Chuyển ngữ: Cực PhẩmTiêu Tê nghĩ không thể chiều theo ý hắn được nữa, càng làm vậy sẽ càng khùng ghê hơn, bỏ đũa xuống: “Em không ăn, em không thích món này.”
“Cạch!” Tổng tài đại nhân đặt mạnh đũa lên bàn, sắc mặt lạnh đi: “Em lại dám cãi lời tôi!”
Tiêu Tê không để ý hắn, tự mình đi đến tủ lạnh tìm miếng bánh ngọt còn dư bưng đến ghế sô pha, vừa ăn vừa xử lý email. Hiệu suất làm việc của cậu rất nhanh, việc ban ngày của Ba Tiêu đã sớm làm xong, bây giờ chỉ cần nhìn sơ xem có email nào quan trọng không thôi.
Hình như Lương tổng giám đang tăng ca, có một email gửi tới cách đây ba phút trước. Đã xác định sẽ không ký hợp đồng với “Lương Tâm Chó Ăn” nữa nên ngày mai sẽ chuyển giao việc của hắn sang cho người khác. Việc cướp “Ma Vương” đã có tiến triển, ngày mai cậu sẽ đi nói chuyện với đối phương.
Trả lời một chữ “Được”, lại đăng nhập vào email của Trương Thần Phi, Tiêu Tê xem văn kiện của Thạch Phi lại một lần nữa. Tuy rằng lúc sáng có xảy ra chuyện ký sai nhưng chuyện xử lý văn kiện thì không có vấn đề gì cả, cái này giúp cậu an tâm một chút.
Cắn bánh ngọt để trên bàn một miếng, hơi lạnh lạnh còn bị cứng, vị rất tệ, chỉ đành uống thêm một hớp trà cho ấm.
“Tinh tinh!” Trí não nhận được tin nhắn mới, là một đoạn video do Lý Anh Tuấn gửi đến. Đó là một video theo dõi trong hội trường, ở trong có một người được khoanh đỏ, nhìn kỹ chính là Cẩu Hâm. Buổi họp báo giới thiệu trò chơi, một game thủ được mời đến cũng là chuyện bình thường.
Trong video cho thấy lúc đó Cẩu Hâm đang nói chuyện với một người khác, quay đầu thì thấy Trương Thần Phi nên cầm ly rượu bước đến. Bước chưa đến thì Trương Thần Phi đã bị Cao Thạch Khánh đột nhiên chạy tới kéo ra cây cột phía trước. Dường như Cẩu Hâm hơi bất ngờ, cũng đi theo đứng ở cây cột kế bên.
Thì ra là vậy…
Tiêu Tê hơi nhướng mày, gọi điện thoại cho Cao Thạch Khánh.
Điện thoại kêu năm tiếng mới có người nhận: “Chị… À nhầm, Tiêu ca, có chuyện gì thế?”
“À, đúng, hôm đó tôi với Thần Phi có nói với nhau mấy câu.” Cao Thạch Khánh ấp úng.
Không cần hỏi Tiêu Tê cũng biết tên kia nói với người ta cái gì: “Anh không nói với người khác đúng không?”
“Chuyện này sao có thể nói cho người khác được!” Bỗng nhiên Cao Thạch Khánh cao giọng, lập tức ý thức được cái gì, nhanh chóng im miệng, đang nói lại ngừng đột ngột.
Cũng may Tiêu Tê cũng không có hỏi đến mà chỉ nói một câu “Biết rồi” liền cúp điện thoại. Cao Thạch Khánh nhìn chằm chằm màn hình đen của trí não, đau khổ vò đầu, thở dài.
“Đại Phi ơi là Đại Phi, cậu làm cái gì thế này!” Cao tổng may mắn phát triển mạnh ở mảng khoa học kỹ thuật, bây giờ liền cảm nhận được cái gọi là “Trung nghĩa vẹn hai” của các hảo hán Lương Sơn thời nhà Tống.
Tiêu Tê cúp điện thoại, rũ mắt trầm tư, lại cầm lấy một miếng bánh ngọt vị dâu đưa đến bên miệng, vị bơ ngọt ngấy khiến cho cậu cau mày, chỉ đành bỏ lại trên dĩa.
Lúc trước không phải lúc nào Trương Đại Điểu cũng vào bếp, dù sao nhà cũng có đầu bếp, hoặc có khi hai người sẽ ăn bên ngoài. Nhưng mỗi lần Trương Đại Điểu vào bếp thì sẽ nấu món cậu thích ăn, để khiến cho dạ dày cậu thoải mái hơn còn học làm mấy món nước nước mà cậu không thích lắm, còn món chính thì toàn đồ cậu thích.
Lúc này mới cảm nhận được, từng chút từng chút việc hắn làm cho cậu có bao nhiêu yêu thương.
Tổng tài đại nhân tức giận đi lên sân thượng hút thuốc, lúc quay về thì thấy tiểu kiều thê đang uỷ uỷ khuất khuất vùi người trên sô pha, lại đau lòng. Cứ cáu gắt như thế rất giống Viêm Viêm. Trên mặt thì giống đoá hoa cao lãnh, miệng thì không tự chủ được hơi bĩu ra. Người bình thường không để ý thì sẽ không nhận ra, chỉ có hắn mỗi ngày hôn hôn thì liếc mắt là có thể thấy.
Hai ba bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh tiểu kiều thê, nghiêng đầu mổ một ngụm trên đôi môi nhìn đẹp mắt kia: “Cậu muốn ăn cái gì thì nói, tôi sẽ nấu cho cậu.”
Tiêu Tê quay đầu nhìn hắn, trên môi nở nụ cười. Lúc trước cậu thích ăn cay, nhưng do suy nghĩ cho dạ dày cậu nên Trương Thần Phi không cho cậu ăn nữa. Mỗi lần cậu tức giận thì tên kia sẽ lại gần hôn hôn, khiến cậu không còn cách nào khác, dần dần cũng không ăn nữa.
“Ăn lẩu.”
Tiểu yêu tinh ỷ vào việc mình giống bạch nguyệt quang nên ngang nhiên đưa ra yêu cầu quá phận như vậy. Nhưng tổng tài đại nhân không phải người bình thường, nam nhân nắm mạch máu kinh tế thế giới không thể chịu thua như vậy được, chắc chắn có thể nấu được một cái lẩu cho tiểu thế thân yêu dấu!
Sau nửa tiếng, trên bàn cơm có một nồi lẩu.
Hai đĩa thịt cừu non lớn, là do hôm trước Cao Thạch Khánh đi săn với bạn học mang về, nói là mỹ vị hiếm thấy, cứ như thế bị Trương Đại Điểu cắt thành thịt cừu cuộn tròn. Còn có một chén máu cừu được hấp trong nồi áp suất thành món tiết cừu.
Bữa ăn tối vô cùng ngon, chỉ là máu cừu có chút nóng.
Ngày tháng chín vẫn còn nóng, biệt thự ở ngoại ô thì ban đêm có lạnh nhưng căn nhà ở trong nội thành thì vẫn nóng. Trong phòng mở máy lạnh, Tiêu Tê xoay tới xoay lui trong mớ chăn lông ngỗng ấm áp. Gối ôm để chính giữa cũng được bao bằng vải nhung, càng làm cho cậu nóng hơn. Thân thể đình chiến mấy ngày đã khôi phục lại nguyên khí, bị một kích từ máu cừu khiến cho cậu quay trở về trạng thái huyết khí phương cương lúc mười bảy mười tám tuổi.
Lão phu lão phu cũng không có gì xấu hổ, Tiêu Tê nằm vắt lên gối ôm, giơ tay sờ sờ ông xã mình.
“Làm gì vậy?” Rõ ràng Trương Thần Phi cũng không ngủ được, nắm lại cái tay đang sờ loạn, tức giận trừng cậu.
“Em hơi nóng.” Tiểu kiều thê ném gối ôm xuống, chui vào ổ chăn của ông xã.
“…” Ánh mắt của tổng tài đại nhân có chút phức tạp nhìn tiểu thế thân trong lòng. Nói thật thì bây giờ hắn cũng đang nóng cực kỳ. Nhưng tiểu thế thân chủ động như thế không hề giống Viêm Viêm của hắn chút nào, điều này khiến cho hắn có một loại cảm giác phản bội nam thần.
Tiêu Tê cũng không biết Trương Đại Điểu lại đang miên man suy nghĩ gì, dán thân thể nóng rực của mình lên người ông xã, thoải mái thở dài.
Trương Thần Phi không thể nhịn được nữa, xoay người đè tiểu thế thân, cười nhạo nói: “Em ấy không có lẳng lơ giống cậu.”
“Mẹ nó!”
Tiêu Tê đạp hắn một cước, ngồi dậy. Đã không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà còn nói cậu lẳng lơ! Hầm hừ mấy tiếng nhảy xuống giường, xỏ dép bước vào phòng tắm chuẩn bị tự giải quyết, để cho vị Đại Điểu tiên sinh kia có trym mà không có chỗ xài.
Mới vừa đi hai bước đã bị tổng tài đại nhân kéo lại quay về ổ chăn lông ngỗng xù xù kia.
“Trêu chọc tôi xong còn muốn trốn à?” Trương Thần Phi cười nhạt, xoay người một cái, chẳng biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo, ném qua nói, “Mặc cái này vào rồi tôi sẽ cho cậu ăn no.”
Cái gì đây? Tiêu Tê kéo bộ đồ kia lại nhìn, bỗng nhiên mặt đỏ lên. Đây không phải là đồ gì lố lăng người nhận không ra mà là một bộ quần áo thể dục xanh vàng phối nhau, nói chính xác là là bộ đồng phục học sinh cũ của cậu lúc học cấp ba.
Đồ nhìn rất mới, hiển nhiên là hai ngày nay tổng tài đại nhân đã đặt làm. Để mê hoặc mình có thể chiếm tiện nghi của tiểu thế thân, có thể nói là nhọc lòng.
“Em không mặc.” Tiêu Tê ném bộ đồ qua một bên, ngón chân đặt trên tấm mền màu trắng, xấu hổ nổi lên chút hồng nhạt.
“Cái này không phải do cậu quyết định.” Tổng tài đại nhân lấy một điếu xì gà từ trong tủ, không cắn đứt mà cứ như thế ngậm vào miệng, bày ra bộ dáng ác bá, “Cậu không mặc thì tôi sẽ không trả tiền giùm ba cậu!”
“… Hả?”
Cái trò này vẫn chưa hết à.