rực thiêu đốt hết máu thịt, thân thể Đường Thời chỉ còn lại một bộ khung xương, vương vãi khắp nơi, muốn ghép lại cũng không dễ. Hơn nữa khi thu thập những mẩu xương kia, Thị Phi phát hiện trên những mảnh xương này đã không còn linh khí nữa. Nói cách khác, phương pháp hồi hồn không toàn không có tác dụng.
May mắn thay, còn có những tấm bia thơ.
Bia thơ của Đường Thời, là sự tồn tại rất diệu huyền.
Mỗi một tấm bia thơ nho nhỏ có thể thấy một bài thơ, mà trên đó là nét chữ của Đường Thời. Chữ viết khắc sao vào, bên trong hiện lên một ít tia sáng tí tị.
Y xếp những tấm bia thơ này ra thành khung xương người, dùng máu tươi rưới lên, cắt thịt lóc xương…
Hoa sen nghìn cánh hé ra từ đầu ngón tay đang chảy máu của Thị Phi, y cúi đầu liếc nhìn, không còn khí lực để mỉm cười.
Thị Phi tu Phật, không chạm đến điểm cốt yếu sẽ không giết người.
Mà Đường Thời, không phải là điểm cốt yếu của Thị Phi.
Có đôi khi Thị Phi suy nghĩ, thật ra mình rất kỳ lạ, nhưng nếu lấy Tiểu Tự Tại Thiên và Đường Thời ra so sánh, tất nhiên y sẽ không chọn Đường Thời. Mà lựa chọn này, Thị Phi đã làm từ lâu rồi.
Làm bị thương người thì nhất định là hại người, nhưng cũng chỉ hại được một ngàn địch tám trăm, chưa kể Đường Thời không phải là “địch”.
Cho dù Đường Thời là người cầm cờ, phạm phải tội ác nặng nhất thì có hại gì đâu?
Phật nói: Tất cả chúng sinh đều bình đẳng.
Người cũng tốt, tiên cũng được, Đường Thời cũng tốt, Thời Độ cũng được, Đông Thi càng không sao cả…
Có lẽ Thị Phi đã trở thành một quân cờ trong ván cờ này, mà —— có lẽ y chỉ là một người bị Đường Thời lợi dụng, những gì xảy ra lúc này đều do Đường Thời bày mưu tính kế, chỉ là chính hắn không biết mà thôi…
Nhưng đây là ” có thể”, mặc dù “có thể” này sẽ biến thành “chắc chắn”, thì Thị Phi sẽ không thay đổi lựa chọn của mình.
Điểm cốt tử của y không phải Đường Thời, cũng sẽ không bởi vì cái gọi ván cờ lớn trong trời đất này mà thay đổi bản tâm.
Điều Thị Phi tin tưởng chính là: mình là sự tồn tại chân thật, không phải do ai tạo nắn, so với Võ Lăng Đạo Nhân, đã là một điều may mắn rồi.
Thời gian sắp đến, trận chiến của Tiểu Tự Tại Thiên xây Các vẫn không thể dừng lại.
Thị Phi nhìn lướt qua hoa sen nghìn cánh kia, khẽ lắc tay, lấy nó ra đặt trong lòng bàn tay rồi để bên cạnh thi cốt kia.
Nếu quan sát kỹ, sẽ thấy đống bia thơ vỡ vụn, mảnh xương, thậm chí những thứ khác xung quanh đều có dấu vết màu nâu nhạt, giống như trận pháp được vẽ bằng máu.
Trận pháp này có hai tâm trận, một cái ở chỗ mảnh vụn kia, cái còn lại thì ở chỗ Thị Phi.
Y giơ tay lên, thắp sáng một ngọn đèn, đặt bên cạnh mình, rồi từ từ nhắm mắt lại, chuẩn bị đứng dậy.
Tốc độ dòng chảy thời gian bên trong cửa Lạn Kha gấp mười lần bên ngoài, bên trong mười ngày bằng một ngày bên ngoài. Với thời gian này, có lẽ vẫn có thể có cứu được.
Thân thể hao tổn quá lớn, Thị Phi nhanh trí điều tức trước, nhắm mắt một lúc lâu ——
Một bàn tay, ngón tay thon dài xinh đẹp, mang theo móng tay màu đen, khí mực cuồn cuộn đậm đặc chưa từng có, thậm chí lộ ra móng tay của hắn, trong không khí mang theo ít dấu vết, nhẹ nhàng quàng lên tăng bào của Thị Phi.