Địa Ngục Biến Tướng

Chương 176

Sau khi bất tỉnh, Ba Tuần đã trải qua một cơn ác mộng điên cuồng mà hỗn loạn dị thường, ở trong đó một chốc y là Nhan Phi, một chốc lại là Thiên Ma, một chốc là người, một chốc lại là ý thức trôi nổi giữa vũ trụ, một chốc là người bị hại, một chốc là kẻ gây hại. Những cảnh tượng khủng khiếp từng thấy bên trong ảo cảnh của Tử Vi Thượng Đế trộn lẫn với ký ức chân thực, suy sụp trong tuyệt vọng rồi lại bị ép phải sống lại hết lần này tới lần khác. Phẫn nộ và căm hận vô tận như nọc độc thấm ra cả lồng ngực, từ nỗi căm hận khi trơ mắt nhìn mẹ nuôi mình Cửu Thiên Huyền Nữ khô héo tan biến, chúng bạn xa lánh, đến phẫn nộ khi tận mắt chứng kiến đủ mọi thảm trạng ở địa ngục trong khi thiên giới không ai buồn quan tâm, rồi tới đau đớn khi bị ám hại cướp đoạt mệnh hồn, đến phẫn hận đủ mọi ngược đãi phải hứng chịu sau khi dùng nhân thân ra đời lại bị bán vào gánh hát, cuối cùng là không cam lòng và tuyệt vọng khi đến sư phụ mà y yêu nhất cũng chán ghét y.

Y cảm giác cảm xúc của mình giống như một con thú bị nhốt, hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ biết quẫy đạp lung tung. Y không có cách nào ứng phó nổi, không có cách nào kiềm chế nổi. Y trì hoãn không muốn tỉnh lại, bởi vì y biết một khi tỉnh lại, con dã thú kia sẽ xông ra khỏi ngục tù, gây nên hậu quả khó lường.

Nhưng y nhất định phải đi ra ngoài, bởi vẫn còn người mà y nhớ nhung.

Y giãy giụa trồi lên khỏi biển sâu tăm tối của ý thức như người bơi ngược dòng hít vào một ngụm hơi lạnh, hai mắt trợn to như muốn đẩy tròng mắt ra khỏi vành mắt. Y bỗng ngồi bật dậy, phút chốc tròng mắt đỏ lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn vì phẫn nộ, lại hiện lên tướng ác quỷ. Dáng vẻ ấy làm cho A Tu Vân đang ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho y, miệng gọi y tỉnh lại cũng phải sợ hết hồn.

Ba Tuần dùng vẻ mặt ngùn ngụt sát khí bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo mà trống rỗng, tựa như không nhận ra hắn là ai. A Tu Vân thăm dò hỏi một câu, “Thượng thần?”

Ba Tuần vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt. Đó là một ánh mắt hung tàn như báo đen, lạnh lẽo như rắn độc, là ánh mắt làm người ta phải run sợ từ đáy lòng. A Tu Vân âm thầm hít vào hơi lạnh, bắt đầu lo lắng Tử Vi Thượng Đế đã tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho thần trí của Ba Tuần, hiện tại tâm trí của Ba Tuần đang bất ổn, chỉ sợ sẽ có thể tấn công hắn bất cứ lúc nào. Hắn âm thầm vận tiên lực vào lòng bàn tay, phòng ngừa bị Ba Tuần tập kích.

Nhưng Ba Tuần bỗng mở miệng, “Đây là nơi nào?”

“Địa ngục Cô Độc.” A Tu Vân cẩn thận dè dặt nói, “Ta đã tới chậm, để thượng thần chịu khổ… Chỉ là thiên binh bọn họ bố trí ở Tha Hóa Tự Tại Thiên còn nhiều hơn ta tưởng…”

Ba Tuần hoàn toàn không để ý đến những gì hắn đang nói, y xốc tấm chăn đang đắp lên người mình ra, mang vẻ mặt uy nghiêm đáng sợ như có thể bạo phát bất cứ lúc nào lùng sục khắp nơi trong cung điện, mở hết mọi cánh cửa ra, rẽ ra sau mỗi một bức bình phong, xốc lên mỗi một tầng mành. Càng tìm lại càng phẫn nộ, y bỗng nhiên vung tay áo, một luồng thần lực tràn trề khuấy động quét ra, phá hủy hết đồ đạc nội thất trước mặt.

A Tu Vân phải vội vã giơ tay lên che chắn cho cổ mình, mới không bị mảnh vỡ của nội thất đang bay loạn như mưa sa làm bị thương. Hắn cũng bị hành động của Ba Tuần dọa sợ hết hồn, sợ hãi không thôi, không biết nên trấn an y thế nào. Ba Tuần đè nén cơn phẫn nộ cùng cảm giác bất lực làm y run rẩy xuống, “Khiên Na Ma La đâu?”

A Tu Vân thoáng chần chừ, rồi bỗng nhiên hất vạt áo lên quỳ xuống, “Là thần trông coi thất bại. Khi Thượng thần giả vờ bị bắt, thần bận bịu điểm binh bố trí việc lẻn vào Tha Hóa Tự Tại Thiên, ở nơi này, Khiên Na Ma La đã thừa cơn hỗn loạn chạy trốn, cứu Bạch Vô Thường tên Tạ Vũ Thành kia trốn cùng mình.”

A Tu Vân vốn dĩ đã nghĩ rằng sau khi nghe xong Ba Tuần sẽ nổi cơn thịnh nộ, hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng mở hộ thân trận ra bất cứ lúc nào. Thế nhưng Ba Tuần chỉ bình tĩnh nhìn hắn, chẳng hiểu tại sao, gương mặt lại bi thương đến vậy.

“… Thượng thần?”

Sư phụ đi rồi.

Sư phụ lại đi rồi.

Trong khi mình đang cố gắng như vậy để đối kháng với Tử Vi Thượng Đế, suýt nữa thì không về được, sư phụ lại bỏ mình mà đi như vậy.

Không phải đã hứa sẽ đợi mình về rồi sao?

Không… Sư phụ chưa hề đáp ứng. Là mong muốn đơn phương của mình y, coi sự im lặng của sư phụ là ngầm đồng ý.

Ba Tuần vòng qua A Tu Vân, đi thẳng về hướng đại môn. A Tu Vân chợt lao tới trước mặt y, hai tay giang ra ngăn cản y, “Thượng thần, tinh thần của thượng thần đang bị thương nghiêm trọng, cần phải lập tức nhập định điều dưỡng. Giờ lại muốn đi đâu?”

Ba Tuần dùng giọng đều đều nói, “Tìm Khiên Na Ma La trở về.”

A Tu Vân thấy Ba Tuần trông vẫn có thể xem như bình tĩnh, liền cả gan đi về phía trước một bước, từ từ khuyên nhủ, “Thượng thần… chi bằng buông tha cho hắn đi.”

Ba Tuần hơi nhướng mày, sắc giận dữ dần dần bò lên trên khóe mắt, “Ngươi nói gì?”

“Thượng thần còn nhớ kiếp trước của Khiên Na Ma La không?”

Ba Tuần không nói gì, chỉ đợi hắn nói tiếp.

Cho nên A Tu Vân tiếp tục nói, “Tần Tang vì người yêu Đậu Luân mà đánh mất lý trí rơi vào điên cuồng, làm ra chuyện làm lòng người giận sôi như đồ thành. Hai người cũng do vậy kết thành duyên phận sâu nặng. Kiếp này Đậu Luân tái thế thành Bạch Vô Thường Tạ Vũ Thành, 200 năm trước hắn đã uống rượu chấp niệm, nhớ lại kiếp trước, chưa dứt tình cũ với Khiên Na. Đây chính là lý do vì sao Tạ Vũ Thành lại tình nguyện từ bỏ tiên tịch cũng muốn cứu Khiên Na Ma La ra khỏi thành Diêm Ma.”

Ba Tuần chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong đầu như có một mũi khoan rỉ sét đang tàn nhẫn cắm vào trong tủy não, cơn đau đớn sắc bén làm y bỗng nhiên rùng mình một cái, ngọn lửa giận đã bị đè xuống bỗng chốc đã như mất khống chế, những cảm xúc tăm tối một lần nữa nhô lên khỏi mặt nước.

Mà A Tu Vân thấy thần sắc y không ổn, liền cố làm vẻ đau lòng nói, “Việc này chúng ta để hôm sau hãy nói, ta đã phối xong thuốc, mời Thượng thần hãy an dưỡng trước đã. Đợi đến khi hồi phục rồi nói cũng không muộn.”

“Nói cho ta!!!!” Tiếng quát tháo đột nhiên vang lên, bờ vai của hắn bị lực mạnh đáng sợ Ba Tuần ghìm xuống, cặp mắt đỏ ngầu tựa như muốn nuốt chửng hắn.

Tim A Tu Vân đập như trống chầu, hiện tại chỉ cần giẫm sai một bước, chưa biết chừng Ba Tuần sẽ cho một chưởng đập chết hắn trước. Mà hắn vẫn quyết định tiếp tục nói.

Người Khiên Na Ma La này, không diệt không được.

“Tạ Vũ Thành trước đó đã cho Khiên Na Ma La uống rượu chấp niệm. Khiên Na Ma La cũng đã nhớ lại kiếp trước. Tình cảm sâu nặng như vậy, không thể không tạo thành ảnh hưởng đến hắn, Khiên Na Ma La tự nguyện đi về cùng thượng thần, bị thượng thần giam cầm, cũng là bởi vì lo ngại cho an nguy của Tạ Vũ Thành…”

Bàn tay Ba Tuần ghìm lấy hắn đang run lên, màu đỏ trong mắt càng thêm dày đặc, sát khí nồng nặc khiến cho A Tu Vân co rúm người lại.

Thì ra là như vậy…

Chẳng trách sư phụ lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với Bạch Vô Thường kia. Ban đầu chẳng phải Bạch Vô Thường kia là kẻ địch của y và sư phụ sao?

Chẳng trách Bạch Vô Thường kia luôn muốn chia rẽ mình và sư phụ.

Thì ra cơn ác mộng y sợ hãi nhất đã xảy ra từ lâu.

Một Shiva chết đi còn chưa đủ, còn phải xuất hiện thêm một Tạ Vũ Thành đang sống sờ sờ. Vì cớ gì? Vì có gì?

Mình đã nỗ lực như vậy, cố gắng như vậy! Tại sao sư phụ lại làm như không thấy, tại sao luôn có những người khác chắn giữa hai bọn họ?!

Y muốn diệt sạch những chướng ngại đáng ghét đó, làm cho bọn họ biến mất không còn sót lại một hạt tro nào. Y sẽ không cho bọn họ một chút nhân từ nào nữa.

Thứ thuộc về y, y tuyệt đối sẽ không buông ra.

…………………………

Vì tránh né thiên binh bám theo, Tạ Vũ Thành và Phạm Chương đưa Đàn Dương Tử đang hành động bất tiện tới nơi hai người bọn họ thi thoảng sẽ trú khi qua đêm ở nhân gian, một gian trạm dịch bị cỏ dại dây leo khô xâm lấn bên ngoài thành Tương Dương. Từ ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một căn nhà cũ nát lụp xụp, chỉ sau khi bọn họ tiến vào mới biến thành từng gian nhà thư thái mà ấm áp. Nếu như có người ngoài đi nhầm vào, cũng sẽ chỉ nhìn thấy cầu thang sụp xuống và mạng nhện dày đặc giăng khắp nơi.

Bọn họ thu xếp cho Đàn Dương Tử vào ở trong một gian phòng khuất nắng, nơi này tương đối lạnh lẽo ẩm ướt, dương khí giảm nhiều, là nơi thích hợp nhất để thanh lân quỷ như Đàn Dương Tử dưỡng thương. Tạ Vũ Thành đi ra ngoài mua từ một vài tiệm thuốc nhỏ trong Tương Dương chút ít thuốc mỡ thông thường trở về, mỗi ngày thoa ba lần lên mấy vết bỏng mưng mủ trên má, cánh tay, trước ngực sau lưng Khiên Na. Nếu như là nhân loại bình thường, lúc này chắc đã qua đời vì vết thương nhiễm trùng, thế nhưng năng lực liền vết thương mạnh mẽ của quỷ thân vẫn đang chầm chậm mà kiên định chữa trị nhân thân đã chồng chất thương tích.

Có thể là vì chữa lành hai thân thể tiêu hao quá nhiều năng lượng, hầu hết thời gian ý thức của Đàn Dương Tử đều rơi vào mơ màng. Gã thường xuyên mơ thấy ác mộng, có thể nhìn thấy tròng mắt chuyển động thật nhanh ngay trước mắt mình, lông mày nhíu chặt, thân thể cũng chốc chốc lại co giật. Nhưng khi Phạm Chương nỗ lực đánh thức gã, lại không có cách, cũng không biết nên đánh thức gã như thế nào.

La Tân lặng lẽ quay về địa ngục, một mình bẩm báo với Già Như Na Vương của địa ngục Thanh Liên về những điều hắn thấy ở địa ngục, đồng thời thử nghiệm tìm một ít cỏ hành nguyệt ở địa ngục mà một vài thanh lân quỷ thường xuyên dùng để chữa thương giúp Khiên Na tăng thêm nguyên khí.

Sau nửa tháng hôn mê, Đàn Dương Tử cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại. Nhân thân của gã khôi phục tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tạ Vũ Thành. Những vết thương lớn đều đã biến mất, trên gò má trái và trên cổ sót lại một vài vết sẹo không hiện quá rõ, song trên lưng và trước ngực vẫn cứ có không ít vết thương chưa khép miệng. Còn quỷ thân bị bỏng nghiêm trọng hơn cả nhân thân, giờ cũng lành hơn phân nửa..

Sắc mặt Đàn Dương Tử tái nhợt, đôi môi cũng không có sắc hồng, nhưng chung quy vẫn tốt hơn rất nhiều so với bộ dạng cả người quấn vải băng tựa như người chết ban đầu. Gã mặc thanh y, vạt áo giữa hơi mở, dựa vào trước cửa sổ hóng cơn gió nhẹ cuốn theo mùi khói lửa của buổi chạng vạng.

Mấy ngày nay, nỗi lòng của gã đã dần dần bình ổn lại, vết thương cũng không còn khó lòng chịu đựng như vậy nữa, gã cuối cùng cũng có thời gian để sửa sang lại dòng suy nghĩ của mình.

Ba Tuần đã không sao, tiếp theo gã nên làm gì đây?

Nên trở về, hay là cứ tiêu ẩn thế gian như vậy?

Nếu như trở về, chỉ sợ lại có nghiệt duyên vô tận dây dưa không ngừng. Tử Vi Thượng Đế mà ra tay từ mình, Ba Tuần sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ cần gã chuyển sinh một lần nữa, Ba Tuần hẳn sẽ rất khó có thể tìm được mình nhỉ? Mười tám năm đầu chuyển sinh, đến ngay cả Shiva cũng không thể tìm thấy gã, coi như sau khi khôi phục ký ức cũng có thể lập tức vứt bỏ nhân thân, tiến vào vòng chuyển sinh kế tiếp, như vậy thì dù là thiên đình hay Ba Tuần cũng đều sẽ không thể tìm thấy gã.

Nhưng nếu làm như vậy, thứ duy nhất gã được tận hưởng sẽ là thống khổ vô tận ở nhân gian, cuộc sống như vậy có khác gì thân ở địa ngục?

Ngoài ra, mấy ngày nay gã đã nhận ra sau khi Phạm Chương rửa tay, những giọt nước đó vẫn sẽ dính trên da tay của hắn. Thông thường, những thứ ẩm ướt trên thế gian đều không thể bám lên người thiên nhân, mà chỉ có một khả năng khiến tình cảnh này xuất hiện, đó chính là Tiểu Ngũ Suy Tướng xuất hiện. Một vài thiên nhân sẽ xuất hiện triệu chứng Tiểu Ngũ Suy Tướng trước khi hiện ra Đại Ngũ Suy Tướng, bao gồm tiếng nhạc không vang, ánh sáng trên người chợt tắt, nước tắm dính người, lưu luyến dục cảnh cùng với mắt chớp nhiều lần. Nếu như những triệu chứng đó biến mất vào một số thời khắc, như vậy thì tiên thân sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như đầy đủ cả năm triệu chứng, thì rất có thể sẽ xuất hiện Đại Ngũ Suy, vậy thì không thuốc nào chữa được.

Gã đã dò hỏi Phạm Chương mấy lần, nhưng Phạm Chương vẫn luôn tránh trái tránh phải gã, cố tình không chịu nói thật. Gã quyết định đêm nay sẽ hỏi cẩn thận Tạ Vũ Thành. Nếu như có thể, gã định đầu tiên nghĩ biện pháp giúp Phạm Chương giải quyết vấn đề này rồi mới chuyển sinh.

Cửa phòng được mở ra, Tạ Vũ Thành mang thuốc mỡ và cơm tối đi vào, thành thạo đặt đồ lên bàn tròn, đóng chặt cửa lại.

“Nên đổi thuốc rồi.”

Đàn Dương Tử đi tới ngồi xuống trước bàn, cởi áo ngoài, rồi bắt đầu tự mình mở băng gạc đang quấn trước ngực ra. Tạ Vũ Thành ở bên cạnh chuyên tâm đổ thuốc mỡ vào trong cái bát không, dùng vải bông sạch sẽ chấm vào thoa thuốc.

Đàn Dương Tử bất thình lình hỏi, “Phạm Chương còn trẻ tuổi như vậy, vì sao lại hiện Tiểu Ngũ Suy Tướng?”

Tạ Vũ Thành dừng động tác lại, nói, “Ngươi nhận ra được sao?”

“Ừm.” Đàn Dương Tử ngoảnh mặt sang nhìn hắn, “Từ khi ra khỏi nhà giam, tình hình của hắn vẫn luôn không tốt.”

Tạ Vũ Thành quay mặt sang chỗ khác, không muốn để tâm trạng bất ổn của mình bị Khiên Na nhìn ra, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu hắn. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương là được.”

“Trong ngục đã xảy ra chuyện gì?”

“Là mấy quỷ trước đây bị Hắc Bạch Vô Thường chèn ép nhân cơ hội trả thù thôi.” Tạ Vũ Thành trả lời qua loa lấy lệ, tiếp tục bôi thuốc mỡ lên vết thương sau lưng Khiên Na.

Đàn Dương Tử vẫn không thể bị thuyết phục, cau mày nói, “Cứ coi như bọn họ muốn báo thù đi nữa, cũng không thể nào làm thương tổn đến tiên thân của các ngươi được. Hơn nữa cho dù có là pháp bảo thiên đình, cũng chưa bao giờ nghe nói có thứ nào lợi hại đến mức khiến cho thiên nhân hiện ra Tiểu Ngũ Suy Tướng? Hay là A Tu Vân đã làm gì?”

Tạ Vũ Thành kinh hãi không thôi, không ngờ nhanh như vậy mà Đàn Dương Tử đã đoán được ra là A Tu Vân. Hắn chỉ có thể đánh trống lảng, “Ngươi chớ để ý. Ngươi nên ngẫm lại xem tiếp theo mình nên làm gì đi. Lần này ngươi đã không màng hết thảy cứu Ba Tuần, chẳng lẽ không dự định quay về sao?”

Đàn Dương Tử liếc nhìn hắn càng nghi ngờ hơn, vì sao hai người bọn họ đều không muốn để mình biết ngọn nguồn chuyện này.

Tuy trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng Đàn Dương Tử không có ý định truy hỏi tiếp, bởi vì gã biết hai người này đã sinh ra cảnh giác, hỏi cũng không hỏi được gì. Chỉ có thể tạm thời nói tiếp theo lời Tạ Vũ Thành, “Ta không thể trở về được.”

Tạ Vũ Thành thấy khó hiểu, “Tại sao? Rõ ràng là ngươi đã không màng đến cả mạng sống vì y mà.”

“… Nếu ta trở lại, A Tu Vân sẽ không tha cho ta, mà thiên đình cũng sẽ ôm ý đồ lợi dụng ta để khống chế Ba Tuần.”

“Nhưng ngươi không ở bên cạnh y chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”

“Ta dự định sẽ đi chuyển sinh.”

Tạ Vũ Thành thoáng mở to hai mắt, “Nhanh vậy sao?”

Khiên Na nói, “Sau khi chuyển sinh, trong vòng ít nhất là mười tám năm, không một ai có thể tìm được ta, Shiva đã từng thử rồi. Đây là biện pháp an toàn nhất.”

“Nhưng mà sau khi ngươi chuyển sinh…” Tạ Vũ Thành không nói tiếp nữa. Hắn thở dài, Khiên Na lại sẵn lòng làm đến nước này vì Ba Tuần, tình nguyện đi chịu đựng vận mệnh sống không bằng chết của mỗi một lần chuyển sinh.

Tại sao hắn có thể không màng tất cả yêu một người như vậy? Rõ ràng đã thấy nhiều chuyện ghê tởm đen tối ở nhân gian, địa ngục và thiên đạo như vậy, lại vẫn nguyện như một thiếu niên hồn nhiên chưa hết biết thương tổn là gì để đi yêu một thần linh đã từng mang đến cho hắn đau khổ vô tận, thậm chí còn không thể cho hắn bất cứ tương lai nào…

Không biết mệt mỏi, không biết hối hận, không biết cân nhắc thiệt hơn, không biết quá khứ tương lai.

Khiên Na như có thể hiểu được sự im lặng của Tạ Vũ Thành. Gã khẽ mỉm cười, nói rằng, “Thực ra chuyển sinh cũng không đáng sợ đến vậy, biết đâu lần này vận may của ta sẽ tốt.”

Đây là lần đầu tiên trong ba trăm năm qua Khiên Na mỉm cười với hắn, Tạ Vũ Thành lại chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau. Dù đã từ bỏ duyên phận kiếp trước giữa bọn họ, hắn vẫn bất giác thấy đau lòng cho kẻ ngốc này.

Tạ Vũ Thành yên lặng băng bó cẩn thận vết thương cho gã, nhìn gã mặc trung y vào. Khiên Na rất khó giơ cánh tay lên, động tác chật vật, Tạ Vũ Thành bèn giúp gã tròng áo vào. Thế nhưng nếu nhìn động tác của hắn từ đằng xa, thì sẽ phảng phất như thể đang ôm lấy Khiên Na từ sau lưng.

Mà toàn bộ cảnh tượng này đều đã lặng lẽ rơi vào một đôi mắt đỏ như máu, một đôi mắt cháy phẫn nộ và đau xót ngút trời.
Bình Luận (0)
Comment