Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây

Chương 27

Mới sáng sớm mà Lâm Thiên Sơn đã bị đánh thức bởi chuông di động. Âm thanh vui vẻ, đầy hưng phấn của Lâm Thiên Tầm ở đầu kia di động kêu lên: “Anh hai, sinh nhật vui vẻ nhé!”

“Bị em đánh thức rồi… Cảm ơn em!” Lâm Thiên Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.

“Còn ngủ nữa hả, sắp 12 giờ rồi đó. Mau đến chỗ em đi, đưa cả A Trang theo nữa. Bọn em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh!”

“Thôi khỏi đi, anh chỉ muốn ngủ thôi.” Ba giờ sáng Lâm Thiên Sơn mới xong việc, lúc này đúng là mệt đến mức không muốn làm gì.

“Anh hai à…” Lâm Thiên Tầm kéo dài âm thanh, “Một năm chỉ có một lần thôi mà!”

“Thôi được rồi, thôi được rồi… Nửa giờ nữa anh đến.” Cuối cùng, Lâm Thiên Sơn cũng không từ chối nổi em trai mình, ngồi xuống giường.

Sau khi ba hắn về hưu, sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Lần này ông còn đi Vân Nam với mẹ hắn nên Lâm Thiên Sơn rất tự do tự tại. Ba mẹ không ở đây, sẽ không còn ai lải nhải chuyện hôn nhân làm hắn phiền lòng nữa. Hắn rửa mặt xong thì lái xe đến hiệu sách của Lâm Thiên Diệp, sau đó mới đến nhà của Lâm Thiên Tầm.

Hôm nay Hổ Phách có lịch trình, cả ngày đều không ở nhà. Ba anh em hiếm khi tụ hội cùng nhau nên Lâm Thiên Tầm xuống bếp làm một bàn đồ ăn đặc sắc. Ba người nói chuyện với nhau bằng thủ ngữ (ngôn ngữ dành cho người câm), ấy vậy mà nói chuyện lại rất ăn ý, tựa như đã quay ngược về quãng thời gian trước đây. Mệt mỏi và phiền muộn tích tụ lâu ngày của Lâm Thiên Sơn cũng vơi đi.

Ăn cơm xong, Lâm Thiên Diệp lại muốn về hiệu sách, Lâm Thiên Sơn cũng nhận được điện thoại phải đến công ty một chuyến. Sau khi chở Lâm Thiên Diệp xong, trên đường lái xe đến công ty, hắn bắt gặp hai hình bóng quen thuộc từ xa. Trong lòng Lâm Thiên Sơn chấn động, từ từ cho xe đậu ven đường.

Buổi sáng, Cố Tự Do thức dậy. Đầu tiên, y vớt đậu đã được ngâm đêm qua bỏ vào máy để pha sữa đậu nành rồi lấy thêm một cái bánh bao còn dư trong tủ lạnh ra hâm nóng. Chuẩn bị xong xuôi, y gõ cửa phòng cha mình nhưng mãi không thấy ai trả lời. Y đẩy cửa đi vào thì phát hiện trong phòng không có một ai cả.

Cha luôn ăn sáng ở nhà xong mới ra ngoài mà nhỉ, sao hôm nay đi sớm thế? Cố Tự Do cảm thấy hơi lạ. Y ăn chút gì đó trước, nghĩ một lúc thì lấy di động ra, định gọi cho Cảnh Triệt.

Không biết hôm nay Cảnh Triệt có thời gian gặp nhau không? Khi biết Cảnh Triệt đã quay trở lại, Cố Tự Do cũng muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng lúc y gọi cho Cảnh Triệt, cậu đã tắt máy.

Cố Tự Do thất vọng đặt di động xuống. Y nhìn ra bầu trời xanh trong và ánh nắng ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy mất mác. Thời tiết tốt như vậy nhưng không có ai để ra ngoài cùng. Cố Tự Do đẩy cửa phòng ra, ngã xuống giường một lần nữa. Thôi bỏ đi, lại ngủ tiếp một giấc nữa, dù sao ngoại trừ ngủ ra thì mình cũng không có gì để làm cả.

Cha Cố thức trắng đêm, nghĩ đến việc Cảnh Triệt đã dặn ông đừng nói cho Tự Do biết. Nhưng khách đến chơi nhà thì dù gì cũng phải mua mấy loại thức ăn gì đó. Thế nên mới sáng sớm ông đã lặng lẽ ra ngoài, đi thẳng đến chợ.

Gà, vịt, cá gì gì đó là không thể thiếu được, rồi ông lại mua thêm một con tôm hùm nhỏ mà từ bé Cố Tự Do đã thích ăn. Ông đi dạo một vòng ở phía Đông, rồi lại ngó sang phía Tây, lúc về đến nhà đã sắp mười giờ. Trong phòng rất im ắng, cha Cố trộm nhìn qua ban công, phát hiện Cố Tự Do đang ngủ. Ông đang nghĩ, hay là rửa thức ăn xong rồi lại thức Cố Tự Do dậy cũng được thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cha Cố mở cửa liền nhìn thấy Cảnh Triệt và Alex, phía sau là Chu Diệc Trạm, còn có một cậu trai trẻ không biết tên.

Cha Cố vội để mấy người họ vào nhà. Cố Tự Do cũng bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Nhà y ít khi có khách đến, vậy mà giờ nghe đâu có không ít người đến chơi. Tuy Cố Tự Do còn hơi mông lung nhưng lại cảm thấy kì lạ. Y lăn trên giường được một lúc thì nghe thấy tiếng nói ngoài phòng khách, rốt cuộc cũng đứng dậy mở cửa.

Hả, đây là tình huống gì! Cố Tự Do sợ tới mức lui về phía sau từng bước.

Cha Cố đang ngồi trên ghế sa lon châm trà cho Alex và Chu Diệc Trạm. Cảnh Triệt đứng bên cạnh TV nhìn chằm chằm phòng bếp, nở nụ cười gian xảo. Nhưng khiến trái tim Cố Tự Do kinh ngạc nhất chính là người nào đó. Vì sao anh ấy lại ở trong nhà mình, còn đeo một cái tạp dề, trong tay cầm một con cá?

Đào Nhiễm vừa vào cửa, chào hỏi cha Cố xong bèn chủ động tìm việc làm. Anh nhìn một đống đồ ăn chưa kịp xử lí nơi phòng bếp rồi xung phong mặc tạp dề trổ tài. Nhưng sao anh biết được phải làm thế nào chứ, nên mới vọt tới phòng khách hỏi Cảnh Triệt: “Này, cá này làm sao…”, còn chưa nói xong liền nhìn thấy Cố Tự Do đã mở cửa, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ nhưng ngay lập tức đã tỉnh táo lại, sợ tới mức lui về phía sau.

Nhìn gương mặt rất đỗi quen thuộc đó, Đào Nhiễm chỉ hận không thể ném con cá trong tay để bước tới ôm người kia vào trong lòng mình. Nhưng tục ngữ có câu “Việc nhỏ không nhịn được, việc lớn ắt sẽ hỏng”, huống hồ bây giờ cha Cố còn đang đứng trong phòng khách.

Sự xuất hiện của Cố Tự Do khiến âm thanh nói chuyện trong phòng khách bỗng nhiên im ắng hẳn. Cha Cố nhất thời im lặng, nhìn sang mấy người đang trầm mặc, mở miệng nói: “Tự Do à, bạn bè con tới đây rồi, sao con còn chưa nói gì…”

Cha Cố đúng là nhanh trí! Mọi người đều nghĩ thầm.

Cảnh Triệt mở miệng: “Tớ mở di động ra thì thấy cuộc gọi nhỡ của cậu, nghĩ dù sao hôm nay cũng rảnh nên mới tìm đến nhà cậu chơi…”

“Mọi người cứ ngồi đó đi, tớ đi rửa mặt.” Cố Tự Do nói xong thì chạy vào phòng vệ sinh. Còn không thèm nói trước với mình, mấy người đó tính làm gì vậy! Cố Tự Do rửa mặt rất nhanh, nhưng lại trốn ở trong phòng không muốn ra ngoài. Sao Đào Nhiễm cũng tới? Nhìn bộ dạng phát ngốc của anh ấy… Mà anh ấy gầy quá… Mũi của Cố Tự Do chua xót. Này là tình huống gì đây? Lỡ như cha mà biết Đào Nhiễm và mình… Trong đầu Cố Tự Do rối như tơ vò, nhiều luồng suy nghĩ quanh quẩn không dứt.

“Tự Do, ra đi, tớ muốn đi vệ sinh!” Cảnh Triệt gõ cửa trước phòng vệ sinh.

Cố Tự Do đành phải mở cửa bước ra, khẽ hỏi: “Sao lại thế này?”

“Cậu đừng để ý làm gì, cứ phối hợp là được.” Cảnh Triệt cười gian xảo.

Cố Tự Do hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Tránh được lúc này thì lúc khác lại phải đối mặt, liều mạng thôi!

Y sải bước vào phòng bếp: “Anh ra ngoài đi!”

Cha Cố đang rửa thực phẩm và Đào Nhiễm đang lơ mơ cạo vảy cá sửng sốt. Cố Tự Do cau mày: “Nếu anh còn muốn để mọi người ăn được cơm thì mau ra đi, đồ tay chân vụng về!” Nói xong y bèn giật lấy dao và cá trong tay Đào Nhiễm, lạnh lùng nói: “Cơm nước xong thì đi luôn đi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”

Đào Nhiễm sờ mũi, bước ra ngoài. Cha Cố liếc Cố Tự Do một cái, không nói gì, tiếp tục rửa.

Thực ra ngay khi Đào Nhiễm vừa vào cửa, ông đã đoán ra được rồi. Giờ ông đã biết người mà Cảnh Triệt đã từng kể với ông: thích Tự Do, và Tự Do cũng thích người đó. Hôm nay có bốn người tới đây, ba người kia đã gặp hôm qua, chỉ duy có Đào Nhiễm là người mới. Nhất là thái độ cung kính và hơi sợ sệt của Đào Nhiễm đối với ông khiến ông đã đoán ra được, Đào Nhiễm chính là người đó.

Cha Cố thở dài: “Sao lại đối xử không tốt với bạn mình vậy con.”

“Con không quen anh ta.” Cố Tự Do không ngẩng đầu lên.

Cha Cố nghĩ thầm: Con trai, con còn giả bộ nữa à. Con người sẽ đối xử lễ độ với người mình không quen, còn với người càng quen thuộc thì thái độ lại càng vô lý, càng quậy.

Cha Cố không nói gì nữa, chỉ rửa đồ rồi nhìn xuyên qua cửa phòng bếp để quan sát Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm đứng ngồi không yên trong phòng khách. Những sự lo lắng và ảo não đều viết lên mặt, còn thường liếc mắt sang phòng bếp, rồi lại không dám nhìn tiếp, không dám tiến vào.

Cha Cố nhìn bộ dạng của Đào Nhiễm, trong lòng vừa thở dài vừa cảm thấy buồn cười. Thằng nhóc này không giống thằng khốn trước đây – vừa thấy đã biết tâm địa xấu xa.

Đào Nhiễm còn trẻ, gương mặt nhuốm phần trẻ con hơi giống Cảnh Triệt. Hôm nay cậu ta lại còn cố ý ăn mặc đường hoàng, trông càng có vẻ lương thiện. Cha Cố cảm thấy ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm, lại nhìn sang Cố Tự Do, tuy tay y không lúc nào ngơi nghỉ, nhưng cũng không yên lòng chút nào.

“Tự Do, tự cha nấu cũng được. Con ra ngoài nói chuyện với bạn đi.” Trong giọng nói của cha Cố lộ ý không cho từ chối.

Cố Tự Do nhìn cha mình rồi mới rửa tay, đi ra ngoài.

“Tự Do, hồi còn nhỏ cậu còn xinh trai hơn bây giờ á!” Cảnh Triệt đứng trước khung ảnh nhìn, không kìm được mà tán thưởng.

“Làm hòa với Chu Diệc Trạm rồi?” Cố Tự Do đứng bên cạnh Cảnh Triệt, hỏi nhỏ.

“Nồ, anh ta đi ké Đào Nhiễm thôi.” Cảnh Triệt nói thì nói vậy, nhưng trên mặt lại phiếm hồng, “Hôm nay Đào Nhiễm rất căng thẳng đó. Cậu không biết đâu, trên đường đến anh ấy cứ tập tự giới thiệu không ngừng à…” Cảnh Triệt cười rộ lên.

Cố Tự Do hơi quay đầu sang, liếc Đào Nhiễm đang ngồi trên sa lon. Anh nhìn chằm chằm về phía y, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

“Đúng rồi, tóm lại là cậu chỉ cần phối hợp với Đào Nhiễm, đùa hay cãi nhau gì đó cũng được hết. Những chuyện khác thì cứ để chúng tớ lo.” Cảnh Triệt vỗ vỗ lên vai Cố Tự Do, ra vẻ đã có kế hoạch sẵn.

Cố Tự Do lại nhìn sang Đào Nhiễm nhưng vẫn không nói câu nào với anh ta, chỉ xoay người nói vài câu với Chu Diệc Trạm và Alex rồi lại vào bếp giúp cha. Đào Nhiễm ảo não nhìn bóng dáng của Cố Tự Do, cảm thấy uể oải.

“Hãy xông pha lên, mặc kệ cậu ta sẽ đối xử với cậu thế nào đi chăng nữa.” Đào Nhiễm nhớ đến lời nói lúc đang trên đường đến của Alex. Anh xoa xoa mặt, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Bác trai, để con đến giúp bác, bác cứ nghỉ một lát đi ạ.”

Cha Cố thấy Đào Nhiễm đã rối rắm ở bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc cũng vào, ông nói: “Được rồi, bác cũng hơi đau lưng. Bác ra ngoài nghỉ đây.”

“Cha, cha đau lưng ạ?” Cố Tự Do ngừng thái, hỏi.

“Không sao, chỉ hơi mệt thôi con, nghỉ ngơi chút là được. Để Tiểu Nhiễm giúp con đi.” Cha Cố nói xong thì đi ra ngoài nên không thấy được vẻ mặt hớn hở, tim đập nhanh của Đào Nhiễm khi được gọi là “Tiểu Nhiễm”.

Thế nên một lát sau, Cảnh Triệt, Chu Diệc Trạm, Alex và cha Cố đang ngồi ở trong phòng khách thì nghe thấy một chuỗi âm thanh nén giận, phàn nàn từ trong phòng bếp:

“Anh đã khi nào thấy cần tây là phải bỏ phần cuống ăn phần lá chưa?”

“A, anh xin lỗi, anh không nhận ra đây là cần tây…”

“Sao đèn này không sáng được?”

“Anh còn chưa cắm điện mà…”

“À nhỉ, anh quên…”

“Anh anh anh, khoai tây phải gọt vỏ chứ!”

“Anh xin lỗi…”

“Đưa dầu thực vật cho tôi… Đây là giấm mà! Anh mau ra ngoài đi…”

“Anh không chú ý, lần sau sẽ phân biệt được mà…”

Rồi lại nghe thấy tiếng loảng xoảng, rồi sau đó là tiếng hô đầy giận dữ của Cố Tự Do khiến bốn người trong phòng khách hắc tuyến rơi đầy.

“Đào Nhiễm, nếu hôm nay anh muốn tôi chết trong vinh quang ở cái phòng bếp này thì đừng có bước ra!”

“Được rồi, được rồi mà. Anh ra đây, anh ra đây…” Đào Nhiễm cuống quýt chạy ra khỏi phòng bếp. Bốn người trong phòng khách nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta với bốn vẻ mặt khác nhau.

Cảnh Triệt: Đúng là bẽ mặt!

Chu Diệc Trạm: Tôi không quen người này!

Alex: Để cậu ta thể hiện bản thân, ai ngờ ngay đến cả ngũ cốc cũng chả phân biệt được, tay chân thì vụng về, tính sai rồi…

Cha Cố: Tôi còn trông cậy cậu ta sẽ đối xử với Tự Do thật tốt, vậy mà lại để Tự Do chăm sóc cậu ta. Xem ra phải suy nghĩ lại rồi…

Đào Nhiễm xấu hổ cười cười thì đột nhiên Cố Tự Do kêu lên một tiếng. Đào Nhiễm vội vàng chạy vào.

“A, Tự Do, em cắt phải tay rồi!”

Được rồi, Cố Tự Do bị Đào Nhiễm quậy tung đến mức đầu óc cũng không còn tỉnh táo nên lúc thái hành mới cắt trúng tay. Nhưng do vết thương vừa mới vừa sâu, sau khi băng lại xong thì y không tiện xuống phòng bếp nữa.

Cha Cố cũng hơi ngại vì tay nghề của ông thật ra cũng chỉ làm được mấy món mì gì đó. Chu Diệc Trạm và Alex thì mắt to trừng mắt nhỏ, đơn giản buông tay nhìn trời. Đào Nhiễm lại càng không thể vào bếp. Cảnh Triệt nhìn mấy người kia, thở dài rồi đứng lên.

“Để tôi nấu cho, ít nhất thì có thể làm cơm ăn được cho mọi người.”

Chu Diệc Trạm kinh ngạc nhìn sang phòng bếp N lần. Hắn còn nhớ rõ cái lần Cảnh Triệt cho hắn ăn bát mì đó, sau đó lại biết thì ra tay nghề của Cảnh Triệt chỉ dừng lại ở món mì kia. Bây giờ hắn nhìn cậu đứng trong bếp như đã quen, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp không tên.

Lúc tám món một canh được bưng lên bàn, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Cảnh Triệt. Cậu cười cười, nói: “Tuy không dám nói là ngon lắm nhưng nếu để no bụng thì không thành vấn đề.”

Chu Diệc Trạm xung phong gắp đầu tiên, ăn xong một miếng thì hai mắt tỏa sáng. Alex vừa thấy vẻ mặt của Chu Diệc Trạm, cũng vội gắp một miếng thịt gà.

Sau đó mọi người cứ gắp đồ ăn không ngừng, ăn hết món này đến món khác.

Chu Diệc Trạm không quên gắp rau cho Cảnh Triệt. Cậu càng trừng hắn, hắn càng lờ đi. Đào Nhiễm sợ Cố Tự Do không gắp được, nóng lòng muốn tự tay đút cho y ăn. Cố Tự Do cười lạnh nói: “Tôi bị thương tay trái, tay phải vẫn chưa tàn tật đâu.”

Đào Nhiễm ngượng ngùng, lại múc một bát canh, xoay mặt lại, cười nói: “Tự Do, uống bát canh này đi. Tay nghề của Tiểu Triệt tốt lắm đấy.”

“Thì đúng rồi, anh cho là ai cũng vụng như anh hả!”

Cha Cố lặng lẽ liếc nhìn Đào Nhiễm và Cố Tự Do, mỉm cười. Đã rất lâu rồi Tự Do không lộ ra cảm xúc và vẻ mặt nhiều đến thế. Xem ra đây quả là quyết định đúng. Chuyện trước kia thì bỏ qua đi, còn chuyện sau này vẫn nên buông tay, để tụi nhỏ tự quyết định.

“Tự Do, chuyện con với Tiểu Nhiễm, cha không phản đối.” Cha Cố đột nhiên nói.

Cảnh Triệt đang khinh bỉ Chu Diệc Trạm lần thứ 88, mới đang xoay lại được một nửa, Chu Diệc Trạm đang gắp cá cho Cảnh Triệt, Alex vừa cắt được một miếng bánh ngọt bỏ vào bát, Đào Nhiễm đang bóc vỏ tôm cho Cố Tự Do thì vỏ rơi xuống bàn, còn Cố Tự Do đang uống canh thì bị sặc, ho khan liên tục.

Cha Cố nhìn vẻ mặt của những người trên bàn, vội vàng giải thích: “Thật đấy, cha đã nghĩ thông suốt rồi, thật sự là thông suốt rồi.”

“Cha…” Cố Tự Do tự ép mình bình tĩnh lại, nước mắt bắt đầu đong đầy.

“Thật đấy, cha thấy thằng nhóc Tiểu Nhiễm này là một người đường hoàng. Sau này các con… phải sống cho thật tốt.”

Cảnh Triệt nhìn Đào Nhiễm và Cố Tự Do đang hưng phấn đến mức không biết phải làm thế nào, trong đầu chỉ nổi lên một ý nghĩ: Bác Cố đã chấp nhận Tự Do và Đào Nhiễm. Bác Cố đã đồng ý, Tự Do và Đào Nhiễm có thể ở bên nhau. Đột nhiên cậu cảm thấy mũi mình chua xót, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“Ngốc, em khóc cái gì.” Chu Diệc Trạm lấy khăn tay giúp cậu lau nước mắt rồi lặng lẽ nắm lấy tay cậu dưới bàn. Cảnh Triệt không nói gì, chỉ gục xuống bàn, nước mắt càng lúc càng nhiều.

Ăn cơm xong, cha Cố lấy cớ chỗ chơi cờ đang thiếu một chân bèn rời đi. Đào Nhiễm vui vẻ kéo Cố Tự Do nói hết chuyện này sang chuyện khác. Cố Tự Do mang theo tâm trạng phức tạp, nhìn anh rồi mỉm cười.

Alex vắt vẻo trên sa lon, nói: “Triệt, anh muốn ăn dưa hấu.”

“Mùa này làm gì có dưa hấu…” Cảnh Triệt đáp lời.

“Mặc kệ á, người ta muốn ăn cơ…” Alex tiếp tục động kinh.

Đào, Cố hai người họ ngồi trong phòng Cố Tự Do, không chú ý đến bên ngoài. Chu Diệc Trạm lạnh lùng liếc Alex đang làm nũng, bỗng nhiên kéo Cảnh Triệt: “Được, chúng ta đi mua đi.”

Chu Diệc Trạm kéo Cảnh Triệt ra ngoài, cậu phàn nàn nói: “Mùa này sao mà có dưa hấu được. Anh cũng thật là…”

“Ai nói muốn mua dưa hấu đâu?” Chu Diệc Trạm nhướn mày.

“Không phải anh…”

“Nhiệm vụ cũng xong rồi, không phải chúng ta cũng nên rút đi hửm.”

“Ế? Nhưng Alex còn ở trong đó… Chúng ta gọi anh ấy đi cùng đi, hôm nay ảnh không lái xe đến đây…”

“Tiểu Triệt, anh chỉ muốn nói riêng với em mấy câu.” Chu Diệc Trạm cúi người nhìn Cảnh Triệt. Âm thanh của hắn lúc cúi đầu mang theo nét từ tính khiến tai Cảnh Triệt ửng đỏ.

“Đi nào, đừng từ chối anh nữa. Né tránh anh lâu như vậy, cũng nên nói rõ ràng rồi.” Trong mắt Chu Diệc Trạm bỗng lóe lên ánh sáng. Cảnh Triệt ngơ ngẩn đi xuống với hắn.

Xe của Chu Diệc Trạm đỗ ở một bãi đỗ xe đối diện tiểu khu, không xa lắm. Hai người bước đến cổng tiểu khu thì đột nhiên Cảnh Triệt nhìn thấy ngã tư đường phía trước có chỗ bán khoai nướng, âm thầm nuốt nước miếng.

“Mới ăn cơm xong mà đã đói rồi?” Chu Diệc Trạm bất mãn, “Đồ ăn bên lề đường sạch sẽ gì đâu.”

“Khoai nướng đây, dẻ nướng đây!” Âm thanh rao bán của người bán hàng bay đến. Cảnh Triệt trưng đôi mắt to tròn nhìn Chu Diệc Trạm.

Chu Diệc Trạm bị ánh mắt của cậu miểu sát, chỉ biết đi theo cậu về phía trước. Cảnh Triệt vui vẻ cười, cũng không hiểu sao lại có thể vui đến mức như thế.

Lâm Thiên Sơn ngồi trong xe, nhìn hai tay Cảnh Triệt đang cầm một củ khoai nướng, mà cái người bên cạnh đang sủng nịch nhìn cậu rõ ràng là Chu Diệc Trạm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy những mỏi mệt đã vơi đi lại bắt đầu dâng đầy.

Vẫn không được sao? Dù một lần nữa đứng cùng một vạch xuất phát, mình vẫn bị người kia giành trước sao? Những câu không thể nào nói rõ bị nghẹn lại nơi cổ họng. Lâm Thiên Sơn nắm chặt tay, đập mạnh lên tay lái.

Nhìn Chu Diệc Trạm đang ôm vai Cảnh Triệt đi về phía khác, Lâm Thiên Sơn nghĩ một lúc, cầm di động lên.
Bình Luận (0)
Comment