Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 15

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Album này Tiêu Tê đã xem qua rồi, nhưng tự mình xem với lúc hai người cùng xem thì cảm giác rất khác nhau, đặc biệt có thể vừa xem vừa đánh giá “nhiếp ảnh gia”.

Hai người ngồi song song trên chiếc giường ngủ lớn trong phòng ngủ chính, bắt đầu mở ra.

Có vài tấm chụp rất được, Tiểu Tiêu Viêm mặc áo sơ mi trắng đứng dưới một tàng cây khá là tươi tốt, ngẩng đầu nhìn chú mèo nhỏ trên ngồi trên cành cây. Ánh nắng phủ lên một tầng ánh sáng vàng cho cậu và mèo nhỏ, giống như vương tử trong truyện cổ tích và một tiểu tinh linh.

Có vài tấm thì rõ ràng là chụp vội, Tiêu Tê đang ôm bóng rổ chạy, bóng dáng cậu rất hư ảo. Bên cạnh sân còn có rất nhiều nữ sinh đứng đó, mặt ai cũng đỏ bừng cổ vũ.

Tấm kế tiếp thấy rõ có một nữ sinh đưa cho Tiêu Tê một chai nước suối khi bắt đầu nghỉ giải lao lại bị cậu xua tay không nhận. Mặt của nữ sinh còn bị bút lông vẽ lên một cái đầu heo, nhìn không ra mặt mũi làm sao.

“Làm sao lại vẽ mặt người ta thành mặt heo vậy?”

“Người đó xấu quá, mỗi lần nhìn thấy đau mắt lắm nên che đi.” Trương Thần Phi hùng hồn nói.

Tiêu Tê tà tà liếc hắn, không tin tưởng: “Trường học không cho mang điện thoại theo, sao anh chụp được hay vậy?”

Là một học sinh hư không chịu học hành, không chỉ mỗi điện thoại mà trong ngăn bàn của Trương Thần Phi còn có máy chụp hình, máy chơi game nữa.

“Anh là học sinh hư mà.” Trương Thần Phi không biết sai, vùi đầu vào chăn: “Em là học sinh đứng đầu trường nên đương nhiên không hiểu được. Anh còn leo tường cúp học đi chơi game nữa cơ.”

Tiêu Tê đưa tay sờ cái đầu mao xù xù kia, rất khó hợp nhất học sinh giỏi tốt nghiệp đại học Q với một tên học sinh trốn học đánh nhau: “Tại sao lúc học cấp ba em chưa gặp qua anh?”

Trương Thần Phi đẹp trai cao ráo như vậy, đáng lẽ phải nổi tiếng lúc học cấp ba chứ.

“Lúc anh học cấp ba không giống bây giờ.” Lúc đó mẹ qua đời, cha thì quanh năm không ở nhà, ai lại đi quản thằng con trai phá phách lôi thôi lếch thếch kia chứ, làm sao có thể là người cùng một thế giới với tiểu vương tử dưới tàng cây.

Nghĩ lại tình huống trong nhà tình Trương Thần Phi, trong nháy mắt Tiêu Tê hiểu được chuyện hắn chưa nói hết, nằm úp sấp lên lưng Trương Thần Phi: “Lúc hai chúng ta gặp mặt cũng là do anh sắp xếp?”

Khi đó Tiêu Tê mới vừa về nước không bao lâu, vì trong nước đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính nên cậu dựa vào đó nói rõ với người nhà rằng mình thích con trai. Lúc đầu ba Tiêu còn muốn đánh gãy chân cậu nhưng lại bị mẹ Tiêu khóc lóc ngăn cản.

Tiêu Tá Nhân tiên sinh là lão cổ hủ của thế kỷ trước, vẫn khăng khăng là đàn ông mà thích đàn ông khác thì sinh hoạt cá nhân nhất định rất loạn. Cuối cùng ông thoả hiệp rằng, chỉ cần Tiêu Tê đi xem mắt tìm một người đàng hoàng thì ông sẽ không phản đối nữa. Vì thế, Tiêu thiếu gia vừa tốt nghiệp đại học đã vội vàng bị bắt đi xem mắt.

Trương Thần Phi biết được việc nam thần về nước, lên kế hoạch theo đuổi mười phân vẹn mười, thế nhưng kế hoạch này không cản được việc Tiêu Tê đi xem mắt người khác. Lúc thấy Tiêu Tê đi xem mắt Lý Anh Tuấn ở quán cà phê, suýt chút hắn đã xông lên đánh bể đầu Lý Anh Tuấn.

“Không được cười!” Thấy người trên lưng mình run run, Trương Thần Phi mất hứng kéo người xuống, hung dữ nói, “Còn cười nữa thì anh hôn em đó.”

Vốn định chờ khi tám mươi rồi mới nói cho Tiêu Tê, bây giờ thì ngon rồi, chắc chắn sẽ bị cười nhạo cả đời.

Tiêu Tê cười không dừng lại được, bị ông xã thẹn quá thành giận hôn ngăn miệng lại.

Hai người náo loạn một lúc Tiêu Tê mới nhớ đến chính sự: “Hình như tình huống lần này nghiêm trọng hơn, anh còn không nhớ rõ tên mình là gì, nếu còn như thế nữa sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường. Không kệ nữa, chúng ta đi Mỹ khám xem.”

Bộ nhớ trong của trí não là được cấy vào, căn bản là không thể gỡ ra được, nếu muốn lấy ra thì phải làm phẫu thuật. Không phải vạn bất đắc dĩ thì nên thử các phương pháp điều trị khác.

“Thật ra là có nhớ.” Trương Thần Phi nhỏ giọng nói.

“Hửm?”

Kể lại nội dung bộ truyện này khiến hắn rất xấu hổ, tổng tài đại nhân kéo chăn trùm lên đầu, rù rì nói: “Cậu ta biết mình là tiểu tử nghèo Trương Thần Phi.”

Trương Đại Điểu khăng khăng cái người trong truyện không phải là hắn.

Bởi vì không muốn để cho tiểu thế thân biết mình là tiểu tử nghèo Trương Thần Phi, cho nên hắn mới ký tên là Dior. Thật ra chỉ ký sai mười phần văn kiện, còn trước và sau khi tiểu kiều thê rời khỏi thì chuyện ký tên không có vấn đề gì cả.

Câu chuyện hai người yêu nhau chính là không được tự nhiên, ngược luyến tình thâm thế đó.

Tiêu Tê không đỡ nổi, sự thật chứng minh, đừng nên tuỳ tiện đặt biệt danh cho người khác.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tê mở mắt ra thấy ông xã đang xem tin tức từ trí não, không xác định hỏi một câu: “Anh tên gì?”

Trương Thần Phi bật cười: “Bảo bối, là anh, hôm nay anh không có kịch bản.”

Nhìn tiểu kiều thê thở phào một cái, nhịn không được lại gần hôn cậu. Gặp nhiều phiền toái như thế, nhất định phải kiện nhà sản xuất trí não này đến táng gia bại sản!

Lái xe đưa tiểu kiều thê đi làm, trên đường đi thì Tiêu Tê kể lại chuyện Ba Tiêu đã huỷ hợp đồng với “Lương Tâm Chó Ăn”.

“Anh ta đi ăn máng khác rồi, còn nói đã nói chuyện với người đại diện của Thạch Phi.”

“Cũng là việc làm ăn chung của chúng ta mà, em nói người nào thì là người đó.”

Tổng tài đại nhân không có nguyên tắc mới đến Thạch Phi Khoa Kỹ thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“Trương tổng, tôi là game thủ “Lương Tâm Chó Ăn”, tôi muốn thương lượng với ngài về chuyện làm người phát ngôn cho trò chơi mới.” Người bên kia chính là Cẩu Hâm.

“Chuyện này không cần nói với tôi, cứ để công ty của anh bàn với bên quảng cáo là được.” Trương Thần Phi không muốn làm lỡ thời gian.

“Tôi đã huỷ hợp đồng với Ba Tiêu rồi. Lấy quan hệ với Tiêu tổng thì chắc Thạch Phi sẽ không ký hợp đồng với tôi. Nhưng trong tay tôi có một vật nhỏ, để tôi chia sẻ cho ngài nghe một chút, biết đâu ngài sẽ suy nghĩ lại đề nghị của tôi.” Cẩu Hâm nói xong, gửi một đoạn thu âm sang.

[Có cái gì hay mà nói. Cậu ấy chỉ là một thế thân mà thôi.]

[Cái gì, cậu xem Tiêu thiếu gia người ta là thế thân hả? Sao, sao cậu có thể làm vậy chứ!]

Giọng nói rất quen thuộc, chính là đoạn đối thoại hôm đó hắn và Cao Thạch Khánh nói chuyện với nhau ở buổi tiệc sau họp báo.

“Tôi chỉ hy vọng vị trí người phát ngôn có thể để cho tôi, lấy một đoạn ghi âm đổi lại thứ vốn thuộc về tôi thì cũng đâu phải thua lỗ gì đâu?” Cẩu Hâm đã tính trước, giá của vị trí phát ngôn này vô cùng cao, hơn nữa cũng giúp một phần vào độ nổi tiếng của hắn, bây giờ công ty của hắn không tranh thủ cho hắn thì hắn phải tự mình mở đường cho mình thôi.

“…” Tổng tài không biết phải nói gì. Đây là đang uy hiếp hắn đấy à?

“Nếu như chuyện này để cho Tiêu tổng biết, hoặc là tôi đăng lên mạng thì tổn thất của ngài không chỉ tính bằng một vị trí phát ngôn đâu ha?” Tuy công ty bất động sản Kiêu Dương là mặt trời sắp lặn, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Tiêu gia vẫn là nhà giàu chính kinh, chắc Trương Thần Phi không muốn mất đi nhà vợ vậy đâu.

“A…” Trương Thần Phi đỡ trán, cười nhạt, “Tiểu tử, đừng quá coi trọng mình. Trong thế giới cường giả vi tôn này, tôi muốn nghiền nát anh thì còn dễ hơn so với nghiền nát con kiến!”

Giọng nói băng lãnh tàn khốc, giống như hắc ám đại ma vương trong game, tuy rằng không hợp với thế giới thật nhưng lại ngoài ý muốn khiến người ta sợ hãi. Cẩu Hâm mở to mắt một hồi, nhìn lại số điện thoại, đúng là số Trương Thần Phi.

Không phải nói tính tình Trương Thần Phi rất tốt à, còn sợ vợ nữa? Khí thế đáng sợ như quân phiệt thế này là làm sao vậy?

Mặt trời chiều ngã về tây, Tiêu Tê bước ra khỏi công ty Ba Tiêu, chỉ thấy một chiếc xe Maybach màu đen đậu sẵn bên đường, khí thế cường đại khiến người xung quang ngoái đầu nhìn.

“Xe sửa xong rồi à?” Tiêu Tê đi tới, kính cửa chậm rãi hạ xuống, lộ ra Trương Thần Phi đeo kính râm, “Trời tối rồi còn đeo kính râm làm gì vậy?”

Tổng tài đại nhân nhìn cậu một cái, mở rộng cửa bước xuống, tiêu sái tháo kính ra, ưu nhã thân sĩ nắm tay Tiêu Tê: “Em đi một mình trên đường nguy hiểm lắm. Lần sau tôi sẽ đến đón em.”

“Hả?” Tiêu Tê nhìn xung quanh một chút, đằng trước chuối tây là một quảng trường nhỏ, chỉ cho người đi qua chứ không cho xe cộ: “Đây đâu có gì nguy hiểm đâu?”

“Vật nhỏ đáng thương, em không hiểu đâu, lực hấp dẫn của em với người khác có bao nhiêu trí mạng chứ!” Tổng tài đại nhân bất đắc dĩ thở dài, thấy có người liên tục nhìn về phía này, nhất thời như lâm đại địch, nhanh chóng nhét tiểu kiều thê vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cậu.

Mùi hương nhàn nhạt từ trên người Tiêu Tê truyền đến, đó chính là nước hoa bình thường cậu hay dùng —— L ‘Artisan, mùi hương cỏ xanh ủ trong sương sớm, hợp với người có khí chất cao nhã.

Trương Thần Phi nhịn không được ngửi thật sâu ở gáy cậu, vô cùng mê đắm: “Chất dẫn dụ thật ngọt ngào, ba em nói không sai, em đúng là một Omega có huyết thống thuần chủng, chắc chắn có thể sinh hạ những đứa con cường đại nhất cho tôi.”

Gì cơ?

Tiêu Tê không hiểu ra sao, biết chắc người này lại lậm vào kịch bản mới gì rồi, nhưng vấn đề là hắn đang nói tiếng người à? Tách từng chữ ra thì nghe hiểu nhưng gộp lại thì không hiểu gì cả, Omega là cái gì, huyết thống là cái gì, rồi những đứa con là cái gì nữa?

Chứ không phải tất cả là truyện tổng tài à?
Bình Luận (0)
Comment