Dị Tủng

Chương 50


Phương Mai Hoa bỏ trốn, Huyền Táng đại sư càng muốn ngăn cản Phương Mai Hoa tiếp tục giết người.

Thời gian này Huyền Táng thường xuyên đến thôn Mã Lan, nên Phương Mai Hoa không có cơ hội ra tay.
Huyền Táng càng ngăn cản, thì càng khơi dậy ý muốn trả thù của Phương Mai Hoa.
Người không cho con giết người thôn Mã Lan sao? Vậy thì con sẽ tìm cách giết người ở Phong Đô.
Phương Mai Hoa nhân lúc những ngày Huyền Táng đại sư không có ở Thanh Thủy Tự, cô sẽ đi đến gần đó để theo dõi Thanh Thủy Tự.
Ngày 15 tháng 3, tình cờ là ngày người dân ở Phong Đô đến cúng bái.
Khi mọi người dâng hương thì đều phải hành lễ trước Phật Tổ, thế là Phương Mai Hoa đã tăng thêm số bột phấn.
Loại bột phấn này có thể làm người ta chóng mặt, phát sốt.
Phương Mai Hoa đem đến một số lượng lớn bột phấn, bỏ vào trong nhang.
Những người dùng nhang Phương Mai Hoa hạ bột phấn, thì sẽ giống như những cái xác biết đi, tự nhảy vào sông Lưu Dương.
Sông Lưu Dương là nơi lúc đầu Phương Mai Hoa muốn tự sát, cô phải để người của Phong Đô nếm trải mùi vị bị người khác thao túng.
Để giết tất cả người trong Phong Đô, Phương Mai Hoa đã tốn rất nhiều thời gian để nuôi cấy giun sán dây, rồi biến chủng nó.
Cô thí nghiệm trên những động vật nhỏ, cuối cùng đã thành công.
Giun sán dây được Phương Mai Hoa thả vào sông Lưu Dương, chờ đợi cơ hội.
Khi cơ hội đến, Phương Mai Hoa nhìn từng người nhảy vào sông Lưu Dương.

Khi cô đi trên đường lớn Phong Đô, nghe người trên đường nói về bệnh dịch, coi như đó chỉ là một cuộc trò chuyện sau bữa cơm.
Để tin tức lan truyền khắp nơi, hay là chết trong sự im lặng.
Bọn họ lựa chọn vế sau: chết trong sự im lặng.
Dù sao người chết không phải gia đình họ, họ vẫn mang tâm lý là người đứng ngoài cuộc.
Đối mặt với cái chết thương tâm của người khác, họ im lặng và thờ ơ.
Ra tay cứu giúp ư? Bỏ đi, chỉ cần chuyện không liên quan đến mình, thì né thật xa là được.
Khi bạn nhìn người khác chết, lẽ nào bạn không muốn ra tay giúp đỡ, dù chỉ là vấn đề nhỏ nhất sao?
Phương Mai Hoa đột nhiên cảm thấy, đâu là sự khác biệt giữa người trong xã hội ngày nay với lúc cô bị cả thế giới phớt lờ?
Cô thu tay lại, Phương Mai Hoa không có ý định thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Lúc đầu là định thả giun sán dây xuống tất cả con sông ở Phong Đô, nhưng bây giờ nhìn lại thì chẳng cần thiết.

Bọn họ im lặng, khi trơ mắt nhìn những người dân chết trên mảnh đất của chính mình.
Cô cảm thấy chẳng có gì để nói, dù Phương Mai Hoa rất tàn nhẫn và độc ác, thế nhưng cô biết mình sẽ không bao giờ lạnh lùng với tất cả mọi người trên thế giới.
Chí ít, người cô quan tâm sẽ không chết.

Người Phương Mai Hoa quan tâm nhất chính là đàn em Ninh Hải.
Những ngày tháng Ninh Hải với Phương Mai Hoa cùng tu tập với Huyền Khổ đại sư, là thời gian cô vui vẻ nhất.
Cùng đàn em Ninh Hải đến những nơi xinh đẹp, họ sẽ dừng lại ở một thành phố nào đó.
Nếu thời gian có thể quay ngược thì tốt, nhớ tới những ngày tháng ở cùng với Ninh Hải, nước mắt Phương Mai Hoa rơi xuống.
Họ đã từng đến một nơi gọi là "Tam Sinh Thạch", hai người đã khắc ước nguyện của mình lên đó.
Không biết đàn em có nguyện vọng gì, nhưng Phương Mai Hoa đã viết là: hi vọng Ninh Hải có thể hạnh phúc mỗi ngày.
Phương Mai Hoa có món gì ngon cũng đều đưa cho đàn em.
Cô có thể giết tất cả mọi người trên thế giới này, ngoại trừ Ninh Hải.
Nếu có người dám bắt nạt đàn em Ninh Hải, Phương Mai Hoa sẽ giết cả nhà họ.
Con người dù độc ác đến đâu, cũng có điểm yếu.
Điểm yếu của Phương Mai Hoa chính là Ninh Hải.
Đây cũng là lý do Phương Mai Hoa không giết người cùng giới ở thôn Mã Lan.
Bởi vì cô và đàn em đều là phụ nữ, Phương Mai Hoa yêu Ninh Hải.
Sớm biết bản thân đối với em ấy không chỉ đơn giản là tình cảm chị em.
Cô âm thầm bảo vệ em ấy, đàn em Ninh Hải xưa nay chưa từng cho Phương Mai Hoa một câu trả lời.
Mỗi lần Phương Mai Hoa tỏ tình với Ninh Hải, Ninh Hải đều nói: "Sư tỷ, em với chị đều là con gái, làm sao yêu nhau?"
Phương Mai Hoa lắc đầu: "Mọi thứ đều có sự tồn tại, vạn vật tồn tại đều liên kết với nhau.

Em và chị đều là phụ nữ, nhưng tình cảm của chị đối với em, không đơn giản chỉ là tình bạn."
Ninh Hải chỉnh lại mái tóc, nói: "Sư tỷ, chị phải hiểu.

Sư phụ chắc chắn sẽ không để chúng ta ở bên nhau, chúng ta ở cùng nhau chỉ có đại loạn."
Phương Mai Hoa chỉ nói một câu: "Ngoại trừ em, trên thế giới này chị chẳng xem trọng bất kì ai."
Ninh Hải đứng trên ngọn núi phía sau Thanh Thủy Tự, làn gió nhẹ thổi bay những sợi tóc của cô.

Khuôn mặt xinh đẹp đến mức Phương Mai Hoa cảm thấy không chân thực.
Biết rõ đó là vực sâu vạn trượng, nhưng cô vẫn yêu Ninh Hải.
Biết rõ là núi đao biển lửa, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Ninh Hải.
Biết rõ là đang ở trong luyện ngục vô tận, nhưng vẫn nhớ nhung Ninh hải.
Được nhìn em ấy, ở cạnh em ấy, vậy là đủ rồi.
Thế giới của cô, không ai có thể so sánh được với Ninh Hải.
Mỗi người đều có chấp niệm, ngay thời khắc cô gặp Ninh Hải, thì cô đã sa ngã rồi.
Khoảng khắc em ấy xoay người, dường như cô đã rơi xuống vực sâu.
Khi cô rời khỏi Ninh Hải, muốn đến thôn Mã Lan để trả thù.

Trước khi đi, cô nắm tay Ninh Hải nói:
"Sư muội, có thể chị đi lần này sẽ không trở về.

Sau này bên cạnh em không còn chị, chị chỉ hi vọng em sống thật vui vẻ."
Khi Phương Mai Hoa rời đi, Ninh Hải mới khóc, nói rằng: "Sư tỷ, em sợ sẽ quên mất chị......!Từ lâu, em đã khắc tên chị vào lòng bàn tay rồi."
"Em sợ sẽ quên mất chị", nếu Phương Mai Hoa nghe được câu nói này, cô sẽ rất cảm động.
Phương Mai Hoa trở về tìm Ninh Hải, cuối cùng chẳng thể tìm thấy em ấy.
Cô ôm đầu khóc rống: Ninh Hải, em thật sự không còn muốn gặp chị sao?
Sự biến mất của Ninh Hải, làm Phương Mai Hoa càng thêm suy sụp.
Cô cảm khái suy nghĩ: mình đã giết rất nhiều người, hai tay của mình dính đầy máu.

Nếu em ấy biết, chắc sẽ trách mình.
Người quý trọng đã không còn, trái tim tan nát thành mảnh vụn.
Phương Mai Hoa quay lại thôn Mã Lan, thì gặp phải Huyền Táng đại sư.
Huyền Táng nói với Phương Mai Hoa: "Phương Mai Hoa, con có biết sai không? Việc con đã làm, đủ khiến con vĩnh viễn không được đầu thai."
Phương Mai Hoa quỳ trước mặt Huyền Táng đại sư nói: "Phương Mai Hoa từ lâu đã biết tội của con không đáng được tha thứ, con cũng không còn muốn sống, không muốn ở cùng những kẻ ngu muội vô tri trên thế gian này."

Bạn phải có can đảm nhìn thẳng vào việc mình đã làm, thì mới hiểu được suy nghĩ, dám nói, dám làm, dám chịu trách nhiệm.
Huyền Khổ đã từng dùng cách này để dạy bảo Phương Mai Hoa.

Những lời ân sư đã nói, Phương Mai Hoa chưa từng quên.
Một chiến binh thực thụ phải dám đối mặt với cuộc sống tăm tối, có can đảm nhìn thẳng máu tươi tràn trề.
Phương Mai Hoa dù không phải là một chiến binh, cô là người có tội, nhưng đã có trách nhiệm dám đối mặt với nó.
Vào thời khắc cô gặp phải Huyền Táng đại sư, thì Phương Mai Hoa đã tự chuẩn bị sẵn độc dược: tuyệt mệnh đoạn khí tán.
Trước khi chết, Phương Mai Hoa đã nói với Huyền Táng đại sư: "Nếu sau này đại sư có gặp lại Ninh Hải, hãy gửi lời đến em ấy thay con.

Em ấy là người duy nhất mà con quan tâm."
Tình cảm của cô không thể nói thành lời, Phương Mai Hoa thổ huyết chết trước mặt Huyền Táng đại sư.
Huyền Táng đại sư bất lực nói: "Con người đều không ai thoát khỏi một chữ tình.

Dù là người đại gian ác, thì họ cũng có tình cảm.

Chỉ là thù hận làm họ mù quáng, sau đó phát hiện việc bản thân làm đã sai, thế nhưng chẳng thể quay đầu lại được.

Bởi vì, chuyện cũng đã xảy ra rồi."
Người sống trong địa ngục, vẫn mong ước ở thiên đường.
Thiên đường xa vời quá, họ chỉ có thể nhìn ngắm.
Huyền Táng đại sư nói xong lắc đầu.
Dạ Phàm Linh hỏi ông: "Huyền Táng đại sư, khi Phương Mai Hoa chết, có bào chế thuốc điều trị dịch bệnh không?"
Huyền Táng đại sư xua tay: "Phương Mai Hoa không nói đến."
Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, người tạo ra bệnh dịch là Phương Mai Hoa đã chết, phải đi đâu tìm thuốc?
Hoàng Tử Vi suy nghĩ: "Tôi nghĩ Phương Mai Hoa chắc đã bào chế được thuốc điều trị, có lẽ giấu ở thôn Mã Lan.

Đó là nơi cô ấy lớn lên, cũng là nơi cô ấy chết.

Tất cả tội ác đều bắt nguồn từ thôn Mã Lan, như vậy cũng sẽ kết thúc ở thôn Mã Lan."
Bốn người tạm biệt Huyền Táng đại sư, đi tới thôn Mã Lan.
Đến thôn Mã Lan cần khoảng 3 giờ đi xe, thêm 1 giờ đi bộ.
Tổ trọng án ngồi taxi từ Phong Đô đến thôn Mã Lan.

Khi taxi đưa họ rẻ vào một con đường hẹp, nói: "Xin lỗi, tôi chỉ có thể chở mọi người tới đây thôi.

Đoạn đường tiếp theo xe không qua được, chỉ có thể đi bộ.

Mọi người cứ theo con đường này đi thẳng, sẽ nhìn thấy thôn Mã Lan."
Tổ trọng án đi theo con đường nhỏ này khoảng 1 giờ, cuối cùng đã thấy cửa thôn Mã Lan.
Lúc này có một người phụ nữ mặc quần áo cao cấp, trang nhã hỏi họ: "Xin hỏi, đây là thôn Mã Lan sao? Tôi đi tìm con gái mình là Phương Mai Hoa, mấy cô là người trong thôn sao? Có thể chỉ đường cho tôi không? Xin cảm ơn."
Võ Tân Nhu không nhịn được liền nói: "Phương Mai Hoa đã chết, chúng tôi đến điều tra về cô ấy."
Phương Tinh nghe xong liền khóc: "Đều do mẹ không tốt, năm đó đã bỏ rơi con, để con bị người trong thôn Mã Lan hại chết.

Mẹ nên đưa con theo, con ơi........."
Người phụ nữ trước mặt là mẹ của Phương Mai Hoa, Phương Tinh.
Qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng bà luôn bất an.
Bà nhẫn tâm vứt bỏ con gái ở thôn Mã Lan, bản thân thì tự tại cả ngày thịt cá, sống ở thành phố.
Sau khi Phương Tinh đi theo người đàn ông, người đàn ông kiếm được rất nhiều tiền, bà ở nhà làm nội trợ.
Nhưng mỗi ngày trôi qua, lương tâm của bà lúc nào cũng cắn rứt.
Cuối cùng chịu không được sự dằn vặt của lương tâm, bà quyết định mạo hiểm quay lại thôn Mã Lan tìm Phương Mai Hoa.
Khi bà tới, liền nghe thấy tin Phương Mai Hoa đã chết rồi.

Bà mới biết, bà không xứng đáng làm một người mẹ.
Tổ trọng án theo chân Phương Tinh đi tới ngôi nhà cũ năm xưa, những viên gạch trên mái nhà đều đã bong tróc gần hết.
Căn nhà đã rất lâu không có ai ở, nhưng phòng của Phương Mai Hoa vẫn rất sạch sẽ.
Đẩy cửa phòng Phương Mai Hoa, cô để lại một bức thư trên bàn:
Khi chị trở về với cát bụi, chị còn có thể nhìn thấy nụ cười của em dưới địa ngục không? Nếu ai phát hiện mảnh giấy này, thì tôi đã biến thành một bộ xương rồi.

Tôi không muốn trở thành một người tội ác ngập trời, đàn em Ninh Hải cũng sẽ xem thường tôi.

Vì thế khi nuôi cấy giun sán dây, tôi có để lại cách điều chế thuốc đặc trị, được giấu trong hang động.

Vĩnh biệt Ninh Hải, cùng với tình yêu chị sẽ chờ em ở bến đỗ tiếp theo, nơi được gọi là địa ngục..

Bình Luận (0)
Comment