Địa Ngục Biến Tướng

Chương 47

Khiên Na ngây ngẩn nhìn vào tròng mắt xanh lam sâu thẳm của A Lê Đa, trong giây lát ngồi dậy, đầu lại choáng váng hoa cả mắt. A Lê Đa đè vai gã xuống, nói với gã rằng, “Độc tính sót lại bên trong cơ thể ngươi vẫn chưa tan hết, đừng nóng vội.”

Khiên Na nắm chặt lấy cổ tay hắn, hỏi, “Tầm hương quỷ đi cùng ta đâu?”

“Y vẫn chưa chết, nhưng đã bị pháp bảo Thiên Đình gây thương tích, thân thể hiện giờ vẫn không thể nào tự lành được.”

“Y đang ở đâu?”

“Hình như người của Phong Đô đang kiểm tra thương thế của y.”

“Người của Phong Đô?”

“Ừm. Ngay từ lúc ngươi trốn chạy ra khỏi Nhược Gia Cung, ta đã báo cho Phong Đô, ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở cung điện dưới lòng đất, Phong Đô lại không thể để cho người ngoài biết được trong địa cung nuôi thứ gì, cho nên mới tuyên bố rằng ngươi là người bọn họ phái tới để điều tra tung tích của hoa Bát Đàm Ma, đồng thời tập nã tù nhân trốn ngục. Hoa Bát Đàm Ma trên người ngươi cũng đã bị bọn họ cầm đi.” A Lê Đa nói, nhìn qua xung quanh, “Nếu không thì giờ ngươi đã bị nhốt về địa lao rồi.”

Khiên Na chậm rãi nháy mắt, để cho mình tỉnh táo lại, sắp xếp lại nội dung nghe được. Vào giờ phút này, gã đang ở trong một gian phòng lấy tiêu chuẩn của quỷ thì có thể khen là vô cùng hoa mỹ, ngay cả trên giường cũng bày ra không ít những tấm nệm chăn mềm mại. Vết thương trên người gã cũng đã được băng bó, hiển nhiên là những nơi bị sức mạnh của hoa Bát Đàm Ma thương tổn vẫn không thể khép lại nhanh được như vậy, vẫn hơi rỉ máu như trước.

“Khố Mã Ma La đâu?” Khiên Na hỏi.

“Nàng ta đã bị nhốt lại, hai ngày nữa sẽ bị áp giải về Phong Đô hỏi tội.”

Rõ ràng là Phong Đô lệnh cho nàng đi làm những chuyện kia, bây giờ lại muốn hỏi tội nàng. Khiên Na cười lạnh, nói rằng, “Qua cầu rút ván.”

A Lê Đa cười chế nhạo, “Ngươi hãy cứ lo lắng cho mình trước đi. Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, tuy Phong Đô không động vào ngươi dễ dàng được, nhưng ngươi đã là người của bọn họ, sau này nếu như muốn làm khó dễ ngươi, vẫn còn nhiều cơ hội lắm.”

Khiên Na không đoái hoài tới sự ngăn cản của hắn, vẫn cứ đứng lên đi ra cửa. A Lê Đa vội vàng đuổi theo, “Ngươi đi làm gì vậy?”

“Ta muốn đến xem Nhan Phi.”

“Nhan Phi? Ý ngươi là tầm hương quỷ kia?”

“Ừm.”

“Có một đôi Hắc Bạch Vô Thường cũng đang ở đó, ngươi dự định sẽ nói thế nào?”

Bước chân Khiên Na thoáng dừng lại, gã nói rằng, “Ta sẽ không tiết lộ ngươi ra.”

“Ta cũng không sợ chuyện này.” A Lê Đa nhếch miệng, nhét thứ gì đó vào tay gã, “Ngươi đã bị hao tổn quá nhiều, lại còn bị hoa Bát Đàm Ma làm trọng thương, hiện giờ muốn động thủ với địa tiên Phong Đô chỉ e sẽ phải chịu thiệt. Viên đan dược này có thể trợ giúp cho ngươi.”

Khiên Na mở tay ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay quả thật là một viên đan dược đỏ chót. Gã thoáng cau mày, không thể chắc chắn được vì sao A Lê Đa lại phải giúp đỡ mình như vậy.

“Giờ chúng ta có thể coi là châu chấu trên một sợi dây, ta sẽ không dùng thủ đoạn tẻ nhạt như hạ độc để hại ngươi.” A Lê Đa duỗi tay tới như muốn kiểm tra băng bó trên ngực gã, mà trên thực tế lại tranh thủ nhéo lên cơ ngực hai cái không hề khách khí, rồi tiến đến bên tai gã nói, “Huống hồ, ta còn yêu thích ngươi như vậy mà.”

Khiên Na lùi về sau một bước như hơi lúng túng, thoáng do dự, rồi nuốt viên đan dược kia vào. A Lê Đa thấy vậy, giờ mới hài lòng cười rộ lên, “Đi đi, tình nhân của ngươi đang ở Sa Bà điện.”

Khiên Na ra cửa, lẻ loi đi theo những con đường tự như mê cung mà trước đó đã khám phá ra được trong vương cung Vô Gian này. Gã không đi thẳng tới Sa Bà điện, mà là ra nội cung, đi vài vòng trong ngoài thành rồi mới lặng lẽ trở về viện tử của La Tân, vừa khéo lại thấy La Tân đang vội vội vàng vàng đi từ trong nhà ra, nhìn thấy gã thì giật nảy cả mình.

“Ta đang muốn đi vào cứu ngươi đây. Ngươi không sao đấy chứ?”

Khiên Na không có thời gian nói nhiều với hắn, chỉ gọn gàng dứt khoát nói “Có chuyện muốn nhờ ngươi, coi như ta nợ ân tình của ngươi.”

La Tân vừa nghe thấy đã đổi sắc mặt, “Lại là chuyện gì, lần trước giúp ngươi thiếu chút nữa đã liên lụy sang cả ta. Ngươi có biết là ngay cả người của Phong Đô cũng đến rồi không?”

“Chuyện lần này dính dáng đến địa ngục Thanh Liên… Thậm chí còn có thể nói là dính tới tất cả các địa ngục. Hơn nữa còn nguy hiểm hơn tất cả những lần trước.”

Sắc mặt La Tân lúc trắng lúc xanh. Mãi một lúc sau, hắn mới mắng một câu như thể chịu thua, nói, “Ngươi nói đi.”

Khiên Na vì vậy liền lại gần, lặng lẽ nói một tràng vào tai hắn. Sắc mặt La Tân từ từ thay đổi.

“Nếu như sau khi trở lại, ngươi nghe nói ta đã xảy ra chuyện gì, vậy thì hãy lập tức rời khỏi địa ngục, đưa tin tức này trở về địa ngục Thanh Liên. Nếu như ta không có chuyện gì, vậy thì ngươi hãy cứ án binh bất động cái đã, nếu không sẽ là đặt địa ngục Thanh Liên vào hiểm cảnh. Chuyện này có liên quan đến Thiên Đình, chỉ bước nhầm một bước thôi cũng có thể dẫn tới tai ương ngập đầu. Nếu như ngươi sợ, thì cứ coi như ta chưa từng nói gì.”

La Tân cười khổ nói, “Ta còn có cơ hội để chọn sao?”

…………………………

Trong Sa Bà điện, dưới những lớp rèm hoa, Nhan Phi đang lẳng lặng ngủ say giữa một tầng bạt ngàn mạn châu sa hoa, mùi thơm nồng nặc xông cho trong căn phòng càng thêm oi bức. Trên người y tỏa ra một màn sương kỳ dị, mơ hồ giống như hình thái một nhân loại, mờ ảo bao phủ trên quỷ thân của tầm hương quỷ. Bên cánh cửa sổ đằng trước y là hai bóng người, một đen một trắng. Người áo trắng có dung mạo phong lưu tuấn mỹ kia, chính là Tạ Vũ Thành. Mà người áo đen có thân hình hơi thấp tướng mạo bình đạm, vẻ mặt lại có chút uy nghiêm tối tăm đáng sợ, chính là Hắc Vô Thường mà Tạ Vũ Thành hợp tác, Phạm Chương.

Tạ Vũ Thành đưa tay ra, thoáng quấy động vào làn sương hình dạng con người kia, cảm nhận được ấm áp như ánh nắng ban mai nhàn nhạt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương.

Phạm Chương nói, “Chuyện này… thật sự là nhân thân?”

Tạ Vũ Thành lặng lẽ gật đầu, phảng phất như nhìn một dị vật hiếm gặp nào đó, “Thì ra con người cũng có thể để bám vào quỷ thân, hôm nay thực sự là được mở mang tầm mắt.”

“Liệu có phải là Khiên Na Ma La kia làm ra không?”

“Khó nói, hắn hẳn là không có loại năng lực này. Quá nửa là ở nhân gian có người giúp đỡ bọn họ.”

“Chẳng trách Hồng Vô Thường được phái đi làm thế nào cũng không tìm được nhân loại tên Nhan Phi kia.” Phạm Chương khoanh tay, nói một cách lạnh lùng, “Mà bây giờ xem ra, nhân loại này cũng không sống lâu được nữa. Có cần mang theo về Phong Đô không?”

Đúng lúc này, đại môn Sa Bà điện lại đột nhiên bị mở ra, Khiên Na sải bước tiến vào, không hề liếc mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường dù chỉ một lần, trực tiếp đi đến trước giường Nhan Phi.

Nhìn thấy tầng sương mù hình người nhàn nhạt kia, Khiên Na đã mơ hồ biết được sự tình hoàn toàn không ổn.

Có lẽ là quỷ thể của Nhan Phi bị thương quá nặng, khiến cho một phần nhân thân lọt ra ngoài. Nhưng thân thể của y không biết đã bằng cách nào trở nên còn nhẹ hơn cả quỷ thể, cho nên mới là trạng thái giống như sương khói trước mắt.

Thế nhưng nhân loại không thể nào sinh tồn được bên trong địa ngục! Nếu như y thật sự bị chia tách hoàn toàn ra khỏi quỷ thể, chỉ e sẽ không sống nổi một canh giờ.

Khiên Na duỗi tay ra muốn ôm lấy Nhan Phi, mà vai lại tê rần, bị Hắc Vô Thường nắm chặt lấy. Những nơi bị địa tiên tiếp xúc tới đều bỏng rát, Khiên Na quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Ta muốn dẫn y về nhân gian.”

Phạm Chương nói, “Không được, ngươi phải cùng chúng ta trở về Phong Đô nghe lệnh!”

Khiên Na không hề nhượng bộ, “Hoặc là để ta dẫn y trở lại, hoặc là giết chết ta.”

Phạm Chương nở nụ cười lạnh đầy trào phúng, “Ngươi vẫn còn không biết đường nhượng bộ như vậy sao? Nếu như chúng ta cứ áp giải ngươi về Phong Đô, ngươi có thể làm gì được?”

“Đã vậy, ta sẽ tiết lộ chuyện các ngươi cấu kết với địa ngục A Tì tàn sát tính mạng con người và quỷ để nuôi anh cổ cho Thiên Đình.”

“Hừ, ngươi cho rằng sẽ có người tin tưởng ác quỷ như ngươi?”

“Không cần tin tưởng, chỉ cần chôn một hạt giống hoài nghi xuống, tự nhiên sẽ có ngày mọc rễ sinh sôi.” Khiên Na nói, nhếch miệng, trên mặt mang theo vẻ khiêu khích, “Huống hồ, vị thượng thần nào trên thiên đình hiện lên Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng, cần phải dựa vào luyện chế anh cổ để kéo dài tính mạng… Chuyện như vậy hẳn cũng không khó điều tra đâu nhỉ?”

Trong mắt Phạm Chương lóe lên vẻ lạnh lùng, mũi kiếm huyền thiết trong tay đã gác ngang trên cổ Khiên Na, “Chỉ một con ác quỷ nho nhỏ, ngươi thật sự cho rằng bọn ta không dám giết ngươi?”

Nhưng mũi kiếm của hắn lại bị một bàn tay trắng nõn khác nắm lấy, ôn hòa mà kiên định nhấc đi. Tạ Vũ Thành ấn lên vai Phạm Chương, động viên hắn rằng, “Vừa nãy không phải A Xa Ni Vương đã phái người tới hỏi sao, ngươi đi gặp hắn trước đi.”

Phạm Chương biết Tạ Vũ Thành đang muốn đẩy hắn đi, trong lòng càng bực bội hơn. Hắn không hiểu tại sao lúc nào Tạ Vũ Thành cũng muốn che chở cho tên Thanh Vô Thường không biết trời cao đất dày chuyện gì cũng muốn xen vào này. Thấy trên mặt Phạm Chương vẫn còn có nét giận dữ, Tạ Vũ Thành liền tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói, “Chuyện này không thích hợp để làm lớn. Hắn là người thích mềm không thích cứng, ta sẽ tự có cách.”

Biết Tạ Vũ Thành đã hạ quyết định như vậy, Phạm Chương đành không thể làm gì khác hơn là hung dữ trừng Khiên Na một cái, rồi nhanh chân ra cửa.

Khiên Na nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ Thành đầy hoài nghi, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng. Hai trăm năm gần đây, thái độ của tên Bạch Vô Thường này đối với gã tốt một cách kỳ lạ, hoàn toàn là một trời một vực với kẻ lúc nào cũng nhìn gã không vừa mắt, hơi tí sẽ tìm gã gây sự, vẫn luôn làm cho gã nghi ngờ không rõ trong lòng tên địa tiên này đang tính toán gì, chưa biết chừng một lúc nào đó lại bẫy gã một phen.

Vả lại, dù có thế nào đi nữa, Tạ Vũ Thành cũng là thần tiên, bất kể bên ngoài có thân thiết thế nào, cũng không chung một đạo với ác quỷ bọn họ.

Tạ Vũ Thành nhìn gã, thở dài như thể đau đầu, “Những câu ta nói với ngươi ở Phong Đô trước kia, ngươi cũng coi như gió thoảng bên tai đúng không.”

Khiên Na phiền não, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, y đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi!”

“Được được được, để ta nói thẳng đi. Ta có thể để cho ngươi dẫn y đi, thậm chí ta còn có thể mang ngươi từ con đường ở địa ngục A Tì đã bị chúng ta niêm phong lại đi đến nhân gian. Dù sao thì giống như lời ngươi nói, thời gian của y có hạn, hơn nữa không có sự giúp đỡ của ta, ngươi cũng khó có thể đột phá được phong tỏa của Phong Đô để trở lại. Có điều, ngươi phải lập một lời thề. Từ giờ phút này trở đi, ngươi không thể tiết lộ những thứ ngươi đã nhìn thấy bên trong cung điện dưới lòng đất cho bất kỳ chúng sinh lục đạo nào. Nếu như vi phạm lời thề này, thì sẽ bị ngũ tạng câu phần mà chết. Ngươi có dám không?”

Không ngờ Tạ Vũ Thành lại có thể thẳng thắn nói tới con đường bí mật kia như vậy, vốn cho rằng còn phải uy hiếp một phen bọn họ mới chịu nhả ra. Khiên Na cười nhạo nói, “Ngươi tin tưởng lời thề một ác quỷ địa ngục như ta lập ra?”

“Đương nhiên không phải tin tưởng ngươi.” Tạ Vũ Thành nói, mở bàn tay, một đóa hoa sen đỏ lập tức tràn ra, ánh sáng thánh hỏa mênh mang lập tức tràn đầy cả phòng, đâm vào da dẻ Khiên Na, “Còn nhớ những nhân loại ở Tương Dương bị Khố Mã Ma La ảnh hưởng không? Sở dĩ bọn họ không thể nói ra được bất kỳ chuyện gì liên quan tới Khố Mã Ma La, chính là đã bị trúng ấn hỏa cấm nói của hoa Bát Đàm Ma, chỉ cần bọn họ vừa muốn nói, ngọn lửa này sẽ bắt đầu nướng cháy não bộ bọn họ, làm bọn họ tâm sinh sợ hãi không dám mở miệng. Nếu khăng khăng muốn nói, sẽ bắt đầu đốt cháy ngũ tạng của bọn họ, làm bọn họ nôn ra máu không thôi. Nếu như chậm trễ ngậm miệng, vậy thì sẽ đốt sạch ngũ tạng mà chết.”

Khiên Na bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở Đề Hình Ty, hỏa khí của hoa Bát Đàm Ma bắn ra từ ngực Tô Lương Đệ. Thì ra là như vậy…

Cảm giác áy náy như một con rắn gặm nhấm nội tâm gã, nếu như biết trước, gã sẽ không đe dọa nàng như vậy.

Khiên Na cau mày, hỏi, “Làm sao ta tin được ngươi?”

“Ha ha, ta chính là tiên, không phải là ác quỷ các ngươi. Xưa nay ta luôn nói lời giữ lời. Huống hồ, nếu lựa chọn không tin tưởng ta, ngươi còn con đường nào để đi nữa sao?”

Khiên Na nhìn chằm chằm vào đóa hoa Bát Đàm Ma, một lúc sau mới như thể cuối cùng cũng hạ được quyết định, “Được.”

Tạ Vũ Thành hài lòng nhếch miệng, cất lông vũ trở về bên hông, duỗi tay, vẽ vài dấu ấn lên phía trên hoa Bát Đàm Ma, niệm thần chú tạo thành từ ngôn ngữ thiên đình. Từng tia từng sợi hồng quang xoay quanh vấn vít trên đầu ngón tay hắn, không ngừng lưu chuyển.

Bỗng nhiên hắn nói: “Khiên Na Ma La, từ giờ phút này trở đi, nếu như ngươi tiết lộ trận pháp anh cổ, tượng đá đã nhìn thấy ở địa cung vương cung Vô Gián, thậm chí bất cứ chuyện gì Khố Mã Ma La nói cho ngươi hoặc ngươi tự mình suy đoán, cho bất cứ sinh linh nào bên trong lục đạo, ngươi sẽ phải chịu cực hình thánh hỏa đốt người. Ngươi có nguyện ý chấp nhận không?”

Khiên Na nói, “Ta nguyện ý chấp nhận.”

Vừa dứt lời, Tạ Vũ Thành bỗng nhiên đánh những tia sáng đỏ quấn vòng kia vào lồng ngực gã. Khiên Na chỉ cảm nhận được một cơn đau rát cấp tốc khuyếch tán ra trong lồng ngực mình, nhất thời có ảo giác như thể huyết dịch đều bốc cháy. Gã cắn môi không nói lời nào, mạnh mẽ nhẫn nhịn cơn đau đớn vì bị thiêu cháy bỏng rát.

Một lúc sau, Tạ Vũ Thành dời bàn tay đi, làn da nơi đó ngoại trừ có màu tím vì bị thiêu cháy, thì không còn nhìn thấy gì khác thường nữa.

Khiên Na lấy tay che ngực, hít sâu một hơi. Đợi đến khi không còn cảm nhận được khác thường nữa, mới ngồi dậy hỏi, “Ta dẫn y đi được chưa?”

“Đương nhiên là được, à, có điều ta quên mất nói cho ngươi một chuyện.”

“… Chuyện gì?”

“Trước lúc ngươi tới, ta đã lấy một sợi tóc trên người y.” Tạ Vũ Thành nói, nhấc lên một ngón tay trắng nõn, trên đầu ngón tay mờ ảo, tựa hồ như đang quấn lấy một làn khói mỏng manh màu đen, rồi chớp nhoáng lại không thấy đâu, “Ta hạ xuống trên người y một chú thuật nho nhỏ. Tính theo thời gian trên nhân gian, ba ngày sau, linh thức y sẽ hỗn loạn, rơi vào điên cuồng.”

Sắc mặt Khiên Na chợt biến, cơn giận lập tức xông lên ngút trời. Gã tóm lấy cổ tay Bạch Vô Thường dữ dằn nói, “Ngươi lật lọng!!!”

“Ta chỉ nói sẽ đưa các ngươi về nhân gian, mà chưa từng đồng ý với ngươi sẽ không động vào y.” Tạ Vũ Thành vẫn cứ nở nụ cười muốn ăn đòn, tựa như đã nắm được gã trong lòng bàn tay, “Thế nhưng ngươi cũng đừng vội. Chỉ cần nhìn thấy ngươi ở Phong Đô trong vòng ba ngày, ta sẽ ngay lập tức giải lời nguyền cho y ngay trước mặt ngươi.”

Xem ra, Tạ Vũ Thành đã sớm tính toán chu đáo. Hắn biết, vì cứu đồ đệ, Khiên Na nhất định sẽ đáp ứng tất cả các điều kiện của hắn.

Khiên Na hận đến mức gần như muốn cắn lấy cổ của tên địa tiên này, ánh mắt nhìn hắn ngập đầy sát ý, Tạ Vũ Thành nhanh chóng nói, “Nếu như ta chết, y sẽ hết thuốc chữa. Chẳng lẽ ngươi lại nghĩ, hai ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy, Phong Đô còn có thể tùy ý cho ngươi làm càn? Độ Ách Tán và Dẫn Hồn Linh của Shiva Ma La, chúng ta đã lấy đi rồi, về sau, ngươi cũng không được phép đến nhân gian gặp y nữa. Bằng không, tiểu đồ đệ này của ngươi chẳng qua chỉ là một nhân loại yếu đuối, Phong Đô muốn trừng trị y thì quá dễ dàng.”

Khiên Na gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng cảm giác bất lực trong nháy mắt lại phủ xuống đầu gã. Tạ Vũ Thành muốn trừng trị gã, thực ra vốn không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần lấy hàng ma lệnh ra, gã ở tình huống hiện tại sẽ căn bản không thể nào chống lại. Chắc chắn Tạ Vũ Thành không muốn ép gã bực bội, để gã làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, mới phí công phí sức như vậy.

Gã chẳng qua chỉ là một Thanh Vô Thường, vốn từ đầu đã không có cơ hội chống lại địa tiên.

Gã buông cổ tay Tạ Vũ Thành ra, bàn tay siết thành nắm đấm lại đang run rẩy. Tạ Vũ Thành thấy vậy, liền tiếp tục hòa nhã nói, “Chỉ cần từ nay ngươi không đến tìm y nữa, Phong Đô đương nhiên cũng sẽ không làm khó y. Ba ngày cũng đủ cho ngươi từ biệt với y rồi. Y vốn là một nhân loại, cũng không ở bên ngươi được bao lâu.”

Khiên Na lùi về sau một bước, xoay người, ngồi lên mép giường. Khuôn mặt tái nhợt hơn so với mọi ngày và vẻ yếu ớt vô tri vô giác của Nhan Phi làm gã đau lòng. Gã đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Nhan Phi, duỗi tay xoa lên khuôn mặt của người trong lòng mình.

Dù Nhan Phi có từng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo tới cỡ nào đi nữa, thứ Khiên Na nhớ kỹ chung quy vẫn chỉ có những khoảnh khắc hai người bầu bạn trong vòng mười năm này. Gã không nỡ, thật sự không nỡ.

Ngoài miệng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với Nhan Phi, nhưng tới lúc thật sự mất đi, gã mới biết mình căn bản không làm được.

Nhưng giờ còn có thể làm gì được nữa đây.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Khiên Na chán chường nói.
Bình Luận (0)
Comment