Đường Mạch cố gắng giữ vững thân thể trên lưng giun lớn, gắt gao nắm chặt lấy lớp da ngoài của nó.
Tốc độ đào đất của hai con giun này cực nhanh, bùn đất không ngừng bị đào bới từ hai bên sườn rồi ném về phía sau. Đường Mạch chỉ có thể cố gắng cúi thấp đầu. Thổ nhưỡng ẩm ướt dày nặng xượt qua tóc và quần áo hắn, thật giống như bị bùn đất tẩy rửa, Đường Mạch phải nắm thật chặt vào lưng giun mới không bị chúng ném ra.
Phía sau bọn hắn truyền đến âm thanh đào đất sột soạt.
Hàng chục con rệp đen đang rống giận truy kích, nhưng tốc độ của bọn chúng lại không bằng được hai con giun này. Mắt thấy khoảng cách hai bên ngày càng xa, dưới lòng đất một mảnh đen kịt, Đường Mạch bỗng nhiên nghe được âm thanh của tiếng phun nọc độc. Hắn trong nháy mắt liền hiểu ra đó là cái gì, kinh hãi dán chặt thân mình trên lưng giun lớn, tận lực giảm bớt diện tích tiếp xúc với không khí của chính mình.
Hàng chục tia nọc độc đồng thời bắn ra, hai con giun lớn cũng hoảng sợ mà hét toáng lên.
Bọn chúng dường như có thể thấy được vị trí của những nọc độc đó, một bên nhanh chóng đào đất chạy trốn, một bên vặn vẹo thân thể tránh né. Nhưng dù là như vậy, vẫn có một vài tia nọc độc bắn trúng người bọn chúng. Giun lớn phát ra tiếng kêu thống khổ, chúng đẩy nhanh tốc độ đào đất. Đàn rệp ở phía sau nỗ lực phun ra nọc độc, nhưng hai con giun lớn càng chạy càng xa.
Ước chừng chạy được nửa giờ, đàn rệp kia đã hoàn toàn bị bỏ lại phía sau.
Đường Mạch cẩn thận nghe ngóng tình hình xung quanh, xác nhận đàn rệp kia đã không thể đuổi kịp bọn hắn nữa. Hắn vốn tưởng rằng hai con giun này sẽ dừng lại, ai ngờ bọn chúng vẫn còn đang tiếp tục đào đất! Hai con giun một kêu bên tê tê, một bên vùi đầu đào đất.
“Tê tê, thật đáng sợ thật đáng sợ.”
“Tê tê, nọc độc của đám rệp kia đau quá hu hu ……”
Đường Mạch nghe không hiểu lời bọn chúng, hắn chờ thêm năm phút đồng hồ cũng vẫn không thấy bọn chúng dừng lại động tác. Sắc mặt hắn chậm rãi trầm xuống. Hắn cảm giác được hai con giun này dường như đang đào xuống dưới. Càng xuống sâu, không khí dùng để hít thở càng ít đi. Hắn hiện tại đã có chút hô hấp khó khăn, nếu xuống thêm chút nữa hắn rất có thể sẽ không thở được nữa.
Đường Mạch cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, tìm kiếm cơ hội rời khỏi hai con giun lớn. Nhưng tựa như nghe được tiếng lòng hắn, một trong hai con giun đột nhiên dừng lại động tác, con còn lại kỳ quái quay đầu nhìn nó. Hai bọn chúng cụng đầu vào nhau, giao lưu trong chốc lát, ngay sau đó chúng quay đầu lại, đào hướng lên phía trên.
Tay Đường Mạch vốn dĩ đã đặt sẵn trên cây dù nhỏ, thấy thế hắn hơi hơi sửng sốt, tạm thời dừng lại động tác.
Một phút đồng hồ sau, bọn họ trở lại trên mặt đất.
Nơi này vẫn là đại thảo nguyên Tinh Linh. Đường Mạch từ lưng giun bò xuống dưới, đạp lên nền đất cháy đen. Hai con giun lớn chôn nửa thân mình ở dưới đất, chỉ lộ ra hai cái đầu khổng lồ cực kì xấu xí. Đầu chúng dựa vào nhau, từ góc độ nào đó nhìn qua còn rất giống một hình trái tim. Ánh mặt trời chiếu lên hai cái đầu này, chiếu ra một tầng ánh sáng màu hồng nhàn nhạt.
Đường Mạch nheo lại hai mắt, nhìn đến vòng sáng hồng nhạt quỷ dị bao phủ trên đầu bọn chúng.
“Tê tê, hắn đang nhìn ta.”
“Hắn đang nhìn ta, tê tê, đang nhìn ta!”
“Rõ ràng là đang nhìn ta!”
Đường Mạch cẩn thận nhìn chăm chú vào tầng sáng hồng nhạt kia, trong lòng hắn mơ hồ có một cái suy đoán.
Thời điểm hai con giun này đem theo Đường Mạch chạy trốn, hắn cũng không hề thấy rõ diện mạo của chúng. Hết thảy đều phát sinh quá mức đột ngột, Đường Mạch căn bản không kịp phản ứng lại, người liền đã bị kéo xuống đất chạy trốn. Trong quá trình chạy trốn khỏi đám rệp đen, hắn nghe được tiếng kêu tê tê quen thuộc, lại sờ lên làn da dính nhớp, hắn mới nhận ra đây là hai con giun khổng lồ.
Từ rất lâu trước kia Đường Mạch đã từng cứu thoát một con giun. Lần đầu tiên là trong phó bản “Giết chết Bill”. Một con giun ngốc nghếch bị Đoàn trưởng đoàn xiếc thú bắt lấy muốn đem đi triển lãm, Đường Mạch đem nó thả chạy. Lần thứ hai là trong phó bản “Đêm tiệc bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái”, con giun kia lại bị Đoàn trưởng bắt được. Lần này gã nổi giận muốn đem nó giải phẫu ngay tại chỗ, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liên thủ lại lần nữa cứu thoát nó. Lần đó, Đường Mạch đạt được một cái khen thưởng.
“Hảo cảm với……loài giun?”
(Tưởng khen thưởng để đấy mà hóa ra chính là dùng vào những lúc như thế này đây =)) Ngộ ha) Đường Mạch thật cẩn thận vươn tay, hướng về phía một trong hai con giun. Tay hắn còn chưa đụng tới đầu con giun kia, con giun còn lại đã cong người đi lên, vui sướng mà cọ cọ vào tay hắn. Con giun kia thấy thế cũng không cam lòng yếu thế, đi lên tranh sủng. Hai con giun lớn tranh tới tranh lui, dần dần đều đã quên mất sự tồn tại của Đường Mạch, trực tiếp lấy đầu củng vào nhau, thi xem đầu ai lớn hơn.
Nhưng Đường Mạch đã đưa ra được kết luận: “Xem ra cái này chính là hảo cảm với loài giun.”
Trong phó bản đêm tiệc bất ngờ lần đó, Đường Mạch sau khi đạt được “Hảo cảm với loài giun” vẫn luôn không rõ khen thưởng này có tác dụng gì. Trước mắt hai con giun này rõ ràng không phải con giun hắn cứu lúc trước, con giun kia tuy rằng hình thể cũng to lớn khổng lồ, nhưng so với hai con giun đang đứng trước mắt hắn đây, hoàn toàn chỉ là con giun con.
Đường Mạch thầm nghĩ: “Hảo cảm với loài giun, hẳn chính là vòng sáng hồng nhạt bao phủ trên đầu bọn chúng. Chỉ cần là loài giun, liền sẽ sinh ra hảo cảm với đối mình và ……” Lúc trước đạt được khen thưởng “Hảo cảm với loài giun” ngoại trừ Đường Mạch, còn có Phó Văn Đoạt. “Khen thưởng này nhìn qua có chút lông gà vỏ tỏi, nhưng nếu gặp được phó bản thích hợp, liền sẽ đóng vai trò rất quan trọng.”
Ví dụ như lần này, Đường Mạch được hai con giun lớn cứu thoát. Nếu không có bọn chúng, Đường Mạch sẽ cần phải sử dụng “Một người đàn ông rất nhanh” để chạy trốn. Hắn muốn hoàn toàn cắt đuôi được đàn rệp kia, ít nhất cần phải sử dụng 10s dị năng, cũng chính là tiêu hao 20 phút sinh mệnh.
Đàn rệp đã bị ném ra sau, nhưng nhiệm vụ của trò chơi lại vẫn chưa có động tĩnh gì.
Đường Mạch suy tư một lát, quyết định tiếp tục đi theo hướng mặt trời, nhìn xem có thể tìm được manh mối gì hay không. Nhưng hắn vừa mới đi một bước, quần áo đã bị thứ gì đó kéo lại. Đường Mạch quay đầu, chỉ thấy một trong hai con giun không biết từ khi nào đã cắn cắn tay áo hắn, không chịu để hắn đi. Ngay sau đó, con giun còn lại cũng một ngụm cắn vào tay áo hắn.
“Tê tê, cùng chúng ta về nhà đi.”
“Đúng vậy, ta muốn dẫn hắn về nhà tê tê!”
Đường Mạch thử cầm áo kéo ra khỏi miệng giun lớn, nhưng bọn chúng lại cắn đến gắt gao. Ngay khi vừa lôi được quần áo ra, bọn chúng liền dứt khoát cuốn lấy cánh tay Đường Mạch. Đường Mạch thử vài lần đều không thể thoát nổi. Hắn suy nghĩ một lát, quyết định trước tiên sẽ đi theo hai con giun này.
Bọn chúng thực rõ ràng sẽ vì “Hảo cảm với loài giun” mà không hại hắn, còn bảo hộ hắn. Tại mội nơi xa lạ như thế này, nhiệm vụ trò chơi còn chưa kích phát, hắn đi theo tuyệt đối sẽ không có hại.
Một người hai giun cứ như vậy đi lại trên đại thảo nguyên Tinh Linh. Nói là đi, bởi vì tốc độ của bọn hắn quá chậm. Hai con giun lớn một trái một phải đi theo Đường Mạch, thỉnh thoảng còn dừng lại cọ cọ vào mặt hắn. Đường Mạch bị cọ vài lần liền muốn dùng đến cây dù nhỏ, thật muốn đẩy cái đầu nhão dính của chúng ra xa. May mắn thay, hắn vẫn kịp nhịn xuống.
Ước chừng đi được nửa giờ, Đường Mạch bỗng nhiên dừng lại bước chân. Hai con giun lớn mờ mịt nhìn hắn, Đường Mạch chậm rãi mấp máy môi. Hắn cúi thấp người, đem lỗ tai dán trên mặt đất. Một phút đồng hồ sau, chấn động kịch liệt đã hoàn toàn truyền tới. Mặt đất xung quanh rung lên, giống hệt như thời điểm lúc trước khi lửa lớn phát sinh trên thảo nguyên, hàng trăm con quái vật Hắc tháp dốc toàn lực co chân mà chạy.
Hai con giun lớn cũng đã phát hiện ra tình huống này. Chúng hoảng sợ lùi sâu về trong đất muốn chạy trốn. Chạy một lúc nhớ mới tới còn có Đường Mạch, lại nhanh chóng trở về tìm hắn. Chúng rời đi chỉ một khoảng rất ngắn, đến khi trở lại đã không thấy Đường Mạch đâu nữa.
“Tê tê……”
“Tê tê?”
Hai con giun lớn ngơ ngác nhìn đại thảo nguyên không có lấy một bóng người. Sau một lúc lâu, bọn chúng kêu tê tê khóc nấc lên. Hai con vừa khóc vừa vùi đầu đào đất, vèo vèo hai cái liền biến mất trên thảo nguyên. Cùng lúc đó, Đường Mạch đang ẩn mình trên một cái cây gần đó, cẩn thận nhìn về nơi xa.
30 giây sau, ở nơi đường chân trời, một trận bụi đất kích động dâng lên.
Trên thảo nguyên rộng lớn, mấy trăm con quái vật Hắc tháp rít gào chạy về phía này. Một vài con chạy được một nửa liền xoay người, hướng sang bên kia chạy vội. Càng nhiều quái vật tiếp tục chạy như điên về phía trước, đất đai xung quanh bị chúng dẫm đến chấn động kịch liệt. Đường Mạch nhìn chằm chằm vào đám quái vật này, ánh mắt hắn quét qua từng khuôn mặt trong đó.
Một phút đồng hồ trước, một giọng nói thanh thúy vang lên trong đầu Đường Mạch.
“Leng keng! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh một: Tìm được Thỏ tiên sinh đáng yêu, bắt lấy cái đuôi của nó.“
Sau khi giọng nói này vang lên, Đường Mạch trực tiếp từ bỏ ý định đào tẩu cùng hai con giun lớn. Hắn không biết thứ gọi là Thỏ tiên sinh đang ở đâu, nhưng hắn biết, Thỏ tiên sinh tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với hai con giun này, loài giun thích nơi ẩm ướt, loài thỏ lại ưa nơi khô ráo thoáng mát. Hơn nữa rất có khả năng, Thỏ tiên sinh đang ẩn mình trong đám quái vật Hắc tháp trên thảo nguyên.
Đường Mạch tận lực ngừng thở, thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của chính mình, ẩn thân ở phía sau một cây đại thụ bị đốt trụi.
Bọn quái vật càng chạy càng gần, tay Đường Mạch nắm chặt cán dù. Hai mắt hắn mở to tới cực hạn, gắt gao nhìn nhằm chằm từng con quái vật chạy về phía này. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên một thân ảnh trông vô cùng nhỏ nhắn.
Chỉ thấy ở giữa đám quái vật Hắc tháp khổng lồ kia, một con thỏ trắng gầy nhỏ mặc quần áo tinh xảo, hai chân đạp đất, nhanh chóng chạy vội. Nó chỉ chỉ cao bằng nửa người, trên lỗ tai đeo một chiếc vòng kim loại nhỏ. Nó đang cùng đám quái vật không ngừng chạy trốn về phía trước, ngay khi nó sắp sửa chạy tới gần cây đại thụ Đường Mạch đang ẩn thân, Thỏ tiên sinh đột nhiên xoay người, thế nhưng lại đột ngột chạy về một hướng khác!
Đường Mạch sửng sốt, tay cầm dù càng thêm nắm chặt. Hắn trơ mắt nhìn Thỏ tiên sinh tách ra khỏi đám quái vật, chạy về phía một sườn núi nhỏ. Lúc này, đám quái vật Hắc tháp đã chạy tới bên cạnh Đường Mạch, đi ngang qua cây cổ thụ này. Bọn chúng không hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Đường Mạch ở dưới đáy lòng nhẩm đếm thời gian.
Một giây, hai giây, ba giây…… Thỏ tiên sinh trong tầm mắt hắn càng ngày càng nhỏ, sắp biến mất trong khe núi. Đường Mạch thấp giọng mắng một câu “
Không còn cách nào khác”, giây tiếp theo, hắn đột nhiên từ trên cây xông ra ngoài. Thân ảnh hắn như một tia chớp đen, một chân đạp vào đại thụ, Đường Mạch dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi đám quái vật Hắc tháp, chạy về phía Thỏ tiên sinh.
Tốc độ của hắn cực nhanh, bởi vậy thời điểm hắn lao ra, đám quái vật cũng chưa kịp phản ứng lại. Nhưng chỉ qua đi hai giây, một tiếng chửi vang lên: “Là Người dưới lòng đất!”
“Bắt lấy Người dưới lòng đất!”
Đường Mạch cũng không quay đầu lại mà một đường chạy thẳng về phía Thỏ tiên sinh.
Thỏ tiên sinh nghe thấy tiếng chửi kia cũng kỳ quái quay đầu nhìn lại. Ngay khi nhìn thấy một tên Người dưới lòng đất đang điên cuồng chạy về phía mình, nó bị dọa sợ dựng thẳng tai lên, bốn chân chạm đất, co giò liền chạy.
Thỏ tiên sinh cắm đầu chạy về phía trước, Đường Mạch truy ở phía sau, mà phía sau hắn lại có thêm hàng trăm con quái vật Hắc tháp đang đuổi theo nữa.
Thời điểm Thỏ tiên sinh chạy đến trước một sườn núi, chân sau nó dùng sức, vèo một tiếng chui vào trong một cái động nhỏ. Đường Mạch kinh ngạc trợn to hai mắt, nhưng hắn căn bản không có thời gian do dự. Đường Mạch giơ lên cây dù nhỏ, nhanh chóng niệm ra chú ngữ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất múa may cây dù nhỏ, đào lên cái động của Thỏ Tử tiên sinh.
Đường Mạch sắp sửa hoàn toàn tiến vào động thỏ, cuối cùng một tia sáng từ phía sau hắn truyền tới, chiếu sáng Thỏ tiên sinh đang chạy vội ở phía trước. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, nhìn thấy cơ hội, ánh mắt hắn lạnh lùng, tay phải vươn ra. Một sợi dây cao su bắn ra từ tay hắn, một phen trói lại Thỏ tiên sinh. Đường Mạch lật tay ghì chặt dây cao su, dùng sức kéo một cái, cứng rắn đem Thỏ tiên sinh kéo trở về.
“Kỉ kỉ!” Thỏ tiên sinh hoảng sợ kêu lên, luống cuống tay chân muốn cởi bỏ sợi dây đang cuốn chặt lấy đuôi mình kia, thế nhưng làm thế nào cũng không cởi được. Nó cuối cùng chỉ có thể tức giận, trơ mắt nhìn mình bị Đường Mạch kéo trở về.
Đường Mạch giống như ác bá khi dễ con gái nhà lành, một tay túm Thỏ tiên sinh tới trước mặt. Hắn không để ý tới ánh mắt tràn đầy oán hận đang nhìn mình, mặt không biểu tình túm lấy chiếc đuôi của Thỏ tiên sinh. Nhưng ngay một khắc khi Đường Mạch chạm vào đuôi nó, dưới chân hắn đột nhiên trống rỗng. Cảm giác hẫng chân nhanh chóng ập tới, cả người hắn phút chốc rơi xuống.
Hết thảy đều phát sinh quá mức đột ngột khiến hắn trở tay không kịp.
Đường Mạch kinh ngạc xem xét bốn phía xung quanh, tác dụng của dây cao su đã hết, Thỏ tiên sinh nhân cơ hội thoát khỏi Đường Mạch. Đường Mạch kinh hãi nhìn Thỏ tiên sinh cứ thế chạy đi trong không khí. Nó chạy ra xa một khoảng, từ trong lòng ngực móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc, nhìn xem thời gian.
Thỏ trắng mặc quần áo, nhìn đồng hồ quả quýt, từ trong động rơi xuống……
Trong đầu Đường Mạch bỗng nhớ tới một cái tên: “Alice lạc vào xứ sở thần tiên?!”
Thỏ tiên sinh cũng không trả lời lại câu hỏi này của hắn. Sau khi xem giờ xong, nó quay đầu trừng mắt nhìn Đường Mạch, phẫn nộ kêu: “Kỉ kỉ!” Kêu xong, nó dang rộng bốn chân, thế nhưng thật sự chạy đi trong không khí, hướng về phương xa.
Đường Mạch dồn toàn lực muốn bắt lấy nó, nhưng hết thảy lại chỉ phí công tốn sức, thân thể hắn đang điên cuồng rơi xuống chiếc động không đáy ở phía dưới. Đường Mạch bình tĩnh lại, nhìn ngó bốn phía, muốn tìm kiếm một nơi nào đó có thể bám vào.
Lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên trong đầu hắn: “Leng keng! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh một: Tìm được Thỏ tiên sinh đáng yêu, bắt lấy cái đuôi của nó.”
Lời này vừa kết thúc, ngay giây tiếp theo, Đường Mạch nặng nề ngã trên mặt đất. Với tố chất thân thể của hắn, từ không trung rơi xuống lâu như vậy lại ngã xuống, cũng khiến hắn cả người đau đớn, xương cốt giống như vỡ cả ra. Đường Mạch kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, một tay chống đất đứng dậy. Hắn không hề thả lỏng, lập tức chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một nơi tối tăm, vừa giống như sơn động, lại tựa như cũng không phải. Xung quanh không có bất kì đồ vật gì, thứ duy nhất sáng lên là…. một chiếc đồng hồ ở dưới chân Đường Mạch. Không sai, Đường Mạch đang đứng trên một chiếc đồng hồ khổng lồ màu xanh. Ngay tại lúc này, hắn đang đứng ở vị trí của số “6”. Hắn ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh.
Số 5, 4, 3, 2, 1 cũng đang dần sáng lên, còn có……
Đường Mạch ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy rõ thứ đang đứng ở phía đối diện. Hắn trong lòng cả kinh, cả người lùi về sau nửa bước, tay phải nắm chặt cây dù nhỏ, tùy thời chuẩn bị xông lên tấn công. Đường Mạch cảm giác sau lưng mình tựa như đụng phải một bức tường vô hình, nhưng hắn không hề biểu hiện ra, như cũ vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm thứ đang xuất hiện trước mặt hắn kia.
…… Hắn vừa rồi thế nhưng vẫn luôn không hề phát hiện ra sự tồn tại của đối phương!
Chỉ thấy ở bên cạnh chiếc đồng hồ khổng lồ đang tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt kia, một bóng trắng cực kì to lớn chậm rãi đi ra từ trong bóng tối. Nó cao tới hai mét, thân thể cồng kềnh, đi từng bước đến vị trí của số “12”, vững vàng đứng lại. Thân thể nó đứng lên số “12”, hơi hơi động đậy, trực tiếp đối diện với Đường Mạch.
Trong không gian là một khoảng lặng thật dài. Ánh mắt Đường Mạch lạnh băng nhìn chằm chằm vào thứ đang đứng trước mặt mình, đối phương cũng không có hảo ý mà nhìn lại hắn.
*Con búp bê Nga Matryoshka kia quét qua từng tấc trên thân thể Đường Mạch, thật lâu sau, nó âm hiểm nở nụ cười, một giọng nam khàn khàn nặng nề vang lên.
“Hắc hắc hắc, hoan nghênh ngươi tiến vào…Đồng hồ chân lý của Thỏ tiên sinh!”
*Nguyên văn cụm này là “俄罗斯兔子套娃”. “俄罗斯套娃” là con búp bê Nga Matryoshka có nhiều lớp í. Còn “兔子” là con thỏ. Cho nên “俄罗斯兔子套娃” là con búp bê Nga Matryoshka có hình thỏ nhé:)). Chắc là kiểu như này hoặc là một con búp bê nga nhưng có hình mặt thỏ.