Quả thật đây là một điều kiện hấp dẫn mà Đường Thời không có cách nào cự tuyệt.
Y đáp ứng thì hoàn toàn không có chỗ xấu, thậm chí cho tới bây giờ Đường Thời còn chưa suy xét đến khả năng đây là một cái hố để hãm hại mình; nếu nói không đáp ứng thì trái lại sẽ tổn thất một cơ hội. Đường Thời cũng không hiểu rõ về hội Tứ Phương Đài, sau này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì y cũng hoàn toàn không thể nắm chắc, phía sau còn có một cơ hội như thế đương nhiên là chuyện tốt.
Thang Nhai chỉ nói y hãy suy xét một chút, nhưng thật ra hắn đã khẳng định Đường Thời cuối cùng vẫn sẽ đáp ứng mình.
Sự thật cũng như hắn dự đoán, trước khi hội Tứ Phương Đài bắt đầu thì Đường Thời cũng đã đạt được tư cách để tiến vào Đất Hoang.
Cảm giác này giống như đi cửa sau vậy, nhưng hơi khác với đi của sau chân chính, mà nếu được đi cửa sau thì đó cũng là một loại bản lĩnh —— cửa sau của Tàng Các cũng không phải đều có thể mở ra cho mỗi người.
Thang Nhai nhìn Đường Thời, hỏi: "Năm linh thuật này của ngươi thật sự muốn đem bán đấu giá sao?"
Đường Thời gật đầu, không rõ Thang Nhai vì sao lại cố ý hỏi ra như thế, "Có gì không ổn à?"
Hắn lắc đầu, bờ môi xanh tím của Thang Nhai dường như đã khôi phục một chút huyết sắc, ngay sau đó ngón tay hắn chạm lên ngọc giản, những linh thuật chứa trong ngọc giản đã hiện ra, ánh mắt Thang Nhai chợt loé lên, sau đó hắn thả ngọc giản xuống, cũng làm y hệt như thế với mấy ngọc giản còn lại theo thứ tự, cuối cùng hắn nói: "Cấp bậc của những linh thuật này đều không thấp, bất kể là ngươi tự mình làm ra hay mua từ nơi khác đến thì với cả đại lục mà nói đây là một linh thuật mới hoàn toàn. Chí ít Thang mỗ chưa từng thấy qua, chúng nó có tên không?"
"Có." Tay Đường Thời chỉ vào miếng ngọc giản thứ nhất rồi lần lượt chỉ theo thứ tự, "Xuân phong xuy hựu sinh, Hoa lạc tri đa thiểu, Đối ảnh thành tam nhân, Giang Lăng nhất nhật hoàng, Đại tuyết mãn cung đao, thuật Giá y."
Những linh thuật này dĩ nhiên đã được sửa đổi, uy lực của nó không mạnh bằng tự Đường Thời thi triển ra, huống chi trong quá trình sửa đổi thì theo quỹ đạo vận hành linh lực sự thần kỳ chân thật đều sẽ được ẩn đi. Bởi thế sự huyền bí của nó chỉ có Đường Thời biết, người khác căn bản đoán không ra, dù sao cũng sẽ không có ai biết cách sửa quỹ đạo vận hành linh lực trong kinh mạch ra sao.
Thang Nhai nhớ kỹ tên những linh thuật này rồi mỉm cười, cho Đường Thời một câu trả lời chắc chắn: "Xuân phong xuy hựu sinh thuộc tứ phẩm; Hoa lạc tri đa thiểu thuộc tam phẩm; Đối ảnh thành tam nhân thuộc ngũ phẩm; Giang Lăng nhất nhật hoàng thuộc tam phẩm; Đại tuyết mãn cung đao thuộc tam phẩm; Thuật Giá y thuộc ngũ phẩm."
Thấp nhất là tam phẩm, cao nhất là ngũ phẩm, vẻ mặt của Đường Thời vô cùng bình tĩnh, lông mày chỉ hơi nhếch lên một chút, nói: "Sau khi Thang tiên sinh nói ra chắc chắn phẩm cấp của chúng thì ta lại hơi hối hận rồi đấy."
Vào lúc Đường Thời còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, y có thể bán ra linh thuật thuộc cấp tam phẩm vừa gieo trồng vào mùa xuân và thu hoạch vào mùa thu, cho đến khi trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ thì đã có thể bán linh thuật thuộc cấp ngũ phẩm, nếu như việc này truyền ra ngoài được người khác nghe sẽ thấy rợn cả người.
Thang Nhai nhất thời còn đang cảm thán bản thân không chỉ nhìn linh thuật chuẩn mà nhìn người cũng chuẩn, hắn nên sớm lôi kéo Đường Thời mới đúng.
Với cấp độ và sự giám định phẩm chất đó thì Đường Thời cũng chợt yên tâm hơn—— giá trị lợi dụng của y quả nhiên không hề thấp.
"Chỉ tiếc, hối hận đã không kịp nữa rồi." Ngón tay thon dài của Thang Nhai gõ gõ trên mặt bàn, hơi mơ hồ gợi ra ý cười nóng bỏng, hắn nói: "Nhưng mà nếu muốn tiến thêm một bước nữa để hợp tác thì có thể thương lượng. Nghĩ thử đi, nếu ngươi cứ tiếp tục phát triển theo con đường chế tạo linh thuật này thì tất nhiên sẽ trở thành linh thuật sư nổi tiếng nhất cả Đất Hoang, giá cả của linh thuật cũng theo đó mà cao lên. Nếu như ngươi nguyện ý, hội đấu giá hôm này của Tỳ Hưu Lâu sẽ an bài riêng cho ngươi một buổi biểu diễn."
Buổi buổi biểu diễn dành riêng cho hội đấu giá Đường Thời đã nghe nói qua, chỉ chuẩn bị cho một vài danh nhân có chuyên môn, chẳng hạn như Luyện Khí sư cấp cao hay Linh thuật sư cấp cao, nếu như so với Đường Thời hiện tại có thể bán ra linh thuật thuộc cấp ngũ phẩm thì mặc dù tu vi của y còn chưa theo kịp nhưng chí ít y cũng ở cấp bậc Linh thuật sư. Tu vi của Đường Thời còn đang dừng giữa tầng thứ ba của Kim Đan kỳ mà đã tạo ra được linh thuật thuộc cấp ngũ phẩm.
Thật ra Thang Nhai cũng toan tính không ít, khi Đường Thời bán linh thuật cho Tỳ Hưu Lâu là vào lúc y chưa hề nổi tiếng, cho dù đến lúc đó Đường Thời có lựa chọn một Các khác trong mười hai Các của Đất Hoang đi nữa thì ít nhất hai bên đã có tình cảm với Tàng Các của hắn rồi, thế nên Tỳ Hưu Lâu vẫn không hề làm ăn lỗ vốn.
Lúc Đường Thời nghe được vài chữ "Buổi biểu diễn dành riêng cho hội đấu giá" thì có chút kinh ngạc, y hỏi: "Buổi biểu diễn riêng cho sẽ tiết lộ tên và môn phái của ta, hay thậm chí là những tin tức khác sao?"
Câu hỏi này cũng cho thấy bây giờ Đường Thời chưa có ý nghĩ muốn nổi tiếng —— nhưng chuyện này không hẳn là không có biện pháp giải quyết.
Thang Nhai tựa như đã sớm đoán được, hắn nói: "Nếu ngươi không muốn tiết lộ tin tức nào thì chúng ta sẽ cho ngươi tiến hành nặc danh ở hội đấu giá, chờ đến khi ngươi muốn xuất hiện trước mặt mọi người thì sẽ công bố thân phận sau."
Tỳ Hưu Lâu rất nhanh đã cân nhắc đủ loại tình huống, chuẩn bị đủ loại phương án, ứng đối với chuyện này tất nhiên nhuần nhuyễn vô cùng, cũng khiến người hợp tác có suy nghĩ "Tỳ Hưu Lâu rất đáng tin cậy", thế nên là một người khách như Đường Thời cũng bị thuyết phục một chút.
Hay là nói...khiến y cảm thấy sâu không lường được, cảm giác bị thuyết phục không đến từ Tỳ Hưu Lâu, mà là Thang Nhai.
Cuối cùng Đường Thời lựa chọn cái sau, phương án giải quyết càng phù hợp với tình huống của Đường Thời hiện tại hơn.
Đây được gọi là cây to đón gió, còn chưa tới hội Tứ Phương Đài mà y đã nổi danh, tốt nhất là mười năm này nên để cho y và một số tin tức liên quan đến y chìm vào trong nước. Con người sợ nổi tiếng, heo thì sợ mập, nếu trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích thì không hề ổn chút nào, khiêm tốn lại vẫn hơn—— tuy rằng Đường Thời chưa hề biết khiêm tốn là cái gì, hễ bắt đầu đánh nhau là bản tính tiện nhân lộ rõ mồn một.
Thang Nhai bảo: "Vân Cẩm, em đi sắp xếp chuẩn bị cho buổi biểu diễn, cứ dựa theo yêu cầu của Đường sư đệ là được."
"Vâng." Vân Cẩm khom người đáp lời, sau đó nàng tiến lên mời Đường Thời đi cùng mình.
Đường Thời chắp tay hành lễ với Thang Nhai rồi mới đi theo.
Thấy Đường Thời đã biến mất trong góc hành lang nhỏ hẹp, Thang Nhai đưa tay nhấn lên ấn đường rồi ngồi xuống, ngón tay làm vài thủ quyết lên những linh thuật mà Đường Thời vừa lấy ra kia —— linh thuật có ngàn ngàn vạn vạn, Thang Nhai sớm đã nhìn những linh thuật đến phát chán, mấy năm gần đây hắn thích pháp bảo và đan dược hơn nhiều, còn về linh thuật thì cũng đã lâu rồi chưa có cảm giác kinh diễm như hôm nay.
Vân Cẩm sau khi đưa Đường Thời đến nơi chuẩn bị thì mới quay lại lần nữa, bộ dáng vẫn sợ hãi như trước, nhẹ giọng nhắc nhở Thang Nhai, "Thang tiên sinh, ngài nên dùng dược rồi."
Thang Nhai đè mí mắt, ngón tay mân mê sợi dây đang rũ xuống trên y phục thêu hình đoá hoa của mình, nói: "Không cần, tiếp tục tra chuyện về Hoàng sừng, một tin tức cũng không được bỏ sót, tình huống của Phạm Vũ Thành bên đó rốt cuộc ra sao phải mau chóng làm rõ ràng."
Tuy hắn nói không cần dược nhưng Vân Cẩm vẫn nơm nớp lo sợ như vậy, nàng chần chờ hồi lâu vẫn không đi, mở miệng muốn nói: "Nhưng mà Các chủ nói —— a!"
Trước mắt nhoáng lên một cái, vẻ mặt lạnh như sương băng của Thang Nhai đã xuất hiện trước mặt nàng, bàn tay lạnh như băng bóp lấy cổ của nàng, đẩy nàng lên cây cột sơn đỏ ẩn sau bức rèm che, nàng chỉ cảm thấy yết hầu của mình có lẽ bị đứt mất rồi, không thốt ra lời, chỉ có thể há to miệng muốn hô hấp. Ánh mắt hoảng sợ dừng trên người Thang Nhai, nàng vốn chưa hề nghĩ đến sẽ có tình cảnh hiện tại.
Cho dù nói Thang tiên sinh tâm trạng thất thường nhưng hắn cũng chưa từng thất thường đến nông nỗi này, sau khi hắn bị thương thì tâm trạng mỗi ngày càng hỏng nặng hơn, bây giờ vậy mà...
Khuôn mặt Thang Nhai áp sát bên tai nàng, hắn liếm vành tai nàng, hoa tai bạc băng lãnh rơi xuống xương cổ nàng khiến cả người nàng đều phát run.
"Làm lô đỉnh của Các chủ rất không thú vị nhỉ, mỹ nhân của hắn có hàng nghìn ả, chi bằng em trở thành lô đỉnh của ta, còn có thể giúp ta chữa thương..."
...
Con đường chật hẹp phía trước ló ra một cái đầu, không hiểu sao Đường Thời lại liếc sang đó một cái, thấy trước mặt có một tiểu nhị đưa cho mình một khối bài tử mới hoàn toàn, bên trên được khắc bảy cánh hoa sen, Đường Thời nhìn qua đã biết ngay đây là cấp bậc gì —— cảnh giới của giao dịch mà không ai đạt được trong truyền thuyết đây mà.
Thế mà bây giờ mình lại lấy được...
Đường Thời tiếp nhận bài tử của Tỳ Hưu Lâu rồi mới hỏi tiểu nhị nọ: "Ngươi biết buổi biểu diễn dành riêng cho hội đấu giá bắt đầu khi nào không?"
"Sau nửa canh giờ nữa, ngài chỉ cần ngồi chờ ở trong này là được."
Phía dưới còn đang tiến hành hội đấu giá thông thường, Yến Hồi Thanh cũng ngồi tùy tiện ở dưới đó, một bộ dáng không hề sợ bị người khác phát hiện, hiên tại Đường Thời đang ngồi trên vị trí rất cao, có thể liếc mắt một cái là nhìn được cả quang cảnh ở dưới. Y ngồi im lặng, chỉ cần chờ buổi biểu diễn dành riêng cho y bắt đầu.
Nữ chủ trì hội đấu giá hình thư đã được thay người mới, chẳng qua phong cách vẫn như nhau, sau khi định giá kết thúc thì nàng liền thông báo tin tức sắp tiến hành buổi biểu diễn dành riêng cho hội đấu giá đến mọi người, "Mời chư vị chờ một chút, một khắc sau linh thuật sư của Tỳ Hưu Lâu sẽ tiến hành một buổi biểu diễn. Vật phẩm gồm ba linh thuật tam phẩm, một linh thuật tứ phẩm và hai linh thuật ngũ phẩm. Bằng hữu tuỳ ý tham gia nên sau buổi biểu diễn y sẽ ở lại phòng riêng của hội, một khắc sau sẽ lập tức bắt đầu."
Đột nhiên lại có một buổi biểu diễn dành riêng cho hội đấu giá, linh thuật thuộc cấp tứ phẩm cũng thôi đi, ngay cả cấp ngũ phẩm cũng có? Tỳ Hưu Lâu vào lúc nào có linh thuật sư lợi hại đến vậy?
Tình huống quen thuộc, tất cả mọi người đều đang đoán vị linh thuật sư sắp biểu diễn rốt cuộc là ai, run rẩy kể tên những linh thuật sư mà mình biết một lần nhưng lại không hề có kết quả gì.
Tò mò có thể khiến bọn họ ở lại, Yến Hồi Thanh vốn cũng nghĩ chắc là ai đó thôi, nhưng thấy lâu rồi mà y vẫn chưa trở lại nên ông xác định chắc chắn là tên tiểu tử Đường Thời kia, thế nên ông cũng hưng trí bừng bừng mà ở lại.
Linh thuật đấu giá đầu tiên là thuộc cấp tam phẩm, bầu không khí cũng coi như náo nhiệt, ba cái linh thuật thuộc cấp tam phẩm tổng cộng bán với giá một vạn tám, vượt xa với dự đoán của Đường Thời, sau khi nữ chủ trì nói ra công hiệu của Xuân phong xuy hựu sinh thuộc cấp tứ phẩm thì ngay lập tức phía dưới sôi nổi hẳn lên.
Xuân phong xuy hựu sinh có thể nói là bí kỹ tuyệt địa phùng sinh, có được nó thì tương đương với có bùa hộ mệnh, thứ này được nhóm tu sĩ tranh giành muốn có dường như cũng nằm trong dự kiến của Đường Thời.
Một linh thuật này thôi đã định giá trên trời là một vạn tám, bằng giá với ba cái linh thuật tam phẩm của Đường Thời gộp lại.
Mặc dù người bình tĩnh như Đường Thời lúc nghe được giá cả cũng nhịn không được mắng một câu "Thổ hào chết tiệt."
Sau khi sửa đổi thì hiệu quả của Xuân phong xuy hựu sinh không bá đạo bằng ban đầu, thương tổn gây ra cho tu sĩ cũng sẽ không quá lớn, chỉ có thể hồi phục một nửa linh lực, nhưng thế cũng đã đủ lắm rồi. Linh thuật để bán đấu giá không chỉ nhìn cấp bậc, mà còn muốn xem khả năng sử dụng của nó, giống như loại Xuân phong xuy hựu sinh này vậy, nó tuyệt đối có thể vượt qua linh thuật thuộc cấp tứ phẩm thông thường, cho nên giá cả cũng cao hơn những linh thuật thuộc cấp ngũ phẩm.
Cái này cũng là Đường Thời thông qua hội đấu giá mà lĩnh ngộ được.
Bởi vì y càng xem trọng đến linh thuật Đối ảnh thành tam nhân hơn, hiệu quả của nó tuy ít nhưng lại có thể biến ảo ra thành ba người giống hệt mình, thế mà không được hiệu quả rung động như vừa rồi nên chỉ bán với giá một vạn hai. Có điều khi bán xong linh thuật thuộc cấp ngũ phẩm cuối cùng cũng đã khiến Đường Thời thỏa mãn rồi.
Trước nay chưa hề có linh thuật nào giống thuật Giá y cả.
Khi nữ chủ trì công bố tác dụng của linh thuật này thì toàn bộ phòng đấu giá bỗng nhiên an tĩnh hẳn, vật dùng để bán đấu giá đều trân quý như nhau, nếu có thể cướp đoạt được linh thuật của người khác về tay mình thì có thể coi là nghịch thiên quá rồi—— Đường Thời lại bán phá giá thứ này, hình như y cũng không xem trọng lắm.
Chẳng qua chỉ có mình Đường Thời biết, hiệu quả của thuật Giá y khác nhau, Đường Thời thì có thể thông qua linh thuật của người khác mà nắm giữ được pháp môn linh thuật của họ, nhưng người khác thì chỉ có cơ hội được một lần tiếp nhận linh thuật đó thôi, cũng sẽ không cảm nhận được độ huyền bí của linh thuật mà bọn họ cướp được.
Đường Thời chưa từng ngu xuẩn để linh thuật của mình bị người khác động tay động chân.
Nhưng mặc dù vậy thì linh thuật này cũng bán đi với giá hai vạn.
Đường Thời tính toán một chút, năm linh thuật của y được bán hết với giá sáu vạn tám.
Bây giờ Đường Thời cũng có thể tự nói mình là một tỷ phú.
Sau khi kết thúc thì Đường Thời quay về tiền đường, kỳ lạ là Vân Cẩm lại không có ở đây, ngay cả Thang Nhai cũng đã biến mất, tiếp đãi y là một tiểu nhị bình thường. Đường Thời nhận lấy một bao linh thạch to bự, sau gặp được Yến Hồi Thanh y lại bị ông trêu ghẹo: "Chắc ngươi nên mua một cái nhẫn trữ vật nha. Chờ đến lúc ba môn phái của Nam Sơn tụ hợp thì đưa ngươi đến Bách Luyện đường để huấn luyện một chút."
Nhẫn trữ vật có không gian chứa đựng lớn hơn nhiều so với túi trữ vật.
Nhưng phàm là có không gian để cất đồ vật thì cũng khiến người ta cảm giác ảo diệu vô cùng.
Y hỏi chút chuyện về không gian chứa vật này, Yến Hồi Thanh bảo rằng nghe nói có rất ít tu sĩ có thể khống chế không gian, pháp môn điều khiển không gian đều cố định do tiên nhân truyền lại, nghìn niên hạ chưa từng có người nào thay đổi được pháp môn đó.
Khống chế không gian và thời gian tất nhiên không khác mấy so với tu luyện tăng cảnh giới.
Hầu bao của Đường Thời càng lúc dàng đầy, cũng cần phải đổi mới, túi trữ vật không đủ dùng —— lại nói, nếu như là nhẫn trữ vật thì có thể bị một chiêu của Thị Phi vạch ra không?
Là một tên tiểu nhân âm hiểm, Đường Thời cũng cần cân nhắc đến tính an toàn cho tài sản của mình, nếu ngày nào đó bị người ta cướp bóc thì mới thật sự là chuyện vô cùng mất mặt.
Y và Yến Hồi Thanh một đường quay về Tẩy Mặc các, trên đường y chợt nghĩ đến Thang Nhai, liền hỏi: "Không biết sư thúc có hiểu rõ về Thang tiên sinh kia hay không?"
"Ta cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không kiểm tra được tu vi của hắn. Sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?" Yến Hồi Thanh cảm thấy có chút kỳ quái.
Đường Thời nói: "Yến sư thúc biết chuyện của những Các trong Đất Hoang chứ? Nếu...Thang tiên sinh là Tầng chủ tầng thứ tám của Tàng Các thì sư thúc có thể phỏng đoán tu vi của hắn chăng?"
Yến Hồi Thanh thiếu chút nữa đã phun một búng máu lên mặt Đường Thời, "Tầng chủ tầng thứ tám?!"
"..."
Vừa thấy phản ứng này của Yến sư thúc, thì y cũng đã biết Tầng chủ tầng thứ tám nhất định là một tồn tại cực kỳ lợi hại.
Các chủ là một tên tu sĩ Đại Thừa kỳ trong tầng thứ mười. Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ thì có thể tiến vào Đất Hoang —— cho nên chí ít thực lực của tu sĩ chia ra bao quát các tầng: Gồm bốn dạng, Xuất Khiếu kỳ, Quy Hư kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Sau khi Đường Thời nói ra thân phận Thang Nhai là Tầng chủ tầng thứ tám thì qua hồi lâu Yến Hồi Thanh mới chèn ép hết nỗi khiếp sợ trong lòng về, nói rằng: "Vậy có lẽ là cảnh giới sau Quy Hư kỳ, hoặc là tu sĩ Độ Kiếp kỳ."
"Một kẻ lợi hại như thế đến Nam Sơn làm gì? Không phải nói Đất Hoang có quy tắc rằng tu sĩ cấp cao không được tự ý rời khỏi Đất Hoang hay sao?" Đường Thời vẫn hơi không rõ.
Yến Hồi Thanh lắc đầu, chỉ nói: "Quy củ là thứ chết, nhìn chung là vậy nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ. Ví như phái người chuyên môn đến các núi Tiểu Hoang để tra xét các cảnh Tiểu Hoang,