*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Cực PhẩmĐây là một nhà hàng thịt nướng khá sang trọng, không hề ồn ào giống nhà hàng thịt nướng bình thường. Giữa bàn có một loạt đá được mài nhẵn bóng, bên dưới có than. Thịt được nướng trên mấy cục đá ấy, có thể lọc được dầu thừa và không dính mùi sắt.
Tuy nhiên, nướng thịt trên đá cần phải có kỹ thuật riêng, hầu hết mấy bàn bên cạnh đều có một người phục vụ đeo bao tay trắng để nướng thịt cho khách.
Trương Thần Phi phất tay để người phục vụ rời khỏi, tự mình cầm đồ gắp thịt.
Tay áo sơ mi đen được xăn lên, lộ ra một phần cánh tay rắn chắc. Bàn tay to với khớp xương rõ ràng cầm đồ gắp làm bằng tre, gắp từng miếng thịt bò hoa tuyết thái mỏng bỏ lên mấy cục đá. Nướng chín rồi thì gắp cho tiểu kiều thê, để cho cậu ăn nhân lúc còn nóng.
Tiêu Tê nhìn miếng thịt nướng óng ánh trong dĩa, nhớ đến lúc hai người mới quen.
Hẹn hò lần thứ hai, Trương Đại Điểu dẫn cậu đi ăn thịt nướng, chủ động cầm kẹp nướng từng miếng cho cậu ăn. Vừa nướng vừa ngầm đẩy mạnh tiêu thụ bản thân mình.
“Anh rất thích nấu ăn, nhưng mà chỉ có một người nên nấu xong cũng không ai thưởng thức, Cho nên có khi lười nấu thì đến đây ăn thịt nướng. Em nếm thử xem, tài nghệ nướng thịt của anh có nhiều người khen lắm đấy.” Trương Thần Phi dùng “bàn tay vàng” tạo ra trò chơi đạt được giải quán quân ở nước ngoài, thành thạo lật thịt nướng, trong khói lửa mịt mờ ấy lại lộ ra mị lực ngoài ý muốn.
Yêu đương chính là chuyện động tâm trong nháy mắt nào đó. Mỗi người sẽ xúc động theo một cách khác nhau, có khi là một cuộc điện thoại, một nụ cười, một cây dù che mưa ngày mưa giông, hay một ly trà nóng trong tiết trời đông lạnh lẽo.
Mà khoảnh khắc khi Trương Đại Điểu đặt miếng thịt nướng đầu tiên vào dĩa của cậu thì tức khắc Tiêu Tê liền động tâm với người này. Từ nhỏ đến lớn, vị Cự Điểu tiên sinh này là người duy nhất tự tay nướng thịt cho cậu ăn, loại hạnh phúc này là thứ cậu vẫn luôn khát vọng nhưng không có được.
Nhớ đến lúc học cấp hai, lúc đó trong nước bắt đầu nổi lên món thịt nướng. Mỗi ngày tan học thì Tiêu Tê lúc nào cũng đi ngang một nhà hàng thịt nướng, nhìn qua cửa thuỷ tinh có thể thấy được những người khách đang nướng thịt. Bình thường ba mẹ hay mang theo con cái cùng đến ăn, ba mẹ lo việc nướng thịt còn con cái thì ăn.
Đôi khi Tiêu Tê nhịn không được dừng chân một chút, nhìn những cặp ba mẹ khác chăm sóc con mình thế nào. Sau đó cậu nói với ba mình là muốn ăn thịt nướng, Tiêu Tá Nhân liền nhờ người mua lò nướng bằng điện về. Sau khi bảo mẫu mở thùng ra thì thấy phiền phức quá nên không chịu làm cho cậu. Tiêu Tê không nói gì cả, dù sao cậu cũng không thật sự muốn ăn thịt nướng.
Mãi đến một lần cậu đi thi nên hôm đó về sớm thì thấy bảo mẫu đang dùng lò nướng kia nướng thịt cho con trai thì đột nhiên không nhịn được khóc ra nước mắt.
Cuối cùng, trong nhà vì chuyện này nên đuổi bảo mẫu đó, nhưng Tiêu Tê vẫn không ăn được loại thịt nướng mà cậu muốn.
Mãi đến khi cậu gặp Trương Thần Phi.
Ngày đó cậu rất hài lòng, không cẩn thận nên ăn hơi nhiều. Trương Thần Phi thấy cậu thích nên cứ nướng hết miếng này đến miếng kia, mà cậu cũng cứ ăn theo. Mới ăn xong thì dạ dày yếu ớt của Tiêu Tê chịu không được, nhân cơ hội bước vào toilet nôn hết ra. Chuyện ăn no quá nôn hết ra thì nói ra có chút mất mặt nên tự nhiên là không cho Trương Thần Phi biết, sau khi rửa mặt bước ra ngoài thì cậu vẫn là một Tiêu thiếu gia ưu nhã cao quý.
Sau khi kết hôn, Trương Đại Điểu biết dạ dày của cậu không tốt nên rất ít khi cho cậu ăn thịt nướng.
“Ăn ngon không?” Đế vương xã hội đen dùng tư thế cầm dao cầm kẹp gắp thịt, ánh mắt thâm trầm nhìn tiểu kiều thê của hắn.
“Ngon.” Tiêu Tê gật đầu, ăn thêm một miếng thịt mà ông xã vừa gắp cho.
“Ừm, ăn nhiều chút đi, em gầy quá.” Trương Thần Phi nhân cơ hội gắp thịt xoa tay tiểu kiều thê, thở dài nói, “Sinh con xong mà cũng không mập lên chút nào.”
“… Đừng nói bậy.” Tiêu Tê đá hắn dưới bàn.
“Em có biết người từng đá tôi giờ ở chỗ nào không?” Lão đại xã hội đen cau mày.
“Em muốn ăn cái đó.” Tiêu Tê không để ý tới hắn, chỉ vào miếng thịt mới bưng lên.
“À.” Lập tức Dior tiên sinh quên mất đề tài vừa rồi, chuyên tâm nướng thịt cho tiểu kiều thê.
Tiêu Tê tự kiềm chế mình không được ăn nhiều mất công lại xảy ra thảm kịch ăn nhiều quá lại tống hết ra ngoài. Trương Thần Phi rất là buồn rầu, tiểu kiều thê của hắn ăn ít quá, tỉ lệ chất béo trong cơ thể quá thấp rất khó mang thai.
Đến chiều quay lại Ba Tiêu mới biết được KY đã ỉu xìu rời đi, lúc đi đã nói là sẽ không nói chuyện làm ăn này nữa, sẽ phái người khác đến để nói chuyện. Còn tặng cho Tiêu tê một hộp sô cô la, mong cậu không giận nữa.
Tiện tay ném hộp sô cô la cho Dư Viên, Tiêu Tê liền ném việc này ra sau đầu, chẳng qua là cậu vẫn chú ý đến chuyện Trương Đại Điểu nói “tận mắt nhìn thấy anh ta tặng cho em một xe hoa”.
Trí não thông báo có tin nhắn đến.
[Mẹ: Ngày mai là họp báo ra mắt lần đầu, mẹ cho con bốn vé, nhớ dẫn Thần Thần theo đó, còn hai vé khác thì con tặng ai cũng được.]
Ra mắt lần đầu… Vậy mà cậu lại quên mất chuyện này, Tiêu Tê xoa xoa mi tâm, trả lời tin nhắn: [Ngày mai anh ấy có cuộc họp quan trọng, chắc không đi được đâu, để con tự đi.]
[Mẹ: Con nhớ sai rồi, thư ký của Thần Thần nói tuần trước nó đã gạt hết lịch trình ngày mai để đi dự họp báo ra mắt phim lần đầu của mẹ mà.]
Lúc trưa Trương Thần Phi dẫn Tiêu Tê đi ăn thịt nướng nên không nghe điện thoại được, mẹ Tiêu liền tự mình đến nơi làm việc. Thư ký hăng hái lấy lòng mẹ vợ thay cho tổng tài, giống như tranh công nói cho mẹ Tiêu.
Tiêu Tê không có đường lui, chỉ có thể nhận vé điện tử mà mẹ gửi sang, rất là đau đầu. Họp báo ra mắt ngày mai không nói đến việc sẽ có nhiều người đến dự, mà còn có rất nhiều phóng viên nữa, đến lúc đó vị đỡ đầu xã hội đen nhà mình lại nói cái gì kinh người thì làm sao đây?
Đến khuya về nhà, Tiêu Tê nghiêm túc dặn dò Trương Thần Phi: “Ngày mai đến buổi họp báo, nếu có phóng viên muốn phỏng vấn anh thì nhớ đừng nói đến chuyện buôn bán vũ khí.”
“Yên tâm.” Trương Thần Phi đang nằm trên giường xem thu nhập mà bộ tài vụ gửi đến, lượng tiêu thụ kiếm trong [Ngân Hà Vinh Quang] vượt qua xuyên giáp mini, vậy mà đứng vị trí thứ nhất. Chuyện làm ăn buôn bán vũ khí không ngừng phát triển, người không ưa hắn có rất nhiều, đương nhiên là phải khiêm tốn một chút.
Nhưng sao Tiêu Tê thật sự yên tâm được? Rũ mắt nghĩ xem sẽ tặng hai vé còn lại cho ai, tốt nhất là có thể hút sự chú ý của cánh truyền thông. Đang nghĩ thì thình lình bị Trương Thần Phi kéo vào lòng.
“Bảo bối, nghĩ gì thế?” Trương Thần Phi đóng trí não, một tay thò vào áo ngủ của Tiêu Tê.
“Lúc trước anh có từng đến Mỹ để tìm em không?” Tiêu Tê dứt khoát dựa vào lòng Trương Thần Phi, nhìn chăm chú mắt hắn.
“Tìm em chỉ là nhân tiện thôi.” Trương Thần Phi không chút để ý nói, theo bản năng muốn tìm một cây xì gà đến để ngậm, nhưng ôm tiểu kiều thê thì không đứng dậy được, liền cầm một ngón tay của Tiêu Tê ngậm vào miệng.
Đầu lưỡi ấm áp trượt qua phần thịt mềm, làm cho Tiêu Tê khẽ run một cái, suýt nữa đã quên mất chuyện muốn nói: “Ừ… vậy thì anh chủ yếu đến đó làm gì?”
Trương Thần Phi nhấm nháp đầu ngón tay, thở dài, thâm trầm nói: “Chuyện bang phái đó mà, đừng hỏi.”
Chuyện bang phái cái lông ấy, lúc đó anh còn đang học đại học đấy! Tiêu Tê lôi cái tay thò vào áo mình ra ngoài, đứng dậy bước vào thư phòng gọi cho Cao Thạch Khánh.
“Mỹ sao? Đúng là cậu ấy từng đến.” Cao Thạch Khánh cố gắng nghĩ một lát, “A, lúc đó cậu ấy làm gì mà có tiền đến Mỹ du lịch. Thật ra lúc đó cậu ấy đoạt giải “Bàn tay vàng” ở Mỹ nên khi đó Đại Phi hăng hái bừng bừng đi nhận giải, còn nói muốn đi tìm một nhà đầu tư thiên sứ (1) để mở công ty ở Mỹ. Không nghĩ đến tên này lại bán trò chơi đi, cũng không biết bị cái gì kích thích, làm tôi tức chết, một tuần không thèm nói chuyện với cậu ấy.”
(1) Nhà đầu tư thiên sứ (angel investor): là những nhà đầu tư sẵn sàng đầu tư cho công ty đang trong giai đoạn phát triển ban đầu của bạn một số tiền khoảng 10 đến 500 nghìn USD. Số tiền này không hề lớn như tiền đầu tư từ các quỹ mạo hiểm (khoảng 1 – 2 triệu USD) nhưng lại lớn hơn số tiền mà bạn có thể quyên được từ gia đình và bạn bè.
Xem thêm:Genk.
Giải thưởng “Bàn tay vàng” là giải thưởng cao trong mảng viết trò chơi của quốc tế. Lúc đó Trương Thần Phi vẫn còn là sinh viên ngồi trên ghế đại học, cùng một nhóm bạn tạo ra một trò chơi có tính bức phá cho điện thoại, một lần này đoạt được giải quán quân của năm đó, giành được cúp của “Bàn tay vàng”.
Tra lại thời gian trao giải, chính là giai đoạn mà KY theo đuổi cậu.
Tiêu Tê cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu, xoay người tìm cúp trong tủ trưng bày. Cúp được tạo hình bàn tay, chất liệu mạ vàng, ngón trỏ giơ lên, đầu ngón tay có một ngôi sao nhỏ. Đây là chính vinh dự cao nhất trong giới tạo trò chơi, được trao cho thiên tài Trương Thần Phi hai mươi tuổi năm đó.
Mà năm đó thiếu niên mới vừa nhận cúp, ôm tâm tình thế nào mà ngồi tám tiếng xe lửa đến thành phố Tiêu Tê ở, giả làm người qua đường để tình cờ gặp cậu ở sân trường.
Thiếu niên vừa đạt được thành tựu lớn lao, cuối cùng cũng có dũng khí nói một câu với nam thần. Muốn nói gì đây? Đương nhiên là đã chuẩn bị tốt trong tám tiếng dài ròng rã ấy.
Tiêu Tê dùng ngón tay vuốt ve ngôi sao nhỏ trên ngón trỏ, có phải vì cái này nên mới khiến Trương Thần Phi tìm cách qua Mỹ lập nghiệp. Có phải là thiếu chút nữa đã bỏ qua việc theo đuổi cậu hay không?
Lúc đó hắn còn trẻ như vậy, không biết là dùng tâm tình gì bán đi tác phẩm vừa đạt được giải thưởng quốc tế? Chắc giống như là chôn sâu ước mơ vậy. Trong lòng đau xót, nếu như có thể, thật muốn quay về lúc đó, ôm thiếu niên ủ rũ cúi đầu đứng dưới cây dẻ một cái.
Tiêu Tê lật ngược cúp lại, nhìn chữ khắc dưới bệ. Chữ cái tiếng Anh xinh đẹp, có khắc lại nguồn gốc và tên gọi của giải thưởng này, còn có một cái tay kéo nho nhỏ.
“A?” Vậy mà dưới bệ của cái cúp này có một cái ngăn kéo nhỏ, trước đây Tiêu Tê không hề phát hiện ra cái này, nhẹ nhàng kéo ra, bên trong có một tờ giấy được ghi bằng tay.
Là chữ viết của Trương Thần Phi, so với bây giờ thì non nớt hơn một chút, trên đó viết:
[Tôi cảm thấy trí não sẽ nhanh chóng thay thế điện thoại di động, cái trò chơi không có tiền đồ này, bán giá trên trời cho đám mắt xanh mũi lọ, đúng là một đám soả điểu (chim ngu ngốc) ha ha ha!]
“…” Tức khắc yêu thương bớt đi vài phần, nhưng không hy sinh cái gì vì cậu là được rồi.
Mặt trái vẫn còn có vài chữ, Tiêu Tê lật sang.
[Có một tên tạp mao theo đuổi Viêm Viêm, tức thiệt! Viêm Viêm hắt cho tên đó một chậu nước, hài lòng! Cố gắng lên, phải phấn đấu để được ngủ với Viêm Viêm!]
/Hết chương 37/
Nướng thịt bằng đá
Thịt bò hoa tuyết