Dị Thế Thần Ma

Chương 24







Thần Ma học viện, trong khu vực túc xã …



Hôm nay tất cả học viên Thần Ma học viện sau khi tham gia khảo hạch cuối năm,tất nhiênđều trở về chuẩn bị những kế hoạch cho kì nghỉ đông cuối năm. Lúc này bên trong túc xã vốn là nơi ở của ba người Hạ Thiên, lúc này có bốn người đang ngồi trên một chiếc bàn tròn.



Bốn người này tất nhiên là Vân Tiên Khách, Hạ Thiên, Diệp Vân và Yêu Cơ, lúc này chỉ nghe Yêu Cơ nhìn chòng chọc ba người rồi đột nhiên ôm bụng cười mất hết hình tượng mỹ nữ:



- Ha ha ha..., hôm nay các huynh biểu diễn thật ấn tượng, ước chừng gần như toàn bộ cả cái đài cao ở Diễn Võ Trường đều bị hủy, phải nói là sau đòn Hỏa Long Thôn Thiên của nghĩa ca đã thiêu cháy hết tấm thảm trải nơi đó, còn thiêu gần hết mấy sợi râu của vị hắc bào trưởng lão nọ, tiếp theo là đòn đóng đinh của Diệp Lãng ca, rồi đòn nhổ đinh của Vân Tiên Khách ca nữa, tất cả các người biểu diễn thật ấn tượng đó. Có phải là đã bàn bạc với nhau không, ha ha ha...



Sau đó nàng tiếp tục ôm bụng cười. Sự việc hôm nay trên Diễn Võ Trường thật ấn tượng. Thấy nàng cười như thế, Hạ Thiên buồn bực nói:



- Thật sự là làm cho cái đài suýt sập sao, ta đâu có cố ý, ta chỉ tấn công cái tảng đá kiểm tra đó thôi. Các ngươi cũng biết đó, nới đó lão sư thần thông quảng đại làm sao có thể bị thiêu cháy râu được?




- Hắc hắc..., cấm chú cấp 10 mà còn không đủ đốt râu sao, ngươi lại thuẫn phát làm sao vị trưởng lão kia phản ứng kịp.



Diệp Vân cười nói, chỉ thấy Vân Tiên Khách vẻ mặt chán nản, than rằng:



- Ai, tại sao chúng ta lại khảo hạch cuối cùng cơ chứ, không có cơ hội biểu diễn trước mặt mỹ nữ, ai số ta thật khổ mà...



- Hắc hắc...,Yêu Cơ muội không phải mỹ nữ sao?



Diệp Vân cười nói với hắn. Yêu Cơ cũng lên tiếng:



- Phải đó, huynh dám nói muội không phải là mỹ nữ hả?



- Yêu Cơ muội à, ta mà đụng tới muội thì Hạ lão hữu không lột da ta mới là lạ đó...



Hắn vội vàng giải thích, nhưng chưa nói hết câu thì Hạ Thiên đang uống chén trà đã chen vào:



- Nói cho đúng hơn là hắn sợ mấy quả ớt trong cái phần đồ nhắm của muội, liên quan gì tới ta.



Nghe hắn nói thế, Diệp Vân đang uống trà cũng phun ra một ngụm, sau đó ho khàn vài tiếng. Lại nghe Hạ Thiên nói tiếp:



- Các ngươi định kế hoạch cho kì nghỉ này chưa, lần này nghe nói nghỉ hai tháng đó?



- Ta sẽ ra ngoài lịch lãm một chút, tốt nhất là tới Dong Binh Công Hội nhận nhiệm vụ dong binh nào đó, sau đó liền tới Ma Thú Sâm Lâm lịch lãm. Ta cảm thấy mình sắp đột phá Thánh Giai.



Vân Tiên Khách trả lời, tiếp đó Diệp Vân cũng nói:




- Ý kiến hay đó, nhưng ta sẽ không tới Ma Thú Sâm Lâm mà tới Cực Băng Địa Vực ở phía nam Nhân giới, nơi đó lịch lãm sẽ khiến ta dễ đột phá hơn.



- Cũng tốt, ta cũng sẽ đi phương Bắc lạnh giá lịch lãm một chút để biết thêm phong thổ của nhân giới, nhân tiện tìm nơi đột phá luôn.



Hạ Thiên cũng cười nhạt nói. Lúc này Yêu Cơ cũng lên tiếng:



- Muội phải về nhà, hai tháng sau gặp lại chúng ta xem ai đột phá sớm hơn.



- Tốt, nhưng nếu đột phá cần phải ẩn giấu thực lực cho tốt, có câu "tiềm long thận dụng" cũng không thừa đâu.



Hạ Thiên nhàn nhạt nói, sau đó đưa từ không gian giới chỉ ra vài bình rượu cho mỗi người rồi cười nói:



- Rượu này để các ngươi uống đi dọc đường, số còn lại phải đợi hai tháng sau, khi chúng ta trở về về mới ủ xong, lúc đó chúng ta sẽ liên hoan một trận.



Cả ba người gật đầu, sau đó nói một số chuyện khác rồi tản ra.



Ngày hôm sau, tất cả chia tay, Vân Tiên Khách tới Ma Thú Sâm Lâm, Diệp Vân tới Cực Băng Địa Vực ở phía nam, Hạ Thiên thì lên phương Bắc, còn Yêu Cơ trở về nhà.



… …



Ba ngày sau, tại một hạp cốc lạnh giá ở phương bắc, một bạch phát thiếu niên đứng nhìn rừng trúc đang bị những bông tuyết trắng xóa đang che đi màu xanh mơn mởm vốn có. Lúc này hắn đang đứng đó nhưng một cử động đều mang theo thiên địa pháp tắc xem ra hắn đang ngộ đạo. Chỉ thấ hắn đứng đó nhưng trong lòng lại nhìn về quá khứ của mình, hắn xem cả đời người cũng chỉ là một kiếp mà thôi, sẽ có luân hồi một khi thoát khỏi luân hồi sẽ chạm vào thiên đạo. Nhưng thiên đạo mờ mịt biết đâu mà lần, khả năng ngộ đạo chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu



Dần dần hắn từ từ chìm vào hồi ức trong quá khứ của mình kiếp trước...



Người bình thường thì dĩ nhiên cuộc đời cũng sẽ bình lặng trôi qua. Nhưng những người phi thường thì lại có cuộc sống phi thường cho đến cuối đời. Hai loại người này bất kể là bình thường hay phi thường, đối với bọn họ mà nói, sinh hoạt nói chung không có biến động lớn, nguời bình thường sớm đã tê dại với việc bình thường, nguời phi thường thì đã quen với việc phi thường, sinh hoạt thủy chung cứ tiến triển theo quỹ đạo không thay đổi.



Nhưng nếu sinh ra với cuộc sống bình thường, từ đó sống một đời thuờng lặng lẽ cũng chưa chắc là đã hạnh phúc.




Thế gian sự tình luôn có những biến đổi phức tạp, có nhiều việc cả người trong cuộc căn bản cũng không cách làm chủ, nhiều việc không thể lý giải, nhiều sai lầm không có cơ hội sửa, những điều này đều có thể xảy đến trên thân mỗi người, đều có thể xảy ra bên cạnh mỗi người.



Nếu như một người được trời ban cho linh giác mẫn tuệ, làm cho hắn từ thời niên thiếu đã sớm bộc lộ tài năng, con đường tương lai của người này dường như đã định sẵng sẽ vẻ vang tươi sáng.



Nhưng số mệnh thì khó đoán trước được, vận mệnh của một người có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt. Giống như hắn kiếp trước, chỉ vì bộc lộ tài năng quá sớm mà đạt được nhiều điều nhưng đó quá nửa là dối trá. Giả dụ như tình yêu của Hạ Tiểu Oanh hay tình đồng đội của các thành viên Huyết Sát rồi cuối cùng bị họ bán đứng mà không biết.



Khi đó hắn là một người khi đang trên đỉnh cao nhưng đột nhiên theo vầng hào quang xuống, có thể hình dung được trong lòng hắn cảm thấy mất mát như thế nào. Đối với trời cao mà nói, điều này có lẽ chỉ là một sai sót rất nhỏ, nhưng đối với thiếu niên như hắn lúc đó, lại thêm ý chí chưa vững vàng của hắn, thì đó lại là một sự việc bi thảm nhất.



Hắn năm mười sáu tuổi, gia nhập Huyết Sát, vì tổ chức, vì quốc gia mà lập công nhưng cuối cùng bị họ phản bội, điều này đối với hắn mà nói không khác gì sét đánh ngang tai.



Lúc này hắn phi thường muốn trở thành kẻ bình thường nhưng không thể nữa, bởi vì hắn đã thoát ra khỏi luân hồi, ra khỏi thiên đạo.



Cuối cùng hắn chỉ lẩm bẩm một câu: “ Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, huống chi là người”. Lúc này hắn thở một hơi, quyết định hòa nhập vào thế giới này, quyên đi tất cả những gì trong quá khứ, một lòng truy cầu đạo của chính hắn. Từ đây, tâm kết của hắn đã được giải, ở cái thế giới này hắn quyết định sẽ bảo vệ những gì mình có như bằng hữu, huynh muội… ở nơi này. từ đây, hắn mới chính thức thành một phần tử của thế giới này.



Thế giới của hắn vốn đầy ảo mộng nhìn như mê hoặc nhưng nay đã trở rõ ràng với hắn, vì hắn đã có mục tiêu, có lý tưởng của mình. Sự biến đổi lớn đến như vậy khiến cho con đường mà hắn đang đi có một bước ngoặc, từ đang xa rời quỹ đạo bắt đầu đi vào đúng quỹ đạo mà hắn cần phải đi.



Bất thình lình, hắn từ trong cảm ngộ tỉnh lại, bởi vì thần thức của hắn phát hiện ở một địa phương cách đây hai mươi dặm, nơi đó đang có một đám người giao tranh. Hắn trầm mặc một chút rồi quyết định đến đó.



Chỉ thấy thân ảnh của hắn đột nhiên thất tiêu rồi lập tức xuất hiện ở cách đó hai mươi dặm...



**********************************************


Bình Luận (0)
Comment