Chương Huyết Trần, tầng chủ tầng tám của Nghich các đã độ kiếp thành công, tu vi Đại Thừa kỳ.
Đại Thừa sơ kỳ, kỳ thực cũng tương đương với cảnh giới tán tu Tứ kiếp thôi —— nhưng trên thực tế, sức tấn công này tuy có liên quan đến cảnh giới, nhưng cũng phải xem tu Đạo ra sao, dùng cách gì. Lực tấn công của Nghich tu cũng tương đối cao.
Kiếm tu có lực tấn công cao nhất trong các loại tu chân, nhưng Nghịch tu không giống Kiếm tu.
Nghịch tu, nghịch thiên mà tu.
Ở đây xin phép giải thích ít kiến thức: nghịch thiên ở đây chính là đi ngược lại với vòng quay thiên địa mà con người vốn đi theo. Nên xét ra thì nếu nói đúng thì gần như ngược dòng luân hồi.Người như vậy nếu nghich thiên thì phải có thực lực khá mạnh mới có thể ngăn cản uy lực của thiên kiếp.
Nghịch các trong mười hai các ở Đại Hoang có danh tiếng lớn nhất, đồng thời nhuốm sát nghiệp sâu nhất trong tám các của Đạo tu, chỉ vì mấy người này hoàn toàn không dựa theo chửa pháp, nghĩ sao làm vậy, căn bản chẳng hề để tâm người khác nghĩ gì.
Đương nhiên, ở loại đặc biệt cần đập phá sân nhà người khác, thì hiển nhiên Nghich các sẽ ra tay đầu tiên.
Người trong Nghịch các ai ai cũng ngầu đét, không chọn bọn họ chọn ai?
Thứ nhất có lực tấn công mạnh mẽ, hai là da mặt dày hơn tường thành không thèm để ý đến người khác —— thậm chí Chương Huyết Trần này hình như đang phát điên.
Sao nhỉ?
Trong mắt Đường Thời, đây chính hình tượng phá hoại điển hình đó nha!
Không ít tu sĩ Đại Hoang đột nhiên xuất hiện giữa không khí, hiển nhiên tu vi của bọn họ cao hơn Đường Thời, Đường Thời chỉ đứng ở phía dưới, kỳ thật tuyệt không dễ thấy.
Mà Đường Thời cảm giác, những người phía sau tới, khác biệt hoàn toàn với tu sĩ bình thường, những người này hình như là… Tán tu?
Đây là linh cảm trong lòng trào lên, tán tu!
Bồng Lai Tiên Đảo này đã bao năm chưa thấy cảnh tượng như vậy rồi?
Mấy ngàn năm chết già không qua lại với ai, phá lệ ra gặp mặt một lần, hiển nhiên là cảnh tượng thế này đây.
Lão đạo râu bạc mày trắng, tên là Triệu Bạch Mi, đã trốn thiên kiếp vô số năm, đang mong chờ tiên cung Chim Xanh này xuất hiện, nào ngờ vừa hiển lộ thì tên tu sĩ Đại Hoang này ra ngáng chân trước.
Nghe giọng điệu của Chương Huyết Trần, hình như còn không muốn cho qua…
Các tu sĩ Đại Hoang là người ngoài, nhưng đứng ở giữa không trung thì kinh người chẳng sờn, chậm rãi hiện thân, Đường Thời đa phần không quen họ nhưng trong đó có người rất quen mắt.
Thang Nhai?
Thế mà người này cũng tới.
Những tu sĩ đại năng này đứng giữa không trùng, dù trời đã đêm, có ánh tím của tiên cung Chim Xanh đi nữa cũng chẳng thế thấy rõ đám người nhỏ bé phía dưới quần đảo. Đường Thời cũng ẩn thân trong vô số tu sĩ, căn bản không dễ thấy.
Thang Nhai không tìm được Đường Thời, huống chi giờ còn ở dưới tình huống như vậy.
Bồng Lai tiên đảo có không ít lão quái đang ẩn dật, mười ba đảo chia ra nội ngoại đạo, phía trong có bốn đảo, ngoài có chín, hiện tại cảnh tượng lớn lao này khẳng định người ra nói chuyện sẽ là người có quyền lực lớn nhất trong bốn đảo phía trong.
Lão quái Bắc Tặng đã lâu không xuất diện.
Hắn hiện giờ đã là tán tu Bát kiếp, chỉ còn cách một bước xa nữa là đăng tiên.
Bắc Tạng là người khôn ngoan, lời nói của hắn thường được mọi người lấy làm kim chỉ nam. Lúc này, hắn đã đạp một đám mây tuyết trắng, chậm rãi hiện thân ở giữa không trung.
“Mấy ngàn năm không gặp, không nghĩ trong Đại Hoang lại nhiều tán tu đến thế.” Đây là câu đầu tiên Bắc Tạng nói khi xuất hiện.
Nhưng mà, chỉ một câu này thôi đã khiên vô số tán tu trên Bồng Lai Tiên Đảo đen cả mặt.
Quy tắc ban đầu của Khu Ẩn Tinh, cho dù là tán tu trong đại lục Linh Xu đều tập trung ở Bồng Lai tiên đảo —— kỳ thật cũng không tính là quy tắc gì, cùng lắm là luật bất thành văn thôi.
Nhưng bọn họ đã quên, tuy Đại Hoang được xưng là trợ giúp và chỉ giúp cho tu sĩ cao cấp độ kiếp, đề cao tỷ lệ thành công độ kiếp, nhưng mà dù sao không phải ai cũng có thể độ kiếp thành công —— trong Đại Hoang, tán tu độ kiếp thất bại đa số đến từ Bồng Lai tiên đảo, nhưng giờ thì sao? Những tán tu này gần như đã ở lại Đại Hoang!
Chẳng trách lúc này cũng cảm thấy tán tu ở Bồng Lai tiên Đảo ngày càng ít đi.
Dù sao tu sĩ ở Bồng Lai tiên đảo cũng không sánh bằng đại lục Linh Xu có các môn phái tu chân căn cơ thâm sâu, trong bốn vùng núi Tiểu Hoang cơ hồn chẳng đào ra một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên, đa số tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên đều ở Đại Hoangm điều này đa phần đã xác định tu sĩ đa phần độ kiếp ở Đại Hoang. Cho nên những năm gần đây, nếu có người độ kiếp thất bại, đại đa số đều ở lại Đại Hoang, tán tu bên Bồng Lai tiên đảo bên nhất định sẽ từ từ giảm xuống.
Tình huống này tuy không lộ rõ, nhưng mọi người cũng từ từ phát hiện ra.
Sinh mệnh tu sĩ kéo dài nghìn năm, mà Đại Hoang cũng mới động tay chân tầm nghìn năm trước, Bồng Lai còn chưa kịp phát hiện đã chủ động lộ ra.
Tiên cung Chim Xanh, còn gọi là Tán Tu cung —— đúng như tên gọi, chỉ có tán tu mới có thể đi vào.
Vốn dĩ trong Đại Hoang không có tán tu, cho dù muốn lấy được thứ gì cũng chỉ có thể dùng mấy biện pháp lén lút thôi. Nhưng giờ bọn họ dám dẫn một đám tán tu đi theo đến đây.
Không có quy định tán tu nơi khác không thể tiến vào tiên cung Chim Xanh, ngược lại nơi này không coi trọng tu vi, miễn là tán tu thì có thể vào, về phần có tìm được bảo bối hay không còn phải xem bản lĩnh của mỗi người.
Chương Huyết Trần thấy tình hình hiện tại bị Bắc Tạng nói ra, cũng không tức giận, ngược lại vui mừng, vỗ tay nói: “Bắc lão sống lâu như vậy mà vẫn tinh tường, liếc mắt đã thấy điểm mấu chốt, quả thật lợi hại.”
Phía dưới không ít tán tu kính trọng Bắc Tạng, cơ hồ đều trợn mắt nhìn Chương Huyết Trần.
Đường Thời ở phía dưới nhìn, sờ sờ cằm mình, cảm thấy Chương Huyết Trần đúng là tay thích rước hận..
Mà nhịn bộ dáng hiện tại, khả năng đánh nhau cơ hồ bằng không nhưng mà ở đây xem kịch cũng hay đấy.
Đường Thời đứng nguyên tại chỗ theo dõi tình huống trên trời.
Rõ ràng ngươi bên Đại Hoang rất ít chỉ có Chương Huyết Trần đơn phương độc mã đứng phía trước làm bia ngắm của mọi người, còn oai hùng chẳng sợ.
Dù sao Bồng Lai Tiên Đảo bên này cũng là sân nhà, nhiều người hơn nhưng khí thế lại yếu.
Bên ít người, vào thời điểm này chỉ cần thẳng lưng, đã khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Nhớ tới những lời Tô Hàng Đạo nói với mình hồi trước, hắn cực kỳ tò mò về Tiên cung Chim Xanh, nếu hắn có thể đi vào xem một chút, vậy quá tốt rồi, chỉ tiếc…
Bắc Tạng là người thông minh, không thể không biết Chương Huyết Trần mang theo người đến là có ý gì.
Sự tồn tại của tiên cung Chim Xanh, không thể chỉ để người Bồng Lai bọn họ chiếm phần ngon được.
Trước khi tiến vào tiên cung, không cần phải làm chuyện bất lợi cả đôi bên, tranh đấu chân chính là sau khi lấy được bảo bối. Giờ mà đánh nhau thì bọn họ quá ngu.
Bắc Tạng nói: “Chư vị từ xa đến đây theo lý thì nên tiếp đón chu toàn. Mời theo ta đến quần đảo Chiếu Uẩn nghỉ ngơi, rồi thảo luận chuyện tiên cung sau.”
Lời này đúng ý trong lòng Chương Huyết Trần, tuy hắn ngứa tay muốn đánh lộn nhưng các chủ bọn họ đã dặn không được quá kiêu ngạo, lần đầu tiến vào tiên cung mọi người phải hành động cẩn thận.
Lúc vừa mới tới, Chương Huyết Trần cố gắng ra tay tàn nhẫn nhất một là vì chấn ra oai với mấy người này, hai là thị uy Bồng Lai, thể hiện quyết tâm phải tiến vào tiên cung.
Bây giờ Bắc Tạng bên này lại dễ dàng thả lòng, khiến Chương Huyết Trần cảm tưởng mình đang đánh vào bông vậy/
Chỉ là trước mặt mọi người, khẳng định không thể thảo luận nên Chương Huyết Trần đáp: “Vậy thì tốt, chung quy vẫn là Bắc lão hiểu chuyện.”
“Mời.” Bắc Tạng vung tay lên, ống tay áo dài tung bay, tỏa ra tiên phong đạo cốt mạnh mẽ, Chương Huyết Trần cùng mọi người lập tức đuổi theo.
Cảnh ồn ào náo nhiệt vừa rồi trong trời đêm, thoắt cái đã không còn ai.
Đám người này bay qua đỉnh đầu Đường Thời, chân giẫm lên hào quang pháp bảo chập chờn giữa trời đêm, có người còn để lại vệt sáng rực rỡ, khí thế uy nghiêm khiến người ta nhộn nhạo.
Nhiều tu sĩ đại năng như mưa trút từ trời cao, những người phía dưới cảm thấy bị vây bởi khí tức kinh khủng mênh mông, ngay cả khí thế cũng khiến người ta không dám thở, đợi những người này bay hết rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Thời day day ấn đường, lại nhìn lại Tiên cung Chim Xanh kia một cái, thấy không ai dám đến gần tiên cung, hắn thi triển thuật ẩn thân, quyết định bí quá hóa liều.
Thừa dịp mọi người giờ đang đến bốn đảo phái trong Bồng Lai hóng chuyện, Đường Thời quyết định đi xem Tiên cung Chim Xanh này thả mồi câu gì.
Hắn lặng lẽ lặn xuống nước, chôn mình thật sâu, giấu nhẹm khí tức, cố gắng làm người khác không thấy mình, lúc này mới lội về phía trước.
Lẻn về hướng tây tăng nhanh tốc độ sớm đã thiêu đốt linh lực trong thân thể mình, nhanh chóng tới gần vị trí cực tây.
Trước kia chưa từng đến phía tây lâu đến vậy, lần này Đường Thời cảm giác sự chênh lệch giữa mình và tu sĩ đại năng—— những tu sĩ kia, bước vài bước là đã vào tiên cùng, còn Đường Thời lội dưới nước lúc này đã hơn nửa đêm.
Khinh thân thuật của Đường Thời thuộc hàng nhất đẳng, tốc độ nhanh hơn gấp ba gấp bốn lần so với tu sĩ ngang cấp, lúc giết địch chiến đấu thậm chí chạy trốn chiếm lợi thế hơn, những ưu thế ngày xưa giờ xem ra hoàn toàn vô dụng. Núi vọng bào chết ngựa đã đành, mà Đường Thời đánh giá tiên cung này nằm ở phía tây lại là chuyện khác.
Khoảng cách rất xa, tiên cung này quả nhiên là ở cực tây Tây Hải, cực đông Đông Hải, bán nguyệt khu Ẩn Tinh.
Mãi cho đến tảng sáng ngày hôm sau, ngôi sao rực lửa kia đã ló dạng, Đường Thời điều tra xong, không phát hiện kẻ nào lởn vởn chung quanh.
Sự xuất hiện của Tiên cung này từ trước đến giờ chắc chắc lợi hại nhưng vì người trên Bồng Lai Tiên Đảo rất rõ chuyện đang xảy ra, nên rất ít tu sĩ bình thường đi về phía này. Huống chi, tu vi Đường Thời coi như rất cường đại, người có thể dùng tốc độ nhưng hắn bơi suốt tối tới đây e là chẳng mấy người, có lẽ họ đến nửa đường sẽ bỏ cuộc do linh lực không đủ.
Nhưng lòng hiếu kỳ của Đường Thời rất mạnh.
Hắn muốn tìm hiểu tiên cung này một chút, mặc dù không thể đi vào, lần đầu tiên gặp phải thứ này cũng nên coi trọng tí chút. Huống chi, hắn còn muốn biết, bán nguyệt của Khu Ẩn Tinh là thứ gì.
Hắn từ từ trồi lên khỏi mặt nước, cảm thấy hô hấp còn đang ứ nghẹn bỗng đã thông suốt.
Đường Thời nín thở dưới mặt nước quá lâu, giờ ra ngoài thì quá đã, cảm thấy trong bụng trong ngực đều mát mẻ.
Lúc này dưới chân tiên cung mới biết hư ảnh chim xanh ba chân bên ngoài thật ra rất đậm, giống như dùng toàn bộ linh lực chồng chất lên.
Đường Thời đã cảm thấy bên ngoài đã áp lực đến thế, không thể nào tới gần hơn.
Hắn có cảm giác, chỉ cần hắn tiến lên một bước, chắc sẽ cảm nhận được áp lực đáng sợ hơn—— dù sao hắn cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Lúc trước tán tu tiếp cận hư ảnh của chim xanh ba chân lại bình thường như không chẳng hề khác thường.
Đường Thời ngẩng đầu lên, nửa người ngâm trong nước, chỉ ngước đầu nhìn tiên cung khổng lồ này, giống như một vách tường cao ngót, ngăn cản đường đi của hắn, hắn như kiến đang bò dưới chân nó.
Nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp.
Hắn luôn cho rằng cảm giác lúc trước của mình là ảo giác, nhưng khi chân chính đứng phía dưới tiên cung, cái loại cảm giác đó lại xuất hiện.
Cảm giác khi đối mặt với đài Tứ Phương.
—— Đường Thời không thích những thứ lớn hơn mình, bởi vì một khi như vậy, khi đứng dưới hắn thật nhỏ bé.
Thật khó để nói chính xác cảm giác khó chịu này là gì, nhưng hắn quả thật có cảm giác như vậy.
Đưa tay day ấn đường, Đường Thời bình tĩnh trở lại cuối cùng bước một chân về phía trước.
Áp lực mà hắn cảm nhận từ tiên cung bỗng nặng hơn, cơ bắp quanh người hắn lập tức bị siết chặt.
Bước thứ hai, bước thứ ba ……
Đường Thời không cho mình cơ hội hối hận, không cho chính mình cơ hội hối hận, một hơi đến bước thứ bảy, trên vai hắn đột nhiên phun ra tia máu, máu thịt trên người đã bị áp lực này bóp chặt đến cực hạn.
Tiên cung này quả nhiên không hổ là thứ tới từ thượng giới, thật đáng sợ.
Đường Thời còn cách hư ảnh của chim xanh ba chân kia còn sáu bước chân, mà bóng chim xanh tương đối lớn, phải đến gần Tiên cung hơn, sau khi bước vào phạm vi hư ảnh của chim xanh ước chừng phải đi mười trượng.
Hắn nhíu mày thật chặt, Đường Thời như hoàn toàn không cảm giác đau đớn trên thân thể, lần nữa bước về phía trước ba bước, lúc này đây, cả người hắn như chìm trong vũng máu.
Còn bốn bước nữa.
Khi bước thứ mười một ra, Đường Thởi chỉ thấy đầu ong ong, như bị căng dây đàn khẽ gảy, bóng chum xanh dường như biến thành bóng đen, nhanh đến mức khó nắm bắt, mơ hồ giống bóng lúc trườ mà Dịch Thanh xưng là “Tiên Tung”.
Đường Thời thoáng bị vật đánh trúng, ngã sấp xuống nước, bị áp lực mạnh mẽ của bóng chim xanh ba chân kia đẩy vẳng ra, bay trúng rặng đá ngầm cách đó không xa.
Thân thể hắn nổi lên, vết máu chảy xuôi hòa lẫn với nước biển biến thành màu tím đậm sau đó kéo tới ít sinh vật phu du kỳ lạ.
Đường Thời hôn mê nửa khắc đồng hồ mới tỉnh lại, hắn đè trán cảm thấy thức hản như muốn nứt ra.
Nguyên Anh ngồi xếp bằng ở giữa thức hải, cũng cau mày như Đường Thời.
Nguyên Anh tựa hồ không sao, Đường Thời yên tâm.
Hắn mượn sức nổi của nước biển ngồi trên đá ngầm kia, cởi áo choàng ướt đẫm phơi một bên, giương mắt nhìn sự tồn tại cao to gần đó, tâm tư không ngừng quay cuồng.
Ngày đã hoàn toàn hừng đâu, mặt trời rực lửa đã khạc lửa từ phía đông, tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt biển, chũng chiên trên thân chim xanh ba chân, Đường Thời một lần nữa quan sát “Chim xanh vỗ cánh” ở cự ly gần.
Khoảnh khắc mà ánh mặt trời võ vàng, chim xanh lần nữa lại sải cảnh, chậm rãi như cánh quạt, thanh âm như chim Phượng cất tiếng hót.
Một làn gió mát vuột qua mặt Đường Thời, hắn nít thở quan sát cấu trúc tiên cung.
Bên ngoài là tòa nhà cao cao, giống như một ngôi chùa được xây dựng dưới chân núi, sau đó là một quảng trường khổng lồ. Ở giữa quảng trường có tám mươi mốt cây cột đỏ dài ngắn khác nhau, phía sau là quần thể cung điện cao cao, cung điện cách quảng trường gần nhất cũng rất cao.
Bên ngoài cung điện dường như tràn ngập linh quang, nhưng dưới sự che chở của chim xanh ba chan như hiện như ẩn.
Hiện tại trời đã sáng, màu sắc của cả tiên cung Chim Xanh dường như nhạt phai, dù sao buổi tối xung quanh đen ngòm cho nên có thể nhìn thấy tiên cung Chim Xanh rất rõ, đến ban ngày, cảm thấy hơi mơ màng—— nhưng hình ảnh này đẹp hơn.
Đơn giản vì Tiên cung Chim Xanh tợ như không chỉ là cái bóng không thôi mà giống lưu ly, dưới ánh sáng võng xuống nơi quả cầu rực lửa kia khiến sắc màu nhạt hơn, nhưng lại trong suốt như lưu ly.
Đường Thời nhìn quần áo đã khô, mặc lại, tiếp tục về phía trước —— lần này, một bước hai bước ba bước… Một hơi đi tới bước thứ mười một, sau đó nhanh chóng bước ra bước thứ mười hai, tình huống lúc trước lập tức lặp lại.
Sau tiếng “Ầm ầm”, trước mắt Đường Thời lại váng lên, rồi tỉnh lại trên mỏm đá ngầm.
Đường Thời đột nhiên thấy bất lực, lại chuẩn bị chiến đấu, không ngờ sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, hắn sởn tóc gáy, lập tức quay đầu tung một chưởng về phía sau mình!
Người đàn ông mặc trường bào vàng sẫm sau lưng, sợi xích bạc dưới gọng kính lóe lên, đưa tay lắc lắc ngăn cản tấn công của Đường Thời: “Quả nhiên là đạo hữu, lâu rồi không gặp mà đạo hữu đã lấy võ ra chào hỏi khiến Thang mỗ khá ngạc nhiên đấy.”
Đường Thời ngẩn người không ngờ Thang Nhai sẽ xuất hiện ở đây.
Nhớ tới lời Tô Hàng Đạo, Đường Thời rút tay về, cũng nhận thấy sự thay đổi trong cách xưng hô của Thang Nhai.
Mới đầu Thang Nhai gọi Đường Thời “Đường công tử”, sau đó lại biến thành “Tiểu Hữu”, hiển nhiên hai người lúc này đã trở thành quan hệ hợp tác nhưng Thang Nhai bất kể là tu vi hay là kinh nghiệm, đều vượt xa Đường Thời, gọi hắn là “Tiểu Hữu”, vừa có vài phần thân mật, mà còn ý tự cho mình là bối tiền bối —— nhưng vừa rồi, Đường Thời nghe rất rõ: Đạo hữu.
Đây là cách gọi hoàn toàn bình đẳng.
Xưng hô giữa tu sĩ có thể phản ánh thực lực của một người.
Cảm giác tương đối ngang vai ngang vế.
Chỉ là Thang Nhai nâng đỡ hắn, hắn còn không dám thật sự gọi Thang Nhai là “đạo hữu”.
Đường Thời nói: “Thang tiên sinh xuất hiện ở nơi này càng khiến ta kinh ngạc hơn.”
Thang Nhai từ xa đã thấy Đường Thời, còn tưởng mình bị hoa mắt, ai dè quả nhiên là hắn——”Lúc trước Tô chưởng môn nói ngươi không sao, chúng ta còn đang đoán ngươi ở đâu, nào ngờ ngươi thật sự ở đây. Vừa mới nãy ta thấy còn tưởng mình nhận nhầm người.”
Nhưng khi vừa thấy cái hành vi thí nghiệm điên cuồng này của Đường Thời, Thang Nhai beiets mình không nhận sai người.
Đường Thời mang cho người ta cảm giác rất khó nói—— Thang Nhai cảm thấy trạng thái chiến đấu Đường Thời như bệnh nhân không uống thuốc, biết rõ hắn phát điên không màng sống chết nhưng rất dễ bị cảm xúc chiến đấu mãnh liệt của người này lây qua.
Đường Thời nhìn chim xanh ba chân kia một cái, rồi nói: “Ta tò mò với thứ này, nhưng mà…hình như chỉ có tán tu mới vào được,”
Quay đầu lại nhìn Thang Nhai —— tu sĩ trong Đại Hoang mà xuất hiện nơi gần tiên cùng thế này khẳng định không bình thường.
Ngón tay thon dài của Thang Nhai sờ sờ cằm mình, lộ ra nét tính toán, híp mắt nhìn tiên cung kia một lúc bỗng thu mắt về: “Đại Hoang chúng a gần đây cũng có cảm giác sống hết nổi rồi.”
Lời này cực kỳ mập mờ, hắn ra hiệu Đường Thời đi theo hắn.
Đường Thời nghe xong, khóe miệng giật giật —— không nổi con mẹ ngươi, Đại Hoang mà nghèo à? Còn từ trong miệng của đại gia tầng thứ tám của Tàng Các nói ra, vui quá ha…
Hắn đi theo Thang Nhai, nhẹ nhàng lướt trên biển, bỗng thấy bóng Thang Nhai biến mất, hắn còn chưa kịp kinh ngạc, đã cảm thấy minh hình như đang xuyên thấu thoáng cái đã thấy bóng dáng Thang Nhai vừa rồi, xuyên qua một tầng kết giới?
Cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên thay đổi, thì ra nơi này còn có một hòn đảo nhỏ, cách Tiên cung Chim Xanh không xa, những tu sĩ này dường như đều là tu sĩ bình thường, nhưng tu vi tương đối cao
Đường Thời vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người,
Thang Nhai truyền âm cho Đường Thời nói: “Đúng rồi, Tô chưởng môn có đề cập với ngươi ý của Tàng Các không?”
“Nói rồi.” Đường Thời bình tĩnh gật đầu.
Thang Nhai lại hỏi: “Ngươi quyết thế nào?”
“Vào.” Một từ, không cần nói quá nhiều.
Đường Thời chắc chắn sẽ tiến vào Đại Hoang, hắn biết Đại Hoang có mười hai các còn có Tổng Các —— gia nhập Tàng Các, chẳng qua chỉ là bàn đạp của Đường Thời mà thôi. Quan hệ của Đường Thời và Tàng Các cũng coi như sâu sắc mà giờ ngoại từ Tàng các ra chẳng còn các nào gửi lời mời cho hắn cả, cho nên gia nhập Tàng Các là lựa chọn duy nhất.
Sau khi hắn đồng ý, cảm giá Thanh Nhai trước khi lướt qua treo thẻ tên giắt trên thắt lưng hắn, đến hắn nhỏ máu nhận chủ, lúc này mới đi về phía những người đó.
Thang Nhai lại truyền âm nói: “Ngươi không thể lộ ra tên Đường Thời này được, ngươi lấy bút danh tương tự đi chỉ cần người không nhận mình là Đường Thời, cho dù mọi người biết, cũng không dám nhằm vào ngươi.”
Xem ra, hắn rất nổi tiếng nha.
Đường Thời nhớ bút danh Thạch Đường lúc trước của mình —— Thạch Đường, quá khó nghe.
Đường Thời thuận miệng nói: “Thời Độ đi.”
Lúc còn ở Tiểu Tự Tại Thiên hắn từng dùng tên này, cảm thấy cũng hay hya, hơn nữa hắn còn tu luyện “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh”, nên lập tức thốt ra cái tên Thời Độ này luôn.
Lần này, Thang Nhai như không có chuyện gì đưa Đường Thời tới trước mặt mọi người, chắp tay nói: “Vừa rồi ra ngoài nhận ám hiệu của Tàng Các bố trí ở Bồng Lai, vị này là Thời Độ, tu sĩ Tàng Các.”
Đường Thời cúi đầu chắp tay chào với nhưng tu sĩ mặc đủ loại quần áo, thậm chí còn vài chào với tu sĩ Tiên Yêu Ma, “Ta là Thời Độ, kính chào chư vị.”
Mọi người cũng chắp tay trả lễ, chẳng qua vẫn cung kính với Thang Nhai, lúc thấy Đường Thời thì thấy hơi là lạ.
Dù sao thì những tu sĩ trong Đai Hoang coi như cũng giờ, Đường Thời một cước đạp ngã đài Tứ Phương “Chiến tích anh dũng” của hắn đã truyền khắp Đại Hoang, mà trước đây tu sĩ còn dùng thẻ ngọc để khắc lại cảnh tượng lúc đó —— hiện tại nhưng người trong đại lục có quan hệ với Đường Thời đều bị tóm đi điều tra. Mà giờ cái tên dở người trước mặt này con mẹ nó là ai?
Tầng chủ Thang Nhai, bản lĩnh nói dối không chớp mắt của ngươi càng ngày càng giỏi đấy, cái tên này Thời cái con mẹ Độ gì, rõ ràng là Đường Thời! Còn dẫn tới trước mặt họ bảo đây là người khác, hay là toàn bộ tu sĩ trong Tàng Các với Thang tiên sinh người còn cần mặt mũi không?
Thang Nhai đương nhiên không biết xấu hổ, người cần mặt mũi từ xưa đến này không nhiều đâu.
Sau khi hắn giới thiệu Đường Thời xong, lại ngồi về vị trí của mình, bảo mọi người đang vây tròn kia tách để Đường Thời vào.
Đường Thời dùng linh thức lướt qua, phát hiện tu vi của những người này đều cao hơn mình, nhất thời cảm thán mình lần thứ hai đã thành công biến thành tu sĩ tầng chót lần nữa, nhưng mặt không đổi sắc, nhanh chóng ngồi xuống.
Nơi này có mười ba người thêm cả Đường Thời.
Nhìn quần áo khác nhau của mọi người có thể đoán được những người này đến từ Mười hai các ở Đại Hoang.
Không thể tưởng được Chương Huyết Trần mang lắm tán tu đến vậy, giờ còn thêm đám tu sĩ bình thường khác, ván cờ này lớn đấy.
Bây giờ Đường Thời cũng chỉ là người kéo Đường Thời qua, chuyện còn gấp, nhưng cũng không coi là cơ mật, cho nên ngồi đó nói chuyện. Đường Thời cũng chỉ ngồi nghe, tạm không xen vào.
“Chim xanh vỗ hai cánh vào lúc mặt trời mọc, lần vỗ cánh thứ ba chắc hẳn sẽ là lúc hoàng hôn.” Thang Nhai nhíu nhíu mày, tiếp theo phân tích, “Chương Huyết Trần phải đàm phán với Bắc Tạng thật nhanh, không còn thời gian, chờ đám tán tu Bồng Lai bên này đi vào trong, chúng ta ở bên ngoài có thể lặng lẽ bố trí trận pháp.”
“…” Đường Thời bỗng phát hiện, không phải do hắn không xen vào, mà là vì…mẹ nó mất hết ngôn ngữ rồi? Sao trước đây không cảm thấy Thang Nhai là tên âm hiểm như vây? Không, không… Chỉ là trước kia chưa từng có cảm thụ giống vậy mà thôi.
Người ngồi bên trái Đường Thời, tựa hồ cũng là người của Nghịch các, lúc này mở miệng nói: “Chỉ sợ chúng ta còn ngăn không được những tán tu kia, rốt cuộc vẫn phải đợi tầng chủ Chương Huyết Trần trở về, mới xác định được. Tất nhiên… Nếu Thang tiên sinh mang theo máu của Vương Mẫu, chuyện sẽ khác ngay.”
Thang Nhai cười một tiếng, nói: “Cái gì mà máu Vương Mẫu? Đơn giản là thứ trong lời đồn mà thôi, nếu thực sự có thứ kia ta sẽ độ kiếp ngay và luôn. Ba trăm năm gần đây, số người độ kiếp thành công trong Đại Hoang chúng ta cũng dần dần giảm bớt, nói là do ảnh hưởng của Tội Uyên ở Đông Hải, ta thấy cũng đúng, tu vi của đám hòa thượng bên Tiểu Tự Tại Thiên đúng là hết xài được rồi.”
Trong Yêu tu có hai các, là Phù Các và Linh Các.
Khi Thang Nhai vừa dứt lời, một nữ Yêu tu xinh đẹp hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải do Đạo tu ngươi nhát gan, độ kiếp không nổi còn náo loạn sao. Ta thấy trên đại lục Linh Xu này còn có bí mật khác sao? Năm đó cùng nhau trấn thủ Tội Uyên Đông Hải còn có Yêu tu từ Thiên Chuẩn Phù Đảo chúng ta xuất lực, ý của Thang tiên sinh là, Yêu tu ta cũng không xài được à?”
Thang Nhai còn chưa kịp phản bác, người trong Nghịch Các lại tiếp lời: “Thiên Chuẩn Phù Đảo các người thật sự xuất lực à? Chẳng qua chỉ lập cái hiệp ước giả dối sau rồi cũng phá vỡ đó thôi!”
Nghe được, những người này đang đàm luận một đề tài Đường Thời cảm thấy hứng thú.
Chỉ trong lúc nói hai ba câu, chân tướng sự tình đã bị phác họa trong đầu.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, câu nói kế tiếp của người bên cạnh cũng khiến da đầu hắn tê dại.
“Ngày hôm trước Các chủ chúng ta đã tính ra nhóm thượng sư ở Tiểu Tự Tại Nhiên hình như đã ngã xuống, không biết quẻ tượng có sai không. Nhưng từ lúc đó hòa thượng Thị Phi đã đến Đại Hoang đề nghị kiến các, e là việc đã rõ mười mươi.”
Người này nói chuyện âm thanh khúc chiết êm tai, vuốt cây sáo trong tay, không nhanh không chậm, dáng vẻ nhàn nhã.
Thang Nhai không hiểu sao nhìn Đường Thời một cái, sau đó chuyển đề tài.
“Lần này Đại Hoang chúng ta đột nhiên tới địa bàn của người ta phải chịu toàn bộ sự thù địch của Bồng Lai, áp lực là điều hiển nhiên, nhưng nếu chúng ta là tu sĩ trong mười hai các ở Đại Hoang nên biết chúng ta đã cao hơn người khác một bậc rồi ——”
“Bồng Lai tiên đảo tồn tại vì có tiên cung Chim Xanh, cho nên ngàn vạn năm trước, mới có hậu thế siêu việt. Hơn ba ngàn năm qua không chỉ có Đại Hoang chúng ta đang chờ, Bồng Lai đang chờ, ngay cả Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng đang chờ…”
“Tội Uyên ở Đông Hải ảnh hưởng quá lớn, lúc này nếu không muốn lặp lại thảm kịch hơn ba ngàn năm trước, phải bắt đầu từ Tiên cung Chim Xanh. Theo quẻ của Đại Sĩ, trong này sẽ xuất hiện sự chuyển biến.”
Giống như sợ Đường Thời nghe không hiểu, Thang Nhai lại nói: “Trong Đại Hoang chúng ta, được xưng là đã thu hết tất cả tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên, cơ hồ tất cả tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trong bốn vùng núi Tiểu Hoang đều tới Đại Hoang —— nguyên nhân này chính là ở chỗ, chúng ta nói có thể cung cấp phương pháp an toàn cái này cùng với nghĩa không cần độ kiếp của Phật tu ở Tiểu Tự Tại Thiên. Nhưng ở đây trong Tiểu Tự Tại Thiên có thượng sư Thần Nguyên độ kiếp thất bại, tình huống Đại Hoang chúng ta, chư vị cũng biết rõ rồi…”
Thang Nhai hiện tại là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, mà còn thấy hoang mang nữa là.
Độ kiếp thất bại, cũng chỉ có thể trở thành tán tu —— kỳ thật trở thành tán tu, thì vận khí tốt, nếu bị lôi kiếp bổ phát tiêu luôn thì chắc sẽ tan thành tro bụi cũng chỉ than rằng do mình quá đen thôi.
Đường Thời chỉ dám nghe, không dám xen vào, sợ mình lộ ra sơ hở.
“Tình hình Bồng Lai bên này cũng không mấy lạc quan… “
Căn bản chả nơi nào tốt, toàn bộ khu Ẩn Tinh phát bệnh hết rồi.
Đường Thời chắp vá những tình huống này trong đầu mình.
Chỉ nghe bọn họ phân tích qua tình hình của Khu Ẩn Tinh và Đại lục Linh Xu này, khớp vào phỏng đoán của Đường Thời, hắn lập tức hiểu ra vấn đề
Cái buổi tọa đàm này đã xoay quanh vấn đề này quá lâu, lát sau đã biến thành việc bố trí trận pháp.
Bây giờ bọn họ đang trong trận pháp cực kỳ thông minh, người ngoài không theo dõi được tung tích của bọn họ, chỉ chờ sau khi hoàng hôn buông xuống, mới bắt đầu chuẩn bị hành động.
Thang Nhai lấy bản đồ ra, trải trên mặt đất.
Kỳ thật đây chỉ là một bản đồ rất đơn giản, bên trong là một tòa cung điện, bên ngoài chính là bóng chim xanh, phía trên dĩ nhiên là bản đồ của Tiên cung Chim Xanh, bọn họ vẽ ra nhưng nơi mình chứng kiến, nhưng vẫn còn khoảng trống.
“Sau khi chim xanh vỗ cánh ba lần, thì kết giới bên ngoài sẽ mỏng dần trong vòng nửa canh giờ, đây chính là cơ hội của chúng ta.”
Thang Nhai chỉ tay vào vị trí cửa trên bản đồ, liền nói: “Tiên cung chỉ có một lối ra người của chúng ta cần tìm cơ hội mai phục ở chỗ này. Thời gian tiên cung Chim Xanh xuất hiện nếu như đúng trong sách ghi lại thì là một tháng, như vậy chúng ta có dư dả thời gian… Chỉ là gần đây không giống với khi trước, chúng ta vẫn nên chuẩn bị dư ra… mới vời rồi ta gặp Thời Độ đã thấy bóng ảnh của chim xanh kia, người có tu vi Xuất Khiếu kỳ trở lên hẳn có thể mạnh mẽ xông vào, cho nên người bên chúng ta chắc chắn không thành vấn đề. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn nhóm đầu tiên đi vào bố trí trận pháp —— chẳng qua, nếu bị phát hiện, thì to chuyện đây…”
“Có gì khó? Để ta…”
Một giọng nói đột nhiên từ trên cao truyền đến, sau đó một bóng người đỏ như máu hạ xuống, bước qua kết giới đứng sau lưng Đường Thời.
Giọng nói của người này mang theo tia thù địch ác độc không thay đổi, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, hắn khẽ cong môi nhưng tựa như chẳng hề cười.
Thang Nhai chỉ hỏi một câu: “Nói chuyện sao rồi?”
“Bắc Tạng là một con cáo già, tán tu phe ta có hơn hai mươi người, nhưng lão chỉ cho mười hai người đi vào. Mà cũng tốt thôi, ngươi biết đấy, mấy người còn lại thì thành chiến binh thôi ”
Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Chương Huyết Trần dường như khó chịu đến cực điểm, hiển nhiên là rất không hài lòng với kết quả của cuộc đàm phán này.
Thang Nhai an ủi hắn: “Có là may rồi, nếu là trước kia, ta đoán Bắc Tạng có thể tặng ngươi một cái tát bay về đấy.”
Chương Huyết Trần không cam lòng, cũng hết cách, hắn lắc đầu, cắn răng, không hiểu sao cười lạnh, chỉ nói: “Thực lực không bằng người, cũng chỉ có thể nén giận, nếu Đại Sĩ tự mình đến nói chuyện, hắn còn dám sao?”
“Nếu Đại Sĩ có thể tùy ý rời khỏi Đại Hoang, Khu Ẩn Tinh này sẽ thành mớ bòng bòng sao?” Ai đó bật cười.
Chương Huyết Trần ngẩng đầu nhìn, thì ra là tu sĩ Đạo các, hắn cười trào phúng: “Đại Sĩ là người để ngươi nghị luận được à? Câm miệng.”
“…” Đường Thời liếc Chương Huyết Trần, cảm thấy giữa mười hai các trong Đại Hoang này, tên này đúng là đệ nhất hung tàn.
Những người này nói chuyện chẳng nể nàng, hoàn toàn dựa vào thực lực để nói chuyện.
Chương Huyết Trần đi tới muốn ngồi, nhìn thấy Đường Thời, nhíu mày, lại nở nụ cười: “Đường Thời?”
Khóe miệng Đường Thời giật giật, lắc đầu: “Thời Độ.”
Chương Huyết Trần “à”, tùy ý ngồi xuống, “Chẳng khác mấy. ”
Chẳng khác mấy
Không khác cái lò nhà ngươi ấy.