Khiên Na nỗ lực muốn tập trung tinh thần, thế nhưng thứ thuốc đang cuồn cuộn không ngừng gây mê tinh thần gã lại khiến gã khó có thể suy nghĩ được quá nhiều. Chỉ thấy tầm hương quỷ xa lạ kia bước nhanh tới phía sau gã, rút thanh kiếm sắt nặng nề bên hông ra cắt đứt chỗ niêm mạc đang giam cầm Trảm Nghiệp Kiếm. Trảm Nghiệp Kiếm như bị mất đi chống đỡ, “rầm” một tiếng rơi xuống mặt đất, thân kiếm cũng thô ráp te tua hơn mọi ngày, mơ hồ có thể thấy được một ít thứ giống như mạch máu kinh lạc lồi lên lan tràn trên thân kiếm.
Nói như vậy, Trảm Nghiệp Kiếm vốn được những mạch máu kinh lạc nối từ sau lưng Khiên Na ra ngoài chống đỡ đang lơ lửng giữa không trung, mà hiển nhiên hiện giờ đã mất đi sức mạnh vì quá suy yếu. Khiên Na cảm thấy hơi lúng túng, đến Trảm Nghiệp Kiếm mọc ra từ người mình mà cũng không khống chế được, bản thân thực sự quá mất mặt. Gã cảm nhận được một bàn tay ấm áp dịu dàng xoa nhẹ lên cơ bắp trên cánh tay đã mất đi tri giác, có người ghé tai gã nhỏ giọng nói, “Ngươi bị treo quá lâu, chốc nữa được thả ra có thể sẽ không nâng tay lên được, ngươi đừng nóng vội.”
Khiên Na cau mày, giãy giụa dùng giọng nói khàn khàn khó có thể nghe rõ hỏi, “Ta bị nhốt ở trong này bao lâu rồi?”
Giọng nói kia lặng im trong chốc lát rồi nói rằng, “Ở nhân gian đã qua hơn bốn mươi ngày. Ở đây chính là 400 ngày…”
Khiên Na mở to hai mắt không dám tin. Gã vẫn luôn bị truyền thứ chất nhầy đó vào người, không thể nhận biết được hiện thực và hư huyễn, cũng khó có thể cảm thụ thời gian trôi qua. Ngơ ngơ ngác ngác vậy mà đã bị giam ở nơi này hơn một năm?
Tuy một năm này cũng không là gì đối với chúng sinh địa ngục có tuổi thọ dài lâu, nhưng vì sao lại không nói lời nào rồi giam gã lâu như vậy? Lẽ nào Phong Đô hoàn toàn không tìm gã?
Hơn nữa… Nhan Phi… chỉ e đã sắp phát điên…
Vào giờ phút này, tuy rất không đúng lúc, nhưng gã lại nhớ tới mình từng hứa cùng Nhan Phi tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi, còn định mua cho nó bộ quần áo mới coi như quà sinh nhật, giờ đã bỏ lỡ mất rồi. Thằng nhóc kia chỉ e sẽ lại mắng gã nói lời không đáng tin.
“Không sao cả, giờ tặng quà cũng vẫn kịp.” Giọng nói nhẹ nhàng của tầm hương quỷ kia bỗng nhiên vang lên, lúc bấy giờ Khiên Na mới ý thức được rằng vừa nãy giữa cơn mê man, mình đã lẩm bẩm điều đang nghĩ trong đầu ra thành tiếng.
“Ngươi… Ngươi biết Nhan Phi?” Mới nói dứt câu, gã đã bỗng nhiên thống khổ kêu khẽ một tiếng, mất đi xích sắt treo trên đầu, hai chân càng không thể nào chống đỡ nổi thân thể, cả người ngã ra mặt đất. Vết thương ghê rợn trên cổ tay đã sớm bị ghìm đủ để thấy được xương trắng, máu chảy dọc xuống theo cánh tay. Trong từng thớ cơ như thể có ngàn vạn mũi kim châm chích ngứa ngáy, đau nhức như thể sắp nổ tung, còn không thể cử động mảy may, phảng phất như không còn thuộc về thân thể mình nữa. Gã cưỡng ép cắn lên môi dưới mới để cho mình không kêu đau thành tiếng, lo lắng sẽ dẫn thủ vệ tới.
Tầm hương quỷ kia vội vàng đi đến bên gã, giúp gã xoa bóp cơ bắp cánh tay đã cứng ngắc, khiến cho huyết dịch lưu thông, nhẹ nhàng giúp gã hất tóc trắng dính trên mặt và quấn quanh sừng ra. Hắn nhìn bộ dạng cố nén cơn đau của Khiên Na, dùng giọng khàn khàn nói, “Đừng nóng vội, giờ bọn chúng trông coi ngươi rất thoải mái, ta đã làm hai con quỷ bên ngoài hôn mê rồi, tạm thời sẽ không có ai tiến vào đâu.”
Cũng may năng lực phục hồi của thanh lân quỷ rất mạnh, Khiên Na tích tụ sức lực một lúc, chẳng mấy chốc đã có thể cử động được hai tay hai chân, tuy rằng vẫn nhạy bén kém xa ngày thường. Gã bám lấy cánh tay tầm hương quỷ kia, cắn răng cố đứng thẳng lên, Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng cũng bị kéo lên chao đảo giữa không trung, bị gã kéo về bên trong sống lưng.
Tầm hương quỷ kia rất kiên trì, không thúc giục gã, thấy ý thức gã đã thoáng tỉnh táo, thể lực cũng hồi phục được không ít, mới dẫn gã tập tễnh len qua giữa hai khối thịt thối kia ra ngoài. Bên ngoài là một đường hầm bằng thịt thật dài, phảng phất như khoang ruột của một loài động vật nào đó. Cách đó mấy bước, có thể nhìn thấy một khe hở bị xé ra, xuyên thấu qua khe hở đó, thi thoảng lại vọng tới tiếng kêu thảm thiết rên rỉ đau đớn, tất cả đều là những âm điệu quái lạ mà nhân loại không thể nào tưởng tượng ra nổi. Xuyên thấu qua một lớp màng mỏng, có thể mơ hồ thấy được một con rết hình người có mười mấy cánh tay đang giãy giụa bên trong acid ăn mòn cực mạnh, khuôn mặt đã bị ăn mòn nát bét, nhìn thấy bọn họ đi qua, liền duỗi cánh tay đã tróc da máu thịt be bét về phía Khiên Na và tầm hương quỷ, phát ra tiếng khóc lanh lảnh như trẻ mới sinh, thế nhưng tay vừa tiếp xúc tới lớp niêm mạc, bỗng nhiên bốn vách tường xung quanh lại càng phun ra nhiều chất nhầy tanh hôi hơn.
Nằm dưới mặt đất cách đó không xa là hai binh lính hắc giáp, có vẻ đã mất đi tri giác.
Khiên Na giờ đã không cần dìu cũng đi lại được. Tầm hương quỷ kia dường như cũng quen thuộc nơi này, vừa nghe thấy tiếng thị vệ thì lập tức sẽ dẫn Khiên Na chui qua một khe hở trong khối thịt căn bản nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được gần đó. Khoang ruột trở nên càng hẹp, đã vậy đường đi còn dốc, nếu không phải trên đất có rất nhiều chỗ nhăn nheo có thể đạp lên, thì chỉ cần sảy chân một cái thôi cũng sẽ tuột một mạch xuống dưới. Qua vài lần rẽ, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh chật hẹp, đến ngay cả tiếng gào khóc của bầy quỷ cũng gần như không nghe thấy nữa. Không khí càng trở nên oi bức, tràn ngập mùi chua thối của dịch thể.
“Đây là nơi nào?” Khiên Na hỏi.
“Địa lao dưới Nhược Gia Cung, địa lao chúng ta đang ở nằm gần dưới cùng, nghe đâu ngay cả những binh lính hắc giáp trông coi đó cũng không dám xuống dưới.” Tầm hương quỷ nói, “Hình như là nói bên dưới giam giữ một loại quái vật đến quỷ cũng phải sợ hãi.”
Một con quỷ nói ra câu “đến quỷ cũng phải sợ hãi”, khó tránh khỏi có gì đó kỳ quái.
Lúc này, Khiên Na mới có tinh lực nhìn kĩ tầm hương quỷ đang mặc quần áo của thị vệ hắc giáp phía trước. Loại quỷ này, nghiệp chướng không phải là sâu, cho nên bình thường đều ở địa ngục Đẳng Hoạt gần Phong Đô nhất, hơn nữa số lượng cũng không tính là nhiều. Bọn họ yêu thích truy tìm mùi thơm, nếu lâu dài không được ngửi thấy mùi thơm, dung nhan sẽ héo tàn, mất đi mỹ mạo, trở nên xấu xí bất kham. Cho nên bọn họ lúc nào cũng phải dùng trăm phương ngàn kế tìm thứ dễ ngửi.
Trước đây, trên người Shiva lúc nào cũng tràn ngập mùi thơm của hoa bỉ ngạn, những lúc không có việc gì, hắn đều thích nằm trong biển hoa đỏ rực vô bờ vô hạn thu lấy hương thơm.
Mà tầm hương quỷ này đặt vào giữa đồng loại cũng có thể xem như xuất chúng, thân hình kiên cường cao gầy, thoạt nhìn yếu đuối, nhìn kỹ lại rất có lực. Nhìn dáng dấp, hẳn là một con quỷ trẻ tuổi, rơi vào khoảng hai ba trăm năm tuổi.
Chỉ là dọc đường đi, nhìn thấy một vài con quỷ hình người trên người có hơi nhiều chất nhầy hoặc xúc tu, hắn sẽ lộ ra vẻ buồn nôn, có gì đó kỳ quái.
Đến một nơi trống trải, bốn phía bện thắt không ít thịt, tiếng kêu thảm thiết của bầy quỷ trên cao đã yếu tới nỗi không nghe thấy được. Hai bên con đường dính dấp có không ít chất lỏng dơ bẩn tụ lại thành dòng, chậm rãi chảy trong một khe lõm xuống do mỡ tạo thành, bên trong trôi nổi không ít màu sắc của mỡ, thi thoảng còn có thể nhìn thấy phần còn lại của tay chân bị cắt cụt hoặc con ngươi, uốn lượn ra từ cuối hành lang tối tăm, khiến người ta không khỏi hoài nghi sâu trong bóng tối kia rốt cuộc có thứ gì.
Giữa lúc yên lặng, Khiên Na đột nhiên hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tầm hương quỷ quay đầu lại liếc mắt nhìn gã, nở nụ cười xinh đẹp, “Gọi ta Càn Đạt đi.”
Càn Đạt, trong văn tự của địa ngục Đẳng Hoạt có nghĩa là hư huyễn, ảo ảnh, là một cái tên rất có ý nghĩa. Khiên Na lại hỏi, “La Tân phái ngươi tới?”
Càn Đạt hơi dừng bước, hỏi ngược lại, “La Tân là ai?”
“… Nếu như không phải La Tân, vậy là Đạt Tát Ma La?”
Càn Đạt lấy tay cởi áo giáp dày nặng ra, lau mồ hôi trên trán, “Ừ, ta biết hắn, ta còn biết cả người tên Nhan Phi vừa nãy ngươi vẫn luôn gọi.”
Vừa nghe thấy vậy, Khiên Na lập tức bước nhanh tới đuổi kịp hắn, truy hỏi, “Nhan Phi thế nào rồi?”
“Y an toàn lắm, ngươi yên tâm đi.” Càn Đạt kia lại một lần nữa nở nụ cười rạng ngời, khóe mắt cong cong, chảy cuồn cuộn ra một tia u mị, “Ngươi… lo lắng cho y lắm à?”
Hàng lông mày anh tuấn trên trán Khiên Na vẫn đang dính lại với nhau, gã dừng bước, giọng điệu càng nghiêm khắc, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên ác liệt, “Một con quỷ ở địa ngục Đẳng Hoạt như ngươi sao lại biết đến y? Tại sao ngươi lại giúp đỡ ta?”
Giọng điệu gần như đang thẩm vấn phạm nhân, Càn Đạt kia lại không hề tức giận, thậm chí trông tâm trạng còn có vẻ rất tốt, “Ta là Hồng Vô Thường dự bị, lúc lén lút chạy đến nhân gian chơi thì quen biết y.”
“Hồng Vô Thường dự bị?” Khiên Na tỉ mỉ quan sát tầm hương quỷ này một phen. Bởi Shiva cũng là tầm hương quỷ, cho nên Khiên Na vẫn hiểu khá rõ về tầm hương quỷ. Những con quỷ này quả thật có linh tính rất mạnh, rất thích hợp tu tập phép thuật của Hồng Vô Thường. Nhưng là bởi quá có linh tính, cho nên tư duy phức tạp, không dễ khống chế, bởi vậy sau khi xảy ra chuyện của Shiva Ma La, số lượng tầm hương quỷ trong Hồng Vô Thường đã giảm mạnh.
Hơn nữa kể cả là dự bị, trước lúc thông qua một loạt thí luyện cũng sẽ đều bị trông giữ rất chặt, gần như không có cơ hội đi đến nhân gian. Sao còn có thể chạy đến địa ngục A Tì như vậy?
Càn Đạt thấy gã hết sức đề phòng, liền than thở như bất đắc dĩ, “Là thật. Nếu ngươi không tin, có thể thử ta, bất kỳ chuyện nào liên quan tới Nhan Phi, thậm chí là liên quan tới ngươi cũng được. Y đã kể cho ta không ít chuyện về ngươi.”
“Nhưng… y chưa bao giờ nhắc tới ngươi với ta cả.” Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng Khiên Na mơ hồ rung động, tựa như lúc nào cũng có thể vụt ra khỏi thân thể.
Càn Đạt nói, “Nếu như y nói cho ngươi y rất thân với một con quỷ dưới địa ngục, ngươi sẽ phản ứng thế nào?”
Đúng là.. gã có thể sẽ vô cùng tức giận.
Lẽ nào chỉ bởi vậy, Nhan Phi lại không hề kể chuyện quan trọng như vậy cho mình biết?!
Hơn nữa, tại sao gã không nhìn ra được một chút dấu vết nào? Gần đây mình thật sự đã bỏ bê Nhan Phi đến vậy sao?
Khiên Na càng nghĩ càng giận, mà lúc này cũng không thể không tạm thời xác nhận lời nói của đối phương. Gã liền hỏi, “Sau khi Nhan Phi bái ta làm thầy, điều đầu tiên ta dạy cho y là gì?”
Càn Đạt kia nghĩ cũng không buồn nghĩ, đã nhanh chóng trả lời, “Là ninh thần chú, như vậy lúc ngủ y sẽ không mơ thấy ác mộng.”
Tim Khiên Na thoáng loạn nhịp, sau đó lửa giận bùng lên càng mãnh liệt, đến ngay cả trong đôi mắt vàng cũng như thể đang bắn tia lửa ra khắp nơi. Thằng nhóc thối kia đến chuyện nhỏ như vậy cũng nói cho hắn?!
Chưa biết chừng còn nói xấu sau lưng mình không ít…
“Thứ Nhan Phi thích ăn nhất là gì?”
“Sữa đông.”
“Thích nhất vở kịch nào?”
“Lan lăng mộ vương truyền.”
“Thích nhất màu gì?”
“Màu vàng.”
“Sai rồi.” Khiên Na cười khẩy nói, “Nó thích nhất là màu đỏ.”
“Y chỉ là thích mặc màu đỏ, bởi vì y muốn làm Hồng Vô Thường.” Càn Đạt không vội vã, chậm rãi đến gần Khiên Na, nhìn sâu vào hai mắt gã, “Thế nhưng hiện giờ y thích nhất là màu vàng tựa mật ong, giống như màu mắt ngươi.”
Khiên Na cũng chẳng hiểu sao mình lại tức giận đến vậy, có cảm giác như thể lãnh thổ của mình bị xâm chiếm, rất muốn quăng một bạt tai tới đánh cho tên tầm hương quỷ không biết trời cao đất rộng này sang một bên. Biết nhiều như vậy, lẽ nào tên này có ý đồ xấu gì với Nhan Phi?! Giữa Nhan Phi và hắn rốt cuộc là quan hệ gì? Thật sự chỉ đơn giản là bạn bè?
Mà Càn Đạt này thực sự đã đối đáp trôi chảy, gã cũng không tiện nổi giận.
“Nếu như ngươi không tin ta, đợi tới lúc ra ngoài tìm được Đạt Tát Ma La ngươi sẽ hiểu.” Càn Đạt nhún vai, “Ta cũng không cần phải mạo hiểm như vậy chỉ để lừa gạt ngươi chứ?”
Khiên Na hừ lạnh một tiếng, vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Càn Đạt nhìn bóng lưng lạnh nhạt, cùng với bước chân vẫn đang phù phiếm của gã, đôi mắt hơi cong lên, khóe miệng kéo một nụ cười lộ ra hàm răng trắng, nửa ngây thơ, nửa giảo hoạt.