Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 40

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

La Mỹ Hương: “…”

Bầu không khí bỗng nhiên có chút lúng túng, quần chúng vây xem không nghe rõ Trương Thần Phi nói với bảo mẫu cái gì, chỉ nghe được câu kia của Cường Tử, theo bản năng mở ứng dụng quét mã QR trên trí não.

“Không biết đây là quảng cáo gì nhỉ?”

“Chắc là mã QR ở dưới [Ngân Hà Vinh Quang] hả?”

Dạ dày Tiêu Tê không đau nữa, chỉ thấy đau đầu. Gọi điện cho Lý Anh Tuấn để hắn ra ngoài giải quyết đám phóng viên này.

Trương Thần Phi cho Cường Tử một cái tát sau gáy, mã QR trong nháy mắt không còn nữa. Ra dấu tay với bảo vệ, nhóm người mặc đồ đen nhanh chóng nhấc người phụ nữ trung niên mập mạp lên, chuẩn bị rời đi.

“Mấy người làm gì vậy?” Khi hai chân đã cách mặt đất, La Mỹ Hương mới tỉnh hồn lại bất đầu luống cuống. Bà không sợ mấy người có tiền thích sĩ diện, chỉ sợ nhất loại xã hội đen này. Đám xã hội đen đến nhà đổ dầu truyên bố cắt tay cắt chân con trai đã từng làm cho bà sợ suýt vỡ mật.

“Không phải bà muốn tâm sự riêng à?” Trương Thần Phi cười tà ý, khuôn mặt này không khác gì mặt ông trùm xã hội đen chuẩn bị giết người trong phim xã hội đen.

“Không, tôi không đi, ai cứu với a!” Bà muốn nói chuyện với tiểu thiếu gia văn minh lễ phép chứ không muốn đi cùng đám xã đen này đến chỗ không người rồi bị cắt tay cắt chân đâu. Thân người mập mạp vô cùng linh hoạt đá loạn hai chân, gào khóc kêu to.

Đang ồn ào thì trên đường vang lên tiếng xe cảnh sát. La Mỹ Hương đi quấy rối vậy mà lại là người hy vọng có cảnh sát đến hơn ai khác, to tiếng hét lên: “Đồng chí cảnh sát, ở đây!”

Vài cảnh sát nhân dân bước đến, nhìn người phụ nữ trung niên đang gào khóc thê thảm và mấy người mặc đồ đen đang giữ bà, nhất thời không phân rõ ai là khổ chủ, ai là người gây chuyện: “Mấy người là ai?”

“Bảo vệ!” Mấy người đồ đen đồng loạt nói, nhanh chóng lấy chứng minh bảo vệ ra.

“Vậy còn anh?” Cảnh sát chỉ Cường Tử nhìn qua không giống người tốt lắm.

Cường Tử thấy rất uỷ khuất, cũng lấy mã QR của mình ra: “Tôi cũng là bảo vệ.”

Cảnh sát bắt La Mỹ Hương đưa lên xe cảnh sát, mời Trương Thần Phi và Tiêu Tê đến đồn công an phối hợp điều tra. Bên kia, Lý Anh Tuấn đã bước ra, ra dấu tay ý bảo “yên tâm” với Tiêu Tê, hai người liền đi đến đồn công an.

Vốn cứ nghĩ rằng là đại bát quái của nhà giàu, náo loạn hết nửa ngày thì ra là một bảo mẫu lòng tham không đáy đến ăn vạ. Người được mời đến đây đều là những đài truyền thông có quan hệ hợp tác tốt, Lý Anh Tuấn đứng ra cùng bàn bạc với họ, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Chỉ là fan ở hiện trường thì hơi khó xử lý.

Lúc người đại diện của mẹ Tiêu thấy bà đánh người thì suýt ngất xỉu. Bản thân Tiêu Nghi thì không để ý lắm, lấy micro của MC đang cố duy trì trật tự ở đây, vuốt mái tóc dài một cái: “Đánh người trước mặt mọi người đúng là bất nhã quá, đã khiến mọi người chê cười rồi.”

Không hề có ý ăn năn.

Quần chúng vây xem im lặng chỉ một vài giây, đột nhiên có một cô gái hô lên: “Dì nhỏ thật soái!”

“Dì nhỏ, đáng đánh! Lúc con còn nhỏ cũng đã từng bị bảo mẫu ăn hiếp!”

“Dì nhỏ quá ngầu!”

Là nhân vật công chúng, đánh người trước mặt mọi người chính là sai trăm phần trăm; nhưng là mẹ thì không có gì đáng trách.

Trong đồn công an, La Mỹ Hương lại khôi phục sự thong dong bình tĩnh. Trước mặt cảnh sát, bà không tin những tên xã hội đen giả mạo thành bảo vệ kia dám làm gì bà, bắt đầu khóc lóc chảy nước mũi kể lại Tiêu gia từng ăn hiếp bà thế nào.

Tiêu Tê giải thích chân tướng mạch lạch rõ ràng với người điều tra, nhận được ánh mắt đồng tình trìu mến của nữ cảnh sát: “Hai người ký tên là đi được rồi.”

“Bà ta thì sao?” Trương Thần Phi nhướng quai hàm, chỉ hướng La Mỹ Hương.

“Ai, cái loại bà già vô lại này khó chơi lắm. Nếu không tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì chỉ có thể phê bình giáo dục cộng thêm phạt ít tiền, hai người đi nhanh đi.” Nữ cảnh sát nhỏ giọng khuyên.

Trương Thần Phi không nói gì nữa, kéo tiểu kiều thê ra khỏi đồn, nhét người vào trong xe xong thì xoa khuôn mặt có chút trắng bệch của cậu: “Còn đau nữa không?”

Tiêu Tê lắc đầu, lúc nãy chỉ là co rút thần kinh thôi, cũng không phải là đau dạ dày thật, đau một chút thì không sao nữa.

Hiểu được tiểu kiều thê không sao, Trương Thần Phi hôn nhẹ lên mặt cậu, ngồi vào với cậu nhưng không bảo tài xế lái xe đi.

Mười phút sau, La Mỹ Hương hùng hùng hổ hổ đi khỏi đồn công an, vừa bước ra khỏi đường lớn thì đã bị hai người mặc đồ đen kéo lại, bịt miệng khiêng đi. Chiếc Maybach màu đen dừng ở góc đường, cửa phía sau mở ra, người đỡ đầu xã hội đen cư cao lâm hạ đứng đó, miệng thì ngậm một điếu xì gà không có tí khói.

“Bà muốn nói chuyện ở đây, hay là chúng ta cùng đến vùng ngoại thành tìm một cái nhà xưởng bỏ hoang?”

“Mấy người muốn làm gì? Đây là chỗ trước cổng đồn công an đấy!” La Mỹ Hương run lập cập, ngoài mạnh trong yếu nói.

“A.” Giống như nghe được cái gì buồn cười lắm, Trương Thần Phi phì cười một tiếng, đột nhiên vươn tay ra, nắm cái cằm đầy mỡ của La Mỹ Hương: “La Mỹ Hương, bà có biết bà trêu vào ai rồi không? Bà nghĩ tôi sợ cảnh sát à? Hai giới hắc bạch, nơi nào cũng có người của tôi, cũng gồm trại tạm giam con bà đấy.”

Hù dọa bà ta trước mặt mọi người thì hiệu quả không chắc là tốt lắm, thợ săn có kinh nghiệm đều biết, lần thứ hai bắt được con mồi lúc nó nghĩ nó an toàn rồi thì có thể doạ mất mật của nó.

“Cậu…” La Mỹ Hương hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

Trương Thần Phi buông cằm bà ta, móc một cái khăn tay ra, ghét bỏ lau tay, sâu sa nói: “Tiêu gia nói nhân nghĩa còn tôi thì không. Nếu con trai bà đã vào đấy thì phải biết hưởng thụ cho tốt. Nếu dám quay lại làm phiền Viêm Viêm, tôi sẽ để anh em chăm đó chăm sóc con bà thật tốt, cam đoan tên đó lành lặn đi vào lại thiếu mất vài bộ phận đi ra đấy.”

“Nếu dám quay lại gây phiền phức cho Phi ca, bảo đảm bà kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy!” Cuối cùng Cường Tử cũng nói đúng câu cần nói.

La Mỹ Hương run rẩy, bị doạ sợ đến độ muốn tè ra, điên cuồng gật đầu: “Không đến, không đến, tôi tuyệt đối không dám đến làm phiền hai người!”

Chiếc Maybach vững vàng rời khỏi, lưu lại bảo mẫu đã xụi lơ trên mặt đất.

Tiêu Tê đã từng tận mắt nhìn thấy hiện trường “xã hội đen đe doạ”, nhất thời có chút không muốn nói gì hết. Vừa muốn cười lại hơi thấy hài lòng, thật ra hồi nãy mình cũng bị Trương Đại Điểu làm cho choáng váng.

Bảo mẫu này cũng không có tính xấu xa lắm, hồi đó bà chỉ lợi dụng ưu thế người lớn để lừa cậu lúc đó còn nhỏ thôi.

“Con dậy trễ quá, không kịp ăn sáng rồi, cầm một cái bánh bao đi ăn đi.”

“Loại sô-cô-la này ăn nhiều sẽ bị sâu răng đấy, bây giờ đừng ăn. Để dì cất giúp con.”

“Ăn nhiều thịt không tốt, ăn nhiều rau mới mau cao chóng lớn.”

Tuổi bắt đầu tăng, Tiêu Tê dần hiểu được bảo mẫu nói xạo, nhưng những chuyện tranh cãi lông gà vỏ tỏi này mà nói trước mặt cha mẹ thì không hay lắm nên cậu chẳng để ý đến nữa. Lúc tức giận thật sự hy vọng rằng mình có một anh trai lưu manh thì tốt rồi, giúp mình doạ bảo mẫu để bà ta cho mình ăn và làm cho bà ta không dám nói xạo nữa.

“Đang ngây ngô nghĩ chuyện gì đấy?” Trương Thần Phi quay đầu, sát vào mặt tiểu kiều thê.

“Em đang nghĩ, nếu khi bé gặp được anh thì tốt biết bao.” Tiêu Tê nhẹ nhàng nắm tay ông xã.

“Em nghĩ nhiều rồi.” Người đỡ đầu xã hội đen nặng nề thở dài, “Lúc tôi còn bé sao có thể quen em được.” Dù sao khi đó hắn vẫn là một con Husky.
Bình Luận (0)
Comment