Tiếng thét này phát ra từ một tiểu đệ tử phái Nga Mi, cực kỳ đột ngột song không hề khiến mọi người khó hiểu, bởi vì hầu như mọi người đều âm thầm hít hơi trước diện mạo của người áo xám này. Da mặt người này hơi trắng nhưng một bên mặt lại có vết sẹo dữ tợn to cỡ cổ tay, cứ như một con nhện khổng lồ bám trên mặt, lại giống như vết thương cũ lâu năm không lành sắp rữa ra, khiến người ta muốn ói, càng không muốn nhìn thẳng.
Ân Lê Đình cũng căng thẳng, song không vì tướng mạo của người áo xám đó, chỉ là bàn tay dưới ống tay áo lại siết chặt tay Lộ Dao hơn. Lộ Dao biết nỗi lo trong lòng chàng, nhìn chung quanh thấy không ai chú ý đến hai người, thế là kiễng mũi chân kề tai Ân Lê Đình thì thầm: “Lão khốn này thông minh thật, bày cái dạng quỷ này không muốn ai nhìn kỹ mặt lão. Có điều người giang hồ đều thích dịch dung mình thành bộ dạng ma quỷ thế này ư? Đổi là muội, muội sẽ hóa trang thành bộ dạng tuyệt trần khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lục ca, nếu tương lai huynh muốn dịch dung phải nghe lời muội đó, hóa thành bộ dạng ma quỷ thế là không được đâu.”
Ân Lê Đình cảm nhận hơi thở thơm ngát của Lộ Dao kề bên tai mình, thì thầm cười nói, tâm trạng căng thẳng lập tức buông xuống, hai má nong nóng “Tất nhiên huynh nghe lời muội rồi.”
Trong không khí giương cung bạt kiếm, hai người lại thì thầm trò chuyện, nhất thời dịu dàng vô hạn.
Lúc này người áo xám phát ra tiếng cười quái dị như tiếng bông bị xé, càng khiến vô số quần hùng giang hồ nhíu mày, liền đó nghe lão cất giọng trầm đục: “Không ngờ ngay cả Thiên Ưng giáo lão phu không mời cũng đến, chư vị đúng là nể mặt thật!” Giọng lão không cao, lời này lại vang vọng lưng chừng núi hồi lâu không tan, cả ngọn cây cũng mơ hồ lay động theo lão.
Tất cả mọi người rùng mình, công lực như vậy sợ rằng không có ai ở đây bì kịp. Hơn nữa xem ra kẻ đưa thư nặc danh cho các phái chính là người này rồi. Chỉ có phái Võ Đang biết rõ tiền căn hậu quả, ngược lại không để ý lão nói gì. Du Liên Châu nhìn Trương Tùng Khê và Lộ Dao, thấy hai người gần như đồng thời gật đầu với chàng, biết là cả hai đều cho rằng kẻ này là Thành Côn. Vì thế hạ giọng cực khẽ dặn dò mấy sư đệ: “Lát nữa động thủ, lục đệ đệ che chở Lộ cô nương là được, chuyện còn lại các sư huynh gánh vác. Tiểu Lộ, muội nhất định phải cẩn thận, nếu khó đắc thủ cũng đừng miễn cưỡng.” Võ Đang chư hiệp và Lộ Dao đều gật đầu đồng ý.
Lúc này, Ân Thiên Chính nghe người nọ nói xong, hất vạt áo ngồi thẳng lên, cao giọng: “Có người giở trò ma quỷ mời mọc nặc danh trước cửa nhà Thiên Ưng giáo ta, Thiên Ưng giáo tuy xưa nay khinh bỉ nhập bọn với mấy tên đạo chích giấu đầu lòi đuôi nhưng nếu rụt đầu không ra mặt, chẳng phải còn không bằng cả đạo chích hay sao? Hôm nay lão phu dẫn Thiên Ưng giáo đến đây, cũng đỡ mắc công chư vị có chuyện muốn tìm Thiên Ưng giáo lại chạy đến tổng đàn của ta kiếm chuyện!”
Những lời này ông ta dùng nội lực để nói, chữ nào chữ nấy sung mãn vang dội, khiến không ít kẻ một lòng vì Đồ Long đao thoáng chột dạ. Người áo xám cười lạnh: “Thiên Ưng giáo các ngươi chẳng qua là con chó săn nhãi nhép của Ma giáo, sao lại huênh hoang như thế? Ân lão nhi ngươi đến cũng tốt, hôm nay quần hùng giang hồ ta ở chỗ này diệt Thiên Ưng giáo ngươi, nếu ngươi chịu nói ra tung tích Tạ Tốn, lão phu còn có thể tha cho ngươi…” Nói chưa xong thì thấy từ phía Thiên Ưng giáo ba bóng người tức tốc xông ra, một quạt một đao một chưởng đồng thời tấn công lão. Là Ân Dã Vương và hai đàn chủ trong năm ngoại đàn căm lão nói năng xấc láo mới ra tay. Vừa rồi ba người đều chứng kiến nội lực, khinh công của lão, tất nhiên biết công phu người này cực cao, vì thế vừa xông lên đã ra đòn sát thủ. Mọi người trong sân còn chưa nhìn rõ chiêu thức của hai đàn chủ kia thì nghe hai tiếng thét cực nhỏ, hai đàn chủ còn cách người áo xám chừng ba thước bỗng nhiên bay ra hai hướng ngược nhau, còn ói ra một búng máu tươi, chính là bị người này dùng chưởng lực cực nhanh đánh. Vì thế trong chớp mắt ba người chỉ còn lại mỗi Ân Dã Vương võ công cao nhất. Ân Dã Vương biết rõ công lực của hai đàn chủ vừa rồi, thấy công phu của địch thủ trước mắt như thế, nhủ thầm hôm nay sợ rằng mình phải ngã xuống ở đây. Có điều y cũng là tay lão luyện tiếng tăm vang dội trên giang hồ, thế nên chiêu thức trên chiết phiến không kém nửa phần, chiết phiến lật, chuyển tăng thêm ba thành công lực, liên tục biến ảo đánh một lèo mười tám chiêu tấn công thượng bàn người nọ, dưới chân cũng không rảnh rỗi, phối hợp với mười tám chiêu thức trên tay đá vào hạ bàn đối phương.
Mấy chiêu này vô cùng lợi hại, không ít người trong sân lên tiếng khen hay. Ngay cả chưởng môn mấy phái cũng không khỏi gật đầu. Những chiêu thức này tuy tầm thường nhưng có thể sử dụng đầy uy lực như thế không dễ chút nào.
Song thủ pháp người áo xám tiếp trên dưới hai đường ba mươi sáu chiêu này càng khiến người ta kinh hãi. Mọi người chỉ thấy thân hình lão bất động, tay áo cũng không nhấc lên, binh khí cũng không có, giơ chưởng nghênh đón, vỗ chưởng rồi xoay, nhanh chóng hoàn trả ba mươi sáu chiêu, chiêu nào cũng khắc chế thế công của Ân Dã Vương, vừa khớp không lệch nửa phần. Thế công của Ân Dã Vương hoàn toàn vô dụng, tất cả chiêu thức đều bị cản lại. Song dẫu sao y vẫn là nhân vật thành danh giang hồ, lập tức biến chiêu, lần nữa nhún người xông lên. Nhất thời, hai người đánh ngang ngang nhau nhưng người tinh mắt đều nhìn ra cao thấp. Quả nhiên tới chiêu thứ ba, tay trái người áo xám đánh nhử, tay phải chọc thẳng ra, chém xuống cổ tay cầm chiết phiến của Ân Dã Vương. Ân Dã Vương nghiêng cổ tay tránh đi song không cách nào né được chưởng trái đánh lệch ra của người nọ, cứng rắn giơ chưởng đỡ, hai chưởng va nhau vang lên một tiếng “đùng”, bóng xám không động đậy, Ân Dã Vương thối lui mấy chục bước mới đứng vững được, búng máu trong miệng bị y đè ép xuống, ngực đau dữ dội không nói được lời nào, mặt mũi trắng bệch, rõ ràng là bị nội thương vô cùng nặng, được hai giáo đồ Thiên Ưng giáo xông lên dìu xuống.
Ân Dã Vương thành danh đã lâu, bây giờ chưa tới ba chiêu đã trọng thương dưới chưởng của người nọ, không nghi ngờ gì việc quần hùng trong sân sợ hãi vạn phần. Mấy năm nay trên giang hồ rất hiếm thấy cao thủ bậc này.
Du Đại Nham nói khẽ với Trương Tùng Khê: “Tiểu Lộ nói không sai, nếu luận đơn đả độc đấu, có lẽ chỉ có sư phụ lão nhân gia ra tay mới nắm chắc phần thắng.”
Trương Tùng Khê gật đầu thật nhẹ, liếc mắt nhìn Lộ Dao và Ân Lê Đình đứng đằng sau, thấy Lộ Dao đang lặng lẽ nói gì đó, Ân Lê Đình khom lưng dỏng tai lắng nghe, một bên quét mắt nhìn vào sân, dường như đang ước lượng gì đó.
Lúc này người áo xám cũng mặc kệ Thiên Ưng giáo, đứng giữa sân một mình. Các môn các phái thấy lão dễ dàng đánh bại Ân Dã Vương là người có võ công cao nhất Thiên Ưng giáo sau Ân Thiên Chính, không hề ngạc nhiên, thành ra trong chốc lát toàn trường ngậm tăm, đồng loạt nhìn lão. Chỉ nghe người áo xám nói: “Hôm nay lão phu mời chư vị tới đây là vì một chuyện cũ nhiều năm. Chuyện này có liên quan đến cả Đồ Long đao và Tạ Tốn, nhưng tình hình cụ thể trong đó lại không ai biết. Từ sau khi lão phu biết nội tình cứ mãi bất an, nên quyết định báo việc này cho các vị.”
Vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên: “Các hạ mời nhiều người tới Kim Lăng, nói là có chuyện muốn thông báo. Chẳng hay có thể mời các hạ nói cho mọi người biết đại danh tôn giá chăng? Bây giờ sáu đại môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Côn Luân, Không Động, Hoa Sơn, cùng vô số bang phái như Hải Sa Cự Kinh đều vì một câu của các hạ mà tề tựu ở Kim Lăng, nếu ngay cả tên mình các hạ cũng không tiết lộ thì có phải thiếu thành ý quá rồi không?” Một đoạn nói chuyện bằng nội lực, chữ nào chữ nấy rõ ràng hùng hồn lại không cảm thấy điếc tai, nói một hơi từ tốn mà êm tai, liền mạch không hề ngắc ngứ, tu vi nội công tinh thâm khiến người ta tặc lưỡi. Người nói chuyện chính là Du Liên Châu.
“Hóa ra là Võ Đang Du nhị hiệp.” Người áo xám chắp tay “Thân phận tên tuổi lão phu, so với câu chuyện cũ này quả thật không đáng nhắc tới. Cớ gì Du nhị hiệp không nghe lão phu nói xong chuyện cũ này trước?”
Kế bên Võ Đang là Côn Luân, lúc này chưởng môn Côn Luân Hà Thái Xung lên tiếng: “Du nhị hiệp, theo tại hạ thấy chẳng bằng đợi ông ta nói xong chuyện liên quan đến Tạ Tốn trước lại tra hỏi thân phận ông ta cũng không muộn.”
Du Liên Châu nghe xong khẽ lắc đầu: “Bây giờ trên giang hồ lời đồn liên quan đến Tạ Tốn và Đồ Long đao rất lộn xộn phức tạp, càng lúc càng quá đà. Nếu chúng ta không biết thân phận lập trường của người ta, sao dám tin lời người ta là thật hay giả?”
“Là thật hay giả, đợi lão phu nói xong chuyện cũ này rồi, các vị có mặt ở đây tự có phán đoán, Du nhị hiệp cần gì tốn công sức?” Người áo xám nói. Đang định mở miệng lại nghe một giọng nói thánh thót: “Như thế tức là tiền bối không muốn nói ra thân phận của mình sao? Nếu tiền bối không muốn nói, ta có thể nói thay tiền bối.”
Mọi người theo âm thanh đồng loạt nhìn về phía phái Võ Đang, chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh lách mình đi ra, từ phía sau phái Võ Đang đi ra đứng trước hàng trên cùng, đi cùng nàng còn có Võ Đang lục hiệp Ân Lê Đình.
Trong sân chỉ có vài người biết Lộ Dao, còn lại thấy từ Võ Đang xưa nay chỉ rặt nam tử đi ra một cô nương tươi tắn đa số đều lấy làm kỳ quái. Mà lời cô nương này nói tiếp theo đó lại khiến quần hùng giang hồ ngạc nhiên tột độ.
Lộ Dao không chờ người áo xám mở miệng đã cao giọng: “Cũng chẳng trách tiền bối không muốn nhắc tới thân phận của mình, muốn nói rõ ràng không phải một hai câu là xong chuyện.” Lộ Dao nhìn chòng chọc vào mắt người áo xám, phát hiện trong đó xẹt qua chút mù mờ, như là không nhận ra mình, trong lòng thoáng có kết luận. Nàng và Phó Thu Nhiên từng lén suy đoán nguyên nhân Thành Côn phái người truy sát bản thân vì mình có phương pháp ức chế ác hạch nhưng Thành Côn vẫn một mực không tự ra tay, xem ra cũng không biết mặt nàng.
“Ngươi là đệ tử Võ Đang? Phái Võ Đang nhận nữ đệ tử từ bao giờ? Một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà dám mở miệng trước mặt các vị võ lâm tiền bối hay sao?” Người áo xám quát.
Lộ Dao cười hì hì: “Được, chúng ta phải công bằng mới được. Hôm nay chúng ta muốn ông báo ra lai lịch xuất thân thì không thể che giấu chính mình không nói. Ta tên Lộ Dao, không phải đệ tử Võ Đang, chỉ là một đại phu. Còn như võ nghệ thì truyền từ đảo Đào Hoa ngoài Đông Hải, sư phụ truyền thụ võ nghệ cho ta tên húy thượng Trình hạ Anh, là tiểu đệ tử của Hoàng đảo chủ năm xưa. Thế nào? Thành Côn Thành tiền bối, thân thế vãn bối đủ để nói vài câu ở đây chưa?”
Lúc nàng nói hai chữ Lộ Dao, Thành Côn bỗng nhiên mở đôi mắt luôn híp lại nãy giờ, sát khí trong đó khiến Ân Lê Đình đứng bên Lộ Dao siết chặt trường kiếm trong tay, cảnh giác cao độ. Quần hùng nghe được Lộ Dao xuất sư từ đảo Đào Hoa, là đồ tôn của Hoàng Dược Sư, nhất thời nổi lên vô số tiếng xì xầm bàn tán, đợi đến khi Lộ Dao gọi một tiếng Thành Côn, tiếng xì xầm đột ngột im bặt, tất cả mọi ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung trên người Thành Côn và phái Võ Đang. Không ít bậc bô lão giang hồ bất giác nhớ tới hơn ba mươi thảm án diệt môn xảy ra liên tiếp trên giang hồ mấy chục năm trước.
Lộ Dao lại đột nhiên nói nhanh hơn: “Thân phận Thành tiền bối không ít đâu, trong phủ Nhữ Dương Vương ở Đại Đô, không phải ngài dùng cái tên Thành Côn này đấy chứ? Còn có Thiếu Lâm tự nữa, ta biết pháp hiệu ngài là Viên Chân. Cái gọi là thỏ khôn có ba hang, ngài đổi một diện mạo, đổi một cái tên là có một thân phận mới, làm việc trên giang hồ đúng là thuận lợi nha!”