Tiểu nhị bưng hai mâm đồ nguội lên, đặt trên bàn, nói với Ân Lê Đình đang
ngồi: “Công tử dùng chậm rãi. Nếu ngài cần gì, cứ gọi tiểu nhân bất cứ
lúc nào.”
Ân Lê Đình khẽ gật đầu, nói nhỏ: “Tiểu ca ngươi đi nghỉ đi, ta ngồi ở đây một lát.”
Nhìn tiểu nhị đi, chàng xách bầu rượu trên bàn rót đầy một chung, chậm rãi
nhấm nháp. Rượu là Ngọc Hồ Xuân hạng nhất, vào miệng mùi thơm nồng lâu,
lại thêm gió đêm xuân nhè nhẹ ấm áp, càng thêm say người. Mấy năm nay Ân Lê Đình rất ít đụng rượu, vì một câu của Phó Thu Nhiên, nếu ngươi lạm
dụng, A Dao dưới suối vàng tất không an lòng. Nghĩ đến những gì năm xưa
Phó Thu Nhiên và Lộ Dao đã trải qua, quả nhiên chàng gần như không dính
một giọt rượu. Nhưng chuyện hôm nay rốt cuộc khiến chàng không chịu được nữa, gọi một hồ rượu độc ẩm đêm khuya.
Một chung rượu còn chưa
thấy đáy, Ân Lê Đình bỗng nghe có tiếng động khẽ, ngẩng đầu lên, phát
hiện là Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn xuống lầu, khẽ khàng chọn một
chiếc ghế bên cạnh chàng ngồi xuống, tự mình rót hai chung không nói một lời cùng uống với chàng. Hai người biết sau chuyện ban ngày, nhất định
trong lòng chàng rất khổ sở, vì thế không nhắc một chữ, chỉ nói vài
chuyện thú vị. Ba sư huynh đệ tâm ý tương thông, an ủi cần gì dùng lời?
Nhướng mày cúi đầu là đủ hiểu rồi.
Mãi đến canh tư, Du Liên Châu và Trương Thúy Sơn mới về phòng nghỉ, trước khi đi Du Liên Châu vỗ vai
Ân Lê Đình, dặn một câu sớm nghỉ ngơi liền về phòng.
“Lục đệ…”
Trương Thúy Sơn muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở
dài. Ân Lê Đình mỉm cười: “Ngũ ca, tiểu đệ không sao, huynh về trước
chăm sóc tẩu tẩu đi, một lát tiểu đệ sẽ về.”
Trương Thúy Sơn gật đầu, vỗ vai chàng giống Du Liên Châu, quay người đi về phòng.
Lúc này đương là thời điểm sắc trời tối đen trước khi bắt đầu ngày mới
nhưng tối nay sao giăng đầy trời, sao Kim nhấp nháy nơi chân trời, sáng
rực lạ thường, hắt lên bóng đêm đặc biệt sáng sủa. Trong sảnh khách sạn
vẫn thắp nến, lập lòe nhấp nháy, gió đêm se lạnh lúc ấm lúc mát khiến
đáy lòng người ta ấm áp.
Ân Lê Đình biết Lộ Dao thường nửa đêm
không ngủ, có lúc vì không thể ngủ, giống như năm xưa trên núi Võ Đang
canh chừng Mai Hàn Hề một đêm, cũng có lúc đơn thuần là vì bản thân
không muốn ngủ, thích nằm ngửa trên cỏ nhìn sao trời chuyện phiếm đùa
nghịch, giống như bên bờ Hoành Đường ở Thu Linh trang năm đó. Chàng khẽ
than, uống cạn rượu trong chung, lẩm bẩm một mình: “Tiểu Dao, mấy năm
nay muội không hề đi vào giấc mơ của huynh, có phải tối nào cũng bận
chạy đi chơi, không có thời gian để ý tới huynh không? Ôi… chừng nào
muội mới chơi mệt, nhớ đến thăm huynh đây?” Nói rồi lại khe khẽ lắc đầu, tự rót một chung giơ tay rưới xuống đất. “Năm xưa muội thường xuyên
hành y, rượu chỉ nhìn mà không được uống, bây giờ hẳn là không cần kiêng kị nữa rồi. Rượu này là Ngọc Hồ Xuân lâu năm, không thua kém gì rượu
hoa cúc ở Kim Lăng mùa thu đâu, Tiểu Dao muội nếm xem.”
Bất tri
bất giác, một đêm trôi qua, trời dần hửng sáng, trên đường phố, bến sông phía ngoài khách sạn loáng thoáng âm thanh vọng tới, kế đó từ từ ồn ào
lên. Thuyền chèo, khuân vác mới sáng đã bận rộn kiếm sống, người đi
đường buôn bán qua qua lại lại, gió sớm còn chút hơi lạnh đêm qua xen
lẫn với hương vị tươi mới của ngày xuân thốc vào. Nhìn ánh nắng hắt vào, trong nháy mắt Ân Lê Đình dường như lẫn lộn thời gian, chỉ vì tình cảnh này quen thuộc đến thế. Cuối xuân sáu năm trước, cũng tại đại sảnh Vọng Giang lâu này, chàng và sư phụ Trương Tam Phong chờ ở đây gần ba ngày,
vì căn bệnh của tam ca Du Đại Nham. Khi ấy lòng chàng đầy mong mỏi và
bất an, tới bây giờ như đã qua một đời nhưng vươn tay là chạm vào được.
Khi ấy chàng cơ hồ đứng ngồi không yên ba ngày liền, mãi đến khi bóng
hình Lộ Dao nhẹ nhàng nhanh nhẹn tiến vào đại sảnh ba ngày nay đầy nặng
nề áp lực đối với chàng, bóng dáng áo xanh ấy dường như cuốn tất cả nước xuân trong trẻo từ ngoài lâu vào. Sau đó chàng thấy nàng tặng cho chàng một nụ cười sáng ngời tươi đẹp chưa từng có, dường như trong nháy mắt
cả âm thanh hoa nở ngày xuân cũng bị nàng mang vào. Đó là lần đầu tiên
trong đời chàng biết hóa ra nữ hài tử cười lên cũng có thể động lòng
người đến vậy, dù mấy năm nay vật đổi sao dời, mỗi một chi tiết trong nụ cười ấy chàng đều nhớ rõ mồn một.
Khi ấy nàng cau mày, sờ mũi nói: “Chúng ta… biết nhau? Thật ngại quá, có lúc ta không nhớ được ai…”
Khi ấy nàng thở phào, cười nói: “Vừa rồi huynh nhìn ta, ta còn tưởng chúng ta là người quen cũ chứ.”
Lúc ấy nàng chống má, nói đùa: “Hai vị thật sự không cần khách sáo, ta có thu tiền mà.”
Một nụ cười một cái nhăn mày, từng câu từng chữ, rành rành trước mắt, tưởng như mới ngày hôm qua.
Trong hoảng hốt, Ân Lê Đình như nhìn thấy áo xanh ngày xưa, cõng bao hành lý, đứng ở cửa trong ánh bình minh, nhìn không rõ khuôn mặt nhưng có thể
cảm nhận được hơi thở mát lành của nàng, như ngày đầu gặp gỡ.
Lúc ấy nàng gọi chàng là Ân thiếu hiệp, sau biến thành Ân lục ca, lại sau
nữa nàng đổi thành lục ca. Dọc đường từ Tuyền Châu lên bắc, vì tránh
những lời lẽ và ánh mắt mập mờ, nàng đổi sang gọi chàng “lục ca”. Khi ấy người luôn sợ bị chọc ghẹo như chàng trong lòng lại vô cùng biết ơn mấy cô mấy bà chung quanh, vì mỗi lần nàng gọi chàng “lục ca” đều khiến
trái tim chàng kềm lòng không đậu nhảy nhót.
Lục ca. Lục ca. Cái từ này có thể nói là từ ngữ tuyệt vời nhất mà chàng nghe hai mươi mấy năm nay.
“Lục ca.”
Âm thanh quen thuộc vang vọng bên tai, Ân Lê Đình không nhịn được ngẩng
đầu lên, nhìn thấy bóng hình chưa từng phai đi trong ký ức đang cười
rạng rỡ đứng trước mặt mình. Chàng không kềm được than khẽ, hóa ra cái
gọi là gặp nhau trong mộng cũng không phải việc khó, một bầu Ngọc Hồ
Xuân mà thôi. Nhất thời, chàng để mặc nhớ nhung mấy năm nay, rốt cuộc
không nén được chua xót trong mắt, nước mắt thấm ướt khóe mi, hấp tấp
đứng lên “Tiểu Dao, rốt cuộc muội cũng nghe được lời huynh oán trách,
chịu vào mộng của huynh rồi sao?” Muốn vươn tay chạm vào nàng lại sợ vừa chạm thì ảo ảnh trong mơ trước mắt sẽ biến mất ngay tức khắc, thế nên
đôi tay cầm kiếm xưa giờ luôn vững chắc mà lúc này không biết đặt chỗ
nào, rốt cuộc không nhịn được, vươn tay nhẹ nhàng chậm rãi trượt xuống
theo đường cong khuôn mặt Lộ Dao, lại cách nửa tấc, không dám chạm vào
nàng.
Chỉ thấy người đối diện chớp chớp mắt, cắn môi, giọng hơi nghẹn ngào “Lục ca, không phải đã hứa sẽ không khóc nữa sao…”
Ân Lê Đình vội vàng lau lệ nơi khóe, thì thầm: “Huynh không khóc, không
khóc nữa. Tiểu Dao muội đừng giận, đừng đi, để huynh nhìn muội có được
không?… rốt cuộc muội chịu đi vào giấc mơ của huynh một lần, muội… ở lâu một chút được không?”
Người đối diện nghe chưa hết đã run rẩy,
nói không cho Ân Lê Đình khóc, nước mắt mình lại chảy xuống. Ân Lê Đình
đau nhói lòng, giống hệt dĩ vãng lập tức luống cuống tay chân, bất chấp
tất cả, vội vàng thò tay lau nước mắt cho nàng, nhưng tay mình bị nàng
bắt lấy, áp lên má.
Chàng cảm giác được lòng bàn tay mình nhẹ
nhàng cọ lên má Lộ Dao, cảm giác nơi tay đó, hóa ra lại mềm mại nóng ấm. Hai tay nàng dán lên mu bàn tay chàng, đôi môi hôn từng chút lên lớp
kén rắn chắc trong lòng bàn tay chàng, quấn quýt lưu luyến đến đầu ngón
tay, hơi thở ủ ấm da thịt chàng, chân thật lạ thường. Trái tim Ân Lê
Đình run lên, mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ chớp mắt một cái mộng ảo
liền tan đi. Một cánh tay bất giác vòng qua eo Lộ Dao, muốn dựa sát nàng một chút. Mùi dược thảo thơm mát đã lâu gần trong gang tấc, vùi mặt vào giữa mái tóc xanh, cảm giác mềm mại ấm áp của người trong lòng khiến
chàng không biết nên cảm tạ bầu Ngọc Hồ Xuân vừa rồi hay là cảm tạ trời
xanh, khiến cho giấc mộng ảo này chân thật như thế, khiến chàng cảm thấy nếu đời này cứ tiếp tục mơ như thế cũng rất tốt. Bỗng nhiên, chàng cảm
thấy trong lòng chợt lạnh, lập tức cả kinh, cho rằng người mình ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng phải đi, hoảng hốt vươn tay kéo. Song còn chưa
có động tác thì cảm thấy môi mình chợt nóng lên, đôi môi mềm mại ngọt
ngào nhẹ nhàng dán lên môi mình, triền miên quấn quýt từng li từng phân, dường như an ủi, lại như tìm kiếm, khiến chàng không thể kềm chế, ngay
cả cánh tay ôm quàng lấy eo nàng cũng run lên không kiểm soát được. Tình yêu cất giấu chìm sâu trong đáy lòng mấy năm nay như nước suối nóng rực không kiểm soát được mạnh mẽ tuôn ra, trong e dè cẩn trọng mang theo vô vàn khát vọng và phập phồng, lại gần như thành kính mà hôn nàng. Kháng
cự không lại ý niệm trong lòng, chàng chậm rãi quét qua cánh môi nàng,
thử thăm dò chạm nhẹ đầu lưỡi nóng ấm của nàng, cơ hồ lập tức được nàng
động tình đáp lại. Nhất thời hơi thở hai người giao hòa, răng môi triền
miên nương tựa, Ân Lê Đình càng cảm giác được người trong lòng gần như
hoàn toàn mềm nhũn dựa vào người mình. Thời gian chỉ trong phút chốc mà
dài dằng dặc như năm tháng, chỉ vì tình yêu rung động tâm hồn giữa hai
người, dù là luân hồi mấy kiếp, thủy chung không hề phai nhạt.
Mãi đến khi Ân Lê Đình phát hiện hơi thở người trong lòng rõ ràng không ổn, bấy giờ mới lấy hết quyết tâm và sức lực, tính buông nàng ra. Nhưng còn chưa đợi chàng buông tay liền cảm thấy môi rung lên đau nhói, thì ra là bị nàng nhẹ nhàng cắn một cái. Ân Lê Đình giật mình, cảm giác đau nhói
này rõ rệt như thế, có giống như là mơ đâu? Chàng định thần nhìn người
trước mặt, ra sức dụi mắt, phát hiện người xưa vẫn đứng nơi đó, gò má và cánh môi vì nụ hôn dài miên man vừa rồi mà đỏ ửng, thở hổn hển, còn có
hai cánh tay quấn lấy cổ chàng còn tỏa hơi ấm. Nháy mắt, chàng gần như
hồ đồ, trong lòng lại bất chấp nhiều như thế, chỉ một mực ôm riết lấy
nàng “Tiểu Dao, xin muội đừng đi, ở cùng huynh thêm một lát được không?
Muội muốn huynh làm gì cũng được, chỉ cần muội có thể vào trong mộng của huynh thăm huynh, bên huynh. Huynh chờ bốn năm, ngóng bốn năm rồi, bây
giờ rốt cuộc cũng chờ được rồi…”
Lộ Dao đau xót, nhón chân lên
kề tai chàng thì thầm: “Lục ca, huynh cẩn thận sờ muội lần nữa xem,
huynh xem có phải là mơ không?” Nói rồi kéo tay Ân Lê Đình, áp lên trán
lên búi tóc mình, chậm rãi tuột xuống, mắt mũi, đôi môi, cằm, mắt sáng
môi hồng chân chân thật thật, da thịt ấm áp dán lên tay chàng, nào có
nửa phần không thật?
Ân Lê Đình run rẩy vuốt ve nàng, mặc nàng
kéo tay mình, trái tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực, cả hô hấp cũng
không thể, mãi đến khi Lộ Dao kéo tay chàng vòng lấy eo mình, đôi môi
dán lên vành tai chàng “Lục ca, không phải mơ, không phải mơ thật mà…
muội không phải đến thăm huynh, muội đến tìm huynh, huynh đã hứa đưa
muội đi ăn cá vược Tùng Giang, cá ngão Hưng Khải, cá rô Tô Châu, huynh
còn hứa cùng muội đi khắp thiên hạ hành y tế thế, huynh hứa với muội
nhiều như thế, muội luôn nhớ quay về đòi huynh thực hiện.”
Nàng
chỉ cảm thấy Ân Lê Đình ôm mình không ngừng run rẩy, khom người vùi đầu
vào hõm cổ nàng, nước mắt nóng bỏng từ đó rơi xuống, ướt cổ áo nàng, cứ
như nướng trái tim nàng trên lửa, nghe chàng thì thầm: “Là mơ là thật
huynh đều mặc kệ… Tiểu Dao, xin muội đừng đi, xin muội…”
Tình
yêu thiết tha thậm chí có mấy phần hèn mọn trước số mệnh, Lộ Dao đau
thắt lòng, không cách nào an ủi, chỉ biết vỗ vỗ chàng, giống như bốn năm trước hai người ở trúc cốc, mỗi tối đi ngủ Ân Lê Đình lại vỗ về mình
“Lục ca, muội không đi nữa, thật sự không đi nữa. Từ nay về sau cùng
trời cuối đất cũng không để lại huynh một mình nữa, được không?”
Một chữ “được”, Ân Lê Đình cũng đã nói với Lộ Dao vô số lần, dịu dàng có,
buồn cười có, hết cách có, trịnh trọng có, kiểu gì cũng từng có rồi.
Nhưng lần này là lần mà đời chàng chờ đợi mong ngóng lâu nhất.
Nơi năm xưa tình cờ gặp gỡ lần đầu, hai người cứ lặng lẽ ôm ấp, nhỏ nhẻ thì thầm như thế. Năm tháng trôi qua, không phải không lưu dấu vết, tình
duyên tụ tán, cũng nhìn ra được dấu tích.
Hồi lâu, Lộ Dao khẽ
ngước mắt lên, đang định nhìn Ân Lê Đình bỗng phát hiện đối diện cửa
sảnh đường có mấy người khách đứng há hốc miệng nhìn nàng và Ân Lê Đình, không biết nên vào hay ra. Chưởng quầy và tiểu nhị đang thử khuyên
khách ra ngoài, khổ nỗi không làm gì được người bu đến xem náo nhiệt
càng lúc càng đông. Vọng Giang lâu vốn là sản nghiệp của Thu Linh trang, lần này trước sau mấy vị chủ quản căn dặn, tuyệt đối không được quấy
rầy đại tiểu thư, cô gia và người Võ Đang. Vì thế trán họ thiếu điều đổ
mồ hôi.
Lộ Dao chớp chớp mắt, kề sát tai Ân Lê Đình: “Lục ca, về phòng được không? Muội đi ngoài đường cả nửa đêm, vừa lạnh vừa mệt.”
Lúc này Ân Lê Đình quay lưng ra cửa chính, không hề nhìn thấy người xem náo nhiệt ngoài cửa, nghe Lộ Dao nói lạnh, mệt, vội vàng gật đầu, lại không muốn rời nhau một chút, sợ tất cả bỗng dưng biến mất, bèn ôm Lộ Dao, bế ngang nàng lên ôm trong lòng, quay về phòng. Cẩn thận đặt nàng lên
giường, cởi giày cho nàng, kéo chăn đắp cho nàng kín mít, lại cứ nhìn
nàng đăm đăm như muốn nhìn cho đủ bù lại mấy năm qua.
Lộ Dao vỗ vỗ vị trí bên cạnh “Lục ca, lên đây với muội đi.”
Ân Lê Đình gật đầu, cởi giày ngồi xuống, để Lộ Dao dựa vào lòng. Bốn năm
trước trong trúc cốc, chàng cũng luôn thế này, cùng nàng dựa vào đầu
giường, nghe nàng nói chuyện. Nhưng lúc đó nàng bị hàn độc quấn thân
chẳng sống được lâu, tựa vào nhau tuy ấm nhưng trong lòng chàng đau đớn
khổ sở không nói nên lời. Còn lúc này, ấm áp vui sướng lạ thường, dường
như trong trời đất chẳng còn chuyện gì chàng cần để tâm nữa.
Người đứng ở cửa Vọng Giang lâu rốt cuộc cũng tản đi, trên hành lang tầng
hai, ở lan can đối diện có hai người đứng, Du Liên Châu và Trương Thúy
Sơn. Hai người đều nhìn cửa phòng Ân Lê Đình, vẻ mặt mỗi người một kiểu. Trương Thúy Sơn đối với chuyện hôm qua nghi ngờ không chắc, ngoảnh đầu
nới với Du Liên Châu: “Nhị ca, lục… lục đệ muội này có phải…? Nếu lại là giả, không phải lục đệ lại đau lòng không duyên không cớ?”
Du
Liên Châu yên lặng nửa ngày, đáp: “Là thật hay giả, cuối cùng lục đệ là
người rõ ràng nhất. Nếu đệ ấy nhận cô nương này là đệ muội, vậy thì đúng rồi. Huống hồ, cho dù không phải thật, bốn năm nay… ôi, nếu có thể
khiến lục đệ không đau lòng, bất luận ra sao, chẳng lẽ sư huynh đệ chúng ta không gánh thay đệ ấy được ư?”
Trương Thúy Sơn nghe xong,
nghĩ đến những chuyện liên quan Lộ Dao mà Du Liên Châu kể, gật đầu nặng
nề “Nhị ca nói đúng, thật giả ra sao tùy cả vào lục đệ, bất luận đệ ấy
nói gì, Võ Đang đều đảm đương được.”
Du Liên Châu quay lưng định đi về phòng, nói với chàng: “Hôm nay lục đệ không đi được rồi, ngũ đệ
muội cũng cần nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta ở khách điếm này thêm một
ngày đi.”
Trương Thúy Sơn vâng dạ, quay lưng đi xuống dưới lầu,
nói với tiểu nhị tiếp tục ở thêm một ngày, lại dặn hắn một hai canh giờ
nữa chuẩn bị đồ ăn đưa lên phòng Ân Lê Đình.