Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)

Chương 9

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Bệnh tình tái đi tái lại như vầy cũng tương đối hiếm thấy, có thể là có quan hệ với bộ nhớ cực kỳ cao cấp của Louis XIII. Bộ nhớ trong khá lớn dẫn tới lưu trữ hơi…”

Khuyết Đức lại làm một lần kiểm tra cho tổng tài đại nhân, bây giờ kết quả lại khác với lần trước.

“Hình như anh ta đã lậm vào nội dung của truyện khác rồi, bây giờ anh ta không xem cậu là tiểu kiều thê của mình nữa, mà là thế thân của người nào đó.” Khuyết Đức nhanh chóng in ra một phần báo cáo, “Tôi có ít tư liệu, có thể sẽ giúp được cậu.”

Tiêu Tê nhận lấy, còn tưởng là lý luận y học gì, ai ngờ kết quả lại như vầy:

“Thế thân vợ trước của tổng tài.”

“Tình nhân thế thân của chủ tịch.”

“Tra công tiện thụ: Tôi chỉ là một thế thân.”

“Ngược luyến tình thâm: Yêu hậu thế thân của Long đế.”

“…” Tiêu Tê ném tờ giấy vào thùng rác, “Khuyết tiên sinh, anh có còn nhớ rõ nghề của mình là làm gì không?”

“Đương nhiên là tôi nhớ rõ, là một bác sĩ cực kỳ giỏi, không chỉ tìm ra cách chữa bệnh cho bệnh nhân mà còn phụ đạo được cho người nhà. Bây giờ bệnh của Trương tiên sinh không có cách nào chữa được cả, cho nên tôi đang phụ đạo tâm lý cho anh đó, hy vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt cho những ngày tiếp theo.” Vẻ mặt Khuyết Đức thành khẩn nói.

Tiêu Tê đau đầu xoa trán: “Tôi không cần loại phục vụ này, anh cứ trừ tiền phần này ra.”

Khuyết Đức nhún vai: “Thôi được rồi, còn một cái kinh hỉ khác đây.” Nói xong, hắn nghiêm nghiêm thật thật lấy tư liệu ra từ một cái bao màu xanh.

Đây là kết quả nghiên cứu mới nhất của thầy Khuyết Đức mới được gửi đến hôm qua. Tư liệu này thuộc về loại tuyệt mật chưa được công bố, vô cùng quý giá. Muốn xem thì phải trả một số tiền tương ứng.

“Cứ nghĩ Trương tiên sinh đã ổn rồi nên không cần cho cậu xem. Bây giờ lại bị lại, tôi nghĩ cái này có thể giúp được cậu.” Tuy rằng Khuyết Đức có chút thích hãm hại lấy tiền người khác, nhưng đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ vẫn rất cao, về mặt chuyên ngành sẽ không nói bừa. Nếu hắn đã nói là có ích thì chắc chắn sẽ có ích.

Tiêu Tê nhận tư liệu, đọc sơ qua.

Đây là một bản báo cáo được viết bằng tiếng Anh, có vài câu còn hơi thiếu trật tự, rõ ràng đây là một bản sơ thảo. Nội dung bên trong thì rất đơn giản, chính là thầy hướng dẫn này quan sát được một hiện tượng.

[Người bị chứng rối loạn trí não, lúc xuất hiện tình trạng rối trí thì sẽ tự động kết hợp ký ức thật sự của người đó lại.]

“Không thì cậu cứ xem đây như một cơ hội để tìm hiểu vài bí mật nhỏ của ông xã mình cũng được.” Khuyết Đức nháy mắt nói, lần nữa cất tư liệu đi.

Đúng là có thể đào ra không ít bí mật nhỏ, Tiêu Tê gật đầu, nhìn về phía ông xã mang vẻ mặt không kiên nhẫn, ánh mắt hơi tối đi. Như thế, “em ấy” kia, là chỉ ai?

Khuyết Đức thấy tâm tình của người nhà bệnh nhân có chút không đúng, nhanh chóng bổ sung một câu: “Đương nhiên, phần lớn bộ nhớ cũng bị ảnh hưởng, giả giả thật thật không dễ dàng phân biệt, cậu cũng không cần xem là thật quá.”

Tiêu Tê không còn cách nào khác đành đưa tổng tài Đại Điểu về nhà.

Hôm nay là cuối tuần nên hai người quay về biệt thự. Cơm nước cũng đã được chuẩn bị xong.

Trương Thần Phi hùng hổ ngồi chính giữa sô pha phòng khách, chỉ vào Tiêu Tê đang chậm rãi uống trà, nói với quản gia: “Sau này cậu ta sẽ ở đây, tuỳ tiện cho cậu ta làm gì cũng được, làm vườn hay đầu bếp gì đó.”

Nữ người làm đang rót trà cho Tiêu Tê kinh ngạc nhìn sang, tay run một cái, hồng trà đổ lên đĩa trà màu trắng sứ.

Quản gia vẫn bình tĩnh như trước: “Được. Tôi nhớ năm ngoái anh có mua một cái tạp dề nhỏ, tí nữa tôi sẽ cho người đi tìm.”

“Khụ khụ…” Tức khắc Tiêu Tê liền bị sặc. Có thể là quản gia cho rằng hai người bọn họ muốn play cái gì kỳ quái rồi, người làm vườn nhỏ bé khoẻ mạnh với chủ nhân vườn hoa, hay là đầu bếp nhu nhược và khách mời biến thái gì gì đó.

Nữ người làm bội phục nhìn quản gia, tố chất tâm lý và năng lực phản ứng này, không hổ là quản gia tốt nghiệp thạc sĩ đại học London.

“Đừng để ý đến anh ta, lại giỡn thôi. Đi ăn cơm.” Tiêu Tê đứng lên đi đến bàn ăn. Không biết người này lại cho cậu thân phận mới gì đây.

Trương Thần Phi ngồi xuống đối diện Tiêu Tê, nhấc ly rượu đỏ lên quơ quơ: “Sau này tôi sẽ cho cậu ăn uống, nhưng cậu phải nghe lời, tôi nói gì cậu làm đó.”

Tiêu Tê đưa tay lên đỡ trán, đúng là xấu hổ chết người. Đá Trương Đại Điểu một cước dưới bàn ăn: “Có chuyện gì thì lên lầu nói sau, đang ăn cơm mà.”

“Hừ.” Tổng tài hừ một tiếng không rõ, cúi đầu ăn cơm.

Ăn cơm xong, thức ăn được dọn xuống hết, quản gia rót cho hai người hai ly nước trà.

Trương Thần Phi lấy khăn lau miệng, nghiêm túc nói với quản gia: “Dọn dẹp một căn phòng cho khách đi.”

Quản gia kinh ngạc nhìn Tiêu Tê, không thấy dấu hiệu cậu tức giận liền xác nhận lại với tiên sinh: “Hôm nay ngài phải ngủ ở phòng khách à?”

Tổng tài mở to hai mắt nhìn: “Tại sao tôi phải ngủ ở phòng khách, là cậu ta ngủ!”

Quản gia càng thêm kinh ngạc, quay đầu hỏi ý Tiêu Tê.

Tiêu Tê nhướng lông mày, phẩy phẩy tay: “Đi chuẩn bị đi.”

Tất cả được an bài dựa theo ý muốn của tổng tài đại nhân. Dior tiên sinh rất hài lòng, nhớ về bạch nguyệt quang trong lòng, làm thơ rồi mới đi ngủ. Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, chỉ thấy thế thân của tiểu kiều thê đang nằm chính giữa giường, cầm một cuốn sách đọc.

“Ai cho cậu ngủ ở đây?” Tổng tài đại nhân rất tức giận.

Tiêu Tê lắc lắc chân: “Đừng có phá, để em đọc hết chương này đã.”

“Nam nhân, cậu to gan thật đấy.” Đại Điểu tiên sinh hung tợn nói, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn cặp chân trắng nõn kia. Ngón chân chưa từng chịu khổ nhìn qua rất múp míp, lại có chút hồng nhàn nhạt, rất là đáng yêu, khiến cho hắn có xúc động muốn nắm lấy.

Tiểu thế thân chết tiệt này đang muốn câu dẫn hắn sao? Chắc chắn hắn sẽ không bị mắc câu đâu!

“Quản gia! Sao cậu ta lại ngủ trên giường tôi!”

Giọng nói tức giận của chủ nhân biệt thự truyền xuống từ trên lầu, quanh quẩn trong phòng khách.

“Chú, không trả lời có sao không?” Cô gái mới tới có chút lo lắng hỏi.

“Lúc này phải giả vờ bị điếc, lớn tuổi rồi, không nghe rõ.” Quản gia cười ha hả xoay người đi. Không nên phá tình thú của vợ chồng son đâu.

Kêu nửa ngày trời quản gia cũng không trả lời. Tổng tài đại nhân nhìn về con mồi không cảm giác được nguy hiểm trên giường, cười lạnh một tiếng: “Được rồi, là do cậu tự tìm.” Nói xong, bắt đầu cởi quần áo.

“Chíp…”

Đột nhiên bị đại gia hoả leo lên người như mai rùa, ép đến Tiêu Tê đè vào món đồ chơi bằng nhựa khiến nó kêu “chíp chíp”. Ba ngày qua “làm việc” mệt nhọc quá khiến cho thắt lưng có chút chịu không nổi, nhanh chóng lăn sang một bên.

“Chờ, chờ một chút.” Tiêu Tê bò dậy, đưa tay chống ở ngực Trương Đại Điểu, “Nếu em không phải người yêu của anh, anh chạm vào em như thế không cảm thấy có tội à?”

Trương Thần Phi âm tình bất định nhìn cậu. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của tiểu thế thân nhăn nhíu, nhìn như một chú thỏ khẩn trương, có thể nhe ra hai cái răng nanh bất cứ lúc nào, mê người như thế, quen thuộc như thế. Đúng là một vật nhỏ thông minh, tổng tài nghĩa thầm, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa gò má mịn màng: “Lúc cậu tức giận bướng bỉnh, thật giống em ấy.”

“Lúc em giơ tay đánh anh còn giống cậu ta hơn đấy.” Tiêu Tê liếc mắt, đẩy ra cái tay đang sờ loạn của Trương Đại Điểu, chui vào chăn chuẩn bị ngủ.

Đại Điểu tiên sinh cũng không định buông tha cho cậu đơn giản như vậy, cầm mắt cá chân kéo người về trong lòng, nhân cơ hội bóp vào chỗ phấn hồng trên chân một cái: “Dùng vẻ mặt này, nói “Em yêu anh”.”

“…” Lão phu lão phu mà đột nhiên nói câu này thì có chút không được tự nhiên, Tiêu Tê chép miệng một cái, không tình nguyện lắm.

“Nói! Không thì tiếp tục chuyện vừa rồi.” Trương Thần Phi dùng ngón cái vuốt nhẹ lên cánh môi trơn bóng của tiểu kiều thê.

“Phì phì phì, bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra ngay.” Tiêu Tê nắm cái tay xoa loạn, đừng có nghĩ rằng cậu không thấy được cái tay này mới đụng vào chân nhá.

“Nam nhân, đừng có rượu mời không uống lại đòi uống rượu phạt!” Đại Điểu tiên sinh có chút tức giận.

“Haa…” Tiêu Tê nhịn không được ngáp một cái, cậu thật sự rất mệt, chỉ có thể dỗ dành Đại Điểu tiên sinh, “Khụ, em yêu anh.”

“Gọi tên của tôi.” Nếu tổng tài đại nhân là khách hàng, nhất định là khách hàng A phiền phức nhất, không nói hết yêu cầu trong một lần, làm xong sản phẩm rồi mà còn đòi này đòi nọ.

“Em yêu anh, Thần Phi.” Tiêu Tê sờ sờ đầu hắn, có chút nghiêm túc.

“Ai là Thần Phi? Cậu vẫn còn nhớ đến tên tiểu tử nghèo kia à?” Không có được sản phẩm theo yêu cầu mà còn bị nhầm thành đối thủ cạnh tranh, tổng tài đại nhân tức đến run người, vành mắt đỏ lên nói, “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, gọi Đại Điểu!”

“…”

Ầm ĩ một trận, cuối cùng Tiêu Tê chỉ có thể nhục nước mất chủ quyền mà nói ra cái câu “Em yêu Đại Điểu”.

Cuối cùng Đại Điểu tiên sinh cũng thoả mãn, ôm thế thân của tiểu kiều thê vào lòng, đợi đến lúc cậu ngủ mới ghé vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Anh cũng yêu em, bắt đầu thích em từ năm mười bảy tuổi đấy.”

Tiêu Tê vốn phải đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, cả người cứng nhắc. Bởi vì cậu biết những lời này không có trong tiểu thuyết. Trước đây lúc thẳng thắn nói về lịch sử tình yêu, Trương Thần Phi từng nói qua, lúc hắn đi học thì chỉ thích đúng một người duy nhất. Trước đây rất ít nói qua chuyện này vì dù sao cũng là chuyện đã qua, Tiêu Tê cũng không để ý, ai mà chẳng có thanh xuân.

Nhưng mà, ngàn lần không nên vạn lần không nên, hắn lại nhắc đến ngay lúc này.

[Người bị chứng rối loạn trí não, lúc xuất hiện tình trạng rối trí thì sẽ tự động kết hợp ký ức thật sự của người đó lại.]

Tiêu Tê ngủ không được.

Sáng chủ nhật có một buổi họp báo đưa ra sản phẩm mới của công ty Lý Anh Tuấn. Nếu đã nhận thiệp mời thì phải đi.

Trên đường đi nói bóng nói gió hỏi một hồi mà đồng chí Đại Điểu vẫn không mắc lừa, miệng kín như bình, vẫn không chịu nói tên của “bạch nguyệt quang” ra. Hỏi nữa càng làm mình tức giận hơn, chỉ đành tạm thời dừng lại.

Lần này trò chơi do Lý Anh Tuấn sản xuất ra có quy mô khá lớn, buổi họp báo vô cùng long trọng. Lúc giới thiệu xong, Lý Anh Tuấn lại ở lại trả lời vấn đề của các ký giả, những người khác thì đến phòng yến hội để thưởng thức đồ ăn.

Một vài tổng tài trong nghề đều ở đây, mọi người cơ bản là đều biết nhau, vừa uống trà vừa bàn chút chuyện làm ăn, bầu không khí rất hoà hợp. Vừa nói đến làm ăn thì IQ của Trương Thần Phi liền tự động login, nói chuyện với người khác rất rõ ràng. Tiêu Tê cũng không trông nom hắn nữa, một mình đi tìm tên gia hoả đang ăn uống tưng bừng trong góc phòng.

“Thạch Khánh, sao lại không đến chào hỏi tôi vậy.” Tiêu Tê bắt được người nọ.

“A, Tiêu ca!” Cao Thạch Khách nuốt bánh kem trong miệng xuống, cười nắm tay Tiêu Tê.

Người nọ là bạn thời đại học của Trương Thần Phi, đồng thời cũng là cộng sự ban đầu của Thạch Phi. Nhưng cậu ta lại không hứng thú với hướng phát triển của Thạch Phi cho lắm nên tự lập một đài truyền hình quảng cáo đồ ăn vào mấy năm trước. Bây giờ cậu ta cũng có cổ phần của Thạch Phi, nhưng không tham dự làm ăn, chỉ chia ít hoa hồng.

“Mấy ngày không gặp, đang bận chuyện gì à?” Tiêu Tê nhìn Cao Thạch Khánh từ trên xuống dưới, hình như lại mập thêm rồi. Tuy là bằng tuổi Trương Thần Phi nhưng vị Cao tiên sinh này rất thích ăn nên đã phát tướng sớm.

“Ai, đừng nói tới.” Cao Thạch Khánh cười xua tay, “Đại Phi đâu rồi?”

Tiêu Tê nâng cằm nhìn qua hướng Trương Thần Phi, kéo Cao Thạch Khánh đang tính đi chào hỏi lại: “Thạch Khánh, tôi có chuyện hỏi cậu.”

“Ừm?” Cao Thạch Khánh quay người lại.

“Lúc Thần Phi đi học có thích người nào đó. Người đó tên gì vậy?” Tiêu Tê thấp giọng hỏi. Hồi đó Cao Thạch Khánh ở cùng ký túc xá với Trương Thần Phi, chắc chắn biết người nọ là ai.

“Tên sao, tên thì tôi không biết.” Cao Thạch Khánh tiện tay lấy một ly sâm banh uống một hớp, chống lại ánh mắt nghi ngờ từ Tiêu Tê, nhanh chóng biểu đạt lòng trung thành, “Tôi thật không biết mà, người đó là bạn học thời cấp ba với cậu ta, lúc học đại học thì không thấy. Nghe Đại Phi nói, cậu ta vì người đó mới thi vào đại học Q, kết quả người ta không vào đại học này. Cậu ấy đau khổ cũng lâu lắm.”

Bạn học cấp ba…

Mười bảy tuổi…

Đúng rồi.

Trong lòng Tiêu Tê căng thẳng, ngón tay cầm ly có chút trắng bệch: “Sau đó thì sao? Lúc học đại học cũng không liên lạc gì à?”

“Không có, hình như cậu ấy còn chưa kịp tỏ tình với người ta đâu. Ha ha, cậu không biết đâu, khi đó văn nghệ của người này tệ lắm, vậy mà lại viết ra một trò chơi. Đó là một trò chơi đơn giản nhược trí, đụng vào nút nhạc thì sẽ có pháo bông bắn lên, kết quả lại chẳng dùng tới.” Cao Thạch Khánh nhớ lại những năm tháng đó, cười đến ngửa tới ngửa lui.

Tiêu Tê lại cười không nổi, chỉ cảm thấy máu cả người đều trôi sạch, lạnh đến run rẩy.

Trò chơi nhược trí phóng lửa kia, là lúc Trương Thần Phi tỏ tình với cậu đã dùng đến.



“Anh mới viết trò chơi, em xem coi có chơi được không.” Vẻ mặt Trương Thần Phi sáng láng, đưa cho cậu một cái điện thoại.

Đó là một trò chơi tương tự với trò Mario ăn nấm, hình ảnh thô sơ, thao tác thì khỏi phải nói. Đến lúc đưa cục bi thép vào lỗ thì đột nhiên điện thoại vang lên tiếng nhạc cực kỳ lớn, cùng lúc đó, trên chỗ trống cách đó không xa sẽ có pháo bông bắn lên.

“Tiêu Tê, anh thích em, làm bạn trai của anh nha.”

Dáng vẻ của lập trình viên vừa quê mùa vừa lãng mạn.



Thì ra sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng biết được chân tướng. Cái trò chơi ngu ngốc để tỏ tình kia không phải làm vì cậu. Trách không được Trương tổng có thể viết ra trò chơi phức tạp lại có thể lấy ra một cái trò chơi đơn giản như vậy, là do trò chơi đó không được viết lúc hắn nhận giải quốc tế mà là lúc mới vào đại học, trong lòng ôm nhung nhớ yêu thương với nam thần cấp ba viết ra từng từ từng chữ.

Khi đó, bọn họ còn chưa biết nhau.

Ký ức tốt đẹp được lưu giữ lại là đồ thừa của người khác, điều này khiến cho Tiêu Tê chán ghét không thôi.

“Tiêu ca, cậu không sao chứ?” Cao Thạch Khánh thấy sắc mặt của Tiêu Tê không tốt lắm, thầm chửi tục một tiếng, chắc là mình vừa nói cái không nên nói rồi. Mà khoan đã, hai người đều đã kết hôn bảy năm, chẳng lẽ Trương Thần Phi vẫn chưa kể với Tiêu Tê?

“Không sao, tôi vừa uống rượu hơi mạnh, tôi đi WC đã.” Tiêu Tê cười cười với Cao Thạch Khánh, xoay người đi.

Trong lòng Cao Thạch Khánh lo lắng, bước nhanh chạy đến bên người Trương Thần Phi, nắm vai hắn kéo đến chỗ ít người: “Đại Phi, cậu nói về nam thần mối tình đầu với Tiêu Tê rồi à?”

“Cậu ấy sớm biết rồi.” Trương Thần Phi không cho rằng mình làm sai.

“Ai, không phải, ý tớ là cậu có nói gì không nên không? Cái trò chơi tỏ tình kia cậu có nói qua chưa?” Cao Thạch Khánh gấp đến độ trán chảy mồ hôi.

“Có cái gì hay mà nói.” Trương Thần Phi thong thả ung dung uống một hớp rượu, “Cậu ấy chỉ là một thế thân mà thôi.”

“Hả hả hả?” Cao Thạch Khánh cảm thấy một tia chớp bổ xuống, chém hắn thành một con heo quay, “Cái gì, cậu xem Tiêu thiếu gia người ta là thế thân hả? Sao, sao cậu có thể làm vậy chứ!”

“Ha, trong lòng cậu ấy tự hiểu mà.” Trương Thần Phi cười nhạt, cụng ly với Cao Thạch Khánh.

Trong lòng cậu ấy tự hiểu? Xẹt xẹt xẹt ——

Tia chớp mạnh hơn bổ xuống, đánh Cao tổng đến hôi phi yên diệt.

Dùng tiệc xong, Trương Thần Phi nhận lời mời của người quen, đến câu lạc bộ chơi squash. Tiêu Tê từ chối đi cùng, tự một mình lái xe về nhà.

Trong biệt thự vắng vẻ, ánh mặt trời buổi chiều chiếu xuyên qua cửa sổ nhưng lại không đưa vào chút ấm áp nào. Quản gia đang dẫn người sửa hàng rào, âm thanh cạch cạch đinh đinh trở thành tiếng động duy nhất.

Tiêu Tê ngồi trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng dưới mặt đất, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mặt. Đây là nơi để đồ của Trương Thần Phi, cất giấu bí mật thời niên thiếu của người nọ.

Cậu biết hồi bé hoàn cảnh lớn lên của Trương Thần Phi không tốt lắm, có chút hy vọng không để người khác biết được.

Tiêu Tê vẫn rất tôn trọng hắn, kết hôn bảy năm, một lần cũng chưa bước vào căn phòng này. Nhưng mà giờ cậu muốn vào xem một chút.

Buổi trưa không ăn gì, bây giờ dạ dày rất đau. Sắc mặt Tiêu Tê trắng bệch cuộn mình trên ghế, nhịn không được rơi nước mắt. Nếu như những năm tháng đã qua đó chỉ là trò lừa gạt thôi thì làm sao bây giờ?

Tiền tài hay thời gian đều có thể bỏ qua, nhưng tình yêu làm sao có thể thu lại được?

Đầu ngón tay khẽ run chạm vào mã khoá trên cửa, tủ cất đồ nho nhỏ lại giống như ma hộp pandora, hậu quả sau khi mở ra không thể nói được. Tiêu Tê hít sâu một hơi, lau mặt, cắn răng nhập mật mã.

Mật mã có bốn chữ số, cậu cũng không biết là gì, thử hết tất cả mật mã thường dùng trong nhà cũng không được. Một lúc sau, thử nhập “0826” vào, “tích tích tích”, cửa mở.

“…” Cánh cửa bí mật cất giấu bạch nguyệt quang lại dùng ngày sinh nhật của người đương nhiệm làm mật mã, luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái.

Tiêu Tê co rút khoé miệng, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng có chút mất trật tự, để rất nhiều đồ ngổn ngang. Máy tính cũ không dùng, xe đạp thiếu tay nắm, dao cắt trái cây bị mẻ, còn có một tờ biên lai bảo lãnh tạm giam. Duy nhất có một thứ gọn gàng trên bàn, là ảnh chụp chung của Trương Thần Phi và mẹ khi còn bé, còn có một cái vali xách tay bằng hợp kim của Rimowa. Vali được đặt làm riêng, bên ngoài có khắc chữ “Tình yêu của tôi” bằng tiếng Đức.

Vali không có khoá, mở rất đơn giản.

Tiêu Tê đè xuống nút mở, một lát cũng không nâng tay lên. Cậu không biết bên trong là gì, nhưng nhất định là cái cậu không muốn nhìn thấy, cái gọi là chân tướng.

Có thể là trên trăm tờ thư tình chưa gửi đi, hoặc là ảnh chụp của bạch nguyệt quang kia, hay là có vật càng khiến người ta không chịu nổi gì đó. Rõ ràng cuộc sống tốt đẹp lại biến thành cuốn phim kinh dị huyền nghi, hoa thơm chim hót lại biến thành vũng bùn nhơ nhuốc.

“Cạch cạch”, vali mở ra.

Cũng không có “chứng cứ phạm tội” khiến người cay mắt gì đó, chỉ là một vài vật vụn vặt linh tinh. Bút máy bị hư, cục tẩy xài gần hết, một cuốn album bìa hình hoạt hình thời xưa…

Bút máy với cục tẩy có chút quen mắt, Tiêu Tê mở album ra, thấy được ảnh chụp của mình thời học cấp ba.

Rõ ràng ảnh này được cắt ra từ hình tuyên truyền, bên cạnh còn thiếu. Tiêu Tê nhớ đến, lúc đó trường học muốn mở một website, cần một nam một nữ chụp ảnh đại diện, cậu không hiểu sao bị chọn cùng một người không quen biết, nghe nói là hoa hậu của trường, hai người đứng gần chụp một tấm ảnh.

Tấm ảnh này không khác tấm hình vẫn còn được trường giữ đến bây giờ. Phần bị cắt mất chính là nữ sinh kia.

Một cảm giác gần như hoang đường không chân thật cuồn cuộn dâng lên, Tiêu Tê tiếp tục lật hình tiếp theo. Tất cả hình trong album đều là hình của cậu.

Có khi là ở trên bục nhận thưởng bước xuống, có ảnh là chụp lúc tốt nghiệp, có ảnh là chụp ở đại hội thể thao, cũng có vài tấm chụp ở sân bóng rổ.

Cuối cùng Tiêu Tê cũng nhớ ra câu chuyện về cây bút máy kia. Đó là cây bút cậu dùng lúc học lớp 11, bởi vì rất đẹp cho nên bị nữ sinh trong ban giành muốn xem, không cẩn thận rớt xuống từ trên lầu cho nên nắp bút bị cong. Một cây bút với cậu mà nói thì không là gì nhưng nữ sinh kia lại thấy hổ thẹn nên chạy xuống phía dưới lượm lại nhưng kì quái không thấy đâu nữa.

“Ha? Ha ha ha ha…” Tiêu Tê có chút dở khóc dở cười, nói cách khác, Trương Đại Điểu đã biết cậu từ lúc học cấp ba. Nếu nói nam thần mối tình đầu thì chính là Tiêu Viêm cậu lúc chưa đổi tên.

Nhiều năm như thế, người này một chữ cũng không lọt, đúng là lợi hại.

Tiêu Tê đứng dậy, dạo một vòng quanh phòng, phát hiện thêm nhiều vật còn thú vị hơn. Sách bài tập cậu viết qua, đồng phục học sinh do dính bùn nên đã bỏ, còn có một cây nhảy sào…

Cầm lấy cây nhảy được quấn đỏ trắng đan xen, nhất thời Tiêu Tê đen mặt. Cái cây hơi cong này, cậu nhớ rất rõ ràng. Đại hội thể dục thể thao năm đó cậu bị ép tham gia một hạng mục nhảy cao. Lại không nhảy qua được mà cưỡi trên cây gậy, cán gậy đánh vào hạ bộ, khiến cho cậu đau đến lúc ngã vào nệm mềm cũng không đứng lên nôi.

Đến cái này mà Trương Đại Điểu cũng nhặt về được, lại còn lấy bút lông vẽ hình hai trái trứng khóc nhè ở giữa cây sào nữa chứ.

Được lắm, Trương Đại Điểu, em chờ anh tỉnh lại.

Buổi tối, tổng tài đại nhân uống rượu lảo đảo bước vào biệt thự, liền thấy tiểu kiều thê đang khó chịu ngồi trên sô pha.

“Bảo bối, anh về rồi.” Trương Thần Phi bước đến, dụi đầu lớn vào trong lòng Tiêu Tê, mê muội xoa mặt cậu.

Tiêu Tê nắm cổ tay ông xã, ý vị thâm trường nói: “Em biết bạch nguyệt quang trong lòng anh là ai rồi.”

Sắc mặt tổng tài chợt đổi.

“Người đó, tên Tiêu Viêm đúng không?” Tiêu Tê tự tiếu phi tiếu nói.

“Im miệng!” Trong nháy mắt, Đại Điểu tiên sinh nhảy dựng lên, giống như một con thú bị thương nhốt trong lồng, “Không được gọi tên của em ấy! Tên này chỉ có tôi mới có thể gọi!”

/Hết chương 9/
Bình Luận (0)
Comment