Trên cái bàn kế bên, mười mấy quyển sách y
chất bừa bộn thành đống, Kim Quỹ Yếu Lược Phương, Bổn Thảo Diễn Nghĩa,
Bổ Chú Thần Nông Bổn Thảo, Thái Bình Thánh Huệ Phương [75] đủ cả. Lộ Dao nghiêng đầu nghĩ ngợi, vẻ mặt sầu não, thở dài, áng chừng do dự một
hồi, thò tay định với cuốn Đạo Xu [76] gần nhất trên giá sách, nhưng vừa chạm tay vào, chân mày nhăn thiếu điều dính lại với nhau, không nhịn
được trề môi, có vẻ bực bội quăng nó đi. Ai dè không nghe thấy tiếng
sách rơi xuống đất, Lộ Dao ngẩn ra, ngoẹo đầu nhìn thì thấy một người
đứng giữa phòng, tay chụp quyển sách bị nàng quăng ra, thân hình cao
lớn, tóc xõa tứ tung, chính là Phạm Dao.
“Tiểu nha đầu làm gì mà quăng sách xả giận thế? ồ? Đạo Xu? Còn là sách y nữa?” Phạm Dao ngó quyển sách, có vẻ lạ lùng.
Lộ Dao hừ một tiếng: “Sách y chỗ nào chứ? Sách dưỡng sinh không phải sách
y, ta lười coi mấy cái đó nhất, gì mà ‘Người Dưỡng Sinh Phải Lấy Điều
Khí Làm Gốc’, ta còn chưa thấy đại phu nào dùng chiêu này mà chữa lành
bệnh nhân cả.”
Phạm Dao vừa nghe đã cười “Vậy cô còn moi nó ra
làm gì? Tằng Đoan Bá [77] mà nghe câu này của cô chắc là phải ngoi từ
dưới đất lên kiếm cô tranh luận mất.”
Lộ Dao chán nản gục đầu xuống, gần như rên lên: “Còn không phải tại ta bế tắc thôi…”
Ngược lại Phạm Dao hào hứng lên: “Thần y cũng có lúc chịu thua à? Cái này mới à nha, nói nghe thử coi?”
Lộ Dao phẩy tay: “Ta nói rồi thôi, thần y chứ có phải thần tiên đâu. Ài,
nói huynh cũng không hiểu, đều là chuyện y dược thôi. Còn huynh, huynh
đi từ cổng chính vào hả?”
Phạm Dao gật đầu “Thu Linh trang này
ta xem qua sơ sơ, quả thật không ít cơ quan. Nếu ta mà không biết trước, nói không chừng cũng bị nhốt.”
Lộ Dao xòe tay: “Từ sau sự kiện dược thương Sơn Đông, Thu Nhiên rất cẩn thận.” Nói rồi rót cho Phạm Dao tách trà, đưa qua.
Phạm Dao cũng chẳng khách sáo, uống cạn, thở hắt ra mới nói: “Dọc đường ta
tới đây, hai ngày nay nghe không ít tin tức linh tinh. Hiện tại trên
đường rất nhiều người nói, năm đó trên đảo Vương Bàn Sơn, Đồ Long đao Tạ Tốn chiếm được không phải đồ thật, Đồ Long đao thật bây giờ đang nằm
trong tay Thiếu Lâm. Cũng có tin tức nói, tuy Tạ Tốn đoạt được bảo đao
nhưng lại chết trong tay một đám hoàng thượng biết Đại Lực Kim Cang Chỉ, xác bị quăng xuống biển, bảo đao thì bị đám người đó đoạt. Còn có người nói, đại hội Vương Bàn Sơn năm đó chỉ là một tuồng kịch, đao thật sớm
đã bị đám hoàng thượng kia cướp đi từ trong tay Du Đại Nham rồi. Dọc
đường ta nghe mà cứ cảm thấy việc này hình như có vẻ kỳ quái, suy nghĩ
nửa ngày, cảm thấy rất giống với phong cách của tiểu nha đầu cô, không
phải cô rải ra đấy chứ?” Lộ Dao nghe xong há hốc miệng, suýt rớt cằm
xuống đất. Nghe Lộ Dao hỏi mình, dở khóc dở cười: “Tin tức này biến
tướng kinh khủng dữ vậy? Mới có mấy ngày mà đồn ra đủ kiểu vậy sao?” Nói rồi lắc đầu than thở liên hồi “Cho nên ai nói giang hồ đều là anh hùng
hảo hán chứ, y ta thấy, bản lĩnh nhiều chuyện bà tám của mấy người giang hồ này cao siêu hơn người thường nhiều!”
Phạm Dao thấy nàng thừa nhận, không quá kinh ngạc nhưng nghe tới câu sau thì có hứng thú: “Vậy lời ban đầu của cô là gì?”
Lộ Dao vừa lấy một quyển y thư từ trên giá xuống “Ài, bị huynh phá ngang
như thế, ta sắp quên mất rồi!” Vừa lật tìm gì đó “Có điều cũng không có
gì, đằng nào cũng là nói dối.”
“Mấy câu nói dối này của cô hại
Thiếu Lâm không nhỏ đâu, trên đường ta cải trang tới đây đã gặp mấy toán người tính lên Thiếu Lâm đòi câu trả lời rồi đó.” Phạm Dao cười nói.
Lộ Dao nhún vai: “Vậy thì đã sao? Thiếu Lâm phái lớn thế lớn, hiện tại
chẳng qua là có lý nói không được mà thôi, phỏng chừng phiền toái ắt
phiền muốn chết nhưng cũng không đến mức bị người ta cỡi lên đầu lên cổ
đúng không?”
“Ngược lại, cô phá ngang như thế khiến bây giờ Thiên Ưng giáo thở phào rồi.”
Lộ Dao bất lực: “Giờ ta không bận tâm đến Thiên Ưng giáo nổi, chuyện khiến ta đau đầu nhất bây giờ là Thành Côn. Nhắc đến lão, ta có chuyện muốn
hỏi huynh.”
Phạm Dao thấy nàng nghiêm túc không khỏi nghiêm trang lại: “Cô cứ hỏi đi.”
“Huynh nghĩ kỹ xem, mấy năm nay ở phủ Nhữ Dương Vương, huynh có tìm được tí
chứng cứ nào chứng minh Thành Côn cấu kết Nhữ Dương Vương mưu đồ suy
giảm thực lực võ lâm không? Một chút xíu thôi cũng được.”
Lần
này đến phiên Phạm Dao bất lực cười khổ: “Tiểu nha đầu cô tưởng ta không tìm chắc? Có thể tìm được ta đã tìm hết rồi, khổ nỗi lão này làm việc
thật sự quá mức tinh ranh, giọt nước không lọt.”
Lộ Dao nghe
xong, bỗng nhiên trong thoáng chốc lòng chợt có cảm giác kỳ quặc nhưng
chỉ thoáng cái đã mất, không bắt lại kịp. Chần chừ một lát mới mở miệng: “Ngoài chuyện đó ra, ta còn có một việc quan trọng muốn hỏi huynh. Lúc
đầu huynh nói Thành Côn xuất hiện ở Tuyền Châu, sau đó lại động thủ với
lão. Huynh có tra được lão tới Tuyền Châu làm gì không?”
“Lão
đến Tuyền Châu làm gì ta không tra được, hình như đến đi vội vàng lắm.
Có điều theo nguồn tin của ta, hình như lúc lão ở Tuyền Châu thường
xuyên ra vào bến sông, còn giao dịch thường xuyên với một thuyền buôn
đến từ Ba Tư. Nghe nói thuyền buôn đó cũng rất cổ quái, không thấy bốc
dỡ hàng hóa, rất ít người ra vô. Còn lại thì ta không biết.”
“Bịch” quyển sách trong tay Lộ Dao rơi xuống đất.
Trước đó nàng chỉ mới nghi ngờ Thành Côn có liên quan đến dịch Tuyền Châu, kế đó vẫn còn ôm tâm lý cầu may, tự nhủ kẻ năm lần bảy lượt truy sát mình
có lẽ không phải Thành Côn nhưng bây giờ sự tình chắc như đinh đóng cột
rồi. Lộ Dao thở dài, từ từ khom người nhặt sách dưới đất lên, có chút uể oải ngồi xuống, bóp trán.
“Tiểu nha đầu, tóm lại là sao?” Phạm Dao không biết rõ chuyện nàng bị truy sát mấy bận thành ra lấy làm khó hiểu.
Lộ Dao gục đầu suy nghĩ nửa ngày “Huynh ngẫm lại xem, thật sự không có tí
chứng cứ nào sao? Một chút xíu thôi cũng được, nhỏ mấy chúng ta cũng có
thể nghĩ cách làm nó lớn lên, nhưng nếu một chút cũng không có thì đúng
là phiền toái rồi!”
“Cô định đứng ra chỉ trích Thành Côn lúc mấy phái thảo phạt Thiên Ưng giáo lần này?”
Lộ Dao gật đầu “Bằng không một khi lần này Thành Côn phanh phui chuyện Tạ
Tốn giết người ra, chẳng những Minh giáo, tương lai Võ Đang cũng gặp
phiền toái lớn. Lại thêm, người này còn sống thật sự là tai họa, xử lý
sớm ngày nào yên tâm ngày đó. Vả lại hiện tại càng phiền toái hơn là, sợ ngay cả ta cũng bị lão dòm chừng rồi.”
“Cái gì?!” Phạm Dao cao giọng “Tiểu nha đầu, không phải bảo cô đừng đối chọi với Thành Côn à? Cô chọc vào lão lúc nào thế hả?!”
Lộ Dao nhún vai “Không phải ta muốn chọc vào lão, ta đã sớm chọc lão rồi!
Thu Nhiên nói với ta, dịch chuột Tuyền Châu là do người làm. Bây giờ xem ra, hết tám chín phần mười là Thành Côn rồi. Chiếc thuyền Ba Tư huynh
nói chắc là nguồn dịch. Lần này chuyện Tuyền Châu chắc chắn do lão. Biện pháp trị dịch chuột Tuyền Châu lần này quá nửa do ta và Tô Tiếu nghĩ
ra, mà mấy tháng nay, hai người chúng ta bị đuổi giết mấy lần. May mắn
ta đi cùng lục ca còn Tô Tiếu thì gặp được người của Nga Mi.”
Nói hết một hơi, Phạm Dao nghe mà thiếu điều nghiến răng nghiến lợi, đang
định mở miệng thì Lộ Dao nói: “Chuyện này trước mắt chỉ có Thu Nhiên và
huynh biết, huynh đừng nói cho lục ca hay, huynh ấy biết chỉ lo thêm,
đừng kéo thêm một người xuống nước nữa.”
Phạm Dao thở dài: “Tiểu nha đầu, cô lo cho mình trước đi đã!”
“Ta đang lo đây thôi! Bây giờ chẳng những ta lo cho mình, còn lo cho Thu
Nhiên nữa. Thành Côn chỉ cần điều tra một chút là phát hiện được quan hệ của ta và Thu Linh trang. Cho nên ta và Thu Nhiên mới công bố bệnh án
Tuyền Châu ra, như vậy bao nhiêu đại phu trong thiên hạ đều biết được
phương pháp điều trị cụ thể dịch chuột Tuyền Châu. Tuy rằng luận trình
độ châm cứu thì không phải đại phu nào cũng trị được nhưng ngoại trừ
Thành Côn giết ta cho hả giận ra thì không có ý nghĩa gì nữa cả. Huống
hồ hiện tại kế hoạch của lão bị giang hồ đồn đại như bây giờ sắp hỏng
hết rồi, e là nhất thời nửa khắc không rỗi đâu mà đếm xỉa tới ta. Nếu
lần này nghĩ được cách trừ khử lão, coi như ta và Tô Tiếu được món hời
to rồi. Cho nên hiện tại chúng ta cần nghĩ biện pháp giải quyết lão
Thành Côn này một lần cho xong mới được.”
Nhất thời trong phòng
im lặng thật lâu. Lộ Dao chau mày nhìn đống sách y, mắt đảo lia lịa,
bỗng dưng nghe Phạm Dao nói: “Nếu nói chứng cứ, có lẽ chỉ có ta xuất
hiện làm chứng. Có điều, ta là người Minh giáo, đứng ra vạch mặt Thành
Côn e rằng đám danh môn chính phái kia cũng không tin.”
“Đương
nhiên rồi. Đừng nói huynh, nếu Võ Đang đứng ra vạch mặt Thành Côn, không khéo cũng bắt lửa vào thân.” Càng huống chi bây giờ Thành Côn còn lẫn
trong phái Thiếu Lâm nữa “Ôi, đều do Đồ Long đao cả, mấy chuyện gom lại
một chỗ, thật là… phiền chết mất!” Nói rồi gãi đầu.
Phạm Dao lại nghi ngờ: “Có một điểm không đúng lắm, vì sao Thành Côn không đích thân ra tay với cô và Tô Tiếu mà thuê người giết? Nếu lão đích thân động
thủ, hiện tại hai cái mạng nhỏ các cô xong rồi, đâu đến phiên cô công bố số bệnh án kia?”
“Điểm này cả ta và Thu Nhiên đều nghĩ không
ra. Có điều trước mắt cũng không hơi đâu để ý chuyện đó, chỉ có giải
quyết dứt điểm lão mới là biện pháp hay nhất.”
Phạm Dao gật đầu: “Cũng đúng. Được rồi được rồi, trước tiên ta nghĩ cách điều tra lại, có lẽ phát hiện được gì không chừng. Tiểu nha đầu, mấy ngày nay cô đừng
chạy ra ngoài nữa, bây giờ nhân sĩ giang hồ trong thành Kim Lăng nhiều
lắm, lỡ cô đụng phải kẻ nào dính tới Thành Côn thì rắc rối to.” Nói rồi
đứng dậy phủi phủi vạt áo “Nếu cô cần tìm ta có thể tới phân đà Minh
giáo Kim Lăng, chỗ đó sẽ có người đưa tin giúp cô.”
Lộ Dao gật
đầu “Huynh cũng cẩn thận chút, ta không muốn chưa tới hai ngày lại nhìn
thấy huynh máu me tùm lum được người ta khiêng vào đâu.”
Phạm Dao phì cười “Tiểu nha đầu, chẳng khi nào cô ăn nói tử tế được.” Nói rồi quay người ra cửa.
Lộ Dao nhìn bóng lưng Phạm Dao, một tay xoa cằm hồi lâu, cuối cùng đứng dậy ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ Phó Thu Nhiên.
[73] Ngọn tháp nằm trên núi Lâm Bình, núi này nằm ở đông bắc Hàng Châu. Tô
Đông Pha từng có bài thơ 次韵杭人裴惟甫(Thứ Vận Hàng Nhân Bùi Duy Phủ):
余杭门外叶飞秋,
尚记居人挽去舟.
一别临平山上塔,
五年云梦泽南州
Hán văn:
Dư Hàng môn ngoại diệp phi thu
Thượng ký cư nhân vãn khứ chu
Nhất biệt Lâm Bình sơn thượng tháp
Ngũ niên vân mộng trạch nam châu
Từ đó tháp Lâm Bình trở thành tiêu chí tiễn biệt.
[74] Còn gọi là Khai Bảo Bổn Thảo, gồm 20 quyển, 1 quyển mục lục. Do dược
phụng ngự Lưu Hàn, đạo sĩ Mã Chí, hàn lâm y quan Địch Hú, Trương Tố,
Vương Tòng Uẩn… biên soạn năm Khai Bảo thứ 6 đời Tống.
[75] Tên các loại sách thảo mộc hồi xưa, ta làm biếng đi tra nguồn gốc quá, biết vậy đi há ^^
[76] Một trong các loại sách dạy thuật tu đạo của đạo giáo.
[77] Tên thật Tăng Tháo (? – 1155 hoặc 1164) tự Đoan Bá, hiệu Chí Du Tử là
người Tấn Giang, tức Phúc Kiến Tuyền Châu ngày nay, là thi nhân, học giả đạo giáo đời Tống, ông chính là người biên soạn Đạo Xu ở trên á.