Chủ quản Thu Linh trang phân hiệu
Hàng Châu, Tiền Úc sớm đã phái người tiếp ứng dọc đường, hai người còn
chưa vào thành, trong phân hiệu đã chuẩn bị sẵn nước nóng đồ ăn đầy đủ.
Tiền Úc này cũng là nhân vật khôn khéo, số lần gặp qua Lộ Dao không
nhiều lắm nhưng từ sớm đã biết đến Lộ Dao từ trong miệng đồng liêu bên
Kim Lăng, biết nàng tất nhiên không muốn chậm trễ thương thế bệnh nhân,
vì thế dược phẩm dụng cụ chuẩn bị đầy đủ không thiếu thứ gì, chỉ chờ một tiếng của Lộ Dao.
Lộ Dao ăn cơm quấy quá xong liền dặn người sắc thuốc theo đơn, chuẩn bị kim châm, bản thân tắm rửa thay đồ sạch xong
đi thẳng vào phòng Phạm Dao nằm. Chờ một lát chính là ba canh giờ liền.
Lúc này Ân Lê Đình ngồi bên hành lang ngoài phòng Phạm Dao, nhìn sắc trời,
đã là giờ tuất rồi nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh. Gió đêm hơi lạnh, mặt trời vừa lặn, Ân Lê Đình đứng dựa vào trụ hành lang, nghe
tiếng thì thầm loáng thoáng của Lộ Dao và hai đại phu khác trong phòng,
nhất thời cảm thấy bình tĩnh an tâm khôn tả. Mấy ngày nay hai người sớm
sớm chiều chiều bên nhau, dần dần chàng phát hiện thật ra Lộ Dao không
hẳn là cô nương mà chàng biết trên núi Võ Đang. Rất nhiều khi chàng cảm
thấy, nếu hai người cứ vậy mà đồng hành mãi, cả đời được thì tốt quá.
Bỗng dưng sực nhớ tới lời Tịnh Bi phương trượng đề cập đến kiếp nạn của
Lộ Dao khi qua Phù Điền Thiếu Lâm, cùng với đám người không rõ nguyên
nhân ba phen bốn bận đuổi giết nàng, âu lo lại nặng nề dâng lên.
Ngay lúc ấy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ chủ viện mé tây bắc truyền
tới, loáng thoáng xen lẫn tiếng mắng chửi, tiếng bước chân. Không biết
xảy ra chuyện gì, Ân Lê Đình cảm thấy chỗ này đã là phân hiệu của Thu
Linh trang, chuyện nội bộ của người ta chắc là không tiện tiết lộ, mình
không nên xen vào thì hơn. Song chưa tới một khắc, chàng lại nghe thấy
trong tiếng ồn ào hỗn loạn còn lẫn cả tiếng đao kiếm va chạm. Ân Lê Đình thoáng chùng lòng, nắm chắc trường kiếm trong tay, nghĩ bụng Thu Linh
trang nằm trong giới thương nhân, có tranh chaaos cũng không nên có
tiếng đao kiếm mới phải, chẳng lẽ đám người đuổi giết Lộ Dao dám trực
tiếp xông vào cửa? Đang định đến sảnh trước xem rốt cuộc có chuyện gì,
đột nhiên lại nghe tiếng bước chân hỗn loạn, có người xông thẳng tới bên này, trong đó có một giọng nói nghe khá quen tai: “Sư tỷ, bên này canh
phòng nghiêm ngặt nhất, tặc tử Ma giáo kia chắc chắn đang trốn trong
viện này.”
Âm thanh này khiến Ân Lê Đình giật mình nhíu mày. Nháy
mắt, âm thanh kia đã tiến vào trong viện Ân Lê Đình ở, đằng sau có mười
mấy hộ viện bám theo. Người đến và Ân Lê Đình thấy mặt, đôi bên đều ngẩn ra.
“Ân lục hiệp?” Chủ nhân của giọng nói vừa rồi kinh ngạc hỏi.
Ba người trước mặt Ân Lê Đình là đệ tử phái Nga Mi. Một ni cô hơn ba mươi
tuổi dẫn theo hai nữ đệ tử trẻ tuổi. Ba người đều quen biết với Ân Lê
Đình. Ni cô kia pháp danh Tĩnh Huyền, là đệ tử nhập thất [51]đắc ý của
chưởng môn Nga Mi Diệt Tuyệt. Hai người còn lại, người lớn tuổi hơn một
chút là Đinh Mẫn Quân, nhỏ hơn là Bối Cẩm Nghi. Trong ba người, Đinh Mẫn Quân và Bối Cẩm Nghi đều quen biết Ân Lê Đình, người vừa lên tiếng là
Bối Cẩm Nghi.
Ân Lê Đình vốn tưởng người đến muốn đuổi giết Lộ
Dao, không ngờ lại là đệ tử phái Nga Mi. Võ Đang, Nga Mi xưa nay giao
hảo, tất nhiên chàng không thể thất lễ, ôm quyền nói: “Tĩnh Huyền sư tỷ, Đinh sư muội, Bối sư muội.”
Ba người hùng hổ đi vào, giờ nhìn
thấy Võ Đang Ân Lê Đình ở trong viện, lễ độ chào hỏi, vì thế dằn tính
nóng xuống, người nào cũng hoàn lễ. Mười mấy hộ viện cùng mấy quản sự
phân hiệu Hàng Châu theo sau ba người thấy bọn họ lễ tới lễ lui đều kinh ngạc không thôi, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Đinh Mẫn Quân lên tiếng trước tiên: “Có phải Ân lục hiệp cũng nhận được tin tức, đến đây tru sát tặc tử Ma giáo không?”
Ân Lê Đình nghe xong lòng lập tức chùng xuống. Chàng biết Phạm Dao là
Quang Minh hữu sứ, nhân sĩ giang hồ chính phái đều muốn giết chết. Thực
ra, lúc chàng biết thân phận Phạm Dao, trong lòng cũng từng do dự một
thoáng, không biết có nên cứu y hay không. Nhưng nhìn Lộ Dao dốc sức cứu chữa, nhớ tới lúc ở Võ Đang và Tuyền Châu, Lộ Dao cùng những đại phu
khác hành y cứu người chưa từng hỏi lai lịch bối cảnh của đối phương, vì thế dần dần chàng cũng bị ảnh hưởng, cũng cảm thấy bất luận đối phương
là Ma giáo cũng được, chính phái cũng thế, một khi mắc bệnh thì mạng
người lớn nhất, còn lại hết thảy ân oán thù hận đều không phải lúc so
đo. Chàng hiểu cách làm người của Lộ Dao, hơn một năm nay sớm chiều bên
nhau, tất nhiên hiểu rõ đạo lý nàng tôn thờ này, nhưng đạo lý đó sợ rằng ba đệ tử Nga Mi trước mắt khó mà tiếp thụ. Bị Đinh Mẫn Quân hỏi thế,
chàng thoáng chần chừ, lắc đầu đáp: “Ân mỗ không đến đây vì việc đó.”
Ba người phái Nga Mi lúc mới thấy Ân Lê Đình trong bụng đều mừng thầm, cứ
nghĩ chàng cũng nhận được tin mới tới. Được Võ Đang Ân lục hiệp giúp đỡ, sự tình thành công quá nửa, lại không ngờ chàng thề thốt phủ nhận.
Ân Lê Đình không chờ ba người nói chuyện đã hỏi: “Làm sao ba vị biết nơi này có người của Ma giáo?”
Tĩnh Huyền đáp: “Không giấu gì Ân lục hiệp, mấy ngày trước ba sư tỷ muội ta
đến Hàng Châu, vô tình chặn được phi cáp truyền thư của Ma giáo, trên đó viết yêu nhân kia bị kẻ thù đánh trọng thương, trốn trong khách sạn Vân Lai, yêu cầu đồng bọn tới tiếp ứng. Sư tỷ muội chúng ta quyết định thừa dịp y thụ thương mà truy sát, đuổi đến khách sạn Vân Lai mới phát hiện
người không còn ở đó, hơn nữa hướng đi cực kỳ bí ẩn. Chúng ta tìm khắp
Hàng Châu một ngày mới biết có mấy đại phu có tiếng đều bị mời đến đây
nên tới thăm dò. Không ngờ đám người này tìm mọi cách ngăn cản, chắc
chắn yêu nhân kia ở đây không sai.”
Ân Lê Đình nghe xong chân mày càng chau chặt. Phạm Dao thả bồ câu truyền tin? Y và Lộ Dao là bằng
hữu, có thể tìm đến khách sạn hiển nhiên là biết Lộ Dao đang ở đó, hơn
nữa biết rõ y thuật Lộ Dao, cớ gì bỏ gần cầu xa đi tìm người cứu mạng?
“Ân lục hiệp ở chỗ này vừa vặn. Chúng ta còn đang lo qua nhiều ngày như
thế, nếu thương thế yêu nhân Ma giáo kia khá lên, ba người chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của y. Bây giờ Ân lục hiệp ở đây thì không cần phải
lo lắng nữa rồi.” Đinh Mẫn Quân vừa nói vừa nhấc kiếm lên định tiến vào
phòng chính Lộ Dao đang ở “Hôm nay yêu nhân kia gặp phải hai phái Võ
Đang, Nga Mi, chính là ngày chết của y.” Mười mấy hộ viện bám theo sau
ba người phái Nga Mi tuy quá nửa bị thương nhưng trong tình thế này đều
muốn xông lên ngăn cản.
Ân Lê Đình thấy vậy bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Đinh Mẫn Quân: “Đinh sư muội chậm đã.”
Ba người Nga Mi vốn không xem mấy hộ viện này vào đâu nhưng Ân Lê Đình cản trở làm cả ba ngẩn ra “Ân lục hiệp?”
Ân Lê Đình nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sư thái, hai vị sư muội, các vị không thể đi vào.”
Câu này vừa nói ra, cả ba đều không hiểu: “Sao chứ? Ân lục hiệp?” Tĩnh Huyền mở miệng hỏi.
Bối Cẩm Nghi thận trọng, thấy Ân Lê Đình có vẻ lúng túng liền đoán sự việc
không đơn giản như thế, liếc một đám hộ viện sau lưng, lại nhìn Ân Lê
Đình, khẽ hỏi “Có phải yêu nhân Ma giáo kia không ở bên trong?”
Thật tình Ân Lê Đình không biết nói dối, đành lắc đầu: “Không phải thế. Người bị thương bên trong, đúng là người của Ma giáo.”
“Vậy sao Ân lục hiệp còn cố ngăn cản?” Đinh Mẫn Quân kinh ngạc kêu lên “Tặc
tử Ma giáo, người người đều có thể giết!” Nói rồi muốn vượt qua Ân Lê
Đình, giơ kiếm muốn chém vào cửa.
Thân hình Ân Lê Đình khẽ động,
lần nữa cản lại Đinh Mẫn Quân, kiếm không ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng điểm lên cổ tay Đinh Mẫn Quân. Công lực Đinh Mẫn Quân nào phải đối thủ của Ân Lê Đình, trường kiếm thiếu chút tuột khỏi tay. Đợi đứng vững lại, nàng ta
giận dữ nhìn Ân Lê Đình: “Ân lục hiệp làm thế này là sao? Chẳng lẽ còn
muốn bảo vệ yêu nhân Ma giáo kia?”
Bởi vì năm xưa lúc Trương Tam
Phong còn bé, tổ sư Nga Mi Quách Tương từng chiếu cố ông, thế nên trước
sau Võ Đang luôn giữ mấy phần tình hương hỏa, đệ tử hai phái qua lại
cũng khá thân thiết. Đệ tử Võ Đang xưa nay không ra tay với đệ tử Nga
Mi. Lần này Ân Lê Đình không rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng thấy Đinh Mẫn
Quân muốn xông vào y thất của Lộ Dao, chàng không thể không ngăn cản.
Thấy Đinh Mẫn Quân tức giận, Tĩnh Huyền Bối Cẩm Nghi đều khó hiểu, Ân Lê Đình nói: “Tại hạ không hề muốn che chở người này. Chỉ vì người đó bây
giờ bị trọng thương, hiện giờ trong phòng đại phu đang bận chữa trị.”
Đinh Mẫn Quân nghe xong càng sốt ruột: “Vậy không phải càng đúng lúc sao?
Chúng ta còn lo nếu y lành vết thương rồi chúng ta không phải đối thủ
của y. Bây giờ y đang bị trọng thương thoi thóp, chẳng phải đúng là cơ
hội tốt để trừ khử ư?”
Ân Lê Đình nghe Đinh Mẫn Quân nói, trong
lòng không vui, nghiêm nghị: “Đinh sư muội, chúng ta là người trong
giang hồ, không thể ỷ mạnh hiếp yếu. Bây giờ người này trọng thương,
chúng ta thừa cơ lấy mạng y tức là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nếu Đinh sư muội muốn lấy mạng y, sao không chờ thương thế y lành rồi,
ước định thời gian lại tiến hành tỷ thí một phen. Đến chừng đó nếu Đinh
sư muội thắng, có thể quang minh chính đại giết y, cũng là đương nhiên.”
Lần này Nga Mi tới đây, vốn dĩ sau khi bắt được bồ câu đưa thư, Đinh Mẫn
Quân cực lực chủ trương tiến lên, nhân cơ hội kẻ kia bị thương mà trừ
bỏ. Sư phụ Đinh Mẫn Quân, Diệt Tuyệt sư thái chưa từng khoan dung với
người của Ma giáo, trước nay luôn chủ trương đuổi tận giết tuyệt. Hành
động này của Đinh Mẫn Quân ôm mấy phần lấy lòng Diệt Tuyệt. Nàng ta xem
xét giọng điệu trong thư, địa vị người này trong Ma giáo hình như không
thấp liền cảm thấy đây là cơ hội hiếm có. Lời Ân Lê Đình lại vô tình
chọc đúng chỗ đau của nàng ta: nếu chờ người kia khôi phục công lực,
nàng ta tuyệt đối không phải đối thủ. Thành thử cực kỳ giận dữ.
Trong lòng Ân Lê Đình lại có tính toán khác. Trên đường đi Hoàng Sơn, Lộ Dao
từng kể cho chàng nghe quá trình nàng và Phạm Dao quen biết, còn đề cập
tới việc Phạm Dao tự hủy mặt mũi, chỉ vì tiềm phục trong phủ Nhữ Dương
vương là vì thám thính động tĩnh của Thành Côn; nhưng sau này ẩn nấp lâu ngày, còn âm thầm nghe ngóng quân tình Nguyên triều, cung cấp cho nghĩa quân phản Nguyên của giáo đồ Minh giáo. Ân Lê Đình nghe xong cực kỳ bội phục hành động nhẫn nhục của Phạm Dao, lập tức tiêu tan khúc mắc tồn
đọng vì đối phương xuất thân Ma giáo. Một phương diện khác, Lộ Dao đã bị đuổi giết mấy bận không rõ nguyên nhân rồi, chàng thật sự không muốn để nàng kết thù với phái Nga Mi vì Phạm Dao. Vì thế trước mặt ba người,
một là không đề cập tới Lộ Dao, hai là nếu vết thương Phạm Dao lành,
luận võ công bản thân chàng cũng không bằng được, ba người này càng
không phải đối thủ, không sợ sau này bọn họ đi kiếm chuyện với Phạm Dao.
“Chúng ta là người trong chính đạo, nói quang minh chính đại, giang hồ hiệp
nghĩa với yêu nhân Ma giáo làm gì? Gặp tên nào giết tên đó mới đúng! Nếu Ân lục hiệp không muốn ra tay thì đứng sang một bên là được! Phái Nga
Mi ta không sợ Ma giáo chúng đâu!” Đinh Mẫn Quân giận dữ, nói chuyện khá vô lễ.
“Đinh sư muội, không được vô lễ với Ân lục hiệp.” Tĩnh Huyền quát lên.
“Sư tỷ…” Tính Bối Cẩm Nghi ôn hòa, vội vàng khuyên can.
Ân Lê Đình nghe Đinh Mẫn Quân nói, không nhịn được lên tiếng: “Gia sư từng dạy sư huynh đệ chúng ta, nói đạo hiệp nghĩa không phân biệt người nào, từ lão phụ tám mươi đến trẻ nhỏ tóc trái đào hay là khất cái bên đường
đều như nhau cả. Người này tuy là Ma giáo nhưng y cũng làm chuyện hiệp
nghĩa. Bây giờ y bị thương, cho dù chúng ta không cứu y cũng không nên
thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Nếu bây giờ lấy mạng y thì có khác gì những
kẻ vô sỉ tiểu nhân trên giang hồ kia?”
Đinh Mẫn Quân vừa xấu hổ
vừa giận dữ, keng một tiếng rung trường kiếm, ngay lúc ấy Tĩnh Huyền gằn giọng: “Đinh sư muội, dừng tay!” Nói rồi dấn lên một bước đè trường
kiếm trong tay Đinh Mẫn Quân xuống. Tĩnh Huyền là đại đệ tử số một của
Diệt Tuyệt, luận uy danh và và võ công trong phái Nga Mi cực cao, Đinh
Mẫn Quân nghe bà ta quát, không dám lỗ mãng nữa.
Tĩnh Huyền thấy
Ân Lê Đình trầm tĩnh đứng sừng sững trước cửa phòng, vẻ mặt nghiêm nghị, tuy giận Đinh Mẫn Quân vô lễ nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát tác. Trước
đây bà ta giao tế với Ân Lê Đình mấy lần, trong ấn tượng thì chàng không hề nhiều lời, tính tình cực kỳ hiền hòa, hôm nay lần đầu tiên thấy
chàng kiên trì như thế. Hiện giờ trên giang hồ, luận danh vọng thanh
thế, tuy Võ Đang yếu hơn Thiếu Lâm nhưng lại cao hơn Nga Mi rất nhiều,
nhất là Võ Đang thất hiệp. Mấy năm nay tuy Du Đại Nham tàn phế, Trương
Thúy Sơn mất tích nhưng thanh danh lại như mặt trời ban trưa, còn hơn
trước kia. Huống chi thời gian trước nghe được tin đồn, nói Trương chân
nhân tìm được thần y chữa trị cho Du Đại Nham, tay chân bị gãy đã lành,
ngày tái xuất giang hồ không còn bao xa nữa. Võ Đang Nga Mi xưa nay giao hỏa, nghĩ như thế, Tĩnh Huyền thật không muốn vì một chuyện vốn ngoài
dự định này mà tổn hại giao tình giữa Nga Mi và Võ Đang. “Đinh sư muội
nói năng thiếu thận trọng, mong Ân lục hiệp đừng trách.”
Ân Lê Đình lắc đầu: “Sư thái khách sáo, tại hạ không dám.”
Tĩnh Huyền lại hỏi: “Ân lục hiệp ở đây, có phải là ý tứ của Tống đại hiệp quý phái?”
Bối Cẩm Nghi nãy giờ vẫn không lên tiếng bây giờ tiến lên, nhẹ nhàng kéo
ống tay áo Tĩnh Huyền, nói: “Sư tỷ, vốn sư phụ lệnh chúng ta đi làm
chuyện khác, bây giờ đã trễ mấy ngày rồi. Vả lại Ân lục hiệp đã kiên trì như thế, tất có đạo lý của huynh ấy. Tiểu muội cũng cảm thấy bỏ đá
xuống giếng không phải là hành vi của người chính đạo chúng ta. Đã như
vậy, chúng ta vẫn nên đi làm chuyện sư phụ giao phó trước đi? Hơn nữa
mấy ngày nay tinh thần muội cứ bất an mãi, Hiểu Phù sư tỷ mất tích đã
nhiều ngày vậy rồi, chúng ta tìm tỷ ấy quan trọng hơn.”
Tĩnh
Huyền nghe Bối Cẩm Nghi nhắc tới Kỷ Hiểu Phù, cảm thấy có lý. Quan hệ
của Kỷ Hiểu Phù với đồng môn phái Nga Mi rất tốt, nàng mất tích mấy
tháng, rất nhiều người trong phái đều lo lắng, nhất là Tĩnh Huyền và Bối Cẩm Nghi, thành thử càng không muốn chậm trễ thời gian chỗ này. Bèn
hành lễ với Ân Lê Đình, nói: “Ân lục hiệp xưa nay luôn nói lý lẽ, đã như thế, chúng ta bỏ qua cho người này trước. Ngày sau trên giang hồ đôi
bên gặp nhau lại phân cao thấp một phen.”
Ân Lê Đình nói: “Đa tạ sư thái, hai vị sư muội.”
“Chúng ta phụng mệnh sư phụ xuống núi còn có việc khác, không thể chậm trễ, xin cáo từ trước.”
“Đã như vậy, mời sư thái và hai vị sư muội tự tiện.” Ân Lê Đình ôm kiếm hành lễ.
Đinh Mẫn Quân còn muốn nói tiếp, bị Tĩnh Huyền trừng mắt lôi đi. Bối Cẩm
Nghi đứng sau lưng hai người, nhìn Ân Lê Đình, nhỏ giọng hỏi “Ân lục
hiệp, gần đây huynh có gặp Kỷ sư tỷ không?”
Vừa rồi Ân Lê Đình
nghe nàng nhắc tới Kỷ Hiểu Phù, nhớ lúc đầu Lộ Dao hiểu lầm chàng và Kỷ
Hiểu Phù có ý, trong lòng liền thấy bất an nhưng lại thấy không tiện hỏi han hành tung nữ đệ tử người ta. Bây giờ thấy nàng hỏi vậy, không kềm
được hỏi: “Kỷ sư muội… không về Nga Mi ư?”
Bối Cẩm Nghi âu sầu
đáp: “Đầu đông năm ngoái, sư phụ phái Kỷ sư tỷ cùng mấy đệ tử bản phái
chia nhau xuống núi nghe ngóng tung tích Tạ Tốn. Từ đó Kỷ sư tỷ đi không về, đến giờ đã gần một năm rồi. Mới đầu chúng ta còn cho là sư tỷ về
Hán Dương thăm nhà ai ngờ phái người đi Hán Dương hỏi thăm lại nghe nói
từ hè năm ngoái, sau khi sư tỷ rời đi thì cũng không quay lại. Đến giờ
cũng không có chút tin tức gì, sư tỷ muội chúng ta đều rất lo lắng, lần
này xuống núi là vì hỏi thăm tin tức Kỷ sư tỷ.”
Lời Bối Cẩm Nghi
làm lòng Ân Lê Đình trĩu xuống. Tính chàng rất lương thiện, khi ấy từ
chối Kỷ gia cầu thân, cứ mãi áy náy, dù sao cự tuyệt nữ tử nhà người ta
cầu thân như thế, bất luận thế nào đều làm tổn thương thể diện người ta. May mà sau hôm ấy, Tống Viễn Kiều nghiêm cấm Võ Đang đệ tử biết chuyện
không được nhắc lại việc này, mà Kỷ gia càng không có khả năng tiết lộ,
thành thử việc này trừ Võ Đang và Kỷ gia ra, người ngoài không ai biết.
Hôm nay xem ra, ngay cả đệ tử Nga Mi cũng không biết. Sau đó Tống Viễn
Kiều có đưa chàng đích thân tới bái phỏng gia chủ Kỷ gia Kỷ Anh. May mà
Kỷ Anh cũng là người rộng lượng, tuy bất mãn nhưng cũng không nảy sinh
hiềm khích. Có điều chuyện này Kỷ Hiểu Phù có biết hay không, Ân Lê Đình không dám chắc. Nếu lỡ nàng biết, vậy liệu nàng mất tích có liên quan
tới chuyện này không? Bây giờ nàng ở nơi nào?
Bối Cẩm Nghi thấy Ân Lê Đình ngơ ngẩn, gọi: “Ân lục hiệp? Ân lục hiệp?”
Ân Lê Đình bị nàng gọi hoàn hồn lại, nghe Bối Cẩm Nghi hỏi lại lần nữa: “Ân lục hiệp có gặp qua Kỷ sư tỷ không?”
Ân Lê Đình lắc đầu đáp: “Không hề. Tháng ba năm nay ta xuống núi, sau đó
đi Tuyền Châu, suốt dọc đường chưa từng gặp Kỷ sư muội.”
Bối Cẩm
Nghi thất vọng thấy rõ, thở dài: “Ôi… đã vậy, đa tạ Ân lục hiệp cho
biết. Sau này Ân lục hiệp hành tẩu giang hồ có thể lưu ý hành tùng Kỷ sư tỷ ta giúp chăng?”
“Tất nhiên rồi, Bối sư muội yên tâm. Ta nhất
định chuyển lời cho người Võ Đang, một khi biết hành tung Kỷ sư muội,
lập tức thông báo cho phái Nga Mi.”
Bối Cẩm Nghi thấy Ân Lê Đình
hứa như thế, cảm kích luôn miệng nói cám ơn. Hai người lại trò chuyện
vài câu ngắn ngủi, Bối Cẩm Nghi thấy các sư tỷ chờ mình ở cửa liền cáo
từ. Ân Lê Đình nhìn bóng Bối Cẩm Nghi rời đi, nhớ tới lúc đó Kỷ gia cầu
thân, Lộ Dao vội vàng rời núi, một loạt sự việc xảy ra, nhất thời không
chắc có nên nói việc này với Lộ Dao không. Một mình chàng nghĩ tới xuất
thần, Tiền Úc tới cảm tạ chàng cũng không chú ý.
[51] Tức là đệ
tử được đích thân sư phụ chỉ dạy. Trong các môn phái truyện kiếm hiệp,
đệ tử lớn tuổi, ở trong môn phái nhiều năm sẽ chỉ lại cho đệ tử vào sau.