Dị Thú - Tình Nam

Chương 30

NPC động vật cãi nhau trên kênh, vốn không phải chuyện của mình, mà còn ồn ào hơn cả nhân loại.

“Lúc nào muốn ăn thì nói với tôi nha, tay nghề của anh Già Lam tốt lắm.” Sương Sinh mang theo đồ ăn, nói xong bắt đầu ảo tưởng.

Tay nghề của anh Già Lam rất tốt, làm đồ ăn rất ngon, Vũ Lam cùng Vũ Lương cũng có tay nghề tốt, biết làm đồ ăn Trung Quốc lại biết làm cơm Tây, nhưng bọn hắn còn suất hơn anh Già Lam, tay nghề của Mạc Thương tốt nhất, chẳng những làm được đồ ăn Trung Quốc cơm Tây, còn có thể làm một ít thứ kỳ kỳ quái quái, không biết là món của quốc gia nào phát minh, nhưng ăn thật ngon, nhưng Mạc Thương giống như không thích nói chuyện, chỉ cần không phải lúc nấu cơm, Sương Sinh tìm khắp không thấy hắn, muốn tìm chỉ có gặp trong phòng bếp trước giờ cơm không lâu, Mạc Thương cũng không cùng mọi người ăn cơm, luôn làm xong thực vật đã không thấy tăm hơi.

Cảm giác Mạc Thương hảo thần bí ác ~

Không biết Vũ Lam cùng Vũ Lương có tìm mình hay không, không biết tìm được không...

Miên man suy nghĩ, thông tấn khí bỗng nhiên lại có tin nhắn, vừa mở ra liền thấy Sương Sinh nhếch miệng cười.

A-Xít A-Min, Vi-Ta-Min.

Sao cậu lại quên được trò chơi này chứ?

“Sinh Sinh, hiện tại ở đâu? Tốt chứ?” A-xít a-min, cũng chính là Vũ Lam.

“Tôi rất khá, bây giờ đang ở biệt thự đoàn đội, không cần lo lắng, các ngươi có khỏe không? Lam Xuyên có khi dễ các ngươi không?” Một bên ăn một bên nhắn lại, đồ ăn cùng nước phun ra, làm cho Mặc Mặc cùng Già Lam có khiết phích thẳng nhíu, ngay cả Miêu không phải thực để ý vệ sinh cũng chần chờ không biết có nên gắp bỏ đồ ăn bị dính nước miếng ra không.

“Ăn xong lại nói.” Mặc Mặc gõ Sương Sinh một cái, Sương Sinh le lưỡi, kêu càu nhàu nuốt xuống đồ ăn trong miệng, đem chén cơm của mình chén sạch, mới bắt đầu đối với thông tấn khí bùm bùm nói chuyện.

Thông tấn khí bình thường là đóng, khi có tin tức sẽ thông báo, cần chủ động mở ra, thông tấn khí có thể nhận tin tức văn tự, cũng nhận giọng nói, có thể trực tiếp đối với thông tấn khí rống. Có thể lựa chọn mở ra, như vậy mình và người bên cạnh nói chuyện, mọi người bên kia của thông tấn đều có thể nghe được, nếu vẫn mở kênh bang phái hoặc tổ đội, như vậy một khi nói, bất cứ người nài trong bang phái hoặc trong đội ngũ đều nghe được, thế giới kênh tắt không được, kênh thế giới gọi một lần, cần 5 cái vàng, thế giới kênh không nhận giọng nói.

1 vàng =100 bạc =10000 tiền đồng.

Nếu đổi thành tiền trong thực tế, 1 vàng =10 đồng liên bang, đây là trao đổi trực tiếp, chợ đen thì không biết.

Trên kênh thế giới lúc nào cũng có những bọn rãnh tiền kêu gào trên đó.

“...Bán khu đường BL số P5 Hoành thành...” Sương Sinh huyên thuyên nói xong, “Ừ, tôi sẽ tới đón các cậu ác, đứng ở bên cạnh trận tuyền tống đừng chạy loạn,... Muốn đi chuyển chức? Chờ một chút lại đi được không?... Lâu như vậy các cậu cư nhiên không nhớ tôi...” Lầu bầu oán giận làm nũng.

“... Vậy bọn cậu phải nhanh lên nha!” Tựa hồ rốt cục tán gẫu xong rồi, Sương Sinh vui rạo rực choàng bả vai Miêu, ngửa đầu trợn to đôi mắt tròn vo nhìn Mặc Mặc, nói: “Mặc Mặc, Vũ Lam cùng Vũ Lương lập tức đi ra, chúng ta đi tới trận tuyền thống đón bọn họ được không?”

”Là song bào thai mà em nói?”

“Ừ!” Gật đầu gật đầu.

“Hảo, hiện tại đi sao?”

“Ừ!”

Kích động đi đến trận truyền tống, đôi song sinh Vũ Lam cùng Vũ Lương đứng bên cạnh trận truyền tống cực kỳ chói mắt, chung quanh có không ít nữ sinh vây quanh, còn có nữ sinh lớn gan bước lại gần, nhưng đôi song sinh lai hé bản mặt lạnh như băng, bọn nữ sinh sắp sáp lại đều đỏ mắt chạy đi.

Vũ Lam cùng Vũ Lương thường xuyên chọc con gái khóc ác ~

Sương Sinh lủi qua, nhào tới, một chút cũng không nghĩ tới hành động này cỡ nào hấp dẫn ánh nhìn của bọn nữ sinh.

“Lam Lam, Lương Lương!” Ôm cổ Vũ Lam vui mừng reo lên, “Tôi rất nhớ các cậu ác!”

Cái mặt lạnh tanh của đôi song sinh sau khi nhìn thấy Sương Sinh liền dịu xuống, Vũ Lam nhéo chóp mũi cậu, “Tiểu ngốc qua.”

“Tôi làm gì mà ngốc chứ.” Sinh Sinh phồng mặt. Tư nhiên vừa thấy mặt liền mắng cậu.

“Thì cảm thấy cậu ngốc.” Vũ Lam hàm hồ mà trả lời. Kỳ thật hắn chỉ thích khi dễ tiểu quỷ đầu này mà thôi, không có lý do.

“Hừ.” Sương Sinh bĩu môi hừ mũi, nhưng vẫn treo trên người hắn không xuống, ở trong lòng ngực của hắn quay đầu đối với Mặc Mặc hô to, “Mặc Mặc, thêm thêm hai người bọn họ vào đoàn đội.”

“Ân.” Mặc Mặc gật gật đầu.

Hai người gia nhập đoàn đội, Sương Sinh lại bắt đầu xèo xèo thì thầm giảng.

“Đi đến biệt thự đoàn, biệt thự còn có rất nhiều phòng trống, các ngươi chắc cũng được một gian, có thể tự mình chọn nha, bất quá gia cụ phải tự mua,... Các ngươi chuyển chức thành cái gì?”

“Băng hệ pháp sư.” Vũ Lam.

“Thủy hệ pháp sư.” Vũ Lương.

Ba người đi ở phía trước nói chuyện tưng bừng, MặcMặc theo ở phía sau, lẳng lặng nhìn.

Có chút ghen tị, Sinh Sinh cùng cặp song sinh cười nói vui vẻ, thậm chí đem mình xem nhẹ.

Cũng chán ghét con sói lýc ẩn lúc hiện bên người Sinh Sinh.

Mặc Mặc bỗng nhiên cau mày, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu mình.

Ghen tị a, cảm xúc này có phải như con người vẫn hình dung ── yêu thượng người kia?

“Sinh Sinh.”

“Ân? Mặc Mặc chuyện gì?” Tạm dừng nói chuyện phiếm cùng song bào thai, Sương Sinh mở to hai mắt nhìn về phía Mặc Mặc, nháy mắt hỏi.

“Anh có chút không thoải mái, anh off trước, em chơi tiếp đo.” Mặc Mặc sờ sờ đầu của cậu nói.”Em cùng Nhân dẫn bọn họ đến biệt thự chọn phòng ở đi.”

“Tại sao không thoải mái? Em trị liệu cho anh.” Sương Sinh lập tức lo lắng.

“Không cần, anh chỉ cần ngủ là được.”

“Ngủ là được sao? Không thoải mái em dùng linh lực trị liệu nhanh hơnmột chút.”

“Thật sự không cần, anh chỉ là lâu rồi không hảo hảo ngủ một giấc, anh muốn đi ngủ, tạm thời không cần quấy rầy anh.” Mặc Mặc nói xong, quyết đoán logout, Sương Sinh ngay cà nói tạm biệt cũng không có cơ hội, không khỏi phồng mặt, có chút mất hứng, càng nhiều lo lắng.

Cậu nghĩ Mặc Mặc lợi hại đến có thể không ngủ, xem ra quan niệm của cậu sai lầm rồi. Mặc Mặc không có việc gì đi...

“Sinh Sinh.” Vũ Lam thấy cậu buồn, “Không phải muốn dẫn chúng ta đi chọn phòng sao?” Khẩu khí ẩn ẩn có chút ghen tị.

“Ân... Tôi đi nhìn Mặc Mặc trước, các ngươi tự mình ngao du được không?” Sương Sinh cắn đầu ngón tay, có chút áy náy địa nói.

“Tùy tiện.” Lăng Lgươn lạnh lạnh nói, “Chúng tôi mới vừa lên cậu liền đuổi bọn tôi đi, không sao hết.”

“Ách... Kia... Tôi cùng các cậu đi chọn phòng trước...”

Mặc Mặc nói không cần quấy rầy ảnh, vậy đợi lát nữa lại đi xem anh ta là được rồi.
Bình Luận (0)
Comment