Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 109

Ân Lê Đình và Lộ Dao từ tiền điện đi ra, thong dong chậm rãi đi ra đằng sau. Gió đêm hơi lạnh, mùi cỏ xanh và đất bùn thấm đẫm trong không khí, như hương rượu say lòng người. Nhất thời hai người đều chìm đắm trong không khí yên tĩnh ngà say này, ai cũng không muốn về sớm, thế là nắm tay nhau chậm rãi tản bộ nhàn nhã chung quanh đình Long Trì không có mục đích. Cả hai cùng nhớ đến Trung thu năm đó trong đình Long Trì, bất chợt cười lên thành tiếng, ánh mắt giao hòa, tâm ý tương thông, đều cười mà không nói.

Mãi đến khi trăng lên giữa trời, sương đêm chớm lên, chung quanh bắt đầu lạnh dần. Xuân hàn lành lạnh, trên núi càng hơn thế. Ân Lê Đình mới nói: “Tiểu Dao, hay là quay về? Đừng để cảm lạnh.”

Lộ Dao cũng cảm thấy hơi lạnh, gật đầu. Ân Lê Đình khoác áo choàng của mình cho nàng, ôm lấy nàng đi về chỗ ở.

Viện tử của Ân Lê Đình nàng biết, lúc trước ở Võ Đang cũng đi qua không ít lần. Lúc đó phòng chàng khá sạch sẽ đơn giản, rèm trướng màu nhã, trừ vật dụng cần thiết ra không còn gì nữa, chỉ có trường kiếm thường dùng treo trên tường, giá sách bên cạnh để ít sách vở, phần lớn là sách vở chiêu thức tâm pháp võ học. Trong viện trừ mấy cội tùng, trúc xanh trước cửa sổ ra không có gì nữa. Chẳng như phòng nàng, sách vở, dược thảo, dụng cụ, điểm tâm nhiều không chỗ bỏ, ngay cả trong viện cũng chất đầy giá thuốc và công cụ, còn thêm một con A Nhiên nhảy lên nhảy xuống, bên trong có Mai Hàn Hề bám theo nàng, còn có chàng thích đi vòng vòng ngoài viện nàng ở nữa. Lúc đó nàng còn cười chàng, nói phòng ở như người, người hay thẹn thùng giống cô nương thì phòng ốc cũng sạch sẽ giống như cô nương vậy. Lúc đó đương nhiên Ân Lê Đình đỏ mặt, Mạc Thanh Cốc ở bên vô tâm xen vào một câu: “Vậy chỗ Lộ tỷ tỷ…” Nói chưa xong lập tức ngoan ngoãn im miệng, miễn cho rước họa vào thân.

Bây giờ vào phòng, nàng bỗng ngây người. Vì nơi này vẫn là chỗ ngày xưa nhưng hình dạng lại thay đổi rất nhiều. Chính giữa sảnh đặt một cái bàn tròn tinh xảo, cạnh tường đặt mấy cái ghế mềm giống hệt như ở Thu Linh trang. Gian bên trái thu dọn làm thành thư phòng, bàn viết rất rộng, tủ sách bên trái đặt lác đác vài cuốn sách võ học của chàng, bên phải lại xếp chồng chồng bản thảo y thư của nàng, mé cửa sổ còn đặt bàn thấp và giường mềm, nàng thích nhất là lúc không có việc gì nửa nằm trên giường mềm dưới cửa sổ cầm một quyển sách tiêu khiển, ngâm chung trà, cầm một dĩa điểm tâm vừa miệng, thư thái phơi nắng.

Gian phòng bên phải lại trướng rũ nửa chừng, đặt giường ngủ tủ áo, chỉ nhiều hơn ban đầu một bàn trang điểm. Bàn thấp gương dài chạm trổ đám mây, khá là thanh nhã.

Có phần kinh ngạc nhìn gian phòng khá giống chỗ ở của mình ở Thu Linh trang, Lộ Dao quay đầu xem Ân Lê Đình, nghe chàng nói nhỏ: “Đồ đạc đa số do Thu Nhiên huynh đưa tới. Lúc đó huynh cảm thấy hẳn là muội thích nên kêu người bố trí giống như ở Thu Linh trang. Nghĩ nếu có ngày muội có thể trở về nhìn huynh, thấy căn phòng này cũng sẽ ở lâu một chút.”

Lộ Dao nhói lòng. Cần bao nhiêu tình ý mới có thể khiến chàng dựng nên cái ước mơ hi vọng có lẽ vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực? Nàng chợt động đậy, đối mặt với Ân Lê Đình, hai tay ôm lấy Ân Lê Đình, cười nói: “Ngược lại có một điểm không giống lắm.”

Ân Lê Đình ngơ ngẩn, vô thức hỏi: “Chỗ nào?”

Lộ Dao cười vui vẻ, nhón chân kề tai chàng: “Hồi xưa bất luận là phòng huynh hay phòng muội, không có phòng nào trang trí đỏ rực thế này đúng không?”

Thì ra lúc này trong phòng, gần như bốn phía treo đầy rèm gấm đỏ rực, giường nằm cũng toàn lụa đỏ tơ hồng, trong phòng nến đỏ vươn cao, ngay cả giá thuốc và mấy cội tùng khóm trúc bên ngoài cũng được thắt dây hồng.

Vành tai Ân Lê Đình cảm thụ được hơi thở nóng bỏng thơm tho của nàng gần trong gang tấc, lướt qua tóc mai hơi nhột lại có cảm giác dịu dàng rung động lòng người. Vì thế, không ngoài dự đoán của Lộ Dao, màu má Ân Lê Đình lại cùng màu với lụa đỏ tơ hồng kia.

“Cái này… cái này là… đại tẩu nói, nói với huynh chúng ta ly biệt đã lâu, đến giờ mới… mới tính… là…” Ân Lê Đình nhìn sóng mắt long lanh của Lộ Dao, cảm giác nàng áp sát mình, nhất thời nói năng không trôi chảy nữa.

Lộ Dao ừ hử một tiếng, nhướng mày nhắc nhở chàng: “Vợ chồng mới cưới?”

Ân Lê Đình khụ một tiếng, gật đầu, bỗng phát hiện Lộ Dao nhón chân càng cao, hai tay lần từ eo chàng lên, cuốn lấy cổ chàng, hai má ửng hồng, ánh mắt ngược lại càng sáng, ý cười càng sâu, chóp mũi cũng sắp đụng vào chàng, hơi thở thơm ngát.

“… Tiểu Dao… muội…” Ân Lê Đình không khỏi say sưa.

Lộ Dao nhướng mày, thì thầm cười khẽ: “Vợ chồng mới cưới sao…” Kế đó môi in lên cánh môi Ân Lê Đình, tinh nghịch liếm mút cắn nhẹ. Gần như trong nhát mắt Ân Lê Đình hoàn toàn chìm đắm trong đó, đôi môi dịu dàng triền miên hôn nàng, cảm nhận nàng liếm nhẹ lên môi răng chàng, lại tìm tòi giữa đôi môi nóng bỏng của chàng, lưu luyến không rời. Chàng ôm trọn thân hình dựa sát vào của nàng, động tình cùng môi lưỡi nàng dây dưa vuốt ve, hai người gần như muốn chìm đắm trong đêm xuân ngà say này.

Ngay lúc ấy, bỗng nghe hai tiếng cốc cốc, có người gõ cửa phòng. Hai người đều giật mình, sợ có người đẩy cửa vào phòng, vội vàng buông nhau ra, thụt lùi một bước. Ân Lê Đình thì ổn, Lộ Dao đã hết hơi, chân nhũn ra suýt thì ngã, may mà Ân Lê Đình thò người ôm lại, song vẫn thở hổn hển không dứt. Ân Lê Đình bế ngang nàng lên đặt vào ghế mềm bên canh, mình thì vận khí đè sắc hồng trên má xuống, bấy giờ mới ra mở cửa. Nhìn rồi không khỏi ngẩn ngơ, ngoài cửa trống trơn chẳng có bóng người. Lộ Dao cũng nhìn ra, ngoài cửa trừ ánh trăng và bóng đêm ra không một bóng người, không khỏi kỳ quái. May mà ánh mắt Ân Lê Đình rất tinh, quét mắt một vòng trong viện, quả nhiên thấy A Nhiên đang ngồi chồm hổm trên đầu tường, nhìn sang bên này. “A Nhiên?” Ân Lê Đình hết chỗ nói.

Lộ Dao vừa nghe là A Nhiên, càng lấy làm lạ sán tới nhìn, ai ngờ mới thò đầu ra thì thấy một cái bóng đen to cỡ quả táo đập vào mặt. Ân Lê Đình giơ tay chặn, bắt được vật đó, nương ánh trăng nhìn, hóa ra là một cái hạt hạch đào, chắc là đồ ăn nó mò từ chỗ nào đó ra. Nhìn lại trước cửa, quả nhiên có mấy cái hạt hạch đào, hẳn là vừa rồi nó ném hạt hạch đào vào cánh cửa. Lộ Dao nhìn hạt hạch đào dưới đất, thoáng cái cũng hiểu được, kế đó cau mày: “A Nhiên mắc thêm cái tật xấu này từ khi nào vậy?”

Ân Lê Đình cười lắc đầu: “Năm ngoái, Thanh Thư bắt đầu học thủ pháp ném ám khí, bị tiểu gia hỏa này ở bên xem mấy tháng, chắc là nó nhìn nhiều nên học được chiêu này.”

Lộ Dao không nhịn được ôm trán, than: “Chẳng lẽ cái này gọi là vật giống chủ nhân hay sao? Cái tốt không học, cái trò này lại học thiệt nhanh…”

Dường như A Nhiên nghe hiểu được Lộ Dao không nói tốt gì về mình, thế mà dám làm mặt quỷ với hai người, tiếp đó ré lên hai tiếng nhảy xuống đầu tường, chẳng biết chạy đi đâu chơi nữa.

Ân Lê Đình sợ Lộ Dao lạnh, lật đật đóng cửa, vừa quay người liền phát hiện Lộ Dao đang cười nhìn chàng, hai tay đã bám lên eo mình, má vẫn đỏ rực, mà đôi môi do vừa rồi càng ửng hồng ướt át, tim bất chợt đập lỡ một nhịp. Mặt Lộ Dao áp lên người chàng, cảm thụ rõ ràng nhịp tim chàng, cười càng thêm đắc ý. Cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ chàng dường như chơi rất vui, thò vào trong cổ áo chàng, phác họa đường cong bả vai. Ân Lê Đình thở hổn hển lại không nỡ đè lại, mặc nàng đùa nghịch, mình thì ôm nàng, không kềm lòng được vuốt ve, hôn lên mái tóc dài của nàng.

Nhưng chưa được một lát, ngoài cửa lại có tiếng gõ cốc cốc.

Hai người gần như không khống chế được, đều vùi mặt vào hõm cổ đối phương hồi lâu mới thở ra được.

Lộ Dao có phần bực bội: “A Nhiên!… mấy năm không gặp, mày thiếu trừng trị quá rồi đó!”

Ân Lê Đình dán lên vành tai nàng thì thầm: “Không phải A Nhiên… là đệ tử Võ Đang.”

Lần này đến phiên Lộ Dao ngẩn ngơ. Còn chưa phản ứng lại thì đã bị Ân Lê Đình ôm trở về ghế mềm lần nữa, lấy một tấm áo khoác đắp cho nàng, bấy giờ mới đi mở cửa. Lần này chàng nói không sai, ngoài cửa đứng bốn đệ tử Võ Đang đời thứ ba. Người dẫn đầu chính là đệ tử của Trương Tùng Khê, y hành lễ với Ân Lê Đình: “Lục sư thúc, sư phụ sai chúng con đem đồ tắm rửa tới cho người. Nói người đi đường cả một ngày, chắc là cần tắm rửa xử lý một bận.”

Y không nói, Ân Lê Đình cũng nhận ra được. Bốn người khiêng một cái thùng tắm khá lớn, bên trong nước nóng bốc hơi nghi ngút, còn để làm gì nữa? Chàng biết Lộ Dao mỗi ngày đều phải tắm rửa, thế là nhường đường cho bốn người khiêng đồ vào phòng. Bốn người đặt đồ xong, hành lễ với Lộ Dao liền ra khỏi viện. Lộ Dao nhìn thùng tắm bốc hơi nghi ngút, cùng Ân Lê Đình đã quay về phòng đóng cửa cẩn thận, bỗng nhiên nhảy phóc đến trước mặt, ôm lấy cánh tay chàng cười nói: “Lục ca, bỗng dưng muội nhớ hồi đó có nói với huynh một câu.”

Ân Lê Đình không biết sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này bèn hỏi: “Câu gì?”

Lộ Dao vô tội chớp mắt, đáp: “Lúc đó ở trúc cốc, muội nói với huynh, tắm nước lạnh rốt cuộc không thoải mái bằng tắm nước nóng, đúng không?”

Câu này đúng là do Lộ Dao nói, chỉ là lúc đó thân thể nàng không khỏe, Ân Lê Đình sợ tăng thêm gánh nặng cho nàng. Mà bây giờ, sóng mắt Lộ Dao long lanh mặt mày xinh xắn nhìn chàng, tim chàng đập mạnh, vành tai càng đỏ. Song vẫn ôm eo Lộ Dao, hơi cúi đầu, hôn lên trán nàng, nói thật khẽ: “Đúng.”

Còn chưa đợi Lộ Dao mở miệng, ngoài cửa lại có người gõ. Lần này Lộ Dao trợn tròn mắt, bực mình. Chỉ nghe tiếng người ngoài cửa: “Lục sư thúc, con là Hằng Hư, sư phụ sai con nói với người, hình như ngũ sư thúc tìm người có việc.”

Ân Lê Đình vội vàng ừ rồi nhìn Lộ Dao. Lộ Dao cũng không kềm được mà bật cười: “Được rồi, lục ca huynh đi đi, muội chờ huynh được mà.”

Ân Lê Đình lại lắc đầu: “Lát nữa nước lạnh mất, muội sẽ không dễ chịu. Muội tắm trước đi. Huynh đi xem thế nào rồi về.”

Lộ Dao buồn cười gật đầu, nhìn chàng chỉnh lại vạt áo cho mình rồi mới ra cửa.
Bình Luận (0)
Comment