Địa Ngục Biến Tướng

Chương 168

Nếu như muốn đi từ nhân gian đến thiên đạo, đối với người phàm tầm thường mà nói thì chỉ có hai biện pháp. Cách thứ nhất là mỗi một đời đều tốt số sinh ra trong gia đình giàu có, không cần vì kế sinh nhai mà phải chế ra bất kỳ tội lỗi nào, đời đời tích lũy thiện nghiệp, hi vọng đời sau có thể đầu thai trong thiên đạo. Cách thứ hai là cố gắng cả đời tu tập đạo pháp, nếu như có điều thành, có lẽ sau khi chết cũng sẽ được đầu thai ở thiên đạo.

Có điều, nếu như một người muốn tiến vào thiên đạo giữa lúc đang sống, thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Mà sở dĩ thiên đạo khó đi đến như vậy, là bởi vì từ xa xăm về trước, sau khi Phạm Thiên biến mất, thượng đế kế vị đã xây lên một kết giới mạnh mẽ giữa thiên đạo và các thiên khác, khiến cho thiên đạo tách biệt với năm đạo thiên khác. Hành động này mặt ngoài là vì phòng ngừa đám nhân loại kia đi nhầm vào thiên đạo do vận may run rủi, sẽ bị ánh sáng từ người các thượng thần trên thiên giới thiêu mù hai mắt, mà sau lưng thì chúng thiên nhân đều tự rõ trong lòng, chỉ là để bao trọn phần lớn địa khí ở trong thiên giới mà thôi, phòng ngừa sinh linh của bất kỳ các đạo bẩn thỉu nào khác mơ ước. Mà mặc dù như vậy, những địa tiên hoặc nhân tiên thỉnh thoảng vẫn cần phải trở lại thiên đạo, cho nên có lưu lại đường đi ở hai nơi trong nhân gian, tên là Thiên Môn. Một con đường nằm ở đỉnh ngọn núi tuyết cao nhất nhân gian, một con đường khác nằm ở bên trong vực Tung Cực ở phương Bắc. Hai nơi này, ngoại trừ thiên nhân, sức mạnh của nhân loại còn khó có thể đi tới, dù có may mắn đến được cũng không có khả năng xuyên qua được bức tường đó. Xung quanh hai con đường đi này đều có thần thú canh gác, một khi có người nỗ lực xông vào Thiên Môn, thần thú sẽ xuất hiện nuốt chửng kẻ đó.

Ngọn núi cao nhất gần vũ trụ nhất ở nhân gian, trên đỉnh ngọn núi tuyết đọng vạn trăm triệu năm qua chưa bao giờ tan, những tầng băng dày đặc dưới ánh sáng quá chói phản xạ ra những tia sáng điểm xuyết tựa như vụn vàng, nhìn lâu hai mắt sẽ chói cho chảy nước mắt, nghiêm trọng còn có thể bị mù tạm thời.

Bốn bóng người xuất hiện bên trên vùng đất tuyết trắng xóa, hai người quấn áo lông cừu dày dặn, mặt cũng giấu bên dưới mũ và khăn quàng cổ dày sụ, loạng chà loạng choạng bước đi trên sơn đạo gồ ghề ngưng tụ lại từ băng và tuyết. Hai người khác thì lại một người mặc bạch y phiêu dật, người còn lại thì mặc hắc y mỏng nhẹ, rõ ràng đang đi trong tuyết gần tới đầu gối, đi lại vẫn cứ mềm mại phiêu dật, hình thành nên đối lập rõ ràng với hai “cục lông” hành động vụng về kia.

Nếu không vì bảo vệ nhân thân, chút lạnh giá này đối với thanh lân quỷ lớn lên ở địa ngục Thanh Liên như Khiên Na và La Tân vốn không đáng kể như một cơn ngứa. Đáng tiếc, thân thể nhân loại của bọn họ căn bản không chịu nổi nhiệt độ như vậy, không thể làm gì khác hơn là cũng giống như nhân loại bình thường quấn mình như bánh ú. La Tân vừa đi vừa than thở, lầu bầu nhân thân tại sao lại dễ bị hỏng, khó bảo dưỡng như vậy vân vân mây mây…

Đàn Dương Tử thì đã mệt đến mức lười mở miệng, hai chữ nói nhiều nhất là “ngậm miệng.” Gã ngẩng đầu nhìn Hắc Bạch Vô Thường đang đi phía trước phiêu nhiên tao nhã như giẫm trên đất bằng, bỗng nhiên sinh ra lòng ước ao.

Hai người bọn họ được hai vị địa tiên này dẫn bay lên, chỉ mới đi bộ một đoạn, đã cảm thấy chật vật. Rất khó có thể tưởng tượng bất kỳ nhân loại nào không có năng lực tự lành mạnh mẽ của quỷ thêm vào tiên pháp của địa tiên gia trì mà vẫn có thể tìm ra nơi này.

Lúc này bọn họ đang đi tới một vị trí kỳ dị, ngọn núi hai bên khép lại ở chính giữa, chẳng khác nào một đạo hồng kiều, chính giữa lại là một mép vực bất thình lình, đứng trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy rặng mây chập trùng như sóng biển. Bầu trời xanh thẳm đậy lên biển mây vô tận, phảng phất như tận cùng của thế giới.

Tạ Vũ Thành nói, “Chính là nơi này.”

La Tân nhìn quanh hai bên, “Không phải đã nói có quái thú trông coi ở đây à, ta thấy rõ ràng còn chẳng có cả nửa bóng quỷ.”

Phạm Chương cười lạnh, “Chờ một lúc nữa khi chúng ta mở ra thông đạo, ngươi sẽ nhìn thấy. Đến lúc đó giúp đỡ ta, đừng có tè ra quần.”

La Tân quay đầu sang nói với Đàn Dương Tử, “Ta thật sự rất muốn đánh hắn, đến khi xong chuyện này ngươi đừng cản ta.”

Đàn Dương Tử lại hỏi, “Ngươi thật sự muốn đi sao? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

La Tân đáp, “Phí lời! Đến cũng đến rồi!”

“Chuyện này vốn không liên quan gì tới ngươi.”

“Nói thật cho ngươi biết đi, ta cũng không giúp ngươi không công. Mấy ngày nay chạy khắp nơi trong địa ngục, ta cũng đã đọc được bản sao của Lục Dục Bổn Tương Kinh rồi, cho nên ta cũng muốn biết thiên đạo rốt cuộc trông như thế nào.” La Tân nhếch miệng nở nụ cười, “Trước đây ta chỉ biết cảnh tượng ở địa ngục, hiện tại lại thấy được quang cảnh tại nhân gian. Bọn họ đều nói rằng thiên đạo đẹp nhất, không có so sánh, làm sao ta biết được rốt cuộc địa ngục đang thiếu gì.”

Mà một bên khác, Tạ Vũ Thành thấy môi Phạm Chương đã tái nhợt, người dường như cũng đang run lên nhè nhẹ. Hắn lại gần Phạm Chương, âm thầm nắm lấy tay của Hắc Vô Thường, kinh ngạc cảm thấy bàn tay kia lạnh như một pho tượng đông từ tuyết. Hắn lập tức truyền sức mạnh ấm áp từ mình thông qua bàn tay đang nắm lấy nhau vào trong huyết mạch của Phạm Chương, hạ thấp giọng trách cứ, “Ngươi thấy lạnh tại sao không nói cho ta!”

Phạm Chương làm vẻ mặt không quan tâm “ngươi đang chuyện bé xé ra to”, “Cũng không phải lạnh lắm, chỉ là không quen với cảm giác lạnh lắm mà thôi. Trước đây dù sao cũng không cảm nhận được.”

Biết rằng tình hình của Phạm Chương đang nhanh chóng chuyển biến xấu, nhưng tại khoảnh khắc Phạm Chương đổ vỡ bình rượu chấp niệm, kết cục đã được định sẵn chỉ có một.

Tạ Vũ Thành cảm giác ngũ tạng của mình đang chầm chậm đông cứng lại, vỡ nát tan.

Hắn đang nhìn Phạm Chương dần dần suy yếu khô héo, nhìn hắn mất đi toàn bộ phúc báo của thiên nhân, nhìn hắn phải giãy giụa giữa sợ hãi và tuyệt vọng… Tuy bọn họ chưa trực tiếp làm việc ác nào, nhưng dù sao trước kia cũng đã giúp đỡ Ly Hận Thiên thu thập mệnh hồn của nhân loại trong thành Tương Dương, như vậy thì kiếp sau Phạm Chương còn có thể lưu lại ở tam thiện đạo không?

Mình sẽ lựa chọn đi theo hắn, hay là cô độc sống tiếp một mình, giống như Khiên Na phí hoài tìm kiếm cái bóng của người đã ra khuất trên người kẻ khác, hối hận vì trước kia mình đã không quý trọng.

Phạm Chương nói, “Bắt đầu đi, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Thứ duy nhất chúng ta có thể lợi dụng chính là thời gian ở nhân gian trôi qua chậm hơn so với thiên đạo. Nhưng kể cả có thể đi vào Tứ Thiên Vương Thiên, cũng vẫn còn cách Ly Hận Thiên hai mươi tám tầng trời. Mà e rằng Ba Tuần sẽ bị xử tử ngay trong một ngày.”

Đàn Dương Tử cùng La Tân đi về phía trước, cởi áo khoác lông cừu dầy sụ trên người mình ra, lộ ra một cái áo choàng dài có mũ mỏng manh, không phải tơ không phải lụa mà vẫn có thể lưu động như nước, đó chính là vũ y bọn họ tìm được từ rừng Vong Ưu, một chiếc là Đàn Dương Tử trước kia từng mặc, một chiếc là Nhan Phi từng mặc. Lúc trước khi Ba Tuần đưa Khiên Na ra khỏi Cảnh Giới Hư Vô, liền đi thẳng đến rừng Vong Ưu, may mà khi bọn họ đến phát hiện vũ y vẫn đang còn, nên mới bớt được thời gian đi tới tu la đạo trộm quần áo.

Nhưng mà chuyện hiện tại bọn họ cần làm, trước mắt vẫn chưa có bất kỳ sinh linh nào làm.

Thân thể của sinh linh trong lục đạo đều được tạo thành từ vi tử giống như vạn vật, nhưng mật độ lại không giống nhau. Thân thể của quỷ nhẹ nhất, vi tử cũng lỏng lẻo phân tán nhất, nên quỷ có thể phụ thân lên thân thể người. Sau đó Y Tiên Phái thông qua một vài phương pháp đặc thù thay đổi mật độ vi tử trong thân thể, Nhan Phi cũng có thể phụ thân lên người. Mà bên trong lục đạo, có mật độ vi tử cao nhất trong thân thể chính là thiên nhân, nói một cách khác, theo lý thuyết thì nhân loại sẽ có thể phụ thân lên thân thể của thiên nhân. Mà thứ nhất, nhân loại không có cơ gặp được thiên nhân, thứ hai, thân thể thiên nhân ẩn chứa một năng lượng quá mạnh mẽ, người bình thường cho dù có tìm được phương pháp nào đó để phụ thân vào thiên nhân, cũng sẽ lập tức bị trục xuất ra ngoài, hoặc là bị thiêu cho không còn một mảnh vụn. Cho nên đến tận nay vẫn chưa hề nghe nói có thiên nhân nào có thể bị phụ thân.

Nhưng thần lực của địa tiên không mạnh mẽ bằng thiên tiên, thêm vào ức chế tiên pháp, con người có lẽ sẽ có khả năng “phụ thân” lên người thiên nhân ở tình huống không tổn hại đến nhân thân.

Cho nên kế sách mà bốn người bọn họ bàn bạc được ra để tiến vào Ly Hận Thiên là, hai quỷ mặc nhân thân, rồi phụ thân lần thứ hai vào thân thể của hai địa tiên. Làm như vậy, cách một lớp nhân thân, vừa có thể ngăn cản pháp lực của địa tiên ăn mòn, lại vừa có thể ngăn cách ánh sáng quá nóng quá thuần túy đối với quỷ của thiên đạo.

Ở rừng Vong Ưu, nhìn thấy quần áo Nhan Phi từng mặc trong ngôi nhà tranh nhỏ đã sụp, Đàn Dương Tử đã đột nhiên nghĩ ra được biện pháp này. Phạm Chương và Tạ Vũ Thành mới đầu đều cảm thấy ý nghĩ của gã quá kỳ quặc, có điều sau mấy lần luyện tập, vài lần Đàn Dương Tử còn bị tiên lực của Tạ Vũ Thành làm bỏng nghiêm trọng, bọn họ vậy mà đã thành công.

Bí quyết chính là hai thanh lân quỷ dùng phương pháp mà quỷ dùng để phụ thân lên nhân loại, mặc nhân thân đi phụ thân lên thiên nhân. Thế nhưng hai địa tiên nhất định phải buông cảnh giác của mình xuống, đồng thời ức chế tiên lực của mình, tiếp nhận thân thể hai nhân loại dung hợp với tiên thân của mình. Mặc dù nói là phụ thân, song thanh lân quỷ không thể ảnh hưởng đến ý thức của địa tiên, chỉ có thể làm một ý thức ngoại lai, đồng thời trong cả quá trình chỉ cần hai địa tiên hơi thả lỏng đè nén tiên pháp của mình, quỷ thân và nhân thân đều sẽ có nguy cơ bị tổn thương. Có điều vì có thể thuận lợi thông qua tầng tầng cửa ải để mau chóng đến được Ly Hận Thiên, đây đã là biện pháp tốt nhất.

E rằng cả quỷ và tiên đều chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình lại có thể tin tưởng một sinh linh khác biệt hoàn toàn như vậy.

Đàn Dương Tử đi về phía Tạ Vũ Thành, người kia giang hai tay, treo nụ cười hơi phong lưu quen thuộc, “Đến đây đi.”

Đàn Dương Tử trợn trừng mắt, âm thầm thôi thúc quỷ khí của mình lan tràn ra quanh thân, thay đổi sang hình thái nhân thân. Nhân thân của gã dần dần trở nên hơi trong suốt, mà cũng không phải hoàn toàn thông suốt. Gã đi về phía Tạ Vũ Thành, như thể một thứ gì đó chảy trôi, dần dần dung nhập vào dưới làn da của Tạ Vũ Thành.

Mà một đầu khác, La Tân cũng đang trông mèo vẽ hổ, đi về hướng Phạm Chương. Phạm Chương cười nhạt khiêu khích, “Lặp lại lần nữa, đến thiên giới, đừng có sợ tè ra quần. Bằng không ta sẽ ném thẳng ngươi ra ngoài.”

La Tân dùng tiếng địa ngục mắng một câu, rồi bám vào trong tiên thân của Hắc Vô Thường.

Hắc Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn nhau, cùng đi tới trước vực, hai tay kết ấn trước ngực, cùng nhau ngâm tụng lên một đoạn chú văn thiên ngữ như thơ như ca. Trong hư không trước mặt bọn họ, không khí bắt đầu run rẩy giống như bốc hơi trong ngày hè. Mơ hồ có một khối gì đó màu đen to khổng lồ đang thoáng ẩn thoáng hiện giữa mây khói. Theo chú văn dần dần hoàn thiện, mảng màu đen kia cũng trở nên rõ ràng, như gợn sóng dập dờn từ bằng phẳng đến kịch liệt, cuối cùng sau khi đến một giá trị đỉnh cao thì lại bình yên trở lại. Mà cái bóng kia cuối cùng cũng xuất hiện giữa hư không, khổng lồ như vậy, làm người ta hoài nghi trước kia sao có thể không nhìn thấy. Đó là một con cự long màu xanh đen, thân thể dài đến mười mấy trượng duỗi mình ra giữa những rặng mây vô tận, từng tầng vảy màu đen trong đó lưu chuyển vệt sáng huyền huyễn chỉnh tề mà trơn nhẵn bao trùm lên toàn thân như một lớp ảo giáp, trên móng vuốt hùng tráng phủ kín vết tích vĩnh hằng để lại từ những trận chiến có niên đại ngàn xưa, nhưng những mũi nhọn đó lại vẫn sắc lẹm như lưỡi dao, tràn ngập sức mạnh và chấn động sát sinh.

Trên trán của cự long mọc ra một chiếc sừng, con mắt màu đỏ to như chiếc đèn lồng như hai mặt trời hoàng hôn rực cháy, sinh linh bị chúng nó nhìn chăm chú vào, dù có là thiên nhân cũng sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất rỉ ra từ nơi sâu xa nhất trong mệnh hồn.

Cự long há mồm, dùng thiên ngữ hỏi, “Người tới là người phương nào?”

Giọng của cự long trầm thấp hùng hồn, chấn động mặt đất.

Tạ Vũ Thành đáp, “Chúng ta có thư của Diêm Ma La Đồ Vương, muốn đích thân lên nộp cho Tử Vi Thượng Đế.”

Con ngươi dài nhỏ trong con mắt đỏ của cự long trở nên càng mảnh hơn, bắp thịt xoắn trên mi tâm cũng càng nhăn lại, “Diêm Ma La Đồ cấu kết với Ba Tuần, phản nghịch thiên đạo, lại vẫn dám truyền thư lên? Ta xé nát các ngươi ngay lập tức!”

Phạm Chương cười lạnh nói, “Hai phe giao chiến không chém sứ, quy củ đến ngay cả nhân loại cũng hiểu, ngươi đường đường là Hộ Thế Thương Long Nam Thiên Môn, lại không hiểu?”

Khuôn mặt của cự long hiện lên vẻ dữ dằn, nó phun ra khí lưu huỳnh bỏng người từ trong lỗ mũi, nhất thời nướng tan hàn băng ngàn năm trên vách núi cheo leo, “Địa tiên to gan! Ăn nói ngông cuồng!”

Tạ Vũ Thành khẽ vuốt cằm nói, “Thần long chớ phẫn nộ. Vương ta bị lời xúi giục tà ma của Ba Tuần lừa gạt, nhất thời đóng đường đi từ địa ngục. Nhưng bây giờ ngài đã ý thức được sai lầm của mình, chỉ là e sợ thượng đế truy cứu, cho nên mới đưa một phong thư để nói rõ tình huống.”

Thần long hỏi, “Thư ở đâu?”

Tạ Vũ Thành lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư viết bằng giấy thanh minh trong địa ngục, quơ quơ trước mặt cự long rồi cất trở về trong lồng ngực, “Vương ta luôn dặn dò, chúng ta nhất định phải tự giao thư cho Tử Vi Thượng Đế.”

Phạm Chương nói, “Hai địa tiên chúng ta một mình đến đây, chẳng lẽ còn có thể gây ra được chuyện gì?”

Cái đầu đồ sộ như ngọn núi của cự long duỗi về phía trước, hai cái lỗ mũi như sơn động ngửi ngửi bọn họ mấy lần, hơi thở ra cực nóng làm bỏng khuôn mặt của hai địa tiên. Hộ Thế Thương Long vẫn chưa ngửi được dị thường gì, chỉ là tiên khí của hai địa tiên này nhạt hơn so với địa tiên bình thường, có lẽ là Diêm Ma Vương đã cố ý chọn hai địa tiên yếu kém nhất, để bày tỏ thành ý yếu thế muốn quy hàng của mình.

Vì vậy, cự long liền nặng nề hừ một tiếng, sau đó mở ra cái miệng rộng khổng lồ. Phần cuối cuống họng bỗng nhiên bắt đầu thoáng hiện ra một vầng sáng trắng xóa.

Giống như lối vào tu la đạo là ở trong bụng rùa thần, lối vào thiên đạo cũng nằm trong cổ họng của Hộ Thế Thương Long. Tạ Vũ Thành và Phạm Chương mềm mại nhảy lên, bay vào trong cái miệng rồng rực cháy như miệng núi lửa, xuyên qua những hàm răng nanh tựa như từng ngọn núi đao, bay về phía đó như một tia chớp màu trắng.

……………………………

Ba Tuần bị hành quyết chính là chuyện mà mấy kiếp cũng khó gặp ở thiên đạo. Ma thần đã từng suýt nữa uy hiếp được địa vị của thượng đế, quấy cho thiên hạ đại loạn một lần nữa sống lại, rất nhiều thần tiên đều hết sức sợ sệt, sợ sệt Ba Tuần sẽ mang theo lửa giận đốt trời suất lĩnh ma quân của y giết thẳng lên thiên đình. Khi đó chúng thiên thần cả ngày đều lo sợ bất an, mấy ngày liền không ai tấu nhạc, lời đồn đại nổi lên bốn phía, trong những buổi tiệc tụ hội cũng đều thảo luận việc này, suy đoán Tử Vi Thượng Đế sẽ ứng đối ra sao, suy đoán liệu có một trận ác chiến còn khốc liệt hơn ba mươi năm (thiên đạo) trước không, suy đoán lần này ai sẽ thắng. Tất cả mọi người đều âm thầm lo sợ, nếu như lần này Ba Tuần thắng, thiên nhân bọn họ sẽ phải đi nơi nào, liệu Ba Tuần có thể tìm bọn họ thanh toán món nợ từ trước không? Có thể nào lại tàn bạo đại khai sát giới không? Mọi thần linh đều đang quan sát, muốn chờ cho tới khi thời cuộc càng thêm rõ ràng, rồi mới quyết định bước kế tiếp mình nên đi như thế nào.

Nhưng mà không ngờ được rằng Ba Tuần lại bị bắt lấy nhanh như vậy.

Bên trong hai mươi chín thiên, mọi thần quân tiên quan gần như đều đã đi đến Ly Hận Thiên. Lòng kính yêu với thượng đế, niềm tự hào đối với thân phận thiên nhân của mình chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, bọn họ muốn nhìn tận mắt Ma thần đã mang đến nỗi sợ hãi khó có thể tưởng tượng cho chư thiên sẽ quỳ rạp run rẩy cầu xin lòng thương hại dưới chân vị thánh đế thần thánh mà vô địch của bọn họ. Chư thiên thần linh hoặc đạp hoa sen, hoặc cưỡi thần hạc phượng hoàng, hoặc cưỡi tường vân bảy màu, hào quang tỏa ra trên người bọn họ quấn quanh hư không vô tận bốn phía của vực sâu nguyên thủy, tựa như cầu vồng sáng rực rỡ khắp chốn.

Đến ngay cả Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công cũng tới, chỉ là mỗi người bọn họ đều ngồi ở nơi khá xa, hơn nữa còn thu liễm ánh hào quang của mình, cũng không tính là quá chói mắt.

Cuối cùng, chủ nhân của vạn vật – Tử Vi Thượng Đế ngồi trên lưng kỳ lân ngũ sắc của hắn, kim thân biến mất bên trong thụy quang quá huy hoàng, như kiêu dương chiếu tỏ thế giới thập phương. Dưới chân hắn, hào quang trên người Ba Tuần dường như cũng đã trở nên ảm đạm như vậy, như đom đóm đứng trước trăng tròn.

Nhưng khiến cho chúng tiên thần bất mãn là Ba Tuần dường như chẳng hề lộ ra bao vẻ sợ hãi, sống lưng của y vẫn thẳng tắp như trụ trời, khuôn mặt hoa mỹ vẫn mang theo nụ cười mỉm hờ hững như trước.

Hai bên Tử Vi Thượng Đế, mỗi bên xuất hiện mấy chục luồng thánh quang, dẫn đầu chính là Trường Canh tinh quân. Đó là tất cả các vị thiên quan có địa vị cao quý dưới trướng Tử Vi Thượng Đế, sắp sửa cùng thẩm phán tên phản bội lớn nhất mười mấy kiếp thiên giới cho tới nay.

Bị vô số chư thiên vây vào giữa, Ba Tuần vẫn thản nhiên bất động.

Tử Vi Thượng Đế mở miệng, giọng nói chấn động lòng người vang vọng trên dưới tứ phương, “Ba Tuần, ngươi miệt thị thần uy, họa loạn lục đạo, xúi giục ác quỷ địa ngục xâm hại nhân gian, khiến cho chiến loạn bạo phát, sinh linh đồ thán. Ngươi vốn có cơ hội thay đổi triệt để, lại không biết hối cải, ma tâm không tận. Ngươi đã biết tội của ngươi chưa!”

Ba Tuần cười ha hả, tiếng cười trong sáng của y không hề kém cạnh giọng nói của Tử Vi Thượng Đế, “Ta làm cho sinh linh đồ thán? Bệ hạ thân mến của ta, sợ là ngươi lầm người rồi?”

Giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm của Tử Vi Thượng Đế tiếp tục nói, “Quả nhiên là không có thuốc chữa. Ba Tuần, tội nghiệt của ngươi, chư thiên đều biết. Ngươi thân là thiên nhân, lại phản bội thiên đạo, thông đồng làm bậy cùng với những thứ dơ bẩn tội nghiệt trong địa ngục, khiến thần quang hổ thẹn. Ta từng có lòng tha cho ngươi, là tự ngươi không biết quý trọng. Bây giờ kiên quyết không thể lưu ngươi lại được nữa. Chư thiên chúng thần, có dị nghị gì với phán quyết của ta hay không?”

Tất cả những thiên quan hai bên trái phải hắn đều đồng thanh nói như một tiết mục đã được dàn dựng và luyện tập, “Thần không có dị nghị.”

“Nữ Bạt, đẩy Ba Tuần vào Vực thẳm nguyên thủy.”

Cái gọi là xét xử thì ra lại đơn giản như vậy, rõ ràng đã sớm quyết định rằng y phải chết, còn muốn giả vờ giả vịt làm ra thẩm phán như thể công bằng vô cùng, dối trá nực cười biết bao, thực sự là tác phong nhất quán của thiên đình. Có điều nếu không phải biết rằng bọn họ sẽ giả vờ đường hoàng như vậy, Ba Tuần cũng không có cơ hội tiến hành việc tiếp theo.

Khi Nữ Bạt đi về hướng Ba Tuần, Ba Tuần bỗng nhiên cao giọng nói, “Tử Vi Thượng Đế, nếu ngươi đã hiện Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng, vì sao lại không chịu chấp nhận vận mệnh, còn muốn làm ra chuyện đáng phỉ nhổ như luyện chế anh cổ. Ngươi đang sợ rằng mình chết rồi cũng sẽ phải chuyển sinh vào địa ngục sao?!”

Nhưng mà lời của y đã bị giọng của Trường Canh tinh quân át lại ngay lập tức, “Ma thần to gan, chết đến nơi rồi còn muốn vấy bẩn thánh đế, lòng dạ đáng chém! Nữ Bạt, lập tức đẩy vào!”

Một tràng ồ à lan ra giữa chúng thần. Tên Thiên Ma to gan này thực sự là chó cùng rứt giậu, lại có thể vu khống một việc dơ bẩn không thể tưởng tượng được lên người thượng đế thần thánh nhân từ của bọn họ.

Dáng người cao lớn của Nữ Bạt lại gần Ba Tuần, một phát tóm lấy sợi xích sắt phong ấn ma lực của y, muốn kéo y về phía khởi nguồn của hỗn độn trước mặt. Thế nhưng vào chính lúc này, trên người Ba Tuần bỗng nhiên toả ra ánh sáng chói lọi, đó là thánh quang mạnh tới nỗi không một ai tưởng tượng nổi, thậm chí áp thẳng tới Tử Vi Thượng Đế, mơ hồ còn có khí thế đè ép. Xiềng xích trên tay y cũng đứt đi theo đó, còn chưa rơi xuống đất đã tan thành bụi.

Chư thiên kêu sợ hãi nháo nhào cả lên, không ai nghĩ tới Ba Tuần sống lại bằng thân thể nhân loại, vậy mà còn có thể mạnh mẽ đến mức độ này. Những thiên quan trước đó còn tưởng rằng mình đã hết sức an toàn, nhất thời đều rối loạn trận tuyến, chỉ muốn chạy trốn, Nữ Bạt càng trợn mắt ngoác mồm, xiềng xích mà thần thợ công Can Tướng Mạc Tà dồn hết công lực cả đời đúc riêng cho Ba Tuần vốn không nên có một nhược điểm nào ngờ lại không đỡ nổi một đòn như vậy! Thì ra trước nay Thiên Ma đều đang giả vờ?

Chúng thiên binh cùng nhau tiến lên, như một cơn sóng thần màu vàng chói đổ ập xuống, lòng muốn chế phục Ba Tuần. Nhưng chỉ sau một nháy mắt lặng lẽ, lại đột nhiên tựa như núi lửa phun trào, chúng thiên binh như những hạt bụi kêu thét tan tác bỏ chạy. Quanh người Ba Tuần rực cháy ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, bạch y hóa thành lửa đỏ, tóc đen tung bay phấp phới, cặp mắt phượng tuyệt mỹ mà tà tứ quét mắt qua một đám thiên thần đang chạy ra bốn phía. Hai tay y giang ra, người thoáng rướn lên, hét to một tiếng, theo hai tay của y nhấc lên trên, mặt đất sâu dày cứng rắn bắt đầu dập dềnh như những dải lụa, như sóng lớn không ngừng nhô lên cao, liếm lên cả bầu trời. Chư thiên thần phát hiện mình lại không thể nào phá tan được bức tường đó, hướng lên trên cũng có một kết giới vô hình đang lan tràn ra. Bọn họ hoảng loạn như những con kiến như bị giam trong hũ, hoàn toàn không có vẻ tao nhã thong dong của thượng thần thượng tiên.

Ánh mắt của Tử Vi Thượng Đế thoáng thay đổi, mười ba vị thiên quan bên cạnh hắn, bao gồm những thượng thần thượng tiên như Vũ Khúc tinh quân, Văn Khúc tinh quân, Thiên Phủ tinh quân, Thiên Cơ tinh quân, Liêm Trinh tinh quân, mỗi người đều lấy ra pháp bảo của mình, mười ba luồng tiên khí mang màu sắc khác nhau lan ra bốn phương tám hướng, lần lượt xung kích vào bức tường mà Ba Tuần dựng lên, lại chỉ xô ra được một vài vết nứt li ti. Nhưng ống tay áo đỏ của Ba Tuần múa lượn, bàn tay biến hóa trên không trung vài lần, lại có vài thứ gì đó như tơ vàng nối từ ngón tay của y ra ngoài, vững vàng trụ lấy bốn phía bức tường cao. Thần lực quanh người y hừng hực tràn ra, hồng y mãnh liệt tung bay, y cao giọng nói rằng, “Các ngươi không cần phải sợ hãi, ta giữ các ngươi lại, chỉ là muốn cho các ngươi xem thử dáng dấp chân thực của chính mình.”

Nói xong, y vung nhẹ một cái tay khác, từ trong tay áo rơi ra một cây nến màu đen. Y đọc thầm chú ngữ, trên cây nến tức thì bùng lên ngọn lửa, dưới sự thúc giục của chú thuật, một luồng hương tanh nồng kỳ dị bị tăng cường lên mấy ngàn lần, tỏa ra trong không khí sạch sẽ bằng tốc độ kinh người.

Tất cả những nơi mùi hương này lan đến, mọi thứ đều bắt đầu mục nát biến hình. Trong hư không thi thoảng lại có thiên nhân từng đến địa ngục kinh ngạc thốt lên, “Thi chúc! Đó là thi chúc!”
Bình Luận (0)
Comment