Dị Thú - Tình Nam

Chương 15

“Ba Tư?” Sương Sinh khó hiểu.

“Boss, b, o, s, s, ách, Sinh Sinh tiếng Anh? Ai, cũng phải, hiện tại phần lớn đều dùng Hán Ngữ.” Miêu vẫy tay, “Đi thôi boss, tôi ở trong này tiếp tục số khổ.”

Đi ra ngoài, bên ngoài thực phồn hoa, ngoạn gia rất nhiều, trên đường rất nhiều ngoạn gia, NPC bày bán hàng rong, thét to, có rất phong vị Trung Quốc dày đặc. Dựa trên tấm lưng dày rộng của lão đại, thực thoải mái.

“Lão đại, Miêu Miêu như thế nào số khổ thế, có phải anh nô dịch anh ta không?”

“Ừ.”

“Nga, vương tử đương nhiên có thể nô dịch hạ nhân. Lão đại, đi nơi nào?”

“Tùy tiện đi một chút. Tiểu Sinh, Song Sinh là em đúng hay không.” Lão đại dùng khẩu khí trần thuật khẳng định.

“A?” Sương Sinh cả kinh, tiếp tục giả ngu, “Cái gì? Tôi là Sương Sinh a.”

“Em hiểu được anh đang nói cái gì.” Lão đại đem đứa bé trên lưng quơ đến phía trước, ôm vào trong ngực, “Thực không nghĩ tới em có thể biến thành bộ dáng khác, em là người có năng lực đặc biệt?”

“Khụ khụ, lão đại anh đang nói cái gì nha…” Chột dạ quay đầu đi, cậu không có lộ ra dấu vết gì a, sao lão đại giống như đã biết cái gì đó?

“Tiểu Sinh, em gọi anh là vương tử, thực dễ dàng.” Còn có Băng Băng vừa logout đi tìm người, cậu lập tức cũng logout, còn cùng ‘Sương Sinh’ kia đồng thời mất tích lâu như vậy, hắn còn không có hoài nghi, thì quá ngu rồi.

“Ách.” Lúc này Sương Sinh mới tỉnh ngộ, thất bại đem đầu chôn nào ngực lão đại, mình ngu muốn chết.

“Tiểu Sinh, em ấy tuổi?”

“Không biết, em nhập định thật lâu, vừa tỉnh lại thì thế giới đã thay đổi.”

“Trước khi nhập định bao nhiêu?”

“Mười ba tuổi.” Sương Sinh hai tay vòng qua cổ lão đại, ánh mắt lóe sáng nhìn thẳng hắn, “Song Song kia là em biến thành bộ dáng lúc mình 16 tuổi, thực đáng yêu đi?”

“Phi thường đáng yêu.” Mặc Điện khó được lúc tươi cười cưng chiều, nhéo cái mũi nhỏ của Sương Sinh.

“Lão đại thích không?” Sương Sinh tiến lại, bỗng nhiên mặt nhăn nhíu mày, hệ thống biểu hiện bên ngoài có người ở ấn khoang thuyền trò chơi gọi cậu dậy, chán ghét, không muốn để ý.

“Thích, hiện thực có việc?”

“Ân, không muốn để ý, bên ngoài đều là người xấu.” Sương Sinh làm xấu dựa vào lòng lão đạo, người bên ngoài không ngừng kêu gọi, không để ý tới không để ý tới không để ý tới.

“Vậy không cần để ý.” Mặc Điện vươn tay sờ sờ mái tóc mềm của Sương Sinh, bỗng nhiên cảm giác trên bàn tay không thấy, cúi đầu phát hiện thân ảnh người trong lòng đang nhanh chóng trở nên nhạt dần.

Là hệ thống cảm giác đến khoang thuyền trò chơi bị phá hư, khẩn cấp đem ngoạn gia cưỡng chế tống xuất trò chơi.

Sương Sinh mơ mơ màng màng đứng lên, quái, cậu đang cùng lão đại ôn tồn mà, sao lại bị đá xuống tuến? Sương Sinh cúi đầu phát hiện cánh cửa của khoang thuyền trò chơi mới của mình không biết làm sao lại bị bể nát, phát hiện hơi thở bên người rất không thích hợp, ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt to màu đồng.

“Hách!!” Sương Sinh kinh hách liên tục lui về sau, lại bỗng nhiên bị chủ nhân của đôi mắt đó nắm phần da thịt phía sau cổ, xách lên như một con mèo.”Đau đau đau đau đau…” Sương Sinh phất tay đá chân, lại ngăn cản không được bị người xách đến giữa không trung.

“Đau cộng lông, còn ở đây nhàn hạ, mau chóng rời giường!” Kẻ cơ bắp cao to lắc lắc tiểu quỷ trong tay, “Cư nhiên dám trễ tiết của ta, muộn lâu như vậy, là bởi vì chơi trò chơi, cậu tân sinh này còn nhỏ, lá gan lại lớn a!” Đem tiểu quỷ gan lớn ném tới trên mặt đất, hét lớn, “Hạn cậu trong vòng ba phút đồng hồ đem ký túc xá sửa sang lại sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề tới sân huấn luyện, không cho sử dụng năng lực đặc thù.” Nói xong nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Hiện tại bắt đầu đếm.”

“…” Chơi trò chơi tới quên giờ, đã quên mình đã không còn tự do, phải xách cặp đến trướng, bất quá ký túc xá bẩn loạn như vậy cũng không phải cậu làm, vì cái gì muốn cậu sửa sang lại? Còn có sân huấn luyện ở đâu?

“Cậu còn không động? Đem quần áo mặc vào, rất chướng mắt.” Kẻ cơ bắp đem quần áo của Sương Sinh ở bên giường ném cho cậu, Sương Sinh bậm miệng mặc vào.

Lại còn nói thân thể non non của cậu chướng mắt, thật không biết thưởng thức.

“Ba phút đồng hồ hết.” Kẻ cơ bắp nói, Sương Sinh nháy mắt mấy cái, đang hoài nghi ba phút đồng hồ rốt cuộc có nhanh như vậy hay không, lại bị xách lên.

Ai, cậu cũng đã quen bị xách đến xách đi.

“Ông muốn dẫn tôi đi đây?” Bị xách đến trên giường của mình, “Ân?” Nghi hoặc.

“Đem giường của mình thu thập sạch sẽ.” Kẻ cơ bắp lạnh lùng nói.

“Úc.”

“… Cậu rốt cuộc có thể sửa sang lại hay không?”

“Sẽ không nha.” Chưa từng có làm gia vụ.

Thật vất vả đem toàn bộ ký túc xá sửa sang lại sạch sẽ, đã giờ ăn cơm trưa, Sương Sinh mệt tớu thở hồng hộc, bụng cũng đói bụng đến muốn kêu rột rạt rột rạt, muốn đi ra ngoài tìm đồ ăn, lại bị kẻ cơ bắp nhìn chăm chú cậu cho tới trưa kia gọi lại.

“Đứng lại, muốn đi đâu?”

“Ăn cơm a, tôi thật đói.” Sương Sinh cổ nghiêm mặt sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình nói, “Tôi cũng đã đem công việc làm xong, còn muốn gì a?”

“Còn muốn gì?” Mặt nam nhân dữ tợn đứng lên, “Đương nhiên là trừng phạt ngươi thiếu tiết lão tử, còn có muộn, một mình vận trò chơi khoang thuyền vào trường học!”

“Vừa rồi không phải đã trừng phạt qua sao, tôi làm nhiều chuyện như vậy.”

“Về điểm này là đủ rồi sao?” Nam nhân bắt lấy áo sau của cậu, không để ý tới cậu giãy giụa đi đến sân huấn luyện, đưa cậu ném bên cạnh sân huấn luyện, “Ba nghìn cái hít đất, không có làm xong đừng nghĩ ăn cơm.”

“A!? Ta sẽ mệt chết đói chết đó! Mới không cần làm.” Sương Sinh lấy pháp khí chuẩn bị chạy trốn, huấn luyện viên cơ bắp nhảy lên nhéo cánh tay cậu.

“Không muốn bằng hữu của ngươi có chuyện liền ngoan ngoãn.”

Một câu thành công làm cho Sương Sinh uể oải xuống dưới, vẻ mặt đau khổ ngoan ngoãn hít đất.

Thật đói… Sớm biết rằng sẽ có loại này gặp được, cậu lúc trước nên nghe lời sư phó nói, mặc kệ có mỹ thực hay không đều phải tùy thời ăn một viên ích cốc hoàn, tránh cho lúc đói bụng. Đáng thương Sương Sinh tu đạo còn chưa tới Tích Cốc kỳ, đói bụng tập hít đất.

“Không cho phép sử dụng năng lực đặc thù!”

“Ô ô ô…”

Trên sân huấn luyện còn có rất nhiều người đang huấn luyện, có huấn luyện đánh nhau, quần ẩu, đồng dạng cũng có hít đất, không có một kẻ nhìn qua bên này, Sương Sinh cảm thấy được mình tựa như một tiểu tro bụi đáng thương, biến mất tại trong cái trường học đáng sợ này.
Bình Luận (0)
Comment