Địa Ngục Biến Tướng

Chương 135

Đàn Dương Tử đã lâu lắm rồi chưa có được một giấc ngủ sâu mà thư thái đến như vậy, lúc tỉnh lại gã chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, phảng phất như hết thảy những đau xót từ trong ra ngoài đều đã bị một bàn tay vô hình xóa đi bằng sạch, không còn bất kỳ cảm giác đau đớn nào nữa. Lúc này áng chừng chính là khi mặt trời chiều ngả về Tây, trong sơn cốc văng vẳng tiếng chim hót kỳ ảo réo rắt, ánh nắng cũng ngậm theo vị ngọt như kẹo, phơi cho cả người đều ấm áp dễ chịu.

Đàn Dương Tử duỗi thân thể mình trên nền rêu xanh một lúc, rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Bên cạnh gã có đặt một bộ áo choàng dài màu xanh sạch sẽ, cũng không phải là chất liệu gì quý giá, mà là vải đay thoải mái mà gã thân thuộc nhất, thế nhưng lại được khâu may rất tinh tế, không vương một hạt bụi, như thể mới vừa được mua về. Đàn Dương Tử ngẩng đầu lên nhìn qua xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy một ít hoa quả tươi được đặt gọn gàng trên vài phiến lá chuối tây, không nhìn thấy bóng Nhan Phi đâu.

Quần áo là Nhan Phi làm ra? Rừng sâu núi thẳm, y làm ra quần áo từ đâu được?

Đàn Dương Tử cầm quần áo tròng lên người, lấy ngón tay chải qua mái tóc dài của mình, bẻ một đoạn cành cây búi tóc mình lại. Bụng quả thật cũng có cảm giác đói, gã cầm lấy một quả táo cắn một cái, nước quả ngọt ngào ngập giữa răng môi, làm gã không nhịn được phát ra một tiếng thở dài hưởng thụ.

Cơ mà, Nhan Phi đã đi đâu?

Gã ăn xong quả táo, dùng một phiến lá cây lau tay, sau đó thử thăm dò đứng dậy. Thể lực có vẻ đã được khôi phục hoàn toàn, không hề có cảm giác lảo đảo không vững. Gã duỗi tay ra sau lưng, vươn vào bên trong nhân thân của mình, chạm tới thanh Trảm Nghiệp Kiếm được nối liền làm một với quỷ thể. Gã hơi dùng sức, thanh kiếm kia bị rút ra khỏi sống lưng, thân kiếm cổ kính mà nặng nề, phủ một lớp gỉ sét màu xanh nhạt, giữa đó lại có thật nhiều phù văn không biết có mang ý nghĩa gì hay không. Di vật duy nhất của mệnh hồn gã.

Gã vẫn chưa bao giờ hiểu được những phù văn trên thân kiếm có ý nghĩa gì, có vẻ như không phải là bất cứ ngôn ngữ nào mà gã biết, thế nhưng trên mỗi thanh Trảm Nghiệp Kiếm của Thanh Vô Thường đều có những ký tự khác hẳn nhau mà lại mang phong cách tương tự nhau như vậy. Có vài vô thường cho rằng đó có lẽ là một thứ gì đó cổ xưa thần bí hơn cả ngôn ngữ… một loại chú văn cất giấu bí mật về khởi nguyên của chúng sinh.

Trên dù của Hồng Vô Thường cũng có, tinh tế khắc vào mỗi một cái nan trên tán dù. Trên Dẫn Hồn Linh cũng có những chú văn trông tương tự rồi lại độc nhất vô nhị cho mỗi một người. Có lẽ… là mệnh hồn bọn họ để lại?

Mệnh hồn… là thứ quan trọng nhất đối với mỗi sinh linh. Đó là thứ duy nhất có thể tồn tại bất sinh bất diệt, là tinh hoa chân chính của linh hồn, ngoại trừ tự nguyện hiến tế đúc thành pháp khí của Thanh Hồng Vô Thường thì không có bất cứ một sức mạnh nào có thể phá hủy chúng. Mà mệnh hồn của một vị thần, đặc biệt là mệnh hồn của một thần linh trẻ tuổi thì lại càng quý giá, đó là linh hồn đẹp đẽ nhất tinh khiết nhất trong lục đạo, không biết đã tích lũy bao nhiêu lâu, bao nhiêu trường kiếp thiện nghiệp mới có thể luyện thành, không hề giống với những quái vật biến hình nghiêm trọng có thể thấy giữa mùi hương của thi chúc ở nhân gian và địa ngục. Ngay đến cả những vị thần già cả chỉ e cũng sẽ không thể nào có được mệnh hồn đẹp đẽ như vậy, bởi vì trong quá trình hưởng lạc dài dằng dặc đến mấy chục kiếp a-tăng-kỳ (*) thiên giới, bọn họ đã dần dần quên mất rằng những trật tự mà bọn họ ủng hộ, mà bọn họ dùng để khống chế lục đạo cũng đồng thời sẽ tự động vận lên người mình. Bọn họ không nhìn thấy mệnh hồn của mình đang thay đổi từng chút một, không biết rằng nó đã vô tri vô giác trở nên xấu xí tới cỡ nào.

(*) a-tăng-kỳ: (Tiếng Phạn: Asaôkhya) nghĩa là vô lượng số; Kiếp là đơn vị thời gian rất lâu xa, có đại kiếp, trung kiếp và tiểu kiếp khác nhau (phatgiao.org.vn)

Nhưng mình lại làm Nhan Phi phải từ bỏ mệnh hồn vốn thuộc về nó, làm nó thản nhiên từ bỏ sức mạnh hùng mạnh đến mức đủ để lay động ngôi vị của Tử Vi, cũng làm cho nó thản nhiên bỏ quên lý tưởng quan trọng vượt xa một sự tồn tại nhỏ bé không đáng kể là mình.

Nhan Phi có thật sự hiểu thứ mà mình đã từ bỏ là gì không? Nếu như hồi nhỏ nó không gặp mình, hiện giờ liệu có phải là nó đã sống lại thành thần linh rồi không? Có một ngày, khi nhân thân của Nhan Phi sắp tan vỡ, khi đối mặt với nỗi sợ hãi sẽ phải vĩnh viễn biến mất, liệu nó có căm hận mình không?

Đàn Dương Tử cất thanh Trảm Nghiệp Kiếm trở về trong thân thể của mình, thoáng do dự, vẫn có ý định quan sát xung quanh, tìm thử xem Nhan Phi đã đi đâu. Nếu như không tìm thấy thì cứ trở về là được, dù sao cũng đỡ hơn ngồi ở đó nghĩ bậy nghĩ bạ. Vùng rừng rậm này quả thực cổ xưa cực kỳ, cây cối cao lớn chẳng khác nào cự thú, những bụi cỏ dại mọc khắp giữa những thân cây khiến cho gã rất khó tìm chỗ đặt chân, thế nhưng chẳng mấy chốc gã đã tìm ra được một lối đi nhỏ hình như mới được giẫm ra gần đây, hẳn là Nhan Phi giẫm ra được?

Gã bước thuận theo con đường nhỏ uốn lượn này, dần dần nghe thấy một âm thanh ầm ầm như sấm. Đi tới gần, gã mới nhận ra đây không phải là tiếng sấm, mà là tiếng nước ào ào khi chảy từ chỗ cao không ngừng đổ xuống đầm nước sâu.

Những chạc cây đại thụ sum suê hai bên dần dần lùi lại, quả thực có thể nhìn thấy một thác nước tràn trề màu bạc treo trên một mép vực trước mặt, không ngừng trút dòng nước biếc xuống hồ nước màu xanh khổng tước bên dưới. Ánh tà dương hắt một cái bóng màu đỏ xuống mặt đầm nước, bốc lên làn khói mơ màng. Bên đầm nước chất mấy tảng đá phủ kín rêu xanh, một tảng trong đó kéo thật dài vào trong đầm nước. Đàn Dương Tử liền nhảy lên tảng đá xanh này, đi tới phía trước nhất, hưởng thụ yên bình đẹp đến không chân thực trong chốc lát này.

Lại vào đúng lúc này, mặt nước yên ả bỗng nhiên bị xé rách, một bóng người vọt ra khỏi mặt nước, mái tóc đen như mực ướt nhẹp vút ra một vệt cầu vồng giữa không trung, bọt nước óng ánh như sao băng rải rắc giữa cầu vồng, chỉ thấy thân hình để trần trắng nõn như ngọc của người dưới nước, những bắp thịt cường trắng với đường nét thon dài lóe lên những đốm sáng lấp lánh, khuôn mặt mỹ lệ vượt qua giới hạn giới tính được nước gột rửa, trở nên càng thêm nổi bật chói mắt. Y dường như không tự biết rằng mình mỹ lệ đến vậy, chỉ tùy ý duỗi tay vuốt những bọt nước trên mặt xuống, vén những sợi tóc trước trán lên, chậm rãi xoay người lại. Cái eo nhỏ nhắn khuấy ra từng vòng gợn sóng trên mặt nước.

Đàn Dương Tử xem mà sững sờ.

Không phải lần đầu tiên gã nhìn thấy Nhan Phi, đồng thời từ trước cũng đã biết rằng Nhan Phi trông rất ưa nhìn, nhưng Nhan Phi vào lúc này trông có vẻ không giống với Nhan Phi lắm… Dùng một miêu tả không thỏa đáng lắm thì, khá giống như là… bỗng nhiên nở rộ…

Rút đi toàn bộ vẻ ngây ngô, trở nên trọn vẹn mà loá mắt.

Gã cảm thấy cổ họng mình lại bắt đầu khô khốc…

Nhan Phi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sư phụ, lập tức nở nụ cười long lanh quen thuộc, “Sư phụ, sao người tìm được con?”

Đàn Dương Tử nuốt nước bọt, giả vờ trấn định, “Ta, ta tìm theo đường con giẫm ra.”

Nhan Phi bơi tới bên cạnh tảng đá xanh gã đang đứng, nằm nhoài lên trên tảng đá ngoẹo cổ nhìn gã, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, thậm chí còn mang vẻ tà ác, “Sư phụ, không phải người đang xem trộm con tắm đấy chứ?”

“Nói bậy! Ta căn bản không biết con đang tắm!”

“Sư phụ, người vừa căng thẳng là vành tai sẽ bắt đầu đỏ, đáng yêu.” Nhan Phi hấp háy cặp lông mi dài lạ thường, phủi xuống mấy giọt nước còn vương bên trên. Tay y duỗi ra nắm lấy vạt áo Đàn Dương Tử, “Có muốn tắm luôn không, giống như lần ở Lạc Tùng cốc ấy…”

Lạc Tùng cốc, dường như đã là một chuyện quá lâu về trước… Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện hoang đường vừa kiều diễm lại vừa đáng xấu hổ xảy ra trong đêm hôm đó, gã vẫn sẽ cảm thấy cả người mình nóng bừng. Đó là lần đầu tiên gã thực sự tiếp nhận Nhan Phi dùng cách thức ấy để yêu mình, cũng là lần đầu tiên cho phép bản thân mình dùng tình cảm tương tự để đối đãi Nhan Phi — thầy trò mến nhau, chuyện bị cho là ly kinh bạn đạo ở cả tam thiện đạo.

Bây giờ biết được thân phận lọ chứa thiên hồn địa hồn Ba Tuần của Nhan Phi, có lẽ sẽ còn phải thêm một tầng cấm kỵ thần quỷ mến nhau — một điều ngay cả ở trong địa ngục cũng là cử chỉ ly kinh bạn đạo.

Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên người Đàn Dương Tử dần dần lạnh đi.

Nhìn thấy biến đổi rất nhẹ trên mặt Đàn Dương Tử, Nhan Phi cũng thu nụ cười lại. Y đi lên bờ, nhặt áo đỏ của mình choàng lên người, sau đó yên lặng đi tới sau lưng Đàn Dương Tử, duỗi tay ôm lấy eo Đàn Dương Tử, đầu tựa lên bờ vai rộng lớn của sư phụ.

“Sư phụ, người có hận con không?”

Đàn Dương Tử kinh ngạc, quay đầu lại nhìn y, “Sao ta lại hận con?”

“Người biết quan hệ giữa con và Ba Tuần đúng không? Không thì người cũng sẽ không đến Cảnh Giới Hư Vô để cứu con.”

Đàn Dương Tử hít một hơi thật sâu như có điều khó khăn, mãi sau mới nói, “Con là con, Ba Tuần là Ba Tuần. Ta sẽ không trách con vì một chuyện không liên quan gì đến con cả.”

Nhan Phi không nói tiếp.

Đàn Dương Tử xoay người lại, duỗi tay nâng nhẹ cằm Nhan Phi lên, để cho ánh mắt của y đối diện với mình. Gã nghiêm túc nói với Nhan Phi, “Ta thừa nhận lúc mới vừa biết được, ta… hơi khó tiêu tan, thế nhưng sau đó ta đã nghĩ rõ rồi. Chuyện của kiếp trước quá mờ mịt, ta không muốn quan tâm. Chỉ cần con không tiếp nhận mệnh hồn, thì sẽ không phải là Ba Tuần, ta vẫn sẽ đối đãi với con như trước.”

Nhan Phi lại hỏi khẽ một câu, “Nếu như khi đó con tiếp nhận mệnh hồn, người sẽ làm thế nào?”

Tay Đàn Dương Tử run nhẹ một cái, một tia sáng lạnh lẽo mà âm trầm lóe lên sâu trong tròng mắt gã.

“Nhan Phi, có một số việc, ta vĩnh viễn không thể nào tha thứ được. Con hẳn là hiểu rõ.”

Nhan Phi rũ mi mắt xuống, gật đầu, “Con hiểu.”

“Có điều nếu như con tiếp nhận mệnh hồn, thì sẽ có tất cả ký ức của Ba Tuần. Khi đó ở trong lòng con, chỉ e ta sẽ chẳng còn quan trọng gì, chưa biết chừng con còn quên mất ta, rồi cứ thế giẫm chết ác quỷ địa ngục là ta ấy chứ.” Thấy ánh mắt y ảm đạm, Khiên Na muốn nói vài câu để điều tiết bầu không khí, chỉ là có vẻ không được thành công lắm. Nhan Phi dùng vẻ mặt oan ức bị tổn thương nói, “Con sẽ không!”

“Con cũng đâu phải Ba Tuần, làm sao con biết được sau khi mình biến thành hắn sẽ làm như thế nào?” Đàn Dương Tử đưa tay ra xoa đầu y, “Thôi được rồi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa. Trên thế giới này không có nếu như, chẳng phải giờ chúng ta vẫn đang tốt lắm sao?”

Nhan Phi lại một lần nữa ôm thật chặt lấy sư phụ, giống như là sợ gã chạy đi mất.

Trên đường trở về, hai người bàn bạc xem nên tiếp tục ở lại chỗ này hay là đổi sang nơi khác ẩn cư. Ý của Nhan Phi là bên trong những dãy núi Cửu Lê này, đâu đâu cũng có những cánh rừng rậm rạp không dấu chân người, muốn tìm được bọn họ sẽ không dễ dàng như vậy. Chỉ cần bọn họ cẩn thận, đừng sử dụng bất kỳ phép thuật nào thì hẳn là sẽ không bị thiên đình phát hiện. Còn Y Tiên Phái, trải qua tổn thất nặng nề trong trận chiến ở Cảnh Giới Hư Vô, chắc hẳn tạm thời cũng sẽ không có công sức đi tìm bọn họ nữa.

Mấy ngày kế tiếp, hai người nhặt nhạnh cành cây khô gãy trong núi rừng, dựng một gian nhà tranh nhỏ bên cạnh cây đa kia, dùng lá chuối tây trải xuống đất làm thành giường chiếu, săn thỏ rừng gà rừng, nấu canh rau dại cho bữa tối, sáng sớm thì ăn hoa quả vẫn còn đang dính nước sương trên cây. Đàn Dương Tử cũng tạm thời không còn kiêng mặn nữa, dù sao ở tình cảnh như vậy cũng rất khó không dính một chút thịt nào, gã tu tập Trường Sinh thuật lâu, thân thể hẳn cũng sẽ không bị tổn hại nhanh như vậy. Từng chút một, bọn họ quây ra được một căn nhà của riêng mình, Nhan Phi còn dự định lựa ra vài hạt quả vẫn còn lành lặn để trồng xuống, vậy là về sau cũng không cần đi thật xa mới có thể hái được trái cây và rau dại nữa.

Thành trấn cách bọn họ gần nhất cũng xa tới trăm dặm, bọn họ chưa bao giờ đi tới, lo lắng có thể sẽ bị Thanh Hồng Vô Thường và Hắc Bạch Vô Thường ở khắp nơi nhìn thấy. Nếu là vật dụng thường ngày không thể thiếu, Nhan Phi sẽ dùng một ít con mồi hiếm thấy đi đến mấy hộ thợ săn ở trong một ngọn núi khác để đổi. Cứ như vậy, liên tục một tháng Đàn Dương Tử chưa từng gặp người ngoài, phảng phất như thế giới chỉ còn lại hai người là gã và Nhan Phi. Gã không cần phải lo lắng tới vấn đề đi bắt quỷ, không cần lại trở về nơi tràn ngập cực khổ và tử vong như địa ngục, cuộc sống bỗng nhiên trở nên vô cùng giản đơn. Ban ngày bọn họ bôn ba vì sinh tồn, sửa chữa nhà cửa, săn thú, hái quả, đốn củi, đun nước, nhóm lửa nấu cơm. Bởi vì hoàn toàn tách biệt với thế gian, cho nên làm gì cũng tốn nhiều công sức hơn. Đến buổi tối, bọn họ sẽ mây mưa trên chiếc giường lát thành từ lá chuối tây, ném đi tất thảy ngại ngùng và lo lắng, để nỗi niềm sung sướng thuần túy thống trị mọi cảm quan, sau đó ôm nhau ngủ say.

Đàn Dương Tử luôn cảm thấy ngẩn ngơ, đây là cuộc sống trong giấc mộng của gã, không bị quấy rầy, tự do tự tại. Nhưng gã vẫn cứ luôn cảm thấy không vững lòng.

Chuyện này có thật hay không? Gã thật sự có khả năng có được hạnh phúc sao?

Hơn nữa… Nhan Phi cũng dường như có một chút xíu gì đó… không giống với trước đây.

Cũng không phải là thay đổi gì quá lớn, chỉ là một vài điều lơ đãng, bé nhỏ. Chẳng hạn như gã phát hiện, vào lúc nghĩ rằng mình đang không nhìn y, Nhan Phi thường sẽ ngẩn ngơ nhìn vào một điểm nào đó, trên mặt mày mang theo nét cô đơn và sầu lo. Nhan Phi trước đây cũng có lúc khổ sở đau thương, nhưng vẻ mặt của y bây giờ lại có vẻ… phức tạp âm trầm hơn? Làm cho gã xem mà không hiểu.

Thế nhưng khi Nhan Phi vừa chú ý rằng mình đang nhìn y, thì vẫn sẽ là bộ dạng vô tư không tim không phổi trước kia.

Có lẽ chuyện tận mắt thấy mình “chết thảm” thật sự đã để lại nỗi ám ảnh rất lớn cho Nhan Phi. Hiện tại Nhan Phi lúc nào cũng muốn ôm lấy mình, vừa có cơ hội là sẽ tới ôm mình, buổi tối đi ngủ cũng phải dùng hai tay khóa chặt mình lại, như là sợ mình sẽ bỗng nhiên rời đi mất.

Có một ngày, Nhan Phi dự định đến đầm nước gần đó câu cá, y nắm lấy cần câu giỏ cá tự mình làm ra, và cả một lọ giun đất vừa mới đào được một ngày trước, hôn chụt một cái lên môi Đàn Dương Tử, “Sư phụ, con đi câu cá đây, con sẽ trở về ngay.”

Đêm qua chơi đùa hơi kịch liệt, người nào đó đòi hỏi có hơi vô độ, Đàn Dương Tử đấm thắt lưng đang đau nhức, trợn mắt trừng y, “Biết rồi. Hôm qua trời đổ mưa, lúc về nếu thấy có nấm mọc thì mang về một ít.”

“Dạ!”

Nhan Phi đi một mạch tới chỗ thác nước mà y đã tắm trước đó, y nhớ tới mình đã từng thấy có cá ở một đoạn nước chảy thong thả hơn. Trên bờ đầm nước rải đầy những tảng đá lô nhô, y tìm một tảng đá ngồi xếp bằng xuống, móc giun đất vào trên lưỡi câu, dùng sức vung cần câu một cái. Y cố định cần câu vào khe hở giữa mấy tảng đá, sau đó nằm xuống, phơi ánh nắng ấm áp thư thái, nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, y bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi ngay ngắn người lại. Biểu cảm trên mặt y như thể một người hoàn toàn khác với trước đó, trong con ngươi thâm trầm chợt hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Đi ra đi.” Y nhẹ nhàng nói.

Cành lá kêu sàn sạt, một người đứng sau lưng y. Gió thổi lên bạch y không tỳ vết của người kia, mái tóc đen tung bay, thoáng che khuất khuôn mặt thanh nhã tuấn mỹ.

Liễu Ngọc Sinh ngơ ngác nhìn vào bóng lưng màu đỏ, mà mãi vẫn không mở miệng.

Nhan Phi chậm rãi đứng dậy, thở dài, xoay người lại.

“Ngươi quả nhiên vẫn hiểu rõ ta nhất… Nhanh như vậy đã có thể tìm được ta.” Nhan Phi lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt trầm tĩnh, không hề dao động.

Liễu Ngọc Sinh hơi nhíu mày lại, ánh mắt phức tạp.

“Ta đã tìm ngươi ba trăm năm, tìm ngươi là chuyện ta am hiểu nhất.”

Nhan Phi nhẹ nhàng nhếch miệng, cười thoáng ngạo mạn, có chút trào phúng, rồi cũng lại hơi chán chường.

“Ngươi đã nghĩ tới bao giờ chưa, có lẽ ta không muốn bị ngươi tìm thấy? A Tu Vân.”
Bình Luận (0)
Comment