Trong phút chốc, khí lãng hoàn toàn xộc lên, linh khí cuồn cuộn như muốn thổi bay tất cả mọi người ra xa.
Một tràng tiếng nổ liên thanh vang rền, kim liên nổ tung tạo ra từng đợt rung động, cánh sen hình thoi bắn tung ra, phần lớn công kích về phía Hoằng Giác, một phần nhỏ văng ra xa.
"Bạo, Bạo, Bạo", chẳng mấy chốc đài Độc Tôn đã đầy hố to, khói bụi mịt mù. Hoằng Giác bên trong cảm thấy linh khí hỗn loạn xung quanh mình, một đóa Phật Nộ liên đập vào ngực, nổ trúng Hoằng Giác.
Xuyên qua kim quang rực rỡ và khói bụi đầy trời, Hoằng Giác giương mắt nhìn về phía Đường Thời. Người nọ khẽ xoay nhánh Tam Chu trong tay, nhẹ nhàng lay động giữa không trung, kim quang bắn ra từ ngón tay, như thể đang điều khiển Phật Nộ liên xung quanh.
Trên đài Độc Tôn chưa từng có cảnh tượng hoành tráng như vậy, đều là chiến đấu cá nhân, nhưng một mình Đường Thời đánh lại huyên náo như cả đám người hỗn chiến.
Sau loạt tiếng nổ liên tiếp, mọi người phát hiện Đường Thời đã biến mất.
Đến khi khói tan đi, mọi người mới thấy Hoằng Giác ngồi xếp bằng dưới đất, bàn tay Đường Thời đặt trên đỉnh đầu hòa thượng, vẻ mặt lạnh lùng.
Tất cả tu sĩ Tiểu Phạm tông ầm ầm đứng lên: "Hoằng Giác sư huynh!"
"Ngươi dừng tay!"
"Dừng tay!"
Đường Thời quay đầu lạnh lùng liếc nhìn những người đó, linh quang xẹt qua giữa ngón tay càng thêm cuồng bạo. Gió rét thổi qua càng làm ánh mắt y thêm lạnh lẽo.
Vạt áo trước người Hoằng Giác đã bị máu tươi nhuộm đỏ, môi cũng đỏ tươi, mắt rủ xuống.
Đường Thời nói: "Thuật pháp Phật gia này của ta, giết người thế nào?"
Hoằng Giác chỉ cười ảm đạm: "Đường thí chủ sát tâm quá nặng."
Đường Thời nhếch môi, như thể định nhẫn tâm hạ thủ. Năm ngón tay y gập lại, gồng lên như muốn móc vào đỉnh đầu Hoằng Giác.
Cảnh tượng này quá mức tàn khốc, đến nỗi mọi người quay mặt đi không dám nhìn, thế nhưng Ứng Vũ lại không quay đầu.
Nhóc con nín thở, nhìn chằm chằm Đường Thời, tựa như không muốn bỏ sót bất kỳ tình tiết nào.
Song, chẳng có tình tiết nào cả, Đường Thời chỉ nhướng mi, sau đó hừ một tiếng, rút tay về.
Lúc này, tên dưới chân Hoằng Giác đã xám lạnh.
Đường Thời lùi lại ba bước, kéo dài khoảng cách, mới nói: "Ta dùng thuật pháp Phật gia giết người, nhưng không thể giết ngươi."
Suy cho cùng, lòng dạ y vẫn có điểm giới hạn, muốn giết thì giết, đều túy ý y cả, nhưng vẫn có người không thể giết. Ít nhất thì y không thể dùng thuật pháp Tiểu Tự Tại Thiên giết người có nguồn gốc với Tiểu Tự Tại Thiên được. Nếu là trong Đạo môn, có thể Đường Thời sẽ không để ý, nhưng lúc trước Tiểu Tự Tại Thiên cho y cảm nhận rất khác biệt. Nói thế nào thì y cũng từng giúp sức bảo vệ Tiểu Tự Tại Thiên đấy.
Bất luận làm sao, thời điểm Đường Thời thối lui, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết là vì Đường Thời buông bỏ sát nghiệt mình sắp phạm, hay vì y buông tha cho Hoằng Giác.
Hoằng Giác vẫn còn hơi sửng sốt, hắn đứng dậy, nhìn Đường Thời rất lâu, sau cùng chắp tay với Đường Thời. Nhưng khi Hoằng Giác khom người xuống, Đường Thời xoay nhánh Tam Chu trong tay, cài luôn vào đầu mình, lập tức quay về Nam Sơn.
Nam Sơn huy hoàng xưa giờ chưa từng có.
Đường Thời và Ứng Vũ, hai người tham dự hội Tứ Phương Đài đến từ Tẩy Mặc các, đồng thời tiến vào vòng thứ năm.
Vòng thứ năm gồm bốn người: Hạ Vọng, Ứng Vũ, Doãn Xuy Tuyết, Đường Thời.
Vòng năm trận đầu: Hạ Vọng đấu Ứng Vũ, Doãn Xuy Tuyết đấu với Đường Thời.
Giữa hai trận sẽ có một khoảng thời gian trống, Đường Thời ngồi xuống điều tức một lúc, rồi mở mắt.
Y nhìn Hạ Vọng bên Bắc Sơn, rồi lại nhìn Ứng Vũ, sau rốt nói: "Càn Khôn Vô Cực tâm pháp của người nọ ngang ngược, có lẽ cùng một tông với ngươi, phải cẩn thận đấy."
Ứng Vũ gật gật đầu, tỏ ý mình biết rồi, nhưng không nói gì.
Sau đó Đường Thời lại đứng lên, bước ra thông đạo.
Mọi người đã quen với hành vi rời sân của Đường Thời, nhưng không biết y ra ngoài làm gì.
Xung quanh đã bắt đầu mở sòng, cược xem trận này ai sẽ thắng, không ít lá cờ có chữ "cược" đã được treo lên. Đường Thời vừa nhìn đã thấy cờ xí ngay dưới dấu hiệu Tỳ Hưu, liền biết Tỳ Hưu lâu lại tranh thủ cơ hội làm nhà cái vớt tiền đây mà.
Chuyện tu chân giới mở sòng, lần trước ra ngoài Đường Thời đã gặp rồi, lúc này y đến là để đánh cược.
Đường Thời tỏ vẻ bản thân gần đây không thiếu tiền xài, nhưng kiếm thêm chút cũng chẳng sao.
"Đường, Đường —" Người phụ trách nhận cược sửng sốt, căn bản không nghĩ Đường Thời lại tới, hắn hoảng sợ lắp ba lắp bắp.
Đường Thời nhã nhặn bước tới, thằng nhãi này mới vừa nãy còn sát khí hầm hầm, giờ đã trưng điệu bộ bà ngoại sói[1], đúng là khó thích ứng. Tu sĩ nhận cược không sợ tới mức ném linh thạch vào mặt y, thật là có dũng khí.
[1]: Con sói giả làm bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ.
Đường Thời chỉ ngón tay vào mình: "Cược ta đền bao nhiêu?"
Người nọ run lẩy bẩy đáp: "Một đền mười."
Đường Thời chau mày, lại hỏi: "Hạ Vọng thì sao?"
"Một đền hai." Người nọ lại đáp, thấy Đường Thời còn định hỏi tiếp, bèn ào ào báo cáo hết toàn bộ phần sau, "Vòng năm trận đầu, Hạ Vọng đấu Ứng Vũ, cược Hạ Vọng thắng một đền một, Ứng Vũ một đền mười, lưỡng bại câu thương một đền một trăm; Đường sư huynh, huynh đấu Doãn Xuy Tuyết, huynh thắng thì một đền ba, Doãn Xuy Tuyết thắng một đền ba, lưỡng bại câu thương một đền một. Còn có cược xem cuối cùng Nhất Nhân Tôn rơi vào nhà ai nữa, Hạ Vọng một đền hai, Ứng Vũ một đền hai mươi, Đường Thời một đền mười, Doãn Xuy Tuyết một đền năm."
Chờ người nọ nói xong, Đường Thời lấy một vạn linh thạch trong nhẫn trữ vật ra, bỏ vào túi trữ vật nhỏ, rồi ném lên bàn, lời tiếp theo khiến những người xung quanh trợn mắt há hốc mồm: "Một vạn linh thạch cược trận hai vòng năm ta thắng, toàn bộ tiền cược thắng được sau đó cược tiếp vào trận Nhất Nhân Tôn, Đường Thời một đền mười."
Thấy tu sĩ nọ không phản ứng lại, Đường Thời vỗ vỗ vai hắn, "Ngoan, ghi lại đi."
Tu sĩ muốn rớt nước mắt, run run khắc vào ngọc giản cho Đường Thời, rồi lại cung kính giao trả — Đám người xung quanh bị khí phách này dọa ngu người. Còn có người như vậy trên đời luôn hả? Cược chính mình thắng? Tên này...
Nhưng thật ra cũng không nói được đối phương có chỗ nào không đúng, cược bản thân thắng cũng không có gì đáng trách, cùng lắm thì nói y không biết trời cao đất rộng, nghĩ mình nhất định sẽ thắng thôi, còn cược hẳn một vạn cơ, quá là thẳng thắn!
Song, Đường Thời có tiền như vậy lại nằm ngoài dự kiến của người ta.
Thuận tay ném ra cả vạn, nhẩm tính tiền cược của Đường Thời cũng không nhỏ đâu.
Nếu Đường Thời thực sự thắng, trận đầu là một đền ba, một vạn biến thành ba vạn, ba vạn này lại cược hết vào trận "Nhất Nhân Tôn", cược Đường Thời thắng là một đền mười, nếu trận cuối Đường Thời thắng, sẽ có ba mươi vạn — BA MƯƠI VẠN!
Tu sĩ nọ đã sợ tới mức run cả tay, hắn lấy thẻ truyền tin ra, bám linh thức vào, truyền tin cho chưởng sự Tỳ Hưu lâu ở Bắc Sơn. Bên chưởng sự nghe tin xong cũng sợ đến run lẩy bẩy, số tiền cược lớn như vậy — có khi toàn bộ lượng giao dịch của toàn bộ hội đấu giá cỡ lớn của Tỳ Hưu lâu cũng không đủ. Bây giờ đột nhiên đặt cược nhiều như vậy, nếu cuối cùng thua lỗ, nhà cái bọn họ sẽ tức ói máu mất thôi.
Do đó, sau khi xuất hiện canh bạc mạo hiểm to như vậy, chưởng sự liền lấy thẻ truyền tin ra, báo cáo cho Thang Nhai còn đang trên khối mây bay.
Thang Nhai vừa nghe tin, đã thấy Đường Thời bước vào từ thông đạo như chẳng có chuyện gì, lòng hắn rủa ngay một tiếng: Tên gia súc!
Nhưng Đường Thời là đối tượng cần lôi kéo của Tỳ Hưu lâu, huống chi chuyện này y cũng không làm gì sai, Đường Thời quang minh chính đại tham gia đánh cược, chỉ là số tiền quá lớn, đối tượng đặt cược quá hiếm lạ mà thôi.
Ngươi có thể tự cược mình thắng, nhưng đặt tượng trưng hai ngàn là được rồi, có cần ném hẳn một vạn, còn cược liên tiếp số lớn vậy không?
Thang Nhai bóp bóp trán, nhức đầu ghê.
Thực ra ba mươi vạn đối với Tỳ Hưu lâu mà nói cũng không xem là chuyện quá lớn, chỉ có điều, các chủ là tên keo kiệt nhất trong số những kẻ bủn xỉn, nếu ổng mà biết...
Càng nghĩ càng đau đầu, giờ Thang Nhai chỉ muốn lao xuống đó đè đầu Đường Thời, đập cái bản mặt y xuống đất thôi.
Nhưng dù sao hội Tứ Phương Đài là nơi hoàn toàn công chính, Tỳ Hưu lâu không thể có liên quan với người phía dưới, không thể chỉ định hay mua chuộc họ để thao túng kết quả.
Đường Thời còn chưa hay lúc này Thang Nhai đã biết chuyện trâu bò y làm bên ngoài. Giờ y đã bước qua Nam Sơn, quẹo phải, theo mép đài Độc Tôn đi thẳng đến địa bàn Đông Sơn.
Không ít người chú ý đến hành vi của Đường Thời, Thị Phi từ xa xa nhìn y, rồi lại liếc Doãn Xuy Tuyết một cái.
Doãn Xuy Tuyết cũng ném lại cho Thị Phi một ánh mắt, nhưng chỉ chốc lát đã thu về, người xung quanh cũng nhìn thấy.
Đường Thời đứng trước mặt Doãn Xuy Tuyết, bởi vì uy áp của hội Tứ Phương Đài nên linh thức của tu sĩ bình thường ở đây bị hạn chết rất lớn, nếu không Đường Thời cũng không cần qua bên này.
"Có việc muốn nói với ngươi."
Doãn Xuy Tuyết ngẩng đầu nhìn Đường Thời: "Giữa ta với ngươi cũng có chuyện để nói à?"
Tuy nói thế, nhưng Doãn Xuy Tuyết vẫn đứng lên, cùng Đường Thời bước ra thông đạo bên cạnh.
Ai cũng muốn biết bọn họ nói chuyện gì, nhưng Đường Thời không có hứng cho họ biết.
Còn cách vòng năm một canh giờ, thời gian dư dả, đủ thực hiện một giao hẹn rồi.
"Ngươi và ta là trận thứ hai, ta muốn đánh cược với ngươi." Đường Thời lúc này hơi giống con nghiện cờ bạc rồi.
Doãn Xuy Tuyết ôm kiếm, tương đối hứng thú, "Ngươi nói đi."
Đường Thời: "Ta phát hiện hài cốt của ngươi dưới giếng Ánh Nguyệt, lấy được Xuy Tuyết kiếm, dù nói thế nào thì lấy lại được Xuy Tuyết kiếm cũng là việc đáng mừng nhỉ. Ta và ngươi có thù cũ, đừng nghĩ về nó nữa, ta chỉ muốn biết — năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Doãn Xuy Tuyết nói: "Ta cũng rất tò mò, ngươi rốt cuộc đã thấy gì."
Đề tài kiểu này làm người ta sởn cả gai ốc.
Ta đã thấy hài cốt của ngươi.
Bộ hài cốt Đường Thời nhìn thấy nhất định là của Doãn Xuy Tuyết, nhưng có lẽ, đã đến được cảnh giới như Doãn Xuy Tuyết thì thân xác cũng không quan trọng nữa nhỉ? Doãn Xuy Tuyết của hiện tại là chuyển thế trùng tu, hẳn vẫn còn ký ức kiếp trước.
Dưới giếng Ánh Nguyệt nhất định đã phát sinh biến hóa kinh thiên gì đó, nếu không sao lại xảy ra biến cố như thế?
Đường Thời và Doãn Xuy Tuyết khẳng định phải đánh một trận, nhưng kết quả cuối cùng thì không ai biết.
Doãn Xuy Tuyết có ký ức kiếp trước, Đường Thời cũng không phải người đơn giản, hai người họ đánh nhau, quả là đúng châm ngôn: Hươu chết về tay ai[2], còn chưa biết được.
[2]Lộc tử thùy thủ (鹿死谁手) Ngày xưa săn bắn là mục đích chính yếu. Câu này ý nói tranh ngôi vua, địa vị, quyền hành, chưa biết về tay ai.
Đường Thời nói: "Nếu ta thắng, sẽ nói cho ngươi biết, ngươi thắng thì phải nói cho ta biết, thế nào?"
"Không, dù ngươi không nói, ta cũng chẳng thiệt hại gì." Doãn Xuy Tuyết là loại khôn khéo thế nào chứ? Hắn quá rõ nguyên tắc trao đổi đồng giá, hai đề nghị kia đều có lợi cho Đường Thời cả, Doãn Xuy Tuyết nói, "Ta không quan tâm thắng thua, không bằng chúng ta trao đổi đi, ta nói cho ngươi biết chuyện năm đó, ngươi lấy lại hài cốt cho ta."
Đổi thành người khác tham gia cuộc đối thoại này e rằng đã sợ chết ngất, tự nhiên lại có người nói "lấy lại hài cốt cho ta"...
Mọi người vẫn còn đứng đây đó nha.
Đường Thời trầm ngâm chốc lát: "Hình như cũng không tệ."
Đối với Đường Thời thì đầm nước kia ra vào thoải mái, chỉ là...
"Ngươi không thể vào đó à?"
Doãn Xuy Tuyết lắc đầu, đáy mắt lộ chút tang thương, nhưng chỉ một lát đã lạnh đi, "Đánh xong rồi sẽ nói ngươi biết, mà ta nghĩ ngươi đã biết vì sao rồi."
Rất nhiều chuyện, vẫn không có cách nào nói ra được.
Chuyện hơn ba ngàn năm trước, không thể nói chính là không thể nói.
Doãn Xuy Tuyết không thể vào đó, bởi vì ấn ký linh hồn hắn chưa từng thay đổi, dù có bước vào cũng sẽ chịu nỗi đau xé tim gan. Lúc này, Doãn Xuy Tuyết không nói tiếp với Đường Thời, hắn xoay người đi mất.
Đường Thời nhìn theo bóng lưng Doãn Xuy Tuyết, nhận ra vài phần đau thương kỳ quái.
Khi Đường Thời đi ra, y trở lại Nam Sơn, ngồi xuống.
Thời gian trôi qua, khí thế của toàn bộ hội Tứ Phương Đài dần được đẩy lên, người ở mấy đỉnh núi xung quanh đã trực tiếp bay lên không trung, thậm chí còn vây quanh lá chắn đài Độc Tôn, muốn quan sát gần hơn.
Đã đến giờ, trận đầu là Hạ Vọng đấu Ứng Vũ.
Hạ Vọng mặc áo choàng xám trắng, đứng dậy từ vị trí của mình, chậm rãi đi đến giữa sân.
So với Hạ Vọng thanh danh vang xa thì Ứng Vũ chẳng tính là gì, nhưng có thể đến được hội Tứ Phương Đài cũng sẽ không là người đơn giản. Không ít người nghĩ Ứng Vũ ăn hên thôi, nhưng loại "ăn hên" này cũng khó mà thuyết phục được chính bọn họ.
Một hai trận là ăn hên, ba bốn trận thì sao?
Dẫu sao Ứng Vũ cũng đâu thể lần nào cũng dựa vào vận may nhỉ?
Cho nên, tài thật thì vẫn có, chỉ là không biết có bao nhiêu thôi, dù sao cả quãng đường Ứng Vũ chẳng gặp được mấy cường địch.
Nhưng Hạ Vọng nhất định là ứng cử viên nổi bật nhất cho vị trí Nhất Nhân Tôn.
Đường Thời có thể nhận ra được, tỷ lệ cược cũng chứng minh cả rồi.
Tỷ lệ cược càng cao chứng tỏ những người tham gia đặt cược càng không xem trọng — chẳng hạn như Đường Thời và Ứng Vũ.
Suy cho cùng ngày trước gần như chưa từng có tiền lệ tu sĩ Nam Sơn giành được hạng nhất, đều là bị Bắc Sơn ôm hết, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện một Ứng Vũ, vẫn là một nhóc con, không nhiều người có thể tin tưởng Ứng Vũ sẽ thắng.
Về phía Đường Thời, y thậm chí còn không biết trình độ Hạ Vọng thế nào, nếu có thể nhìn ra được sâu cạn từ trận của Ứng Vũ, y còn có thể nắm chắc — điều kiện tiên quyết là Đường Thời phải thắng Doãn Xuy Tuyết đã.
Hạ Vọng trông không lớn lắm, Ứng Vũ tuổi cũng nhỏ, trận này nhìn qua chính là cuộc chiến giữa hai đứa nhóc.
Chỉ là, khi Hạ Vọng động thủ, không ai dám tin đây là bản lĩnh của thiếu niên mười mấy tuổi cả.
Ngay cả chào hỏi cũng không có, Hạ Vọng trực tiếp động thủ ngay.
Dường như Hạ Vọng không có kiếm, từ đầu đến giờ không thấy hắn dùng binh khí, người này không thường xuyên dùng pháp bảo như người ta, lại càng không phải dạng như Đường Thời, chính là cái dạng cải tiến linh thuật, cải tiến pháp bảo, cái gì cũng có thể cải tiến được.
Chiêu thức của Hạ Vọng có vẻ mộc mạc hơn, không phải loại phản phác quy chân[3], mà là loại cổ sơ.
[3]Phản phác quy chân (返璞归真) Ý chỉ xóa bỏ những tô vẽ hoa lệ bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ.
Khoảnh khắc Đường Thời chính thức nhìn thấy Hạ Vọng xuất thủ, lập tức có một cảm giác rất khó nói, y thấy động tác của Hạ