“Tự Do, Cố Tự Do. Vì sao em không thể có được một cuộc sống tự do tự tại như chính tên của mình, mà anh, cũng chỉ có thể yên lặng trốn ở nơi đây, không biết phải làm thế nào.”—————————————–
Hôm nay đúng là số con rệp. Cảnh Triệt nghiến răng nghiến lợi một trăm lẻ một lần trong lòng.
Đến hiện trường tuyển diễn viên mới biết thì ra Lam Thiên là diễn viên nam chính được đề cử, trong lòng cậu chịu muôn vàn kích thích, nhưng càng kích thích hơn nữa là một lát sau đó Chu Diệc Trạm lại xuất hiện với tư cách nhà đầu tư. Thì ra Chu thị là nhà đầu tư chính của bộ phim này.
Hàn Nhất Sâm nhìn Cảnh Triệt ngồi bên cạnh mình đang đen mặt, cảm thấy hơi lạ: “Tiểu Triệt, cháu không thoải mái hả?”
“Không ạ.” Giọng của Cảnh Triệt lạnh lẽo đến mức có thể kết thành băng.
“Nhưng mặt cháu nom kém lắm.” Hàn Nhất Sâm nói xong liền áp tay mình lên trán Cảnh Triệt: “Hơi sốt. Tối qua bị cảm rồi hửm?”
Cảnh Triệt trầm mặc. Sao có thể bị cảm được, rõ là vì quá tức.
“Sốt rồi?” Alex cũng dịch sang, tay đặt lên trán Cảnh Triệt.
“Triệt, em về nghỉ ngơi đi. Anh thấy mấy diễn viên lần này cũng không tệ lắm, chọn ai cũng được.” Alex kéo kéo Cảnh Triệt.
“Không cần đâu.” Cảnh Triệt trả lời ngắn gọn, mắt nhìn chăm chăm vào trong phòng.
Alex nắm vai Cảnh Triệt: “Này, em nói xem tên họ Chu kia có khả năng sẽ tìm người ám sát anh không? Anh thấy ánh mắt của tên đó hơi kỳ à nha. Em có dám chắc là Chu thị không có thế lực xã hội đen đấy chứ?”
Cảnh Triệt thoáng liếc mắt sang Chu Diệc Trạm đang ngồi cách mình mấy chỗ. Người kia mặc bộ tây trang thẳng thớm, vẻ mặt âm trầm.
“Nghe nói ở các công ty giải trí lớn thường có bảo tiêu để giáo huấn những nghệ sĩ không nghe lời.” Cảnh Triệt cười nhạt.
“Xấu xa quá đi à, dọa người ta hết cả hồn à.” Alex thấp giọng nói bên tai Cảnh Triệt.
Nói xong câu đó, cả hai đều run run muốn ọe luôn.
“Nói coi, anh hy sinh nhan sắc vì em như vậy, lỡ sau này có gì bất trắc, em phải đến cứu anh đó.” Alex úp sấp lên vai Cảnh Triệt.
Trộm liếc Chu Diệc Trạm một cái thì thấy đôi mắt của hắn phừng phực lửa như muốn bắn sang đây.
“Yên tâm, em sẽ đến nhặt xác hộ anh.”
“Đáng ghét, lại dọa người ta hết cả hồn à.”
“…”
Alex diễn quá “đíp”, da gà Cảnh Triệt rụng đầy đất, đẩy y ra: “Em đến nhà vệ sinh.”
Cảnh Triệt vừa mới rời đi, Chu Diệc Trạm đã lập tức đứng dậy. Alex nhìn theo bóng lưng hai người một trước một sau biến mất, khóe miệng hiện lên nụ cười gian xảo.
Cảnh Triệt vừa mới bước đến góc hành lang thì có một bàn tay bắt lấy cậu từ phía sau, chưa kịp kêu lên thì đã bị kéo vào góc cầu thang.
Cảnh Triệt trừng mắt nhìn khuôn mặt của Chu Diệc Trạm đang gần trong gang tấc, trong đôi mắt to tròn của cậu tràn đầy sự tức giận.
Chu Diệc Trạm buông tay, lập tức ôm chặt eo Cảnh Triệt. Cậu cũng không vội vùng vẫy, suy nghĩ một chút, đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào: “Có việc gì sao?”
Chu Diệc Trạm cố kìm nén. Mỗi một giây người này đều lơ hắn đi, bị hai người một già một trẻ cọ tới cọ lui trên mặt, sau đó lại trưng ra nụ cười hấp dẫn như vậy với hắn. Em có biết em đang làm gì hay không!
“Không có việc gì hửm? Không có thì buông tay mau. Sắp diễn thử rồi.” Cảnh Triệt thấy Chu Diệc Trạm cau mày không nói lời nào bèn bắt đầu gỡ tay Chu Diệc Trạm ra. Nhưng Chu Diệc Trạm lại nhân tiện nắm lấy tay Cảnh Triệt hướng về phía trước, cả người hắn cũng hướng theo, đè Cảnh Triệt lên tường.
Tư thế này rất mờ ám, mà Chu Diệc Trạm lại mang theo sự uy hiếp. Trong lòng Cảnh Triệt dấy lên sự bất an, lập tức bình ổn tâm trạng. Dù cậu rất khó bình tĩnh khi phải đối mặt với Chu Diệc Trạm nhưng nay đã khác xưa, cậu hắng giọng một cái rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Anh đã quên tôi là fan của Lam Thiên rồi sao? Tôi vẫn rất thích kĩ năng diễn xuất của anh ấy. Lần này anh ấy còn diễn vai nam chính, tôi sẽ cho anh ấy một phiếu. Anh ấy diễn vai đó, tôi cảm thấy rất thích hợp. Anh yên tâm đi.”
Nhân lúc Chu Diệc Trạm đang ngây người trước những lời này, Cảnh Triệt đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn, bước ra khỏi góc cầu thang.
Lúc này Chu Diệc Trạm mới kịp phản ứng lại. Ban nãy ý của Cảnh Triệt là, mình vì tư tình mà muốn em ấy cho Lam Thiên cơ hội diễn vai này sao?”
Cảnh Tiểu Triệt, xem như em giỏi!
Buổi diễn thử diễn ra rất thuận lợi. Tuy sau khi vào trong phòng Lam Thiên đã thấy Cảnh Triệt ngồi bên cạnh Đoạn Triết, một cái nhìn thoáng qua đó đã đánh sâu vào cảm xúc của anh, nhưng do đã được luyện tố chất tâm lý nên có thể tiến vào trạng thái diễn rất nhanh.
Hàn Nhất Sâm rất vừa lòng với Lam Thiên. Vẻ ngoài xinh đẹp, tuy diễn có hơi trúc trắc nhưng lại rất phù hợp với cái tài và tính cách của nhân vật trẻ tuổi, hơn nữa Lam Thiên còn rất nổi tiếng. Vai nam chính này trên cơ bản đã không thể không để cậu ta đóng.
Từ khi buổi diễn thử bắt đầu, Cảnh Triệt không nói một lời nào. Rõ ràng là Lam Thiên rất thích hợp với vai đó, nhưng vì cớ gì trong lòng mình lại có chút không cam lòng? Mãi đến khi Hàn Nhất Sâm cúi đầu nhẹ giọng hỏi ý kiến của cậu, cậu mới liếc nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Chu Diệc Trạm rồi gật đầu: “Lam Thiên không tệ, rất thích hợp ạ.”
Dù nội tâm không cam lòng, nhưng cậu không thể vì lí do cá nhân mà ảnh hưởng đến chuyện chung. Cảnh Triệt khẽ xoa bóp vai mình, dạo này mệt quá, hay là tối nay đến “Vân luyến” thăm Cố Tự Do với Đào Nhiễm đi. Cậu xoay người dựa vào bờ vai của Alex, làm bộ như không nghe thấy tiếng thở sâu của Chu Diệc Trạm ở phía sau, cất bước ra ngoài.
Lam Thiên gọi Chu Diệc Trạm đang định rời đi: “Tiểu Diệc, cơ hội này, phải chăng là…”
“Cậu yên tâm, cậu là người có thực lực vậy mà”, Chu Diệc Trạm nhìn Lam Thiên đã tẩy trang, rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng hơi không đành lòng: “Cơ hội này là công ty cho cậu, chính cậu hãy tự nắm lấy nó. Đừng nghĩ nhiều, cố gắng mà diễn.”
“Cảnh Triệt, cậu ấy, sao lại ở đây?”
“Em ấy là biên kịch”, Chu Diệc Trạm nhàn nhạt đáp: “Em ấy là fan của cậu, cũng biết rõ kỹ năng diễn xuất của cậu, nên cậu đừng băn khoăn làm gì. Cơ hội này khó có được, cố lên nhé!”
Lam Thiên nhìn Chu Diệc Trạm. Đã bao lâu rồi cậu không thấy được nụ cười của Chu Diệc Trạm chứ? Từ khi Cảnh Triệt rời đi, mỗi lần muốn hẹn gặp Chu Diệc Trạm thì anh đều bị từ chối với đủ loại lí do. Thậm chí ngay cả khi anh tìm đến tận cửa, Chu Diệc Trạm cũng chỉ để anh ở đó nhiều nhất là mười phút, lúc nói chuyện lại càng không dùng giọng nói dịu dàng như lúc này.
“Cậu ấy đã trở lại, trông anh rất vui.” Lam Thiên khẽ nói.
Chu Diệc Trạm im lặng một lúc mới trả lời: “Xin lỗi cậu.”
Lam Thiên cười cười: “Em vẫn không từ bỏ đâu, anh cũng biết một khi em đã nhận định cái gì thì sẽ kiên trì đến cùng rồi đấy. Nhưng mà, anh vui, em cũng vui theo. Tiểu Diệc, đã lâu rồi em không thấy anh cười.”
Chu Diệc Trạm nhìn đôi mắt màu hổ phách của Lam Thiên, cười với anh tựa như vô số lần trong quá khứ: “Bây giờ cậu đã là nhân vật công chúng rồi, đừng nói năng tùy hứng như vậy.”
Lam Thiên nhìn hắn nói xong câu đó rồi xoay người, nước mắt không kiềm nén được mà rơi xuống.
Anh vẫn luôn quan tâm đến em đó thôi, nhưng em có thể tiếp tục kiên trì được không đây? Lần đầu tiên Lam Thiên hoài nghi với lòng quyết tâm của mình.
Mười giờ ở “Vân luyến” đang rất náo nhiệt. Âm nhạc, ánh đèn, đám người lắc lư, không khí rất high, tựa như vũ trường.
Đào Nhiễm nghiêng người bên quầy bar, nhìn Tiểu Bao Tử linh hoạt phối rượu, nghe người xung quanh không ngừng phát ra những tràng âm thanh phấn khích, nhưng lòng hắn lại thấy trống rỗng, lại thấy vô vị. Hắn nâng mắt nhìn lên cậu trai mới tới vài tháng trước đang đứng hát trên sân khấu. Gương mặt cậu ta tinh xảo và trắng nõn, mái tóc dài nhuộm tím hơi rối, giọng nói mị hoặc. Tuy cậu ta xinh đẹp hấp dẫn như vậy nhưng vẫn không bì được với nụ cười nhạt và đôi mắt tựa sóng lưu chuyển của người kia.
Sau khi Cảnh Triệt rời đi không lâu, Cố Tự Do cũng nối bước. Khoảng thời gian sau, Đào Nhiễm gặp y một lần, nhìn từ xa, thấy y đã nhuộm tóc đen, cắt ngắn đi, mặc áo T-shirt và quần bò bình thường, nhưng vẫn đẹp như vậy.
Đào Nhiễm không đành lòng chứng kiến vào mỗi tối, đôi mắt Cố Tự Do sẽ phiếm hồng trước ảnh chụp của cha mẹ, không đành lòng chứng kiến Cố Tự Do trộm nhìn người cha đã già của mình khó khăn xách đồ nặng lên tầng, không đành lòng chứng kiến một Cố Tự Do ung dung tự tại trở thành một kẻ lo được lo mất. Thế nên hắn mới đồng ý với y sẽ không tìm y, để y trở lại thế giới và cuộc sống bình thường, chậm rãi lừa gạt cả bản thân, thành kẻ bình thường như bao người khác.
Tự Do, Cố Tự Do. Vì sao em không thể có được một cuộc sống tự do tự tại như chính tên của mình, mà anh, cũng chỉ có thể yên lặng trốn ở nơi đây, không biết phải làm thế nào.
Đào Nhiễm lại uống một ngụm rượu, thản nhiên đẩy ra một bàn tay đang vươn tới vai mình từ sau lưng, chuẩn bị chửi ầm lên. Nhưng khi quay đầu lại, mặt hắn cứng đờ.
“Ông chủ à, ngay cả là ở trong quán của mình thì cũng không được uống nhiều như vậy!” Cảnh Triệt vỗ vỗ lên vai Đào Nhiễm.
“Tiểu Triệt Triệt!” Đào Nhiễm ôm cổ Cảnh Triệt, hai tay vò rối tóc cậu: “Rốt cuộc cậu cũng trở lại rồi!”
Lên tầng hai, mọi người ngồi xuống ghế sa lon. Sau khi Cảnh Triệt ngồi giới thiệu Đào Nhiễm và Alex xong liền hỏi: “Tự Do đâu rồi? Đêm nay không tới sao?”
Sắc mặt Đào Nhiễm tối sầm lại, bình tĩnh trả lời: “Bọn anh chia tay rồi.”
“…Hả?”
“Sau khi cậu đi không lâu, em ấy cũng về nhà chăm sóc cha rồi.”
“Sao anh lại có thể để cậu ấy… Cậu ấy yêu anh như vậy… Thật ra cậu ấy…” Cảnh Triệt lộn xộn giải thích, lại phát hiện ra sự giải thích của mình hoàn toàn không rõ ràng.
“Chuyện của nhà cậu tạo thành một ảnh hưởng rất lớn với em ấy. Em ấy không muốn sau này phải hối hận. Mẹ đã không còn, em ấy muốn ở bên cha mình lúc ông ấy vẫn còn sống… để sau này không phải hối hận…” Đào Nhiễm cười khổ.
“Sao cậu ấy lại ngốc như vậy! Cậu ấy rời khỏi anh, thì sau này cũng sẽ hối hận mà thôi!” Cảnh Triệt thốt lên.
“Có lẽ thế…” Đào Nhiễm ngắm điếu thuốc trong tay mình.
“Tự lừa mình dối người.” Đột nhiên Alex nhàn nhạt nói.
Cảnh Triệt và Đào Nhiễm đồng thời đều quay đầu lại nhìn về phía Alex. Alex nói tiếp: “Vì muốn bù đắp sự hiếu thảo với cha mẹ nên chia tay người yêu, đây không phải là tự lừa mình dối người thì là gì. Tôi nghĩ chính bản thân cậu ta sống cũng quá thống khổ. Mỗi ngày ở bên người thân, nhưng lại nhung nhớ người yêu. Nếu một ngày người thân của cậu ta còn chưa thể chấp nhận người cậu ta yêu, thì ngày ấy cậu ta vẫn sẽ không thể thoát khỏi sự dày vò đó. Đợi đến khi người mình yêu đã có kẻ khác, người thân cũng đến tận cùng của số mệnh, chẳng phải chỉ còn lại cậu ta cô độc một mình hay sao?” Alex uống một ngụm trà, mỉm cười: “Nên là, mỹ nhân Tự Do mà em luôn nhắc tới mỗi ngày ấy, thật ra cũng chỉ là một kẻ nhát gan và rất ngu ngốc.”
“Đào Nhiễm đứng phắt dậy: “Anh dựa vào cái gì mà nói Tự Do như vậy!”
“Thôi thôi, đừng đánh nhau. Có chuyện cứ nói, đừng kích động.” Cảnh Triệt vội đè Đào Nhiễm lại, “Alex anh cũng đừng kích thích anh ấy nữa. Lúc này ảnh đang tức giận lắm rồi.”
“Tức giận hay không, là cảm xúc cá nhân. Anh chẳng qua chỉ nói ra sự thật khách quan mà thôi. Nếu anh ta muốn tình cảnh vừa vô vị vừa xấu hổ giữa anh ta với Tự Do mỹ nhân kia tiếp tục diễn ra, vậy em cũng làm người tốt trốn tránh cùng sự hối hận của anh ta suốt đời ở chỗ này đi.”
Đào Nhiễm lại muốn đứng lên nhưng tay Cảnh Triệt đã dùng sức kìm hắn lại, đồng thời cũng nhìn ra được một phần ý tứ trong lời nói của Alex. Thế nên cậu cười với Alex: “Tức là anh chuẩn bị ra tay?”
Alex thở dài: “Ai bảo anh luôn thích mấy em gái xinh trai đẹp làm gì cơ chứ? Anh không đành lòng để một mỹ nhân như vậy bị chuyện trong nhà mà mệt mỏi và thương tâm rồi sinh uất ức đâu…”
Cảnh Triệt nháy mắt với Đào Nhiễm. Đào Nhiễm không hiểu cho lắm.
“Đào tiên sinh, tôi sẽ giúp cậu tìm Tự Do mỹ nhân trở về, thế nào?” Alex cười gian.
Đào Nhiễm ngạc nhiên. Cảnh Triệt đẩy đẩy hắn một cái, hắn mới phản ứng kịp: “Anh… tìm Tự Do trở về? Sao mà tìm được?”
“Chuyện này cậu không cần quan tâm làm gì. Nhưng điều kiện là, đợi đến khi cậu ta trở về rồi, tôi muốn ở một mình với cậu ta vài ngày.”
“Không được!” Đào Nhiễm lập tức phản đối.
“Thôi được… Dù sao cậu cũng không chịu, mà Tiểu Triệt cũng vậy.”
Đào Nhiễm nhìn sang Cảnh Triệt, nhận được nụ cười cổ vũ của cậu.
“…Được… Nhưng mà, anh không được làm em ấy tổn thương, không được dùng thủ đoạn hèn hạ, không được uy hiếp em ấy…”
Alex đứng dậy: “Triệt, sao Tự Do mỹ nhân lại có thể thích một tên nhu nhược sợ đông sợ tây như tên này vậy? Hay là cậu ta bức ép Tự Do mỹ nhân?”
Cảnh Triệt chỉ cười không nói, Đào Nhiễm tức sôi gan, nắm chặt tay, trừng mắt xem thường.
Alex tìm hiểu kĩ lưỡng về tình huống của gia đình Cố Tự Do, sau đó lại hỏi Cảnh Triệt về mức độ tình cảm của Cố Tự Do dành cho Đào Nhiễm, cuối cùng quyết định tự mình tới cửa tìm Cố Tự Do.
Cảnh Triệt rất lo cho cái vẻ lông bông không đứng đắn của Alex. Đào Nhiễm cũng thầm nghi ngờ cái vị bác sĩ tâm lý tự xưng là nổi danh này, thoạt nhìn cũng chỉ là một người đàn ông đẹp trai mang vẻ lưu manh, rốt cuộc muốn làm gì với Tự Do nhà hắn đây?
Nhưng Alex hoàn toàn tự tin mà cam đoan với Cảnh Triệt, nhất định sẽ đem về một Tự Do mỹ nhân thật sự tự do.
Được rồi, bọn em sẽ mỏi mắt chờ mong. Cảnh Triệt nhìn Alex ra khỏi cửa, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Lần này Cảnh Triệt đến thành phố X là ở khu nhà của Đoạn Triết với Alex. Dù căn nhà ở vùng ngoại thành nhưng giao thông đi lại rất thuận tiện. Alex bảo là đi tìm Cố Tự Do, vậy mà chưa đến ba tiếng đã trở lại. Cảnh Triệt thầm nhủ chẳng lẽ ngay cả cửa nhà, Tự Do cũng không để y bước vào?
Alex vừa vào cửa liền hô to tên Cảnh Triệt rồi nằm phắt lên ghế sô pha, nhàn nhã gác chân.
“Xem như là hiểu thêm được không ít.” Alex nhìn Cảnh Triệt đang chạy xuống từ trên tầng, trưng ra vẻ mặt khó chịu, oán giận với cậu: “Anh tìm đến nơi nhưng chỉ gặp cha cậu ta. Cha cậu ta vừa thấy anh đã tức giận đùng đùng, cứ như là những người đến tìm con của ông ấy đều không có ý tốt không bằng. Hừ, cái ông già này, vừa thấy đã biết là giống y đúc ba anh năm ấy, là một người chỉ ăn mềm không ăn cứng. Anh giới thiệu anh là bác sĩ tâm lý của con trai ông ấy, cậu ta chưa đến khám hơn một tháng rồi, chỉ sợ vấn đề tâm lý sẽ càng nghiêm trọng thêm. Anh tới hỏi thăm một chút, để lại một cái danh thiếp cho ổng, để ổng nói với con mình nếu rảnh thì đến gặp bác sĩ.”
“Ế? Anh lừa ông ấy là Tự Do đang đi khám ở chỗ bác sĩ tâm lý?” Cảnh Triệt kinh hãi. Cậu biết tính cách của cha Cố Tự Do rất cường nghạnh, nếu biết Alex lừa ông thì rất có thể sẽ đem lại phiền phức lớn hơn cho Tự Do.
“Cố Tự Do tự tạo áp lực cho chính mình như vậy, em có dám chắc là tâm lý cậu ta không có vấn đề không? Bác sĩ tâm lý cũng có trách nhiệm điều tiết trạng thái trong lòng con người, giảm bớt gánh nặng về tâm lý, ngăn chặn loại tâm lý biến thái.” Alex cười đắc ý.
Cảnh Triệt dần hiểu ra: “Trước tiên phải đánh vào điểm yếu, để cha cậu ấy quan tâm đến tình trạng của con trai mình, sau đó sẽ tiến tới dần dần. Ừm, là một người cha thì sao có thể mặc kệ con mình mang bệnh chứ… Chiêu này nói không chừng cũng rất hữu dụng.”
“Chuyện này không thể vội vã ngay được, từ từ sẽ đến đích. Đúng rồi. Cha cậu ta nói bây giờ Cố Tự Do đang làm AE ở một công ty quảng cáo. Mà AE là làm gì?”
(Hình như AE là Advertising Executive tức phụ trách/trưởng phòng quảng cáo. Mình cũng không rành về cái này lắm ;;A;;)“AE ấy à, năng lực giao lưu kết nối với mọi người rất quan trọng, chủ yếu là phụ trách việc kết nối giữa khách hàng với nhau, là sợi dây gắn kết giữa công ty với khách hàng.” Cảnh Triệt tùy ý trả lời. Cậu nghĩ Cố Tự Do thích nhất là ca hát, nhưng cậu ấy không am hiểu nhất là giao tiếp với người khác, vậy mà bây giờ lại làm AE, đúng là chuyện không ai ngờ được. Đúng rồi, tháng sáu năm nay cậu ấy mới tốt nghiệp, mình còn cùng khóa với cậu ấy, nếu không phải… thì mình cũng đã có bằng tốt nghiệp khoa chính quy rồi, đã phải đau đầu kiếm việc làm rồi.
Nhưng hiện giờ… Thế sự khó liệu…
“… Em có biết công ty đó không? Anh không về nước cũng lâu lắm rồi, không rõ lắm. Nghe nói hình như rất tốt.” Alex hỏi.
Cảnh Triệt thả lỏng trong chốc lát, không nghe thấy nửa câu đầu nên hỏi lại: “Công ty của ai?”
“Mars, chính là công ty mà Tự Do mỹ nhân làm việc.”
“Mars?” Cảnh Triệt nói càng lớn.
“Sao thế?”
“Mars, là công ty của Lâm Thiên Sơn…” Cảnh Triệt thấp giọng nói.
“Móa… Là cái tên lần trước gặp ở sân bay, sau đó là ở khách sạn?”
“Ừm…”
“Âyyy…” Hai người đồng thời thở dài.
Thật phức tạp. Một Cố Tự Do không biết giao lưu với người khác mà lại làm AE – công việc giao tiếp quan trọng nhất trong công ty quảng cáo. Không biết Lâm Thiên Sơn ở trong này có động tay động chân gì không.