Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 3

“Hậu…..hậu cái gì” Nhị thiếu gia lộ vẻ mờ mịt hiếm thấy.

“HOMO…….Ớ…….ý là……….” Nhìn cái tên sắc lang ngay cả nam nhân cũng không tha trước mắt này, đầu óc ta vận hành tối đa.

Hắn vì sao hôn ta Bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn Ta nắn nắn mặt mình, cảm giác hình như không tệ, nhưng chưa so được với người tình hồng bài của hắn, nhiều nhất cũng chỉ xem như tuấn tú mà thôi. Hay vì kì nghệ quá gà cho nên sùng bái ta vô cùng Nhưng dù ở thời đại kia hôn môi còn không dùng để bày tỏ sùng bái nữa là. Hay phát hiện tâm hồn ta như khối vàng tinh Kiểu này dù ta có cũng chưa kịp biểu hiện cho hắn xem mà. Hay tên này chịu nhiều thống khổ áp lực trong thời gian dài, cho nên mới bụng đói ăn quàng

Trên hai gò má lại bị búng một phát, Văn Liệt đưa cái mặt sán qua: “Ngươi một câu còn chưa nói xong, đờ người ra làm gì”

“Cái ……….cái gì chưa nói xong” Chẳng lẽ muốn ta nói ra suy nghĩ trong đầu

“Hậu sờ là ý gì” [Hậu sờ -hòu mō]

“Ớ…….cái đó à, từ đó ở quê nhà ta có ý …….là chỉ người không am hiểu chơi cờ……… đánh cờ không giỏi lắm.” Ta cười nói. Thật kỳ quái, bị hôn là ta đó nha, sao giờ giống như ta cợt nhả hắn vậy

“Quê nhà ngươi Nguyên lai là lời Định Khê à.” Hắn thả mình trở về, thản nhiên nói, “Ngươi có thể về phòng.”

“Hả” Ta lắp bắp kinh hãi, tóm lại tên này có lối suy nghĩ lô-gic ra sao vậy, còn chưa nói rõ đã kêu về phòng Có điều thấy hắn lấy ra một quyển sách từ trên giá, làm ra vẻ bắt đầu lật xem, ta đành mang theo một bụng chấm hỏi quay về phòng.

Trở lại căn phòng đơn nhỏ được cấp cho ta sau khi thăng chức tùy tùng, tắm rửa qua loa, lết tấm thân đã mệt mỏi cùng cực lên giường, cơn buồn ngủ vừa lên, ta lại chợt nghĩ tới, Văn Liệt sao lại biết ta là người Định Khê nhỉ Theo đạo lý hắn chắc hẳn phải nghĩ tới đó là lời Tô Châu mới đúng chớ.

Sáng sớm hôm sau Văn nhị công tử một mình ra ngoài, là chính xác một mình đó, không chỉ không cho ta theo cùng mà ai hắn cũng không mang, lại không ngồi xe ngựa, tự mình cưỡi ngựa đi mất, còn phân phó tối muộn mới về. Thừa dịp rảnh rỗi hiếm được, ta xin nghỉ với quản gia, chuồn ra phủ, định thăm thú Yến thành đại danh lừng lẫy.

Ai dè nào ngờ Yến kinh xưa lại lớn như thế, đi cứ đi, lại mơ hồ đi vào ngỏ tắt nhỏ ngoằn ngoèo. Con đường lát đá xanh, tường vách màu than chì, như con hẻm nhỏ bắt gặp được Đinh Hương cô nương, tiếc rằng trời không có mưa.

Ta không biết đường nên đi bậy đi bạ, vừa mới đi qua một chỗ ngoặt, chợt trông thấy một bóng người rất quen thuộc, nhất thời tò mò sán qua nhìn kỹ, là một nữ nhân dáng người cao gầy, quấn mình chiếc áo choàng lớn màu xám. Tuy bà đội mũ, che mặt nhưng ta chỉ liếc một cái đã nhận ra, đó là Văn phu nhân.

Văn phu nhân phú quý tôn hoa, mệnh phụ triều đình đến ngõ hẹp này làm gì, lòng nổi lên nghi ngờ. Lúc này Văn phu nhân đang đứng ngoài một hộ nào đó, nhẹ gõ cửa, một lúc lâu cửa mới mở ra, bà lướt nhìn nhanh xung quanh rồi lách mình vào nhà.

Tuy lòng hiếu kỳ lên cao cực độ, nhưng ta vẫn hiểu có một số việc có thể không biết thì tốt hơn, vì thế quay người, định từ một đầu hẻm khác rời đi, kết quả lại ngoài ý muốn phát hiện một nam nhân trung niên nhỏ gầy ló đầu ra thăm dò, chiếc tai phải lớn một cách khác thường giúp ta lập tức nhận ra đây là đường huynh của Tào di nương bữa trước đã tới. Gã không thấy ta, cặp mắt như kẻ trộm gắt gao nhìn chăm chăm vào cánh cửa gỗ sơn đen mà Văn phu nhân vừa mới tiến vào.

Ta lập tức ý thức được đang xãy ra chuyện gì. Trong quá trình nghiên cứu hình thái xã hội thời Minh, ta từng xem qua rất nhiều tư liệu lịch sử có liên quan tới thê thiếp tranh phong dẫn đến thảm kịch buồn, hiểu rõ một mặt thối nát máu tanh dưới căn nhà quyền quý bạc vàng đầy sân. Trước mắt ta hiện giờ, hiển nhiên là màn đọ sức âm thầm giữa các thê thiếp, sau cánh cửa gỗ nước sơn đen nặng nề, rõ ràng cất giấu một bí mật Văn phu nhân không thể nói ra với người ngoài, mà bí mật này Tào di nương muốn khai quật vào tay mình. Đồng thời ta hiểu thêm được, lấy thân phận nam phó bồi giá nhỏ nhoi, vạn nhất bất hạnh cuốn vào trận thị phi này, kết cục nhất định là thi cốt chẳng còn. Cho nên ta lập tức xoay người, chạy cực nhanh rời xa chốn thị phi này.

Vừa vào phủ, quản gia đại nhân đã đi qua tóm ta, vội vàng nói: “Mau, mau tới thư phòng, nhị công tử gọi ngươi.”

Nhị công tử Không phải nói tối mới về sao Giờ còn chưa tới giữa trưa nữa là. Nhưng không cho phép ta nghĩ ngợi nhiều, chưa gì đã bị quản gia dùng tốc độ nhanh nhất đẩy tới cửa thư phòng.

Thấp thỏm đẩy cửa bước vào, nói: “Nhị công tử, ngài tìm ta”

Văn Liệt ngồi trên chiếc ghế tử đàn lạnh lùng trừng ta, nói: “Đây là phép tắc Lâm phủ trước kia của các ngươi sao Chủ tử không có, tiểu tư lại chuồn ra cửa! Nhìn đám bụi trên sách này, ngươi ngày thường thu dọn thế nào hả”

Đúng là nói dối không chớp mắt! Sách trong phòng này, mỗi ngày ngay cả góc tường đều có người lau dọn qua một lần, lại thêm hoàn cảnh thời Minh thế nào, không ổ nhiễm, không bụi bẩn, càng không có khói từ ô tô, trước phòng còn có rừng trúc, sau phòng có hoa mai, xanh tươi đạt quá chuẩn, chưa tới hai ba tháng thì khó mà gom được tí bụi! 

“Sao không nói lời nào, đang bận oán thầm ta à” Hắn lại chơi sang câu lạnh như băng.

Ta nóng rồi đó, tranh luận ngay: “Không biết nhị công tử hôm nay ra ngoài bị ai chọc, trở về lấy ta trút giận thì có ích sao”

Ánh mắt nguy hiểm của Văn Liệt híp thành một đường, hại ta có chút không rét mà run, nhưng tốt xấu gì trước kia ta cũng là nhân vật đứng đầu trong trường học, há có thể dễ bị dọa như vậy, lập tức dốc sức lườm đáp lại.

Ngay lúc bọn ta còn đang hiếu chiến giằng co phân cao thấp như hai tiểu thú, còn chỉ thiếu gầm gừ nữa mà thôi, thì một âm thanh nhàn tản chen vào: “Tiểu Liệt, ai thế, dám tranh luận với huynh, thiệt đáng yêu quá.”

Văn Liệt đổ thân mình về sau, lạnh lùng nói: “Đáng yêu chỗ nào, thực sự không có phép tắc.”

Ta quay đầu nhìn sang chỗ phát thanh âm, đó là một thân ảnh thon dài đang tao nhã dựa lên cửa, hai mắt mang ý cười cùng nét mặt nhu hòa làm cho gương mặt đã vốn rất xinh đẹp thoạt trông cực ưa nhìn. Ta bất giác mỉm cười đáp lại với y.

“Xin chào.” Người nọ chào hỏi với ta, “Ta là Tiêu Hải Chân, người bằng hữu này, ngươi tên là gì”

“Ớ, ta………….ta là a Bảo…………….” Ta thật sự vô cùng bối rối khi phun ra mấy chữ này, nhớ lại cái tên rất có phẩm vị của đời trước ta, vậy mà nay………… ngay cả mình còn thấy quá hai lúa………….

Tiêu Hải Chân chạy tới trước mặt ta, ta theo thói quen vươn tay ra muốn bắt.

Y nhìn cái tay của ta, tò mò hỏi: “Làm gì vậy, muốn quà ra mắt sao”

Ta chật vật rút tay về, giảo biện nói: “Ngại quá, ta quên đây là phương bắc, ở quê nhà ta trong lần đầu gặp mặt có thói quen bắt tay nhau một cái.” Dù sao thời đại Minh triều làm gì có cái gọi là nghề thông tin đại chúng, bọn họ cũng đâu biết ta nói thật hay nói xạo.

“Hải Chân, người Định Khê có thói quen này sao” Văn Liệt dùng ngữ khí thập phần ác ý xen mồm.

“Chắc có lẽ sau hai ba năm đệ rời quê đã dưỡng thành.” Tiêu Hải Chân cười nói.

……………Mồ hôi lạnh……………Thì ra Tiêu Hải Chân cũng là người Định Khê à……………… ráng vùi đầu đê……………………

“Còn đứng làm gì, không thấy có khách à” Thanh âm Văn Liệt từ đỉnh đầu truyền tới, “Còn không mau đi châm trà.”

Ta vội thừa cơ rút khỏi phòng, kì kèo mãi mới bưng hai chung trà vào phòng.

Tiêu Hải Chân tiếp nhận chung trà, dịu dàng nói lời cảm ơn, thiệt là người tốt có giáo dưỡng mà, chẳng như ai kia…………….

“Đi đâu lâu vậy, Lâm phủ trước kia không huấn luyện ngươi sao” Ai kia bắt bẻ.

“Làm sao vậy, tiểu Liệt, có gì quan trọng sao, huynh trước kia đâu thèm để ý mấy điều này,” Tiêu Hải Chân mềm mỏng bảo hộ ta, còn trao cho ta một cái nhìn an ủi, “Tiểu Bảo mới đi theo huynh à”

“Hắn là bồi giá của tẩu tử ta.” Văn Liệt nói ngắn gọn, cứ như giới thiệu quá hai câu là tiện nghi cho ta lắm ấy.

Tiêu Hải Chân nhìn ta, chậm rãi lộ ra nét mặt có chút đăm chiêu, cuối cùng ra vẻ tỉnh ngộ, cúi đầu nói: “Ta biết rồi, nhưng mà người đó a……….”

“Người nào” Ta khó hiểu hỏi, y đang nói ta sao

“Chỗ này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lui xuống.” Văn Liệt đột ngột ra lệnh.

Mặc dù bất mãn, ta cũng chỉ đành lui ra, sắp tới cửa lại quét mắt nhìn lại, hai người đó đang chau đầu vào nhau, dường như đang thương nghị chuyện gì đó, trông rất chi là thân thiết.

Ta đột nhiên nghĩ, Văn Liệt là một người đồng tính luyến ái, chí ít cũng là song tính luyến, Tiêu Hải Chân vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, hắn sao chịu buông tha Nói không chừng hai người họ có quan hệ tình nhân nữa là.

Vội vàng chạy đi tìm nha đầu Tự nhi lắm chuyện nhất trong phủ, vừa nghe xong, nhỏ liền triệt để ngã gục sau gần một canh giờ, kết quả làm ta thất vọng, cư nhiên một tí chuyện xấu cũng chả có. Nguyên lai Tiêu Hải Chân thật sự là con của huynh trưởng Văn phu nhân, sinh ở Định Khê, thường lưu lại Văn gia. Lúc mười bảy tuổi vì hội khảo mà đến kinh thành ở hai năm, không rõ tại sao lại không tham gia khảo thí mà trở về quê nhà, ba năm trước Văn Liệt lại nghênh đón y tới kinh thành, trước mắt sống ở một căn nhà không tồi tại ngoại ô.

Xem ra cảm tình giữa Tiêu Hải Thực và Văn Liệt quả thực không tệ, y đến đây một chuyến, tâm tình Văn Liệt chuyển biến tốt đẹp thấy rõ, buổi chiều lại mang ta xuất môn để quản lý sản nghiệp trong phủ.

Nói thiệt, Văn Liệt trên phương diện kinh doanh đúng là thiên tài, ánh mắt nhạy bén, hành động lưu loát, phán đoán chuẩn xác, làm việc có thể nói là ổn chuẩn ngoan (vững vàng, chắc chắn, kiên quyết), nhìn bộ dáng hắn tra sổ sách, nghe các quản sự hồi báo, thật sự quá bảnh, nếu sinh ra ở hiện đại, tuyệt đối là một thương nhân tài ba, có tư cách lên trang bìa tạp chí Fortune.

Ở lâu ngày với hắn, ta dần dần làm quen tiết tấu và phong cách xử lý công việc hằng ngày, Văn Liệt càng ngày càng thường xuyên khảo sát ta chuyện thương trường, hơn nữa độ khó câu hỏi không ngừng tăng cao, bởi vậy có thể thấy mấy tùy tùng trước của hắn không bồi dưỡng thành quản sự cũng khó.

Vào một ngày của hai tháng sau, Văn Liệt bỗng ném một quyển sách cho ta, ra lệnh cho ta buổi tối xem kỹ càng, dù sao giờ chẳng có TV, đang buồn chán ta xem giết thời gian đỡ vậy, kết quả càng xem càng hoảng, quả là một quyển sổ sách giả cao siêu, gần như không chê vào đâu được, dù khuyết điểm duy nhất quá hoàn mỹ, mới có thể khiến cho Văn Liệt chú ý.

Ngày hôm sau trên xe ngoại xuất ngoại, Văn Liệt hỏi ta: “Nhìn ra gì không”

Không biết vì sao, lúc đối mặt Văn Liệt ta càng ngày càng thả lỏng, không hề giả ngu, lập tức nói: “Là bản sổ sách giả.”

Bên môi Văn Liệt hiện lên ý cười, gật đầu nói: “Muốn đoán thử bản sổ sách này là ai làm không”

Ta nhanh chóng sàng lọc hơn mười vị quản sự ở trong đầu một lần, có chút chần chờ đoán: “Là……..Chương quản sự của dược hành”

Văn Liệt ngửa mặt cười to, giơ ngón tay vuốt vuốt mặt ta, nói: “Ngươi thật đúng là tiến bộ thần tốc mà.”

Ta đẩy tay hắn ra, mới ngồi được chút, tên HOMO đó đã sáp gần, ta trốn trái trốn phải, nhưng đang ngồi trên xe ngựa thì có thể trốn đi đâu, mau chóng bị tóm được, đôi môi nóng bỏng thuận thế đè xuống.

Thở dài buông tha cho chống cự, ai, ngay cả việc này ta cũng quen, sức thích ứng của loài người thiệt quá mạnh mẽ mà. Có điều may mà hắn không có ý đồ tiến thêm một bước, cả đầu lưỡi cũng chưa từng luồn vào…………Ô………..Đây là cái gì!

Đầu lưỡi vừa nóng vừa ướt cậy mở răng cửa của ta, luồn lách tiến vào như rắn, ở trong khoang miệng ta vẽ một vòng như người phát họa, khiến ta không nhịn được run lên, cánh tay bất giác quàng lên cổ hắn.

Mặc dù không có kinh nghiệm hôn sâu, nhưng người hiện đại há có thể bại người cổ đại Rung động thuở đầu qua đi, ta bắt đầu hôn đáp trả, chủ động đem đầu lưỡi mình quấn quít với hắn.

Cuối cùng răng môi bọn ta cũng tách rời, ta vừa lòng phát hiện hắn thở gấp hơn ta, được lắm, hoa hoa công tử cũng có ngày này, có thế thấy được những người xung quanh hắn quá ngây thơ rồi.

Xe ngựa tiếp tục vững vàng tiến lên, hắn hít sâu mấy hơi, cầm chặt hai vai của ta, nhìn chòng chọc vào mắt ta, giọng nói khàn khàn: “Ngươi có điểm nào giống ngốc hả”

Ta lấy làm hãi, ngay cả tiểu thư còn không biết ta trước kia là tên ngốc, hắn nghe thấy ở đâu

Đang muốn đặt câu hỏi, xe ngựa đột nhiên dừng, xa phu ở ngoài rèm cửa kính cẩn báo: “Nhị công tử, Tầm Thủy biệt viện tới rồi.”

Trước lúc xuống xe, Văn Liệt liếc nhìn bộ dạng vẫn kinh ngạc đến há mỏ của ta một cái.

Ta vội vàng đi theo, còn chưa kịp xuống đã nghe thấy giọng nói âm tai của Tiêu Hải Chân: “Tiểu Liệt tiểu Bảo, các ngươi mau đến xem, ở đây ở đây.”

Ta nhảy xuống xe, Tiêu Hải Chân một thân áo trắng, nét cười xán lạn, đứng giữa vườn hoa nhỏ trong viện, đang ngoắc bọn ta không dứt. Văn Liệt sải bước đi sang, ta gắt gao theo sau.

“Mau xem, đây là Thất Tâm hải đường, đây là Hồng tú cầu, đây là Nghênh Phong Chiêu Diêu, đều rất đẹp phải không, ta hôm qua phát hiện chúng sắp nở, bèn thông tri cho các ngươi đến xem đầu tiên đó.”

Ta lại giật mình nhìn Văn Liệt. Cái người bận bịu này, ngay cả thời gian bồi lão phụ còn không có, ấy vậy lại sắp xếp trống cả ngày chạy ra ngoại ô xa xôi xem hoa hải đường của biểu đệ, có thể thấy hắn đích thực rất xem trọng Tiêu Hải Chân.

“Tiểu Bảo, ngươi thấy hoa nào đẹp nhất” Tiêu Hải Chân hưng phấn cầm lấy tay ta.

“Ta thấy đều chẳng đẹp bằng ngươi.” Này không phải nịnh hót đâu, gương mặt Hải Chân được ánh nắng chiếu đến hồng hồng, quả thực người đẹp hơn hoa.

“Cảm ơn ngươi tiểu Bảo.” Hải Chân thẳng thắn biển hiện vẻ cao hứng của y, nụ cười chân thành, dáng vẻ hào phóng thoải mái, a, ta thực thích y.

“Được rồi,” Văn Liệt nói câu sát phong cảnh chen vào giữa bọn ta “Bên ngoài nắng độc, a Bảo da dày, không sao cả, Hải Chân đệ vẫn nên vào trong đi.”

Ta lườm hắn, cái gì nắng độc, ta thấy miệng hắn là độc nhất.

Tiêu Hải Chân khom lưng hôn lên một gốc hải đường gần nhất, nói: “Tất cả mọi người vào thôi.”

Vào nhà rồi, Tiêu Hải Chân kiên trì muốn ta ngồi xuống uống trà chung, nhị thiếu gia hắn hừ một tiếng, cũng không tỏ vẻ phản đối, ta đây vốn không biết cái gì thân phận khác biệt, đương nhiên ngồi xuống.

Do khát nước, trà vừa đưa lên ta đã uống một hơi cạn sạch, nóng bỏng lưỡi.

Cơ hội kiểu này Văn Liệt tuyệt đối sẽ không bỏ qua, quả nhiên nói ngay: “Này mà cũng kêu phẩm trà, đây là ẩm lư!” (lừa uống trà)

Ta không phục lè lưỡi về phía hắn (nóng quá, thừa cơ lè để hong), Tiêu Hải Chân nở nụ cười, nói: “Tiểu Bảo thật đáng yêu. Nghe nói ngươi biết chơi cờ”

Ta đắc ý gật đầu, xem như mạnh nhất đó.

Vì thế Tiêu Hải Chân lập tức bày ra bàn cờ, muốn cùng ta đánh ba hiệp.

Kết quả kì nghệ của y còn không bằng Văn Liệt, ta nhường năm quân mà còn thua thảm hại.

“Hải Chân mới là HOMO chân chính đấy.” Người nào đó ở một bên xem cờ nói.

Ta hoảng, không thể nào, tuy Hải Chân quả thực còn đẹp hơn con gái, nhưng mà từ đầu tới chân không hề nhiềm tí mùi son phấn, thật sự không giống mà, chẳng lẽ y là 1

“Đó có ý gì” Tiêu Hải Chân tò mò hỏi.

“Đây là lời của Định Khê mấy đệ mà, ý là người chơi cờ thật sự không giỏi.”

Ông trời của ta ơi, sao lại quên mất thế này Mau nứt ra một đường cho ta chui vào nào.

Tiêu Hải Chân mỉm cười nhìn ta, lại rất hiểu ý không hề nói bất luận câu nào. Cứ như không nghe thấy Văn Liệt nói.

Vội vàng chấm dứt chiến cuộc, ta đang muốn thu cờ lại, Tiêu Hải Chân bỗng nói: “Tiểu Liệt cũng chơi một ván nào Ta nhớ kì nghệ của huynh rất giỏi, có lẽ đấu lại tiểu Bảo này.”

Hừ, ta cười thầm, sớm là bại tướng dưới tay, phỏng chừng hắn xấu hổ không nói cho biểu đệ.

“Không cần, hôm nay không muốn chơi cờ.” Quả nhiên bắt đầu từ chối.

“Đúng vậy, đánh cờ tất thua tên cấp dưới nào đấy” Ta thừa cơ báo ẩm trà chi thù.

“Cái gì gọi đánh cờ tất thua” Văn nhị thiếu gia dường như không muốn để Tiêu Hải Chân biết hắn năng lực không bằng ai, mạnh miệng phản bác.

“Vậy chơi một ván” Ta đánh mạnh giập đầu rắn, trong lòng sướng cực.

Văn Liệt rõ ràng hơi chần chờ.

“Sợ” Ta thêm dầu vào lửa kích hắn.

“Ai sợ Nhưng ta chơi cờ đều phải có tiền đặt cược.” Hắn ý đồ hù ta.

“Ta thích nhất cá cược, đánh cược gì” Ta hất đầu nói.

“Tùy………….tùy ngươi!” Hắn chết tới nơi mà mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng ta là ai chớ, theo đuôi hắn lâu như vậy, sao lại không nhìn ra hắn đang chột dạ, lập tức nói: “Nếu ngươi thua, sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm cho ta ăn, bốn món một canh, không được tìm người giúp.”

“Nếu ngươi thua”

Ta ngẩn ra, nhớ tới hiện giờ ngay cả người cũng là của hắn, thiệt đúng là không có gì lấy ra cược với hắn, oắt con này, hơn phân nữa là nghĩ tới chuyện đó mới nói vụ đánh cược.

“Nếu tiểu Bảo thua, ta liền tự mình xuống bếp nấu cơm cho các ngươi ăn, mười món ba canh, thế nào”

A, quả nhiên là thiên sứ và thần hộ mệnh của ta, vẫn là Hải Chân tốt với ta nhất.

Văn Liệt vẻ mặt mất hứng, nhưng lại tìm không ra lời phản bác, chỉ đành phải ngồi xuống.

Nhìn thấy bản mặt hắn thập phần mất hứng, trong lòng ta không hiểu sao thấy không còn tư vị. Hắn như vậy là vì không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Hải Chân Hắn thật sự để ý cảm nhận của Hải Chân về hắn sao Một mùi vị chua xót lan ra khắp miệng, không hiểu là vì Văn Liệt hay vì Hải Chân.

Văn Liệt cầm đen đi trước, “Cạnh” hạ xuống một quân. Ta vội dằn lòng, tiểu tử này mặc dù không giỏi bằng ta, nhưng không thể khinh thường, nên nghiêm túc đối phó.

Một ván…………. Hai ván………….Ba ván………………

Không………Không thể nào………. Ta chết lặng nhìn bàn cờ chăm chăm, dường như tính dùng tầm mắt đốt lên trên một cái lỗ.

Văn Liệt nhéo má ta một phát, hỏi: “Đau không”

“Đau.” Ta theo bản năng trả lời.

“Xem ra không sao,” Văn Liệt nói với Tiêu Hải Chân, “Đại khái là bị đả kích quá lớn, đừng để ý tới hắn, cứ để hắn ngồi. Đệ đi nấu cơm đi.”

Nấu cơm……… Hải Chân đi làm cơm………. Nói vậy, người thua là ta thiệt sao

Ta bỗng lấy lại tinh thần, không khỏi nhảy dựng lên nói lớn: “Cái tên lừa đảo làm bộ làm tịch này!”

Không ai trả lời, lại ngó xung quanh, thì ra trong phòng đã sớm chỉ còn mình ta.
Bình Luận (0)
Comment